Khương Vũ Triều nghĩ, chờ tới địa bàn idol, khẳng định cuộc sống sẽ tốt hơn trước, nhưng nàng không ngờ sẽ tốt hơn nhiều như vậy! Thiên đường cũng chỉ thế thôi.
không giống như ở tướng phủ, cách hai ngày phải đi chỗ Tiêu phu nhân ghét nhau như chó với mèo, ngồi đối diện không nói gì, ngẫu nhiên còn phải cùng Tiêu tướng quốc diễn một đoạn phụ từ nữ hiếu. Trong phủ Ngọc Lăng Vương không có trưởng bối, cũng không có ma ma, hạ nhân mỗi ngày nhìn chằm chằm nữ chủ nhân luyện quy củ, sinh hoạt thật sự tiêu dao.
Vương phủ rất lớn, nàng cũng không phải như lúc ở Minh Nguyệt Quan, luôn ở trong một cái viện nhỏ. Vương phủ lớn đến mức có thể phi ngựa, idol dắt nàng đi ba ngày mới đại khái thăm dò rõ ràng, chính là nói nếu nàng lạc ở trong một góc nào đó, idol muốn tìm nàng, cưỡi ngựa đi tìm là tuyệt đối không phải khoa trương.
Dựa theo thói quen thời đại này, ở vương phủ, nam nữ chủ nhân ở các viện riêng, cho nên trừ tân hôn, hai người đều không ở cùng nhau, mà ở tiền viện, hậu viện, trung gian có một cái trung đình tạo cảnh trí, cách nhau không xa, đi hai ba phút là đến, ở giữa còn có điện phủ và hành lang gấp khúc liên tiếp. Bên trong phủ chỉ có hai chủ tử, cho nên hai người không ngủ cùng nhau, nhưng ăn cơm bên nhau, ngẫu nhiên còn cùng đi dắt chó nói chuyện.
Quan hệ này khiến mọi người trong Ngọc Lăng Vương phủ không rõ. Bọn họ lúc trước nhìn thấy chủ tử cưới Vương phi thật cao hứng a, cảm thấy qua khoảng một năm, trong phủ sẽ có tiểu chủ tử sinh ra. Ai ngờ hai người này tốt rồi, Vương gia căn bản không đi chỗ Vương phi ngủ, còn giống như trước đây một mình nằm một phòng, nhưng hai người nhìn lại không giống tình cảm tan vỡ, vừa nói vừa cười không phải rất vui sao.
Lão tổng quản cảm thấy hai vợ chồng này chẳng lẽ da mặt quá mỏng nên ngượng ngùng? Vì thế hàm súc đi dò hỏi chủ tử nhà mình, có lý do gì khó nói hay không.
Hề Trác Ngọc bình tĩnh thong dong ôm chó, “không, không có.”
Bên này không thể thực hiện được, hắn lại giao cho ma ma nội vụ lặng lẽ đi hỏi Vương phi, kết quả Vương phi cũng nhất phái bình tĩnh, nói: “không có việc gì, thật sự tốt.”
Thân là Vương phi, sẽ đưa lễ vật hồi môn, người lại không cần trở về, Khương Vũ Triều đương nhiên càng không muốn trở về, nàng vào Ngọc Lăng Vương phủ mấy ngày, đến cửa Tướng phủ mở ở chỗ nào cũng đã quên, nhưng trong phủ Tiêu tướng quốc còn có người nhớ nàng.
Tiêu Vân Kỳ, ca ca của Tiêu Cẩm Nguyệt, nửa tháng sau hôn lễ tới Ngọc Lăng Vương phủ. hắn đầu tiên vốn dĩ coi là bằng hữu của Hề Trác Ngọc, hiện lại thành anh vợ, đương nhiên được tiếp đãi không bình thường, Hề Trác Ngọc còn cùng Khương Vũ Triều bồi hắn ăn cơm.
Tiêu Vân Kỳ thực lo lắng muội muội tái giá sẽ có chuyện không hài lòng, lúc này tận mắt đến xem, thấy người sắc mặt hồng nhuận, trong lòng liền thoáng yên tâm. Nhưng kế tiếp hắn nhìn hai người, tựa hồ không có cảm giác thân mật đầy nhu tình, mật ý của phu thê tân hôn. Quan hệ nhìn là không tồi, ngẫu nhiên sẽ nói đùa với nhau. Mấu chốt là ở chỗ này, hai bọn họ đều quá tự nhiên, đây là cách tình nhân ở chung sao? đang âm thầm lo lắng ở trong lòng, trong tiệc Khương Vũ Triều nói về một món ăn mới trên mặt bàn, “Món này trước đây ta còn chưa từng ăn, hương vị thực ngon, vào đông mới trồng được, trong phủ cũng có một góc xây lều trồng cải bắc thảo, ca ca từng đưa ta đi xem.”
Tiêu Vân Kỳ: “……?” Cái gì, ta mang muội muội đi xem khi nào? Chính ta cũng không biết a.
hắn đầy đầu mờ mịt, bên kia Hề Trác Ngọc rất tự nhiên gật đầu nói: “Kỳ thật trong phủ còn có chỗ dựng lều, trồng một ít thứ khác, người chăm sóc đều từ Hoàng trang chuyển tới, lần sau mang nàng đi xem.”
Khương Vũ Triều ngạc nhiên nói: “Cái gì? Ca ca không phải đã dẫn ta đi hết các nơi trong phủ sao, sao lại còn có địa phương ta không biết?”
Hề Trác Ngọc cười nói: “Đưa nàng đi xem đại khái mà thôi, còn có rất nhiều kinh hỉ nhỏ cần chậm rãi phát hiện.”
Nghe hai người có qua có lại, Tiêu Vân Kỳ rốt cuộc đã hiểu, muội muội nói ‘ ca ca ’ là gọi Ngọc Lăng Vương điện hạ. không phải, vì sao muội muội gọi người khác là ca ca a? Coi hắn ca ca ruột này không tồn tại sao?
“Cẩm Nguyệt, vì sao muội gọi Ngọc Lăng Vương là ‘ ca ca ’?” Tiêu Vân Kỳ thật sự nhịn không được phát ra nghi vấn.
Khương Vũ Triều và Hề Trác Ngọc động tác đồng thời ngưng lại, thoáng chốc phản ứng, không xong! đã quên ca ca ruột ở chỗ này nghe đấy! Bọn họ một người gọi ca ca quá thuận miệng, một người ấn tượng quá khắc sâu với Khương phan cứng, cho nên quên mất hiện tại nàng là Tiêu Cẩm Nguyệt, hai người nhìn nhau không nói gì.
Tiêu Vân Kỳ lại trong trầm mặc đột nhiên vui mừng cười, “Cũng được, xem ra ta không cần lo lắng.” Xưng hô này đại khái là tình thú phu thê thân mật giữa bọn họ, lúc trước hắn còn lo lắng tình cảm hai người có vấn đề, hiện tại xem ra là thừa.
Khương Vũ Triều: “……” Mặc kệ ca ca ruột này suy nghĩ cái gì, khẳng định không phải như hắn nghĩ, nhưng quản hắn làm gì.
Hề Trác Ngọc: “……” không biết nên nói cái gì, mỉm cười là được.
Tiễn đi Tiêu ca ca phe thân thiện đã cảm thấy mỹ mãn, ngày hôm sau lại nghênh đón phe trung lập hỗn loạn và phe tà ác hỗn loạn là vài vị Vương gia, bao gồm cả Dục Vương.
Bọn họ mấy Vương gia quang minh chính đại tới Ngọc Lăng Vương phủ, nói muốn huynh đệ cùng nhau tụ tập, còn mang theo lễ vật —— vài mỹ nhân.
“Nghe nói Vương phi gả vào phủ cũng không mang theo mấy bồi thiếp hồi môn, không được, huynh đệ mấy người tới đưa mỹ thiếp cho Trác Ngọc.” Hạo Vương ra vẻ gương mặt hiền lành, thập phần thân thiện.
Doãn vương diện mạo chanh chua, nói ra lời cũng như mang theo vài phần châm chọc, “Vương phi này của Trác Ngọc thật đúng là có tâm ghen ghét, còn chưa bao giờ nghe Vương phi nào gả vào phủ, tự mình không mang theo bồi thiếp, cũng không biết an bài cho chủ tử mấy mỹ thiếp hầu hạ, đây giống cái gì.”
Ngọc Lăng Vương nói: “Là ta không muốn mà thôi.”
Thất hoàng tử trẻ nhất bỡn cợt nói: “thật là Ngọc ca không muốn? Hay là nói Ngọc ca sợ tẩu tẩu vương phi không cao hứng, cố ý nói như vậy?”
Lục hoàng tử xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, chủ động gây sự, “Vương phi tẩu tẩu này lợi hại hay không, hỏi Tam ca một chút chẳng phải biết rồi, rốt cuộc trước kia cũng từng là Vương phi của Tam ca. Tam ca, trước kia nàng cũng ngăn cản không cho huynh cưới cơ thiếp?”
Dục Vương hừ cười một tiếng, vẫy vẫy tay, cũng gọi lên mấy mỹ thiếp, “Ta cũng chuẩn bị mấy mỹ thiếp, nơi này mỗi một mỹ nhân, đều …… biết hầu hạ người.”
Thời đại này nam nhân thân phận địa vị cao có rất nhiều cơ thiếp là hợp pháp, khác với chính thê, cơ thiếp thuộc về tài sản rêng, không có gì khác một cái bình hoa, một bức họa. Hề Trác Ngọc từ trước không muốn, hoàng đế cũng không ép hắn, nhưng hiện giờ cưới Vương phi, mọi người liền nhất trí hắn cũng nguyện ý thu cơ thiếp. Dù giống như Hạo Vương muốn kéo gần khoảng cách hay là giống Dục Vương muốn gây chuyện, đều không hẹn mà cùng đưa mỹ nhân.
một loạt sáu mỹ nhân, đứng ở đó chính là một làn gió thơm, đặc biệt là Dục Vương đưa tới bốn người, mỗi người sóng mắt liêu nhân.
Hề Trác Ngọc không am hiểu nhất xử lý chuyện này, hắn thở dài, không có cách nào, gọi người hầu hạ phân phó, “đi mời Vương phi đến.” Tên là Vương phi, thật là trợ lý, chính là phải giúp lão bản xử lý mấy vấn đề này. Nhớ tới sức chiến đấu của Sinh Khương Lão Tửu, Hề Trác Ngọc một chút không sợ.
Mấy Vương gia khác nghe hắn nói như vậy, đều ngạc nhiên, Lục hoàng tử xấu hổ sờ sờ đầu, “Ngọc ca, huynh đệ chúng ta mấy người nói chuyện, huynh gọi Vương phi tẩu tẩu tới làm gì, nàng nhìn mấy mỹ nhân này còn có thể vui vẻ?”
“Đúng vậy, Trác Ngọc, mấy mỹ nhân này là một phen tâm ý của chúng ta, còn không thừa dịp Vương phi không biết thì nhanh hưởng thụ, mọi người đã biết, còn có thể giữ được sao.” Hạo Vương ra vẻ người từng trải chỉ điểm.
Hề Trác Ngọc vừa định mở miệng, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lại ngậm miệng. Ừ, người tới, không cần tự mình lên.
Khương Vũ Triều sở dĩ tới nhanh như vậy, chính là bởi vì nàng sớm chờ ở bên ngoài. Mấy Vương gia không nói, chỉ một Dục Vương nàng đã cảm thấy khẳng định tới chỗ này không có chuyện tốt, nói không chừng là muốn hại idol, nàng sao có thể để idol một mình ở hoàn cảnh hiểm ác như vậy, không có khả năng.
Giờ phút này nàng đoan trang mà nhanh chóng đi đến, trao đổi ánh mắt với idol.
Hề Trác Ngọc: “……” Vất vả.
Khương Vũ Triều: “……” bé con không sợ, em tới, không ai có thể khi dễ anh, miễn cưỡng anh.
Nàng hơi hơi mỉm cười với các Vương gia hoàng tử, tiếp theo nói: “Mấy mỹ nhân ai mang đến thì mang về đi, lần sau không có mỹ nhân đẹp mắt hơn Vương gia nhà ta thì đừng mang đến.”
Các Vương gia: “??” Trực tiếp như vậy sao?
Thất hoàng tử có vẻ lắp bắp, “Vương, Vương phi tẩu tẩu, đâu có mỹ nhân nào đẹp hơn Ngọc ca.”
Khương Vũ Triều: “Lớn lên không so được với Vương gia nhà ta, đưa tới không phải chiếm tiện nghi của Vương gia nhà ta sao, buồn cười.”
“Lời không phải nói như vậy, nam nhân nào không yêu mỹ thiếp.” Doãn vương hừ nhẹ: “Ngươi nói loại lời này, xem ra cũng là đố phụ, Tiêu gia thật có gia giáo, khó trách…… A.” hắn nhìn Dục Vương, lời chưa hết không cần nói cũng biết.
Khương Vũ Triều nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, “Xuất sắc, ở trong miếu hòa thượng mắng con lừa trọc, Doãn vương điện hạ thật có giáo dưỡng, ta hổ thẹn không bằng. Bất quá mỹ thiếp này, nam nhân bình thường yêu thích cũng thôi, Vương gia chúng ta là nam nhân bình thường sao? hắn đương nhiên không phải, đương nhiên cũng chướng mắt mỹ nhân bình thường.”
Doãn vương: “A, theo ngươi nói, ngươi có thể được hắn coi trọng, cũng không phải mỹ nhân bình thường?”
Khương Vũ Triều: “Đương nhiên, mỹ nhân bình thường có thể làm Vương phi hai lần sao?”
Doãn vương bị nàng chặn họng, cả giận: “một nữ nhân cường ngạnh như thế, nơi này là chỗ ngươi nói chuyện sao?”
Khương Vũ Triều cười chuyển sang Thất hoàng tử, hòa ái hỏi hắn: “Thất hoàng tử, đệ mới vừa rồi gọi ta là gì?”
Thất hoàng tử rụt rụt, cảm thấy tẩu tẩu này có vẻ đáng sợ, ngượng ngùng trả lời: “Vương phi tẩu tẩu……”
Khương Vũ Triều: “Vậy nơi này là địa phương nào?”
Thất hoàng tử: “Ngọc Lăng Vương phủ.”
Khương Vũ Triều: “Tốt, đây là Ngọc Lăng Vương phủ, ta là Vương phi, sự tình rõ ràng sáng tỏ, ta đương nhiên có thể nói chuyện. Bất quá ta sẽ nhớ kỹ lần sau đi Doãn vương phủ thì không nhiều lời, cũng sẽ không coi mình là chủ tử Doãn vương phủ, Doãn vương điện hạ xin yên tâm.”
Doãn vương bị nàng chèn ép một trận, đặt cái ly xuống, trực tiếp đen mặt đứng dậy đi rồi.
Thấy hắn nổi giận đùng đùng đi mất, Hề Trác Ngọc chỉ nhìn chằm chằm cái ly trong tay quan sát hoa văn, cũng không có ý tứ cản người. hắn ở vị trí này không cần nịnh bợ hoàng tử khác, cách xa mới tốt, có đôi khi hắn cũng thấy phiền, trừ Thất hoàng tử. Nhưng mà do tính cách, hắn làm không ra chuyện đuổi khách, cũng nói không nổi lời không dễ nghe.
Đừng nói, nghe phen cứng chọc người, còn rất sảng.
Doãn vương vừa đi, Hạo Vương thở dài, tướng mạo thành thật nhìn thực vô hại, hắn nói với Khương Vũ Triều: “Tất cả mọi người đều là người một nhà, lão ngũ nói chuyện không dễ nghe, hà tất so đo với hắn.”
Khương Vũ Triều: “Ha ha ha, Hạo Vương điện hạ nói đùa, ta nào có so đo cùng hắn, rốt cuộc hắn cũng chưa đưa mỹ nhân cho Vương gia nhà ta, ta chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, con người ta chính là thẳng tính, nói chuyện trực tiếp, dễ đắc tội người. Hạo Vương đưa hai mỹ nhân, ta làm chủ thay Vương gia cự tuyệt, cũng không thấy Hạo Vương tức giận, Doãn vương này tính tình cũng quá lớn, ở chung với hắn, Hạo Vương cũng không dễ dàng đi?”
Hạo Vương không biết thế nào lại xả tới huynh đệ ở chung, “Ách, còn tốt, lão ngũ hắn chỉ là có chút khắc nghiệt.”
Khương Vũ Triều: “Hạo Vương tính tình tốt như vậy còn nói Doãn vương khắc nghiệt, vậy khẳng định chính là hắn không tốt, Hạo Vương tính tình tốt còn không nhịn nổi hắn. Lần tới gặp mặt nhất định phải đem lời Hạo Vương nói cho hắn, cũng để hắn thu liễm tính tình.”
Hạo Vương vội nói: “Ta cũng chưa nói hắn không tốt, hắn chỉ là tuổi còn nhỏ.”
Khương Vũ Triều quay đầu cầm miếng bánh cho Thất hoàng tử, khen hắn: “Thất hoàng tử thật là hiểu chuyện, Thất hoàng tử so với Doãn vương điện hạ nhỏ hơn mấy tuổi?”
Thất hoàng tử vô tâm không phổi ăn bánh: “nhỏ hơn bảy tuổi.”
Khương Vũ Triều: “Oa, vẫn là đứa bé đâu. Tiểu hài tử đều biết không thể tùy tiện cáu kỉnh ở trong nhà người khác.”
Hạo Vương: “……” nói thêm gì nữa phỏng chừng sẽ bị truyền ra là không hợp với Doãn vương. hắn mang theo hai mỹ thiếp cũng vội vàng cáo từ rời đi.
không giống như ở tướng phủ, cách hai ngày phải đi chỗ Tiêu phu nhân ghét nhau như chó với mèo, ngồi đối diện không nói gì, ngẫu nhiên còn phải cùng Tiêu tướng quốc diễn một đoạn phụ từ nữ hiếu. Trong phủ Ngọc Lăng Vương không có trưởng bối, cũng không có ma ma, hạ nhân mỗi ngày nhìn chằm chằm nữ chủ nhân luyện quy củ, sinh hoạt thật sự tiêu dao.
Vương phủ rất lớn, nàng cũng không phải như lúc ở Minh Nguyệt Quan, luôn ở trong một cái viện nhỏ. Vương phủ lớn đến mức có thể phi ngựa, idol dắt nàng đi ba ngày mới đại khái thăm dò rõ ràng, chính là nói nếu nàng lạc ở trong một góc nào đó, idol muốn tìm nàng, cưỡi ngựa đi tìm là tuyệt đối không phải khoa trương.
Dựa theo thói quen thời đại này, ở vương phủ, nam nữ chủ nhân ở các viện riêng, cho nên trừ tân hôn, hai người đều không ở cùng nhau, mà ở tiền viện, hậu viện, trung gian có một cái trung đình tạo cảnh trí, cách nhau không xa, đi hai ba phút là đến, ở giữa còn có điện phủ và hành lang gấp khúc liên tiếp. Bên trong phủ chỉ có hai chủ tử, cho nên hai người không ngủ cùng nhau, nhưng ăn cơm bên nhau, ngẫu nhiên còn cùng đi dắt chó nói chuyện.
Quan hệ này khiến mọi người trong Ngọc Lăng Vương phủ không rõ. Bọn họ lúc trước nhìn thấy chủ tử cưới Vương phi thật cao hứng a, cảm thấy qua khoảng một năm, trong phủ sẽ có tiểu chủ tử sinh ra. Ai ngờ hai người này tốt rồi, Vương gia căn bản không đi chỗ Vương phi ngủ, còn giống như trước đây một mình nằm một phòng, nhưng hai người nhìn lại không giống tình cảm tan vỡ, vừa nói vừa cười không phải rất vui sao.
Lão tổng quản cảm thấy hai vợ chồng này chẳng lẽ da mặt quá mỏng nên ngượng ngùng? Vì thế hàm súc đi dò hỏi chủ tử nhà mình, có lý do gì khó nói hay không.
Hề Trác Ngọc bình tĩnh thong dong ôm chó, “không, không có.”
Bên này không thể thực hiện được, hắn lại giao cho ma ma nội vụ lặng lẽ đi hỏi Vương phi, kết quả Vương phi cũng nhất phái bình tĩnh, nói: “không có việc gì, thật sự tốt.”
Thân là Vương phi, sẽ đưa lễ vật hồi môn, người lại không cần trở về, Khương Vũ Triều đương nhiên càng không muốn trở về, nàng vào Ngọc Lăng Vương phủ mấy ngày, đến cửa Tướng phủ mở ở chỗ nào cũng đã quên, nhưng trong phủ Tiêu tướng quốc còn có người nhớ nàng.
Tiêu Vân Kỳ, ca ca của Tiêu Cẩm Nguyệt, nửa tháng sau hôn lễ tới Ngọc Lăng Vương phủ. hắn đầu tiên vốn dĩ coi là bằng hữu của Hề Trác Ngọc, hiện lại thành anh vợ, đương nhiên được tiếp đãi không bình thường, Hề Trác Ngọc còn cùng Khương Vũ Triều bồi hắn ăn cơm.
Tiêu Vân Kỳ thực lo lắng muội muội tái giá sẽ có chuyện không hài lòng, lúc này tận mắt đến xem, thấy người sắc mặt hồng nhuận, trong lòng liền thoáng yên tâm. Nhưng kế tiếp hắn nhìn hai người, tựa hồ không có cảm giác thân mật đầy nhu tình, mật ý của phu thê tân hôn. Quan hệ nhìn là không tồi, ngẫu nhiên sẽ nói đùa với nhau. Mấu chốt là ở chỗ này, hai bọn họ đều quá tự nhiên, đây là cách tình nhân ở chung sao? đang âm thầm lo lắng ở trong lòng, trong tiệc Khương Vũ Triều nói về một món ăn mới trên mặt bàn, “Món này trước đây ta còn chưa từng ăn, hương vị thực ngon, vào đông mới trồng được, trong phủ cũng có một góc xây lều trồng cải bắc thảo, ca ca từng đưa ta đi xem.”
Tiêu Vân Kỳ: “……?” Cái gì, ta mang muội muội đi xem khi nào? Chính ta cũng không biết a.
hắn đầy đầu mờ mịt, bên kia Hề Trác Ngọc rất tự nhiên gật đầu nói: “Kỳ thật trong phủ còn có chỗ dựng lều, trồng một ít thứ khác, người chăm sóc đều từ Hoàng trang chuyển tới, lần sau mang nàng đi xem.”
Khương Vũ Triều ngạc nhiên nói: “Cái gì? Ca ca không phải đã dẫn ta đi hết các nơi trong phủ sao, sao lại còn có địa phương ta không biết?”
Hề Trác Ngọc cười nói: “Đưa nàng đi xem đại khái mà thôi, còn có rất nhiều kinh hỉ nhỏ cần chậm rãi phát hiện.”
Nghe hai người có qua có lại, Tiêu Vân Kỳ rốt cuộc đã hiểu, muội muội nói ‘ ca ca ’ là gọi Ngọc Lăng Vương điện hạ. không phải, vì sao muội muội gọi người khác là ca ca a? Coi hắn ca ca ruột này không tồn tại sao?
“Cẩm Nguyệt, vì sao muội gọi Ngọc Lăng Vương là ‘ ca ca ’?” Tiêu Vân Kỳ thật sự nhịn không được phát ra nghi vấn.
Khương Vũ Triều và Hề Trác Ngọc động tác đồng thời ngưng lại, thoáng chốc phản ứng, không xong! đã quên ca ca ruột ở chỗ này nghe đấy! Bọn họ một người gọi ca ca quá thuận miệng, một người ấn tượng quá khắc sâu với Khương phan cứng, cho nên quên mất hiện tại nàng là Tiêu Cẩm Nguyệt, hai người nhìn nhau không nói gì.
Tiêu Vân Kỳ lại trong trầm mặc đột nhiên vui mừng cười, “Cũng được, xem ra ta không cần lo lắng.” Xưng hô này đại khái là tình thú phu thê thân mật giữa bọn họ, lúc trước hắn còn lo lắng tình cảm hai người có vấn đề, hiện tại xem ra là thừa.
Khương Vũ Triều: “……” Mặc kệ ca ca ruột này suy nghĩ cái gì, khẳng định không phải như hắn nghĩ, nhưng quản hắn làm gì.
Hề Trác Ngọc: “……” không biết nên nói cái gì, mỉm cười là được.
Tiễn đi Tiêu ca ca phe thân thiện đã cảm thấy mỹ mãn, ngày hôm sau lại nghênh đón phe trung lập hỗn loạn và phe tà ác hỗn loạn là vài vị Vương gia, bao gồm cả Dục Vương.
Bọn họ mấy Vương gia quang minh chính đại tới Ngọc Lăng Vương phủ, nói muốn huynh đệ cùng nhau tụ tập, còn mang theo lễ vật —— vài mỹ nhân.
“Nghe nói Vương phi gả vào phủ cũng không mang theo mấy bồi thiếp hồi môn, không được, huynh đệ mấy người tới đưa mỹ thiếp cho Trác Ngọc.” Hạo Vương ra vẻ gương mặt hiền lành, thập phần thân thiện.
Doãn vương diện mạo chanh chua, nói ra lời cũng như mang theo vài phần châm chọc, “Vương phi này của Trác Ngọc thật đúng là có tâm ghen ghét, còn chưa bao giờ nghe Vương phi nào gả vào phủ, tự mình không mang theo bồi thiếp, cũng không biết an bài cho chủ tử mấy mỹ thiếp hầu hạ, đây giống cái gì.”
Ngọc Lăng Vương nói: “Là ta không muốn mà thôi.”
Thất hoàng tử trẻ nhất bỡn cợt nói: “thật là Ngọc ca không muốn? Hay là nói Ngọc ca sợ tẩu tẩu vương phi không cao hứng, cố ý nói như vậy?”
Lục hoàng tử xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, chủ động gây sự, “Vương phi tẩu tẩu này lợi hại hay không, hỏi Tam ca một chút chẳng phải biết rồi, rốt cuộc trước kia cũng từng là Vương phi của Tam ca. Tam ca, trước kia nàng cũng ngăn cản không cho huynh cưới cơ thiếp?”
Dục Vương hừ cười một tiếng, vẫy vẫy tay, cũng gọi lên mấy mỹ thiếp, “Ta cũng chuẩn bị mấy mỹ thiếp, nơi này mỗi một mỹ nhân, đều …… biết hầu hạ người.”
Thời đại này nam nhân thân phận địa vị cao có rất nhiều cơ thiếp là hợp pháp, khác với chính thê, cơ thiếp thuộc về tài sản rêng, không có gì khác một cái bình hoa, một bức họa. Hề Trác Ngọc từ trước không muốn, hoàng đế cũng không ép hắn, nhưng hiện giờ cưới Vương phi, mọi người liền nhất trí hắn cũng nguyện ý thu cơ thiếp. Dù giống như Hạo Vương muốn kéo gần khoảng cách hay là giống Dục Vương muốn gây chuyện, đều không hẹn mà cùng đưa mỹ nhân.
một loạt sáu mỹ nhân, đứng ở đó chính là một làn gió thơm, đặc biệt là Dục Vương đưa tới bốn người, mỗi người sóng mắt liêu nhân.
Hề Trác Ngọc không am hiểu nhất xử lý chuyện này, hắn thở dài, không có cách nào, gọi người hầu hạ phân phó, “đi mời Vương phi đến.” Tên là Vương phi, thật là trợ lý, chính là phải giúp lão bản xử lý mấy vấn đề này. Nhớ tới sức chiến đấu của Sinh Khương Lão Tửu, Hề Trác Ngọc một chút không sợ.
Mấy Vương gia khác nghe hắn nói như vậy, đều ngạc nhiên, Lục hoàng tử xấu hổ sờ sờ đầu, “Ngọc ca, huynh đệ chúng ta mấy người nói chuyện, huynh gọi Vương phi tẩu tẩu tới làm gì, nàng nhìn mấy mỹ nhân này còn có thể vui vẻ?”
“Đúng vậy, Trác Ngọc, mấy mỹ nhân này là một phen tâm ý của chúng ta, còn không thừa dịp Vương phi không biết thì nhanh hưởng thụ, mọi người đã biết, còn có thể giữ được sao.” Hạo Vương ra vẻ người từng trải chỉ điểm.
Hề Trác Ngọc vừa định mở miệng, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lại ngậm miệng. Ừ, người tới, không cần tự mình lên.
Khương Vũ Triều sở dĩ tới nhanh như vậy, chính là bởi vì nàng sớm chờ ở bên ngoài. Mấy Vương gia không nói, chỉ một Dục Vương nàng đã cảm thấy khẳng định tới chỗ này không có chuyện tốt, nói không chừng là muốn hại idol, nàng sao có thể để idol một mình ở hoàn cảnh hiểm ác như vậy, không có khả năng.
Giờ phút này nàng đoan trang mà nhanh chóng đi đến, trao đổi ánh mắt với idol.
Hề Trác Ngọc: “……” Vất vả.
Khương Vũ Triều: “……” bé con không sợ, em tới, không ai có thể khi dễ anh, miễn cưỡng anh.
Nàng hơi hơi mỉm cười với các Vương gia hoàng tử, tiếp theo nói: “Mấy mỹ nhân ai mang đến thì mang về đi, lần sau không có mỹ nhân đẹp mắt hơn Vương gia nhà ta thì đừng mang đến.”
Các Vương gia: “??” Trực tiếp như vậy sao?
Thất hoàng tử có vẻ lắp bắp, “Vương, Vương phi tẩu tẩu, đâu có mỹ nhân nào đẹp hơn Ngọc ca.”
Khương Vũ Triều: “Lớn lên không so được với Vương gia nhà ta, đưa tới không phải chiếm tiện nghi của Vương gia nhà ta sao, buồn cười.”
“Lời không phải nói như vậy, nam nhân nào không yêu mỹ thiếp.” Doãn vương hừ nhẹ: “Ngươi nói loại lời này, xem ra cũng là đố phụ, Tiêu gia thật có gia giáo, khó trách…… A.” hắn nhìn Dục Vương, lời chưa hết không cần nói cũng biết.
Khương Vũ Triều nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, “Xuất sắc, ở trong miếu hòa thượng mắng con lừa trọc, Doãn vương điện hạ thật có giáo dưỡng, ta hổ thẹn không bằng. Bất quá mỹ thiếp này, nam nhân bình thường yêu thích cũng thôi, Vương gia chúng ta là nam nhân bình thường sao? hắn đương nhiên không phải, đương nhiên cũng chướng mắt mỹ nhân bình thường.”
Doãn vương: “A, theo ngươi nói, ngươi có thể được hắn coi trọng, cũng không phải mỹ nhân bình thường?”
Khương Vũ Triều: “Đương nhiên, mỹ nhân bình thường có thể làm Vương phi hai lần sao?”
Doãn vương bị nàng chặn họng, cả giận: “một nữ nhân cường ngạnh như thế, nơi này là chỗ ngươi nói chuyện sao?”
Khương Vũ Triều cười chuyển sang Thất hoàng tử, hòa ái hỏi hắn: “Thất hoàng tử, đệ mới vừa rồi gọi ta là gì?”
Thất hoàng tử rụt rụt, cảm thấy tẩu tẩu này có vẻ đáng sợ, ngượng ngùng trả lời: “Vương phi tẩu tẩu……”
Khương Vũ Triều: “Vậy nơi này là địa phương nào?”
Thất hoàng tử: “Ngọc Lăng Vương phủ.”
Khương Vũ Triều: “Tốt, đây là Ngọc Lăng Vương phủ, ta là Vương phi, sự tình rõ ràng sáng tỏ, ta đương nhiên có thể nói chuyện. Bất quá ta sẽ nhớ kỹ lần sau đi Doãn vương phủ thì không nhiều lời, cũng sẽ không coi mình là chủ tử Doãn vương phủ, Doãn vương điện hạ xin yên tâm.”
Doãn vương bị nàng chèn ép một trận, đặt cái ly xuống, trực tiếp đen mặt đứng dậy đi rồi.
Thấy hắn nổi giận đùng đùng đi mất, Hề Trác Ngọc chỉ nhìn chằm chằm cái ly trong tay quan sát hoa văn, cũng không có ý tứ cản người. hắn ở vị trí này không cần nịnh bợ hoàng tử khác, cách xa mới tốt, có đôi khi hắn cũng thấy phiền, trừ Thất hoàng tử. Nhưng mà do tính cách, hắn làm không ra chuyện đuổi khách, cũng nói không nổi lời không dễ nghe.
Đừng nói, nghe phen cứng chọc người, còn rất sảng.
Doãn vương vừa đi, Hạo Vương thở dài, tướng mạo thành thật nhìn thực vô hại, hắn nói với Khương Vũ Triều: “Tất cả mọi người đều là người một nhà, lão ngũ nói chuyện không dễ nghe, hà tất so đo với hắn.”
Khương Vũ Triều: “Ha ha ha, Hạo Vương điện hạ nói đùa, ta nào có so đo cùng hắn, rốt cuộc hắn cũng chưa đưa mỹ nhân cho Vương gia nhà ta, ta chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, con người ta chính là thẳng tính, nói chuyện trực tiếp, dễ đắc tội người. Hạo Vương đưa hai mỹ nhân, ta làm chủ thay Vương gia cự tuyệt, cũng không thấy Hạo Vương tức giận, Doãn vương này tính tình cũng quá lớn, ở chung với hắn, Hạo Vương cũng không dễ dàng đi?”
Hạo Vương không biết thế nào lại xả tới huynh đệ ở chung, “Ách, còn tốt, lão ngũ hắn chỉ là có chút khắc nghiệt.”
Khương Vũ Triều: “Hạo Vương tính tình tốt như vậy còn nói Doãn vương khắc nghiệt, vậy khẳng định chính là hắn không tốt, Hạo Vương tính tình tốt còn không nhịn nổi hắn. Lần tới gặp mặt nhất định phải đem lời Hạo Vương nói cho hắn, cũng để hắn thu liễm tính tình.”
Hạo Vương vội nói: “Ta cũng chưa nói hắn không tốt, hắn chỉ là tuổi còn nhỏ.”
Khương Vũ Triều quay đầu cầm miếng bánh cho Thất hoàng tử, khen hắn: “Thất hoàng tử thật là hiểu chuyện, Thất hoàng tử so với Doãn vương điện hạ nhỏ hơn mấy tuổi?”
Thất hoàng tử vô tâm không phổi ăn bánh: “nhỏ hơn bảy tuổi.”
Khương Vũ Triều: “Oa, vẫn là đứa bé đâu. Tiểu hài tử đều biết không thể tùy tiện cáu kỉnh ở trong nhà người khác.”
Hạo Vương: “……” nói thêm gì nữa phỏng chừng sẽ bị truyền ra là không hợp với Doãn vương. hắn mang theo hai mỹ thiếp cũng vội vàng cáo từ rời đi.
Danh sách chương