“Chưa tiếp xúc nhiều, không phải thật sự hiểu rõ…” Người đàn ông phủ người xuống, dán sát vào người nằm trên giường.
Từng chữ từng chữ giống như từ kẽ răng nghiền ra, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, đầy sức quyến rũ. Âm lượng của anh rất thấp, giống như đang lầm bầm, lại như đang nói những lời âu yếm thân mật bên tai người bên cạnh.
“Rõ ràng anh đã quen biết em rất lâu rồi, anh còn có rất nhiều ảnh chụp của em. Vợ đã quên anh rồi sao? Nếu quên rồi thì thôi, nhưng anh nhớ rõ vợ là được.”
Ánh mắt và hơi thở của người đàn ông giống như một sợi dây từ một góc tối tăm, ẩm ướt chui ra, quấn lấy người bên cạnh, không thể tránh thoát.
Anh áp sát vào tai Liêu Tư Thầm, từng tiếng từng tiếng gọi cô, thì thầm nhỏ nhẹ.
“Vợ ơi”
“Vợ..”
……
Không biết có phải bởi vì cánh tay ôm lấy eo Liêu Tư Thầm quá dùng sức chút không, cô hơi không thoải mái mà nhăn mày lại. Người đàn ông buông cánh tay ra, bằng mắt thường có thể thấy được vẻ mặt cô đã thả lỏng một chút.
Giây tiếp theo, dưới ánh sáng tối tăm từ đèn bàn.
Anh giơ tay, dùng cái tay vừa lôi kéo cô, cho chính mình một cái tát. Sau đó mới một lần nữa tới gần trước mặt cô, áp mặt vào lòng bàn tay mềm mại của cô,, “Vợ ơi, thực xin lỗi, làm đau em. Có điều không sao cả, anh đã tự trừng phạt mình rồi, nếu em không hài lòng ngày mai lại tự mình tát anh nhé.”
“Vợ ơi, được không?”
Qua nửa ngày, anh mới dịch đầu từ trên tay cô ra chỗ khác, ánh mắt một lần nữa dính trên mặt cô: “Vợ ơi, em yêu cầu cái gì anh đều đồng ý với em rồi, vậy em khen thưởng cho anh một chút được không?”
Lông mi đen dài rũ xuống, che khuất đồng tử đen nhánh, anh khẽ thì thầm, “Vợ ơi, anh có chút khát, em không nói gì thì anh coi như em đồng ý nhé.”
Anh đứng dậy, tay từ tủ đầu giường lấy ly sữa bò mà Liêu Tư Thầm vừa rồi chưa uống xong, nhẹ nhàng chạm môi vào vết sữa miệng cô để lại trên ly.
Cổ họng chuyển động lên xuống, nuốt sữa xuống.
Nửa phút sau, anh lại nằm xuống giường, đầu lưỡi chạm vào vành tai mềm mại của cô, không rõ là đang nói về sữa bò hay cái gì khác: “Ngọt quá.”
Người bị anh ôm chặt lấy lại hơi hơi động đậy, môi nhẹ nhàng mấp máy.
Trần Vũ Trùng dựa vào càng gần, gần như là dán lỗ tai lên môi cô: “Vợ ơi, em nói cái gì?”
Giây tiếp theo, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện truyền vào tai anh, “…… Trần Vũ Trùng.”
Người đàn ông thân người căng chặt trong nháy mắt, ánh mắt trở nên càng thêm thâm trầm. Anh thong thả chớp mắt, khóe môi hơi cong lên một chút, “Vợ là đang nằm mơ sao, trong mơ có anh đúng không?”
Giây tiếp theo, anh thấy cô lại một lần nữa nhăn mày, ngữ khí vừa thẹn thùng vừa bực bội, “Đừng liếm ——”
Lần này anh không vuốt mở mày cô nữa, cũng không buông tay, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước.
–
Không biết từ khi nào mưa to cùng tiếng còi cảnh sát đã dừng lại, những hình ảnh đó dần trở nên mơ hồ, dần dần đi xa.
Liêu Tư Thầm thở d.ốc, phát hiện mình dường như bị giữ chặt, không thể nhúc nhích. Cô cố gắng tránh ra một chút, nhưng không động đậy được chút nào.
Cô theo bản năng muốn mắng người, nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh mình, đôi mắt cô trợn to. Khác với chỉ một chút ánh trăng từ khe cửa chiếu vào, lần này Liêu Tư Thầm nhìn anh dưới toàn bộ ánh trăng.
“Trần Vũ Trùng……”
Liêu Tư Thầm gọi, nhưng không nhận được hồi đáp. Cô ngẩng đầu, rõ ràng ngửi được mùi rượu trên người anh, nhìn thấy anh vì say rượu mà sắc mặt trở nên trì trệ.
Là nằm mơ sao? Liêu Tư Thầm mơ mơ hồ hồ nghĩ.
Cảnh tượng gần như giống hệt nhau, giường giống hệt, tiếng gió giống hệt, chỉ là lần này cô nhìn thấy toàn bộ quá trình dưới ánh trăng.
Liêu Tư Thầm túm tóc người đàn ông, anh cứ như dã thú không hiểu những lời cô nói, dù cô có khụt khịt khóc lóc, kêu gào hay chửi rủa thế nào, anh cũng không dừng lại.
“Trần Vũ Trùng.”
Cô gọi anh.
Vừa ngẩng đầu, cô lại thấy ánh trăng tròn xoe, một lần nữa ngượng ngùng chôn mặt vào gối đầu.
Liêu Tư Thầm không tự chủ được dùng chân kẹp chặt đầu anh, nhưng anh như không hề cảm thấy gì, động tác hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Cô cắn chặt răng, cảm giác như thời gian đang đảo lộn điên cuồng, không phân biệt được hiện tại mình rốt cuộc đang ở đâu.
Liêu Tư Thầm lại mơ màng nhớ về những chuyện ban ngày, nghẹn ngào oán giận: “Vì sao không chủ động mở miệng giải thích cho tôi? Làm bộ quên hết rồi là xong?”
“Tôi không dễ bị lừa như vậy, tôi nói cho anh biết, chuyện này không dễ buông tha vậy đâu!”
Người đàn ông dường như cảm thấy cô nói quá nhiều, liền dùng chút sức lực, cô liền biến thành một vũng nước.
–
“Ngọt thật.”
“No rồi, cảm ơn vợ nhé.”
Người đàn ông đứng thẳng, trên mũi dính một vệt nước, do ánh sáng mờ ảo trong phòng ngủ nên không rõ ràng lắm. Ánh mắt anh chăm chú nhìn người đang nằm yên trên giường, Liêu Tư Thầm trên mặt có một chút đỏ ửng không dễ phát hiện.
Trần Vũ Trùng mang vẻ mặt hài lòng, liếm khóe môi, “Vợ ơi, anh đi tắm.”
Bên cạnh đột nhiên thiếu đi một người, Liêu Tư Thầm không mấy thoải mái mà trở mình, ôm lại chiếc gối đã bị đẩy ra một bên vào trong lòng ngực, rồi mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Khác với Liêu Quân Tâm mỗi sáng 5 giờ rưỡi đúng giờ dậy chạy bộ, sau đó chuẩn bị ăn sáng xong rồi đi làm, cuộc sống mấy năm qua đều như một vòng tuần hoàn, làm việc và nghỉ ngơi đều đều.
Liêu Tư Thầm luôn ngủ đến lúc tự tỉnh giấc mới thôi, thời gian rời giường cũng không sớm hơn 10 giờ.
Sáng sớm 7 giờ rưỡi, mặt trời đã nghiêng nghiêng mọc lên, chiếu sáng toàn bộ mặt đất. Mưa lớn đã ngừng, chỉ còn lại đóa hoa kiều diễm vẫn còn những giọt sương trên cánh như dấu vết cơn mưa lớn đêm qua để lại trong khu vườn.
Phòng ngủ bị bức màn che phủ, ngăn cách không gian trong phòng và ngoài phòng thành hai thế giới khác nhau.
Liêu Tư Thầm lấy tay sờ điện thoại di động, nhắm hai mắt chuyển sang tai.
“Đêm nay ra ngoài chơi nhé? Tớ tổ chức.”
Cuộc gọi đến từ Từ Dữu Trân, người bạn tri kỷ duy nhất của Liêu Tư Thầm.
Từ Dữu Trân chế nhạo nói: “Ngày hôm qua tớ bị nhốt trong nhà không tham gia, nghe nói chồng cậu đi rồi, hai người còn rất quấn quýt, khiến người khác ghen tị. Tin này lan truyền như điên rồi, cậu trở về cũng không báo tin gì, buổi sáng tớ lên điện thoại thiếu chút nữa bị đánh sụp, ai cũng tới chỗ tớ dò hỏi tin tức.”
“Liêu đại tiểu thư, sao lại thế này? Mấy ngày trước không phải còn nói với tớ muốn tìm anh ta tính sổ sao?”
Từ Dữu Trân vì từ nhỏ lớn lên cùng mẹ, mang theo chút khẩu âm, giọng nói có phần trầm trầm.
Từ Dữu Trân nói mãi không ngừng trong điện thoại, Liêu Tư Thầm miễn cưỡng mở mắt, cảm thấy mình chưa ngủ đủ, tâm trạng cũng không tốt, hơn nữa chẳng hiểu sao lại có cảm giác mồ hôi thấm ướt trên người.
Cô ngáp một cái, phát hiện cảm giác trên người có gì đó không đúng, đổi chăn rồi.
Lúc này trong phòng ngủ, ngoài cô ra không còn ai khác.
Nhớ lại giấc mơ trước lúc tỉnh dậy, Liêu Tư Thầm không khỏi cảm thấy có chút chột dạ, may mà người đàn ông sớm đã rời khỏi phòng ngủ.
“Làm gì vậy? Sao không nói lời nào?” Giọng nói ở đầu dây bên kia cắt ngang suy nghĩ của Liêu Tư Thầm, Từ Dữu Trân kéo dài âm cuối, “Aa, ta đã hiểu rồi, cậu ở cùng chồng nên không thèm để ý tới tớ, đại tiểu thư cậu thấy sắc quên bạn rồi!”
Liêu Tư Thầm túm lấy chăn, lười biếng nằm trên giường, bị giọng nói cố tình kéo dài của Từ Dữu Trân khiến cô cảm thấy da đầu tê dại: “Từ Dữu Trân, cậu có thể nói chuyện tử tế không, đừng làm nũng, tớ không muốn bị xoay chóng cả mặt.”
Từ Dữu Trân hừ một tiếng, tỏ vẻ rất bất mãn với việc Liêu Tư Thầm trốn tránh chủ đề chính: “Hôm nay cậu rốt cuộc có đến không? Cho tớ câu trả lời chắc chắn đi.”
Không biết có phải vì say rượu hay không, trên người có chút lười biếng, eo và chân cũng hơi nhức mỏi. Liêu Tư Thầm vừa mới tỉnh dậy, giọng nói có chút kéo dài: “Được rồi, bé cưng, tối nay tớ sẽ đến đúng giờ.”
Từ Dữu Trân hậu tri hậu giác nhớ tới một việc, bổ sung: “Đúng rồi, cậu biết Chung Việt Trạch bị anh hắn phạt cấm túc không?”
Liêu Tư Thầm không hiểu Từ Dữu Trân đề cập đến chuyện này làm gì: “Chung Việt Trạch?” — hắn làm gì?
Còn chưa kịp nói hết, bên cạnh liền truyền đến tiếng ly vỡ rơi xuống đất.
Liêu Tư Thầm theo bản năng quay đầu, phát hiện người đàn ông đã cúi xuống chuẩn bị nhặt mảnh vỡ trên mặt đất, cô cũng không còn để ý đến việc đang gọi điện thoại, cất cao giọng nói: “Kêu dì lên đưa dụng cụ quét dọn đi, đừng để tay trực tiếp chạm vào, dễ bị thương đấy, anh có biết không vậy?”
Cảnh tượng đêm qua vẫn còn đọng lại trong đầu cô.
Dòng máu ấm áp chảy trên cửa kính ô tô, trở nên lạnh lẽo, rồi bị nước mưa cuốn đi.
Liêu Tư Thầm cảm xúc giao động mạnh mẽ, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Trần Vũ Trùng, anh là đồ ngốc sao?”
Người đàn ông vốn dị chuẩn bị nhặt đồ lên, động tác bỗng chốc dừng lại.
Liêu Tư Thầm nhận ra được cảm xúc của mình mất khống chế, tay cầm di động chặt hơn một chút, quay đầu đi không nhìn hắn. Cô nói với Từ Dữu Trân bên kia điện thoại câu “một lát rồi nói tiếp”, qua loa cúp điện thoại đi, gọi một cuộc điện thoại trong nhà gọi dì giúp việc phụ trách việc quét tước lên dọn dẹp.
Liêu Tư Thầm thở hổn hển mấy hơi, rồi ném điện thoại về phía tủ đầu giường.
Lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện người đàn ông cao lớn đã đứng chắn ở mép giường. Trong chớp mắt bị hoảng sợ, cảm xúc vừa mới tích lũy nghẹn lại một chộ, giờ đây hoàn toàn tức giận rồi.
“Anh làm gì vậy?”