Buổi sáng, lại là buổi sáng.
Từ nhỏ chú hai đã dạy Dương Lạc rằng: Cuộc đời con người, phải không ngừng đấu tranh với bản thân mình, tận dụng từng cơ hội trui rèn ý chí. Chẳng hạn như mùa đông thức giấc, phải ngồi dậy ngay lập tức, nhanh chóng mặc quần áo. Người nào cứ lề mề nán lại trong chăn thì ý chí tuyệt đối kém cỏi, chắc chắn thuộc hạng người mà khi rơi vào phe địch sẽ phản bội lại phe mình ngay.
Điều này ắt hẳn liên quan đến nỗi khổ khi phải gọi cháu trai rời giường của ông, từ thời Dương Lạc còn tấm bé. Có điều bây giờ, Dương Lạc lại luôn giữ tác phong mặc quần áo bằng một tốc độ khiến người khác phải trợn mắt níu lưỡi.
Mùa đông, ngoài trời mưa bay lất phất, thời tiết khiến tâm thần người ta rét lạnh. Đồng hồ báo thức trong ký túc xá vừa reo, hai ba phút sau, cậu đã quần áo chỉnh tề vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Bình thường phải đến lúc ấy thì bọn Hàn Nghị mới mở mắt ra, ló đầu khỏi ổ chăn kín kẽ, đưa mắt nhìn theo bóng lưng cậu, lại một lần nữa mặc niệm trong lòng: Thằng này chả biết bị cái gì nhập nữa.
Vậy nhưng, Dương Lạc nhếch môi, nở nụ cười đầu tiên trong ngày. Thẩm Hàm nằm quay lưng bên cạnh, tựa vào lòng mình ngủ, chỉ cần hơi cúi xuống là có thể chạm được mái tóc mềm mại của anh. Nghĩ ngợi, Dương Lạc không kìm được kéo anh kề sát vào mình hơn.
Cậu để một tay ở dưới cổ Thẩm Hàm, tay còn lại vòng qua lưng anh. Nhiệt độ cơ thể của hai người sưởi ấm cả ổ chăn.
Dương Lạc khẽ khàng hôn lên mái tóc Thẩm Hàm, nơi đầu mũi đồng thời ngửi được mùi dầu gội thanh sạch và dịu nhẹ. Cậu nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường: Vừa mới qua bảy giờ.
Vẫn còn sớm chán, cậu thầm nghĩ, đủ thời gian cho mình nằm trên giường ôm thầy thoả thích.
Mùa đông trong ký ức của Thẩm Hàm, luôn là ba thứ: Chăn bông, canh xương, đệm sưởi. Thứ cuối cùng luôn là quan trọng nhất, vì sẽ chẳng có ai muốn cởi quần áo, chui vào một nơi lạnh như hầm băng bao giờ cả.
Chỉ là, thỉnh thoảng cũng sẽ quên tắt điện, nửa đêm nằm mơ cháy nhà mà tỉnh giấc; sau đó cuộn chăn xuống đất, đi đi lại lại quanh giường, chờ đến khi mặt giường trống trơn bớt nóng.
Khốn khổ đôi ba lần như thế, dần dần cũng có kinh nghiệm, lần nào trước khi lên giường cũng tắt đệm sưởi đi. Nhưng giường trong nhà là Nhan Thanh mua giúp, nói rằng sợ anh ngủ sẽ trở mình ngã xuống; nên đành mua một chiếc giường đôi. Kết quả buổi tối, đang nằm ủ ấm trong chăn, lăn qua lăn lại, lăn đến chỗ mặt giường trống sẽ thấy hơi lạnh, cảm giác hết sức khó chịu.
Mà lúc này đây, trong giấc mơ của Thẩm Hàm xuất hiện một chiếc đệm sưởi ấm áp, bao bọc lấy mình từ phía sau; mỗi khi anh lăn ra ngoài, đệm sưởi sẽ nhanh chóng kéo anh lại mà bao bọc tiếp. Thẩm Hàm khoan khoái rụt cổ lại, đã muốn mua một chiếc đệm như vậy từ lâu lắm rồi. Trong cơn mơ màng, anh vẫn cố trở mình, muốn nhìn cho rõ rốt cuộc là nhãn hiệu gì.
Dương Lạc thoáng cảm thấy người trước mặt cử động, lát sau, thấy Thẩm Hàm xoay người về phía mình, cố gắng mở mắt ra. Cậu không nhịn được cười: “Thầy tỉnh chưa?”
Thẩm Hàm vốn đang gắng sức mở mắt để nhìn nhãn hiệu, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Bấy giờ mới dần tỉnh táo, nhớ ra hôm qua mình và Dương Lạc ngủ chung.
“Thầy, tối qua ngủ ngon không ạ?” Dương Lạc kề sát đầu mũi lạnh toát lên khuôn mặt anh, dụi tới dụi lui. Thẩm Hàm khẽ nheo mắt mỉm cười, đưa tay giữ đầu cậu, không để nó hoành hành nữa.
“Cũng ngon giấc lắm. Tôi còn mơ thấy một chiếc đệm sưởi nữa đó.”
Dương Lạc sững người: “Đệm sưởi? Sao lại mơ thấy thứ ấy? Thầy thấy lạnh lắm ạ?”
Thẩm Hàm cười thành tiếng: “Làm gì có.” Anh đưa tay vòng qua thắt lưng Dương Lạc, ôm lại cậu, “Tôi ngủ rất ngon. Cảm ơn em.”
Khoảng thời gian này, chỉ cần có thể ôm Thẩm Hàm, dụi dụi vài chỗ, trong lòng Dương Lạc đã thoả mãn. Thẩm Hàm chủ động chạm vào cậu, thứ kích thích này, cũng không phải tính theo diện tích tiếp xúc. Cánh tay nhẹ nhàng đặt ngang hông cậu đó, ứ như một viên nam châm, hút trọn đầu mút thần kinh toàn thân cậu.
Cậu hơi ngẩng đầu dậy, cẩn thận hít vào thở ra thật sâu: “Thầy à, nếu còn không dậy thì em sẽ muộn mất.”
Cả hai từng người mặc quần áo xuống đất. Dương Lạc hỏi anh: “Thầy có muốn dùng nhà vệ sinh trước không ạ?”
Thẩm Hàm có vẻ hết sức kinh hãi, cứ ngây ra như phỗng, mãi hồi lâu sau mới cúi đầu xuống, chậm rãi lên tiếng: “Không cần đâu.” Dứt lời, mặt đã đỏ ửng.
Bấy giờ Dương Lạc mới nghĩ đến, trong trí nhớ ngoài ở nhà ra, chưa từng thấy Thẩm Hàm đi vệ sinh bên ngoài. Cậu thấp thoáng cảm thấy có gì đấy sai sai, nhưng lại chẳng nói được nguồn cơn.
Trong nhà thoáng chốc im ắng.
“Thật ra.” Thẩm Hàm ngẩng đầu lên, sắc đỏ trên mặt hằn càng thêm sâu, “Tại tôi không nhắm đúng hướng được, có thể sẽ làm bẩn mặt đất, thế nên…”
“Xin lỗi.”
Chỉ một câu nói mà có mấy đoạn ngập ngừng mất tự nhiên. Nhưng anh vẫn cố gắng nói rõ từng từ từng chữ, trên mặt mang theo áy náy chân thành, hơn cả là vẻ bình tĩnh và kiềm chế.
Dương Lạc nhìn anh. Một người hiền lành như thế, kiêu ngạo như thế, dẫu phải cúi đầu trước mặt người mình thích vì nỗi khốn đốn của bản thân, cũng vẫn đẹp đẽ lạ lùng đến vậy.
Trái tim cậu bất chợt đau nhói.
Cứ tưởng tình cảm của mình đã rất sâu nặng, đã thấu hiểu tất cả nơi anh, có thể nói ra những câu lý lẽ, để anh thoát khỏi chướng ngại trong lòng. Nhưng vẫn không nhận ra rằng, người ấy đã phải cất giấu đớn đau để sống an yên bên mình, sau lưng chẳng thể thoát khỏi bất tiện và thất ý.
Dương Lạc chỉ thấy đầu mũi cay cay. Cậu đi lên, kéo một tay Thẩm Hàm, tay còn lại giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh.
“Em xin lỗi.” Giọng cậu nghẹn ngào.
“Em chưa bao giờ biết cả.” Không sao kìm được, âm thanh vẫn cứ khàn khàn.
“Thầy không cần phải thế. Chúng ta ở bên nhau thì không cần!” Tay cậu rời khỏi gương mặt Thẩm Hàm, tức tốc lau đi nước mắt trên mặt mình.
Sau cùng, cậu nhấn nhá từng từ từng chữ: “Chúng ta thử một lần, được không?”
Thẩm Hàm gật đầu.
Trước nay anh vẫn không thích phô bày tình cảnh khốn đốn của mình cho người khác. Nhất là với Dương Lạc, đã khó lại càng khó hơn. Anh che giấu bản thân quá sâu, để đến khi nói ra, mới phát hiện những nỗi tủi hờn mà mình cố quên, hoá ra lại cũng ảnh hưởng đến cả chính mình.
Có điều, từ khoảnh khắc anh lên tiếng đó, anh đã biết: Tất cả chuyện này, đều đáng giá. Như con mèo mướp mà hồi bé trong nhà từng nuôi, giữa trưa mùa đông, sẽ nằm đùa nghịch phía trước cái ghế của bà ngoại, ngửa người, hai chân trước co lại trước ngực, để lộ cái bụng, vậy là có thể tận hưởng niềm vui được gãi bụng…
Dừng chân lại, Dương Lạc đứng sau lưng anh, giữ đôi vai anh, để anh dịch thêm mấy bước.
“Được rồi ạ.”
Suy nghĩ mới nãy trong đầu Thẩm Hàm lập tức bay biến. Nhưng vừa mới gật đầu xong, đâm lao đành phải theo lao thôi.
Anh kéo khoá quần xuống, đưa tay vào lấy mình ra. Động tác ngày thường làm đi làm lại mấy lần, bây giờ lại có vẻ rung động đến thế, ngay cả hơi thở cũng lắng đọng lại.
“Tôi xong rồi.” Anh nhỏ giọng báo lại với Dương Lạc.
Từ lúc vào cửa, Dương Lạc đã ghim ánh nhìn lên gáy anh. Nghe Thẩm Hàm bảo xong rồi, cậu đưa tay vòng qua người anh từ sau, đặt tay lên tay Thẩm Hàm, nhẹ nhàng giúp anh điều chỉnh.
“Được rồi ạ.” Dứt lời, Dương Lạc quay đầu đi, rất không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Thẩm Hàm nhắm mắt lại.
Lần sau, nhất định phải suy xét chu toàn mới gật đầu, nhất định phải thế.
Tiếng nước chảy tan dần. Thẩm Hàm vội vàng mặc quần như muốn tiêu huỷ chứng cứ. Dương Lạc cũng gần như không chịu nổi, giật nước xong thì kéo anh sang bệ rửa bên cạnh, mở nước ấm rửa tay.
Thẩm Hàm vừa rửa vừa tức giận nói: “Em cũng rửa đi. Chẳng có ai thích giúp người khác làm loại chuyện này cả.”
Dương Lạc cầm lấy hai tay anh từ phía sau, cùng nhau rửa tay bên dưới vòi nước chảy, ngón tay quấn quít nhau, dần dần tạo nên mấy phần mờ ám. Cậu chậm rãi ghé sát Thẩm Hàm, nhỏ giọng nói: “Thầy đừng nói chắc chắn thế. Đâu phải là không có ai thích chứ.”
Cậu đặt đầu lên vai Thẩm Hàm: “Như em đây…”
Giọng nói bé dần. Mặt hai người đều đỏ bừng.
Dương Lạc nghiêng đầu, mơn trớn cắn vào vành tai Thẩm Hàm, hơi thở không nén được dồn dập. Hồi lâu sau, mới nghe Thẩm Hàm lí nhí một câu: “Em không phải đi học à?”
“Để tối, được không?”
Dương Lạc chỉ cảm thấy tầm mắt sáng rực, trên mặt toát lên vui mừng khó tin, hệt như một chú chó to xác cuối cùng cũng được chủ nhân dắt ra ngoài tản bộ.
Từ nhỏ chú hai đã dạy Dương Lạc rằng: Cuộc đời con người, phải không ngừng đấu tranh với bản thân mình, tận dụng từng cơ hội trui rèn ý chí. Chẳng hạn như mùa đông thức giấc, phải ngồi dậy ngay lập tức, nhanh chóng mặc quần áo. Người nào cứ lề mề nán lại trong chăn thì ý chí tuyệt đối kém cỏi, chắc chắn thuộc hạng người mà khi rơi vào phe địch sẽ phản bội lại phe mình ngay.
Điều này ắt hẳn liên quan đến nỗi khổ khi phải gọi cháu trai rời giường của ông, từ thời Dương Lạc còn tấm bé. Có điều bây giờ, Dương Lạc lại luôn giữ tác phong mặc quần áo bằng một tốc độ khiến người khác phải trợn mắt níu lưỡi.
Mùa đông, ngoài trời mưa bay lất phất, thời tiết khiến tâm thần người ta rét lạnh. Đồng hồ báo thức trong ký túc xá vừa reo, hai ba phút sau, cậu đã quần áo chỉnh tề vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Bình thường phải đến lúc ấy thì bọn Hàn Nghị mới mở mắt ra, ló đầu khỏi ổ chăn kín kẽ, đưa mắt nhìn theo bóng lưng cậu, lại một lần nữa mặc niệm trong lòng: Thằng này chả biết bị cái gì nhập nữa.
Vậy nhưng, Dương Lạc nhếch môi, nở nụ cười đầu tiên trong ngày. Thẩm Hàm nằm quay lưng bên cạnh, tựa vào lòng mình ngủ, chỉ cần hơi cúi xuống là có thể chạm được mái tóc mềm mại của anh. Nghĩ ngợi, Dương Lạc không kìm được kéo anh kề sát vào mình hơn.
Cậu để một tay ở dưới cổ Thẩm Hàm, tay còn lại vòng qua lưng anh. Nhiệt độ cơ thể của hai người sưởi ấm cả ổ chăn.
Dương Lạc khẽ khàng hôn lên mái tóc Thẩm Hàm, nơi đầu mũi đồng thời ngửi được mùi dầu gội thanh sạch và dịu nhẹ. Cậu nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường: Vừa mới qua bảy giờ.
Vẫn còn sớm chán, cậu thầm nghĩ, đủ thời gian cho mình nằm trên giường ôm thầy thoả thích.
Mùa đông trong ký ức của Thẩm Hàm, luôn là ba thứ: Chăn bông, canh xương, đệm sưởi. Thứ cuối cùng luôn là quan trọng nhất, vì sẽ chẳng có ai muốn cởi quần áo, chui vào một nơi lạnh như hầm băng bao giờ cả.
Chỉ là, thỉnh thoảng cũng sẽ quên tắt điện, nửa đêm nằm mơ cháy nhà mà tỉnh giấc; sau đó cuộn chăn xuống đất, đi đi lại lại quanh giường, chờ đến khi mặt giường trống trơn bớt nóng.
Khốn khổ đôi ba lần như thế, dần dần cũng có kinh nghiệm, lần nào trước khi lên giường cũng tắt đệm sưởi đi. Nhưng giường trong nhà là Nhan Thanh mua giúp, nói rằng sợ anh ngủ sẽ trở mình ngã xuống; nên đành mua một chiếc giường đôi. Kết quả buổi tối, đang nằm ủ ấm trong chăn, lăn qua lăn lại, lăn đến chỗ mặt giường trống sẽ thấy hơi lạnh, cảm giác hết sức khó chịu.
Mà lúc này đây, trong giấc mơ của Thẩm Hàm xuất hiện một chiếc đệm sưởi ấm áp, bao bọc lấy mình từ phía sau; mỗi khi anh lăn ra ngoài, đệm sưởi sẽ nhanh chóng kéo anh lại mà bao bọc tiếp. Thẩm Hàm khoan khoái rụt cổ lại, đã muốn mua một chiếc đệm như vậy từ lâu lắm rồi. Trong cơn mơ màng, anh vẫn cố trở mình, muốn nhìn cho rõ rốt cuộc là nhãn hiệu gì.
Dương Lạc thoáng cảm thấy người trước mặt cử động, lát sau, thấy Thẩm Hàm xoay người về phía mình, cố gắng mở mắt ra. Cậu không nhịn được cười: “Thầy tỉnh chưa?”
Thẩm Hàm vốn đang gắng sức mở mắt để nhìn nhãn hiệu, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Bấy giờ mới dần tỉnh táo, nhớ ra hôm qua mình và Dương Lạc ngủ chung.
“Thầy, tối qua ngủ ngon không ạ?” Dương Lạc kề sát đầu mũi lạnh toát lên khuôn mặt anh, dụi tới dụi lui. Thẩm Hàm khẽ nheo mắt mỉm cười, đưa tay giữ đầu cậu, không để nó hoành hành nữa.
“Cũng ngon giấc lắm. Tôi còn mơ thấy một chiếc đệm sưởi nữa đó.”
Dương Lạc sững người: “Đệm sưởi? Sao lại mơ thấy thứ ấy? Thầy thấy lạnh lắm ạ?”
Thẩm Hàm cười thành tiếng: “Làm gì có.” Anh đưa tay vòng qua thắt lưng Dương Lạc, ôm lại cậu, “Tôi ngủ rất ngon. Cảm ơn em.”
Khoảng thời gian này, chỉ cần có thể ôm Thẩm Hàm, dụi dụi vài chỗ, trong lòng Dương Lạc đã thoả mãn. Thẩm Hàm chủ động chạm vào cậu, thứ kích thích này, cũng không phải tính theo diện tích tiếp xúc. Cánh tay nhẹ nhàng đặt ngang hông cậu đó, ứ như một viên nam châm, hút trọn đầu mút thần kinh toàn thân cậu.
Cậu hơi ngẩng đầu dậy, cẩn thận hít vào thở ra thật sâu: “Thầy à, nếu còn không dậy thì em sẽ muộn mất.”
Cả hai từng người mặc quần áo xuống đất. Dương Lạc hỏi anh: “Thầy có muốn dùng nhà vệ sinh trước không ạ?”
Thẩm Hàm có vẻ hết sức kinh hãi, cứ ngây ra như phỗng, mãi hồi lâu sau mới cúi đầu xuống, chậm rãi lên tiếng: “Không cần đâu.” Dứt lời, mặt đã đỏ ửng.
Bấy giờ Dương Lạc mới nghĩ đến, trong trí nhớ ngoài ở nhà ra, chưa từng thấy Thẩm Hàm đi vệ sinh bên ngoài. Cậu thấp thoáng cảm thấy có gì đấy sai sai, nhưng lại chẳng nói được nguồn cơn.
Trong nhà thoáng chốc im ắng.
“Thật ra.” Thẩm Hàm ngẩng đầu lên, sắc đỏ trên mặt hằn càng thêm sâu, “Tại tôi không nhắm đúng hướng được, có thể sẽ làm bẩn mặt đất, thế nên…”
“Xin lỗi.”
Chỉ một câu nói mà có mấy đoạn ngập ngừng mất tự nhiên. Nhưng anh vẫn cố gắng nói rõ từng từ từng chữ, trên mặt mang theo áy náy chân thành, hơn cả là vẻ bình tĩnh và kiềm chế.
Dương Lạc nhìn anh. Một người hiền lành như thế, kiêu ngạo như thế, dẫu phải cúi đầu trước mặt người mình thích vì nỗi khốn đốn của bản thân, cũng vẫn đẹp đẽ lạ lùng đến vậy.
Trái tim cậu bất chợt đau nhói.
Cứ tưởng tình cảm của mình đã rất sâu nặng, đã thấu hiểu tất cả nơi anh, có thể nói ra những câu lý lẽ, để anh thoát khỏi chướng ngại trong lòng. Nhưng vẫn không nhận ra rằng, người ấy đã phải cất giấu đớn đau để sống an yên bên mình, sau lưng chẳng thể thoát khỏi bất tiện và thất ý.
Dương Lạc chỉ thấy đầu mũi cay cay. Cậu đi lên, kéo một tay Thẩm Hàm, tay còn lại giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh.
“Em xin lỗi.” Giọng cậu nghẹn ngào.
“Em chưa bao giờ biết cả.” Không sao kìm được, âm thanh vẫn cứ khàn khàn.
“Thầy không cần phải thế. Chúng ta ở bên nhau thì không cần!” Tay cậu rời khỏi gương mặt Thẩm Hàm, tức tốc lau đi nước mắt trên mặt mình.
Sau cùng, cậu nhấn nhá từng từ từng chữ: “Chúng ta thử một lần, được không?”
Thẩm Hàm gật đầu.
Trước nay anh vẫn không thích phô bày tình cảnh khốn đốn của mình cho người khác. Nhất là với Dương Lạc, đã khó lại càng khó hơn. Anh che giấu bản thân quá sâu, để đến khi nói ra, mới phát hiện những nỗi tủi hờn mà mình cố quên, hoá ra lại cũng ảnh hưởng đến cả chính mình.
Có điều, từ khoảnh khắc anh lên tiếng đó, anh đã biết: Tất cả chuyện này, đều đáng giá. Như con mèo mướp mà hồi bé trong nhà từng nuôi, giữa trưa mùa đông, sẽ nằm đùa nghịch phía trước cái ghế của bà ngoại, ngửa người, hai chân trước co lại trước ngực, để lộ cái bụng, vậy là có thể tận hưởng niềm vui được gãi bụng…
Dừng chân lại, Dương Lạc đứng sau lưng anh, giữ đôi vai anh, để anh dịch thêm mấy bước.
“Được rồi ạ.”
Suy nghĩ mới nãy trong đầu Thẩm Hàm lập tức bay biến. Nhưng vừa mới gật đầu xong, đâm lao đành phải theo lao thôi.
Anh kéo khoá quần xuống, đưa tay vào lấy mình ra. Động tác ngày thường làm đi làm lại mấy lần, bây giờ lại có vẻ rung động đến thế, ngay cả hơi thở cũng lắng đọng lại.
“Tôi xong rồi.” Anh nhỏ giọng báo lại với Dương Lạc.
Từ lúc vào cửa, Dương Lạc đã ghim ánh nhìn lên gáy anh. Nghe Thẩm Hàm bảo xong rồi, cậu đưa tay vòng qua người anh từ sau, đặt tay lên tay Thẩm Hàm, nhẹ nhàng giúp anh điều chỉnh.
“Được rồi ạ.” Dứt lời, Dương Lạc quay đầu đi, rất không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Thẩm Hàm nhắm mắt lại.
Lần sau, nhất định phải suy xét chu toàn mới gật đầu, nhất định phải thế.
Tiếng nước chảy tan dần. Thẩm Hàm vội vàng mặc quần như muốn tiêu huỷ chứng cứ. Dương Lạc cũng gần như không chịu nổi, giật nước xong thì kéo anh sang bệ rửa bên cạnh, mở nước ấm rửa tay.
Thẩm Hàm vừa rửa vừa tức giận nói: “Em cũng rửa đi. Chẳng có ai thích giúp người khác làm loại chuyện này cả.”
Dương Lạc cầm lấy hai tay anh từ phía sau, cùng nhau rửa tay bên dưới vòi nước chảy, ngón tay quấn quít nhau, dần dần tạo nên mấy phần mờ ám. Cậu chậm rãi ghé sát Thẩm Hàm, nhỏ giọng nói: “Thầy đừng nói chắc chắn thế. Đâu phải là không có ai thích chứ.”
Cậu đặt đầu lên vai Thẩm Hàm: “Như em đây…”
Giọng nói bé dần. Mặt hai người đều đỏ bừng.
Dương Lạc nghiêng đầu, mơn trớn cắn vào vành tai Thẩm Hàm, hơi thở không nén được dồn dập. Hồi lâu sau, mới nghe Thẩm Hàm lí nhí một câu: “Em không phải đi học à?”
“Để tối, được không?”
Dương Lạc chỉ cảm thấy tầm mắt sáng rực, trên mặt toát lên vui mừng khó tin, hệt như một chú chó to xác cuối cùng cũng được chủ nhân dắt ra ngoài tản bộ.
Danh sách chương