Vụ án này vốn đã chấn động cả nước, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chăm vào bọn họ, hiện tại đã lần ra manh mối, không chỉ bọn họ cao hứng mà cấp trên cũng hết sức hài lòng. Đem vụ án này làm một chương trình khởi chiếu trên truyền hình thì ngoài tuyên truyền pháp luật, hơn nữa còn có thể tăng hình tượng của ngành công an trong lòng người dân.
Trên thực tế dạng chương trình này đối với xã hội, đối với các ngành liên quan rất có ý nghĩa, nhưng đối với người nhà bị hại thì đó chính là rạch thêm vào vết sẹo.
Đội trưởng Lý và cảnh sát Lưu vào phòng khách để gặp Ninh Tây, trong phòng còn có cả Thường Thời Quy đang chờ.
"Chào Ninh tiểu thư, Thường tiên sinh ".
Đội trưởng Lý bắt tay chào hỏi hai người,
"Ngại quá, bây giờ còn gọi hai người tới đây. Chỉ là nghi can đòi phải gặp mặt hai người mới chịu khai. Quấy rầy đến hai người, thực sự xin lỗi."
"Đội trưởng Lý khách khí rồi, anh cũng chỉ vì công việc của mình."
Ninh Tây chú ý thấy sắc mặt mệt mỏi của đội trưởng Lý, nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm kích, cười một tiếng.
"Tôi có thể đi gặp ông ta."
Đội trưởng Lý thở phào nhẹ nhõm, hắn quay đầu nhìn về phía Thường Thời Quy, do dự nói:
"Thường tiên sinh, nghi can chỉ muốn gặp Ninh tiểu thư, vậy nên..."
"Nếu Tưởng Hồng Khải kiên trì không muốn gặp tôi, tôi cũng không thể cưỡng ép,"
Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, nói tiếp:
"Nhưng nếu có thể tôi muốn ở bên cạnh vợ sắp cưới của mình."
Đội trưởng Lý và cảnh sát Lưu nhìn nhau trao đổi ánh mắt, nếu đã như vậy, bọn họ nếu cự tuyệt, cũng không tốt cho lắm.
Trong phòng thẩm vấn, Tưởng Hồng Khải đang cùng hai cảnh sát so mắt với nhau thì tiếng mở cửa, ông ra cũng không thèm quay ra sau nhìn,
"Không cần hỏi nữa, tôi sẽ không nói gì đâu."
Kết quả là ông ta chờ nửa ngày, cũng không nghe thấy phía sau lưng có người trả lời lại, quay đầu vừa nhìn, lập tức bị hù dọa.
"Thường Thời Quy, con sao lại ở chỗ này?!"
Tưởng Hồng Khải đối với hậu bối là Thường Thời Quy, từ trong lòng luôn cảm thấy e ngại, cho nên nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên là rút cổ lại. Nhưng rất nhanh ông ta lấy lại tinh thần, bây giờ ông ta không phải ở Tưởng gia, cũng không phải là ở bên ngoài, mà là ở trong đồn công an.
Thường Thời Quy không để ý tới ông ta, chỉ im lặng đi theo Ninh Tây vào phòng, ngồi xuống cạnh Ninh Tây.
"Tưởng tiên sinh, nghe nói ông muốn gặp tôi?"
Ánh mắt Ninh Tây rơi xuống còng tay trên cổ tay của Tưởng Hồng Khải, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng,
"Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói với nhau."
Tưởng Hồng Khải liếc mắt nhìn Ninh Tây từ đầu đến chân, hừ lạnh nói:
"Không nghĩ tới, một diễn viên mới vào nghề như cô, lại có thể làm được đến như thế này."
"Tưởng tiên sinh đòi gặp mặt tôi chỉ vì muốn hỏi câu này?"
Ninh Tây mặt không chút thay đổi nói,
"Nếu đã vậy, chúng ta không có gì để nói nữa rồi."
Cô và Tưởng Hồng Khải trong lúc này, quả thực không có gì để nói. Tám năm trước, nếu như không phải là hắn uống rượu lái xe, vượt đèn đỏ, ba cô sẽ không chết. Đối với cô mà nói, Tưởng Hồng Khải chính là một người gây ra lỗi mà bỏ chạy, là loại rác rưởi còn tìm người khác chịu tội thay.
Một người, đối mặt với rác rưởi thì có thể nói cái gì? "Ninh tiểu thư không cần gây sự nữa."
Tưởng Hồng Khải ngồi lâu quá, nên vặn vẹo uốn éo người cho đỡ mỏi, sau đó nói tiếp.
"Tôi biết Ninh tiểu thư sắp trở thành bà chủ của Thường gia, tôi gọi cô tới, muốn gặp cô vì muốn cầu xin Ninh tiểu thư một việc."
Ninh tiểu thư sụp mí mắt không nói gì.
Thấy dáng vẻ lãnh đạm của cô, Tưởng Hồng Khải cũng không thèm để ý, vẫn nói tiếp:
."Chuyện cho tới bây giờ thì tôi làm gì cũng vô bổ, tôi sống hoang đường cả đời, cũng không có làm ra được chuyện tốt gì đáng nhắc tới. Vân Vân là đứa con gái duy nhất của tôi, từ nhỏ tôi lại không quản giáo nó, đến bây giờ khiến nó sinh hư, tính tình kiêu ngạo. Nhưng sai lầm của tôi đều không có quan hệ gì đến nó, nó cũng chỉ là đứa trẻ vì được chiều quá mới sinh hư, xin Ninh tiểu tha cho nó một lần."
Nghe nói như thế, Ninh Tây nhịn không được cười cười. Ai nói Tưởng Hồng Khải không có đầu óc? Cố ý gọi cô đến đây, lại nói chuyện này trước mặt cảnh sát, không phải là vì sợ cô trả thù Tưởng Vân sao? Xem ra ông ta cũng không phải ngu đến mức không có thuốc chữa, không có ông ta che chở, không có bác là Tưởng Viễn Bằng thì với tính khí của Tưởng Vân, cuộc sống sau này của cô ta không cần nghĩ cũng biết.
"Tưởng tiên sinh quá lo lắng rồi, "
Ninh Tây đột nhiên cảm thấy chuyện này đã đến lúc kết thúc, nói đến những chuyện khác lại không có ý nghĩa nữa. Ninh Tây đứng lên, giọng nói bình tĩnh:
"Tôi chỉ muốn đưa tội phạm ra công lý, đòi lại công bằng cho cái chết của ba mẹ, những chuyện khác sẽ không làm, càng không quan tâm đến những chuyện đó."
Tưởng Hồng Khải nghe vậy vẫn cảm thấy không yên lòng, vì vậy mong đợi nhìn về phía Thường Thời Quy, nào biết Thường Thời Quy không thèm nhìn ông ta, chỉ chăm chăm nhìn vào Ninh Tây.
"Tôi kỳ thật rất muốn hỏi Tưởng tiên sinh một vấn đề, "
Ninh Tây nhìn Tưởng Hồng Khải,
"Trên tay dính máu tươi của người khác, ông làm sao có thể yên ổn sống thoải mái đến ngày hôm nay?"
Tưởng Hồng Khải trầm mặc, không thể trả lời câu hỏi này của Ninh Tây.
Mà Ninh Tây cũng không mong nghe được câu trả lời của ông ta, cô cũng lười tiếp tục đứng đây nhìn ông ta, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Thường Thời Quy theo sau lưng cô đi ra, thấy cô như vậy, duỗi tay cầm lấy bàn tay cô.
"Em không sao."
Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy cười cười, xoay người nói vài lời tạm biệt khách khí với đội trưởng Lý.
Đội trưởng Lý nhìn ra sắc mặt cô không được tốt, cũng không giữ cô lại, chỉ bảo một cảnh sát tiễn hai người ra cửa.
"Cảnh sát, tôi có chuyện muốn nói."
Sau khi Ninh Tây rời đi một giờ, Tưởng Hồng Khải đột nhiên nghĩ thông suốt, quyết định thẳng thắn khai ra hết toàn bộ sự thật, hi vọng nhận được khoan hồng.
Hiện tại ông ta liên quan đến vụ án tám năm trước say rượu lái xe vượt đèn đỏ gây ra tai nạn chết người, ngoài ra còn cả cái chết của Trần Trân Trân.
Chu Mạt Lỵ bị cảnh sát khống chế, vì muốn giảm hình phạt, đem tin tức mình biết nhưng lại không xác định có phải sự thật hay không đều nói ra hết, trong đó có việc Trần Trân Trân không phải là tự sát, mà là bị Tưởng Hồng Khải giết chết.
Trên thực tế, Tưởng Hồng Khải không giết hại Trần Trân Trân, ông ta đối với Trần Trân Trân có vài phần chân tình, nếu không cũng sẽ không chịu áp lực lớn kiên trì cưới Trần Trân Trân vào cửa.
Cho nên, khi cảnh sát nói cho ông ta biết, Trần Trân Trân khả năng không phải là chết do tự sát, mà là do ông ta giết, ông ta kinh ngạc thật sự..
Cảnh sát Lưu am hiểu phân tích tâm lý tội phạm, nên khi Tưởng Hồng Khải nói ra hết, đem lời khai ông ta ghi chép lại. Còn những chuyện khác, chỉ có thể báo cấp trên, không còn thuộc vào trách nhiệm của bọn họ.
Trên thực tế dạng chương trình này đối với xã hội, đối với các ngành liên quan rất có ý nghĩa, nhưng đối với người nhà bị hại thì đó chính là rạch thêm vào vết sẹo.
Đội trưởng Lý và cảnh sát Lưu vào phòng khách để gặp Ninh Tây, trong phòng còn có cả Thường Thời Quy đang chờ.
"Chào Ninh tiểu thư, Thường tiên sinh ".
Đội trưởng Lý bắt tay chào hỏi hai người,
"Ngại quá, bây giờ còn gọi hai người tới đây. Chỉ là nghi can đòi phải gặp mặt hai người mới chịu khai. Quấy rầy đến hai người, thực sự xin lỗi."
"Đội trưởng Lý khách khí rồi, anh cũng chỉ vì công việc của mình."
Ninh Tây chú ý thấy sắc mặt mệt mỏi của đội trưởng Lý, nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm kích, cười một tiếng.
"Tôi có thể đi gặp ông ta."
Đội trưởng Lý thở phào nhẹ nhõm, hắn quay đầu nhìn về phía Thường Thời Quy, do dự nói:
"Thường tiên sinh, nghi can chỉ muốn gặp Ninh tiểu thư, vậy nên..."
"Nếu Tưởng Hồng Khải kiên trì không muốn gặp tôi, tôi cũng không thể cưỡng ép,"
Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, nói tiếp:
"Nhưng nếu có thể tôi muốn ở bên cạnh vợ sắp cưới của mình."
Đội trưởng Lý và cảnh sát Lưu nhìn nhau trao đổi ánh mắt, nếu đã như vậy, bọn họ nếu cự tuyệt, cũng không tốt cho lắm.
Trong phòng thẩm vấn, Tưởng Hồng Khải đang cùng hai cảnh sát so mắt với nhau thì tiếng mở cửa, ông ra cũng không thèm quay ra sau nhìn,
"Không cần hỏi nữa, tôi sẽ không nói gì đâu."
Kết quả là ông ta chờ nửa ngày, cũng không nghe thấy phía sau lưng có người trả lời lại, quay đầu vừa nhìn, lập tức bị hù dọa.
"Thường Thời Quy, con sao lại ở chỗ này?!"
Tưởng Hồng Khải đối với hậu bối là Thường Thời Quy, từ trong lòng luôn cảm thấy e ngại, cho nên nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên là rút cổ lại. Nhưng rất nhanh ông ta lấy lại tinh thần, bây giờ ông ta không phải ở Tưởng gia, cũng không phải là ở bên ngoài, mà là ở trong đồn công an.
Thường Thời Quy không để ý tới ông ta, chỉ im lặng đi theo Ninh Tây vào phòng, ngồi xuống cạnh Ninh Tây.
"Tưởng tiên sinh, nghe nói ông muốn gặp tôi?"
Ánh mắt Ninh Tây rơi xuống còng tay trên cổ tay của Tưởng Hồng Khải, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng,
"Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói với nhau."
Tưởng Hồng Khải liếc mắt nhìn Ninh Tây từ đầu đến chân, hừ lạnh nói:
"Không nghĩ tới, một diễn viên mới vào nghề như cô, lại có thể làm được đến như thế này."
"Tưởng tiên sinh đòi gặp mặt tôi chỉ vì muốn hỏi câu này?"
Ninh Tây mặt không chút thay đổi nói,
"Nếu đã vậy, chúng ta không có gì để nói nữa rồi."
Cô và Tưởng Hồng Khải trong lúc này, quả thực không có gì để nói. Tám năm trước, nếu như không phải là hắn uống rượu lái xe, vượt đèn đỏ, ba cô sẽ không chết. Đối với cô mà nói, Tưởng Hồng Khải chính là một người gây ra lỗi mà bỏ chạy, là loại rác rưởi còn tìm người khác chịu tội thay.
Một người, đối mặt với rác rưởi thì có thể nói cái gì? "Ninh tiểu thư không cần gây sự nữa."
Tưởng Hồng Khải ngồi lâu quá, nên vặn vẹo uốn éo người cho đỡ mỏi, sau đó nói tiếp.
"Tôi biết Ninh tiểu thư sắp trở thành bà chủ của Thường gia, tôi gọi cô tới, muốn gặp cô vì muốn cầu xin Ninh tiểu thư một việc."
Ninh tiểu thư sụp mí mắt không nói gì.
Thấy dáng vẻ lãnh đạm của cô, Tưởng Hồng Khải cũng không thèm để ý, vẫn nói tiếp:
."Chuyện cho tới bây giờ thì tôi làm gì cũng vô bổ, tôi sống hoang đường cả đời, cũng không có làm ra được chuyện tốt gì đáng nhắc tới. Vân Vân là đứa con gái duy nhất của tôi, từ nhỏ tôi lại không quản giáo nó, đến bây giờ khiến nó sinh hư, tính tình kiêu ngạo. Nhưng sai lầm của tôi đều không có quan hệ gì đến nó, nó cũng chỉ là đứa trẻ vì được chiều quá mới sinh hư, xin Ninh tiểu tha cho nó một lần."
Nghe nói như thế, Ninh Tây nhịn không được cười cười. Ai nói Tưởng Hồng Khải không có đầu óc? Cố ý gọi cô đến đây, lại nói chuyện này trước mặt cảnh sát, không phải là vì sợ cô trả thù Tưởng Vân sao? Xem ra ông ta cũng không phải ngu đến mức không có thuốc chữa, không có ông ta che chở, không có bác là Tưởng Viễn Bằng thì với tính khí của Tưởng Vân, cuộc sống sau này của cô ta không cần nghĩ cũng biết.
"Tưởng tiên sinh quá lo lắng rồi, "
Ninh Tây đột nhiên cảm thấy chuyện này đã đến lúc kết thúc, nói đến những chuyện khác lại không có ý nghĩa nữa. Ninh Tây đứng lên, giọng nói bình tĩnh:
"Tôi chỉ muốn đưa tội phạm ra công lý, đòi lại công bằng cho cái chết của ba mẹ, những chuyện khác sẽ không làm, càng không quan tâm đến những chuyện đó."
Tưởng Hồng Khải nghe vậy vẫn cảm thấy không yên lòng, vì vậy mong đợi nhìn về phía Thường Thời Quy, nào biết Thường Thời Quy không thèm nhìn ông ta, chỉ chăm chăm nhìn vào Ninh Tây.
"Tôi kỳ thật rất muốn hỏi Tưởng tiên sinh một vấn đề, "
Ninh Tây nhìn Tưởng Hồng Khải,
"Trên tay dính máu tươi của người khác, ông làm sao có thể yên ổn sống thoải mái đến ngày hôm nay?"
Tưởng Hồng Khải trầm mặc, không thể trả lời câu hỏi này của Ninh Tây.
Mà Ninh Tây cũng không mong nghe được câu trả lời của ông ta, cô cũng lười tiếp tục đứng đây nhìn ông ta, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Thường Thời Quy theo sau lưng cô đi ra, thấy cô như vậy, duỗi tay cầm lấy bàn tay cô.
"Em không sao."
Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy cười cười, xoay người nói vài lời tạm biệt khách khí với đội trưởng Lý.
Đội trưởng Lý nhìn ra sắc mặt cô không được tốt, cũng không giữ cô lại, chỉ bảo một cảnh sát tiễn hai người ra cửa.
"Cảnh sát, tôi có chuyện muốn nói."
Sau khi Ninh Tây rời đi một giờ, Tưởng Hồng Khải đột nhiên nghĩ thông suốt, quyết định thẳng thắn khai ra hết toàn bộ sự thật, hi vọng nhận được khoan hồng.
Hiện tại ông ta liên quan đến vụ án tám năm trước say rượu lái xe vượt đèn đỏ gây ra tai nạn chết người, ngoài ra còn cả cái chết của Trần Trân Trân.
Chu Mạt Lỵ bị cảnh sát khống chế, vì muốn giảm hình phạt, đem tin tức mình biết nhưng lại không xác định có phải sự thật hay không đều nói ra hết, trong đó có việc Trần Trân Trân không phải là tự sát, mà là bị Tưởng Hồng Khải giết chết.
Trên thực tế, Tưởng Hồng Khải không giết hại Trần Trân Trân, ông ta đối với Trần Trân Trân có vài phần chân tình, nếu không cũng sẽ không chịu áp lực lớn kiên trì cưới Trần Trân Trân vào cửa.
Cho nên, khi cảnh sát nói cho ông ta biết, Trần Trân Trân khả năng không phải là chết do tự sát, mà là do ông ta giết, ông ta kinh ngạc thật sự..
Cảnh sát Lưu am hiểu phân tích tâm lý tội phạm, nên khi Tưởng Hồng Khải nói ra hết, đem lời khai ông ta ghi chép lại. Còn những chuyện khác, chỉ có thể báo cấp trên, không còn thuộc vào trách nhiệm của bọn họ.
Danh sách chương