Mãi một lúc lâu sau, Mạc Yên mới thoát khỏi vòng tay Lục Tự, quay lại nhìn anh. Đôi mắt trống rỗng của cô dần lấy lại tiêu cự, cũng dần dần được lấp đầy bởi một thứ cảm xúc khác.
Hận.
Lục Tự thoáng chấn động. Mạc Yên đã cụp mi mắt, bước nhanh ra ngoài. Cô không muốn ở nơi này thêm một giây một khắc nào nữa. Ba ngày sau đó, Mạc Yên nhốt mình trong phòng, không ăn không uống. Đến khi Lục Tự phá cửa bước vào, chính là thấy cô ngồi thu mình ở một góc. Căn phòng tối om như mực được bật sáng, gương mặt Mạc Yên tái nhợt cùng với đôi môi khô nứt. Lục Tự bước nhanh đến, giang tay ôm cô vào lòng. Mạc Yên không tránh, chỉ hé đôi mắt đã tràn ngập tơ máu, khẽ thì thào:"Bây giờ tôi muốn ở một mình cũng không được phép đúng không?"
Nơi ngực trái như thắt lại, lần đầu tiên trong đời, Lục Tự cảm thấy hối hận. Ép buộc cô chính tay giết người, có lẽ là sai rồi, có lẽ là anh đã nóng vội quá. Nhưng biết làm sao đây, mỗi lần nghe thấy tin Thẩm Sơ Vũ báo rằng cô lại tìm cách trốn đi, anh lại không chịu nổi. Anh từng nghĩ, chỉ cần cho cô thời gian thích ứng, chỉ cần cố gắng đối tốt với cô, cô sẽ hiểu được, cô nhất định sẽ hiểu được.
Cố đè lại một tiếng thở dài, Lục Tự mở miệng gọi khẽ
"Bé con"
Hai hàng mi dài của Mạc Yên run rẩy, cô ngắt lời anh:"Anh nói không sai, tôi bây giờ đã không thể quay lại được nữa". Cô đã chính tay giết chết người kia, một người đến ngay cả tên cô cũng không biết. Có những lúc, ngay cả khi cảm giác tội lỗi nhấn chìm, cũng chẳng có cách nào khiến thời gian quay trở lại. Cô đã giết người, cũng đã từng có ý nghĩ tự sát cho nhẹ lòng. Thế rồi mỗi lần con dao trên tay đã cầm chắc, cô lại không tài nào xuống tay nổi. Đến giờ khắc này, Mạc Yên mới nhận ra, bản thân mình thực sự ích kỉ biết bao nhiêu.
Nghe cô nói, Lục Tự hơi sững sờ, càng siết chặt vòng tay:"Vậy thì đừng quay lại nữa, ở đây với tôi"
Rồi sau đó, anh nghe thấy giọng cô thì thầm bên tai:"Ngay cả khi tôi hận anh hay sao"
"Lục Tự, chính anh khiến tôi hận anh"
Cô trở nên hận anh, cũng không hề che giấu sự căm hận đó. Trong lòng Lục Tự chùng xuống, nhưng anh chỉ do dự có vài giây liền đáp lại, giọng chắc nịch:"Phải. Ngay cả khi em hận tôi. Chỉ cần em không rời đi"
"Bé con, chúng ta bây giờ giống nhau, có gì không tốt"
Giống nhau?
Mạc Yên đột ngột dùng sức đẩy anh ra, hai tay ôm lấy đầu, vùi mặt vào giữa gối, kích động tới mức lặp đi lặp lại:"Sao có thể như vậy. Sao có thể như vậy."
Lục Tự bất chợt bị đẩy nên mất đà, suýt chút ngã lăn ra đất, anh không tức giận, chỉ ngỡ ngàng. Trông Mạc Yên lúc này giống hệt như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bơ vơ đến tội nghiệp. Không đúng, sao anh có thể bỏ rơi cô. Anh sẽ không bỏ rơi cô, không bao giờ.
Lục Tự tiến nhanh đến, một lần nữa ôm Mạc Yên vào lòng, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất như an ủi:"Không sao rồi"
"Không sao đâu, bé con"
Chuyện đã xảy ra rồi, sao có thể không sao. Khoảng thời gian tiếp đó, Mạc Yên giống như biến thành một người khác, Lục Tự không biết nên cảm thấy vui hay thấy buồn. Vui là vì Mạc Yên đột nhiên ngoan ngoãn đến kì lạ, cô tuân theo mọi yêu cầu của anh, thậm chí còn chủ động tham gia vào các lần chuyển hàng và các hoạt động của tổ chức. Còn thấy buồn, cũng là do cô ngoan ngoãn như thế, nhưng lại đối với anh thường xuyên giữ khoảng cách, mỗi lần thấy anh đều im lặng, một ngày chẳng nói quá mấy câu. Đánh bạc, đua xe, hút thuốc, thậm chí là nghiện rượu. Sau một thời gian bù đầu với công việc không cách nào để ý đến cô, Mạc Yên không biết vì sao trở thành một kẻ nghiện rượu, tính tình lạnh nhạt lại quái gở. Cô cả ngày không nói chuyện với ai, mải mê chìm đắm vào rượu và thuốc lá, thi thoảng còn gây gổ đánh nhau. Lục Tự biết được thì vô cùng tức giận, cao giọng hỏi cô:"Sao em lại như vậy"
Mạc Yên thậm chí còn không liếc nhìn anh một cái, cất giọng thản nhiên:"Tại sao? Chẳng phải anh muốn tôi trở thành người như bây giờ hay sao?". Thái độ thờ ơ của cô khiến Lục Tự trong thoáng chốc im bặt, không biết phải đáp lời như thế nào.
Nói như Thẩm Sơ Vũ chính là:"Ai cũng cần có thời gian thích ứng. Mạc Yên cũng vậy."
Lục Tự gật đầu, anh nguyện ý cho cô thời gian thích ứng. Vì thế nên khoảng thời gian này Lục Tự cố gắng không ép buộc cô điều gì, không cần ai nói anh cũng hiểu, mối quan hệ giữa bọn họ đã đủ tệ lắm rồi.
Mạc Yên muốn đi ra ngoài, Lục Tự vẫn để cô đi. Cô nói với anh:"Không cần cho người theo dõi tôi, tôi sẽ không bỏ trốn". Lục Tự ngoài mặt "ừm" một tiếng, trong lòng không tin lắm, âm thầm rút bớt mấy người theo dõi cô, nhưng vẫn để lại một hai người. Những lần này không giống như lần trước, Mạc Yên giống như chỉ đi ra ngoài chơi một chuyến, đến tối đều tự động trở về. Nghe cô nói rằng,"Tôi đã thế này rồi, sao còn có thể rời đi", nỗi buồn chất chứa nơi đáy mắt, ngữ điệu khi ấy, vừa chua xót lại mỉa mai.
Có lần Mạc Yên hỏi anh:"Tôi không có tiền, không có tài, lại hận anh, anh việc gì phải giữ tôi lại. Lục Tự, anh không sợ ngày nào đó tôi sẽ hại anh?"
Lục Tự không đáp, chỉ thầm nghĩ.
Chỉ bằng chúng ta gặp nhau vào thời điểm thích hợp. Chỉ bằng em là ánh sáng hiếm hoi trong cuộc đời tăm tối của tôi, sao tôi có thể thả em đi.
Trong mắt Mạc Yên, Lục Tự là kiểu người, một giây trước có thể cười đến vô hại, một giây sau có thể tùy tiện giết người, nghiêm khắc, bá đạo lại độc đoán. Một giây trước có thể vì tức giận mà đè cô xuống rồi cắn vào cổ cô đến bật máu, một giây sau lại có thể thân thiết ôm cô vào lòng, ở bên tai cô chân thành xin lỗi. Nói cái gì mà, tôi làm vậy chỉ vì không muốn tổn thương em. Nếu như không phải biết rõ, Mạc Yên còn tưởng anh ta bị nhân cách phân liệt. Mạc Yên từng nghĩ, nếu như cô không chứng kiến những gì anh ta làm, nếu như anh ta không ép cô tự tay nổ súng, bọn họ sau này có lẽ còn có thể làm bạn. Nhưng trên đời này, vốn không có nếu như.
Mọi chuyện vẫn sẽ mãi bế tắc như thế, nếu không đến một ngày, Mạc Yên gặp được một người.
Đường Viễn.
Gặp gỡ anh, giống như cơn mưa mùa hạ giữa những ngày nắng gắt, giống như một thoáng bình minh muộn sau một đêm dài, thật dài. Ôn nhu của anh, dịu dàng của anh, rồi cả nụ cười hiền hòa luôn thường trực, tất cả đều khiến Mạc Yên tham luyến, và đương nhiên, lo sợ. Anh lương thiện đến thế, hiền lành đến thế, nếu như biết rằng cô chỉ là một con bé lưu manh toàn làm truyện sai trái, nếu như biết rằng bàn tay này đã từng nổ súng giết người, liệu rằng anh còn muốn làm bạn với cô nữa hay chăng. Anh sẽ thất vọng, Mạc Yên nghĩ thế, mà cô không muốn làm anh thất vọng. Lục Tự đã nới lỏng cảnh giác với cô, nhưng mỗi lần đi gặp Đường Viễn, Mạc Yên đều phải giấu giấu diếm diếm. Cô không muốn Lục Tự biết đến sự xuất hiện của anh, không muốn anh vì cô mà gặp liên lụy.
Cũng vì Đường Viễn, mà ý tưởng bỏ trốn của Mạc Yên trỗi dậy sau bao ngày tưởng như đã ngủ sâu. Một bên giấu Đường Viễn về Lục Tự, một bên giấu Lục Tự về Đường Viễn. Hơn nữa không ngừng nghĩ cách để làm sao rời đi mà không bị bắt lại, làm sao để được tự do. Chỉ là Mạc Yên không ngờ tới, cô đen đủi tới mức, chưa kịp rời đi đã gặp phải một chuyện khác.
Châu Kình muốn gặp cô.
Mạc Yên có dự cảm không lành, nhưng Lục Tự và Thẩm Sơ Vũ đều đã ra nước ngoài, cô cũng không cách nào từ chối. Mạc Yên đi theo sau một người dẫn đường, cô biết rằng người được Lục Tự an bài theo dõi cô hàng ngày cũng đang đi theo nên trong lòng cũng yên tâm phần nào. Đi đến một căn phòng, người dẫn đường đó liền rời đi, trước khi đi còn nói với Mạc Yên rằng lão đại đang đợi bên trong, không cần gõ cửa. Mạc Yên gật đầu, nhìn cánh cửa đang khép chặt, lại nhìn sau lưng mình, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
Người bên trong giống như đang chờ cô đến. Phòng rất rộng, ánh đèn mờ, mùi nến thơm thoang thoảng. Mạc Yên bất giác nhíu mày, chậm rãi bước vào bên trong, vừa bước vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Châu Kình tùy ý ngồi trên ghế sa lông, chân vắt lên nhau, trên tay còn đang cầm một ly rượu vang đỏ, mắt híp lại giống như đang rất hưởng thụ. Giống như lần đầu gặp mặt, Châu Kình vẫn mang đến cho Mạc Yên cảm giác giống như một lão già thích hưởng lạc, không có một chút khí chất nào của lão đại hắc bang.
Bước chân nện trên nền đá rất vang, Mạc Yên biết rằng Châu Kình đã nhận ra cô đến, nhưng ông ta lại không hề có chút phản ứng. Vì thế cô đành phải chủ động mở miệng gọi một tiếng:"Lão đại"
Lúc này Châu Kình mới mở mắt, ly rượu vang trong tay sóng sánh. Ông ta nhìn thấy Mạc Yên liền cười tươi, chỉ vào chiếc ghế đối diện:"Ngồi đi"
Mạc Yên theo lời ngồi xuống, trong lòng bất chợt dấy lên cảnh giác. Ánh đèn vàng trong phòng cùng với đôi mắt ti hí của Châu Kình làm Mạc Yên khó chịu, chưa kể đến ánh mắt trần trụi của ông ta giống như muốn đem cô lột sạch.
"Nếu có thể, đừng lại gần Châu Kình. Có thể tránh thì tránh, nhất là những lúc tôi không ở cạnh em"
Mạc Yên nhớ lại những lời Lục Tự đã từng nói với cô, không hiểu sao cảm thấy bất an. Châu Kình không để Mạc Yên suy nghĩ nhiều, ông ta nhìn cô chăm chú, đặt ly rượu xuống mặt bàn, giống như hỏi vu vơ
"Mạc Yên đúng không"
Mạc Yên hơi giật mình, hít một hơi để bản thân thả lỏng, nhẹ gật đầu.
"Đến đây lâu rồi đúng không"
Mạc Yên lại gật đầu.
"Lục Tự đối xử với cô tốt chứ"
Mạc Yên gật đầu, nghĩ sao lại lắc đầu.
"Biết tại sao ở Diêm Minh không có phụ nữ không"
"Không biết"
"Vậy biết thế nào là phụ nữ thông minh không?"
Châu Kình đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi. Trong khi Mạc Yên đang cân nhắc câu trả lời, ông ta đã đứng dậy, đi về phía cô. Thân hình béo mập, đôi mắt nhỏ, Mạc Yên phải cố gắng lắm mới có thể giữ mình không đứng bật dậy. Châu Kình ngồi xuống bên cạnh Mạc Yên, quan sát cô từ đầu đến chân, nở nụ cười tự cho là thân thiện, thay cô trả lời:"Người phụ nữ thông minh biết mình nên theo ai"
Câu trả lời này mang hàm ý rõ ràng, nhất là khi bàn tay béo mập của Châu Kình như vô tình chạm vào người cô, bắt đầu vuốt từ trên vai trở xuống. Mạc Yên cảm thấy trên người nổi lên một tầng da gà, lúc này thì cô không thể nhịn nữa, gạt mạnh bàn tay không yên phận kia xuống, lạnh nhạt nói:"Lão đại nói gì Mạc Yên không hiểu"
Châu Kình có vẻ không vui, ông ta hừ một tiếng thật nhỏ:"Chơi có lẽ sẽ hứng thú hơn một chút. Nhưng hiện tại ta không có hứng thú chơi. Đừng giả vờ ngây thơ nữa"
Nếu như lúc này Mạc Yên còn không hiểu ông ta định nói gì thì cô chính là đồ ngu. Mà Mạc Yên không hề ngu ngốc, thế nên dù cô có hiểu cũng phải giả bộ không hiểu. Giờ thì Mạc Yên đã biết vì sao Lục Tự cảnh báo cô phải tránh xa người đàn ông này. Tmd, Lão già háo sắc, ông ta lại dám đánh chủ ý lên người cô.
"Lão đại nói đùa rồi"
"A Tự không nói với cô, khi gặp ta nên thức thời một chút à"
"Lần gặp mặt này... là Lục Tự sắp xếp?". Hai hàng lông mày của Mạc Yên chau lại, không tránh khỏi ngạc nhiên.
"Chứ cô nghĩ tại sao nó đúng lúc này không ở đây"
Ánh mắt Mạc Yên dần tối lại, thế chẳng khác nào Lục Tự chính tay dâng cô đến miệng lão già háo sắc này. Cảm giác bực bội thoáng qua, sau đó Mạc Yên không khỏi cẩn thận suy nghĩ lại. Lục Tự tuy rằng xấu xa, bản chất lại rất kiêu ngạo, có lẽ sẽ không làm mấy việc hạ tiện sau lưng cô như thế.
Ngay lúc này, Châu Kình đứng dậy tiến về phía Mạc Yên, cô theo phản xạ dần dần lui về phía sau. Cô không sợ Châu Kình, nhưng trong căn phòng này lại không chỉ có một mình ông ta, còn một người nào đó đứng ở góc phòng. Từ khi Mạc Yên bước vào đã nhận thấy hơi thở của người kia, nhẹ bẫng và đều giống hệt Thẩm Sơ Vũ, cô sợ rằng nếu như giao thủ, mình sẽ không giành nổi phần thắng.
Châu Kình cũng chẳng muốn vòng vo với cô nữa, ông ta nới lỏng cúc áo, lửa dục trong mắt không hề giấu diếm. Mạc Yên thấy ghê tởm, cô quay đầu chạy về phía cửa chính. Đúng lúc đó, một người không biết từ đâu chắn trước mặt Mạc Yên. Anh ta xuất hiện như hồn ma, Mạc Yên giật mình, thầm nhủ một tiếng:"Không ổn"
Sau lưng là Châu Kình nở nụ cười đê tiện, ông ta cười rất lớn, hệt như cười nhạo việc cô muốn chạy thoát. Người trước mặt cao lớn như cột trụ, Mạc Yên muốn tiến không được, lùi cũng không xong. Thay vì bị động, chi bằng ra tay trước chiếm quyền chủ động.
Mạc Yên vung tay, không dùng nhiều sức, cô muốn qua đó mà thăm dò thực lực của người đằng trước. Mạc Yên đoán không sai, người trước mặt dù không nhanh nhẹn bằng Thẩm Sơ Vũ, từng quyền lại hữu lực mạnh mẽ, mạnh hơn cô rất nhiều. Châu Kình đứng nguyên một chỗ, thong thả nhấp nháp rượu vang, có vẻ như rất thích thú với việc cô và người kia giao đấu với nhau. Mạc Yên cắn răng, cô không muốn tốn quá nhiều sức lực với người này, thực lực của Châu Kình thế nào cô thậm chí còn chưa rõ.
Dùng lực đá ra một quyền, người trước mặt dường như chẳng hề mất sức mà đỡ được, tiếp đó còn đáp trả một quyền khiến Mạc Yên đau điếng. Mạc Yên nắm chặt thứ đồ trong tay, đôi mắt sáng đảo quanh, giả bộ nghiêng người, tung ra một đấm.
Là lúc này
Người trước mặt quả nhiên xòe tay đáp lại, muốn tóm lấy nắm đấm của cô. Cảm giác đau rát rất nhẹ truyền qua da thịt, người đàn ông ngay lập tức tái mặt, gần như không thể tin:"Cô..."
Mạc Yên lạnh lùng đứng một chỗ, một cây kim được tẩm thuốc được cô giấu giữa hai kẽ tay. Đây là thứ cô chuẩn bị cho việc trốn đi, thật không ngờ lại phải dùng vào lúc này. Người trước mặt đã nhận ra mình bị kim đâm trúng, anh ta có vẻ tức giận, nhưng tức giận thì sao chứ.
"Năm... bốn... ba...". Mạc Yên thầm đếm ngược. Cô vừa dứt lời, người đàn ông cao lớn đổ ập xuống, cây kim được cô tẩm đẫm thuốc tê, anh ta chắc sẽ còn hôn mê vài ngày.
Mạc Yên chưa kịp thở phào đã cảm thấy da đầu đau rát, tóc của cô bị Châu Kình tàn bạo kéo về sau, dường như muốn đứt ra. Mạc Yên không đề phòng, cô cố gắng nén đau, nhanh như chớp rút con dao giấu dưới bụng, cắt phăng một đoạn tóc. Châu Kình không ngờ cô có thể dứt khoát như thế, lão khẽ liếm môi:"Lâu như vậy mà vẫn còn trụ được, không tệ"
Lâu như vậy? Ý là sao
Một cơn váng đầu ập đến, Mạc Yên lúc này mới hiểu Châu Kình có ý gì. Cô nhìn thẳng vào ông ra, hai từ bật ra từ kẽ răng, tức giận tới mức run lên:"Ti bỉ"
"Người đẹp, ngoan ngoãn một chút có phải tốt không"
Châu Kình đã lộ bộ mặt thật, Mạc Yên thở dốc, hai chân nhũn ra. Cô vì quá chủ quan mới không nhận ra trong phòng có mùi khác lạ. Bây giờ thì đã không còn kịp nữa. Mạc Yên dùng sức cắn chặt môi dưới, cắn tới bật máu. Cô tự nhủ phải giữ mình tỉnh táo, không ngờ tên khốn này lại dám hạ thuốc cô. Tay chân dần dần không có sức, Mạc Yên ngồi tựa vào tường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Châu Kình đắc ý đến gần, ngồi xuống trước mặt cô.
Hôm nay Mạc Yên mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, bàn tay của Châu Kình chạm đến cổ áo cô. Một cúc. Hai cúc. Mạc Yên lúc này chỉ hận không thể tát thật mạnh vào gương mặt đang nhìn cô đến đê tiện kia. Ấy vậy, thuốc đã ngấm, hơi thuốc quanh quẩn mọi góc phòng, mí mắt Mạc Yên chẳng mấy chốc nặng trĩu.
Bốn năm cúc áo bị cởi ra, da thịt vì tiếp xúc với khí lạnh mà run rẩy, Châu Kình cúi đầu xuống. Mạc Yên lúc này rất muốn ngủ, cô thật sự buồn ngủ quá. Chỉ là cô biết rõ, nếu như cô bây giờ nhắm mắt lại, cô sẽ mất tất cả.
Khuôn mặt dịu dàng của Đường Viễn trong thoáng chốc hiển hiện ngay trước mắt. Mạc Yên dần chìm vào tuyệt vọng, một câu hỏi cùng lúc bật ra, chẳng lẽ hôm nay cô lại phải chịu nỗi nhục này hay sao?
Không!
Từng tiếng gào thét, giãy dụa trong trí óc khiến Mạc Yên choàng tỉnh. Châu Kình lúc này còn đang rúc đầu vào cổ cô. Không biết lấy đâu ra sức lực, Mạc Yên cầm lên con dao đặt ngay cạnh, đưa đến sau lưng Châu Kình, cứ thế hung hăng đâm xuống. Bàn tay lão ta vẫn còn đang đặt trên ngực cô, Mạc Yên đâm xuống với toàn bộ sự tức giận và phẫn nộ, mắt đỏ hoe. Cô đâm ông ta, lại đâm mình, cô không muốn mình ngất đi ở đây.
Trên người Mạc Yên đầy máu, áo sơ mi trắng của cô bị nhuộm đỏ, không biết là máu của Châu Kình hay của cô. Cô đâm Châu Kình rất nhiều nhát, cũng đâm mình rất nhiều nhát, vào ngực, vào bụng, cũng có thể vào tim. Ông ta có thể đã mất mạng, Mạc Yên nghĩ thế, nhưng cô không quan tâm, cũng không còn sức để quan tâm. Giờ khắc này, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô muốn gặp Đường Viễn.
Nếu như lúc này anh nhìn thấy cô, biểu cảm sẽ kinh ngạc và hoảng sợ không chừng. Mạc Yên không còn đủ tỉnh táo để suy xét nữa, thời khắc này, cô muốn gặp anh, chỉ muốn gặp anh một lần để an ủi trái tim đang run rẩy của mình.
Đường Đường của cô.
Mạc Yên không biết mình đã rời đi thế nào, cô nhớ tới khuôn mặt sợ hãi của tài xế taxi, nhớ tới ánh mắt hoảng loạn của Đường Viễn khi nhìn thấy cô từ trên xe loạng choạng đi xuống. Cô chỉ biết rằng, lúc này cô đang được anh ôm vào lòng, trên người vẫn còn dính máu tươi, nhếch nhác biết mấy. Thế nhưng cô chẳng bận tâm, cô ôm anh rất chặt, nước mắt vô thức chảy ra, cũng chẳng còn đủ sức để cười nói với anh một câu như mọi lần:"Em không sao". Mạc Yên không ngờ, suốt từng ấy năm cuộc đời, mình cũng có thể có thời khắc tuyệt vọng đến như thế.
Vòng ôm của anh quá ấm áp, anh ôm cô chặt như cô ôm anh. Trước khi ngất lịm đi, cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh ngay sát bên tai
"Không sao rồi"
"Tiểu Yên, đừng khóc. Không sao rồi"
Phải rồi. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô nhất định sẽ không sao.
Hận.
Lục Tự thoáng chấn động. Mạc Yên đã cụp mi mắt, bước nhanh ra ngoài. Cô không muốn ở nơi này thêm một giây một khắc nào nữa. Ba ngày sau đó, Mạc Yên nhốt mình trong phòng, không ăn không uống. Đến khi Lục Tự phá cửa bước vào, chính là thấy cô ngồi thu mình ở một góc. Căn phòng tối om như mực được bật sáng, gương mặt Mạc Yên tái nhợt cùng với đôi môi khô nứt. Lục Tự bước nhanh đến, giang tay ôm cô vào lòng. Mạc Yên không tránh, chỉ hé đôi mắt đã tràn ngập tơ máu, khẽ thì thào:"Bây giờ tôi muốn ở một mình cũng không được phép đúng không?"
Nơi ngực trái như thắt lại, lần đầu tiên trong đời, Lục Tự cảm thấy hối hận. Ép buộc cô chính tay giết người, có lẽ là sai rồi, có lẽ là anh đã nóng vội quá. Nhưng biết làm sao đây, mỗi lần nghe thấy tin Thẩm Sơ Vũ báo rằng cô lại tìm cách trốn đi, anh lại không chịu nổi. Anh từng nghĩ, chỉ cần cho cô thời gian thích ứng, chỉ cần cố gắng đối tốt với cô, cô sẽ hiểu được, cô nhất định sẽ hiểu được.
Cố đè lại một tiếng thở dài, Lục Tự mở miệng gọi khẽ
"Bé con"
Hai hàng mi dài của Mạc Yên run rẩy, cô ngắt lời anh:"Anh nói không sai, tôi bây giờ đã không thể quay lại được nữa". Cô đã chính tay giết chết người kia, một người đến ngay cả tên cô cũng không biết. Có những lúc, ngay cả khi cảm giác tội lỗi nhấn chìm, cũng chẳng có cách nào khiến thời gian quay trở lại. Cô đã giết người, cũng đã từng có ý nghĩ tự sát cho nhẹ lòng. Thế rồi mỗi lần con dao trên tay đã cầm chắc, cô lại không tài nào xuống tay nổi. Đến giờ khắc này, Mạc Yên mới nhận ra, bản thân mình thực sự ích kỉ biết bao nhiêu.
Nghe cô nói, Lục Tự hơi sững sờ, càng siết chặt vòng tay:"Vậy thì đừng quay lại nữa, ở đây với tôi"
Rồi sau đó, anh nghe thấy giọng cô thì thầm bên tai:"Ngay cả khi tôi hận anh hay sao"
"Lục Tự, chính anh khiến tôi hận anh"
Cô trở nên hận anh, cũng không hề che giấu sự căm hận đó. Trong lòng Lục Tự chùng xuống, nhưng anh chỉ do dự có vài giây liền đáp lại, giọng chắc nịch:"Phải. Ngay cả khi em hận tôi. Chỉ cần em không rời đi"
"Bé con, chúng ta bây giờ giống nhau, có gì không tốt"
Giống nhau?
Mạc Yên đột ngột dùng sức đẩy anh ra, hai tay ôm lấy đầu, vùi mặt vào giữa gối, kích động tới mức lặp đi lặp lại:"Sao có thể như vậy. Sao có thể như vậy."
Lục Tự bất chợt bị đẩy nên mất đà, suýt chút ngã lăn ra đất, anh không tức giận, chỉ ngỡ ngàng. Trông Mạc Yên lúc này giống hệt như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bơ vơ đến tội nghiệp. Không đúng, sao anh có thể bỏ rơi cô. Anh sẽ không bỏ rơi cô, không bao giờ.
Lục Tự tiến nhanh đến, một lần nữa ôm Mạc Yên vào lòng, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất như an ủi:"Không sao rồi"
"Không sao đâu, bé con"
Chuyện đã xảy ra rồi, sao có thể không sao. Khoảng thời gian tiếp đó, Mạc Yên giống như biến thành một người khác, Lục Tự không biết nên cảm thấy vui hay thấy buồn. Vui là vì Mạc Yên đột nhiên ngoan ngoãn đến kì lạ, cô tuân theo mọi yêu cầu của anh, thậm chí còn chủ động tham gia vào các lần chuyển hàng và các hoạt động của tổ chức. Còn thấy buồn, cũng là do cô ngoan ngoãn như thế, nhưng lại đối với anh thường xuyên giữ khoảng cách, mỗi lần thấy anh đều im lặng, một ngày chẳng nói quá mấy câu. Đánh bạc, đua xe, hút thuốc, thậm chí là nghiện rượu. Sau một thời gian bù đầu với công việc không cách nào để ý đến cô, Mạc Yên không biết vì sao trở thành một kẻ nghiện rượu, tính tình lạnh nhạt lại quái gở. Cô cả ngày không nói chuyện với ai, mải mê chìm đắm vào rượu và thuốc lá, thi thoảng còn gây gổ đánh nhau. Lục Tự biết được thì vô cùng tức giận, cao giọng hỏi cô:"Sao em lại như vậy"
Mạc Yên thậm chí còn không liếc nhìn anh một cái, cất giọng thản nhiên:"Tại sao? Chẳng phải anh muốn tôi trở thành người như bây giờ hay sao?". Thái độ thờ ơ của cô khiến Lục Tự trong thoáng chốc im bặt, không biết phải đáp lời như thế nào.
Nói như Thẩm Sơ Vũ chính là:"Ai cũng cần có thời gian thích ứng. Mạc Yên cũng vậy."
Lục Tự gật đầu, anh nguyện ý cho cô thời gian thích ứng. Vì thế nên khoảng thời gian này Lục Tự cố gắng không ép buộc cô điều gì, không cần ai nói anh cũng hiểu, mối quan hệ giữa bọn họ đã đủ tệ lắm rồi.
Mạc Yên muốn đi ra ngoài, Lục Tự vẫn để cô đi. Cô nói với anh:"Không cần cho người theo dõi tôi, tôi sẽ không bỏ trốn". Lục Tự ngoài mặt "ừm" một tiếng, trong lòng không tin lắm, âm thầm rút bớt mấy người theo dõi cô, nhưng vẫn để lại một hai người. Những lần này không giống như lần trước, Mạc Yên giống như chỉ đi ra ngoài chơi một chuyến, đến tối đều tự động trở về. Nghe cô nói rằng,"Tôi đã thế này rồi, sao còn có thể rời đi", nỗi buồn chất chứa nơi đáy mắt, ngữ điệu khi ấy, vừa chua xót lại mỉa mai.
Có lần Mạc Yên hỏi anh:"Tôi không có tiền, không có tài, lại hận anh, anh việc gì phải giữ tôi lại. Lục Tự, anh không sợ ngày nào đó tôi sẽ hại anh?"
Lục Tự không đáp, chỉ thầm nghĩ.
Chỉ bằng chúng ta gặp nhau vào thời điểm thích hợp. Chỉ bằng em là ánh sáng hiếm hoi trong cuộc đời tăm tối của tôi, sao tôi có thể thả em đi.
Trong mắt Mạc Yên, Lục Tự là kiểu người, một giây trước có thể cười đến vô hại, một giây sau có thể tùy tiện giết người, nghiêm khắc, bá đạo lại độc đoán. Một giây trước có thể vì tức giận mà đè cô xuống rồi cắn vào cổ cô đến bật máu, một giây sau lại có thể thân thiết ôm cô vào lòng, ở bên tai cô chân thành xin lỗi. Nói cái gì mà, tôi làm vậy chỉ vì không muốn tổn thương em. Nếu như không phải biết rõ, Mạc Yên còn tưởng anh ta bị nhân cách phân liệt. Mạc Yên từng nghĩ, nếu như cô không chứng kiến những gì anh ta làm, nếu như anh ta không ép cô tự tay nổ súng, bọn họ sau này có lẽ còn có thể làm bạn. Nhưng trên đời này, vốn không có nếu như.
Mọi chuyện vẫn sẽ mãi bế tắc như thế, nếu không đến một ngày, Mạc Yên gặp được một người.
Đường Viễn.
Gặp gỡ anh, giống như cơn mưa mùa hạ giữa những ngày nắng gắt, giống như một thoáng bình minh muộn sau một đêm dài, thật dài. Ôn nhu của anh, dịu dàng của anh, rồi cả nụ cười hiền hòa luôn thường trực, tất cả đều khiến Mạc Yên tham luyến, và đương nhiên, lo sợ. Anh lương thiện đến thế, hiền lành đến thế, nếu như biết rằng cô chỉ là một con bé lưu manh toàn làm truyện sai trái, nếu như biết rằng bàn tay này đã từng nổ súng giết người, liệu rằng anh còn muốn làm bạn với cô nữa hay chăng. Anh sẽ thất vọng, Mạc Yên nghĩ thế, mà cô không muốn làm anh thất vọng. Lục Tự đã nới lỏng cảnh giác với cô, nhưng mỗi lần đi gặp Đường Viễn, Mạc Yên đều phải giấu giấu diếm diếm. Cô không muốn Lục Tự biết đến sự xuất hiện của anh, không muốn anh vì cô mà gặp liên lụy.
Cũng vì Đường Viễn, mà ý tưởng bỏ trốn của Mạc Yên trỗi dậy sau bao ngày tưởng như đã ngủ sâu. Một bên giấu Đường Viễn về Lục Tự, một bên giấu Lục Tự về Đường Viễn. Hơn nữa không ngừng nghĩ cách để làm sao rời đi mà không bị bắt lại, làm sao để được tự do. Chỉ là Mạc Yên không ngờ tới, cô đen đủi tới mức, chưa kịp rời đi đã gặp phải một chuyện khác.
Châu Kình muốn gặp cô.
Mạc Yên có dự cảm không lành, nhưng Lục Tự và Thẩm Sơ Vũ đều đã ra nước ngoài, cô cũng không cách nào từ chối. Mạc Yên đi theo sau một người dẫn đường, cô biết rằng người được Lục Tự an bài theo dõi cô hàng ngày cũng đang đi theo nên trong lòng cũng yên tâm phần nào. Đi đến một căn phòng, người dẫn đường đó liền rời đi, trước khi đi còn nói với Mạc Yên rằng lão đại đang đợi bên trong, không cần gõ cửa. Mạc Yên gật đầu, nhìn cánh cửa đang khép chặt, lại nhìn sau lưng mình, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
Người bên trong giống như đang chờ cô đến. Phòng rất rộng, ánh đèn mờ, mùi nến thơm thoang thoảng. Mạc Yên bất giác nhíu mày, chậm rãi bước vào bên trong, vừa bước vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Châu Kình tùy ý ngồi trên ghế sa lông, chân vắt lên nhau, trên tay còn đang cầm một ly rượu vang đỏ, mắt híp lại giống như đang rất hưởng thụ. Giống như lần đầu gặp mặt, Châu Kình vẫn mang đến cho Mạc Yên cảm giác giống như một lão già thích hưởng lạc, không có một chút khí chất nào của lão đại hắc bang.
Bước chân nện trên nền đá rất vang, Mạc Yên biết rằng Châu Kình đã nhận ra cô đến, nhưng ông ta lại không hề có chút phản ứng. Vì thế cô đành phải chủ động mở miệng gọi một tiếng:"Lão đại"
Lúc này Châu Kình mới mở mắt, ly rượu vang trong tay sóng sánh. Ông ta nhìn thấy Mạc Yên liền cười tươi, chỉ vào chiếc ghế đối diện:"Ngồi đi"
Mạc Yên theo lời ngồi xuống, trong lòng bất chợt dấy lên cảnh giác. Ánh đèn vàng trong phòng cùng với đôi mắt ti hí của Châu Kình làm Mạc Yên khó chịu, chưa kể đến ánh mắt trần trụi của ông ta giống như muốn đem cô lột sạch.
"Nếu có thể, đừng lại gần Châu Kình. Có thể tránh thì tránh, nhất là những lúc tôi không ở cạnh em"
Mạc Yên nhớ lại những lời Lục Tự đã từng nói với cô, không hiểu sao cảm thấy bất an. Châu Kình không để Mạc Yên suy nghĩ nhiều, ông ta nhìn cô chăm chú, đặt ly rượu xuống mặt bàn, giống như hỏi vu vơ
"Mạc Yên đúng không"
Mạc Yên hơi giật mình, hít một hơi để bản thân thả lỏng, nhẹ gật đầu.
"Đến đây lâu rồi đúng không"
Mạc Yên lại gật đầu.
"Lục Tự đối xử với cô tốt chứ"
Mạc Yên gật đầu, nghĩ sao lại lắc đầu.
"Biết tại sao ở Diêm Minh không có phụ nữ không"
"Không biết"
"Vậy biết thế nào là phụ nữ thông minh không?"
Châu Kình đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi. Trong khi Mạc Yên đang cân nhắc câu trả lời, ông ta đã đứng dậy, đi về phía cô. Thân hình béo mập, đôi mắt nhỏ, Mạc Yên phải cố gắng lắm mới có thể giữ mình không đứng bật dậy. Châu Kình ngồi xuống bên cạnh Mạc Yên, quan sát cô từ đầu đến chân, nở nụ cười tự cho là thân thiện, thay cô trả lời:"Người phụ nữ thông minh biết mình nên theo ai"
Câu trả lời này mang hàm ý rõ ràng, nhất là khi bàn tay béo mập của Châu Kình như vô tình chạm vào người cô, bắt đầu vuốt từ trên vai trở xuống. Mạc Yên cảm thấy trên người nổi lên một tầng da gà, lúc này thì cô không thể nhịn nữa, gạt mạnh bàn tay không yên phận kia xuống, lạnh nhạt nói:"Lão đại nói gì Mạc Yên không hiểu"
Châu Kình có vẻ không vui, ông ta hừ một tiếng thật nhỏ:"Chơi có lẽ sẽ hứng thú hơn một chút. Nhưng hiện tại ta không có hứng thú chơi. Đừng giả vờ ngây thơ nữa"
Nếu như lúc này Mạc Yên còn không hiểu ông ta định nói gì thì cô chính là đồ ngu. Mà Mạc Yên không hề ngu ngốc, thế nên dù cô có hiểu cũng phải giả bộ không hiểu. Giờ thì Mạc Yên đã biết vì sao Lục Tự cảnh báo cô phải tránh xa người đàn ông này. Tmd, Lão già háo sắc, ông ta lại dám đánh chủ ý lên người cô.
"Lão đại nói đùa rồi"
"A Tự không nói với cô, khi gặp ta nên thức thời một chút à"
"Lần gặp mặt này... là Lục Tự sắp xếp?". Hai hàng lông mày của Mạc Yên chau lại, không tránh khỏi ngạc nhiên.
"Chứ cô nghĩ tại sao nó đúng lúc này không ở đây"
Ánh mắt Mạc Yên dần tối lại, thế chẳng khác nào Lục Tự chính tay dâng cô đến miệng lão già háo sắc này. Cảm giác bực bội thoáng qua, sau đó Mạc Yên không khỏi cẩn thận suy nghĩ lại. Lục Tự tuy rằng xấu xa, bản chất lại rất kiêu ngạo, có lẽ sẽ không làm mấy việc hạ tiện sau lưng cô như thế.
Ngay lúc này, Châu Kình đứng dậy tiến về phía Mạc Yên, cô theo phản xạ dần dần lui về phía sau. Cô không sợ Châu Kình, nhưng trong căn phòng này lại không chỉ có một mình ông ta, còn một người nào đó đứng ở góc phòng. Từ khi Mạc Yên bước vào đã nhận thấy hơi thở của người kia, nhẹ bẫng và đều giống hệt Thẩm Sơ Vũ, cô sợ rằng nếu như giao thủ, mình sẽ không giành nổi phần thắng.
Châu Kình cũng chẳng muốn vòng vo với cô nữa, ông ta nới lỏng cúc áo, lửa dục trong mắt không hề giấu diếm. Mạc Yên thấy ghê tởm, cô quay đầu chạy về phía cửa chính. Đúng lúc đó, một người không biết từ đâu chắn trước mặt Mạc Yên. Anh ta xuất hiện như hồn ma, Mạc Yên giật mình, thầm nhủ một tiếng:"Không ổn"
Sau lưng là Châu Kình nở nụ cười đê tiện, ông ta cười rất lớn, hệt như cười nhạo việc cô muốn chạy thoát. Người trước mặt cao lớn như cột trụ, Mạc Yên muốn tiến không được, lùi cũng không xong. Thay vì bị động, chi bằng ra tay trước chiếm quyền chủ động.
Mạc Yên vung tay, không dùng nhiều sức, cô muốn qua đó mà thăm dò thực lực của người đằng trước. Mạc Yên đoán không sai, người trước mặt dù không nhanh nhẹn bằng Thẩm Sơ Vũ, từng quyền lại hữu lực mạnh mẽ, mạnh hơn cô rất nhiều. Châu Kình đứng nguyên một chỗ, thong thả nhấp nháp rượu vang, có vẻ như rất thích thú với việc cô và người kia giao đấu với nhau. Mạc Yên cắn răng, cô không muốn tốn quá nhiều sức lực với người này, thực lực của Châu Kình thế nào cô thậm chí còn chưa rõ.
Dùng lực đá ra một quyền, người trước mặt dường như chẳng hề mất sức mà đỡ được, tiếp đó còn đáp trả một quyền khiến Mạc Yên đau điếng. Mạc Yên nắm chặt thứ đồ trong tay, đôi mắt sáng đảo quanh, giả bộ nghiêng người, tung ra một đấm.
Là lúc này
Người trước mặt quả nhiên xòe tay đáp lại, muốn tóm lấy nắm đấm của cô. Cảm giác đau rát rất nhẹ truyền qua da thịt, người đàn ông ngay lập tức tái mặt, gần như không thể tin:"Cô..."
Mạc Yên lạnh lùng đứng một chỗ, một cây kim được tẩm thuốc được cô giấu giữa hai kẽ tay. Đây là thứ cô chuẩn bị cho việc trốn đi, thật không ngờ lại phải dùng vào lúc này. Người trước mặt đã nhận ra mình bị kim đâm trúng, anh ta có vẻ tức giận, nhưng tức giận thì sao chứ.
"Năm... bốn... ba...". Mạc Yên thầm đếm ngược. Cô vừa dứt lời, người đàn ông cao lớn đổ ập xuống, cây kim được cô tẩm đẫm thuốc tê, anh ta chắc sẽ còn hôn mê vài ngày.
Mạc Yên chưa kịp thở phào đã cảm thấy da đầu đau rát, tóc của cô bị Châu Kình tàn bạo kéo về sau, dường như muốn đứt ra. Mạc Yên không đề phòng, cô cố gắng nén đau, nhanh như chớp rút con dao giấu dưới bụng, cắt phăng một đoạn tóc. Châu Kình không ngờ cô có thể dứt khoát như thế, lão khẽ liếm môi:"Lâu như vậy mà vẫn còn trụ được, không tệ"
Lâu như vậy? Ý là sao
Một cơn váng đầu ập đến, Mạc Yên lúc này mới hiểu Châu Kình có ý gì. Cô nhìn thẳng vào ông ra, hai từ bật ra từ kẽ răng, tức giận tới mức run lên:"Ti bỉ"
"Người đẹp, ngoan ngoãn một chút có phải tốt không"
Châu Kình đã lộ bộ mặt thật, Mạc Yên thở dốc, hai chân nhũn ra. Cô vì quá chủ quan mới không nhận ra trong phòng có mùi khác lạ. Bây giờ thì đã không còn kịp nữa. Mạc Yên dùng sức cắn chặt môi dưới, cắn tới bật máu. Cô tự nhủ phải giữ mình tỉnh táo, không ngờ tên khốn này lại dám hạ thuốc cô. Tay chân dần dần không có sức, Mạc Yên ngồi tựa vào tường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Châu Kình đắc ý đến gần, ngồi xuống trước mặt cô.
Hôm nay Mạc Yên mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, bàn tay của Châu Kình chạm đến cổ áo cô. Một cúc. Hai cúc. Mạc Yên lúc này chỉ hận không thể tát thật mạnh vào gương mặt đang nhìn cô đến đê tiện kia. Ấy vậy, thuốc đã ngấm, hơi thuốc quanh quẩn mọi góc phòng, mí mắt Mạc Yên chẳng mấy chốc nặng trĩu.
Bốn năm cúc áo bị cởi ra, da thịt vì tiếp xúc với khí lạnh mà run rẩy, Châu Kình cúi đầu xuống. Mạc Yên lúc này rất muốn ngủ, cô thật sự buồn ngủ quá. Chỉ là cô biết rõ, nếu như cô bây giờ nhắm mắt lại, cô sẽ mất tất cả.
Khuôn mặt dịu dàng của Đường Viễn trong thoáng chốc hiển hiện ngay trước mắt. Mạc Yên dần chìm vào tuyệt vọng, một câu hỏi cùng lúc bật ra, chẳng lẽ hôm nay cô lại phải chịu nỗi nhục này hay sao?
Không!
Từng tiếng gào thét, giãy dụa trong trí óc khiến Mạc Yên choàng tỉnh. Châu Kình lúc này còn đang rúc đầu vào cổ cô. Không biết lấy đâu ra sức lực, Mạc Yên cầm lên con dao đặt ngay cạnh, đưa đến sau lưng Châu Kình, cứ thế hung hăng đâm xuống. Bàn tay lão ta vẫn còn đang đặt trên ngực cô, Mạc Yên đâm xuống với toàn bộ sự tức giận và phẫn nộ, mắt đỏ hoe. Cô đâm ông ta, lại đâm mình, cô không muốn mình ngất đi ở đây.
Trên người Mạc Yên đầy máu, áo sơ mi trắng của cô bị nhuộm đỏ, không biết là máu của Châu Kình hay của cô. Cô đâm Châu Kình rất nhiều nhát, cũng đâm mình rất nhiều nhát, vào ngực, vào bụng, cũng có thể vào tim. Ông ta có thể đã mất mạng, Mạc Yên nghĩ thế, nhưng cô không quan tâm, cũng không còn sức để quan tâm. Giờ khắc này, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô muốn gặp Đường Viễn.
Nếu như lúc này anh nhìn thấy cô, biểu cảm sẽ kinh ngạc và hoảng sợ không chừng. Mạc Yên không còn đủ tỉnh táo để suy xét nữa, thời khắc này, cô muốn gặp anh, chỉ muốn gặp anh một lần để an ủi trái tim đang run rẩy của mình.
Đường Đường của cô.
Mạc Yên không biết mình đã rời đi thế nào, cô nhớ tới khuôn mặt sợ hãi của tài xế taxi, nhớ tới ánh mắt hoảng loạn của Đường Viễn khi nhìn thấy cô từ trên xe loạng choạng đi xuống. Cô chỉ biết rằng, lúc này cô đang được anh ôm vào lòng, trên người vẫn còn dính máu tươi, nhếch nhác biết mấy. Thế nhưng cô chẳng bận tâm, cô ôm anh rất chặt, nước mắt vô thức chảy ra, cũng chẳng còn đủ sức để cười nói với anh một câu như mọi lần:"Em không sao". Mạc Yên không ngờ, suốt từng ấy năm cuộc đời, mình cũng có thể có thời khắc tuyệt vọng đến như thế.
Vòng ôm của anh quá ấm áp, anh ôm cô chặt như cô ôm anh. Trước khi ngất lịm đi, cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh ngay sát bên tai
"Không sao rồi"
"Tiểu Yên, đừng khóc. Không sao rồi"
Phải rồi. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô nhất định sẽ không sao.
Danh sách chương