Chương 1574: Những Ai Chiến Đấu Với Quái Vật

Sunny hơi loạng choạng khi ánh mắt bên dưới nước đọng của hồ dừng lại trên cậu. Một tiếng thét suýt chút nữa thoát khỏi môi cậu, nhưng mà cậu nghiến răng và đè nó xuống.

‘A...’

Cảm giác bị nhìn bởi thứ vô hình...gì đó...là cảm giác mà cậu chưa từng có. Sunny đã từng ở trước những kẻ hùng mạnh, và những Sinh Vật Ác Mộng thậm chí mạnh hơn nữa. Cậu đã bị đè ép bởi lực lượng ngột ngạt từ sự hiện diện của chúng, và chật vật để di chuyển khi bị nó đè xuống.

Nhưng mà ánh mắt của thứ che giấu bên dưới làn sóng hắc ám, im lặng là hoàn toàn khác đi.

Nó không chỉ nặng nề hơn và không thể vượt qua hơn, cho thấy sức mạnh khủng khiếp của kẻ quan sát ẩn nấp bên dưới, nhưng mà cũng không có cùng cảm giác. Lực lượng chèn ép tỏa ra từ tồn tại hùng mạnh là thường không có mục đích và không có phương hướng, còn ánh mắt ớn lạnh này...thì là xuyên thủng.

Cảm giác như thể tồn tại bí ẩn kia không đơn giản là đang nhìn Sunny từ bên dưới nước tăm tối, mà là đang nhìn xuyên qua cậu.

Cơ thể, tâm trí, và chính linh hồn cậu như là một cuốn sách mở trước thứ ẩn mình trong nước kia, và chúng đang bị đọc, từng trang một.

‘T-thần thánh, thần thánh à...’

Linh hồn cậu đang bị chứng kiến.

Và, bằng cách nào đó, Sunny cảm thấy không chỉ có vậy.

Linh hồn cậu đang bị đánh giá.

Tái đi, cậu chậm chạp nhìn quanh, thấy những cái xác Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại đang nổi lềnh bềnh trong ánh sáng mới.

Liệu toàn bộ những thứ khủng khiếp này...đã thất bại đánh giá kia? Nơi này là nơi quái quỷ gì đây? Có gì đó khác che giấu trong hồ nước ghê rợn này, thậm chí sau toàn bộ những kiến thức cấm kỵ đã được để lại đằng sau trên bờ và ở sâu trong nước phần bên ngoài của nó? Tại sao Ariel lại đặt nó đằng sau mê cung dòng chảy và sương mù, để lại một hộ vệ đáng sợ?

Sunny nhăn nhó, hơi khó khăn...tiến lên một bước.

Rồi bước nữa.

‘Xem nào, đánh giá tao đi. Tao...không có gì che giấu cả...’

Cậu không biết bản thân đang bị đánh giá về phương diện nào, nhưng mà sự chân thành của ao ước tự do là không thể bàn cãi. Hi vọng là, tồn tại đáng sợ sẽ nhìn thấy sự thuần khiết của nó, và để cậu qua ải.

Cảm giác như thể bản thân đang đi đến đài hành hình, Sunny đi đến trái tim của Cửa Sông – chấm hắc ám mà Ánh Sáng Dẫn Đường đang chỉ về. Cậu di chuyển quanh những cái xác bất động của những Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại, những thứ mà đã mất mạng ở nơi ghê rợn này, và buộc bản thân đi hết bước này đến bước khác.

Từng bước một.

Ánh mắt khủng khiếp dõi theo cậu một lúc, phi nhân loại và hờ hững...

Rồi, cảm giác có gì đó to lớn và cổ đại quan sát cậu đột nhiên biến mất, khiến cậu giật mình và lung lay.

Sunny loạng choạng lần này, cực kì nhẹ nhõm, và suýt chút nữa đã kêu lên.

Có vẻ như cậu đã vượt qua đánh giá kia.

‘Thứ kia tìm kiếm cái gì chứ?’

Ai được cho phép đến gần trái tim của Cửa Sông, và ai không được?

Tại sao hộ vệ kia đã cho Sunny qua?

Cậu lấy lại thăng bằng và nhìn ra trước với quyết tâm hắc ám cháy trong mắt.

‘Coi nào...mày sắp đến nơi rồi.’

Cảm giác mệt mỏi và tàn tạ từ ánh mắt của thứ hộ vệ vô hình, không tưởng nổi của hồ bên trong này, Sunny buộc cơ thể kiệt sức của mình tiếp tục bước đi.

Cậu đi và đi, cuối cùng để lại toàn bộ những cái xác trôi nổi ở đằng sau.

Bây giờ, không có gì ở trước cậu ngoại trừ nước hắc ám không nhúc nhích bao la và hình dạng mơ hồ mà vươn lên từ nó ở phía xa.

...Ồ, và một thứ khác nữa.

Trước cậu cỡ chục bước, một hình dạng quen thuộc đang đứng trên nước, nhìn cậu với ánh mắt âm u không chút hài hước.

Đó là Tội Lỗi An Ủi, kẻ mà đã biến mất đi đâu đó ngay trước khi ánh mắt ớn lạnh kia rơi lên Sunny.

Bây giờ, âm hồn thanh kiếm kia đã trở lại, đứng trên đường Sunny với biểu hiện lạnh lùng trên mặt nó.

‘Chắc là đến lúc rồi ha...’

Sunny mỉm cười u ám và tiến thêm bước nữa. Lúc cậu làm vậy...

Cậu cảm thấy có gì đó tan vỡ trong linh hồn mình, và Ma Pháp thì thầm vào tai cậu, giọng nói nghiêm trang:

[Ký Ức của bạn đã bị phá hủy.]

Sunny không cần phải nhìn kí tự để biết món Ký Ức nào vừa bí ẩn tự hủy.

Đó là Ký Ức mà đã xuất hiện trong linh hồn cậu mà không có giải thích gì cả, và bây giờ đã biến mất mà cũng không có giải thích.

Chìa Khóa Cửa Sông.

Tại sao nó bị hủy diệt?

Ừ thì, việc đó thì là rõ ràng...

Đó là vì cánh cửa gì đó mà Hoàng Tử Điên Rồ muốn mở khóa bằng nó là đã được mở ra.

Cảm giác một sự hứng thú nham hiểm, Sunny chậm rãi đi về phía Tội Lỗi An Ủi và ngừng lại cách nó chỉ một hai bước.

Âm hồn đáng ghét kia trông lạnh lẽo, không hề có vẻ sung sướng bất chấp việc nó vừa thoát khỏi phong ấn mà đã kiềm chế nó lâu đến vậy.

Nhưng mà, bằng cách nào đó...nó cũng trông tà ác hơn nhiều so với trước đây.

Bóng ma nhìn chằm chằm Sunny với chút căm ghét, chút phẫn uất...và chút thương hại.

“Chúng ta đến đây rồi...đồ ngu. Thật sự, làm sao mày không nhìn thấy trước kết quả đó chứ?”

Sunny đón gặp ánh mắt của hắn và thở dài.

Làm sao cậu không thấy trước việc này?

Đương nhiên là đã thấy.

Những hành động của Hoàng Tử Điên Rồ đã luôn kì quặc và gần như không cách nào hiểu được. Độ sâu của những mưu mô mà tên điên khùng độc ác kia đã dệt ra phải nói là không thể hình dung, hủy diệt mạng sống của vô số người và khiến cả Ác Mộng này trở thành hình dạng thuận theo ý chí của hắn.

Sunny từ lâu đã đoán được thứ gì đã thúc đẩy Hoàng Tử Điên Rồ...đó là khát vọng chuộc lại tội lỗi đã giết Nephis và mang cô trở lại.

Nói như vậy...

Nhưng ai nói cậu trước kia đã chỉ có một mục tiêu? Ai nói cậu đã chấp nhận đơn giản ngừng tồn tại, vì vậy ngăn cản bản thân tận hưởng thành quả của công lao của chính mình trong tương lai?

Dù sao thì, nếu có một thứ mà Sunny biết về bản thân..thì đó là cậu là một con gián.

Cậu rất khó giết, và kể cả nếu như có ai đó có thể giết cậu, thì cậu có một thói quen kì lạ là luôn bằng cách nào đó tìm được con đường trở lại.

Vậy thì Hoàng Tử Điên Rồ tại sao là khác được chứ?

Đương nhiên, có chút mâu thuẫn giữa thứ mà hai kẻ bọn họ muốn.

Đó là vì, để Hoàng Tử Điên Rồ sống lại, thì Sunny phải biến mất. Cậu phải trở thành một vật chứa cho những kí ức của tên điên độc ác kia, và đánh mất lý trí cho Hắc Hóa.

Hít một hơi sâu, Sunny im lặng nhìn chăm chú Sunny.

Vậy...kẻ nào trong số họ sẽ được tồn tại?

Kẻ nào trong số họ sẽ có thể âm mưu hơn kẻ còn lại?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện