Đinh Tiếu mơ mơ màng màng cảm thấy thân thể mình ở trong một hoàn cảnh thập phần nóng bức, bốn phía nguồn nhiệt giống như cách mình rất xa, nhưng lại thời thời khắc khắc đều hướng chính mình tản ra nhiệt lượng. Trên người giống như có rất nhiều mồ hơi, cảm giác dính nhớp làm cậu thập phần không tốt, nhưng cậu muốn mở mắt nhìn xem bản thân hiện tại đang ở nơi nào, lại không có cách nào mở to mắt. Chỉ chốc lát sau, nhiệt khí bắt đầu dần dần tiêu tán, hắc ám trước mắt cũng bắt đầu rút đi, cuối cùng biến thành sương mù xám trắng, chỉ là vẫn như cũ đều không nhìn thấy cái gì. Nhưng cậu rõ ràng có thể cảm giác được bản thân hiện tại thực thoải mái, mấu chốt nhất chính là cậu cảm thấy quanh hơi thở ngửi được hương vị thập phần thanh hương, loại hương vị này khó có thể hình dung, cẩn thận ngẫm lại, giống như mùi vị của viên đá màu xanh biếc mà mình đã ăn kia. Ân, cảm giác rất đói bụng, rất muốn ăn cái gì. Nhưng trước hết, càng muốn uống nước, thực khát a!
Nghe được Đinh Tiếu dùng âm thanh thực kêu khát nước, Quỳnh chạy nhanh dùng muỗng gỗ múc một muỗng nước trong đưa đến bên môi Tiếu Tiếu: "Con trai ngoan, nước đây, uống đi."
Một dòng thanh tuyền nhập khẩu, Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy bản thân có sức lực, chậm rãi mở to mắt, bốn phía tối tăm, trong lúc nhất thời làm cậu có chút mê mang. Giây lát thấy Quỳnh quan tâm mang theo kinh hỉ, trong kinh hỉ lại mang theo ánh mắt lo lắng đập thằng vào mắt cậu: "Ba...... Con làm sao vậy?" Giống như sau khi ăn viên đá kia bản thân liền không có ý thức.
Quỳnh lại đút cho Đinh Tiếu hai muỗng nước, xoa xoa mặt cậu, thở dài: "Con cùng Kinh, Lục Hi đi bờ sông nhặt viên đá, sau đó con liền té xỉu ở bờ sông. Lục Hi nói là bởi vì con ăn viên đá Kinh tặng cho nên mới bị như vậy. Đứa nhỏ ngốc, con sao lại muốn ăn viên đá?"
Đinh Tiếu miễn cưỡng nở nụ cười khổ: "Con cũng không biết, lúc ấy liền cảm thấy viên đá kia rất thơm, rất muốn ăn, liền bỏ nó vào miệng, không ngờ nó lập tức liền hòa tan, thứ kia...có độc?"
Quỳnh gật gật đầu, đầy mặt đều là lo lắng. "Hiến tế nói con trúng độc, nhưng loại độc này nàng chưa từng gặp qua. Chỉ có thể đi tìm rễ ngàn năm để bảo mệnh. Cho nên Khôn, cha con và Phong đều đi Thanh Sâm tìm kiếm rễ ngàn năm cho con. Con đã hôn mê ba ngày rồi con trai ta!" Sờ sờ trán Đinh Tiếu, sốt cao đã rút đi làm anh thả chút tâm. Nhưng độc mà ngay cả hiến tế cũng không biết, còn không biết có thể tìm được rễ ngàn năm hay không, anh thật sự lo lắng cùng sợ hãi không bởi vì Đinh Tiếu thức tỉnh giảm bớt chút nào. Đứa con tốt như vậy, chẳng lẽ ông trời muốn nhẫn tâm cướp đi sao? Kỳ thật sau khi thức tỉnh, Đinh Tiếu cảm giác phi thường tốt. Lúc trước mỗi ngày gân cốt đều nhức mỏi, lúc này không còn, chỉ là khi xuống giường cảm thấy cả người vô lực, cậu cảm thấy hẳn là do bản thân nằm ba ngày không hoạt động tạo thành. Khiến cậu vui mừng chính là bản thân cho tới nay liên tục sốt nhẹ thế nhưng hoàn toàn khỏi hẳn. Không chỉ như thế, trước kia cơ thể cậu hơi có một chút bệnh trạng đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Cậu cảm thấy chính mình chuyện gì đều không có, hẳn là nhờ trong họa được phúc mới đúng.
Nhưng Quỳnh thực khẩn trương, anh không cho phép Đinh Tiếu rời khỏi phòng, xuống giường cũng chỉ là bởi vì muốn đi vệ sinh mới tự mình đem cái bô để trong phòng, sau đó khi Đinh Tiếu dùng xong lại mang đi ra ngoài.
Đinh Tiếu cảm thấy ba như vậy làm bản thân thực băn khoăn. Không phải muốn phân trong ngoài, mà là thiệt tình cảm thấy bản thân không có việc gì, ít nhất đi đến "Góc" đi WC vẫn là có thể. Nhưng cậu cũng không muốn khiến ba lo lắng, nằm thì nằm, thuận theo cũng là một loại hiếu a.
Thời điểm Đinh Tiếu thức tỉnh là buổi sáng hơn 9 giờ, mà Đằng buổi tối trước lúc mặt trời xuống núi mới lại đây bắt mạch cho Đinh Tiếu. Nàng cả ngày đi cùng Bằng Giáp đến khu an toàn tìm thảo dược giải độc, cho dù không biết Đinh Tiếu trúng độc gì, nhưng móng tay đứa trẻ kia phát thanh, môi phát tím thực rõ ràng, rễ ngàn năm thật không dễ tìm được, truyền thuyết loại rễ ngàn năm này sinh trưởng trong lòng đất, có thể tìm được phải có cơ duyên vận khí, nàng hiện tại chỉ hy vọng ba người kia sẽ có loại vận khí này. Bởi vì Tiếu Tiếu là đứa trẻ tốt như vậy, sao có thể cứ để cậu rời đi như vậy, rõ ràng vừa mới mang cho bộ tộc sinh cơ lớn như vậy.
Sau khi bắt mạch, lại cẩn thận xem xét sắc mặt cùng móng tay Đinh Tiếu, Đằng sợ ngây người: "Quỳnh, ngươi có cho Tiếu Tiếu ăn qua đồ vật gì đặc biệt sao? Không, không đặc biệt cũng phải nói cho ta!"
Quỳnh mê hoặc: "Tiếu Tiếu buổi sáng tỉnh lại lúc sau uống một ly nước sôi, sau đó ăn hai quả thanh hồng, ta lại nấu cho nó một chút cháo quả Trân Châu. Cơm chiều còn không kịp ăn. Có vấn đề gì sao? Có phải hay không Tiếu Tiếu......"
Không để Quỳnh tiếp tục lo lắng, Đằng lập tức nói: "Không cần lo lắng. Ta cho rằng độc của Tiếu Tiếu đã được giải, hơn nữa mạch đập của nó so với lúc trước khi trúng độc còn có lực đều đều nhiều hơn. Trán cũng không còn nóng, nó nói gân cốt cũng không đau, phải nói thân thể so trước kia còn tốt hơn, nhưng là vì cái gì...... Ngươi cho nó ăn đồ vật thật bình thường, trước kia nó cũng mỗi ngày đều ăn a."
Đinh Tiếu tham dự ý kiến: "Vậy có lẽ là do viên đá con ăn kia, vốn dĩ không phải độc, mà là một loại đồ vật chữa bệnh chăng? Cho nên mới đem thân thể vốn không tốt của con trị hết, có khả năng này không?" Cho dù cậu biết thực linh tinh, nhưng hiện thực lại không thể không khiến cậu nghĩ như vậy. Viên đá kia có mùi thơm khi ăn vào miệng liền tan, hơn nữa bản thân tự nhiên trúng độc hôn mê ba ngày, tỉnh lại liền đem bệnh trạng không tốt lúc trước giải trừ, vậy trừ viên đá kia là "thuốc" cậu thật đúng không nghĩ ra nguyên nhân gì khác.
Đằng cau mày trầm tư một lát, gật gật đầu: "Con nói cũng có khả năng. Nhưng con mới vừa tỉnh một ngày, còn không biết có bệnh trạng khác sẽ phát sinh hay không, cho nên trong vòng nửa tháng con đừng rời khỏi nhà, ta sẽ mỗi ngày buổi tối lại đây xem khám cho con một lần. Nếu qua nửa tháng con không còn tình huống khác phát sinh, đó đúng chính là do con ăn viên đá kia như lời con nói, không phải độc, mà là một loại thuốc từ trước tới này chưa ai từng nếm qua. Ân, ta hẳn là đi đến nhà tiểu tử Kinh hỏi nó, nói không chừng nó có thể lại nhặt một cục tới cho ta nghiên cứu. Hai cha con các ngươi cứ ở đây đi, ta đi đến nhà Kinh hỏi xem"
Nghe được tình trạng thân thể Tiếu Tiếu tạm thời tốt hơn trước kia, tâm Quỳnh thả lỏng xuống nhiều, nhưng theo như lời Đằng nói, Đinh Tiếu vừa mới tỉnh, còn chưa xác định nó có việc gì hay không. Nghe Đằng nói nàng muốn đến nhà Kinh, nhanh chóng nói: "Đứa nhỏ Kinh kia bởi vì Tiếu Tiếu ngất xỉu mấy ngày nay đều khóc ở nhà, ngươi đến nhà nó nhất định phải nói cho nó thân thể Tiếu Tiếu đã tốt, so với trước còn tốt hơn, khiến nói đừng khổ sở nữa."
Nghe được Kinh vì mình mà tự trách, Đinh Tiếu nhanh chóng mở miệng: "Hiến tế, ngài cùng Kinh nói, con là bởi vì ăn viên đá kia mới đem thân thể không thoải mái trước kia đều trị hết. Con còn còn phải cảm tạ y nữa. Nhưng ngàn vạn đừng nói cái gì mà không xác định, con hiện tại đã khá tốt. Vốn dĩ viên đá kia chính là do con nhịn không được tự mình ăn vào, Kinh tặng cho con là bởi vì nó thật đẹp, cho nên cho dù con thật sự trúng độc có nguy hiểm, vậy cũng không liên quan gì đến y."
Đằng sờ sờ Đinh Tiếu đỉnh đầu, gật gật đầu: "Thật là đứa nhỏ thiện lương nhân ái. Con yên tâm, ta sẽ cùng Kinh nói. Con mau đi nghỉ ngơi đi, không phải nói còn không có tí sức lực nào sao. Nếu ngày mai bài tiết không thành vấn đề, liền phải ăn nhiều thịt."
Đinh Tiếu 囧. Không cần đem vấn đề bài tiết cùng ăn thịt để cùng một câu có được không, như vậy thật không muốn ăn. Nhưng cậu vẫn thành thật mà gật đầu: "Ân, nhưng mà, xin ngài nói giúp với Kinh, ngày mai bảo y và Lục Hi tới nhà của cháu đi, cháu còn muốn dạy bọn họ làm trâm cài đầu cơ. Thật xinh đẹp, làm xong con trước sẽ đưa cho ngài một cái."
Nghe ba nói, cha cùng Khôn còn có Phong khi mình mới vừa bị nâng trở về lúc sau không bao lâu liền vào Thanh Sâm. Nhìn trời càng ngày càng tối, Đinh Tiếu cảm thấy, ba người này hôm nay phỏng chừng vẫn không thể trở về. Nghĩ đến điểm này, tim y liền có một loại cảm giác thực ấm áp. Cha đem mình coi như nhi tử, đối tốt với mình tự mình có thể hiểu. Khôn muốn làm như vậy, cậu cảm thấy cũng không ngoài ý muốn, dù sao lúc trước, trừ bỏ ba cùng cha thì Khôn là người để ý tới mình nhất, là người rất che chở cho mình.Nhưng còn Phong a, là bạn lữ tương lai của bạn mình, tình cảm hữu nghị chân thành tha thiết như vậy khiến cậu không có biện pháp không cảm động. Nhưng cậu không muốn phủ nhận, đối với tâm tình của ba người cùng lo lắng hiện tại là hoàn toàn bất đồng.
Buổi tối hai ba con đều ăn canh gan heo Bạch Đậu, kì thực nếu dựa theo sức ăn của Quỳnh, hai chén canh bạch đậu căn bản không đủ no, nhưng xem ra anh cũng không muốn ăn nhiều. Đinh Tiếu đau lòng ba mình, tính toán đi vào phòng bếp nấu vài món cho ba giải sầu. Bản thân đã nằm trong phòng 4 ngày, 3 ngày đầu hôn mê thì không có cách, hôm nay nghỉ ngơi buồn chán quá, mấu chốt là cậu cảm thấy bản thân không có việc gì, thật sự là có chút khó chịu. Suy nghĩ một chút trong túi của mình còn có lạp xưởng, đột nhiên cậu nghĩ ra: "Ba, con cho ba ăn cái này ngon lắm, ba nếm thử xem." Nói xong xuống giường lôi cái túi ở trong góc tối trong phòng ra, sau đó mang lên giường.
Quỳnh thắp hai cây nến lên, trong phòng lập tức sáng sủa lên, nhìn túi lớn trong tay Đinh Tiếu để nhiều đồ mình chưa từng thấy qua như vậy, nói không hiếu kì là giả, nhưng hiện tại Quỳnh thật sự không có tâm tình đi hỏi.
Rút ra một cây lạp xưởng, Đinh Tiếu lấy ra đao quân dụng cắt đầu lạp xưởng, sau đó lột ra lớp đóng gói bên ngoài đưa tới trước mặt Quỳnh: "Ba, ngửi thử xem."
Sau khi mở ra đóng gói một mùi thơm nồng đậm phát ra từ lạp xưởng, mùi này khác với mùi thịt đơn thuần của xã hội nguyên thủy, mà là hỗn hợp của nhiều gia vị cùng hương liệu tạo nên. Đối với người hiện đại mà nói thật ra không có gì hiếm lạ, nhưng đối với Quỳnh mà nói, loại lạp xưởng này hương vị thật sự quá kì lạ, anh tiếp nhiên thứ đồ ăn thoạt nhìn giống cây gậy ngắn, đặt ở trước mũi ngửi ngửi, hương vị càng thêm nồng đậm: "Rất thơm a, Tiếu Tiếu, đây là thứ gì?"
Đinh Tiếu cười: "Cái này gọi là lạp xưởng, là loại thức ăn bằng thịt thực bình thường ở nơi đó của con. Nó cũng thực dễ cất trữ, ở nơi này của chúng ta cũng có thể làm ra. Ba nếm thử xem, nếu hương vị ngon, chúng ta lần này liền bắt đầu làm đi."
Nghe được ở nhà mình cũng có thể tạo ra,Quỳnh lập tức càng hứng thú hơn, há miệng cắn một miếng nhỏ. Hương thơm cùng vị mềm lập tức chinh phục đầu lưỡi anh: "Ăn quá ngon!!! Chỉ một ít như vậy, so vơi một miếng thịt nướng lớn còn ngon hơn! Ta thật sự có thể tự mình làm? Đây chính là vô thượng mỹ vị a!"
Đinh Tiếu gật đầu. Đối với bốn chữ vô thượng mỹ vị này tuy rằng không dám gật bừa, nhưng cậu rất rõ ràng đối với người lần đầu tiên ăn thử, nếu tiếp thu loại hương vị này liền sẽ dị thường yêu thích, ngay cả bản thân cậu cũng không ngoại lệ: "Có thể a. Nhưng chúng ta không thể dùng da bì làm lớp bao bên ngoài, phải dùng ruột heo làm. Ruột lúc trước con đều xào hết, nếu muốn làm lạp xưởng, cần phải phiền cha đi đánh mấy đầu heo về."
Quỳnh nhanh chóng lại cắn một ngụm: "Hiện tại loại thời tiết này, đánh mấy đầu heo rất đơn giản, cha con đối với việc săn bắt bạo nha heo cùng heo lông dài rất chuyên nghiệp. Sau khi con khỏe lên ta cũng đi tìm xem heo tai to, tuy loại heo này nhỏ một chút, nhưng thịt đủ tinh tế, chỉ là số lượng không nhiều lắm. Tiếu Tiếu, con cũng ăn một chút đi." Đồ ăn ngon đương nhiên phải cho ấu tể cùng bạn lữ nhà mình nếm thử. Anh nhìn trong túi lớn của Tiếu Tiếu chỉ có mấy cây tên lạp xưởng này, dù sao ăn ngon anh cũng tiếc không muốn ăn nhiều, ngay cả khi Tiếu Tiếu nói có thể làm ra được.
Đinh Tiếu lắc đầu: "Cây này là cho ba, ba có thể ăn thêm hai chén canh bạch đậu, bằng không buổi tối sẽ khát. Chỗ này con còn có bốn cây. Chờ cha bọn họ trở về, cha một cây, Khôn một cây, Phong cũng muốn đưa một cây, sau đó dư lại cây kia mới là cho con. Dù sao sau này nhà chúng ta cũng sẽ làm." Đến lúc đó lại đưa cho hiến tế...... Nếu không cậu sẽ thực mau liền đem loại sự tình này bay lên đến tầm cao bộ tộc. Vật phẩm dị thế giới vẫn là không thể trực tiếp giao cho nàng.
Nghe được Đinh Tiếu dùng âm thanh thực kêu khát nước, Quỳnh chạy nhanh dùng muỗng gỗ múc một muỗng nước trong đưa đến bên môi Tiếu Tiếu: "Con trai ngoan, nước đây, uống đi."
Một dòng thanh tuyền nhập khẩu, Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy bản thân có sức lực, chậm rãi mở to mắt, bốn phía tối tăm, trong lúc nhất thời làm cậu có chút mê mang. Giây lát thấy Quỳnh quan tâm mang theo kinh hỉ, trong kinh hỉ lại mang theo ánh mắt lo lắng đập thằng vào mắt cậu: "Ba...... Con làm sao vậy?" Giống như sau khi ăn viên đá kia bản thân liền không có ý thức.
Quỳnh lại đút cho Đinh Tiếu hai muỗng nước, xoa xoa mặt cậu, thở dài: "Con cùng Kinh, Lục Hi đi bờ sông nhặt viên đá, sau đó con liền té xỉu ở bờ sông. Lục Hi nói là bởi vì con ăn viên đá Kinh tặng cho nên mới bị như vậy. Đứa nhỏ ngốc, con sao lại muốn ăn viên đá?"
Đinh Tiếu miễn cưỡng nở nụ cười khổ: "Con cũng không biết, lúc ấy liền cảm thấy viên đá kia rất thơm, rất muốn ăn, liền bỏ nó vào miệng, không ngờ nó lập tức liền hòa tan, thứ kia...có độc?"
Quỳnh gật gật đầu, đầy mặt đều là lo lắng. "Hiến tế nói con trúng độc, nhưng loại độc này nàng chưa từng gặp qua. Chỉ có thể đi tìm rễ ngàn năm để bảo mệnh. Cho nên Khôn, cha con và Phong đều đi Thanh Sâm tìm kiếm rễ ngàn năm cho con. Con đã hôn mê ba ngày rồi con trai ta!" Sờ sờ trán Đinh Tiếu, sốt cao đã rút đi làm anh thả chút tâm. Nhưng độc mà ngay cả hiến tế cũng không biết, còn không biết có thể tìm được rễ ngàn năm hay không, anh thật sự lo lắng cùng sợ hãi không bởi vì Đinh Tiếu thức tỉnh giảm bớt chút nào. Đứa con tốt như vậy, chẳng lẽ ông trời muốn nhẫn tâm cướp đi sao? Kỳ thật sau khi thức tỉnh, Đinh Tiếu cảm giác phi thường tốt. Lúc trước mỗi ngày gân cốt đều nhức mỏi, lúc này không còn, chỉ là khi xuống giường cảm thấy cả người vô lực, cậu cảm thấy hẳn là do bản thân nằm ba ngày không hoạt động tạo thành. Khiến cậu vui mừng chính là bản thân cho tới nay liên tục sốt nhẹ thế nhưng hoàn toàn khỏi hẳn. Không chỉ như thế, trước kia cơ thể cậu hơi có một chút bệnh trạng đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Cậu cảm thấy chính mình chuyện gì đều không có, hẳn là nhờ trong họa được phúc mới đúng.
Nhưng Quỳnh thực khẩn trương, anh không cho phép Đinh Tiếu rời khỏi phòng, xuống giường cũng chỉ là bởi vì muốn đi vệ sinh mới tự mình đem cái bô để trong phòng, sau đó khi Đinh Tiếu dùng xong lại mang đi ra ngoài.
Đinh Tiếu cảm thấy ba như vậy làm bản thân thực băn khoăn. Không phải muốn phân trong ngoài, mà là thiệt tình cảm thấy bản thân không có việc gì, ít nhất đi đến "Góc" đi WC vẫn là có thể. Nhưng cậu cũng không muốn khiến ba lo lắng, nằm thì nằm, thuận theo cũng là một loại hiếu a.
Thời điểm Đinh Tiếu thức tỉnh là buổi sáng hơn 9 giờ, mà Đằng buổi tối trước lúc mặt trời xuống núi mới lại đây bắt mạch cho Đinh Tiếu. Nàng cả ngày đi cùng Bằng Giáp đến khu an toàn tìm thảo dược giải độc, cho dù không biết Đinh Tiếu trúng độc gì, nhưng móng tay đứa trẻ kia phát thanh, môi phát tím thực rõ ràng, rễ ngàn năm thật không dễ tìm được, truyền thuyết loại rễ ngàn năm này sinh trưởng trong lòng đất, có thể tìm được phải có cơ duyên vận khí, nàng hiện tại chỉ hy vọng ba người kia sẽ có loại vận khí này. Bởi vì Tiếu Tiếu là đứa trẻ tốt như vậy, sao có thể cứ để cậu rời đi như vậy, rõ ràng vừa mới mang cho bộ tộc sinh cơ lớn như vậy.
Sau khi bắt mạch, lại cẩn thận xem xét sắc mặt cùng móng tay Đinh Tiếu, Đằng sợ ngây người: "Quỳnh, ngươi có cho Tiếu Tiếu ăn qua đồ vật gì đặc biệt sao? Không, không đặc biệt cũng phải nói cho ta!"
Quỳnh mê hoặc: "Tiếu Tiếu buổi sáng tỉnh lại lúc sau uống một ly nước sôi, sau đó ăn hai quả thanh hồng, ta lại nấu cho nó một chút cháo quả Trân Châu. Cơm chiều còn không kịp ăn. Có vấn đề gì sao? Có phải hay không Tiếu Tiếu......"
Không để Quỳnh tiếp tục lo lắng, Đằng lập tức nói: "Không cần lo lắng. Ta cho rằng độc của Tiếu Tiếu đã được giải, hơn nữa mạch đập của nó so với lúc trước khi trúng độc còn có lực đều đều nhiều hơn. Trán cũng không còn nóng, nó nói gân cốt cũng không đau, phải nói thân thể so trước kia còn tốt hơn, nhưng là vì cái gì...... Ngươi cho nó ăn đồ vật thật bình thường, trước kia nó cũng mỗi ngày đều ăn a."
Đinh Tiếu tham dự ý kiến: "Vậy có lẽ là do viên đá con ăn kia, vốn dĩ không phải độc, mà là một loại đồ vật chữa bệnh chăng? Cho nên mới đem thân thể vốn không tốt của con trị hết, có khả năng này không?" Cho dù cậu biết thực linh tinh, nhưng hiện thực lại không thể không khiến cậu nghĩ như vậy. Viên đá kia có mùi thơm khi ăn vào miệng liền tan, hơn nữa bản thân tự nhiên trúng độc hôn mê ba ngày, tỉnh lại liền đem bệnh trạng không tốt lúc trước giải trừ, vậy trừ viên đá kia là "thuốc" cậu thật đúng không nghĩ ra nguyên nhân gì khác.
Đằng cau mày trầm tư một lát, gật gật đầu: "Con nói cũng có khả năng. Nhưng con mới vừa tỉnh một ngày, còn không biết có bệnh trạng khác sẽ phát sinh hay không, cho nên trong vòng nửa tháng con đừng rời khỏi nhà, ta sẽ mỗi ngày buổi tối lại đây xem khám cho con một lần. Nếu qua nửa tháng con không còn tình huống khác phát sinh, đó đúng chính là do con ăn viên đá kia như lời con nói, không phải độc, mà là một loại thuốc từ trước tới này chưa ai từng nếm qua. Ân, ta hẳn là đi đến nhà tiểu tử Kinh hỏi nó, nói không chừng nó có thể lại nhặt một cục tới cho ta nghiên cứu. Hai cha con các ngươi cứ ở đây đi, ta đi đến nhà Kinh hỏi xem"
Nghe được tình trạng thân thể Tiếu Tiếu tạm thời tốt hơn trước kia, tâm Quỳnh thả lỏng xuống nhiều, nhưng theo như lời Đằng nói, Đinh Tiếu vừa mới tỉnh, còn chưa xác định nó có việc gì hay không. Nghe Đằng nói nàng muốn đến nhà Kinh, nhanh chóng nói: "Đứa nhỏ Kinh kia bởi vì Tiếu Tiếu ngất xỉu mấy ngày nay đều khóc ở nhà, ngươi đến nhà nó nhất định phải nói cho nó thân thể Tiếu Tiếu đã tốt, so với trước còn tốt hơn, khiến nói đừng khổ sở nữa."
Nghe được Kinh vì mình mà tự trách, Đinh Tiếu nhanh chóng mở miệng: "Hiến tế, ngài cùng Kinh nói, con là bởi vì ăn viên đá kia mới đem thân thể không thoải mái trước kia đều trị hết. Con còn còn phải cảm tạ y nữa. Nhưng ngàn vạn đừng nói cái gì mà không xác định, con hiện tại đã khá tốt. Vốn dĩ viên đá kia chính là do con nhịn không được tự mình ăn vào, Kinh tặng cho con là bởi vì nó thật đẹp, cho nên cho dù con thật sự trúng độc có nguy hiểm, vậy cũng không liên quan gì đến y."
Đằng sờ sờ Đinh Tiếu đỉnh đầu, gật gật đầu: "Thật là đứa nhỏ thiện lương nhân ái. Con yên tâm, ta sẽ cùng Kinh nói. Con mau đi nghỉ ngơi đi, không phải nói còn không có tí sức lực nào sao. Nếu ngày mai bài tiết không thành vấn đề, liền phải ăn nhiều thịt."
Đinh Tiếu 囧. Không cần đem vấn đề bài tiết cùng ăn thịt để cùng một câu có được không, như vậy thật không muốn ăn. Nhưng cậu vẫn thành thật mà gật đầu: "Ân, nhưng mà, xin ngài nói giúp với Kinh, ngày mai bảo y và Lục Hi tới nhà của cháu đi, cháu còn muốn dạy bọn họ làm trâm cài đầu cơ. Thật xinh đẹp, làm xong con trước sẽ đưa cho ngài một cái."
Nghe ba nói, cha cùng Khôn còn có Phong khi mình mới vừa bị nâng trở về lúc sau không bao lâu liền vào Thanh Sâm. Nhìn trời càng ngày càng tối, Đinh Tiếu cảm thấy, ba người này hôm nay phỏng chừng vẫn không thể trở về. Nghĩ đến điểm này, tim y liền có một loại cảm giác thực ấm áp. Cha đem mình coi như nhi tử, đối tốt với mình tự mình có thể hiểu. Khôn muốn làm như vậy, cậu cảm thấy cũng không ngoài ý muốn, dù sao lúc trước, trừ bỏ ba cùng cha thì Khôn là người để ý tới mình nhất, là người rất che chở cho mình.Nhưng còn Phong a, là bạn lữ tương lai của bạn mình, tình cảm hữu nghị chân thành tha thiết như vậy khiến cậu không có biện pháp không cảm động. Nhưng cậu không muốn phủ nhận, đối với tâm tình của ba người cùng lo lắng hiện tại là hoàn toàn bất đồng.
Buổi tối hai ba con đều ăn canh gan heo Bạch Đậu, kì thực nếu dựa theo sức ăn của Quỳnh, hai chén canh bạch đậu căn bản không đủ no, nhưng xem ra anh cũng không muốn ăn nhiều. Đinh Tiếu đau lòng ba mình, tính toán đi vào phòng bếp nấu vài món cho ba giải sầu. Bản thân đã nằm trong phòng 4 ngày, 3 ngày đầu hôn mê thì không có cách, hôm nay nghỉ ngơi buồn chán quá, mấu chốt là cậu cảm thấy bản thân không có việc gì, thật sự là có chút khó chịu. Suy nghĩ một chút trong túi của mình còn có lạp xưởng, đột nhiên cậu nghĩ ra: "Ba, con cho ba ăn cái này ngon lắm, ba nếm thử xem." Nói xong xuống giường lôi cái túi ở trong góc tối trong phòng ra, sau đó mang lên giường.
Quỳnh thắp hai cây nến lên, trong phòng lập tức sáng sủa lên, nhìn túi lớn trong tay Đinh Tiếu để nhiều đồ mình chưa từng thấy qua như vậy, nói không hiếu kì là giả, nhưng hiện tại Quỳnh thật sự không có tâm tình đi hỏi.
Rút ra một cây lạp xưởng, Đinh Tiếu lấy ra đao quân dụng cắt đầu lạp xưởng, sau đó lột ra lớp đóng gói bên ngoài đưa tới trước mặt Quỳnh: "Ba, ngửi thử xem."
Sau khi mở ra đóng gói một mùi thơm nồng đậm phát ra từ lạp xưởng, mùi này khác với mùi thịt đơn thuần của xã hội nguyên thủy, mà là hỗn hợp của nhiều gia vị cùng hương liệu tạo nên. Đối với người hiện đại mà nói thật ra không có gì hiếm lạ, nhưng đối với Quỳnh mà nói, loại lạp xưởng này hương vị thật sự quá kì lạ, anh tiếp nhiên thứ đồ ăn thoạt nhìn giống cây gậy ngắn, đặt ở trước mũi ngửi ngửi, hương vị càng thêm nồng đậm: "Rất thơm a, Tiếu Tiếu, đây là thứ gì?"
Đinh Tiếu cười: "Cái này gọi là lạp xưởng, là loại thức ăn bằng thịt thực bình thường ở nơi đó của con. Nó cũng thực dễ cất trữ, ở nơi này của chúng ta cũng có thể làm ra. Ba nếm thử xem, nếu hương vị ngon, chúng ta lần này liền bắt đầu làm đi."
Nghe được ở nhà mình cũng có thể tạo ra,Quỳnh lập tức càng hứng thú hơn, há miệng cắn một miếng nhỏ. Hương thơm cùng vị mềm lập tức chinh phục đầu lưỡi anh: "Ăn quá ngon!!! Chỉ một ít như vậy, so vơi một miếng thịt nướng lớn còn ngon hơn! Ta thật sự có thể tự mình làm? Đây chính là vô thượng mỹ vị a!"
Đinh Tiếu gật đầu. Đối với bốn chữ vô thượng mỹ vị này tuy rằng không dám gật bừa, nhưng cậu rất rõ ràng đối với người lần đầu tiên ăn thử, nếu tiếp thu loại hương vị này liền sẽ dị thường yêu thích, ngay cả bản thân cậu cũng không ngoại lệ: "Có thể a. Nhưng chúng ta không thể dùng da bì làm lớp bao bên ngoài, phải dùng ruột heo làm. Ruột lúc trước con đều xào hết, nếu muốn làm lạp xưởng, cần phải phiền cha đi đánh mấy đầu heo về."
Quỳnh nhanh chóng lại cắn một ngụm: "Hiện tại loại thời tiết này, đánh mấy đầu heo rất đơn giản, cha con đối với việc săn bắt bạo nha heo cùng heo lông dài rất chuyên nghiệp. Sau khi con khỏe lên ta cũng đi tìm xem heo tai to, tuy loại heo này nhỏ một chút, nhưng thịt đủ tinh tế, chỉ là số lượng không nhiều lắm. Tiếu Tiếu, con cũng ăn một chút đi." Đồ ăn ngon đương nhiên phải cho ấu tể cùng bạn lữ nhà mình nếm thử. Anh nhìn trong túi lớn của Tiếu Tiếu chỉ có mấy cây tên lạp xưởng này, dù sao ăn ngon anh cũng tiếc không muốn ăn nhiều, ngay cả khi Tiếu Tiếu nói có thể làm ra được.
Đinh Tiếu lắc đầu: "Cây này là cho ba, ba có thể ăn thêm hai chén canh bạch đậu, bằng không buổi tối sẽ khát. Chỗ này con còn có bốn cây. Chờ cha bọn họ trở về, cha một cây, Khôn một cây, Phong cũng muốn đưa một cây, sau đó dư lại cây kia mới là cho con. Dù sao sau này nhà chúng ta cũng sẽ làm." Đến lúc đó lại đưa cho hiến tế...... Nếu không cậu sẽ thực mau liền đem loại sự tình này bay lên đến tầm cao bộ tộc. Vật phẩm dị thế giới vẫn là không thể trực tiếp giao cho nàng.
Danh sách chương