Từ Dữu Trân không biết đang bận cái gì, đến buổi chiều vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, ngay cả tin nhắn buổi sáng cũng chưa hồi âm.
Liêu Tư Thầm có chút tức giận, quyết tâm muốn cắt đứt liên lạc với cô nàng trong hai giờ, trước khi xuống máy bay, cô sẽ không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho Từ Dữu Trân nữa.
Tuy nhiên, cứ như vậy, Liêu Tư Thầm lại không có việc gì để làm trong lúc này.
Ở nhà họ Liêu, Liêu Tư Thầm có máy bay tư nhân riêng, trước đây khi cỏn rêu rao, cô thường dùng máy bay đi ra ngoài, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán như hôm nay.
Chiếc máy bay tư nhân của cô đã được trang hoàng lộng lẫy, bên trong có rất nhiều đồ chơi thú vị. So với nhau, chiếc máy bay hiện tại thật sự quá tẻ nhạt và cũ kỹ.
Hơn nữa, Trần Vũ Trùng ở đây, họ ngồi trong cabin cũng không ai dám tùy tiện đi vào, không có ai giúp Liêu Tư Thầm giải sầu.
Tuy nhiên, ít nhất vẫn có trái cây tươi mới và đầy đủ đồ ăn, cũng không đến mức quá tệ. Liêu Tư Thầm chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
“Anh ăn không?”
Hôm nay, quản gia nhà Trần Vũ Trùng tự mình tới đón. Liêu Tư Thầm cảm ơn quản gia đưa mâm trái cây sang, rồi lấy một quả nho, quay đầu hỏi người bên cạnh.
Người đàn ông từ khi lên máy bay đã không ngừng bận rộn công việc, cầm máy tính trả lời thư điện tử, Liêu Tư Thầm liếc qua một chút, thấy tin nhắn hộp thư 99+.
Nhìn dáng vẻ này cũng không có thời gian ăn trái cây.
Liêu Tư Thầm tự đút quả nho vào miệng mình, nuốt xuống rồi mới chú ý đến ánh mắt của người đàn ông. Nhớ lại sáng nay mình đã hiểu lầm đối phương, cô lại nhất thời tốt bụng quá mức, liền cầm thêm một quả nho đưa đến miệng anh.
Chiếc lưỡi của anh liếm qua, cuốn lấy quả nho, cũng liếm luôn ngón tay cô.
Liêu Tư Thầm không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, nhưng cảm thấy hành động vừa rồi của anh có chút cố ý.
Cô liếc nhìn sang, phát hiện người đã thu mắt lại, biểu cảm bình thản, dáng vẻ rất đứng đắn, tay còn gõ bàn phím máy tính, đang xử lý các tin nhắn trong hộp thư.
Cô hoài nghi nhìn chằm chằm người bên cạnh một hồi, nhưng không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.
Có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.
Liêu Tư Thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái. Cô rút một tờ khăn ướt, lau sạch mười ngón tay. Khăn ướt đã hoàn thành sứ mệnh, bị cô ném vào thùng rác.
Cô im lặng một lúc, cảm thấy không nói gì cũng rất kỳ quái, cuối cùng nói: “… Sao anh lại ăn luôn cả vỏ thế?”
Người đàn ông gõ xong chữ cuối cùng trên bàn phím, quay đầu, chuyển tầm mắt từ màn hình máy tính sang mặt Liêu Tư Thầm. Ánh mắt nặng nề, giọng nói trầm thấp lại đầy từ tính: “Rất ngọt.”
Ánh mắt của anh như mang theo lửa, đốt nóng cả người đối diện, khiến Liêu Tư Thầm theo bản năng quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh. Cô có chút bất mãn, nhỏ giọng oán giận: “Ai hỏi anh cái này?”
Cô rõ ràng là đang hỏi sao anh lại ăn cả vỏ.
Thôi, anh ta thích ăn thế nào thì ăn thế nấy, dù anh ta có ăn bùn đi nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Mặc dù ngón tay cô đã lau qua, nhưng cứ có cảm giác như thể có gì đó dính vào, khiến cả người Liêu Tư Thầm cảm thấy không thoải mái.
Cô nhớ lại ánh mắt nóng bỏng và sâu thẳm của Trần Vũ Trùng lúc nãy, cùng với lời anh vừa nói, trong lòng bỗng dâng lên một chút nghi hoặc.
Liệu có thật sự ngọt như vậy không?
Trước khi đút cho Trần Vũ Trùng, cô cũng đã thử ăn một quả, rõ ràng hương vị chẳng có gì khác biệt.
Liêu Tư Thầm ôm tâm thái hoài nghi, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đưa về phía mâm trái cây, lại lựa chọn một quả nho căng mọng, màu sắc tươi sáng, lấy ra khỏi đĩa.
Cô quan sát kỹ quả nho trong tay, nhưng cũng không phát hiện điều gì đặc biệt. Nếm thử, hương vị xác thật y chang.
Liêu Tư Thầm cảm thấy hơi thất vọng. Biểu hiện của Trần Vũ Trùng trước đó làm cô tưởng rằng nho này có gì đó đặc biệt.
Cô không tiếp tục động vào mâm trái cây nữa, từ từ cảm thấy buồn ngủ kéo đến.
Ngày hôm qua cô đã thức khuya, hôm nay lại dậy sớm. Ban đầu, cô rất hào hứng vì kế hoạch đi dạo phố chụp ảnh cùng Từ Dữu Trân, giờ đều bị hủy kèo hết, cảm giác hưng phấn ban sáng đã hoàn toàn biến mất, cô cũng cảm thấy mệt mỏi.
“Vợ ơi, đưa giúp anh ly nước.” Trần Vũ Trùng nói một câu, đánh tan cảm giác buồn ngủ của Liêu Tư Thầm.
Lúc này xung quanh không còn ai khác ngoài hai người họ, không có ông nội cũng chẳng có Liêu Quân Tâm. Vì sao Trần Vũ Trùng lại gọi cô như vậy?
Khi nghe thấy cách xưng hô này, trong lòng Liêu Tư Thầm dâng lên một cảm giác khó tả.
Nhưng bọn họ là vợ chồng mới cưới, nếu cô hiện tại nói Trần Vũ Trùng không được gọi như vậy có vẻ còn kì lạ hơn.
Liêu Tư Thầm đưa nước cho Trần Vũ Trùng, cuối cùng nhớ ra mình đã quên mất vài chuyện quan trọng.
Cô quyết định không phí thời gian để thăm dò rốt cuộc Trần Vũ Trùng nghĩ gì, thái độ ra sao. Liêu Tư Thầm muốn nói rõ với anh.
Dù sao, bây giờ họ cũng đã là quan hệ liên hôn, trong một số chuyện, Trần Vũ Trùng cần phải nghe cô.
“Trần Vũ Trùng.”
Nghe thấy giọng nói của cô, anh ngừng lại động tác, ghé mắt nhìn sang.
“Chúng ta trước tiên thảo luận một chút về điều khoản cuối cùng trong ba quy tắc.”
Liêu Tư Thầm nhìn về phía Trần Vũ Trùng, nhắc lại những chuyện mà cô đã quên mấy ngày nay.
“Được.”
Trần Vũ Trùng đóng máy tính lại, nghiêng người, chú ý lắng nghe Liêu Tư Thầm, biểu hiện tôn trọng đầy đủ, điều này khiến Liêu Tư Thầm cảm thấy hài lòng một chút.
“Hôn nhân của chúng ta không chỉ là quan hệ giữa hai cá nhân mà còn là sự liên kết giữa nhà họ Liêu và nhà họ Trần, vì vậy giữa tôi và anh không thể tùy tiện quyết định ly hôn. Anh hiểu chưa?”
Trần Vũ Trùng vắt chéo chân, do không gian hơi hẹp, hai đùi anh hơi khép lại.
Đương nhiên sẽ không ly hôn rồi, sao có thể ly hôn chứ?
Trừ khi vợ anh kiên quyết muốn ly hôn, nếu không cho dù có chết, anh cũng sẽ không bao giờ ly hôn với cô.
Anh gật đầu một cái, trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, ôn hòa, khẽ mỉm cười. Nhưng cảm xúc tăm tối và xoắn xuýt trong lòng đều được giấu kín hoàn toàn, không chút nào để lộ ra ngoài.
Liêu Tư Thầm tiếp tục nói: “Anh phải tôn trọng tôi, thì tôi mới có thể tôn trọng anh.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chỉ cần những chuyện liên quan đến tôi, tôi hy vọng anh dù quyết định bất cứ điều gì, cũng phải hỏi tôi trước.”
Cô không hỏi những câu vô nghĩa như liệu anh có đồng ý hay không, câu nói vừa rồi của cô đơn giản chính là mệnh lệnh, cũng là điểm mấu chốt quan trọng nhất.
Trần Vũ Trùng ánh mắt si mê dừng lại trên người cô. Khung kính vàng mảnh như một tấm màn mỏng, miễn cưỡng ngăn cản ánh mắt của anh, giúp anh không để lộ ra manh mối nào.
Người đàn ông khẽ mỉm cười nhẹ khó mà nhận ra.
Vợ anh thật đáng yêu, ngay cả yêu cầu cũng đơn giản như vậy.
Anh sao có thể không nghe lời vợ, chẳng sợ một giây sau vợ bảo anh đi tìm chết, anh cũng sẽ không do dự. Chỉ là sợ rằng dù cho anh đã chết đi, biến thành quỷ cũng sẽ từ dưới đất bò lên, gắt gao quấn lấy vợ.
Ánh mắt của Trần Vũ Trùng dừng lại trên đôi môi đóng đóng mở mở của Liêu Tư Thầm, cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Liêu Tư Thầm tiếp tục nói: “Còn nữa, tuy là liên hôn, nhưng nếu ông nội đã đồng ý để tôi gả cho anh, thì đó là vì ông tin tưởng nhân phẩm của anh. Tôi sẽ thử bắt đầu sống chung với anh.” Cô nói từng chữ một, “Tôi hy vọng khi đến thành phố Vụ Đinh sẽ không có ai lung tung rối loạn tìm đến cửa làm loạn về mấy chuyện này. Nếu anh có người khác, tốt nhất hãy nói cho tôi biết trước. Tôi sẽ tuân thủ quy tắc, hy vọng anh cũng sẽ làm như vậy.”
Mặc dù mọi người xung quanh đều nói Trần Vũ Trùng giữ mình trong sạch, nhưng cô vẫn muốn nói rõ mọi chuyện từ đầu.
Người đàn ông rốt cuộc cũng nói ra câu dài nhất hôm nay: “Không có người khác, cũng sẽ không có người khác.”
Liêu Tư Thầm nhận được câu trả lời khẳng định, hài lòng gật đầu. Cô dừng lại thật lâu, rồi lại mở miệng, nhưng lần này không thong dong như trước, mà có vẻ như đã hạ quyết tâm rất lớn: “Còn nữa, Trần Vũ Trùng, tôi không hy vọng hôn nhân của mình biến thành một món hàng thương mại thuần túy.”
Lông mi cô vừa cong vừa dài, làn da trắng nõn, đôi mắt như chứa cả ngân hà, lại vì hoàn cảnh lớn lên từ nhỏ mà khi nói chuyện thần sắc luôn có chút cao ngạo.
Liêu Tư Thầm nửa ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Trùng, khi nói những lời này, vẻ mặt cô rất nghiêm túc: “Tôi hy vọng có thể thực sự là vợ chồng với anh. Tôi sẽ cố gắng thử tiếp xúc với anh, vì vậy tôi hy vọng anh cũng có thể cố gắng.”
Với một đại tiểu thư như cô, việc hạ mình nói ra những lời này thật sự không dễ dàng, nhưng Liêu Tư Thầm lười biếng không muốn quanh co lòng vòng, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng ra.
“Có thể thử bắt đầu từ cái đơn giản nhất xem sao?”
Liêu Tư Thầm vốn tưởng Trần Vũ Trùng sẽ lại suy nghĩ thêm một lúc, không ngờ anh tiếp thu nhanh như vậy, cô ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
Trần Vũ Trùng lại gần, đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn vào cô.
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn của anh: “Hôn môi.”
Lần này anh không đợi cô trả lời, nói xong liền dán sát vào cô, hơi thở dừng lại ngay trên mặt cô, nóng bỏng như thể có thể làm cô bỏng rát.
Ma xui quỷ khiến Liêu Tư Thầm không kháng cự lại.
Nếu là bình thường, Liêu Tư Thầm chắc chắn sẽ muốn mắng người, nhưng vừa rồi trước khi lên máy máy bay, cô đã hiểu lầm anh, lại còn nổi nóng. Giờ phút này, khó tránh khỏi cảm giác chột dạ khó nói, đối với anh lại có thêm vài phần khoan dung.
Liêu Tư Thầm khẽ mở miệng, hơi thở xa lạ đầy tính xâm lược tràn vào khoang miệng cô. Khuôn mặt Trần Vũ Trùng dường như cũng trở nên xa lạ.
Giây phút này, Liêu Tư Thầm mới bỗng nhiên kinh ngạc nhận ra, người chồng mới cưới của mình là một người đàn ông bình thường cường tráng, đầy sức lực nam tính.
Không khí đột nhiên trở nên loãng ra, như thể tất cả đều bị hút đi.
Màng nhĩ cô chấn động, những tiếng nước hỗn loạn như được phóng đại lên vô số lần trong thế giới của cô.
Gò má cô bắt đầu ửng đỏ, không thể kiểm soát, ánh mắt dần trở nên ướt át, ngập đầy hơi nước.
Liêu Tư Thầm dần dần không chịu nổi, ngón tay siết chặt lấy cổ áo sơ mi của anh, làm cho cổ áo nhăn lại.
Anh ta sao lại hung dữ như vậy? Cũng không giống chút nào với vẻ ngoài của anh.
Liêu Tư Thầm lại chờ thêm vài giây, Trần Vũ Trùng vẫn không có dấu hiệu buông cô ra, thậm chí còn trở nên táo bạo hơn, dường như muốn chiếm đoạt cô hoàn toàn trong một lần.
Cô dùng sức cắn xuống, giọng nói mơ hồ tức giận và thẹn thùng: “Trần Vũ Trùng, buông tôi ra!”
Cuối cùng, Trần Vũ Trùng buông cô ra, trong ánh mắt giận dữ của cô, tay anh cũng dần dần lỏng ra. Giọng nói của anh khàn khàn, thần sắc lộ rõ sự xin lỗi: “Vợ à, xin lỗi em.”
Liêu Tư Thầm lúc này hoàn toàn không muốn nghe hắn gọi vợ.
Giờ đây Trần Vũ Trùng lại bày ra vẻ mặt tỉnh táo xin lỗi, tạo khoảng cách giữa hai người, làm ra vẻ quân tử, giống như người vừa rồi nổi điên, dùng sức hôn cô không phải anh không bằng.
Liêu Tư Thầm cố ý trừng mắt nhìn anh.
Nhưng cô không biết, lúc này mặt cô ửng đỏ, lông mi ướt đẫm, vẻ mặt cố tỏ ra hung dữ lại hấp dẫn đến mức nào.
Trần Vũ Trùng vô cùng muốn dùng sức giữ chặt cô, làm cô không thể động đậy, không thể trốn thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe anh gọi cô từng tiếng “vợ” hết lần này đến lần khác.
Lúc đó cô chỉ có thể dùng cánh tay mềm mại như bạch ngọc của mình đẩy anh, một bên ngậm nước mắt mắng anh, một bên nhỏ giọng gọi tên anh.
Những ý niệm âm u trong đầu Trần Vũ Trùng lần lượt hiện lên, yết hầu anh chuyển động.
Trên mặt anh vẫn giữ vẻ ngoài chính nhân quân tử, ngữ khí lễ phép thật lòng nhận sai trong chuyện vừa rồi: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Liêu Tư Thầm kéo dãn khoảng cách, ngồi thẳng lại, lấy khăn giấy lau mặt, kiểm tra lại hình tượng của mình xem đã ổn chưa, rồi bổ sung: “Điều thứ hai trong ba quy tắc vẫn tạm thời không thay đổi.”