Nam chủ Trần Uẩn theo cốt truyện lúc đầu chỉ là thợ săn thanh bần, làm người trượng nghĩa thiện lương, sống một mình trong một căn nhà gỗ cách xa nhà khác trong thôn, ở chân núi bên cạnh rừng cây. Trong nguyên tác hắn và nữ chủ tương ngộ yêu nhau, sau đó nữ chủ dứt khoát kháng chỉ tư bôn tới tìm hắn, đã được hắn giấu ở căn nhà gỗ này, hai người đơn độc ở chung phát triển đến càng thêm lửa nóng, hơn nữa có tiếp xúc thân mật.

Theo cốt truyện phát triển, nguyên bản lúc này nam chủ hẳn là đã cùng nữ chủ ở trong nhà gỗ tình chàng ý thiếp, nhưng mà giờ phút này Liêu Đình Nhạn đang ở trong cung tại Lạc Kinh mỗi ngày loát chó dữ, bởi vậy Trần Uẩn vẫn cứ một mình một chỗ.

Trong phòng bài trí đơn giản, Trần Uẩn một mình ngồi ở bên bàn, nhíu mi nhìn hư không trước mặt, trong giọng nói có nhàn nhạt bất mãn, “Lộ tuyến của nữ chủ lệch khỏi quỹ đạo, sau này ta còn có thể điều chỉnh, chờ đến khi khởi nghĩa đánh vào cung, lại đưa nàng đến bên ta bồi dưỡng tình cảm, chỉ cần kết cục vẫn ở bên nhau cùng với ta là được. Nhưng hiện giờ lũ lụt Mật Hà biến mất, đã không còn mộtsố lượng lớn nạn dân, ta làm thế nào tụ tập được nhiều người khởi nghĩa như vậy?”

Những người khác không nhìn thấy, nhưng ở trong mắt Trần Uẩn, trước mặt hắn có một khối giao diện trôi nổi, phía trên thình lình xuất hiện một đoạn văn tự.

—— “Đúng là bởi vì thế giới trước mắt phát sinh đi chếch không rõ, hệ thống mới có thể đánh thức ý thức của ngài. Việc điều chỉnh đúng cốt truyện cần ngài toàn quyền xử lý, suất diễn ngôn tình cùng với nữ chủ là cực kỳ quan trọng, làm nam chủ ngôn tình ưu tú hệ liệt JHX09, ngài hẳn là rất quen thuộc cốt truyện như thế, rốt cuộc ngài cũng từng thích làm loại nam chủ giả thiết này, mức độ tương tự rất cao.”

Trần Uẩn cười lạnh, “Ta đương nhiên quen thuộc, nhưng nữ chủ này không biết vì sao thế nhưng lựa chọn vào cung, rõ ràng lúc trước ta còn chưa thức tỉnh ý thức, lần đó cứu nàng biểu hiện rất tốt, sau đó lại vào lúc nàng cùng người khác giằng co, nàng cũng cố ý che chở ta, hiển nhiên là khi đó cảm giác với ta không tệ. Nếu không phải về sau không biết thế nào tìm không thấy cơ hội tiếp xúc với nàng, khôngthể bồi dưỡng ra tình cảm, cũng sẽ không đột nhiên đi lệch cốt truyện, lưu lạc đến mức phải đánh thức ý thức của ta.”

“Thôi được, lộ tuyến nữ chủ này chỉ có thể về sau lại nói, ở chung nhiều một thời gian, ta cũng khôngtin nàng còn có thể không yêu ta, nữ nhân đều như vậy, thực dễ bị cảm động. hiện giờ quan trọng nhất vẫn là lộ tuyến sự nghiệp, lũ lụt nếu thật không còn, chỉ có thể chờ nạn hạn hán ôn dịch sang năm.” hắnnói đến chỗ này cười lạnh gõ gõ bàn, “Ta cũng không tin, nạn hạn hán và ôn dịch trong cốt truyện có thể đơn giản chếch đi như vậy!”

—— “Nhắc nhở, cốt truyện trước mắt chếch đi 42%, thỉnh liên tục điều chỉnh lại.”

“Nếu lần sau lại phát sinh loại đi chếch trọng đại này, phải lập tức báo động trước cho ta.”

—— “đã biết, chúc ngài thuận lợi.”

Trần Uẩn áp xuống bực bội, vung tay lên trước mặt, đứng lên sửa sang vạt áo, cầm lấy cung tiễn treo ven tường và sọt tre, mở cửa đi ra ngoài. Ra cửa, biểu tình của hắn liền trở nên ôn hòa trong sáng, đầy người chính khí, chọc đến một ít cô nương tuổi trẻ cùng với các tiểu tức phụ trong thôn đều lặng lẽ nhìn hắn.

……

Lũ lụt Mật Hà thật sự được giải quyết, kế tiếp cũng không nghe nói tình huống trở nên không tốt, tuy rằng vẫn cứ mưa to thật lâu, nhưng vị Đô Thủy sứ giả kia tựa hồ rất có kinh nghiệm, cũng thực ra sức trị thủy, bởi vậy hiện giờ địa phương và số người gặp tai hoạ cũng không phải rất nhiều, càng khôngxuất hiện cảnh tượng nạn dân bạo động gì đó.

Liêu Đình Nhạn trợn mắt há hốc mồm nhìn phát triển này, cả người đều lâm vào mê mang.

Lũ lụt hình như thật sự không có, nạn hạn hán và ôn dịch sang năm thì sao? Nàng nghĩ nghĩ, ánh mắt liền nhịn không được nhìn về phía Tư Mã Tiêu. Chuyện tới bây giờ, nàng cũng không thể không tin, thủy tai kia chính là Tư Mã Tiêu phái người giải quyết.

hắn lúc trước thật sự không nói mạnh miệng, Liêu Đình Nhạn lúc này mới hiểu, nguyên lai hoàng đế thật sự có thể muốn làm gì thì làm.

Suy nghĩ cẩn thận cái này, Liêu Đình Nhạn lại giận dữ, nếu có thể làm được, trong nguyên tác vì sao lại mặc kệ! Tìm chết đây! Nếu lúc phát sinh tai nạn hắn làm chút thi thố, về sau quan tâm nạn dân, sau nữa khi phát sinh nạn hạn hán chết rất nhiều người mới phát sinh bạo động, không để binh sĩ tùy ý chém giết trấn áp, cũng sẽ không nháo đến cuối cùng khởi nghĩa khắp nơi.

Thời đại này, thiên địa quân thân sư, quân thậm chí xếp trước thân, quân quyền chỉ ở sau thiên địa, nếu không phải thật sự bị bức cho đến không còn đường sống, nhân dân ở tầng dưới cùng cũng sẽ khôngphẫn nộ mà khởi nghĩa. Đầu óc có bệnh, Tư Mã Tiêu quả thực chính là muốn mất nước.

Chờ một chút…… hắn cũng không phải cố ý mất nước đi? Liêu Đình Nhạn có chút không xác định Tư Mã Tiêu bị bệnh có phải thật nghiêm trọng như vậy hay không.

Tư Mã Tiêu chú ý tới ánh mắt của nàng: “Thế nào? không phải đã nghe nói lũ lụt Mật Hà không còn việc gì sao, còn đang sầu lo?”

Liêu Đình Nhạn lúc này mới phản ứng lại chuyện này, Tư Mã Tiêu sở dĩ riêng phái người đi xử lý lũ lụt Mật Hà, hình như là bởi vì nàng gần đây vì chuyển này lăn lộn đến ngủ không ngon, nói cách khác, là vì nàng.

Nàng thế nhưng có chút thụ sủng nhược kinh?

Quay đầu không nhìn Tư Mã Tiêu, Liêu Đình Nhạn nhẹ giọng nói: “Nếu không có việc gì, thiếp đương nhiên sẽ không lo lắng nữa.”

“Vậy tốt rồi, nếu nàng không lo lắng, có phải nên giải thích với cô một chút vì sao nàng bởi vì một trận lũ lụt nho nhỏ mà lo lắng như thế?” Tư Mã Tiêu ôm ngực nhìn chằm chằm nàng.

Liêu Đình Nhạn trong lòng giật mình, rũ lông mi xuống giả vờ đáng thương, “Hà Hạ cũng có chi nhánh Mật Hà, thiếp vì hốt hoảng có một giấc mộng, mơ thấy lũ lụt không ngừng, bao phủ Hà Hạ, cho nên thập phần lo lắng, chỉ sợ bởi vì thiếp rời xa cố hương trong lòng nhớ nhà, lại nhớ mong phụ thân, mới có thể thất thố như thế.”

Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm nàng một lúc, cũng không biết có tiếp thu câu trả lời này hay không, Liêu Đình Nhạn thấy hắn về sau không hỏi lại, còn tưởng rằng mình đã lăn lộn qua, ai biết đêm đó lúc ngủ, Tư Mã Tiêu nói với nàng ——

“Ta cho người đi Hà Hạ truyền chỉ, để phụ thân nàng lên Lạc Kinh một chuyến, hắn dùng khoái mã tới đây, không bao lâu nàng có thể gặp hắn.”

“A?!”

“không phải nàng nói nhớ cha nàng sao, nếu muốn gặp hắn, vậy cho hắn tới gặp nàng một lần.” Tư Mã Tiêu đương nhiên nói.

Liêu Đình Nhạn minh bạch, lời không thể nói bậy, bởi vì sẽ không biết nghe thấy rồi Tư Mã Tiêu rốt cuộc lại làm cái gì.

“Vậy…… Tạ ơn bệ hạ.” Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể mong ước cha nàng thuận buồm xuôi gió, không cần bị lệnh truyền triệu đột nhiên này dọa đến.

Liêu sứ quân nhận được ý chỉ ngắn ngủn không đầu không đuôi kia, lệnh cho hắn lên Lạc Kinh, trong lòng sinh ra vô số suy đoán không ổn. hắn lo lắng sốt ruột nghĩ, cũng không nói vì sao triệu hắn lên Lạc Kinh, chẳng lẽ là nữ nhi mình xảy ra chuyện sao? Chẳng lẽ nữ nhi đã chết, cho hắn đi gặp mặt một lần cuối cùng?

Thiếu chút nữa tự mình não bổ ngược ra một hồi nước mắt cha già, Liêu sứ quân lập tức xử lý tốt công việc trong quận, chính mình xe nhẹ, giản lược nhanh chóng chạy tới Lạc Kinh.

không nói đến Liêu sứ quân ra roi thúc ngựa đi Lạc Kinh như thế nào, một ngày nọ Liêu Đình Nhạn lại cùng Tư Mã Tiêu đi đại triều hội, kiến thức một lần náo nhiệt.

Nàng giống ngày thường lui tới ở bên Tư Mã Tiêu làm cẩu phát ngốc, chợt nghe trong điện một vị đại thần nhắc tới vấn đề con nối dõi của hoàng đế.

“Bệ hạ, nếu không kéo dài huyết mạch, quốc gia không ổn!”

Liêu Đình Nhạn rõ ràng thấy Tư Mã Tiêu duỗi tay đi vuốt ve mộc châu trên cổ tay. Nàng ở chung cùng Tư Mã Tiêu mấy ngày nay, biết cái hành động nguy hiểm này của hắn.

nói đến cũng kì quái, hậu cung của Tư Mã Tiêu nhiều mỹ nhân như vậy, lại không thấy một người mang thai sinh con, hơn nữa tiền triều hậu cung, đều chưa từng có ai ở trước mặt Tư Mã Tiêu nhắc tới con nối dõi —— đây vẫn là lần đầu tiên Liêu Đình Nhạn nghe thấy có người ở trước mặt Tư Mã Tiêu nói đến việc này.

Nàng nhạy bén phát hiện đề tài này tựa hồ có chút cấm kỵ, bởi vì tiếng nói này vang lên trên đại điện, lập tức trở nên vô cùng an tĩnh, giống như tất cả mọi người đang chờ Tư Mã Tiêu phản ứng, Liêu Đình Nhạn còn nhận thấy rất nhiều tầm mắt đại thần cổ quái đặt trên người mình.

Đoạn thái phó đứng ở đầu tiên phía bên phải hình như cũng nhìn nàng một cái, nhưng thực mau lại dời tầm mắt đi.

Lặng im một lúc sau, Tư Mã Tiêu bỗng nhiên nở nụ cười. hắn thân thể nghiêng về phía trước, nói với đại thần kia: “Hậu cung của cô nhiều mỹ nhân như vậy, không ai có thể sinh hạ con nối dõi cho trẫm, xác thật là các nàng hầu hạ bất lực.”

Liêu Đình Nhạn vô ngữ, nhớ tới chính mình bị ôm ngủ ban đêm thế nào. Ha hả, mỹ nhân hầu hạ bất lực, là ngươi con mẹ nó chính mình không được đi, hắc hưu đều không hắc hưu, sinh không ra hài tử còn có mặt mũi trách tiểu lão bà sao?

Tư Mã Tiêu gõ tay vịn, trên mặt mỉm cười, dường như tính tình tốt, hỏi đại thần kia: “Tả gián nghị cảm thấy trong cung mỹ nhân vì sao không thể vì cô kéo dài huyết mạch đây?”

Liêu Đình Nhạn nghe cũng khẩn trương, nàng nghĩ thầm, Tư Mã Tiêu sẽ không phải lại muốn giết tiểu lão bà đi?

Tả gián nghị kia so với nàng càng khẩn trương hơn, trán đổ mồ hôi nói: “Có lẽ bệ hạ hẳn là lại chọn lựa nữ tử vừa độ tuổi, thân gia trong sạch lại khỏe mạnh vào cung……”

Tư Mã Tiêu đột nhiên hỏi hắn: “Tả gián nghị trong nhà tựa hồ có nữ nhi?”

Tả gián nghị nghe lời này hoảng sợ, vội vàng trả lời: “Thần trong nhà xác thật có một nữ nhi, nhưng tiểu nữ sớm đã gả chồng sinh con.” hắn là vì con trai của Đoạn thái phó ý bảo nhắc tới việc này ở trêntriều hội, nhưng không đại biểu nguyện ý đưa nữ nhi vào cung cho vị bệ hạ này giết chơi, may mắn nữ nhi đã sớm thành thân, hắn toát mồ hôi ở trong lòng.

