"Chúng ta có phải nên mau chóng rời khỏi Lê Quốc?" Huyền Lâu hơi suy tư một chút, tự nhiên hiểu duyên cớ trong đó, Thẩm Thiển Mạch nếu còn ở Lê Quốc, việc này rất nguy hiểm.

Khóe môi Thẩm Thiển Mạch cong lên, trong con ngươi mang theo khí phách tự nhiên, tay áo màu trắng khẽ giơ lên trong gió, thoạt nhìn như một ngọn núi nguy nga đồ sộ, phảng phất như có sự tự tin và đường hoàng thiên nhiên, Thẩm Thiển Mạch nhướng mày cười nói, "Đi sao? Vì sao phải đi đây? Nếu Nạp Lan Dung coi trọng ta như vậy, không phải ta nên hảo hảo phối hợp hay sao?"

Vùng lông mày Huyền Lâu nhíu lại, không đồng ý, "Nàng đang mạo hiểm với an nguy của bản thân, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn biết, cũng sẽ không đồng ý!"

"Ta không có việc gì đâu. Vì hắn, ta sẽ không có chuyện gì cả." Thẩm Thiển Mạch cũng bình tĩnh nhìn Huyền Lâu, mâu sắc ung dung, nụ cười tự tin hiện rõ trên môi.

Huyền Lâu nhìn nụ cười trên môi Thẩm Thiển Mạch, chỉ cảm thấy câu nói kia khiến hắn không thể không tin. Thế nhưng Thẩm Thiển Mạch ở Lê Quốc cũng không có thế lực, làm sao có thể toàn thân trở ra? 

Nạp Lan Dung chẳng phải hạng người thiện nam tín nữ gì cả, Thẩm Thiển Mạch muốn tương kế tựu kế, nếu bị Nạp Lan Dung phát hiện, chỉ sợ càng nguy hiểm trùng trùng.

"Nạp Lan Dung đích thật rất sáng suốt. Thế nhưng, người sáng suốt, thường thường tự phụ." Khóe môi Thẩm Thiển Mạch tạo thành nụ cười ung dung, ngạo khí của Nạp Lan Dung tận trong xương tủy, nàng thấy rất rõ. Tự tin với thế cục Lê Quốc, nàng cũng thấy rất rõ ràng.

Cho nên, việc nàng cần làm bây giờ là tỏ ra yếu kém. Khiến Nạp Lan Dung nghĩ nàng cũng không cường đại như hắn tưởng tượng, sau đó sẽ hợp lý chui vào tròng của Nạp Lan Dung, tiếp đó tương kế tựu kế.

Ánh mắt Huyền Lâu hơi đổi, cuối cùng đành không nói nữa. Tính tình Thẩm Thiển Mạch thế nào hắn rõ, chuyện nàng đã quyết, sẽ không dễ dàng thay đổi, huống chi là vì Tư Đồ Cảnh Diễn, dường như chỉ cần là những chuyện liên quan tới Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng đều sẽ liều lĩnh.

Hắn thật sự rất hi vọng có được sự quan tâm và tình yêu của nàng. Chỉ là, cuối cùng đã muộn, trong lòng nàng không còn sự tồn tại của người khác nữa.

"Thay vì chờ, không bằng chủ động xuất kích." Khóe môi Thẩm Thiển Mạch cong lên, trong con ngươi lướt qua một tia giảo hoạt, "Huyền Lâu cùng ta tới Lục Phương Trai một chuyến đi."

Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch nói, thu liễm tâm tình, ôn hòa gật đầu, "Được."

Lục Phương Trai vẫn trong cảnh múa mừng thái bình. Nạp Lan Dung mặc một bộ trường bào kim sắc (màu vàng), vẻ bất cần đời giữa hai hàng lông mày đã tiêu tán, vẫn mang theo nụ cười tà khí, chỉ là đôi mắt kia đã không còn che giấu nỗi lòng như trước nữa.

Nạp Lan Dung hôm nay, ẩn hiện trong cặp mắt màu lam thật nhiều nỗi lòng, như một con hùng ưng với khi phách mãnh liệt nhìn chằm chằm vào con mồi.

Thẩm Thiển Mạch vẫn là một bộ bạch y, mỉm cười nhìn Nạp Lan Dung ưu du ai tai (an nhàn thảnh thơi), cười nói, "Nửa tháng không gặp, Thất hoàng tử, à không, phải là Lê Vương bệ hạ, thật ra thay đổi không ít."

"Vậy ư? Dùng cái gì mà thấy rõ?" Môi khẽ kéo ra thành nụ cười nghiền ngẫm, Nạp Lan Dung cười như không cười nhìn Thẩm Thiển Mạch, đây là nữ tử khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch không chút thay đổi, ngồi xuống, thái độ tựa hồ rất là tùy ý, cười nói, "Bằng đôi mắt này. Trước kia chúng được ẩn giấu trong màn sương khiến người ta không thấy rõ thật giả, mà hôm nay, thật dọa người đó."

Một câu nói trúng phóc. Trước kia Nạp Lan Dung cần che giấu thế lực nên phải thu liễm khí phách của mình. Mà hôm nay hắn đã leo lên được vị trí Lê Vương, cần phải có khí phách để thu phục người, hắn không còn cần thu liễm khí chất của mình nữa.

Nạp Lan Dung nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy, trong mắt hiện lên một tia hàm xúc không rõ, nụ cười trên môi vẫn không chút thay đổi, từ tốn nói, "Hoàng hậu Thiên Mạc quan sát thật tỉ mỉ đó."

Con ngươi Thẩm Thiển Mạch co lại. Nạp Lan Dung quả nhiên đã biết thân phận của nàng. Như vậy việc không chịu thua ai đấy là chứng tỏ hắn đã biết thân phận của nàng?! Lẽ nào hắn đã bố trí sách lược vẹn toàn rồi? Nạp Lan Dung thấy được sự nghi hoặc trong mắt Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng cũng kéo ra hơn, "Hoàng Hậu Thiên Mạc cũng là người thông minh. Huyền Thiếu trang chủ cũng không phải người thường. Minh nhân bất thuyết ám thoại (người minh bạch không nói những lời mờ ám), ta nếu còn che che giấu giấu nữa, chẳng phải là khiến mấy người chê cười hay sao?!"

"Nếu Lê Vương bệ hạ thẳng thắn như vậy, Thiển Mạch ngược lại có một vấn đề muốn thỉnh giáo." Cặp mắt đen của Thẩm Thiển Mạch càng thâm trầm, hoàn toàn không nhìn thấu lòng cô.

Nạp Lan Dung vậy mà nói thẳng ra thân phận của nàng, tựa hồ hoàn toàn không có ý che giấu. Lẽ nào hắn đã biết chuyện nàng và Huyền Lâu biết kế hoạch của hắn?!

"Thiển Mạch? Tên rất hay." Nạp Lan Dung hơi nhíu mày, ngữ điệu lười biếng, "Hoàng Hậu Thiên Mạc mời nói."

"Nghe Huyền Lâu nói, Lê Vương bệ hạ tập hợp rất nhiều người tới đô thành Lê Quốc?" Thẩm Thiển Mạch thản nhiên nhìn Nạp Lan Dung, thoạt nhìn rất là tùy ý, kỳ thực là cẩn thận nhìn mỗi một nét mặt của Nạp Lan Dung.

Nạp Lan Dung nghe xong, đầu tiên là híp mắt lại, cười cười, tưởng như quan sát tưởng như nghi hoặc nhìn Thẩm Thiển Mạch, đôi con ngươi màu lam nhanh chóng thoáng qua mấy phần suy xét.

Thẩm Thiển Mạch lặng lẽ thu hồi ánh mắt đang quan sát, dường như vô tình cầm ly trà lên, nhưng trong lòng thì tự định giá thật nhanh. Nét mặt của Nạp Lan Dung nói rõ hắn không dám chắc. Không dám chắc Thẩm Thiển Mạch biết kế hoạch của hắn.

Đã như vậy, nàng cứ làm bộ như không biết là được rồi.

"Không sai. Chính là vì để dễ dàng khống chế kinh thành." Nạp Lan Dung suy nghĩ một hồi, thản nhiên đáp lại. Không biết trong hồ lô Thẩm Thiển Mạch bán cái gì. Vậy hắn cứ thử nàng một lần, xem nàng sẽ đối phó thế nào.

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, thế nào, đang thử thăm dò nàng sao?! Cũng chính là tâm ý của nàng, nàng ngược lại muốn xem Nạp Lan Dung ứng phó thế nào với vấn đề này của nàng, nụ cười hời hợt hiện lên trên môi, trong con ngươi là một mảnh đen sẫm, thản nhiên nói, "Khống chế kinh thành? Kinh thành không phải đã sớm nằm dưới sự khống chế của Lê Vương bệ hạ hay sao? Bất quá Thiển Mạch thật đúng là không nghĩ ra, lúc này Lê Vương bệ hạ không bố trí binh lực, ngược lại triệu tập cao thủ tới kinh thành, đến tột cùng là có ý gì đây?"

Nạp Lan Dung nghe được Thẩm Thiển Mạch nói, ngước mắt nhìn lại, cặp mắt đen kia như cười mà không phải cười, không nhìn rõ được tâm tình cùng nụ cười hời hợt, làm cho người ta không thấy được bất kỳ đầu mối nào.

Vấn đề này của nàng, rốt cuộc là biết rõ tâm tư của hắn, cố ý thăm dò, hay là thật sự không biết ý đồ của hắn đây.

Thẩm Thiển Mạch này, vừa thật vừa giả, ngay cả hắn cũng không nắm chắc được nàng biết được bao nhiêu.

Nhìn nụ cười thản nhiên của Thẩm Thiển Mạch, Nạp Lan Dung chậm rãi nhếch môi cười. Thẩm Thiển Mạch nếu chủ động tìm hắn, tất nhiên là để thăm dò hắn, nếu là vì thăm dò, vậy đó chắc là không xác định.

"Thực không dám giấu giếm. Ta triệu tập cao thủ xác thực có dụng ý khác. Chỉ là chuyện này liên quan đến cơ mật của Lê Quốc, thật sự không tiện nói ra." Nạp Lan Dung cười nhạt đáp lại.

Thẩm Thiển Mạch nghe xong câu trả lời của Nạp Lan Dung trả lời, nụ cười không thay đổi, nhưng trong lòng thì thầm mắng, hay cho sự giảo hoạt của Nạp Lan Dung. Một câu cơ mật của Lê Quốc mà muốn lừa dối quá quan sao?!

Ý đồ của Nạp Lan Dung nàng tự nhięn rõ ràng. Chẳng qua, nàng chính muốn giả bộ không biết, tự nhięn nói theo ý Nạp Lan Dung, "Nếu chuyện lięn quan đến cơ mật của Lê Quốc, Thiển Mạch cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng mà Lê Vương bệ hạ cũng đừng nên quên hiệp định với Thiên Mạc!"

Ba phần uy hiếp ba phần thăm dò.

Nạp Lan Dung nghe vậy, trong mắt hiện lên vài tia hưng phấn khó thấy rõ, Thẩm Thiển Mạch không phát hiện được dụng ý chân chính của hắn, vậy hắn có thể âm thầm sắp xếp rồi. Võ công của Thẩm Thiển Mạch không phải hắn không biết, chưa chuẩn bị chu toàn, hắn sẽ không dễ dàng động thủ.

"Tự nhiên sẽ không quên." Nạp Lan Dung cười an nhàn trả lời.

Thẩm Thiển Mạch cười lạnh, bên ngoài lại làm ra vẻ không quá tin tưởng, cẩn thận quan sát Nạp Lan Dung, làm bộ sẽ tiếp tục theo dõi từng cử chỉ của hắn.

Nạp Lan Dung không ngu ngốc, nàng có bao nhiêu cân lượng, Nạp Lan Dung đều biết. Nếu nàng biểu hiện ra quá mức ngu dốt, sẽ khiến cho Nạp Lan Dung lòng nghi ngờ, cho nên nàng chỉ có thể làm vậy thôi, vừa thật vừa giả.

"Hi vọng Lê Vương bệ hạ không nên có tâm tư hay cử động nào khác! Bằng không, thua thiệt sẽ chỉ là Lê Quốc." Cặp mắt đen của Thẩm Thiển Mạch mang theo ý tứ cảnh cáo nhìn Nạp Lan Dung.

Nạp Lan Dung không chút tránh né, đối diện với cặp mắt đen ấy của Thẩm Thiển Mạch. Con ngươi màu lam chống lại con ngươi màu đen, giống nhau ở sự thâm thúy cùng với khí phách tràn ngập.

Qua hồi lâu Nạp Lan Dung thu ánh mắt lại, cười nói, "Lê Quốc chẳng qua là một nước vừa, cho dù có dã tâm, cũng vô ích."

Thẩm Thiển Mạch cũng thu hồi ánh mắt, như có như không nhìn phía sau Nạp Lan Dung. Nàng luôn cảm thấy phía sau Nạp Lan Dung còn có người nào đó. Bởi vì có thể cảm giác được một khí tức như có như không, thế nhưng khi nàng quan sát tỉ mỉ, lại cảm thấy như không có ai cả.

Không có khả năng, với võ công của nàng, nếu thật sự có người, không thể nào không phát hiện được. Thế nhưng, vì sao nàng lại có cảm giác kỳ quái như thế. Nếu quả thật có một người như vậy, xem ra Nạp Lan Dung rất khó đối phó. Bản thân mình thật sự cần phải thận trọng.

"Cứ bàn luận mãi chuyện quốc gia đại sự, thật đúng là không thú vị." Huyền Lâu thấy hai người đều trầm mặc, môi mấp máy, ôn hòa nói.

Nạp Lan Dung không khỏi nhướng mày nhìn Huyền Lâu. Huyền Lâu chính là Thiếu trang chủ của Thất Tuyệt sơn trang, thân phận này ở bất cứ đâu cũng nằm trong mắt của những người có tâm tranh phách thiên hạ, rất là đặc biệt.

Nếu Huyền Lâu có thể cho mình sử dụng, như vậy, binh khí Lê Quốc sẽ không còn là chuyện cấp bách nữa. Thế nhưng, với mối quan hệ của Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch, hắn liệu có thể thu Huyền Lâu cho mình sử dụng sao?!

Theo như mạng lưới tình báo dưới tay hắn, Huyền Lâu là một người trong dịu dàng mà kỳ thực lại lạnh nhạt, người giống vậy, sao lại cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh Thẩm Thiển Mạch?

"Huyền Lâu muốn làm cái gì?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, trêu chọc, "Chớ không phải là muốn cưới vợ đấy chứ?"

Huyền Lâu nghe được ngôn ngữ hài hước của Thẩm Thiển Mạch, trên mặt hiện lên sự lúng túng, trong nháy mắt trở lại bình thường, cười nói, "Thiển Mạch đùa gì thế."

Nạp Lan Dung nhìn Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch có vẻ hiểu ra. Thần tình biến hóa vừa rồi của Huyền Lâu chỉ trong nháy mắt, thế nhưng hắn lại nhìn thấy. Khi mà trên mặt Huyền Lâu xuất hiện vẻ lúng túng, ánh mắt lại lóe lên chút mất mát.

Nếu như hắn không đoán sai, Huyền Lâu nhất định thích Thẩm Thiển Mạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện