Ngón tay Lộ Thiểu Hành nhặt lấy tờ báo mở ra, ý cười ở khóe miệng nhạt nhẽo, vẫn là lần đầu tiên đăng báo như vậy. Có lẽ là kỹ thuật của đối phương còn rất chuyên nghiệp, anh vẫn chưa lộ ra cái gì không ổn. Đem tờ báo vừa nhặt lên thả xuống, lúc này mới đi ra, đi vào thang máy. Mà chủ nhân của tờ báo kia nơm nớp lo sợ nhìn bóng dáng ông chủ của mình, chỉ là tò mò mới mua một chút giải trí, thế nhưng lại trở thành kẻ phạm tội, không khỏi than vãn vận khí của mình đến tột cùng mốc thành thế nào, mặt khác suy nghĩ về tuổi của mình các loại khen thưởng chính là không phải cũng bị liên lụy. . .

“Đến cuối cùng là làm sao thế này?" Đường An An khó hiểu nhìn con trai của mình, rõ ràng nhìn qua hai người rất tốt, cô gái Hậu Gia Lâm kia cũng rất thích, hai người cũng xem như là vừa mắt, nhưng lại cho người lớn một 'kinh ngạc' lớn như vậy.

Lộ Thiểu Hành ngồi vào trước mặt Đường An An, nhìn qua mười phần nhàn nhã, thật đúng như báo chí hình dung vạn lần không đổi, anh nhớ rõ lần trước Lộ Ôn Diên đăng báo cũng là dùng từ này hình dung, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. . . Một chút sáng tạo cũng không có. Anh chỉ là đưa Hậu Gia Lâm đi sân bay mà thôi, thế nhưng đã bị thổi phồng thành như vậy, có phải chuyến đi này phóng viên càng ngày càng ít "Tin tức" hay không? "Không có gì." Lộ Thiểu Hành uống một hớp nước, sau đó mới đánh giá mẹ của mình, "Cô ấy có bạn trai. . . Ừ, chính là đem con trở thành anh trai."

Làm bà mối.

Đường An An chau mày, khinh thường liếc mắt nhìn con trai của mình một cái, "Con thật tốt... cô gái tốt như vậy, con không biết tranh thủ? Thực sự có bạn trai?"

"Cô gái tốt như vậy." Lộ Thiểu Hành học ngữ khí của Đường An An, "Có thể gặp gỡ cô ấy con may mắn ba đời, không có bạn trai, con sẽ dễ dàng để cho cô ấy đi?"

Đường An An đi tới kéo tóc anh, "Đúng là cô ấy không có mắt."

Lộ Thiểu Hành bỏ đi, không có mở miệng.

Đường An An lắc lắc cánh tay anh, "Sẽ không đau lòng chứ?"

"Đúng, đau lòng, mẹ chừa chút thời gian cá nhân cho con trai của người chữa vết thương đi." Nói xong liền đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi.

Đường An An lập tức tức giận, "Các con những đứa nhỏ đáng chết này, chúng ta làm cha mẹ chỉ lo làm không đủ, lúc nào cũng muốn tốt cho con cái. Các con lớn lên, cánh cũng cứng rắn, quay về nhà một chút cũng không kiên nhẫn."

Lộ Thiểu Hành dừng bước một chút, "Là con sợ quấy rầy mẹ với cha ân ái thôi!"

Đường An An nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Lộ Thiểu Hành cùng Lê Họa là trước sau tới "Đông linh", tâm tình của anh rất tốt, đứng ở một bên cười nhìn cô đi tới.

"Anh nhặt được tiền?" Lê Họa kỳ quái nhìn người trước mắt này.

"Chính là nhàm chán."

"Cho nên anh liền ngây ngô cười?" Nói xong chính mình cũng cười, nhưng vừa rồi không có tìm được chút cười nào.

"Anh xem tâm tình của em cũng rất tốt?" Anh đứng lên, đi đến trước mặt cô, xoa xoa mặt của cô, lại vuốt bụng của cô, "Còn đau?"

"Anh chạm nhẹ sẽ không đau." Tức giận bắt lấy tay của anh, "Hôm nay anh làm sao vậy?"

"Theo bản năng nghĩ đến sẽ nghênh đón một hồi tinh phong huyết vũ, thật không ngờ yên bình như vậy." Lộ Thiểu Hành có chút tiếc nuối liếc nhìn cô một cái, lại tự mình tránh ra. Lê Họa không hiểu nhìn chằm chằm bóng dáng của anh sau đó lại đuổi theo, kéo áo của anh, "Anh có khuynh hướng tự ngược?" Cười càng thêm sáng lạn, "muốn bị mắng?"

"Em không nhắc tới anh còn không cảm thấy, em vừa nói như vậy, liền cho em một cơ hội, đến mắng anh đi." Nâng cằm, liếc cô, tâm tình mười phần thật tốt.

"Chịu kích thích gì?" Thật muốn đi sờ trán của anh, người này không phải bị sốt đến choáng váng rồi chứ.

Bắt được tay của cô, "Vừa mới nhìn thấy một đôi yêu nhau cãi nhau, cảm thấy thú vị."

Cô cắn cắn môi, "Cho nên anh cũng muốn bị mắng?" Cô nắm chặt tay của anh, hung hăng véo, "Em không muốn cùng anh cãi nhau, nhưng em sẽ đặc biệt thích véo người, anh có thể thử xem."

Lộ Thiểu Hành thu hồi tay của mình, đau đến nhíu mày, "Em thật sự véo.'

"Đúng như vậy, nếu không anh nghĩ rằng em và anh đùa giỡn?" Nói xong vỗ vỗ tay, tư thế đánh nhau.

Anh sờ sờ cái mũi của mình, "Đừng nói, thật là có. . .khí thế..."

Thấy cô động thủ đi qua, thu hồi thông minh, "Thực sự có khả năng làm hiền thê lương mẫu."

Đây còn kém không nhiều lắm.

Buổi tối, Lê Họa nằm ở trong lòng Lộ Thiểu Hành nhìn phim truyền hình vô cùng cẩu huyết kia.

"Anh cảm thấy thế nào?" Cuối cùng không thể nhịn được nữa.

"A, anh tưởng em thích, khiến cho anh nửa ngày không có chuyển kênh." Tay kia Lộ Thiểu Hành cầm lấy điều khiển.

Trong đầu Lê Họa "Chửi bới" anh buồn nôn từ ngữ tự động bỏ bớt, nhấp khóe miệng, vẫn là nhịn không được, "Tay anh không thể bỏ ra sao?"

Nếu không phải ở chung cùng anh lâu như vậy, sẽ nghĩ đến anh có ham muốn ở phương diện kia, vẫn xoa xoa ngực của cô. . . Giống như đang đùa một món đồ chơi giả vờ không có nghe thấy kháng nghị của cô, ác ý nhéo một cái, "Kênh này thế nào?"

"Ai nói cùng anh về tivi."

"Không cho nói chương trình này khó coi."

Đảo qua màn hình. . . Thế giới động vật...

"Em nói anh, có phải có tình cảm lưu luyến đối với mẹ."

"Làm sao có thể. Từ trung học bắt đầu liền tách khỏi mẹ, cũng không nhớ nhà, cũng không nghĩ tới cha mẹ anh." Sửng sốt. "Lúc không có tiền có lẽ nghĩ một chút.”

Cô cười đến phát run, "Anh thật sự là hiện thực đến không được."

"Đó là mỗi tháng bọn họ đều đúng hạn gửi tiền, nếu không cần, sẽ làm bọn họ lo lắng vì cái gì sẽ không cần sinh hoạt phí, có phải đi làm việc gì hay không, có phải lại cùng bạn bè đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp hay không, có phải lại chạy đến vùng núi xa xôi hay không... Phiền phức như vậy, còn không bằng làm đứa nhỏ ngoan ngoãn đi."

Cô sửng sốt, "Anh thích ra ngoài chơi như vậy?"

"Đúng đi." Bộ dáng "Khiêm tốn" kia cũng thật làm cho người ta. . .

"Bỏ tay ra."

Tại sao lại nhớ tới?

"Anh đây là giúp đỡ em... Bù đắp tiếc nuối em không có trưởng thành tốt."

Mặt của cô bỗng chốc như lửa thiêu, cắn cắn môi, "Đó là công việc."

Anh cười ra tiếng, "Vậy phải là con gái mới có tác dụng. . . Ừ, chính là muốn giúp em... ai, sao lại véo anh làm cái gì?"

"Em muốn cắn anh."

"A... Đúng rồi, ánh sáng không được... Còn cần hormone kích thích. . ."

Lê Họa rõ ràng bổ nhào vào trên người anh, còn nói còn nói còn nói lung tung. Tóc của cô trải thành một mảng trên người anh, mảnh mê ly trong mắt của anh càng sâu.

Chỉ là Lộ Thiểu Hành mới vừa bắt lấy của thắt lưng của cô, chuẩn bị thăm hỏi bản thân hôm nay như nào phối hợp với cô làm một "Người nhu nhược", chuông cửa không ngừng vang lên, cửa không có mở càng không có bỏ qua.

"Anh đi." Lê Họa đương nhiên chỉ thị.

Lộ Thiểu Hành đứng lên, liếc mắt nhìn cô một cái, bộ dáng làm ra vẻ muốn đè xuống, cô lập tức ôm lấy gối che chính mình. . .

Lúc Lộ Thiểu Hành nhìn thấy Lộ Diệc Cảnh thực sự kích động muốn phá cánh cửa, mặc kệ ai bị quấy rầy một màn hài hòa như vậy cũng có chút tức giận đi, vẫn là nhìn người em trai này của mình, dáng vẻ ủ rũ thật đúng là hiếm thấy.

"Cái kia. . . Kia. . ." Không biết nên xưng hô như thế nào.

"Ai vậy." Lê Họa thấy Lộ Thiểu Hành nửa ngày không có đi vào, ôm gối đi ra, nhìn thấy người quen, theo bản năng đem gối bỏ ra phía sau, có một chút xấu hổ.

Lộ Diệc Cảnh thấy Lê Họa đi ra lúc này mới lúc này mới thở nhẹ nhõm một hơi.

Lê Họa đem Lộ Thiểu Hành kéo đến một bên, như thế này làm sao giống hai anh em gặp mặt... Nhìn Lộ Diệc Cảnh, "Mời vào."

Lộ Diệc Cảnh không có đánh giá vẻ mặt của anh hai.

Cùng nhau sống nhiều năm như vậy, Lộ Diệc Cảnh tự nhiên hiểu được anh trai, không có tật xấu gì khác, nhưng chính là không cho phép người khác vào nơi của anh, khiến cho giống như không thể có cái gì che giấu, cho dù phòng của Lộ Thiểu Hành, anh từng lén lút nhìn qua, cũng không đặc biệt, nhưng Lộ Thiểu Hành chính là không được. .. Có lẽ là bởi vì người phụ nữ này cho là nguyên nhân đặc biệt đi?

Nhưng bây giờ cũng không bận tâm chuyện này.

"Xảy ra chuyện gì?" Lộ Thiểu Hành nhìn biểu tình của Lộ Diệc Cảnh hình như thật sự có việc gấp.

"Anh ba, anh ấy..." Nghĩ nghĩ sắp xếp từ như thế nào, "Ở Nhật Bản."

Ánh mắt Lộ Thiểu Hành cứng lại, "Đi khi nào?"

"Lần trước cùng bác cả ầm ĩ một trận liền đi..."

Lộ Thiểu Hành hừ lạnh, tên nhóc kia, không phải là bị đoạt đi quyền trong tay, liền gây ra chuyện lớn như vậy.

"Không chết đi!"

Lộ Diệc Cảnh thấy sắc mặt lạnh lẽo của Lộ Thiểu Hành, cũng nói thẳng, "Gặp phải sóng thần. . . nhưng dường như không có chuyện lớn gì."

"Cậu ta muốn tìm chết ai cũng không cứu được."

"Anh hai, anh ấy không phải. . ." Lộ Diệc Cảnh cũng không biết nói như thế nào.

Lộ Thiểu Hành nghĩ đến dáng vẻ kia của Lộ Ôn Diên, lại nhìn Lộ Diệc Cảnh, càng không có tính tình tốt, "Em lại tới làm cái gì?"

Có lẽ là người trong nhà đều có thể hiểu biết đại khái tính tình của người kia, Lộ Diệc Cảnh đương nhiên sẽ không vì thông báo một chuyện như vậy mà tới nơi này, đây chẳng qua là thuận tiện thông báo một chút mà thôi.

Lộ Diệc Cảnh đem ánh mắt nhìn về phía Lê Họa, khiến cho Lê Họa thoát khỏi trạng thái xấu hổ, đối với Lộ Diệc Cảnh cười cười, dự định tiếp đón.

"Tri Ngữ... Tô Nhứ cô ấy đi đâu?" Nói ra đầy đủ câu này mới phát hiện cũng không khó.

Lê Họa thấy râu của Lộ Diệc Cảnh có chút dài, nhìn qua cả người rất là suy sụp, Tô Nhứ chắc chắn là không làm cho mình chịu thiệt, "Còn cần phải chụp ảnh mùa hè."

"Không có ở đó." Buột miệng nói ra.

Lê Họa cũng ngẩn người, nhìn bộ dáng là đã đi tìm qua... Không khỏi liếc xéo đối với Lộ Diệc Cảnh, "Anh tìm cô ấy làm cái gì?" Vẫn là ly hôn? Nghĩ vậy sắc mặt của cô cứng ngắc...

"Vài ngày nữa chính là đại thọ năm mươi của cậu cô ấy, cô ấy không đi, không được?"

Khóe miệng của Lê Họa cứng đờ, đang chuẩn bị mở miệng, Lộ Thiểu Hành không kiên nhẫn nhìn Lộ Diệc Cảnh, "Vợ của mình, đến nơi đây tìm người, em thật có khả năng, có bản lĩnh thì tự mình đi tìm."

Sắc mặt của Lộ Diệc Cảnh trở nên rất khó coi.

Lê Họa nhìn bọn họ, cảm thấy quan hệ này như thế nào liền. . .

Nhưng nghĩ đến bộ dáng lần trước của Tô Nhứ, cũng nhịn xuống không mở miệng.

Lộ Diệc Cảnh chau mày, nhịn không được vẫn là nhìn Lê Họa, "Tôi tìm rất nhiều nơi, tìm khắp nơi không thấy cô ấy. Hình như là cô ấy trốn tôi, cô có thể nói cho tôi biết cô ấy ở chỗ nào?"

Lộ Thiểu Hành nhéo nhéo tay của Lê Họa, Lê Họa nhận được ám chỉ sẽ không mở miệng.

Lộ Diệc Cảnh nóng nảy, "Tôi đã tìm cô ấy rất lâu rồi, tôi sẽ không cùng cô ấy ly hôn, tôi nghĩ rõ ràng, bất luận cô ấy là hạng người gì, tôi cũng không để ý. . . Cô nói cho tôi biết cô ấy ở nơi nào..."

Lê Họa ngẩn người, chẳng lẽ quan hệ của bọn họ đã. . ."Bắc Thành, hình như cô ấy có một người chị họ ở đó."

"Cám ơn." Lộ Diệc Cảnh nói xong bỏ chạy ra ngoài.

Lê Họa thở một hơi thật dài, nghĩ đến khi Tô Nhứ gọi điện thoại cho mình ngữ khí nhẹ nhàng, nghĩ đến Lộ Diệc Cảnh hiện tại, thật đúng là đối lập rõ ràng, sớm hay muộn đều phải xuất hiện.

Đẩy người bên cạnh, "Em nói, anh như thế nào đối với em trai của mình như vậy?"

"Vậy phải đối đãi như thế nào?" Lộ Thiểu Hành không có tức giận.

"Anh một chút khí phách làm anh trai cũng không có."

Trong lòng anh còn không thích đây, muốn cái khí phách kia làm cái gì. Nắm lấy hông của cô, "Chúng ta đi làm chuyện vừa rời chưa có làm xong."

"Một ngày trong đầu anh đã nghĩ chuyện không đứng đắn."

"Ý của anh là tiếp tục xem tivi, em cho là cái gì?"

Cô đẩy anh một cái, tự mình đi.

Anh đuổi theo giữ chặt cô, "Không vui, vậy làm chuyện em cho là đi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện