Bắt đầu từ ngày hôm sau, dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng, cả thôn già trẻ bao gồm cả một ít ấu tể giống cái đều gia nhập hành động đắp người tuyết ơ quanh thôn và khu an toàn. Quang cảnh có thể nói đồ sộ, Đinh Tiếu sâu sắc hiểu biết đến mọi người nơi này tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất luận một hoạt động giải trí nào!
Đinh Tiếu một bên ăn tuyết bách quả, một bên chỉ huy Mộc Ngõa và Kinh nên làm thế nào để "điểm tô cho đẹp" phần đầu người tuyết. Ngày hôm qua chơi nửa ngày, cậu không muốn lại chơi nữa. Nhưng xem náo nhiệt thì vẫn có thể, dù sao mình có muốn ở nhà làm mèo lười cũng không được, Kinh và Lục Hi sẽ không để cho mình như nguyện. Cũng may mặc quần áo tự chế cùng áo khoác lông cũng không quá lạnh, nhưng khi ăn cái gì đó thì có chút lạnh tay.
Tuyết bách quả này thoạt nhìn thì giống quả phỉ, nhưng kích thước không nhỏ, đại khái giống như trứng chim bồ câu. Bên ngoài nó chỉ có một lớp vỏ mỏng, nhai lên giòn giòn, nhưng bên trong lại đầy nước. Ngọt mà không ngấy phi thường ngon miệng. Đinh Tiếu trước nay chưa từng ăn qua loại đồ vật có hương vị như này nên hoàn toàn không biết nên miêu tả như thế nào. Thiên nhãn biểu hiện loại trái cây này tính bình vị cam không độc, có thể tư âm nhuận phổi tiêu đờm khỏi ho. Kỳ thực là một loại trái cây tốt. Chỉ tiếc loại trái cây này chỉ vào mùa đông tuyết rơi mới có thể sinh trưởng kết quả, tới mùa xuân liền không thấy tung tích của chúng. Đinh Tiếu suy đoán có lẽ mùa xuân đến bộ phận trên mặt đất bị khô héo đi, chỉ còn lại bộ phận nằm dưới mặt đất chờ đợi đến mùa đông giá rét sang năm mới mọc lên.
Đương nhiên trái cây này sinh trưởng như thế nào không liên quan tới Đinh Tiếu, cậu chỉ tò mò cây của nó có hình dạng thế nào thôi. Bởi vì cậu muốn bắt đầu từ mùa đông này liền bắt đầu vẽ "Thực ký", cậu tính toán đem "Thực ký" chia thành bốn phần ký lục. Phần thứ một tự nhiên là thực vật trên đất bằng, bao gồm rau củ quả cùng các loại ngũ cốc, phần thứ hai là các loại thịt động vật trên đất bằng, phần thứ ba là đồ ăn trong nước. Phần thứ tư chính là những thứ hoàn toàn không biết phân loại như thế nào, ví dụ như ngoạn ý đá ca cao kia.
Thực hiển nhiên thực vật vào mùa đông là ít nhất, cho nên vẽ lên sẽ đơn giản một chút, hơn nữa mùa đông thời gian nhàn rỗi tương đối nhiều, cho nên cậu mới hạ quyết định. Khi biết được ý tưởng của Đinh Tiếu, Khôn và Quỳnh ba cùng Hạ cha đều phi thường tán thành. Nhưng vì chuyện này không thể công bố, nên người biết được chỉ có ba người bọn họ mà thôi. Vì để Tiếu Tiếu vẽ tuyết bách quả và bạch chi, một nhà bốn người cố ý chạy tới tận hiện trường ở khu an toàn để vẽ. Đương nhiên thuận tiện cũng hưởng thụ một chút lạc thú đập băng bắt cá.
Mặc dù ba người đều cảm thấy Tiếu Tiếu muốn vẽ "Thực ký" là một việc phi thường vĩ đại phi thường ghê gớm, nhưng trên thực tế việc này không thể ngày nào cũng làm. Khi vẽ xong heo ba thước, gà đuôi dài và thỏ đuôi dài còn có hai loại gà rừng bình thường ở nhà nuôi. Các loại khác Đinh Tiếu chỉ dựa theo trí nhớ chuẩn xác mà vẽ ra bộ dáng cự mãng bốn mắt, phải biết rằng hàng kia là tương đối dọa người, ấn tượng muốn không khắc sâu cũng khó.
Thời gian không vẽ "Thực ký" Tiếu Tiếu tự nhiên cũng không có việc gì để làm, vì thế mọi người lại ngẫu nhiên dưới sự bảo hộ của mấy giống đực đến khu an toàn chuyển động một vòng, hoặc là dứt khoát oa ở nhà chơi cờ nói chuyện bát quái qua ngày. Kỳ thực Tiếu Tiếu cảm thấy mình hẳn là có rất nhiều việc còn chưa làm, nhưng trời lạnh khiến người lười hoạt động. Lại tưởng tượng đến khả năng mình có thể sống tới bốn năm trăm năm như mọi người, Tiếu Tiếu tiêu xài một cái mùa đông hẳn là không có vấn đề gì, dù sao cũng phải tập thích ứng.
Bình đạm mà sinh hoạt cũng không thể luôn thuận buồm xuôi gió. Khi Đinh Tiếu cảm thấy mùa đông nơi này trừ bỏ cơ sở phương tiện chẳng ra gì ở ngoài, thời điểm khác vẫn là không tồi. Lần thứ hai tận mắt chứng kiến dã thú gây thương tổn tới thú nhân, người bị thương là Phong, hơn nữa là khi hắn kết đội với Mộc Ngõa và Minh ba người cùng đi săn thú, gặp phải sài báo trảo thương. Tuy cuối cùng sài báo vị chém thành bảy tám khối, nhưng cánh tay của Phong vẫn để lại một miệng vết thương thật dài, chảy không ít máu.
Đinh Tiếu nghe được tin tức lập tức cùng ba chạy tới nhà Phong, không đợi vào nhà, đã nghe được tiếng nức nở của Lục Hi. Lòng Đinh Tiếu tức khắc trầm xuống, còn tưởng rằng Phong nghiêm trọng vô cùng, kết quả đi vào lúc sau mới phát hiện không phải như vậy. Trên miệng vết thương rải một ít thuốc bột cầm máu, đen đen đỏ đỏ, nhưng nhìn qua đúng là dọa người, nhưng sắc mặt Phong như thường, cũng không thấy hắn có trạng thái suy yếu gì, còn đang liên tục an ủi Lục Hi. Khiến cho Đinh Tiếu đầu đầy hắc tuyến, nhưng cũng hoàn toàn yên tâm.
"Phong, anh cảm thấy thế nào? Có cảm thấy nóng lên hay không?" Đinh Tiếu dò hỏi.
Phong nhanh chóng trả lời: "Ta không có việc gì, miệng vết thương này nhìn thì lớn nhưng cũng không sâu lắm, cậu mau hỗ trợ khuyên nhủ tiểu Hi, ta nói như thế nào em ấy cũng không nghe."
Đinh Tiếu tiến lại gần vỗ vỗ bả vai Lục Hi: "Ngươi khóc cái gì? Người cũng không có việc gì, ngươi muốn khóc cho hắn có việc gì mới thôi à?"
Lục Hi quay đầu: "Phủi phui! Nói bậy gì vậy! Hắn mới sẽ không có việc gì! Nhưng ngươi không thấy được, lúc hắn vừa trở về trên người toàn là máu, chảy nhiều máu như vậy sao có thể không có việc gì được chứ!"
Đinh Tiếu có thể hiểu vì sao Lục Hi khóc, tiểu tử này chính là nhát gan, nhìn đến bạn lữ yêu nhất cả người đều là máu lại mang theo một vết thương lớn như vậy trở về không khóc mới là lạ. Tuy hơi đàn bà một chút, nhưng về tình cảm có thể tha thứ. Phỏng chừng nếu Khôn trở về mà cả người đầy máu như vậy mình không khóc cũng sợ đến phát run. Có lẽ khóc còn có thể phát tiết một chút ấy/
"Vậy ngươi cứ khóc thì có tác dụng gì? Khóc có thể đem máu trở về sao? Đi, ta dạy ngươi làm đồ ăn bổ máu cho hắn ăn."
Lục Hi lập tức lau khô nước mắt, phi thường nghiêm túc hỏi: "Ngươi là nói uống máu sao?"
Đinh Tiếu run rẩy khóe miệng: "Uống máu cũng được, ngươi cứ nói không đi học với ta, không muốn học à!"
Lục Hi nhanh chóng đứng dậy: "Sao lại không học chứ! Mau lên, chúng ta liền đi vào bếp!" Nói xong quay đầu nói với Phong: "Em đi làm đồ ăn bổ máu cho anh, anh không được nhúc nhích nhé! Hiến tế nói anh hai ngày này tốt nhất ít hoạt động! Nghe không?"
Phong nhanh chóng chân chó gật đầu: "Ừ. Ta bảo đảm không nhúc nhích chờ em làm ăn trở về. Hắc hắc."
Đinh Tiếu đỡ trán. Thật là...... Trời sinh một đôi!
Gan heo là nguyên liệu tốt làm đồ ăn bổ máu, trải qua dò hỏi, mẹ Phong nói nhà mình vừa vặn có hai lá gan heo hỏi có đủ không.
Đinh Tiếu nhìn đến mẹ Phong, Dịch bá mẫu lấy tới hai lá gan heo lớn, không cần hỏi cũng biết không là bạo nha heo thì chính là heo lông dài. Cũng phải, làm một lá nấu canh quả trân châu, còn một lá nấu canh gan heo cẩu kỷ đảng sâm, mình nhớ rõ cẩu kỷ và đảng sâm ở chỗ hiến tế có.
Trừ bỏ bóc vỏ quả trân châu có chút phiền toái, các thứ khác hết thảy đều là Đinh Tiếu miệng nói cho Lục Hi tự tay chế tác.
Một phần năm gan heo cắt thành lát lại cắt thành sợi mỏng, khi quả trân châu nấu mềm nát đặc sệt, đem gan heo thái sợi bỏ vào, quấy nhẹ nhàng, lại cho thêm bột hành cùng muối xanh làm gia vị. Chờ gan heo đổi màu liền có thể ăn. Kỳ thực khi ngửi được mùi vị của một bình lớn canh trân châu gan heo, Đinh Tiếu xấu hổ mà nuốt nước miếng, tiểu tử Lục Hi này sao học cái gì cũng nhanh như vậy a, thật đúng là làm người đố kỵ với năng lực học tập mà! Aiz, một bình lớn như vậy, Phong uống hết được sao? Thôi, tự mình về nhà làm đi, nhưng hình như trong nhà không có gan heo, gan dê, gan bò thì có...không biết làm ra thành hương vị như thế nào, cũng may mình cũng rất thích mùi tanh.
Lấy được cẩu kỷ cùng đảng sâm từ chỗ hiến tế, canh gan heo cẩu kỷ đảng sâm liền càng dễ làm. Đảng sâm thái đoạn, cẩu kỷ và gừng thái lát cho vào nồi nấu, sau đó cho gan heo đã thái lát vào, hầm đến khi gan heo đổi màu nước canh cạn bớt là được. Cho dù thú nhân giống đực khẩu vị đều tương đối nặng, nhưng bị thương như vậy, cho ít muối xanh là được rồi.
Kế tiếp dưới ánh nhìn chăm chú của ba đôi mắt của Đinh Tiếu và Lục Hi còn có Dịch bá mẫu, Phong vui sướng uống bốn chén canh gan heo lớn, nửa bình nước canh gan heo, lại nói riêng nước canh cũng đủ no rồi, thế mà cũng không thấy đi WC, hãn.
Nhưng Lục Hi và Dịch bá mẫu thấy Phong đem đồ ăn đều ăn tương đối vừa lòng, ngay cả hiến tế cũng nói cười nói hai món ăn này thật sự có thể bổ máu, hơn nữa đồ ăn còn có dược hiến tế cung cấp, bọn họ liền càng yên tâm.
Để cảm ơn Tiếu Tiếu dạy mình làm đồ ăn ngon lại bổ máu, Lục Hi chạy nhanh ề nhà cầm một mâm tuyết bách quả, tuy đây là Phong hái cho mình cũng thực luyến tiếc cho, nhưng Tiếu Tiếu là bằng hữu tốt của mình, ai ăn cũng giống nhau thôi.
Đinh Tiếu đương nhiên không thể lấy đi một mâm, nhưng chắc chắn lấy một chút cho vừa ý, phải biết rằng tập tục nơi này nếu người ta đưa đồ vật mà mình không tiếp thu đó chính là một việc không phải phép. Nhưng cậu vẫn nói với Lục Hi: "Ngươi và ta còn khách khí như vậy? Ba chúng ta chính là bạn bè tốt nhất."
Lục Hi đỏ mặt: "Nhưng mà ngươi thật sự giúp đại ân mà, Phong thật sự chảy rất nhiều máu thực dọa người! Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không khóc nữa, ngươi nói đúng, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì."
Đinh Tiếu vừa lòng gật đầu: "Vậy ta đi về đây, một mình ba nấu cơm rất vất vả, Khôn và cha có lẽ đi tuần tra đã về, hai ngày này ngươi liền ở chỗ này chiếu cố bạn lữ nhà ngươi cho tốt, chờ Kinh từ nhà họ hàng trở về, chúng ta lại cùng nhau chơi."
Lục Hi cười gật đầu: "Ừ, ngươi mau về nấu cơm đi, đúng rồi, nghe nói lần trước ngươi bắt Khôn biến thành hình thú ngủ trên mặt đất à?"
Đinh Tiếu nhướng mày, tên tiểu tử thúi này sao đầu óc lại linh hoạt như vậy! Mình chỉ mờ mịt trêu chọc một câu, y lập tức liền phản kích thành công! Hàng này rốt cuộc là đem tính cách nhát gan hay khóc và bát quái thông tuệ hòa hợp một thể vậy!
"Tiểu tử thúi!"
Vốn dĩ ngày hôm sau hẳn là đến phiên Phong đi tuần tra, nhưng vì bị thương, mặc dù thương thế không nặng nhưng cũng không thích hợp hoạt động thời gian dài ở bên ngoài, cho nên Khôn thực trượng nghĩa mà thay Phong tuần tra một ngày.
Đương nhiên Khôn ca đãi ngộ cũng không tồi, ngày hôm qua tuần tra trở về chẳng những có canh thịt cá trân châu, còn có bánh ngô kẹp thịt nướng ăn kèm, Quỳnh thúc lại hầm một nồi thịt ba chỉ dưa chua, cuối cùng lại đến một khối khoai lang nướng thơm ngọt, uống hai ly nước trà, thật là vô cùng hưởng thụ.
Hôm nay khi tuần tra Tiếu Tiếu còn cho mình mang theo một bình rượu lê, tuy mình cũng không cảm thấy có bao nhiêu lạnh, quần áo mùa đông Tiếu Tiếu làm thực sự ấm áp, nhưng uống mỗi một ngụm rượu thì trong bụng lại ấm thêm một phần, nhìn nhìn người bên cạnh bộ dáng thèm nhỏ dãi, thật quá sảng mà! Có bạn lữ tốt như Tiếu Tiếu nghĩ thế nào cũng thấy sảng~ ( -- không tiền đồ)
Nghe nói hiệu quả của việc đắp người tuyết không rõ ràng mấy, Phong bọn họ bị sài báo tập kích liền đủ nói lên vấn đề. Bởi vậy phạm vi săn hú lại bị thu nhỏ lần nữa, mùa đông quan trọng nhất chính là đảm bảo an toàn. Vì thế năm ngày sau, Bằng Giáp và hiến tế còn có Cát Trung cùng nhau thương nghị một chút, quyết định bắt đầu phát lương thực dự trữ. Dù sao năm nay lương thực dự trữ nhiều hơn gấp đôi mọi năm, trong đó chủ yếu nhất chính là củ từ, quả trân châu và bạch đậu. Phân phát đồ ăn là cần thiết, nếu không cứ cố giữ lại, chờ đến mùa xuân sang năm còn chưa phát hết lại khiến đồ ăn bị hỏng thì liền tạo nghiệt.
Làm con trai lớn của thôn trưởng, lại là sức lao động chủ yếu trong thôn, Khôn tự nhiên là phải hỗ trợ. Vì thế hắn cùng Hắc Ất và mấy thú nhân giống đực vừa thành niên không bao lâu phụ trách khuân phát đồ ăn từ trong băng động đi ra. Đinh Tiếu cũng năn nỉ ỉ ôi Hạ nên có được cơ hội đến tham quan động băng chứa đồ ăn.
Trước khi tiến vào động băng, Khôn đưa cho Đinh Tiếu một cây đuốc dùng quả dầu đen chế thành, phải biết rằng năng lực nhìn trong đêm của giống đực vượt xa người thường, cũng chỉ có Đinh Tiếu bán thú nhân ấu tể thích xem náo nhiệt này mới cần ánh lửa tới chiếu sáng.
Lối vào động băng thập phần khó thấy, nhưng bên cạnh thủ vệ rất nghiêm, thậm chí bên cạnh còn có hai phòng ở, xem ra nơi này vào mùa đông ngày đêm đều có người bảo hộ. Không biết Khôn có bị an bài bảo vệ ở nơi này hay không.
Cửa động rất lớn, đại khái cao tầm bốn mét, rộng bốn mét, dùng mấy tấm ván gỗ thật lớn chống đỡ, khi Khôn bọn họ đem tấm ván gỗ mở một nửa, bên trong lập tức tràn ra một cỗ khí lạnh, lạnh hơn gió bên ngoài. Đinh Tiếu suy đoán có lẽ nơi này không có chỗ thông gió. Không biết có thể tiến hành thám hiểm một chút hay không, có Khôn hẳn là rất an toàn.
Đương nhiên bọn họ lần này tới chắc chắn không liên quan tới thám hiểm gì đó, khuân vác đồ ăn mới là quan trọng nhất. Mà Khôn cũng không thể thời thời khắc khắc nhìn Đinh Tiếu, dù sao hắn cũng có việc phải làm.
Giơ cây đuốc tiến vào động băng, tình hình bên trong làm Đinh Tiếu tức thì chấn kinh.
Vốn tưởng rằng cây đuốc chiếu sáng cũng không thể xa lắm, nhưng trên thực tế khi cậu tiến vào động băng, lớp băng trên động bích cùng đáy động liền đem ánh sáng từ cây đuốc và bên ngoài phản xạ lại, lại phản chiếu qua mặt băng, cứ lặp lại như vậy, thế nhưng làm băng động sáng bừng lên, đủ để cho Đinh Tiếu nhìn được khoảng cách hai mấy mét vuông.
Bên trong băng động tương đối rộng, cảm giác gần giống với hang động trong chương trình địa chất trên Tivi. Có thạch nhũ, có cột đá lớn..., nhưng trên mấy cột đá này đều có một lớp băng bao phủ, tạo nên sự trong suốt vừa thấu quang vừa phản quang rất thần kỳ. Đặc biệt là tầm mắt có thể nhìn được tới nơi xa nhất, Đinh Tiếu cảm thấy nơi đó có một màu lam sâu kín, ngẫu nhiên có tia phản quang của ánh băng, lập lòe ánh đuốc, thoạt nhìn giống như đom đóm.
Cảnh sắc trước mắt là mộng ảo, nhưng nếu cẩn thận tưởng tượng như vậy, cũng có chút khủng bổ.
Cũng may có bảy tám đại gia hỏa lại có cả Khôn nhà mình ở cùng, sau khiếp sợ Đinh Tiếu cũng không có phản ứng quá lớn, mà là quay đầu cẩn thận quan sát xung quanh. Ừm, con mồi được đặt rất quy củ, con mồi cùng loại phóng chung một chỗ, khoảng cách gần cửa nhất đều là một ít loại cầm nhỏ. Gà rừng không ít, còn có một ít ngỗng trắng, vịt hoang cũng tương đối, nhưng nhiều nhất có lẽ là gà đuôi dài. Xem ra loại gia hỏa ngốc xuẩn này quả nhiên sức sinh sản siêu cường hãn. Sau các loại cầm là các loại động vật có vú loại nhỏ, như thỏ đuôi dài, thỏ lông dài, tiếp theo là dê, lửng, hươu...còn có một ít động vật Đinh Tiếu chưa ăn qua. Số lượng tương đối khổng lồ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thôn Thiên Hà tổng cộng trên dưới hơn hai ngàn người, dựa theo đầu người phân chia phỏng chừng cũng không nhiều lắm. Tính cả củ từ, bạch đầu và quả trân châu cất giữ bên ngoài, phỏng chừng có thể phân phối trong hai tháng, nhưng tuyệt đối không thể mỗi ngày mỗi người đều được ăn no.
"Khôn, trước kia không có quả trân châu và củ từ, đồ vật bên trong động băng có thể cung cấp bao lâu?" Vẫn là không nhịn được muốn hỏi một câu, kỳ thực tủ lạnh thiên nhiên lớn như vậy, hoàn toàn có thể chứa đựng càng nhiều đồ vật, chỉ cần đem các loại thịt đều xử lý. Như bây giờ đặt hết tất cả quá lãng phí diện tích. Nhưng mà có lẽ đây cũng là một loại phương thức giữ tươi?
Khôn buông đồ vật trong tay trả lời: "Đồ ăn cất giữ ở đây đều là trước tiên cho lão niên thú nhân và ấu tể, còn có giống cái và bán thú nhân độc thân. Dư lại mới phân cho các thôn dân khác. Mỗi nhà mỗi ngày một người có thể được phân bốn thạch thịt, phân trong một tháng, cũng không dễ dàng liền phân, không phải mỗi ngày đều phân, trừ phi là tuyết lớn kín cửa, thật sự không thể săn thú. Các nhà có giống đực hầu hết đều có cất chứa một ít thức ăn, nhưng vẫn là bị đói bụng."
Đinh Tiếu nhíu mày, cậu biết đơn vị tính thạch kia là bao nhiêu, đại khái tầm năm cân (2.5kg), đối với giống đực tất nhiên không đủ, bán thú nhân thành niên thì no một nửa, phỏng chừng trừ bỏ bản thân mình ăn đủ trong một ngày, dân bản địa chỉ có thể ăn được không no. Nhưng nếu dựa vào phân chia như vậy đối với số đồ trong kho hàng này, thật đúng là có thể phân rất lâu rồi: "Vậy năm nay có thể nhiều thêm một chút nhỉ?"
Khôn gật đầu: "Ừ, bởi vì có Tiếu Tiếu, cho nên thôn dân năm nay bị đói bụng sẽ giảm đi rất nhiều, Tiếu Tiếu là bảo bối qúy giá nhất!"
"Nói em giống như gấu trúc vậy, mau đi làm việc của anh đi!" Nhưng mà câu bảo bối quý giá nhất này tuy thực ác tục lại có chút buồn nôn, nhưng và nghe vẫn hơi thích.
Khôn nghi vấn: "Gấu trúc là cái gì? Ấu tể của Tộc Bạo hùng kết hợp với tộc mèo rừng sinh ra sao?"
Đinh Tiếu hắc tuyến: "Anh nói việc chính đi, đừng trở ngại em quan sát đồ ăn, mau làm việc đi!" Nghĩ gì vậy, nếu gấu và mèo sinh hạ ấu tể là gấu trúc...vậy rốt cuộc là mèo sinh hay là gấu sinh a!!
Đinh Tiếu một bên ăn tuyết bách quả, một bên chỉ huy Mộc Ngõa và Kinh nên làm thế nào để "điểm tô cho đẹp" phần đầu người tuyết. Ngày hôm qua chơi nửa ngày, cậu không muốn lại chơi nữa. Nhưng xem náo nhiệt thì vẫn có thể, dù sao mình có muốn ở nhà làm mèo lười cũng không được, Kinh và Lục Hi sẽ không để cho mình như nguyện. Cũng may mặc quần áo tự chế cùng áo khoác lông cũng không quá lạnh, nhưng khi ăn cái gì đó thì có chút lạnh tay.
Tuyết bách quả này thoạt nhìn thì giống quả phỉ, nhưng kích thước không nhỏ, đại khái giống như trứng chim bồ câu. Bên ngoài nó chỉ có một lớp vỏ mỏng, nhai lên giòn giòn, nhưng bên trong lại đầy nước. Ngọt mà không ngấy phi thường ngon miệng. Đinh Tiếu trước nay chưa từng ăn qua loại đồ vật có hương vị như này nên hoàn toàn không biết nên miêu tả như thế nào. Thiên nhãn biểu hiện loại trái cây này tính bình vị cam không độc, có thể tư âm nhuận phổi tiêu đờm khỏi ho. Kỳ thực là một loại trái cây tốt. Chỉ tiếc loại trái cây này chỉ vào mùa đông tuyết rơi mới có thể sinh trưởng kết quả, tới mùa xuân liền không thấy tung tích của chúng. Đinh Tiếu suy đoán có lẽ mùa xuân đến bộ phận trên mặt đất bị khô héo đi, chỉ còn lại bộ phận nằm dưới mặt đất chờ đợi đến mùa đông giá rét sang năm mới mọc lên.
Đương nhiên trái cây này sinh trưởng như thế nào không liên quan tới Đinh Tiếu, cậu chỉ tò mò cây của nó có hình dạng thế nào thôi. Bởi vì cậu muốn bắt đầu từ mùa đông này liền bắt đầu vẽ "Thực ký", cậu tính toán đem "Thực ký" chia thành bốn phần ký lục. Phần thứ một tự nhiên là thực vật trên đất bằng, bao gồm rau củ quả cùng các loại ngũ cốc, phần thứ hai là các loại thịt động vật trên đất bằng, phần thứ ba là đồ ăn trong nước. Phần thứ tư chính là những thứ hoàn toàn không biết phân loại như thế nào, ví dụ như ngoạn ý đá ca cao kia.
Thực hiển nhiên thực vật vào mùa đông là ít nhất, cho nên vẽ lên sẽ đơn giản một chút, hơn nữa mùa đông thời gian nhàn rỗi tương đối nhiều, cho nên cậu mới hạ quyết định. Khi biết được ý tưởng của Đinh Tiếu, Khôn và Quỳnh ba cùng Hạ cha đều phi thường tán thành. Nhưng vì chuyện này không thể công bố, nên người biết được chỉ có ba người bọn họ mà thôi. Vì để Tiếu Tiếu vẽ tuyết bách quả và bạch chi, một nhà bốn người cố ý chạy tới tận hiện trường ở khu an toàn để vẽ. Đương nhiên thuận tiện cũng hưởng thụ một chút lạc thú đập băng bắt cá.
Mặc dù ba người đều cảm thấy Tiếu Tiếu muốn vẽ "Thực ký" là một việc phi thường vĩ đại phi thường ghê gớm, nhưng trên thực tế việc này không thể ngày nào cũng làm. Khi vẽ xong heo ba thước, gà đuôi dài và thỏ đuôi dài còn có hai loại gà rừng bình thường ở nhà nuôi. Các loại khác Đinh Tiếu chỉ dựa theo trí nhớ chuẩn xác mà vẽ ra bộ dáng cự mãng bốn mắt, phải biết rằng hàng kia là tương đối dọa người, ấn tượng muốn không khắc sâu cũng khó.
Thời gian không vẽ "Thực ký" Tiếu Tiếu tự nhiên cũng không có việc gì để làm, vì thế mọi người lại ngẫu nhiên dưới sự bảo hộ của mấy giống đực đến khu an toàn chuyển động một vòng, hoặc là dứt khoát oa ở nhà chơi cờ nói chuyện bát quái qua ngày. Kỳ thực Tiếu Tiếu cảm thấy mình hẳn là có rất nhiều việc còn chưa làm, nhưng trời lạnh khiến người lười hoạt động. Lại tưởng tượng đến khả năng mình có thể sống tới bốn năm trăm năm như mọi người, Tiếu Tiếu tiêu xài một cái mùa đông hẳn là không có vấn đề gì, dù sao cũng phải tập thích ứng.
Bình đạm mà sinh hoạt cũng không thể luôn thuận buồm xuôi gió. Khi Đinh Tiếu cảm thấy mùa đông nơi này trừ bỏ cơ sở phương tiện chẳng ra gì ở ngoài, thời điểm khác vẫn là không tồi. Lần thứ hai tận mắt chứng kiến dã thú gây thương tổn tới thú nhân, người bị thương là Phong, hơn nữa là khi hắn kết đội với Mộc Ngõa và Minh ba người cùng đi săn thú, gặp phải sài báo trảo thương. Tuy cuối cùng sài báo vị chém thành bảy tám khối, nhưng cánh tay của Phong vẫn để lại một miệng vết thương thật dài, chảy không ít máu.
Đinh Tiếu nghe được tin tức lập tức cùng ba chạy tới nhà Phong, không đợi vào nhà, đã nghe được tiếng nức nở của Lục Hi. Lòng Đinh Tiếu tức khắc trầm xuống, còn tưởng rằng Phong nghiêm trọng vô cùng, kết quả đi vào lúc sau mới phát hiện không phải như vậy. Trên miệng vết thương rải một ít thuốc bột cầm máu, đen đen đỏ đỏ, nhưng nhìn qua đúng là dọa người, nhưng sắc mặt Phong như thường, cũng không thấy hắn có trạng thái suy yếu gì, còn đang liên tục an ủi Lục Hi. Khiến cho Đinh Tiếu đầu đầy hắc tuyến, nhưng cũng hoàn toàn yên tâm.
"Phong, anh cảm thấy thế nào? Có cảm thấy nóng lên hay không?" Đinh Tiếu dò hỏi.
Phong nhanh chóng trả lời: "Ta không có việc gì, miệng vết thương này nhìn thì lớn nhưng cũng không sâu lắm, cậu mau hỗ trợ khuyên nhủ tiểu Hi, ta nói như thế nào em ấy cũng không nghe."
Đinh Tiếu tiến lại gần vỗ vỗ bả vai Lục Hi: "Ngươi khóc cái gì? Người cũng không có việc gì, ngươi muốn khóc cho hắn có việc gì mới thôi à?"
Lục Hi quay đầu: "Phủi phui! Nói bậy gì vậy! Hắn mới sẽ không có việc gì! Nhưng ngươi không thấy được, lúc hắn vừa trở về trên người toàn là máu, chảy nhiều máu như vậy sao có thể không có việc gì được chứ!"
Đinh Tiếu có thể hiểu vì sao Lục Hi khóc, tiểu tử này chính là nhát gan, nhìn đến bạn lữ yêu nhất cả người đều là máu lại mang theo một vết thương lớn như vậy trở về không khóc mới là lạ. Tuy hơi đàn bà một chút, nhưng về tình cảm có thể tha thứ. Phỏng chừng nếu Khôn trở về mà cả người đầy máu như vậy mình không khóc cũng sợ đến phát run. Có lẽ khóc còn có thể phát tiết một chút ấy/
"Vậy ngươi cứ khóc thì có tác dụng gì? Khóc có thể đem máu trở về sao? Đi, ta dạy ngươi làm đồ ăn bổ máu cho hắn ăn."
Lục Hi lập tức lau khô nước mắt, phi thường nghiêm túc hỏi: "Ngươi là nói uống máu sao?"
Đinh Tiếu run rẩy khóe miệng: "Uống máu cũng được, ngươi cứ nói không đi học với ta, không muốn học à!"
Lục Hi nhanh chóng đứng dậy: "Sao lại không học chứ! Mau lên, chúng ta liền đi vào bếp!" Nói xong quay đầu nói với Phong: "Em đi làm đồ ăn bổ máu cho anh, anh không được nhúc nhích nhé! Hiến tế nói anh hai ngày này tốt nhất ít hoạt động! Nghe không?"
Phong nhanh chóng chân chó gật đầu: "Ừ. Ta bảo đảm không nhúc nhích chờ em làm ăn trở về. Hắc hắc."
Đinh Tiếu đỡ trán. Thật là...... Trời sinh một đôi!
Gan heo là nguyên liệu tốt làm đồ ăn bổ máu, trải qua dò hỏi, mẹ Phong nói nhà mình vừa vặn có hai lá gan heo hỏi có đủ không.
Đinh Tiếu nhìn đến mẹ Phong, Dịch bá mẫu lấy tới hai lá gan heo lớn, không cần hỏi cũng biết không là bạo nha heo thì chính là heo lông dài. Cũng phải, làm một lá nấu canh quả trân châu, còn một lá nấu canh gan heo cẩu kỷ đảng sâm, mình nhớ rõ cẩu kỷ và đảng sâm ở chỗ hiến tế có.
Trừ bỏ bóc vỏ quả trân châu có chút phiền toái, các thứ khác hết thảy đều là Đinh Tiếu miệng nói cho Lục Hi tự tay chế tác.
Một phần năm gan heo cắt thành lát lại cắt thành sợi mỏng, khi quả trân châu nấu mềm nát đặc sệt, đem gan heo thái sợi bỏ vào, quấy nhẹ nhàng, lại cho thêm bột hành cùng muối xanh làm gia vị. Chờ gan heo đổi màu liền có thể ăn. Kỳ thực khi ngửi được mùi vị của một bình lớn canh trân châu gan heo, Đinh Tiếu xấu hổ mà nuốt nước miếng, tiểu tử Lục Hi này sao học cái gì cũng nhanh như vậy a, thật đúng là làm người đố kỵ với năng lực học tập mà! Aiz, một bình lớn như vậy, Phong uống hết được sao? Thôi, tự mình về nhà làm đi, nhưng hình như trong nhà không có gan heo, gan dê, gan bò thì có...không biết làm ra thành hương vị như thế nào, cũng may mình cũng rất thích mùi tanh.
Lấy được cẩu kỷ cùng đảng sâm từ chỗ hiến tế, canh gan heo cẩu kỷ đảng sâm liền càng dễ làm. Đảng sâm thái đoạn, cẩu kỷ và gừng thái lát cho vào nồi nấu, sau đó cho gan heo đã thái lát vào, hầm đến khi gan heo đổi màu nước canh cạn bớt là được. Cho dù thú nhân giống đực khẩu vị đều tương đối nặng, nhưng bị thương như vậy, cho ít muối xanh là được rồi.
Kế tiếp dưới ánh nhìn chăm chú của ba đôi mắt của Đinh Tiếu và Lục Hi còn có Dịch bá mẫu, Phong vui sướng uống bốn chén canh gan heo lớn, nửa bình nước canh gan heo, lại nói riêng nước canh cũng đủ no rồi, thế mà cũng không thấy đi WC, hãn.
Nhưng Lục Hi và Dịch bá mẫu thấy Phong đem đồ ăn đều ăn tương đối vừa lòng, ngay cả hiến tế cũng nói cười nói hai món ăn này thật sự có thể bổ máu, hơn nữa đồ ăn còn có dược hiến tế cung cấp, bọn họ liền càng yên tâm.
Để cảm ơn Tiếu Tiếu dạy mình làm đồ ăn ngon lại bổ máu, Lục Hi chạy nhanh ề nhà cầm một mâm tuyết bách quả, tuy đây là Phong hái cho mình cũng thực luyến tiếc cho, nhưng Tiếu Tiếu là bằng hữu tốt của mình, ai ăn cũng giống nhau thôi.
Đinh Tiếu đương nhiên không thể lấy đi một mâm, nhưng chắc chắn lấy một chút cho vừa ý, phải biết rằng tập tục nơi này nếu người ta đưa đồ vật mà mình không tiếp thu đó chính là một việc không phải phép. Nhưng cậu vẫn nói với Lục Hi: "Ngươi và ta còn khách khí như vậy? Ba chúng ta chính là bạn bè tốt nhất."
Lục Hi đỏ mặt: "Nhưng mà ngươi thật sự giúp đại ân mà, Phong thật sự chảy rất nhiều máu thực dọa người! Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không khóc nữa, ngươi nói đúng, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì."
Đinh Tiếu vừa lòng gật đầu: "Vậy ta đi về đây, một mình ba nấu cơm rất vất vả, Khôn và cha có lẽ đi tuần tra đã về, hai ngày này ngươi liền ở chỗ này chiếu cố bạn lữ nhà ngươi cho tốt, chờ Kinh từ nhà họ hàng trở về, chúng ta lại cùng nhau chơi."
Lục Hi cười gật đầu: "Ừ, ngươi mau về nấu cơm đi, đúng rồi, nghe nói lần trước ngươi bắt Khôn biến thành hình thú ngủ trên mặt đất à?"
Đinh Tiếu nhướng mày, tên tiểu tử thúi này sao đầu óc lại linh hoạt như vậy! Mình chỉ mờ mịt trêu chọc một câu, y lập tức liền phản kích thành công! Hàng này rốt cuộc là đem tính cách nhát gan hay khóc và bát quái thông tuệ hòa hợp một thể vậy!
"Tiểu tử thúi!"
Vốn dĩ ngày hôm sau hẳn là đến phiên Phong đi tuần tra, nhưng vì bị thương, mặc dù thương thế không nặng nhưng cũng không thích hợp hoạt động thời gian dài ở bên ngoài, cho nên Khôn thực trượng nghĩa mà thay Phong tuần tra một ngày.
Đương nhiên Khôn ca đãi ngộ cũng không tồi, ngày hôm qua tuần tra trở về chẳng những có canh thịt cá trân châu, còn có bánh ngô kẹp thịt nướng ăn kèm, Quỳnh thúc lại hầm một nồi thịt ba chỉ dưa chua, cuối cùng lại đến một khối khoai lang nướng thơm ngọt, uống hai ly nước trà, thật là vô cùng hưởng thụ.
Hôm nay khi tuần tra Tiếu Tiếu còn cho mình mang theo một bình rượu lê, tuy mình cũng không cảm thấy có bao nhiêu lạnh, quần áo mùa đông Tiếu Tiếu làm thực sự ấm áp, nhưng uống mỗi một ngụm rượu thì trong bụng lại ấm thêm một phần, nhìn nhìn người bên cạnh bộ dáng thèm nhỏ dãi, thật quá sảng mà! Có bạn lữ tốt như Tiếu Tiếu nghĩ thế nào cũng thấy sảng~ ( -- không tiền đồ)
Nghe nói hiệu quả của việc đắp người tuyết không rõ ràng mấy, Phong bọn họ bị sài báo tập kích liền đủ nói lên vấn đề. Bởi vậy phạm vi săn hú lại bị thu nhỏ lần nữa, mùa đông quan trọng nhất chính là đảm bảo an toàn. Vì thế năm ngày sau, Bằng Giáp và hiến tế còn có Cát Trung cùng nhau thương nghị một chút, quyết định bắt đầu phát lương thực dự trữ. Dù sao năm nay lương thực dự trữ nhiều hơn gấp đôi mọi năm, trong đó chủ yếu nhất chính là củ từ, quả trân châu và bạch đậu. Phân phát đồ ăn là cần thiết, nếu không cứ cố giữ lại, chờ đến mùa xuân sang năm còn chưa phát hết lại khiến đồ ăn bị hỏng thì liền tạo nghiệt.
Làm con trai lớn của thôn trưởng, lại là sức lao động chủ yếu trong thôn, Khôn tự nhiên là phải hỗ trợ. Vì thế hắn cùng Hắc Ất và mấy thú nhân giống đực vừa thành niên không bao lâu phụ trách khuân phát đồ ăn từ trong băng động đi ra. Đinh Tiếu cũng năn nỉ ỉ ôi Hạ nên có được cơ hội đến tham quan động băng chứa đồ ăn.
Trước khi tiến vào động băng, Khôn đưa cho Đinh Tiếu một cây đuốc dùng quả dầu đen chế thành, phải biết rằng năng lực nhìn trong đêm của giống đực vượt xa người thường, cũng chỉ có Đinh Tiếu bán thú nhân ấu tể thích xem náo nhiệt này mới cần ánh lửa tới chiếu sáng.
Lối vào động băng thập phần khó thấy, nhưng bên cạnh thủ vệ rất nghiêm, thậm chí bên cạnh còn có hai phòng ở, xem ra nơi này vào mùa đông ngày đêm đều có người bảo hộ. Không biết Khôn có bị an bài bảo vệ ở nơi này hay không.
Cửa động rất lớn, đại khái cao tầm bốn mét, rộng bốn mét, dùng mấy tấm ván gỗ thật lớn chống đỡ, khi Khôn bọn họ đem tấm ván gỗ mở một nửa, bên trong lập tức tràn ra một cỗ khí lạnh, lạnh hơn gió bên ngoài. Đinh Tiếu suy đoán có lẽ nơi này không có chỗ thông gió. Không biết có thể tiến hành thám hiểm một chút hay không, có Khôn hẳn là rất an toàn.
Đương nhiên bọn họ lần này tới chắc chắn không liên quan tới thám hiểm gì đó, khuân vác đồ ăn mới là quan trọng nhất. Mà Khôn cũng không thể thời thời khắc khắc nhìn Đinh Tiếu, dù sao hắn cũng có việc phải làm.
Giơ cây đuốc tiến vào động băng, tình hình bên trong làm Đinh Tiếu tức thì chấn kinh.
Vốn tưởng rằng cây đuốc chiếu sáng cũng không thể xa lắm, nhưng trên thực tế khi cậu tiến vào động băng, lớp băng trên động bích cùng đáy động liền đem ánh sáng từ cây đuốc và bên ngoài phản xạ lại, lại phản chiếu qua mặt băng, cứ lặp lại như vậy, thế nhưng làm băng động sáng bừng lên, đủ để cho Đinh Tiếu nhìn được khoảng cách hai mấy mét vuông.
Bên trong băng động tương đối rộng, cảm giác gần giống với hang động trong chương trình địa chất trên Tivi. Có thạch nhũ, có cột đá lớn..., nhưng trên mấy cột đá này đều có một lớp băng bao phủ, tạo nên sự trong suốt vừa thấu quang vừa phản quang rất thần kỳ. Đặc biệt là tầm mắt có thể nhìn được tới nơi xa nhất, Đinh Tiếu cảm thấy nơi đó có một màu lam sâu kín, ngẫu nhiên có tia phản quang của ánh băng, lập lòe ánh đuốc, thoạt nhìn giống như đom đóm.
Cảnh sắc trước mắt là mộng ảo, nhưng nếu cẩn thận tưởng tượng như vậy, cũng có chút khủng bổ.
Cũng may có bảy tám đại gia hỏa lại có cả Khôn nhà mình ở cùng, sau khiếp sợ Đinh Tiếu cũng không có phản ứng quá lớn, mà là quay đầu cẩn thận quan sát xung quanh. Ừm, con mồi được đặt rất quy củ, con mồi cùng loại phóng chung một chỗ, khoảng cách gần cửa nhất đều là một ít loại cầm nhỏ. Gà rừng không ít, còn có một ít ngỗng trắng, vịt hoang cũng tương đối, nhưng nhiều nhất có lẽ là gà đuôi dài. Xem ra loại gia hỏa ngốc xuẩn này quả nhiên sức sinh sản siêu cường hãn. Sau các loại cầm là các loại động vật có vú loại nhỏ, như thỏ đuôi dài, thỏ lông dài, tiếp theo là dê, lửng, hươu...còn có một ít động vật Đinh Tiếu chưa ăn qua. Số lượng tương đối khổng lồ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thôn Thiên Hà tổng cộng trên dưới hơn hai ngàn người, dựa theo đầu người phân chia phỏng chừng cũng không nhiều lắm. Tính cả củ từ, bạch đầu và quả trân châu cất giữ bên ngoài, phỏng chừng có thể phân phối trong hai tháng, nhưng tuyệt đối không thể mỗi ngày mỗi người đều được ăn no.
"Khôn, trước kia không có quả trân châu và củ từ, đồ vật bên trong động băng có thể cung cấp bao lâu?" Vẫn là không nhịn được muốn hỏi một câu, kỳ thực tủ lạnh thiên nhiên lớn như vậy, hoàn toàn có thể chứa đựng càng nhiều đồ vật, chỉ cần đem các loại thịt đều xử lý. Như bây giờ đặt hết tất cả quá lãng phí diện tích. Nhưng mà có lẽ đây cũng là một loại phương thức giữ tươi?
Khôn buông đồ vật trong tay trả lời: "Đồ ăn cất giữ ở đây đều là trước tiên cho lão niên thú nhân và ấu tể, còn có giống cái và bán thú nhân độc thân. Dư lại mới phân cho các thôn dân khác. Mỗi nhà mỗi ngày một người có thể được phân bốn thạch thịt, phân trong một tháng, cũng không dễ dàng liền phân, không phải mỗi ngày đều phân, trừ phi là tuyết lớn kín cửa, thật sự không thể săn thú. Các nhà có giống đực hầu hết đều có cất chứa một ít thức ăn, nhưng vẫn là bị đói bụng."
Đinh Tiếu nhíu mày, cậu biết đơn vị tính thạch kia là bao nhiêu, đại khái tầm năm cân (2.5kg), đối với giống đực tất nhiên không đủ, bán thú nhân thành niên thì no một nửa, phỏng chừng trừ bỏ bản thân mình ăn đủ trong một ngày, dân bản địa chỉ có thể ăn được không no. Nhưng nếu dựa vào phân chia như vậy đối với số đồ trong kho hàng này, thật đúng là có thể phân rất lâu rồi: "Vậy năm nay có thể nhiều thêm một chút nhỉ?"
Khôn gật đầu: "Ừ, bởi vì có Tiếu Tiếu, cho nên thôn dân năm nay bị đói bụng sẽ giảm đi rất nhiều, Tiếu Tiếu là bảo bối qúy giá nhất!"
"Nói em giống như gấu trúc vậy, mau đi làm việc của anh đi!" Nhưng mà câu bảo bối quý giá nhất này tuy thực ác tục lại có chút buồn nôn, nhưng và nghe vẫn hơi thích.
Khôn nghi vấn: "Gấu trúc là cái gì? Ấu tể của Tộc Bạo hùng kết hợp với tộc mèo rừng sinh ra sao?"
Đinh Tiếu hắc tuyến: "Anh nói việc chính đi, đừng trở ngại em quan sát đồ ăn, mau làm việc đi!" Nghĩ gì vậy, nếu gấu và mèo sinh hạ ấu tể là gấu trúc...vậy rốt cuộc là mèo sinh hay là gấu sinh a!!
Danh sách chương