Nhưng mà Tư Mã Tiêu mắt lạnh nhìn hắn, tiếng nói lãnh khốc: “Thành thân sinh con? Vừa lúc, nếu nữ nhi của Tả gián nghị có thể sinh, vậy cho nàng tiến cung đi, nói không chừng nàng có thể vì cô sinh hạ hài nhi…… Chẳng qua, nếu một năm sau nàng không thể sinh, cô liền ban chết cho nàng, Tả gián nghị cảm thấy thế nào?”

Tả gián nghị ngẩn ngơ, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, “Bệ hạ! Bệ hạ không thể a! Tiểu nữ đã gả làm vợ người, sao có thể vào cung, nàng còn gả cho con em gia tộc Đoạn thị!”

Tư Mã Tiêu biểu tình cổ quái, nhìn về phía Đoạn thái phó, “Nguyên lai là gả cho con em Đoạn gia, vậy thái phó cảm thấy theo lời cô vừa rồi thì thế nào? nói như thế, mẫu hậu cô cũng là nữ nhi Đoạn gia, nếu đều là thân thích, nói vậy hẳn nguyện ý vì cô phân ưu đi.”

Đoạn thái phó chắp tay, thanh âm bình tĩnh, “Bệ hạ, mưu đoạt thần thê, chính là gièm pha.”

Tư Mã Tiêu cười to, “Gièm pha? Chẳng lẽ trên người cô gièm pha còn ít?”

Hai người này tuy nói là quan hệ ông ngoại và cháu ngoại, ở chung lại có chút vi diệu. Số ít người biết chút nội tình, nghe hoàng đế hình như có ý gì, đều nhớ lại tin đồn năm đó, sợ tới mức không dám thở mạnh.

Liêu Đình Nhạn ở một bên nhìn tình thế phát triển, biểu tình cũng có chút kỳ dị. Bởi vì việc này trong nguyên tác nàng đã thấy, là nữ chủ mới tiến cung, nghe thấy hồi ức từ trong miệng cung nhân hầu hạ, nghe nói lúc trước một vị Tả gián nghị đại phu vì khuyên hôn quân nhanh chóng kéo dài con nối dõi, bị hôn quân cường triệu nữ nhi đã xuất giá vào cung. Nàng kia ngày ngày run sợ trong lòng, không bao lâu liền hương tiêu ngọc vẫn.

Trong nguyên tác nữ chủ nghe xong việc này, đương nhiên là đối với cẩu hoàng đế vừa sợ vừa hận lại càng chán ghét, mỗi ngày tưởng niệm tình lang, cho nên chờ sau khi nam chủ tới cứu nàng, nàng vì cảm động cũng liền quên mất mình lúc trước bởi vì nữ xứng nháo mâu thuẫn với hắn, thuận lý thành chương hòa hảo cùng nam chủ.

Sau đó hiện tại, bởi vì thời gian nàng tiến cung so với nữ chủ nguyên tác sớm hơn rất nhiều, cho nên trực tiếp gặp phải việc này.

Cảm giác thật kì quái. Người này, lấy mạng người rất khủng bố lãnh khốc, nhưng hắn ngày ngày cùng nàng ở bên nhau, mỗi đêm ôm nhau ngủ, luôn ra lệnh phòng ăn làm cho nàng rất nhiều món ngon, nhớ rõ ràng lời nàng nói, vì nàng hoàn thành không ít nguyện vọng thuận miệng nói ra. hắn chưa bao giờ tức giần với nàng, cũng không thương tổn nàng, ở trong lòng nàng, Tư Mã Tiêu này hình như khônggiống Tư Mã Tiêu trong nguyên tác kia, nhưng hiện tại, hắn lại theo cốt truyện nguyên tác, chuẩn bị bức tử một nữ tử vô tội.

Liêu Đình Nhạn nói không rõ cảm giác của mình, nàng chỉ biết sinh mệnh nữ tử kia trong nguyên tác chính là một dòng ngắn ngủn thôi, giống ngàn vạn những người chết vì lũ lụt ôn dịch cùng với hạn hán. Ở trong chuyện là bé nhỏ không đáng kể, là vai phụ còn không có tên, nhưng ở thế giới này, lại là người sống sờ sờ.

Nàng khả năng có chút xúc động, thế nhưng vào thời điểm này bỗng nhiên cầm tay Tư Mã Tiêu, nói mộtcâu: “Bệ hạ, chẳng lẽ thiếp hầu hạ không tốt sao, loại nữ tử này bệ hạ cũng muốn cho nàng tiến cung.”

Tác giả có lời muốn nói: Quý Phi: Xem kỹ thuật diễn của ta!

A Kiều: A, tất cả đều sơ hở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện