Trong hoàng cung Thiên Mạc.
Tư Đồ Cảnh Diễn đang phê duyệt tấu chương, lại phát hiện bản tấu chương rất quan trọng không thấy đâu cả. Đôi mắt đen như mực hiện lên vẻ nghi ngờ, hắn rõ ràng thấy tấu chương để ở chỗ này, giờ lại ở chỗ nào rồi.
“Cảnh Diễn, làm sao vậy?” Thẩm Thiển Mạch đang ngồi cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, phát hiện ra vẻ mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không bình thường, không khỏi nhíu mày hỏi.
Tư Đồ Cảnh Diễn vươn tay ôm lấy eo Thẩm Thiển Mạch, vừa vuốt ve cái bụng đang lớn dần lên của Thẩm Thiển Mạch, trên mặt tràn đầy vẻ sủng nịnh, nói, “Chỉ là ít đi một bản tấu chương thôi. Mạch nhi không cần lo lắng.”
“Ngươi nhìn xem, ta đã nói Phụ vương căn bản không cần bản tấu chương kia rồi!” Một tiểu oa nhi trắng sữa chỉ vào một đứa bé trai bên cạnh nói.
Đứa bé trai kia nghe thấy lời tiểu cô nương nói, làm bộ làm tịch tỏ ra trầm tư, nhưng do tuổi còn nhỏ nên bộ dạng nhíu mày này muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu. Sau cùng, tiểu nam hài khẳng định nói, “ Nhất định là Tiểu Lộ Tử gạt chúng ta!”
“Tiểu Lộ Tử thối tha, cư nhiên gạt chúng ta.” Tiểu cô nương bĩu môi, bộ dáng ủy khuất.
Hai tiểu gia hỏa nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt. Vẻ giảo hoạt kia thật sự là giống cha mẹ bọn chúng y đúc. Ai nào dám tin tiểu hài tử mới chỉ ba tuổi đã có ánh mắt giảo hoạt như vậy.
Chỉ thấy hai tiểu gia hỏa chạy vù vào trong điện.
“Hu hu hu.” Tư Đồ Nguyệt ngoác miệng nhỏ, bộ dáng bị ủy khuất, vừa khóc vừa chạy đến trước mặt Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Tư Đồ Nguyệt khóc lóc đáng thương, không khỏi ân cần hỏi han, “Nguyệt nhi làm sao vậy?”
“Tiểu Lộ Tử gạt chúng con lén lấy cái này rồi sẽ cho chúng con đường để ăn, đúng là bị lừa rồi!” Tư Đồ Nguyệt giơ bản tấu chương trong tay ra, bộ dáng đáng thương tội nghiệp.
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn liếc nhìn nhau một cái, bản tấu chương này là tình báo cơ mật vô cùng quan trọng, Tiểu Lộ Tử muốn xui khiến Tư Đồ Nguyệt và Tư Đồ Cảnh lấy đi bản tấu chương này, là có mục đích gì?! “Ngươi đâu! Dẫn Tiểu Lộ Tử tới đây!” Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên vẻ thâm trầm, lạnh lùng nói.
Tiểu Lộ Tử rất nhanh bị dẫn tới, hắn nhìn vẻ mặt tức giận của Tư Đồ Cảnh Diễn, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên. Nhất định là hoàng thượng biết rõ hắn nói cho hoàng tử và công chúa bản tấu chương nào là quan trọng nhất, bị hoàng thượng phát hiện, hoàng thượng tức giận rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ chứ! Hắn không dám đắc tội hoàng thượng, nhưng nếu đắc tội hoàng tử và công chúa cũng tuyệt đối không ăn được quả ngon. Hai tiểu quỷ kia lại không thấy đâu, không biết sẽ chỉnh hắn thế nào đây, hiện giờ cung nữ và thái giám trong cung đều vô cùng sợ bọn họ.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Tiểu Lộ Tử, càng cảm thấy trong lòng Tiểu Lộ Tử có quỷ, không khỏi trầm mặt, sao bên cạnh hắn lại xuất hiện kẻ lòng dạ đa tâm như vậy?! Hắn cư nhiên lại không phát hiện?! Không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm tra tấn sao?!”
“Hoàng thượng tha mạng!” Tiểu Lộ Tử vừa nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói muốn tra tấn, cả người run rẩy, ngước mắt lên nhìn Tư Đồ Nguyệt và Tư Đồ Cảnh.
Tư Đồ Nguyệt vẫn làm bộ khóc lóc như cũ, chỉ có đôi mắt nhỏ lộ ra chút ít cảnh cáo. Tư Đồ Cảnh lại càng lạnh lùng hơn, khinh thường lườm Tiểu Lộ Tử.
Tiểu Lộ Tử nhất thời đổ mồ hôi như mưa. Nếu hắn không nói khẳng định sẽ bị Hoàng thượng giết chết, nếu hắn nói cũng sẽ bị hai tiểu ma vương này chỉnh chết. Làm thế nào mới tốt!
“Không nói?” Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, cái tên Tiểu Lộ Tử này vẫn không nói?! Chẳng lẽ thật sự có âm mưu bên trong? Làm sao có thể. Bây giờ thiên hạ thái bình như vậy, cũng không có tin tức bất thường nào tới tai hắn, Tiểu Lộ Tử muốn xem tấu chương này có ích lợi gì?!
Nhưng mà Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Nguyệt chắc chắn không nói dối. Vấn đề nhất định do Tiểu Lộ Tử. Không nói?! Hắn thật sự muốn xem Tiểu Lộ Tử có bản lĩnh không mở miệng hay không.
Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn trầm xuống, khí thế sát phạt truyền tới trên người Tiểu Lộ Tử, hắn chỉ cảm thấy bị chèn ép tới mức hoàn toàn không ngẩng đầu lên được.
“Phụ vương…Người không nên trách Tiểu Lộ Tử.” Giọng nói sợ hãi của Tư Đồ Nguyệt vang lên, hóa ra tiểu gia hỏa này nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn muốn đánh thật. Lập tức mở miệng khuyên nhủ. Nàng chỉ muốn trêu đùa Tiểu Lộ Tử thôi, không phải thật sự muốn Tiểu Lộ Tử xảy ra chuyện.
Tư Đồ Cảnh Diễn hơi nhíu mày nhìn Tư Đồ Nguyệt, hỏi: “Vì sao Nguyệt nhi lại nói như vậy?”
“Là Nguyệt nhi không thấy Phụ vương nên rất nhớ Phụ vương. Hỏi Tiểu Lộ Tử như thế nào mới có thể trông thấy Phụ vương, Tiểu Lộ Tử nói cầm bản tấu chương này là được, còn nói sẽ cho Nguyệt nhi ăn đường. Nhưng mà Nguyệt nhi cầm tấu chương rồi nhưng vẫn không có đường ăn. Cũng không nhìn thấy phụ vương. Hu hu hu…”
Tư Đồ Nguyệt vừa nói, vừa khóc, bộ dáng nhỏ kia đúng là làm cho người ta thương tiếc, ngay cả Tiểu Lộ Tử bị hãm hại cũng cảm thấy Tư Đồ Nguyệt thật đáng thương, nhịn không được muốn đi an ủi nàng.
Tư Đồ Cảnh liếc nhìn Tư Đồ Nguyệt một cái, nghĩ thầm, Tư Đồ Nguyệt này chỉ cần tỏ vẻ đáng yêu, sau đó cố ý giả bộ thương cảm, không biết lừa biết bao người. Ngay cả phụ vương mẫu hậu thông minh như vậy cũng bị nàng lừa. Thật là…
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thấy Tư Đồ Nguyệt nói, sắc mặt mới tốt hơn một chút, hóa ra là hiểu lầm, hắn lập tức liếc nhìn Tiểu Lộ Tử một cái, nói: “Nếu đã như vậy, trẫm tạm thời tha cho cái mạng chó của ngươi, có điều ngươi chủ động nói cho công chúa những thứ này, cũng không thể không phạt! Kéo hắn xuống, vả miệng mười cái!”
Tư Đồ Nguyệt nhìn Tiểu Lộ Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra nụ cười giảo hoạt, lè lưỡi về phía Tiểu Lộ Tử. Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch cũng không chú ý tới điều đó.
Tư Đồ Cảnh Diễn đang phê duyệt tấu chương, lại phát hiện bản tấu chương rất quan trọng không thấy đâu cả. Đôi mắt đen như mực hiện lên vẻ nghi ngờ, hắn rõ ràng thấy tấu chương để ở chỗ này, giờ lại ở chỗ nào rồi.
“Cảnh Diễn, làm sao vậy?” Thẩm Thiển Mạch đang ngồi cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, phát hiện ra vẻ mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không bình thường, không khỏi nhíu mày hỏi.
Tư Đồ Cảnh Diễn vươn tay ôm lấy eo Thẩm Thiển Mạch, vừa vuốt ve cái bụng đang lớn dần lên của Thẩm Thiển Mạch, trên mặt tràn đầy vẻ sủng nịnh, nói, “Chỉ là ít đi một bản tấu chương thôi. Mạch nhi không cần lo lắng.”
“Ngươi nhìn xem, ta đã nói Phụ vương căn bản không cần bản tấu chương kia rồi!” Một tiểu oa nhi trắng sữa chỉ vào một đứa bé trai bên cạnh nói.
Đứa bé trai kia nghe thấy lời tiểu cô nương nói, làm bộ làm tịch tỏ ra trầm tư, nhưng do tuổi còn nhỏ nên bộ dạng nhíu mày này muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu. Sau cùng, tiểu nam hài khẳng định nói, “ Nhất định là Tiểu Lộ Tử gạt chúng ta!”
“Tiểu Lộ Tử thối tha, cư nhiên gạt chúng ta.” Tiểu cô nương bĩu môi, bộ dáng ủy khuất.
Hai tiểu gia hỏa nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt. Vẻ giảo hoạt kia thật sự là giống cha mẹ bọn chúng y đúc. Ai nào dám tin tiểu hài tử mới chỉ ba tuổi đã có ánh mắt giảo hoạt như vậy.
Chỉ thấy hai tiểu gia hỏa chạy vù vào trong điện.
“Hu hu hu.” Tư Đồ Nguyệt ngoác miệng nhỏ, bộ dáng bị ủy khuất, vừa khóc vừa chạy đến trước mặt Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Tư Đồ Nguyệt khóc lóc đáng thương, không khỏi ân cần hỏi han, “Nguyệt nhi làm sao vậy?”
“Tiểu Lộ Tử gạt chúng con lén lấy cái này rồi sẽ cho chúng con đường để ăn, đúng là bị lừa rồi!” Tư Đồ Nguyệt giơ bản tấu chương trong tay ra, bộ dáng đáng thương tội nghiệp.
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn liếc nhìn nhau một cái, bản tấu chương này là tình báo cơ mật vô cùng quan trọng, Tiểu Lộ Tử muốn xui khiến Tư Đồ Nguyệt và Tư Đồ Cảnh lấy đi bản tấu chương này, là có mục đích gì?! “Ngươi đâu! Dẫn Tiểu Lộ Tử tới đây!” Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên vẻ thâm trầm, lạnh lùng nói.
Tiểu Lộ Tử rất nhanh bị dẫn tới, hắn nhìn vẻ mặt tức giận của Tư Đồ Cảnh Diễn, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên. Nhất định là hoàng thượng biết rõ hắn nói cho hoàng tử và công chúa bản tấu chương nào là quan trọng nhất, bị hoàng thượng phát hiện, hoàng thượng tức giận rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ chứ! Hắn không dám đắc tội hoàng thượng, nhưng nếu đắc tội hoàng tử và công chúa cũng tuyệt đối không ăn được quả ngon. Hai tiểu quỷ kia lại không thấy đâu, không biết sẽ chỉnh hắn thế nào đây, hiện giờ cung nữ và thái giám trong cung đều vô cùng sợ bọn họ.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Tiểu Lộ Tử, càng cảm thấy trong lòng Tiểu Lộ Tử có quỷ, không khỏi trầm mặt, sao bên cạnh hắn lại xuất hiện kẻ lòng dạ đa tâm như vậy?! Hắn cư nhiên lại không phát hiện?! Không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm tra tấn sao?!”
“Hoàng thượng tha mạng!” Tiểu Lộ Tử vừa nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói muốn tra tấn, cả người run rẩy, ngước mắt lên nhìn Tư Đồ Nguyệt và Tư Đồ Cảnh.
Tư Đồ Nguyệt vẫn làm bộ khóc lóc như cũ, chỉ có đôi mắt nhỏ lộ ra chút ít cảnh cáo. Tư Đồ Cảnh lại càng lạnh lùng hơn, khinh thường lườm Tiểu Lộ Tử.
Tiểu Lộ Tử nhất thời đổ mồ hôi như mưa. Nếu hắn không nói khẳng định sẽ bị Hoàng thượng giết chết, nếu hắn nói cũng sẽ bị hai tiểu ma vương này chỉnh chết. Làm thế nào mới tốt!
“Không nói?” Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, cái tên Tiểu Lộ Tử này vẫn không nói?! Chẳng lẽ thật sự có âm mưu bên trong? Làm sao có thể. Bây giờ thiên hạ thái bình như vậy, cũng không có tin tức bất thường nào tới tai hắn, Tiểu Lộ Tử muốn xem tấu chương này có ích lợi gì?!
Nhưng mà Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Nguyệt chắc chắn không nói dối. Vấn đề nhất định do Tiểu Lộ Tử. Không nói?! Hắn thật sự muốn xem Tiểu Lộ Tử có bản lĩnh không mở miệng hay không.
Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn trầm xuống, khí thế sát phạt truyền tới trên người Tiểu Lộ Tử, hắn chỉ cảm thấy bị chèn ép tới mức hoàn toàn không ngẩng đầu lên được.
“Phụ vương…Người không nên trách Tiểu Lộ Tử.” Giọng nói sợ hãi của Tư Đồ Nguyệt vang lên, hóa ra tiểu gia hỏa này nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn muốn đánh thật. Lập tức mở miệng khuyên nhủ. Nàng chỉ muốn trêu đùa Tiểu Lộ Tử thôi, không phải thật sự muốn Tiểu Lộ Tử xảy ra chuyện.
Tư Đồ Cảnh Diễn hơi nhíu mày nhìn Tư Đồ Nguyệt, hỏi: “Vì sao Nguyệt nhi lại nói như vậy?”
“Là Nguyệt nhi không thấy Phụ vương nên rất nhớ Phụ vương. Hỏi Tiểu Lộ Tử như thế nào mới có thể trông thấy Phụ vương, Tiểu Lộ Tử nói cầm bản tấu chương này là được, còn nói sẽ cho Nguyệt nhi ăn đường. Nhưng mà Nguyệt nhi cầm tấu chương rồi nhưng vẫn không có đường ăn. Cũng không nhìn thấy phụ vương. Hu hu hu…”
Tư Đồ Nguyệt vừa nói, vừa khóc, bộ dáng nhỏ kia đúng là làm cho người ta thương tiếc, ngay cả Tiểu Lộ Tử bị hãm hại cũng cảm thấy Tư Đồ Nguyệt thật đáng thương, nhịn không được muốn đi an ủi nàng.
Tư Đồ Cảnh liếc nhìn Tư Đồ Nguyệt một cái, nghĩ thầm, Tư Đồ Nguyệt này chỉ cần tỏ vẻ đáng yêu, sau đó cố ý giả bộ thương cảm, không biết lừa biết bao người. Ngay cả phụ vương mẫu hậu thông minh như vậy cũng bị nàng lừa. Thật là…
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thấy Tư Đồ Nguyệt nói, sắc mặt mới tốt hơn một chút, hóa ra là hiểu lầm, hắn lập tức liếc nhìn Tiểu Lộ Tử một cái, nói: “Nếu đã như vậy, trẫm tạm thời tha cho cái mạng chó của ngươi, có điều ngươi chủ động nói cho công chúa những thứ này, cũng không thể không phạt! Kéo hắn xuống, vả miệng mười cái!”
Tư Đồ Nguyệt nhìn Tiểu Lộ Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra nụ cười giảo hoạt, lè lưỡi về phía Tiểu Lộ Tử. Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch cũng không chú ý tới điều đó.
Danh sách chương