Lòng bàn tay thô ráp, là cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Thuốc mỡ gặp chút nhiệt độ ấm dần tan ra, Trần Vũ Trùng hạ mắt, những sợi lông mi dài đen nhánh che khuất ánh mắt anh, nếu xem nhẹ yết hầu lăn lộn lên xuống của anh thì cũng có vẻ thong dong bình tĩnh.
Anh nghiêm túc, như thể chỉ đang đơn thuần giải thích một vấn đề khoa học: “Chỗ em bôi không đúng, vừa rồi chưa tới đúng chỗ.”
Liêu Tư Thầm cảm thấy cổ mình vốn trắng nõn, giờ đây đã hơi nhuốm sắc hồng nhạt, và vẫn luôn lan dần đến tai.
Tuy nhiên, cô rất nhanh chóng trấn tĩnh lại, đúng lý hợp tình sai sử: “Đừng cọ qua cọ lại, anh nhanh lên đi.”
Đôi mắt đen như mực, tròng mắt xoay chuyển, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười không dễ phát hiện, động tác trên tay không ngừng, nâng mắt nhìn cô, ngữ khí vô cùng cổ quái, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Nhanh lên sao?”
Liêu Tư Thầm chợt nhận ra mình đã nói gì đó, liền nghiêng mặt tránh đi ánh mắt của Trần Vũ Trùng, vì thế không chú ý đến sự khác thường của anh.
Cô oán giận: “Đừng nhiều lời, muốn làm thì làm cho xong, nếu không tôi tự làm, phiền muốn chết.”
Vợ mình giận dỗi cũng đáng yêu như vậy, giống như đang làm nũng.
Trần Vũ Trùng không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, rồi mới thấp giọng ừ một tiếng.
Liêu Tư Thầm đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, nếu Trần Vũ Trùng đã ở đây, sao lại phải kéo dài tới tối, liền nói: “Tôi muốn cùng anh thương lượng một chuyện.”
Người đàn ông cả thân lẫn tâm đều đặt trên tay, nghe thấy Liêu Tư Thầm nói, trả lời một cách tùy ý: “Em quyết định là được.”
Liêu Tư Thầm lúc đầu còn định suy nghĩ lý do để thuyết phục anh, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, chuyện này cô đã quyết định, dù Trần Vũ Trùng có đồng ý hay không cũng không quan trọng, chỉ là cô thích tiên lễ hậu binh, như vậy sẽ khiến cô có vẻ hợp lý hơn.
Vì thế, Liêu Tư Thầm mở miệng: “Chúng ta nói rõ tại đây, nhiều nhất một tháng một lần, cũng có thể lâu hơn một chút.”
Người đàn ông dừng lại động tác, nhất thời không thể kiểm soát được lực tay.
Liêu Tư Thầm giọng nói cũng thay đổi, cô trừng mắt nhìn Trần Vũ Trùng, đôi mắt đen như mực giờ đây lại có chút ướt át: “Anh làm gì vậy?”
“Xin lỗi.” Nhận thấy Liêu Tư Thầm thật sự tức giận, Trần Vũ Trùng lập tức cúi đầu nhận sai, sau đó thử mở miệng: “Cái gì một tháng một lần?”
Liêu Tư Thầm đôi khi thật sự không hiểu Trần Vũ Trùng rốt cuộc là khờ thật hay đang giả ngu, cô mơ hồ đáp: “Chính là chuyện đêm qua ấy.”
Im lặng một hồi, cô vẫn không nghe thấy Trần Vũ Trùng nói gì.
Đổi ý?
Chắc là không có khả năng, dù sao hôm qua anh cũng tỏ vẻ không tình nguyện.
Chờ thêm một lát, Liêu Tư Thầm cuối cùng cũng nghe thấy Trần Vũ Trùng “ừm” một tiếng.
Thuốc bôi xong rồi, nhưng lại giống như chưa bôi gì cả.
Liêu Tư Thầm cảm thấy vô cùng ghét bỏ, muốn đi tắm, còn Trần Vũ Trùng thì bị bỏ lại trong phòng ngủ.
Mãi cho đến khi bóng dáng Liêu Tư Thầm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô mới chuyển sang nơi khác.
Trần Vũ Trùng cúi đầu, nhìn chăm chú vào tay mình.
Năm ngón tay hơi cong lại, khớp xương rõ ràng, tay đặt lẻ loi bên ngoài.
Đã qua một lúc lâu, giờ đã hơi khô lại.
Người đàn ông gục đầu xuống, nâng tay lên.
Là hương vị của vợ.
Ngọt.
Liêu Tư Thầm dọn dẹp một chút, rồi gửi tin nhắn cho Trần Tuệ An, sau đó trang điểm ra ngoài.
Khi ra cửa, đi qua hoa viên, từ bậc thềm đá vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết của trận mưa lớn tối qua.
Sau khi yến hội hôm qua kết thúc, các loại thư mời từ yến hội, hội đấu giá cứ liên tục gửi về Trần gia.
Đã sớm thương lượng qua, vì vậy Liêu Tư Thầm không ngại để dì Ngô đem tất cả các thư mời đó từ chối.
Liêu Tư Thầm mang theo Trần Tuệ An đi mua sắm quần áo —— cũng là để tìm người cùng cô kiểm tra sản nghiệp của cô, ở Liêu gia chưa kịp làm, trước tiên xem bên này cũng như nhau.
Hai tòa thương nghiệp cao ốc lớn nhất thành phố Vụ Đinh đều thuộc sở hữu của Trần gia, nhưng hiện tại đều đã thuộc về Liêu Tư Thầm. Khi biết cô muốn đến đây, người phụ trách lập tức ngừng kinh doanh từ sớm để chuẩn bị tiếp đón cô.
Mặc dù mỗi lần ra ngoài đều có xe chuyên dụng đón đưa, nhưng cô cũng không tránh khỏi phải di chuyển, đặc biệt là khi đi dạo trong trung tâm thương mại.
Khi mới bôi xong thuốc, cô vẫn không cảm thấy gì rõ ràng, cho đến khi mang tất chân đi một đoạn đường dài, cô bắt đầu cảm thấy một cảm giạc khó mà miêu tả được, loáng thoáng đau xót.
Lúc này, người phụ trách trung tâm thương mại đứng bên cạnh Liêu Tư Thầm, cúi đầu khom lưng, phóng đại giá trị thương mại của khu cao ốc và tình hình buôn bán trong năm qua: “Phu nhân, cao ốc của chúng ta ……”
Ai cần nghe những lời này chứ, những lời dối trá này Liêu Tư Thầm đã nghe đủ 800 lần trong một năm, nghe thôi đã đau đầu. Bên cạnh còn có Trần Tuệ An, Liêu Tư Thầm dứt khoát ngắt lời hắn: “Được rồi, không cần nói nữa, tôi chỉ dẫn người đến mua quần áo. Còn nữa, đừng gọi tôi là phu nhân, gọi tôi là Liêu tiểu thư.”
Người phụ trách lập tức ngừng câu chuyện: “Được, được, Liêu tiểu thư, tôi sẽ dẫn đường.”
Các cửa hàng quần áo của những nhãn hiệu xa hoa phần lớn đều thuộc loại này.
Liêu Tư Thầm tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, nhẹ nhàng thở phào một hơi, để Trần Tuệ An bắt đầu thử quần áo.
Nhân viên cửa hàng mang quần áo đến, tất nhiên là không chỉ dừng lại ở cửa hàng này, mà chuyện toàn bộ quần áo trong cao ốc đều được đưa đến đây chỉ là một câu nói của Liêu Tư Thầm.
Nhân viên cửa hàng thật sự quá nhiệt tình, so với Liêu Tư Thầm thong dong, Trần Tuệ An lại có vẻ ngượng ngùng và rụt rè hơn rất nhiều.
Liêu Tư Thầm liếc nhìn cô một cái: “Bắt đầu chọn đi, tôi sẽ thanh toán.”
Cô ngồi ở một bên uống cà phê, xem Trần Tuệ An thay quần áo, tiện thể chụp vài tấm ảnh.
Mãi cho đến hơn ba giờ sau, Trần Tuệ An cuối cùng không chịu nổi, mệt mỏi nhìn về phía Liêu Tư Thầm: “Hẳn là đủ rồi ạ.”
Liêu Tư Thầm đặt ly cà phê xuống, nói với người bên cạnh: “Đồ cô ấy vừa mới thử xong, tất cả lấy hết đi, số đo của cô ấy tôi sẽ cung cấp cho các bạn, sau lại đưa đến Trần gia.”
–
Đang ở văn phòng xử lý công việc, Trần Vũ Trùng nghe thấy tiếng thông báo từ điện thoại di động.
Mặt người đàn ông lạnh lại, dừng lại động tác đang phê duyệt văn kiện, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái.
Thư ký lập tức hiểu ý rời khỏi văn phòng.
Cánh cửa văn phòng bị đóng lại, Trần Vũ Trùng mới cầm điện thoại lên.
Phần mềm nhắn tin không có bất kỳ thông báo gì, nhưng thông báo đến từ Weibo.
Anh mở Weibo như thói quen.
Thấy Liêu Tư Thầm vừa đăng bài mới.
Chỉ có một bức ảnh được đăng, là Liêu Tư Thầm và Trần Tuệ An chụp chung.
Liêu Tư Thầm luôn rất dễ dàng khiến người khác có thiện cảm, làm người ta muốn chủ động chiều chuộng cô, nâng niu cô, làm cô vui vẻ.
Cô như thể là một con cún được nuông chiều.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Liêu Tư Thầm đã rất thân mật với Trần Tuệ An, trong bức ảnh, hai người mặt kề mặt, cười thật vui vẻ.
Trần Vũ Trùng có chút ê răng*, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy một cơn ghen tuông dâng lên.
*Ăn giấm (Ghen) nên chua á mấy bà…
Vợ chưa từng cười với anh như vậy.
Lòng bàn tay anh vuốt nhẹ lên màn hình điện thoại mấy lần, lật xem phần bình luận.
Ngón tay dừng lại ở một bình luận: “Vợ đang ở cùng ai vậy, thật hâm mộ người được thân mật với vợ như vậy.”
Người đàn ông dựa lưng vào ghế, hai chân thon dài duỗi thẳng. Lúc này, vẻ mặt anh không thể diễn tả hết sự âm u, ánh mắt như muốn xuyên thủng màn hình điện thoại.
Sau một lúc, anh mới lại dịch chuyển tay, nhấn vào khiếu nại bình luận kia, rồi lưu ảnh chụp xuống, chỉ cắt đi một nửa có Liêu Tư Thầm, thêm vào album riêng tư.
Anh quay lại Weibo, tìm được khu tin nhắn, gõ chữ gửi đi – Thật xinh đẹp.
–
Sau khi trả lại thực đơn cho phục vụ, Liêu Tư Thầm lấy điện thoại ra, hỏi Trần Tuệ An: “Chị đăng Weibo, có để ý việc đăng luôn cả ảnh chụp của em không?”
Mặc dù hôm qua Liêu Tư Thầm nói muốn dẫn cô đi mua quần áo, nhưng Trần Tuệ An chỉ nghĩ đó là một câu nói đùa vui vẻ. Hôm nay khi nhận được tin nhắn từ Liêu Tư Thầm, cô vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, cảm giác như mình đang mơ.
Trần Tuệ An từ nhỏ đã bị mẹ ném về Trần gia, con cái nhà họ Trần quá nhiều. Thêm cô vào cũng không nhiều lắm, bớt một mình cô cũng chẳng thiếu. Dù không đến mức đói khát, nhưng cuộc sống cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Dù sau khi Trần lão gia qua đời, Trần Vũ Trùng như một con hắc mã nửa đường xông ra, trực tiếp đàn áp cha cô, lên nắm quyền, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến Trần Tuệ An. Cô vẫn là một hạt bụi nhỏ bé, không đáng chú ý trong Trần gia.
Hôm nay là lần đầu tiên cô trải qua tình huống như vậy — được người khác kính trọng gọi là “Trần tiểu thư”, được thử từng bộ lại từng bộ quần áo.
Trước đây, chỉ có những thứ tiểu thư gia đình quyền thế không cần mới tới lượt cô.
Nói thật, trong lòng Trần Tuệ An có chút rụt rè, nhưng khi thấy vẻ bình tĩnh của Liêu Tư Thầm, cô lại bỗng nhiên không còn sợ hãi như vậy nữa.
Nghe Liêu Tư Thầm hỏi dò, Trần Tuệ An cảm thấy không dám tin mình được đối xử như vậy, nước mắt suýt nữa trào ra, nhưng cô cố kìm lại, chỉ lắc đầu: “Không để ý ạ.”
Liêu Tư Thầm chọn ra bức ảnh cô thấy ưng ý nhất, cảm thấy hài lòng rồi đăng lên Weibo, sau đó đặt điện thoại xuống, nhìn Trần Tuệ An đang ngẩn người, khẽ hất cằm lên.
Cô chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Nhìn chằm chằm chị làm gì vậy?”
Trần Tuệ An mặt lập tức đỏ bừng, ấp úng không nói thành lời.
Liêu Tư Thầm cũng không phải vì nhàm chán nên mới đưa Trần Tuệ An ra ngoài, hôm nay cô có hai việc chính cần làm.
Chuyện thứ nhất là việc hôm qua cô đã đồng ý đưa Trần Tuệ An đi mua quần áo — Liêu Tư Thầm là người nói được làm được, hơn nữa, cô thực sự có thiện cảm với Trần Tuệ An. Đại tiểu thư đã tự quyết định theo ý mình, để Trần Tuệ An làm người bạn đầu tiên của mình ở thành phố Vụ Đinh*.
*Lý do editor chuyển xưng hô thành chị em
Chuyện thứ hai là cô có điều muốn hỏi — liên quan đến Trần Vũ Trùng.
Cô thật sự không tìm được ai phù hợp để hỏi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy Trần Tuệ An là người thích hợp nhất.
Lúc mới biết chuyện liên hôn, Liêu Tư Thầm cứ nghĩ ông nội chỉ nói đùa, nói bâng quơ mà thôi, mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn, vì vậy cô mới ngoan cố giận dỗi với ông, cũng không chủ động tìm hiểu bất kỳ điều gì về Trần Vũ Trùng.
Cho đến khi sự việc không còn đường lui, cô bị ép trở thành nhân vật chính khác trong lễ cưới, vẻ vang gả cho Trần Vũ Trùng. Có thể đối với Trần Vũ Trùng, đám cưới ấy đã được chuẩn bị từ lâu, nhưng với Liêu Tư Thầm, nó diễn ra quá vội vàng.
Cho nên, cô tất nhiên không rảnh tìm hiểu anh.
Sau đó thì là sáng sớm hôm sau đêm tân hôn bị làm cho tức giận, Liêu Tư Thầm đã từng nghĩ đến chuyện bay ra nước ngoài, lôi Trần Vũ Trùng về thẳng Cục Dân Chính để làm thủ tục ly hôn, đường ai nấy đi cho xong.
Chính vì thế, cô lại càng không muốn chủ động tìm hiểu gì về Trần Vũ Trùng.
Những hiểu biết ít ỏi đến đáng thương của Liêu Tư Thầm về Trần Vũ Trùng chỉ đến từ miệng người khác trong các buổi tiệc kia, và sau khi anh mất khống chế vào đêm qua.
Đến hiện tại, cô chỉ biết rằng danh tiếng của Trần Vũ Trùng ở bên ngoài rất tốt, đặc biệt là trong giới nữ — bởi vì anh nổi tiếng giữ mình trong sạch. Người ta nói anh là một quân tử, nhưng cũng là người con riêng rất có thủ đoạn.
Chỉ có vậy, và hết.
Liêu Tư Thầm khẽ hắng giọng, bắt đầu hỏi từ một người khác:
“Em biết nhiều về Trần Thương Hành không?”
Liêu Tư Thầm hỏi chuyện này đơn thuần chỉ vì tối qua nghe Trần Vũ Trùng nhắc đến cái tên đó. Trước kia Trần Vũ Trùng từng làm việc cho Trần Thương Hành, nhưng là làm gì? Cô nghĩ mãi cũng không ra.
Trần Tuệ An suýt nữa bị sặc nước trà, lắp bắp hỏi: “Chị Tư Thầm, chị hỏi anh Hành làm gì vậy?”
Trần Tuệ An rất giỏi quan sát sắc mặt đoán ý, vừa rồi nghe cuộc trò chuyện giữa Liêu Tư Thầm và người phụ trách trung tâm thương mại, cô đã nhận ra Liêu Tư Thầm không thích bị gọi là “phu nhân”.
Gọi “chị dâu” chắc cũng cùng một đạo lý đó, vì thế cô tự ý đổi cách xưng hô.
Liêu Tư Thầm rất hài lòng với cách gọi đó, đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhẹ hai cái lên má Trần Tuệ An: “Tối nay qua phòng chị, chị đắp mặt nạ cho em.”
Trần Tuệ An như được yêu chiều mà lo sợ, vắt óc suy nghĩ rồi dè dặt nói: “Chỉ là… buổi tối em nghĩ anh cả chắc sẽ để ý.”
Thái độ đặc biệt của Trần Vũ Trùng đối với Liêu Tư Thầm là chuyện cả Trần gia đều ngầm hiểu, không ai nói ra, nhưng ai cũng biết rõ.
Trước khi Liêu Tư Thầm gả qua đây, cái tên của cô đã được in sâu vào lòng mỗi người trong nhà.
Liêu Tư Thầm nuốt ngụm trà trong miệng xuống, đặt hẳn chén trà sang một bên, thản nhiên nói:
“Không sao đâu, tụi chị đâu có ngủ cùng nhau.”
Cô hoàn toàn không biết chính mình vừa ném xuống một quả bom nặng ký.
Người phục vụ mang đồ ăn lên, Liêu Tư Thầm thong thả cầm dao nĩa, cắt một miếng nhỏ, tiện thể lướt qua đề tài vừa rồi về Trần Thương Hành: “Chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Cô lại liếc nhìn Trần Tuệ An đang khẩn trương đến mức không yên, nở một nụ cười dịu dàng: “Ăn đi, đừng để nguội.”
Liêu Tư Thầm rất hiếm khi bộc lộ vẻ dịu dàng như vậy. Cô vốn không phải người dễ gần, thậm chí có thể nói là cao ngạo. Dù là ở trong nước hay nước ngoài, người muốn kết thân với cô nối đuôi nhau không hết, nhưng không phải ai cũng có thể lọt vào mắt cô, càng không dễ gì khiến cô vui vẻ tiếp nhận.
Trần Tuệ An vừa rồi mới bị một câu nói của Liêu Tư Thầm làm cho choáng váng, giờ lại đột nhiên thấy cô cười dịu dàng, nhất thời ngẩn người, đến mức quên cả việc ăn.
Anh cả sao lại thế này? Không phải đã kết hôn rồi sao, tại sao vẫn còn chia phòng ngủ?
Dù vậy, chuyện này đâu liên quan đến cô, mà cô cũng chẳng tiện hỏi thêm.
Liêu Tư Thầm đặt dao nĩa xuống, nhẹ nhàng dùng khăn bên cạnh lau tay hai lượt, rồi hỏi tiếp:
“Vậy em thấy Trần Vũ Trùng thế nào? Bình thường anh ta là người như thế nào?”
Trần Tuệ An bị giọng nói nhẹ nhàng của Liêu Tư Thầm kéo về thực tại, như thể vừa tỉnh dậy từ trong mộng, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt của cô. Hàng mi dài đen nhánh phủ xuống, che lấp đi con ngươi của Liêu Tư Thầm, khiến Trần Tuệ An không thể đoán được cảm xúc bên trong mắt.
Dựa theo nhiều năm sống trong tư thái bo bo giữ mình, Trần Tuệ An rõ ràng hiểu có những chuyện mình không nên nói quá nhiều.
Thế nhưng, khi ánh mắt cô chạm vào đôi mắt của Liêu Tư Thầm, cuối cùng vẫn không nhịn được, lựa lời nói những điều mình biết.
Liêu Tư Thầm cùng Trần Tuệ An ở bên ngoài cả ngày, đến chiều quay về thì ai nấy đều mệt, chân tay rã rời. Trần Tuệ An trở về sân của mình, còn cô thì quay lại chủ viện.
Dì Ngô và một dì phụ trách trong Trần gia đã chuẩn bị sẵn trà chiều theo đúng thói quen sinh hoạt của cô.
Liêu Tư Thầm vừa ăn xong cùng Trần Tuệ An nên bây giờ không muốn ăn uống gì nhiều, nhưng cô cũng không muốn làm mất hứng người khác.
Hôm nay phải ra ngoài đi lung tung khắp nơi khiến đùi cô đau nhức rõ rệt hơn.
Cô dứt khoát ngồi lại trong đình nghỉ ngơi sau khi uống trà chiều.
Khi rảo bước ra sân, cô thấy trên bậc đá dấu vết nước mưa từ tối qua đã nhạt đi nhiều, hẳn là có người đến dọn dẹp qua, phải nhìn thật kỹ mới thấy được chút dấu tích còn sót lại của trận mưa.
Sân vườn có phong cảnh rất đẹp, thiết kế cũng đặc biệt — hoàn toàn trái ngược với biệt thự nhà họ Liêu.
Không khí vẫn còn hơi ẩm sau cơn mưa, nhưng gió thổi qua khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn, không phải không thể chấp nhận
Liêu Tư Thầm vừa đưa một miếng điểm tâm vào miệng, vừa nhấp một ngụm trà nhỏ để dịu cổ họng thì nhận được cuộc gọi từ Từ Dữu Trân.
Cô vốn không thích có người vây quanh lúc mình lúc đang dùng trà chiều, vì vậy những người trong viện đã được sắp xếp lui ra từ sớm.
“Ngày mai tớ sẽ đến thành phố Vụ Đinh chơi với cậu, chắc sẽ khoảng một tuần,” Từ Dữu Trân nói trong điện thoại.
Nghe vậy, Liêu Tư Thầm hơi cau mày, tỏ ra nghi ngờ:
“Sao tự nhiên lại muốn đến? Tớ mới rời đi hôm qua mà, nhớ tớ dữ vậy hả?”
Những lời đó Liêu Tư Thầm chỉ nói đùa với Từ Dữu Trân cho vui.
Từ Dữu Trân trợn mắt: “Đại tiểu thư, tớ sắp nhập học rồi, nếu không tranh thủ đi tìm cậu bây giờ thì sau này hết thời gian luôn đấy.”
Nhắc đến chuyện nhập học, Liêu Tư Thầm mới sực nhớ ra… bằng tốt nghiệp của cô còn chưa đến lấy.
“Ngày mai tớ ra đón cậu,” cô đáp.
Liêu Tư Thầm ăn dở một miếng điểm tâm, nhấp tiếp một ngụm trà. Miếng còn lại định ăn thì đúng lúc đang trò chuyện, cô lại đặt nó trở lại đĩa.
Nắm được cơ hội, Từ Dữu Trân liền cười trêu:
“Cậu với chồng cậu dạo này thế nào rồi hả?”
Liêu Tư Thầm cũng không quá muốn bàn luận chủ đề này, nhưng lúc này không có ai khác, nên cô vẫn có thể nói với Từ Dữu Trân.
Giọng Liêu Tư Thầm yếu ớt, mang chút lười biếng, ra vẻ chẳng buồn quan tâm: “Cứ như vậy thôi.” Cô nghĩ một chút, lại bổ sung, “Ít ra còn hiểu được lời mình nói.”
Từ Dữu Trân nhướng mày: “Đại tiểu thư, nhìn dáng vẻ của cậu có vẻ không hài lòng lắm nhỉ?”
Nói là không hài lòng thì cũng chưa đến mức, nhưng để nói có gì nhiều hơn thì vẫn chưa, vẫn đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm.
Muốn nói Trần Vũ Trùng có gì sai thì cũng không có. Chỉ là nhược điểm thì khá nhiều, không biết lãng mạn, tính cách nặng nề, nói chung là không giống hình mẫu mà Liêu Tư Thầm đã hình dung từ đầu.
Ưu điểm thì dĩ nhiên vẫn có.
Anh biết thực hành.
Liêu Tư Thầm không kể với Từ Dữu Trân chuyện cô và Trần Vũ Trùng đã ngủ với nhau.
“Đừng nói bậy,” Liêu Tư Thầm chỉ nói vậy.
Từ Dữu Trân nói chuyện thoải mái, không để tâm: “Thật sự không được thì cậu đổi người khác đi, nói với ông nội cậu một tiếng, chắc chắn ông sẽ đồng ý thôi.”
Nhắc đến chuyện này là Liêu Tư Thầm thấy phiền ngay, cô biết phải nói sao đây.
Chẳng lẽ cô phải kể với người khác rằng cuộc hôn nhân này do ông cô sắp đặt, cô đã từng muốn từ chối nhưng không thể từ chối được — chuyện đó quá mất mặt. Ngay cả với Từ Dữu Trân, cô cũng không nói ra nổi.
Liêu Tư Thầm bắt đầu có thành kiến đối với Trần Vũ Trùng tại đây, không hiểu sao anh lại khiến ông cô mê muội đến vậy.
Nói thật, Trần Vũ Trùng cũng không đến nỗi tệ như thế.
Ngoài đêm tân hôn đó vẫn chưa được giải thích rõ ràng, nhưng cho đến giờ, anh vẫn phối hợp với ý kiến của cô về mọi chuyện.
Liêu Tư Thầm dùng giọng điệu có chút buồn cười đáp lại: “Mình đổi ai đây? Đổi sang Chung Việt Trạch sao?”
So với Trần Vũ Trùng, Liêu Tư Thầm lại càng có chút coi thường Chung Việt Trạch hơn.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, sau sự kiện hôm đó, Chung Việt Trạch lại chẳng có bất cứ động tĩnh nào.
Từ Dữu Trân: “……”
“Đại tiểu thư, cậu đang nói gì vậy? Ông nội cậu yêu chiều cậu như thế, làm sao có thể coi trọng Chung Việt Trạch được chứ! Đến cả anh trai của hắn còn đáng tin hơn hắn a.”
Tùy tiện nói vài câu xong, mới cúp máy.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Liêu Tư Thầm vỗ vỗ người, đứng dậy rồi vội vã về phòng, chỉ để lại một tách trà trên bàn. Buổi chiều nay, trà và bánh cô chỉ ăn không đến một phần bốn, một hồi nữa dì sẽ tự đến dọn dẹp.
–
Một lát sau, người đàn ông vẫn luôn ẩn mình sau núi giả mới từ từ bước ra, cằm căng chặt, khuôn mặt lạnh lùng, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Trần Vũ Trùng quay về trễ hơn Liêu Tư Thầm một chút, chỉ nghe được một phần nội dung cuộc điện thoại.
Đổi sang Chung Việt Trạch?
Những lời này so với tấm ảnh chụp chung vào buổi trưa còn khiến anh cảm thấy ê răng hơn, không ngừng chua xót, trong lòng cũng dấy lên một cảm giác như thể bị ai đó nắm chặt lấy.
Ngày hôm qua, sự vui vẻ và ngọt ngào bất ngờ dường như chỉ là những bọt biển, đặt dưới ánh mặt trời, dễ dàng tan biến. Không cần phải cố gắng, chỉ cần một cú chọc nhẹ là tất cả đều biến mất, trở nên giả dối và hư ảo.
Khi dì giúp việc đến dọn dẹp, bà chú ý thấy sắc mặt âm trầm của người đàn ông, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh sợ, cũng có chút nghi hoặc. Liêu tiểu thư vừa mới trở về, sao tiên sinh lại còn ở đây làm gì?
Không khí thực sự rất nặng nề và đáng sợ, dì giúp việc không dám suy nghĩ thêm nữa, chỉ đành khách sáo chào hỏi Trần Vũ Trùng: “Trần tiên sinh.”
Người đàn ông không liếc mắt nhìn bà, chỉ nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Tôi thu dọn là được.”
Sau khi Trần gia thay máu, dù là người mới vào hay những người cũ còn ở lại, tất cả đều hiểu một nguyên tắc: Trần tiên sinh nói gì chính là như thế, không cần phải hỏi thêm.
Nghe Trần Vũ Trùng nói vậy, dì lập tức theo lời rời đi.
Trà cùng điểm tâm chiều là do Trần Vũ Trùng thuê người riêng từ Trần gia cũ mang đến. Những món điểm tâm được tạo hình tinh xảo, đẹp mắt, được bày biện chỉnh tề trên bàn điểm tâm với hoa hồng trắng bạch kim.
Điểm tâm còn để lại trên bàn đã bị cắn chỉ còn lại một nửa.
Trần Vũ Trùng nhìn chằm chằm vào điểm tâm trên bàn, đôi mắt sâu thẳm như thể một vũng mực đen đặc không thể hòa tan. Bỗng nhiên, anh khẽ cười một tiếng, liếm nhẹ khóe môi, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê nửa miếng điểm tâm còn lại.
Vợ đã từng chơi qua anh, giờ lại muốn đổi người sao?
Nghĩ cũng đừng hòng!