Buổi tiệc tối đúng hạn cử hành. Tiết mục biểu diễn cổ trang hỗn loạn dưới sự chỉ đạo nghệ thuật của Cố Tích Triều, chung quy vẫn hoàn mỹ kết thúc. Đương nhiên, xuất sắc nhất vẫn phải là màn hợp tác của Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương.

Từ lần thứ hai diễn tập, Cố Tích Triều đã không để Thích Thiếu Thương tiếp tục múa Nga Mi kiếm pháp nữa, mà sửa lại thành Thái Cực. Tuy rằng Thái Cực kiếm cũng không thể coi là uy mãnh, nhưng so với Nga Mi, thiếu đi vài phần âm nhu, lại hơn vài phần linh dật. Thích Thiếu Thương cũng đã mua DVD về luyện mấy lần, vì có cơn bản, nên rất nhanh cũng có cái mà lên mặt với đời đi.

Tới lúc chính thức lên sân khấu, Cố Tích Triều đưa cho người phụ trách âm thanh chiếc đĩa CD, nói “Cảm phiền mở cái này”, rồi ôm cầm tùy ý ngồi xuống. Đầu ngón tay lướt trên những sợi dây đàn, khúc “tiếu ngạo giang hồ” bắt đầu thanh thúy vang lên. Thích Thiếu Thương ở phía sau, không khỏi ô a tròn mắt nhìn, rõ ràng là Cố Tích Triều đang diễn tấu a! Chiếc CD đúng là đang phát ra tiếng tiêu đi ~ khiến hắn không khỏi thầm nghĩ, người này, rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ này nọ khiến mình phải sửng sốt ngạc nhiên đây? Một cầm mãnh liệt, một kiếm nghiêm trang, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy trên đài một thân ảnh mạnh mẽ tung bay, vũ ra tiếng gió phiêu động. Còn tiếng đàn kia lại mang theo hào hùng chí khí, một tiếng thanh tựa hồ gõ trên kiếm phong, lại một tiếng trầm như rơi xuống nơi sâu nhất trong lòng người cất giấu giang hồ mộng. Vì thế, tất cả mọi người tựa như ảo mộng lỗi giác, ngay cả Mục Cưu Bình hình thù ký quái ở bên đài cũng trở nên đáng yêu mới sợ!

Sau khi tiệc tối chấm dứt, vài vị lãnh đạo bắt tay các ‘diễn viên’. Đứng bên người Cố Tích Triều mà tầm mắt Thích Thiếu Thương chỉ dừng ở một chỗ, chính là bàn tay phải Cố Tích Triều đang bị vị lãnh đạo kia nắm chặt mãi không buông. Vì Thích Thiếu Thương quá mức chú ý, thế nên các vị lãnh đạo bắt tay hắn lập tức nhận thấy có kẻ đang phân tâm. Đột nhiên cảm giác thắt lưng đau nhói! Thích Thiếu Thương vừa ngẩng đầu, đã thấy khóe miệng Cố Tích Triều vẫn như cũ đối với những lời khích lệ của các vị lãnh đạo ‘có tài a có tài a’ cong lên một độ cung thích hợp, nhưng khóe mắt lại mang theo hàm ý cảnh cáo sắc bén liếc về phía hắn. Thích Thiếu Thương chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đem tâm thay ngay vào cái biểu tình không chuyên tâm khiến người nào đó vô cùng bất mãn kia.

Khánh công yến đương nhiên không thể thiếu rồi. Dần dần, đại lãnh đạo mang theo tiểu lãnh đạo, tiểu lãnh đạo kéo theo lính tôm tướng cua ngồi vây quanh bàn tiệc rượu. Thích Thiếu Thương và Anh Lục Hà không tham gia khai tiệc mà bắt đầu dốc lòng tranh đoạt quyền lợi được đưa Cố Tích Triều về nhà. Cố Tích Triều vừa ngồi xuống liền hướng các vị lãnh đạo thỉnh tội, “Hôm nay dạ dày đau, xin mọi người thông cảm. Ta tự phạt ba chén, lát nữa mong các vị giơ cao đánh khẽ chớ chuốc rượu. Bằng không mọi người lại phải chiếu cố một người bệnh, sẽ rất mất hứng”. Cố Tích Triều hiếm khi cười như mộc xuân phong vậy, ai có mặt mũi không đáp ứng đây?

Lãnh đạo đi qua đi qua, rất nhanh đã về hết, lúc này người trẻ tuổi mới bắt đầu nháo. Thích Thiếu Thương đang chuẩn bị thoải mái la hét, lại thấy Cố Tích Triều cho hắn một cái liếc mắt đầy vẻ sai khiến bắt người ta phục tùng. “Ta phải đi, ngươi có đi hay không?” Thích Thiếu Thương biết ánh mắt của y đang muốn nói chính là câu này. Thích Thiếu Thương lập tức ném cái chén xuống, đứng bật dậy nói, “Đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút việc, ta đi trước”.

Hai người cứ như vậy một trước một sau rời khỏi. Mục Cưu Bình ngơ ngẩn thì thầm, “Trong nhà có chuyện? Hắn không phải một mình sống ở đây sao, làm sao nhà có chuyện gì được?”

Mạnh Hữu Uy nhìn Mục Cưu Bình, khinh bỉ nói: “Nhìn lại ngươi đi, cái này còn không hiểu? Thích đại ca nhất định vội vã trở về bồi bạn gái rồi”.

“Bạn gái, bạn gái…” Tức Hồng Lệ đối với lời đồn có thể nói là ai – đến – cũng – không – cự – tuyệt, giờ phút này ngồi nhìn chén rượu mà nước mắt lưng tròng.

Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều ra khỏi khách sạn. Vì hôm nay có tiệc tối nên cả hai đều không đi xe đạp. Cố Tích Triều tùy tay vẫy một cái, một chiếc Taxi lập tức dừng lại bên cạnh họ.

“Đi đâu đây?” Thích Thiếu Thương rất ngạc nhiên. Hành động của Cố Tích Triều khiến hắn không hiểu rốt cuộc y muốn làm gì, nhưng đồng thời lại mừng như mở cờ trong bụng. Tích Triều đã coi mình như bằng hữu sao? Bằng hữu so với đồng sự Tích Triều ngày ngày gặp mặt còn thân hơn, gần hơn?

Cố Tích Triều kỳ thực cũng không biết bản thân vì sao muốn gọi Thích Thiếu Thương đi cùng. Nhiều năm qua, buổi tối như ngày hôm nay, y đều một mình trải qua, im lặng, hoàn toàn không cần bất kì ai khác ở bên. Nhưng lúc phải đi, y lại nhịn không được cho Thích Thiếu Thương một cái nhìn đầy hàm ý như vậy. Thật kỳ lạ, hắn nhìn cũng lập tức hiểu ngay! Thế nên cũng chỉ có thể để Thích Thiếu Thương đi theo thôi.

“Về nhà”.

Thích Thiếu Thương đối với câu trả lời lời ít ý nhiều của Cố Tích Triều một chút cũng không phiền lòng. Ngồi trong xe, hắn hưng trí bừng bừng hỏi một vấn đề: “Tích Triều, ngươi là quản lý cấp trung của một công ty lớn vậy, như thế nào lại không mua một chiếc xe?” Lời vừa dứt khỏi miệng, Thích Thiếu Thương đột nhiên lại cảm giác mình đã có đáp án rồi.

“Xe đạp có thể vượt đèn đỏ, so ra cũng suất hơn”.

Quả nhiên… Đối mặt với câu trả lời hợp tình hợp lý như vậy, Thích Thiếu Thương không khỏi cảm khái mình quả là hiểu biết Cố Tích Triều, đồng thời cũng làm bộ không nghe thấy tiếng cười trộm của lái xe.

“Ta đi xe đạp cảm thấy rất được là bởi vì, thứ nhất, đoạn đường này quy hoạch rất thiếu tầm nhìn, không hề dự liệu được chỉ vài năm ngắn ngủi sau đó, lượng xe tư sẽ vượt xa khả năng con đường có thể phục vụ được, ngày ngày tắc đường, xe đạp so với ôtô vẫn thoải mái hơn nhiều; thứ hai, cũng coi như cống hiến giảm bớt lượng khí thải gây ô nhiễm môi trường; thứ ba, còn có thể rèn luyện thân thể. Thật tốt a…

Cố Tích Triều mắt thấy Thích Thiếu Thương chậm rãi nói, trong lòng thầm nghĩ, nguyên lai hắn cũng không phải một kẻ óc nhồi cỏ, thế nhưng miệng phun ra lại là câu: “Thích Thiếu Thương, ngươi có phải khai khống báo cáo hay không, chuyện gì cũng đều một thành ba?” Nhìn khuôn mặt Thích Thiếu Thương vì lời nói của mình mà thành 囧 một mảnh, vui vẻ từ đáy lòng không ức chế được cũng biểu hiện trên khuôn mặt Cố Tích Triều.

Bỗng nhiên Thích Thiếu Thương nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Tích Triều, về sau không được vượt đèn đỏ, tuy rằng rất suất, nhưng quá nguy hiểm”.

“Ta nguy hiểm là việc của ta, liên quan gì đến ngươi?”

“Ta lo lắng cho ngươi, ta hy vọng ngươi mỗi giây mỗi khắc đều bình an”. Thích Thiếu Thương nói lời này không một chút chần chờ do dự, thậm chí chính hắn sau khi dứt lời mới phát hiện ra mình vừa nói cái gì.

Cố Tích Triều quay đầu nhìn về phía trước, y thực xác định chắc chắn tay lái của tài xế có chút không xong… Cố Tích Triều nhìn ra bên ngoài, khóe miệng không tự giác khẽ câu lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện