Vương Thụ Dân không vui là mấy. Chẳng biết Nhất Trung là chốn quái quỷ gì mà Tạ Nhất vốn luôn rất thân thiết với cậu ta, sau nửa năm không về nhà, liền thay đổi thành một người khác. Nụ cười cứng ngắc nhạt nhẽo, điệu bộ câu nệ nhác chừng. Rành rành là ý cự tuyệt xa lánh.

Đúng, đích xác là cự tuyệt. Với người khác thì bình hòa khách khí, còn đối với Vương Thụ Dân lại một mực né tránh.

Trọn kì nghỉ đông, Tạ Nhất hoặc là ở suốt trong nhà đọc sách hoặc ra ngoài làm thêm. Việc khiến Vương Thụ Dân sinh bực chính là, Tạ Nhất không nói cho cậu ta biết nơi mình làm việc. Mỗi lần cậu ta tìm tới cửa thì Tạ Nhất đều trăm phương ngàn kế khách khí lãng tránh rồi đuổi đi.

Trước đây Tạ Nhất không phải như vậy, Vương Thụ Dân nghĩ. Tạ Nhất trông thì ngoan ngoãn đấy nhưng tính nết thì cố chấp bướng bỉnh lại chẳng được mấy phần kiên nhẫn. Tuy vậy chưa bao giờ viện cớ mượn lý do, phàm mà không thích liền trợn mắt nói, "Tôi lười không thích đi đấy, rồi sao nào?" Còn bây giờ thì khác rồi... Nói sao ta, trông có vẻ người lớn thích làm dáng hơn, phải không nhỉ? Hệt như tự giam hãm mình trong một lồng thủy tinh khép kín vậy.

Vương Thụ Dân chính vì vậy mà càng bực bội, suốt kì nghỉ đông chẳng có lấy một ngày dễ chịu.

*

Gần cuối năm, người lớn ai cũng bận chuyện của mình, chẳng hơi đâu để ý việc giận hờn con nít.

Ngày nghỉ bao giờ cũng ngắn chẳng tày gan, làm người ta phát giận. Điều này thì tâm lý học thường gọi là "lỗi giác thời gian", tức không có ý thức về ngày tháng... Mà thôi mặc kệ đi, tóm lại đại ý là ngày vui nhanh chóng qua mau, Tạ Nhất lần nữa thu dọn hành trang.

Đương thu dọn được nửa chừng thì cậu lại thẫn thờ ngẩn ra, ngẫm nghĩ đôi điều xa vắng, năm cũ đi năm mới lại, bản thân trước sau vẫn lẻ loi cô độc, bây giờ lại phải quay về trường học.

Đối với con nít mà nói, trường học là nơi lưu trữ hồi ức, là chốn tiêu hao phần lớn đời thanh xuân tươi đẹp. Ấy nhưng với một số ít mà nói, đấy lại là chỗ buồn thương câm nín, áp lực bao giờ cũng tứ phía bủa vây, chẳng được bấy nhiêu vui vẻ.

Những vết kim đâm trên cánh tay đã nhiễm trùng, bắt đầu có dấu hiệu làm mủ, mơ hồ sinh đau. Tạ Nhất cuốn ống tay áo lên, sững ra nhìn những vết kim nọ. Phải chăng sách vở đã khiến mình ngu muội đi, học mãi vẫn không có gì vào đầu?

Thốt nhiên lại ngẫm tới mùa hè cấp Hai năm ấy, tình cờ bắt gặp một tên nghiện trong toilet. Gã đàn ông vì trốn cảnh sát nên lén mò vào trường học, người ngợm xanh xao vàng vọt, nhãn thần mông lung mờ mịt. Người ta nhìn vào gã chỉ thấy mùi tử khí bốc cao. Trong toilet tối tăm hôi thối, Tạ Nhất nhìn gã ngồi co ro trong xó tường bẩn thỉu, đầu tóc xơ xác, da dẻ xanh xao. Gã liếc Tạ Nhất một cái rồi liền cúi mặt, run rẩy đâm kim tiêm vào cánh tay.

Cánh tay đầy những vết thâm kim, rũ rượi buông thõng xuống đất.

Tạ Nhất vẫn còn nhớ ánh nhìn buông xuôi tuyệt vọng của gã đàn ông đó, hoàn toàn chẳng có một chút sinh khí hay chút ý muốn giãy giụa nào.

Tại xó góc tăm tối bẩn thỉu không kẻ nhìn thấy, một mình co ro quẫy đạp trong tuyệt vọng.

Đúng lúc này lại vang lên tiếng đập cửa. Tạ Nhất giật mình tỉnh lại, nhớ rằng ban sáng lúc Tạ Thủ Chuyết bỏ đi thì không khóa cửa. Cậu vừa tính bỏ ống tay áo xuống, thế nhưng áo quần mùa đông nhiều lớp lại dày cộm, làm mãi cũng không xong.

Bấy giờ Vương Thụ Dân cũng đã bước xộc vào nhà, miệng còn chưa kịp mở liền trông thấy cảnh Tạ Nhất cuống cuồng kéo tay áo xuống, phút chốc liền ngây dại ra.

Một lúc sau, Tạ Nhất mới hồi thần, nhếch miệng cười một tiếng, chậm rãi thả tay áo xuống. Vương Thụ Dân ngồi xổm dưới đất, nắm kéo lấy tay Tạ Nhất, nhíu mày hỏi, "Ai làm hả?"

Bàn tay lạnh lẽo chạm lên những lỗ kim đã thâm tím, làm Tạ Nhất theo phản xạ mà giật nảy người lại. Những đớn đau khi tự mình đâm kim vào người trong những đêm buồn tủi như lần nữa trỗi dậy kích thích thần kinh. Đoạn Tạ Nhất vội rút tay ra khỏi tay Vương Thụ Dân, cúi đầu đáp, "Không ai hết. Là vết tiêm vắc-xin thôi."

Câu nói này đúng là đã xem thường chỉ số thông minh của Vương Thụ Dân, khiến con cọp con là cậu ta nóng giận, túm lấy bàn tay bị thương của Tạ Nhất mà quát, "Nhảm vừa thôi. Thằng cha lang băm nào mà đủ khả năng chỉ tiêm vắc-xin thôi lại để nhiều vết kim như vậy? Nếu có tiêm vắc-xin thì cũng tiêm có nơi có chỗ, ai lại tiêm bừa bãi như thế! Tạ Nhất cậu..."

Lời còn chưa cạn ý thì tay đã bị hất ra. Tạ Nhất kéo tay áo lại, đứng bật dậy, nghiêng người tránh né, gục đầu cúi mặt, mắt lạnh lẽo nhìn Vương Thụ Dân, như thể mọi sự chẳng liên quan gì tới đối phương. Cậu ta chẳng qua chỉ là người lạ khoái chõ mõm vào chuyện bao đồng.

Vương Thụ Dân bị ánh mắt kia làm cho sững sỡ ra, nhất thời quên tiếng nói.

Tạ Nhất thu lại ánh nhìn, ngồi xuống tiếp tục thu dọn hành lý, không mặn không nhạt nói, "Chuyện can gì tới cậu chứ?"

Vương Thụ Dân bị chọc giận, sau một lúc cố kìm nén cơn tức mới hỏi, "Cậu.nói.cái.gì? Tạ Nhất cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem sao?"

Tạ Nhất hừ một tiếng, vẫn không ngẩng đầu lên. Vương Thụ Dân đứng bật dậy, tức tối bỏ đi, khi ra cửa còn không quên đá một cái cho bõ tức.

Tạ Nhất ở lại, khóe miệng còn đeo ý lạnh nhạt, ấy nhưng nhãn thần đã đầy ắp đau khổ, tâm tình càng lúc càng bi thương. Mọi thứ trước mặt chợt nhòe đi. Cậu vội vã vươn tay xoa mắt. Đầu ngón tay dính dấp vệt nước nóng hổi. Ừ, cứ đi đi, càng xa càng tốt. Cậu nghĩ. Tôi là một tên biến thái, đàn ông lại đi thích đàn ông. Tới Tạ Thủ Chuyết còn đàng hoàng hơn tôi, còn sạch sẽ hơn tôi.

Phải chăng bây giờ Vương Thụ Dân đang nghĩ Tạ Nhất cậu là tên khốn vong ân phụ nghĩa? Ít ra còn đỡ hơn là một kẻ biến thái mà phải không?

*

Vương Thụ Dân đạp cửa nhà Tạ Nhất xong, đi xuống cửa chung cư, bất chợt nhớ ra mục đích tới tìm Tạ Nhất. Cạnh Lục Trung vừa mở một tiệm sách nhỏ, bán rất nhiều sách cũ, hiện đang giảm giá, ông chủ thì lại không chịu cẩn thận trông coi, vì bởi Lục Trung thì làm gì có đứa nào lo học. Những quyển sách hạ giá kia, vốn là muốn dẫn Tạ Nhất đến xem.

Vương Thụ Dân giậm chân mà đi, cơn buồn bực không dằng xuống đặng. Mấy năm nay, dầu Tạ Nhất có lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ nói lời nào hắt hủi, có chuyện liền nói, cho rằng có không kiên nhẫn cũng chẳng khi nào phũ phàng như thế. Vương Thụ Dân cắm hai tay trong túi quần, mắng một câu, "Chẳng qua chỉ là đậu Nhất Trung thôi, ngon lành gì mà không coi ai ra gì!"

Gió bấc thổi lùa tới, Vương Thụ Dân rùng mình một cái, rụt cổ kéo áo bông lên cao. Tạ Nhất chết tiệt, vui vẻ không muốn chứ gì! Được rồi, tôi mà còn quan tâm tới cậu thì liền làm con rùa!

Vương Thụ Dân một mình tới hiệu sách cạnh Lục Trung. Vì từ ngoài lạnh bước vào chỗ ấm nên đầu óc nhất thời cũng mụ mị đi đôi chút, thầm nghĩ, điên rồi, một mình tới nhà sách làm gì, trộm sách xé ăn à?

Ông chủ đeo chiếc kính lão ngước đầu lên nhìn cậu ta một cái lại cúi đầu tẩn mẩn đọc từng chữ trong quyển sách ố vàng.

Vương Thụ Dân quét mắt nhìn cửa hàng một vòng, chẳng có lấy nửa bóng tiểu thuyết võ hiệp đâu, toàn là truyện sến súa và sách tham khảo. Ngoài ông chủ già ra thì chỉ có một nữ sinh đang đứng đưa lưng về phía cậu ta. Cô gái dáng cao ráo, mảnh khảnh, tóc dài đen nhánh buông xõa sau lưng. Vương Thụ Dân trợn mắt nhìn thật kĩ, nom quen quen. Hình như là hoa khôi Lục Trung, tên Lạc Linh hay Đan Linh gì đó, nghe đồn là bậc tài nữ anh thư rất mực.

Cô nàng chỉ mất mười phút để hoàn thành bài thi tiếng Anh, mất mười lăm phút để xong xuôi bài thi Toán. Là hạc giữa bầy gà. Mỗi cọng lông sợi tóc đều nghiễm nhiên gào thét "Ta đây khác các người."

Đối với nam sinh học phổ thông mà nói, hoa khôi là một sinh vật cần quan sát để ý và khám phá. Vương Thụ Dân như vô ý mà ngắm nhìn cô nàng nhiều một chút. Đúng lúc thấy bìa sách trên tay hoa khôi tên Lạc Linh hay Đan Linh gì đó trông quen quen. Nhìn kỹ lại thì đúng là cuốn Hồng lâu mộng ấn bản thời kì đầu.

Vương Thụ Dân bất giác nghĩ tới chuyện, quyển sách này Tạ Nhất đã nhiều lần nhắc đến, có lần còn trông thấy ở hiệu sách Tân Hoa một quyển bìa cứng rất đẹp, ấy nhưng giá lại quá đắt. Tạ Nhất cầm lên lại bỏ xuống mấy bận. Vương Thụ Dân thích chí, nghĩ rằng nếu mua quyển sách này về, Tạ Nhất mười mươi sẽ xum xoe lại mà gọi cậu ta một tiếng anh này anh nọ, nên liền phấn khích mà nói, "Ông chủ, quyển này còn cuốn nào nữa không?"

Hoa khôi Lạc Linh hay là Đan Linh gì gì đó bị một tiếng quát của Vương Thụ Dân làm giật mình ngước đầu lên, đôi mắt của cô nàng tròn xoe đen nháy lại trong sáng, bất giác khiến Vương ta thấy quen thuộc vô cùng. Vương Thụ Dân gãi đầu, hắng giọng ho một tiếng, "Ha ha, sorry heng..."

Ông chủ hiệu sách biếng lười đáp, "Sách chỗ tôi mỗi tựa đề chỉ có một bộ, không dư dả gì đâu."

Vương Thụ Dân nhăn mặt, rủa thầm một tiếng, ôi cái tiệm cùi bắp, có muốn làm ăn không đây? Sớm muộn gì cũng đóng cửa thôi!

"Bạn muốn mua cuốn này hả?" Hoa khôi hỏi, "Bạn là học sinh... Lục Trung?"

Được rồi, coi như cô nàng này có mắt và Lục Trung không phải ai cũng không biết đọc. Vương Thụ Dân hít sâu một hơi, mong rằng hình tượng của mình sẽ được nâng cao lên một chút, đoạn sờ mũi, ưỡn ngực, bày đặt phong nhã mà nói, "Ừ, tôi rất thích văn học cổ điển."

Đúng là không biết xấu hổ, nói chẳng sợ cắn đứt lưỡi mà! 

Hoa khôi nghe thế mắt liền sáng rực, "Bây giờ chẳng còn nhiều người thích văn học cổ điển nữa!"

"Không cần biết là thời đại nào nhưng con người không thể quên đi nguồn cội. Thanh niên chúng ta tuyệt đối không được quay lưng lại với tri thức trí tuệ tự ngàn đời của cha ông..." Ngón nghề tán gái và công phu chém gió thường có quan hệ họ hàng với nhau. Vương Thụ Dân bắt đầu mở máy hát, trái một chưởng phải một chiêu, lúc thì kinh kịch hồi thì thi ca, nom rất ra dáng văn sĩ.

Có thể vì bởi Lục Trung lưu manh quá nhiều, nên khi bắt gặp thành phần không phải lưu mạnh thì Hoa khôi phấn khích lắm. Bình thường phải nhìn chú hề nhiều quá, bây giờ tìm thấy người bình thường thì liền coi người ta như là siêu nhân. À quên nữa, Hoa khôi tên là Lạc Linh chứ không phải Đan Linh, thông tin này là lúc vô tình chém gió thì Vương Thụ Dân biết được.

Hả? Bạn nói gì? Hồng Lâu Mộng? Chặc chặc, Bây giờ Lục Lâu Mộng(Tên một bộ tiểu thuyết ngôn tình. Khi tìm kiếm thì thấy có nhiều kết quả có tựa đề tương tự, nhưng vì không biết đích xác tên tác giả nên không biết Lục Lâu Mộng được nhắc đến này là phiên bản nào ==) còn không khiến thanh thiếu niên có nửa điểm hứng thú nữa là. Vương Thụ Dân vừa chém gió nước bọt văng tung tóe đầy trời với Hoa khôi vừa âm thầm nghĩ, Tạ Nhất khốn kiếp nhà cậu dám coi tôi chẳng ra cây đinh gì, tôi lấy được sách về cũng không cho cậu xem!

Nửa tiếng sau, Vương Thụ Dân nhờ tài năng chém gió phây phây chẳng ngay bão tố của mình đã được bang cho vinh hạnh hộ tống người đẹp về nhà. Ông chủ tiệm sách đứng nhìn mà cứ cười mỉa suốt.

Nói gì thì nói, người ta cũng là hoa khôi của trường, Vương Thụ Dân tâm tình phơi phới như thể bước trên mây ngàn. Thế nhưng ông bà có câu, vui quá hóa sầu.

Vừa rời khỏi hiệu sách chẳng bao xa thì đã bị rơi vào tầm ngắm của bọn xấu. Đêm đông giá rét lạnh lẽo, mỹ nhân ngon lành như này dễ dàng trở thành miếng mồi của đám lưu manh.

Một nhóm thanh thiếu niên chừng bốn năm người xông tới bao vây lấy hai người.

"Tao nói chú em, người đẹp thế này mà mày định hưởng một mình à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện