Trở lại Đài Loan, Nhược Băng tự nhốt mình trong nhà. Phần lớn thời gian, nàng luôn nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà như mất hốn, mai đến khi màn đêm buông xuống mà nặng nề chìm vào giấc ngủ. Đến buổi sáng khi ánh mặt trời ló dạng nàng tỉnh lại, nàng mới phát hiện chính mình còn sống trên đời.
Thời tiết trời trong nắng ấm như thế, ánh mặt trời vẫn là chói mắt như thế , tiếng chim hót, hương thơm của cỏ hoa, mọi thứ vẫn chưa biến mất.Nhưng là, lòng của nàng đau quá, thần kinh của nàng rối rắm, nỗi đau xót trọn đời ngăn cách cư nhiên như thử thấm vào ruột gan, so với chết còn thống khổ hơn, thống khổ đến mức toàn thân như không còn sức lực, ngay cả sức để rơi lệ cũng không còn.
Tiếng chuông cửa vội vã vang lên, cứ vang mãi làm Nhược Băng rốt cuộc đầu hàng ráng ngồi dậy bước ra mở cửa.
"Nhược Băng! Cám ơn trời đất em không có việc gì, tại sao mấy hôm nay không liên lạc, cũng không điện thoại báo với anh đã trở về? Làm cho anh vội muốn chết, còn tưởng rằng em đã gặp phải vấn đề gì?" Bạch Thiệu Phàm nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng thở ra.
"Em không sao." Nàng bình thản trả lời, vẻ mặt có chút mỏi mệt.
“ Em có xem báo không? Chính phủ Nhật Bản đang quy mô lùng bắt bang hội hắc đạo Anh Bang, nghe nói có một người nặc danh, gửi bạch phiến và các chứng cớ đến cho cục điều tra, đã tạo cơ hội cho cảnh sát Nhật Bản nắm lấy danh sách phần tử Anh Bang không hợp pháp, trong đó có liên can đến bọn Nanh Sói ở Đài Loan, thì ra bọn họ và Anh Bang có móc nối với nhau, cái người nặc danh kia, có phải là em không?” Hắn đem tờ báo để trước mặt nàng.
Nàng nhún vai, ảm đạm cười, ngã ngồi ở sô pha thượng.
"Người gởi là em, nhưng người lấy được bạch phiến là Hắc Ưng, là anh ấy đưa cho em.”
"Hắc Ưng? Tại sao lại như vậy?" Hắn không thể tin."Anh ấy và em đến Nhật Bản? Giúp em làm tình báo?"
Nàng nở ra nụ cười thống khổ, trong mắt lộ vẻ trống rỗng. Thiệu Phàm ngồi xổm xuống chăm chú nhìn vẻ mặt mất mát của Nhược Băng,lo lắng hỏi: "Sao lại thế này? Tinh thần em trông có vẻ không tốt lắm, em bị bệnh sao?”
"Anh ấy đã chết."
Bạch Thiệu Phàm giật mình sửng sốt, như chưa hiểu kịp.
"Em nói cái gì? Ai đã chết?"
"Hắc Ưng. . . . . . Đã chết. . . . . ."
Hắn kinh ngạc không thôi, Nhược Băng đem những chuyện đã trải qua đại khái thuật lại cho hắn nghe.Bạch Thiệu Phàm cầm tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Em yêu anh ấy?"
Nàng vô lực gật đầu, ngả ra phía sau tựa lưng vào ghế,, thống khổ nói:” “Khi anh ấy chết, trong nháy mắt em mới phát hiện ra là em đã yêu anh ấy sâu đậm…”
"Nhược Băng, em còn có anh. . . . . ."
Nàng lắc đầu."Thiệu Phàm, chúng ta không có khả năng."
"Anh biết. . . . . . Anh vĩnh viễn sẽ không thay thế được địa vị của anh ấy ở trong lòng em, nhưng là. . . . . . Anh sẽ chờ em ."
"Tội gì đâu! Thiệu Phàm."
"Em yên tâm, anh sẽ không làm em phải khó xử thêm đâu, nếu có na một ngày, em lại gặp được người đàn ông trong mộng của em, anh sẽ chúc phúc cho em.”
Nhược Băng áy náy nhìn hắn một hồi lâu, mệt mỏi nói: "Em muôn nghỉ ngơi."
"Được rồi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ đến gặp em."
"Ừm."
Hắn si mê nhìn nàng thật lâu sau, mới lưu luyến không rời mở cửa rời đi,ra cửa mới đi được vài bước, Tuyết Diễm xuất hiện ở trước mặt chặn đường đi.
"Có việc gì sao ?" Hắn hỏi.
"Em cũng sẽ chờ anh." Nàng ưng thuận hứa hẹn.
"Em nghe lén chúng tôi nói chuyện."
Nàng đỏ mặt không nói.
Bạch Thiệu Phàm lướt qua nàng tiếp tục đi, Tuyết Diễm kêu lên: "Em sẽ không buông tay đâu!"
Hắn quay đầu lại, cười đến bất đắc dĩ, đối nàng nói: "Chúng ta đều là những kẻ ngốc trong tình yêu."
Nhược Băng cầm lên tờ tạp chí dày cộp trên mặt tạp chí bốn phía đều đăng việc cảnh sát Nhật Bản lùng bắt những phần tử của bang hội hắc đạo Anh Bang,đột nhiên, lực chú ý của nàng bị một tiêu đề hấp dẫn——
Thủ Lỉnh chín bang phái Thần Điền Cơ bị ám sát!
Tin tức này như đánh sâu vào óc nàng,nàng đột nhiên có loại cảm giác, cái chết của Thần Điền Cơ không phải tầm thường!
Nàng dường như là nhớ tới điều gì đó, muốn giật bắn cả người lên, nàng bỗng dưng muốn đi đến nơi ở của Hắc Ưng, nói không chừng. . . . . . Sẽ có kỳ tích xuất hiện!
Một cỗ động lực giống nước suối tuôn trào làm tăng thêm sức lực cho nàng. Đi đến nơi ở của Hắc Ưng, trong phòng tràn ngập mùi hương của hắn, nằm ở trên giường hắn, Nhược Băng nhớ lại tất cả mọi chuyện hắn đã cùng nàng trải qua. Đôi môi của hắn, lồng ngực ấm áp của hắn,đối nàng luôn bá đạo mà như vậy . . . . . . Ôn nhu.
Cứ như thế, nàng ở nơi đó đợi lại chờ, suốt một tuần,dần dần nàng cũng đã tiếp nhận được sự thật tàn khốc, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện một lần nữa,chuyện này thật ăn mòn lòng của nàng, thống khổ mà ruột gan như đứt rời ra từng khúc.
Ban đêm, Nhược Băng như không hồn đi ở trên đường, đi lang thang không có mục đích cố định, giờ phút này tâm tư nàng không còn để ý tới cảnh giác nữa, chưa phát hiện có một người hung tợn trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt như tràn ngập hận ý lại lộ ra vẻ âm hiểm đáng sợ!
Vương Thiên Bá đi theo ở phía sau, hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, rốt cục đã để cho hắn tìm được Trầm Nhược Băng rồi, người phụ nữ này ngày đêm hắn đều muốn thủ tiêu, cư nhiên lại để hắn tìm được, hôm nay tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!
Nhược Băng vẫn đi tới, dần dần rời xa ánh đèn sáng rực rỡ và đám người ồn ào kia, đi đến cuối đường mới phát hiện phía trước là góc chết, nàng xoay người nghĩ muốn đi trở về, lại ngoài ý muốn phát hiện Vương Thiên Bá đang cầm súng chỉ ngay vào tim nàng.
"Thật sự là oan gia ngõ hẹp, cô cũng sẽ có một ngày rơi vào trong tay của tôi ." Hắn cười quỷ dị, thân thể run run dữ tợn.
Nhược Băng cảnh giác nhìn trừng trừng hắn, mấy ngày nay tinh thần không được tốt, trên người căn bản không mang vũ khí gì, nơi này dân cư rất thưa thớt, hơn nữa mấy ngày liền ngủ không đủ giấc, vả lại cũng không ăn uống gì được nhiều,thật sự không có sứ lực để đối phó với tến Vương Thiên Bá này,tình huống này đối với nàng phi thường bất lợi.
"Muốn giết tôi?"
"Không tồi! Tôi hôm nay không giết cô là không thể! Người đàn bà đê tiện này, ta đã mời nhiều sát thủ đến giết cô như vậy, đều giết không được cô, ngay cả Hắc Ưng cũng không thể giết cô! Ta cứ ám ảnh nếu cô không chết, lòng ta ngày đêm xót xa không an, thề phải tự tay ta làm thịt ngươi hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, rốt cục để cho ta chờ đến ngày này, cô chịu chết đi!"
"Vương Thiên Bá, giết tôi, anh cũng khó trốn lưới pháp luật."
Hắn cuồng tiếu nói: "Nơi này bốn bề vắng lặng, ai sẽ biết tôi giết cô? Mạng của cô hiện tại ở trong tay tôi, ta muốn đánh cho cô một trận nhừ tử, chậm rãi tra tấn ngươi đến chết!"
"Tốt, vậy anh nổ súng đi! Nếu anh cho rằng giết tôi rồi còn có thể bình an vô sự, vậy mười phần sai ! Nếu anh không sợ Hắc Ưng đuổi giết, liền nổ súng đi!" Nàng dị thường bình tĩnh, không muốn sống bạo gan đánh cược một ván, mọt bên lừa gạt hắn, mặc cho hắn có tin tưởng không! Bởi vì, nàng cái gì cũng không để ý !
"Buồn cười! Hắc Ưng đuổi giết tôi? Chắc là người đàn bà điên này sợ tới mức thần kinh thác loạn ! Hắc Ưng sát thủ là tôi bỏ tiền ra mướn hắn giết cô, tôi giết cô chẳng qua như hắn đánh rắm một cái?”
Nàng nở ra nụ cười sáng rực rỡ nhưng lạnh lùng, bước lên phía trước tiến gần miệng khẩu súng của hắn, không hề kiêng kị nói: "Tôi đã là người phụ nữ của anh ấy, nếu anh giết tôi, Hắc Ưng tất nhiên dù chân trời góc biể cũng sẽ đuổi giết anh, mà anh phải ngày ngày đêm đêm trốn tránh sự đuổi giết của anh ây, suốt ngày ăn không ngon, ngủ không yên, mọi lúc đều lo lắng đề phòng cho sinh mạng chính mình khó giữ được. Nếu không sợ lời tôi nói liền nổ súng đi!"
Vương Thiên Bá mặt xanh mét , kêu lên: "Cô nghĩ rằng tôi và cô sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của cô sao! Tôi sẽ giết cô!"
Hắn kích động lấy họng súng để ở mi tâm của nàng, Nhược Băng thản nhiên đôi mắt nhìn hắn không hề chớp một cái, mãi đến khi thấy Vương Thiên Bá đổ mồ hôi lạnh.
Đột ngột. một câu lãnh khốc giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng Nhược Băng truyền đến."Anh dám nổ súng thử xem."
Vương Thiên Bá giống như gặp quỷ sợ tới mức rút lui vài bước, mũi súng vẫn là chỉ vào Nhược Băng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng kinh hoàng nhìn về phía người mới đến."Hắc. . . . . . Hắc Ưg!"
"Tiền tôi sẽ trả lại cho anh, giao dịch của chúng ta hủy bỏ."
"Hủy bỏ? Anh, anh. . . . . . Cô . . . . . ."
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, từ giờ trở đi, tôi muốn anh vĩnh viễn biến mất ở trước mặt của cô ấy, tôi đếm tới ba, nếu anh còn nằm trong phạm vi tầm mắt của tôi, tôi liền đánh gãy tứ chi và hai mắt của anh."
Ánh mặt lợi hại của hắn lạnh lẽo, trừng nhìn hắn run rẩy Vương Thiên Bá biết hắn sẽ nói được làm được.
"Tôi . . . . . Tôi lập tức đi ngay!" Hắn sợ tới mức té, hiện tại giữ mang là quan trọng hơn, dùng hết tất cả các sức lực kéo kê thân hình béo ụt ịt, lấy tốc độ trăm mét nhanh chóng biến mất trược mặt hai người bọn họ.
Nhược Băng chậm rãi xoay người nhìn về phía sau lưng, lòng của nàng giống như sắp nhảy ra.
Không có khả năng! Hắn không có khả năng còn sống!
Đến khi đôi mắt của nàng chạm vào gương mặt quen thuộc tuấn khốc kia, lại thấy khóe miệng lạnh lùng kia mỉm cười.
Quả thật là hắn! khí chất thần bí phát ra từ người hắn, người đàn ông có phong cách vương giả kia, và đôi mắt mê hoặc lòng người đang khóa chặt nàng.
Nhược Băng không có phản ứng buồn hay vui, nửa tháng này đã gây sức ép thất thần, cơ hồ đã hao hết tinh lực của nàng, đã không biết nên có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn hắn, mãi đến khi Hắc Ưng đi vào trước mắt nàng, đôi bàn tay to dày ấm áp xoa xoa lên hai gò má lạnh như băng của nàng, lòng bàn tay truyền đến độ ấm, chứng thật hắn trước mắt là chân thật.
"Xin chào, em có sao không?" Giọng nói vẫn là trầm ấm mạnh mẽ.
"Anh không chết?"
"Muốn anh chết không dễ dàng như vậy."
"Nhưng mà, chính mắt em thấy anh đã bị nổ tan xác, mà thi thể kia. . . . . ."
"Đó là kế di hoa tiếp mộc chi, anh đã đoán trước mưu kế của bọn chúng, nếu không tương kế tựu kế, làm sao có thể để cho Thần Điền Cơ lơi lỏng đề phòng mà giết chết ả ta?"
Tim nàng vẫn là đập mạnh và loạn nhịp thất thần đa nhìn hắn, không thể tin được hai mắt của mình.
" Thực có lỗi, nguyền rủa của em là vô dụng, nhìn vẻ mặt tiều tụy của em, xem ra việc anh không chết đã phá tan nguyện vọng trong lòng em.”
"Không phải. . . . . . Không phải, em. . . . . ."
Một giọt nước mắt to tròn không nghe lời chảy xuống khuôn mặt trắng như ngọc không tỳ vết của nàng, cả kinh trước phản ứng yếu đuối tiết lộ cảm tình của mình, nàng muốn né ra!
Hắc Ưng làm sao có thể buông tha nàng, hắn ôm lấy Nhược Băng, đôi mắt nhìn chăm chú vào gương mặt của nàng, muốn xem cẩn thận, nàng cư nhiên rơi lệ! Vì hắn? "Tại sao khóc?" Hắn ép hỏi.
"Không biết."
"Em yêu anh phải không?"
"Không có!"
"Không có?" Hắn gạt lấy nước mắt của nàng."Đây là chứng cớ."
"Nói bậy! Buông!"
"Nếu không phải yêu anh, vì sao phải trốn? Vì sao không dám đối mặt với anh?"
"Em không muốn nhìn thấy anh.”
Hắn nhanh chóng ôm trong lòng ngực, ở nàng bên tai nhẹ giọng nói nhỏ."Nói dối."
Đêm này, hắn dùng sự nhu tình kinh người yêu nàng, không hề bá đạo, mà là che chở thương tiếc, mang theo nóng cháy cùng cuồng dã, thâm tình của hắn mênh mang như biển rộng bao trọn lấy nàng. Một lần, lại một lần, hắn dùng tất cả mọi cảm tình của hắn yêu nàng, càng không ngừng đòi hỏi khiêu khích sự nhiệt tình của nàng.
Lòng của nàng thiêu đốt theo hắn, trong cơ thể nàng lần lượt những cảm xúc thăng hoa. Vòng tay ôm ấp của hắn, nụ hôn của hắn, cùng với những cảm xuc mà hắn khơi gợi lên ở nàng, đã làm nàng không còn suy nghĩ gì được nữa, mặc cho hắn mang theo chính mình nhanh chóng đi về tận chân trời. . . . . .
Ngày mới sáng rực rỡ, Nhược Băng giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đôi cánh tay rắn chắc của Hắc Ưng vẫn còn đang ôm choàng lấy nàng, hơi thở đều đều, như vậy rõ ràng, nàng không phải nằm mộng, hắn thật sự ở bên cạnh nàng.
Trộm nhìn nét mặt hắn đang ngủ trong giấc ngủ say nhìn hắn thật bình an, hơi thở không có một tia nguy hiểm, nàng vô cùng yêu nét mặt này của hắn, Nhược Băng nhìn chằm chằm vào hắn không thể rời mắt đi được, luyến tiếc đừng mở mắt.
"Rất tuấn tú đúng hay không?"
"ừm, rất tuấn tú. . . . . ." Di? Ai đang nói chuyện?
Hắc Ưng mở mắt ra nhìn nàng, trong đôi mắt lóe lên ánh giảo hoạt nở một nụ cười bướng bỉnh.
Nàng khẽ gọi: "Thì ra anh đã thức!"
"Vì muốn cho em cảnh đẹp ý vui, nên anh giả vờ ngủ say, , như thế nào? Rốt cục phát hiện ra anh rất tuấn tú đi!"
"Ngông cuồng!"
Nàng giơ tay đánh hắn, lại bị hắn bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cùng năm ngón tay của nàng đan sát vào nhau, đưa lên môi hôn nhẹ.
Nhược Băng cũng nhìn thẳng hắn, không hề trốn tránh ánh mắt của hắn, nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
"Hắc Ưng. . . . . ."
"Gọi tên của anh."
Nàng thuận theo, nhẹ giọng gọi: "n Thác. . . . . ." Gương mặt đỏ ửng say lòng của nàng."Anh. . . . . . Thật sự muốn em?"
"Đương nhiên, chết cũng không buông! Cho dù xuống địa ngục, anh cũng sẽ mang em theo."
"Nếu muốn em với anh, phải đáp ứng em một chuyện."
"Theo anh bàn điều kiện?" Ánh mắt hắn chuyển sang sắc bén.
"Không, là xin anh." Nàng mở đôi mắt to mềm mại trong suốt.
Mỗi khi nàng xuất hiện sự ôn thuần hiếm có này, làm tâm máu lạnh như hắn cũng trở nên mềm mại.
"Chuyện gì?" Hắn hỏi, giọng nói trở nên nhu hòa.
"Hứa với em, đừng nữa giết người, được không?"
Hắn gật đầu."Anh hứa."
"Thật sự?" Hắn đáp ứng quá nhanh làm cho nàng không thể tin được.
"Anh đã nghĩ qua, vì làm cho công việc của chúng ta không vi phạm lẫn nhau, trừ phi vạn bất đắc dĩ anh sẽ không giết người. Em là trinh thám, khi phá án thường xuyên đặt mình trong nguy hiểm, sau này anh sẽ giúp tra án, chúng ta cùng nhau hợp tác điều tra, em phụ trách trinh thám, chuyện nguy hiểm liền giao cho anh làm an toàn của em do anh phụ trách, nếu không có sự đồng ý của anh, em không được đi vào nơi nguy hiểm, nếu không, không thương lượng."
Nàng dùng sức gật mạnh đầu, đảm bảo nói: "Chỉ cần anh không giết người, không làm chuyện phạm pháp, em chuyện gì đều nguyện ý."
Nhìn dung nhan nàng vì hưng phấn mà đỏ bừng mê người, n Thác cũng cười .
"Tốt, chúng là lấy nụ hôn làm hiệp ước đi!"
Hắn thật sâu, nhiệt tình hôn lên đôi môi thơm ngát của nàng, hai đầu lưởi cuốn vào nhau, thật lâu chẳng phân biệt được, giống như hai tấm lòng hòa tan cùng nhau, và cả lời thề cùng nhau trọn đời.
Lúc sau, nàng giống như nhớ tới cái gì, nắm lấy hắn hỏi: "Tại sao lúc mạng em ở lúc nguy hiểm như chỉ mành treo chuông thì anh xuất hiện cứu em, , bất luận em đi đến đâu, luôn có thể tìm được em?"
Hắn cười đến mị hoặc."Anh ngửi được mùi hương của em."
Nhược Băng giống thấy quỷ nhướng mắt nhìn hắn, nghe thấy? Hắn là chó săn đầu thai sao?
"Thực lợi hại như vậy? Nhất định có phương thức gì. . . . . ." Nàng đột nhiên hiểu, mở lớn mắt trừng hắn, hỏi ra có thể đáp án."Chẳng lẽ anh giống như Cảnh Chấn, ở trên người em bỏ cái gì. . . . . ."
Hắn hà lòng cười khen."Thật là người phụ nữ thông minh, không hổ là người mà n Thác lựa chọn làm người chung thân bầu bạn!"
Nhược Băng kêu gào kháng nghị."Em cảnh cáo anh! Mau đem cái đồ vật hay hương vị quỷ quái gì tẩy sạc cho em! Nếu không em —— Ai nha! Anh làm gì! Thật nhột!"
Hắn đang dùng lưỡi liếm nàng, mê đắm cười nói: “Không phải em muốn anh đem hương vị trên người em ‘ tẩy điệu ’ sao, anh đang làm đây!"
" "Không phải, thảo, thật chán ghét——"
Nàng thét chói tai muốn chạy trốn, n Thác làm sao buông tha nàng, đời này, nàng là đừng nghĩ tránh thoát khỏi lòng bàn tay của hắn!
Đôi mắt lóe ánh sáng chiếm đoạt, lại hoàn toàn hướng nàng đánh bất ngờ!
***********************
Ngồi ở ghế lạnh ngoài ban công phòng nghiên cứu lầu hai, Kiều Mã Lỵ đọc điện tín của Nhược Băng từ Canada gửi tới.
Người phụ nữ này từ khi cùng n Thác hợp tác điều tra, trở thành một đôi vợ chồng thiên hạ vô địch, từ phía đông Nhật Bản, sang phía tây tới quần đảo Đại Tây Dương, mỗi góc ở trên qura địa cầu này cơ hồ đều có dấu chân bọn họ, hai người vừa phá án, thuận đường còn đi du ngoạn khắp thế giới, cho dù có hơn cả trăm ngàn cừu gia muốn trả thù, cũng không thể tìm ra nơi ở của đôi trí dũng song toàn này.
Thật sự là kiêu ngạo! Nàng không khỏi cười khẽ.
Một tiếng nổ từ một nơi gần đó truyền đến, kéo nàng ra khỏi suy nghĩ, Kiều Mã Lỵ đứng dậy từ ban công nhìn xuống.
Thì ra là âm thanh của chiếc xe hơi bị hỏng, chủ nhân của chiếc xe đang tốn công sức mở ra cốp xe trước, kiểm tra xe thử xem đã bị hư gì.
Kiều Mã Lỵ vốn định mặc kệ hắn, nhưng người nầy khiến cho bang bang bàng bàng đích! Thật sự là ồn chết người!
Nàng không tình nguyện đi xuống lầu dưới, đi vào bên cạnh chủ nhân của chiếc xe, khống cáo ."Anh ở gần nơi ở của chúng tôi làm ồn ào quá.”
Lộ ra gương mặt nhã nhặn thanh tú từ trong xe ngẩng đầu nhìn nàng, người thanh niên nhân tò mò đánh giá nàng,tại sao ở vùng hoang vu dã ngoại, lại , tự dưng xuất hiện một cô bé? Xem bộ dáng của nàng đại khái chỉ có mười bảy, tám tuổi.
"Cô bé, em ở nơi này?"
Kiều Mã Lỵ híp mắt ngạo nghễ nhìn hắn."Bá bá, bác đang làm cái gì?"
"Bá bá?" Người thanh niên dở khóc dở cười."Cô bé à, anh mới hai mươi tám tuổi, còn không đủ già để kêu phải kêu bá bá!”
"Cũng như thế, tôi đã gần hai mươi lăm tuổi, xin làm ơn đừng gọi tôi là cô bé!"
Người thanh niên như không thể tin nổi và mang theo thú vị nhìn nàng. ."Thực xin lỗi, nguyên lai là tiểu thư, thất lễ ."
Nàng hừ lạnh!
"Xin hỏi có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không? Xe của tôi bị hư, muốn tìm người đến hỗ trợ." Hắn rất có lễ phép thỉnh cầu, thái độ thành khẩn ôn hòa.
Kiều Mã Lỵ từ đầu tới đuôi đánh giá hắn, phát hiện bộ dạng người thanh niên này cũng không tệ, thoạt nhìn thật vừa mắt. Đột nhiên nhớ tới Nhược Băng cùng n Thác, hai người này lại hạnh phúc khoái hoạt như vậy, chẳng lẽ tình yêu thực sự tốt đẹp như vậy?
Nhược Băng luôn quở trách nàng suốt ngày chui,vùi đầu vào nghiên cứu, nên tìm một người đàn ông để nếm thử cảm giác yêu đương.
Cẩn thận suy nghĩ lại, mấy năm nay vẫn nghiên cứu khoa học kỹ thuật, không giống như cuộc sống người bình thường tựa hồ có điểm đáng tiếc! Tự nhiên sau khi Nhược Băng rời đi, lại vô cùng nhàm chán! Không có gì sự có thể kích thích ý chí chiến đấu của nàng.
Rõ ràng nên đổi tâm tình sửa"Nghiên cứu" nam nhân tốt lắm. Nhìn! Trước mắt chẳng phải có một vật sẳn để thí nghiệm đó sao? Vì thế vẻ mặt vốn lãnh đạm dần dần chuyển sang nhu hòa.
Nàng nở ra nụ cười trăm năm hiếm có- quyến rũ."Mời theo tôi đi vào, muốn dùng điện thoại không cần khách khí."
Người thanh niên nồng nhiệt nói lời cám ơn, vội vã bước theo chân của nàng, không biết sao, hắn cảm thấy được này cô gái giống như. . . . . . Tiếu lí tàng đao, nhất định là hắn đa tâm thôi.
Đợi hắn bước vào, Kiều Mã Lỵ sau lưng hắn lộ ra tà cười, đóng lại cửa lớn!
Quảng Hằng: Khóc không ra nước mắt, quá mừng khi hoàn thành bộ này, ta thề ta sẽ ko ăn chay nửa tháng!!!!!
~*~ Toàn thư hoàn ~*~
Thời tiết trời trong nắng ấm như thế, ánh mặt trời vẫn là chói mắt như thế , tiếng chim hót, hương thơm của cỏ hoa, mọi thứ vẫn chưa biến mất.Nhưng là, lòng của nàng đau quá, thần kinh của nàng rối rắm, nỗi đau xót trọn đời ngăn cách cư nhiên như thử thấm vào ruột gan, so với chết còn thống khổ hơn, thống khổ đến mức toàn thân như không còn sức lực, ngay cả sức để rơi lệ cũng không còn.
Tiếng chuông cửa vội vã vang lên, cứ vang mãi làm Nhược Băng rốt cuộc đầu hàng ráng ngồi dậy bước ra mở cửa.
"Nhược Băng! Cám ơn trời đất em không có việc gì, tại sao mấy hôm nay không liên lạc, cũng không điện thoại báo với anh đã trở về? Làm cho anh vội muốn chết, còn tưởng rằng em đã gặp phải vấn đề gì?" Bạch Thiệu Phàm nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng thở ra.
"Em không sao." Nàng bình thản trả lời, vẻ mặt có chút mỏi mệt.
“ Em có xem báo không? Chính phủ Nhật Bản đang quy mô lùng bắt bang hội hắc đạo Anh Bang, nghe nói có một người nặc danh, gửi bạch phiến và các chứng cớ đến cho cục điều tra, đã tạo cơ hội cho cảnh sát Nhật Bản nắm lấy danh sách phần tử Anh Bang không hợp pháp, trong đó có liên can đến bọn Nanh Sói ở Đài Loan, thì ra bọn họ và Anh Bang có móc nối với nhau, cái người nặc danh kia, có phải là em không?” Hắn đem tờ báo để trước mặt nàng.
Nàng nhún vai, ảm đạm cười, ngã ngồi ở sô pha thượng.
"Người gởi là em, nhưng người lấy được bạch phiến là Hắc Ưng, là anh ấy đưa cho em.”
"Hắc Ưng? Tại sao lại như vậy?" Hắn không thể tin."Anh ấy và em đến Nhật Bản? Giúp em làm tình báo?"
Nàng nở ra nụ cười thống khổ, trong mắt lộ vẻ trống rỗng. Thiệu Phàm ngồi xổm xuống chăm chú nhìn vẻ mặt mất mát của Nhược Băng,lo lắng hỏi: "Sao lại thế này? Tinh thần em trông có vẻ không tốt lắm, em bị bệnh sao?”
"Anh ấy đã chết."
Bạch Thiệu Phàm giật mình sửng sốt, như chưa hiểu kịp.
"Em nói cái gì? Ai đã chết?"
"Hắc Ưng. . . . . . Đã chết. . . . . ."
Hắn kinh ngạc không thôi, Nhược Băng đem những chuyện đã trải qua đại khái thuật lại cho hắn nghe.Bạch Thiệu Phàm cầm tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Em yêu anh ấy?"
Nàng vô lực gật đầu, ngả ra phía sau tựa lưng vào ghế,, thống khổ nói:” “Khi anh ấy chết, trong nháy mắt em mới phát hiện ra là em đã yêu anh ấy sâu đậm…”
"Nhược Băng, em còn có anh. . . . . ."
Nàng lắc đầu."Thiệu Phàm, chúng ta không có khả năng."
"Anh biết. . . . . . Anh vĩnh viễn sẽ không thay thế được địa vị của anh ấy ở trong lòng em, nhưng là. . . . . . Anh sẽ chờ em ."
"Tội gì đâu! Thiệu Phàm."
"Em yên tâm, anh sẽ không làm em phải khó xử thêm đâu, nếu có na một ngày, em lại gặp được người đàn ông trong mộng của em, anh sẽ chúc phúc cho em.”
Nhược Băng áy náy nhìn hắn một hồi lâu, mệt mỏi nói: "Em muôn nghỉ ngơi."
"Được rồi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ đến gặp em."
"Ừm."
Hắn si mê nhìn nàng thật lâu sau, mới lưu luyến không rời mở cửa rời đi,ra cửa mới đi được vài bước, Tuyết Diễm xuất hiện ở trước mặt chặn đường đi.
"Có việc gì sao ?" Hắn hỏi.
"Em cũng sẽ chờ anh." Nàng ưng thuận hứa hẹn.
"Em nghe lén chúng tôi nói chuyện."
Nàng đỏ mặt không nói.
Bạch Thiệu Phàm lướt qua nàng tiếp tục đi, Tuyết Diễm kêu lên: "Em sẽ không buông tay đâu!"
Hắn quay đầu lại, cười đến bất đắc dĩ, đối nàng nói: "Chúng ta đều là những kẻ ngốc trong tình yêu."
Nhược Băng cầm lên tờ tạp chí dày cộp trên mặt tạp chí bốn phía đều đăng việc cảnh sát Nhật Bản lùng bắt những phần tử của bang hội hắc đạo Anh Bang,đột nhiên, lực chú ý của nàng bị một tiêu đề hấp dẫn——
Thủ Lỉnh chín bang phái Thần Điền Cơ bị ám sát!
Tin tức này như đánh sâu vào óc nàng,nàng đột nhiên có loại cảm giác, cái chết của Thần Điền Cơ không phải tầm thường!
Nàng dường như là nhớ tới điều gì đó, muốn giật bắn cả người lên, nàng bỗng dưng muốn đi đến nơi ở của Hắc Ưng, nói không chừng. . . . . . Sẽ có kỳ tích xuất hiện!
Một cỗ động lực giống nước suối tuôn trào làm tăng thêm sức lực cho nàng. Đi đến nơi ở của Hắc Ưng, trong phòng tràn ngập mùi hương của hắn, nằm ở trên giường hắn, Nhược Băng nhớ lại tất cả mọi chuyện hắn đã cùng nàng trải qua. Đôi môi của hắn, lồng ngực ấm áp của hắn,đối nàng luôn bá đạo mà như vậy . . . . . . Ôn nhu.
Cứ như thế, nàng ở nơi đó đợi lại chờ, suốt một tuần,dần dần nàng cũng đã tiếp nhận được sự thật tàn khốc, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện một lần nữa,chuyện này thật ăn mòn lòng của nàng, thống khổ mà ruột gan như đứt rời ra từng khúc.
Ban đêm, Nhược Băng như không hồn đi ở trên đường, đi lang thang không có mục đích cố định, giờ phút này tâm tư nàng không còn để ý tới cảnh giác nữa, chưa phát hiện có một người hung tợn trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt như tràn ngập hận ý lại lộ ra vẻ âm hiểm đáng sợ!
Vương Thiên Bá đi theo ở phía sau, hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, rốt cục đã để cho hắn tìm được Trầm Nhược Băng rồi, người phụ nữ này ngày đêm hắn đều muốn thủ tiêu, cư nhiên lại để hắn tìm được, hôm nay tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!
Nhược Băng vẫn đi tới, dần dần rời xa ánh đèn sáng rực rỡ và đám người ồn ào kia, đi đến cuối đường mới phát hiện phía trước là góc chết, nàng xoay người nghĩ muốn đi trở về, lại ngoài ý muốn phát hiện Vương Thiên Bá đang cầm súng chỉ ngay vào tim nàng.
"Thật sự là oan gia ngõ hẹp, cô cũng sẽ có một ngày rơi vào trong tay của tôi ." Hắn cười quỷ dị, thân thể run run dữ tợn.
Nhược Băng cảnh giác nhìn trừng trừng hắn, mấy ngày nay tinh thần không được tốt, trên người căn bản không mang vũ khí gì, nơi này dân cư rất thưa thớt, hơn nữa mấy ngày liền ngủ không đủ giấc, vả lại cũng không ăn uống gì được nhiều,thật sự không có sứ lực để đối phó với tến Vương Thiên Bá này,tình huống này đối với nàng phi thường bất lợi.
"Muốn giết tôi?"
"Không tồi! Tôi hôm nay không giết cô là không thể! Người đàn bà đê tiện này, ta đã mời nhiều sát thủ đến giết cô như vậy, đều giết không được cô, ngay cả Hắc Ưng cũng không thể giết cô! Ta cứ ám ảnh nếu cô không chết, lòng ta ngày đêm xót xa không an, thề phải tự tay ta làm thịt ngươi hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, rốt cục để cho ta chờ đến ngày này, cô chịu chết đi!"
"Vương Thiên Bá, giết tôi, anh cũng khó trốn lưới pháp luật."
Hắn cuồng tiếu nói: "Nơi này bốn bề vắng lặng, ai sẽ biết tôi giết cô? Mạng của cô hiện tại ở trong tay tôi, ta muốn đánh cho cô một trận nhừ tử, chậm rãi tra tấn ngươi đến chết!"
"Tốt, vậy anh nổ súng đi! Nếu anh cho rằng giết tôi rồi còn có thể bình an vô sự, vậy mười phần sai ! Nếu anh không sợ Hắc Ưng đuổi giết, liền nổ súng đi!" Nàng dị thường bình tĩnh, không muốn sống bạo gan đánh cược một ván, mọt bên lừa gạt hắn, mặc cho hắn có tin tưởng không! Bởi vì, nàng cái gì cũng không để ý !
"Buồn cười! Hắc Ưng đuổi giết tôi? Chắc là người đàn bà điên này sợ tới mức thần kinh thác loạn ! Hắc Ưng sát thủ là tôi bỏ tiền ra mướn hắn giết cô, tôi giết cô chẳng qua như hắn đánh rắm một cái?”
Nàng nở ra nụ cười sáng rực rỡ nhưng lạnh lùng, bước lên phía trước tiến gần miệng khẩu súng của hắn, không hề kiêng kị nói: "Tôi đã là người phụ nữ của anh ấy, nếu anh giết tôi, Hắc Ưng tất nhiên dù chân trời góc biể cũng sẽ đuổi giết anh, mà anh phải ngày ngày đêm đêm trốn tránh sự đuổi giết của anh ây, suốt ngày ăn không ngon, ngủ không yên, mọi lúc đều lo lắng đề phòng cho sinh mạng chính mình khó giữ được. Nếu không sợ lời tôi nói liền nổ súng đi!"
Vương Thiên Bá mặt xanh mét , kêu lên: "Cô nghĩ rằng tôi và cô sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của cô sao! Tôi sẽ giết cô!"
Hắn kích động lấy họng súng để ở mi tâm của nàng, Nhược Băng thản nhiên đôi mắt nhìn hắn không hề chớp một cái, mãi đến khi thấy Vương Thiên Bá đổ mồ hôi lạnh.
Đột ngột. một câu lãnh khốc giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng Nhược Băng truyền đến."Anh dám nổ súng thử xem."
Vương Thiên Bá giống như gặp quỷ sợ tới mức rút lui vài bước, mũi súng vẫn là chỉ vào Nhược Băng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng kinh hoàng nhìn về phía người mới đến."Hắc. . . . . . Hắc Ưg!"
"Tiền tôi sẽ trả lại cho anh, giao dịch của chúng ta hủy bỏ."
"Hủy bỏ? Anh, anh. . . . . . Cô . . . . . ."
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, từ giờ trở đi, tôi muốn anh vĩnh viễn biến mất ở trước mặt của cô ấy, tôi đếm tới ba, nếu anh còn nằm trong phạm vi tầm mắt của tôi, tôi liền đánh gãy tứ chi và hai mắt của anh."
Ánh mặt lợi hại của hắn lạnh lẽo, trừng nhìn hắn run rẩy Vương Thiên Bá biết hắn sẽ nói được làm được.
"Tôi . . . . . Tôi lập tức đi ngay!" Hắn sợ tới mức té, hiện tại giữ mang là quan trọng hơn, dùng hết tất cả các sức lực kéo kê thân hình béo ụt ịt, lấy tốc độ trăm mét nhanh chóng biến mất trược mặt hai người bọn họ.
Nhược Băng chậm rãi xoay người nhìn về phía sau lưng, lòng của nàng giống như sắp nhảy ra.
Không có khả năng! Hắn không có khả năng còn sống!
Đến khi đôi mắt của nàng chạm vào gương mặt quen thuộc tuấn khốc kia, lại thấy khóe miệng lạnh lùng kia mỉm cười.
Quả thật là hắn! khí chất thần bí phát ra từ người hắn, người đàn ông có phong cách vương giả kia, và đôi mắt mê hoặc lòng người đang khóa chặt nàng.
Nhược Băng không có phản ứng buồn hay vui, nửa tháng này đã gây sức ép thất thần, cơ hồ đã hao hết tinh lực của nàng, đã không biết nên có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn hắn, mãi đến khi Hắc Ưng đi vào trước mắt nàng, đôi bàn tay to dày ấm áp xoa xoa lên hai gò má lạnh như băng của nàng, lòng bàn tay truyền đến độ ấm, chứng thật hắn trước mắt là chân thật.
"Xin chào, em có sao không?" Giọng nói vẫn là trầm ấm mạnh mẽ.
"Anh không chết?"
"Muốn anh chết không dễ dàng như vậy."
"Nhưng mà, chính mắt em thấy anh đã bị nổ tan xác, mà thi thể kia. . . . . ."
"Đó là kế di hoa tiếp mộc chi, anh đã đoán trước mưu kế của bọn chúng, nếu không tương kế tựu kế, làm sao có thể để cho Thần Điền Cơ lơi lỏng đề phòng mà giết chết ả ta?"
Tim nàng vẫn là đập mạnh và loạn nhịp thất thần đa nhìn hắn, không thể tin được hai mắt của mình.
" Thực có lỗi, nguyền rủa của em là vô dụng, nhìn vẻ mặt tiều tụy của em, xem ra việc anh không chết đã phá tan nguyện vọng trong lòng em.”
"Không phải. . . . . . Không phải, em. . . . . ."
Một giọt nước mắt to tròn không nghe lời chảy xuống khuôn mặt trắng như ngọc không tỳ vết của nàng, cả kinh trước phản ứng yếu đuối tiết lộ cảm tình của mình, nàng muốn né ra!
Hắc Ưng làm sao có thể buông tha nàng, hắn ôm lấy Nhược Băng, đôi mắt nhìn chăm chú vào gương mặt của nàng, muốn xem cẩn thận, nàng cư nhiên rơi lệ! Vì hắn? "Tại sao khóc?" Hắn ép hỏi.
"Không biết."
"Em yêu anh phải không?"
"Không có!"
"Không có?" Hắn gạt lấy nước mắt của nàng."Đây là chứng cớ."
"Nói bậy! Buông!"
"Nếu không phải yêu anh, vì sao phải trốn? Vì sao không dám đối mặt với anh?"
"Em không muốn nhìn thấy anh.”
Hắn nhanh chóng ôm trong lòng ngực, ở nàng bên tai nhẹ giọng nói nhỏ."Nói dối."
Đêm này, hắn dùng sự nhu tình kinh người yêu nàng, không hề bá đạo, mà là che chở thương tiếc, mang theo nóng cháy cùng cuồng dã, thâm tình của hắn mênh mang như biển rộng bao trọn lấy nàng. Một lần, lại một lần, hắn dùng tất cả mọi cảm tình của hắn yêu nàng, càng không ngừng đòi hỏi khiêu khích sự nhiệt tình của nàng.
Lòng của nàng thiêu đốt theo hắn, trong cơ thể nàng lần lượt những cảm xúc thăng hoa. Vòng tay ôm ấp của hắn, nụ hôn của hắn, cùng với những cảm xuc mà hắn khơi gợi lên ở nàng, đã làm nàng không còn suy nghĩ gì được nữa, mặc cho hắn mang theo chính mình nhanh chóng đi về tận chân trời. . . . . .
Ngày mới sáng rực rỡ, Nhược Băng giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đôi cánh tay rắn chắc của Hắc Ưng vẫn còn đang ôm choàng lấy nàng, hơi thở đều đều, như vậy rõ ràng, nàng không phải nằm mộng, hắn thật sự ở bên cạnh nàng.
Trộm nhìn nét mặt hắn đang ngủ trong giấc ngủ say nhìn hắn thật bình an, hơi thở không có một tia nguy hiểm, nàng vô cùng yêu nét mặt này của hắn, Nhược Băng nhìn chằm chằm vào hắn không thể rời mắt đi được, luyến tiếc đừng mở mắt.
"Rất tuấn tú đúng hay không?"
"ừm, rất tuấn tú. . . . . ." Di? Ai đang nói chuyện?
Hắc Ưng mở mắt ra nhìn nàng, trong đôi mắt lóe lên ánh giảo hoạt nở một nụ cười bướng bỉnh.
Nàng khẽ gọi: "Thì ra anh đã thức!"
"Vì muốn cho em cảnh đẹp ý vui, nên anh giả vờ ngủ say, , như thế nào? Rốt cục phát hiện ra anh rất tuấn tú đi!"
"Ngông cuồng!"
Nàng giơ tay đánh hắn, lại bị hắn bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cùng năm ngón tay của nàng đan sát vào nhau, đưa lên môi hôn nhẹ.
Nhược Băng cũng nhìn thẳng hắn, không hề trốn tránh ánh mắt của hắn, nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
"Hắc Ưng. . . . . ."
"Gọi tên của anh."
Nàng thuận theo, nhẹ giọng gọi: "n Thác. . . . . ." Gương mặt đỏ ửng say lòng của nàng."Anh. . . . . . Thật sự muốn em?"
"Đương nhiên, chết cũng không buông! Cho dù xuống địa ngục, anh cũng sẽ mang em theo."
"Nếu muốn em với anh, phải đáp ứng em một chuyện."
"Theo anh bàn điều kiện?" Ánh mắt hắn chuyển sang sắc bén.
"Không, là xin anh." Nàng mở đôi mắt to mềm mại trong suốt.
Mỗi khi nàng xuất hiện sự ôn thuần hiếm có này, làm tâm máu lạnh như hắn cũng trở nên mềm mại.
"Chuyện gì?" Hắn hỏi, giọng nói trở nên nhu hòa.
"Hứa với em, đừng nữa giết người, được không?"
Hắn gật đầu."Anh hứa."
"Thật sự?" Hắn đáp ứng quá nhanh làm cho nàng không thể tin được.
"Anh đã nghĩ qua, vì làm cho công việc của chúng ta không vi phạm lẫn nhau, trừ phi vạn bất đắc dĩ anh sẽ không giết người. Em là trinh thám, khi phá án thường xuyên đặt mình trong nguy hiểm, sau này anh sẽ giúp tra án, chúng ta cùng nhau hợp tác điều tra, em phụ trách trinh thám, chuyện nguy hiểm liền giao cho anh làm an toàn của em do anh phụ trách, nếu không có sự đồng ý của anh, em không được đi vào nơi nguy hiểm, nếu không, không thương lượng."
Nàng dùng sức gật mạnh đầu, đảm bảo nói: "Chỉ cần anh không giết người, không làm chuyện phạm pháp, em chuyện gì đều nguyện ý."
Nhìn dung nhan nàng vì hưng phấn mà đỏ bừng mê người, n Thác cũng cười .
"Tốt, chúng là lấy nụ hôn làm hiệp ước đi!"
Hắn thật sâu, nhiệt tình hôn lên đôi môi thơm ngát của nàng, hai đầu lưởi cuốn vào nhau, thật lâu chẳng phân biệt được, giống như hai tấm lòng hòa tan cùng nhau, và cả lời thề cùng nhau trọn đời.
Lúc sau, nàng giống như nhớ tới cái gì, nắm lấy hắn hỏi: "Tại sao lúc mạng em ở lúc nguy hiểm như chỉ mành treo chuông thì anh xuất hiện cứu em, , bất luận em đi đến đâu, luôn có thể tìm được em?"
Hắn cười đến mị hoặc."Anh ngửi được mùi hương của em."
Nhược Băng giống thấy quỷ nhướng mắt nhìn hắn, nghe thấy? Hắn là chó săn đầu thai sao?
"Thực lợi hại như vậy? Nhất định có phương thức gì. . . . . ." Nàng đột nhiên hiểu, mở lớn mắt trừng hắn, hỏi ra có thể đáp án."Chẳng lẽ anh giống như Cảnh Chấn, ở trên người em bỏ cái gì. . . . . ."
Hắn hà lòng cười khen."Thật là người phụ nữ thông minh, không hổ là người mà n Thác lựa chọn làm người chung thân bầu bạn!"
Nhược Băng kêu gào kháng nghị."Em cảnh cáo anh! Mau đem cái đồ vật hay hương vị quỷ quái gì tẩy sạc cho em! Nếu không em —— Ai nha! Anh làm gì! Thật nhột!"
Hắn đang dùng lưỡi liếm nàng, mê đắm cười nói: “Không phải em muốn anh đem hương vị trên người em ‘ tẩy điệu ’ sao, anh đang làm đây!"
" "Không phải, thảo, thật chán ghét——"
Nàng thét chói tai muốn chạy trốn, n Thác làm sao buông tha nàng, đời này, nàng là đừng nghĩ tránh thoát khỏi lòng bàn tay của hắn!
Đôi mắt lóe ánh sáng chiếm đoạt, lại hoàn toàn hướng nàng đánh bất ngờ!
***********************
Ngồi ở ghế lạnh ngoài ban công phòng nghiên cứu lầu hai, Kiều Mã Lỵ đọc điện tín của Nhược Băng từ Canada gửi tới.
Người phụ nữ này từ khi cùng n Thác hợp tác điều tra, trở thành một đôi vợ chồng thiên hạ vô địch, từ phía đông Nhật Bản, sang phía tây tới quần đảo Đại Tây Dương, mỗi góc ở trên qura địa cầu này cơ hồ đều có dấu chân bọn họ, hai người vừa phá án, thuận đường còn đi du ngoạn khắp thế giới, cho dù có hơn cả trăm ngàn cừu gia muốn trả thù, cũng không thể tìm ra nơi ở của đôi trí dũng song toàn này.
Thật sự là kiêu ngạo! Nàng không khỏi cười khẽ.
Một tiếng nổ từ một nơi gần đó truyền đến, kéo nàng ra khỏi suy nghĩ, Kiều Mã Lỵ đứng dậy từ ban công nhìn xuống.
Thì ra là âm thanh của chiếc xe hơi bị hỏng, chủ nhân của chiếc xe đang tốn công sức mở ra cốp xe trước, kiểm tra xe thử xem đã bị hư gì.
Kiều Mã Lỵ vốn định mặc kệ hắn, nhưng người nầy khiến cho bang bang bàng bàng đích! Thật sự là ồn chết người!
Nàng không tình nguyện đi xuống lầu dưới, đi vào bên cạnh chủ nhân của chiếc xe, khống cáo ."Anh ở gần nơi ở của chúng tôi làm ồn ào quá.”
Lộ ra gương mặt nhã nhặn thanh tú từ trong xe ngẩng đầu nhìn nàng, người thanh niên nhân tò mò đánh giá nàng,tại sao ở vùng hoang vu dã ngoại, lại , tự dưng xuất hiện một cô bé? Xem bộ dáng của nàng đại khái chỉ có mười bảy, tám tuổi.
"Cô bé, em ở nơi này?"
Kiều Mã Lỵ híp mắt ngạo nghễ nhìn hắn."Bá bá, bác đang làm cái gì?"
"Bá bá?" Người thanh niên dở khóc dở cười."Cô bé à, anh mới hai mươi tám tuổi, còn không đủ già để kêu phải kêu bá bá!”
"Cũng như thế, tôi đã gần hai mươi lăm tuổi, xin làm ơn đừng gọi tôi là cô bé!"
Người thanh niên như không thể tin nổi và mang theo thú vị nhìn nàng. ."Thực xin lỗi, nguyên lai là tiểu thư, thất lễ ."
Nàng hừ lạnh!
"Xin hỏi có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không? Xe của tôi bị hư, muốn tìm người đến hỗ trợ." Hắn rất có lễ phép thỉnh cầu, thái độ thành khẩn ôn hòa.
Kiều Mã Lỵ từ đầu tới đuôi đánh giá hắn, phát hiện bộ dạng người thanh niên này cũng không tệ, thoạt nhìn thật vừa mắt. Đột nhiên nhớ tới Nhược Băng cùng n Thác, hai người này lại hạnh phúc khoái hoạt như vậy, chẳng lẽ tình yêu thực sự tốt đẹp như vậy?
Nhược Băng luôn quở trách nàng suốt ngày chui,vùi đầu vào nghiên cứu, nên tìm một người đàn ông để nếm thử cảm giác yêu đương.
Cẩn thận suy nghĩ lại, mấy năm nay vẫn nghiên cứu khoa học kỹ thuật, không giống như cuộc sống người bình thường tựa hồ có điểm đáng tiếc! Tự nhiên sau khi Nhược Băng rời đi, lại vô cùng nhàm chán! Không có gì sự có thể kích thích ý chí chiến đấu của nàng.
Rõ ràng nên đổi tâm tình sửa"Nghiên cứu" nam nhân tốt lắm. Nhìn! Trước mắt chẳng phải có một vật sẳn để thí nghiệm đó sao? Vì thế vẻ mặt vốn lãnh đạm dần dần chuyển sang nhu hòa.
Nàng nở ra nụ cười trăm năm hiếm có- quyến rũ."Mời theo tôi đi vào, muốn dùng điện thoại không cần khách khí."
Người thanh niên nồng nhiệt nói lời cám ơn, vội vã bước theo chân của nàng, không biết sao, hắn cảm thấy được này cô gái giống như. . . . . . Tiếu lí tàng đao, nhất định là hắn đa tâm thôi.
Đợi hắn bước vào, Kiều Mã Lỵ sau lưng hắn lộ ra tà cười, đóng lại cửa lớn!
Quảng Hằng: Khóc không ra nước mắt, quá mừng khi hoàn thành bộ này, ta thề ta sẽ ko ăn chay nửa tháng!!!!!
~*~ Toàn thư hoàn ~*~
Danh sách chương