Chuyển ngữ: Red de Ed

“Phiếu để trong túi quần bên trái.” Dì vừa nói vừa kéo khoá lên, “Nhớ, là hai pound, bánh ngọt sô cô la.”

Thẩm Hàm tự mình cầm gậy: “Con biết rồi. Dì đã nói mấy lần rồi ý.”

Dì quấn khăn hai vòng trên cổ anh: “Hay là chờ dì làm xong rồi đi với mi nhé. Một mình mi đi, bị người khác va vào thì sao?”

“Dì ơi.” Thẩm Hàm dài giọng, “Dì cứ yên tâm. Họ còn lâu mới dám va vào con, dì của nhà con lợi hại lắm mà!”

Dì cười đánh anh hai phát: “Được, được. Dì yên tâm. Đi mau đi, đừng để chốc nữa lại cuống hết cả lên.” Bấy giờ mới mở cửa cho anh ra ngoài.

Thẩm Hàm vừa xuống mấy bậc thang thì bất chợt nghe thấy dì ở đằng sau theo ra cùng: “Tiểu Hàm, tiền đã trả đủ rồi, trên phiếu cũng viết đó. Mi đừng quên nhé.”

Anh dở khóc dở cười, phất tay với người trên lầu: “Con biết rồi.” Sau đó xoay người tiếp tục đi xuống. Dì ở bên trên nhìn bóng lưng anh, cười một cách yên lòng.

Tiểu Hàm, đã vui vẻ hơn trước nhiều rồi. Tốt quá.

***

Lý Gia Thiên đỗ xe bên đường. Lần trước mẹ bảo bánh tart trứng ở hiệu bánh ngọt phố Đông kia ngon, hôm nay đi ngang qua, đúng lúc có thể mua một ít về cho bà.

Hiệu bánh ngọt có mặt tiền rất lớn, qua tấm kính thuỷ tinh có thể chiêm ngưỡng đủ loại bánh ngọt trong tủ trưng bày. Lý Gia Thiên nhìn từng chiếc từng chiếc, bánh tart dâu tây, bánh tart hoa quả, bánh phô mai, cheesecake, bánh sô cô la, bánh Mousse, chẳng cần xem nhãn mà trong lòng đã bật ra tên ngay. Hắng chợt dừng lại, mỉm cười tự giễu.

Không ngờ vẫn nhớ rõ ràng đến thế – món mà Thẩm Hàm thích.

Đi tới cửa, Lý Gia Thiên trợn mắt: Thẩm Hàm đang đứng trước quầy, cây gậy đặt ở một bên chân.

“Lấy bánh ngọt.” Thẩm Hàm vừa nói vừa đưa tờ phiếu qua. Nhân viên phục vụ nhìn phiếu, đẩy về, “Xin lỗi ngài. Chiếc bánh này ngài vẫn chưa thanh toán ạ.”

Thẩm Hàm ngờ vực hỏi: “Sao lại thế, không phải trên đó ghi là đã thanh toán rồi à?”

“Vâng, đúng là thế ạ. Nhưng lúc ấy người đặt bánh gấp quá, cầm phiếu là đi luôn, vẫn chưa kịp trả tiền ạ.”

“Hay là ngài gọi điện cho người đó xem sao?”

Thẩm Hàm thoáng lưỡng lự, nhớ ra từ trước đến nay dì nhà mình làm việc vẫn luôn rất cẩn thận: “Không đâu. Lúc tôi đi bà ấy đã dặn kĩ tôi, bảo là đã trả tiền rồi.”

Cô gái kia liếc anh: “Ngài cứ dọi điện thoại đi ạ.” Dứt lời đẩy điện thoại đến cạnh anh.

“Có thể phiền cô bấm số giúp tôi không?” Thẩm Hàm cũng không giận, lễ độ hỏi cô.

Khách khứa trong tiệm bắt đầu đánh mắt sang đây, không biết tại sao chàng trai ưa nhìn này lại bị mắc kẹt ở đó.

Cô phục vụ bị nhiều ánh mắt nhìn vào như thế, tỏ ra hơi ngại: “Ngài đọc đi ạ.”

Thẩm Hàm đọc ra một dãy số hết sức trôi chảy: “Xin hãy bật loa ngoài đi. Như thế mọi người đều được nghe rõ.” Cô gái bĩu môi, vẫn làm theo lời anh nói.

Điện thoại đổ chuông mấy hồi thì được tiếp: “A lô, ai đấy?”

“Dì ơi, con đây. Hiệu bánh họ bảo dì chưa trả tiền đã vội vàng cầm phiếu đi rồi, có phải vậy không dì?”

“Họ nói thế sao? Thiệt tình, sao dì lại chưa trả tiền được chứ? Tiền giấy một trăm tệ, dì đưa cho người ta, người ta còn giơ lên ánh đèn để nhìn nữa mà, sau đó tìm ba mươi tệ trả lại dì. Tiểu Hàm, có phải họ thấy mi không nhìn được nên làm khó mi không? Bảo họ chờ đó, dì dọn dẹp một lát rồi qua ngay.”

“Không cần đâu dì.” Trên mặt Thẩm Hàm hiện lên nụ cười, “Chúng con chỉ muốn xác nhận lại thôi. Không sao ạ, lát nữa con về. Con cúp trước đây, chào dì.”

Anh để điện thoại xuống, ngẩng đầu: “Dì nhà tôi đi chợ mua thức ăn, người khác thối thừa mấy hào cũng phải trả lại. Tôi nghĩ, chắc chắn dì đã đưa tiền cho cô rồi.”

“Sao anh lại như thế? Bà ấy nói gì thì là thế sao? Làm sao tôi biết hai người không thông đồng nhau để lừa tôi chứ?” Đùa hả, nếu quả thật không phải họ, thì chẳng phải khoản tiền bị thiếu hụt kia sẽ rơi lên đầu mình hay sao.

Thẩm Hàm nghiêm mặt hướng về phía cô: “Trên tờ phiếu này có phải viết là đã thanh toán tiền hay không?”

“Phải, nhưng mà…”

Thẩm Hàm ngắt lời cô: “Cô chờ tôi nói hết đã.”

“Đây vốn là việc tiền trao cháo múc, bây giờ cô nói chuyện này với tôi, chắc chắn là sai quy tắc trong tiệm các cô. Rốt cuộc các cô nhận phiếu, hay là chỉ nghe lời từ một phía các cô thôi đây?”

Cô gái “há mỏ”, có vẻ vẫn chưa chịu từ bỏ.

Bấy giờ giám đốc đã nghe thấy người khác báo lại, từ trong phòng đi ra: “Xin lỗi ngài. Chúng tôi sẽ lấy bánh ra ngay.” Anh ta chỉ vào cô gái đứng quầy, “Còn không mau nói xin lỗi. Rõ ràng tại mình không làm xong việc, bây giờ lại đổ cho khách hàng, người ta không khiếu nại cô là may rồi đấy…”

Lý Gia Thiên lẳng lặng nhìn Thẩm Hàm. Nhìn anh nói không sao với cô phục vụ đang đỏ mặt xin lỗi mình, nhìn anh cầm bánh ngọt lơ đễnh toát lên vui vẻ và phấn chấn.

Ban nãy còn nghĩ là phải đi qua, xem ra không cần nữa rồi. Hắn xoay người, bước ra ngoài.

Tiểu Hàm trưởng thành rồi.

Ở nơi không có mình, từ từ trưởng thành.

Lý Gia Thiên nhìn nền trời u ám trên đầu, chẳng hiểu sao trong lòng tràn đầy hụt hẫng.

Chúng ta, đã thay đổi rồi.

Thẩm Hàm đi theo con đường lúc tới để về nhà, cẩn thận điều chỉnh phạm vi đung đưa của cánh tay.

Nếu để kem dính lên nắp hộp thì sẽ xấu lắm. Anh nghĩ, ngay cả chân cũng không dám bước rộng quá.

Đi qua khúc quanh cuối cùng, cách khu chung cư nhà mình không xa. Thẩm Hàm cố gắng giữ cho bước chân bình tĩnh, nhưng trái tim đã nhảy xốn xang từ lâu.

“Thầy ơi.” Đằng trước truyền tới giọng của Dương Lạc, kế đó, cây gậy trong tay bị đoạt đi, cánh tay cũng được đỡ lấy.

“Sao em cũng đến đây?”

“Dì bảo sợ thầy chịu thiệt, nhờ em đến xem thế nào.” Dương Lạc nhìn hộp bánh ngọt trong tay anh, “Cơ mà, xem ra thắng lợi khải hoàn rồi.”

Thẩm Hàm thoáng đỏ mặt: “Tôi chỉ nói rõ phải trái với người ta thôi.”

“Ồ, thế mà em còn tưởng thầy đi khiếu nại chứ?” Dương Lạc hơi ngạc nhiên.

“Còn lâu.” Thẩm Hàm thấp giọng, “Tôi vốn đâu có nghĩ đến.” Anh tiếc nuối thở dài, “Sao lúc đấy tôi lại không nghĩ ra nhỉ?”

Dương Lạc nhìn anh nghiêm túc như thế, mỉm cười, sau đó nói: “Cảm ơn thầy.”

Thẩm Hàm không lên tiếng, đi thêm mấy bước nữa, mới ngẩng đầu lên: “Sinh nhật vui vẻ.”

Dương Lạc, sinh nhật vui vẻ nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện