“Tự do yêu đương... Thì ra là thế.” Người đàn ông đẩy xe lăn xoay người, chỉ để lại một bóng lưng, hắn cũng không quay đầu lại nói: “Vậy để Hồng Đậu mình lựa chọn, xem muốn cùng tôi rời đi, hay là ở lại chỗ này.”

Dứt lời, hắn liền tự mình đẩy xe lăn ra ngoài cửa.

Hồng Đậu có thể nói là không chút suy nghĩ liền đuổi theo: “Chú, đợi cháu!”

Cô bước nhanh phía sau, hai tay đặt phía trên xe lăn, tiếp nhận việc đẩy xe lăn, chậm rãi cùng người đàn ông ra khỏi cửa nhà hàng.


Thần sắc Thôi An có chút tội nghiệp, rốt cuộc cũng không dám đuổi theo.

Đan Đan thở dài, nhẹ giòn an ủi, “Anh cũng đừng tức giận, ai bảo hôm nay anh lại gặp phải chú của Hồng Đậu cơ chứ, Hồng Đậu chính là được chú cô ấy nuôi lớn, hôm nay cho dù đổi thành em ở vị trí của anh, cô ấy khẳng định cũng sẽ không chút do dự chọn rời đi theo chú.”

“Vậy, vậy sao?” Thần sắc Thôi An tốt lên một chút.

Hạ Tri cũng nói: “Không sao cả, mới thất bại lần đầu tiên mà thôi, cậu yên tâm, tôi và Đan Đan nhất định sẽ nghĩ cách tác hợp hai người.”

Thôi An cũng chỉ có thể mong như vậy.

Nhưng ngày hôm sau truyền thông liền đưa tin, gia chủ nhà họ Ôn chiếm nửa giang sơn thương trường nước Hoa Hạ lại chủ động đăng hình ảnh một tờ giấy đăng ký kết hôn trên trang mạng xã hội của mình, tên đằng trai chụp có chút mơ hồ, chỉ có thể thấy đại khái một cái họ, mà tên đằng gái lại rất rõ ràng.

“Chú!” Hồng Đậu đập thật mạnh tờ báo trong tay lên bàn sách, cô chỉ vào hình ảnh đính kèm trên báo kia, chỉ thấy ở chỗ ký tên của bên nữ là ba chữ Phương Hồng Đậu to đùng với nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo, cô chất vấn người đang đọc sách, “Đây là có ý gì?”

“Giấy đăng ký kết hôn, có thể có ý gì?” Người đàn ông ôn văn nho nhã lại lật một trang sách, cũng không ngẩng đầu nhìn Hồng Đậu.

Hồng Đậu đã sắp phát cuồng, “Cháu chính là đang hỏi tờ giấy đăng ký kết hôn này của chú là có ý gì nha!”


“Tên trong giấy đăng ký là Hồng Đậu tự mình viết vào, tôi nghĩ...” Hắn ngước mắt, phát ra một tiếng cười nhẹ ngắn ngủi, “Đây hẳn là có hiệu lực pháp luật đi.”

“Đừng làm bừa nữa!” Hồng Đậu không muốn nói đùa, “Lúc cháu ký tên mới bảy tuổi, có thể có hiệu lực pháp luật gì?”

“Nhưng Hồng Đậu lại không thể lấy ra chứng cứ đây là tên mình ký hồi bảy tuổi.” Người đàn ông buông quyển sách trên tay, một tay đặt lên bàn chống cằm, hắn cười tủm tỉm nhìn cô, “Rốt cuộc chữ Hồng Đậu viết bây giờ so sánh với khi Hồng Đậu còn bé, cũng không khác là bao.”

Sắc mặt Hồng Đậu cứng đờ, không muốn thừa nhận rằng mình viết chữ xấu.

Hắn bất ngờ đăng lên mạng xã hội một tờ giấy đăng ký kết hôn, người không chú ý đến thương trường cũng liền thôi, nhưng chỉ cần là người trong giới, liền đồng loạt bùng nổ.

Tất cả người có tâm đều biết Hồng Đậu là cháu gái hắn nuôi lớn, không ít người đều đang suy đoán tờ giấy đăng ký này là một trò vui tới muộn của ngày cá tháng tư, ngay cả Hồng Đậu cũng cảm thấy như vậy, nhưng thái độ của hắn hiện giờ lại cho cô một cảm giác không ổn.

Hắn cực kỳ bao dung nói: “Nếu Hồng Đậu còn có chỗ nào bất mãn với giấy đăng ký, thì có thể nói ra.”

Bất mãn cái gì?

1, Bên nữ có thể che giấu và giữ riêng thu nhập cá nhân.


2, Bên nữ có thể nhục mạ ẩu đả bên nam khi tâm tình không tốt.

3, Tất cả tài sản của bên nam hoàn toàn chuyển nhượng sang danh nghĩa bên nữ.

...

Từ điều thứ nhất đến điều hai mươi chín, tất cả đều là quyền lợi của bên nữ, Hồng Đậu vẫn không vì những điều kiện có ích với mình trước đó mà động tâm, bất luận thế nào, cô cảm thấy có vấn đề nhất vẫn là điều cuối cùng trong đó:

30, Bên nữ không được lấy bất cứ lý do gì để rời khỏi bên nam, nếu không bên nam có thể dùng thủ đoạn khác bình thường để giữ lại bên nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện