Chuyển qua sân nhà mình, liếc mắt một cái nhìn lại là có thể nhìn thấy mảnh ruộng thí nghiệm kia. Nhìn trên mặt đất có không ít màu xanh non, tâm tình Đinh Tiếu vì vậy run lên.
Mà khi cậu bước nhanh đi tới gần ruộng, thực sự có chút囧. Thì ra những cái mầm xanh non đó có một nửa đều không phải cậu trồng, mà là "cỏ dại". Tuy đám "cỏ dại" đa số đều là rau dại có thể ăn, nhưng thiệt tình không phải là những loại thực vật muốn trông a! Quả nhiên đất đai trực tiếp trồng như vậy, rễ cỏ bên trong cùng hạt giống thực vật khác liền sống lại vào mùa xuân a! Tương lai mấy ngày tới mình phải làm cỏ mà vượt qua thôi.
"Tiếu Tiếu, có phải sinh trưởng khá tốt hay không?" Khôn lên tiếng hỏi như vậy.
Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Sinh trưởng khá tốt, nhưng có một nửa cũng không phải là những hạt giống mà chúng ta gieo trồng" Kỳ thực ngẫm lại cũng phải, bọn họ mới đi được bao lâu, ngoại trừ quả Trân châu cùng một vài loại hạt giống rau củ này mầm ra, còn một số loại có lẽ không thể nảy mầm nhanh đến vậy. Nhưng thật ra hạt giống ngạnh dưa cùng bí đỏ cũng đã nảy mầm xanh.
Khôn rõ ràng sửng sốt một chút: "Đều nhổ sao?"
Tiếu Tiếu gật đầu: "Anh cũng không cần phải làm, cái này phải để em tự mình làm, nhưng quả trân châu nẩy ra cây non khá nhiều, xem ra cũng không tệ lắm! A không đúng! Anh xem đậu nành cùng cây ớt cay cũng đều nảy mầm xanh, anh có nhìn thấy không?" Nói xong cậu kích động chỉ vào mặt đất, trên mặt đất là những mầm xanh lục lớn nhỏ khác nhau mà mắt thường có thể thấy được. Thiên nhãn quả nhiên lợi hại!
Lấy ánh mắt Khôn khẳng định có thể nhìn thấy, tuy hắn không nhận ra những cây non này, nhưng hắn tin tưởng đôi mắt của bạn lữ nhà mình nha. Ừm, quả nhiên gieo trồng là có thành quả ý nghĩa: "Về sau chúng ta liền không cần đổi đậu nành và ớt cay với tộc Phi Báo nữa rồi."
Vẻ mặt Đinh Tiếu tràn đầy hạnh phúc: "Không sai! Nói không chừng về sau ta còn có thể làm ra dầu đậu nành, vậy không cần chỉ ăn mỗi mỡ động vật, quá ngấy! Còn có dầu hạt cải a, dầu đậu phộng vân vân, có lẽ thế giới này có càng nhiều thực vật có thể ép ra dầu nữa ấy!"
Ngấy sao? Rõ ràng nói thịt mỡ ngấy là đề tài mà giống đực không thể lý giải nổi. Thôi, dù sao chỉ cần Tiếu Tiếu cảm thấy tốt, có thể vui vẻ là được rồi!
Khi hai người về tới nhà, nhóm người Kinh đều đã lấy xong đồ vật tụ tập ở nhà bọn họ.
Nhìn một vòng đồ vật mấy người mang tới này, Đinh Tiếu líu lưỡi. Không nghĩ tới bọn họ trong nhà còn có bột mì, Lục Hi cư nhiên còn mang tới đây một ít bột bắp, thật là khiến mình mở mang tầm mắt.
Còn những đồ vật khác thực bình thường, hơn nữa sáng này vài người săn được thỏ và sơn nhạn, chờ nhóm giống đực trở về, thật đúng là các loại nguyên liệu đều đầy đủ hết. A? Đây là sơn nhạn? Chẳng lẽ không phải là đại ngỗng màu xám sao? Khoan đã! Thoạt nhìn đám lông chim này không tệ a, đặc biệt là phần cánh, cổ và bụng, đều là lông tơ, vật phẩm tuyệt hảo để chế tác nha! không được, lát nữa phải bảo Khôn tự tay xử lý loại sơn nhạn này, đến lúc đó hắn sẽ sạch sẽ hoàn chỉnh đem đám lông này thu thập lại.
Ừm, từ năm nay bắt đầu cất giữ lông, tới mùa đông ít nhất cũng làm cho mình và ba mỗi người một thân áo lông vũ giữ ấm. Không đúng, còn Liễu Đại bá mẫu và tiểu Miêu Miêu cùng hiến tế a di cũng phải có một bộ mới được. Cũng không thành vấn đề, ở chỗ này lông cũng không khó tìm, mình làm cái này cũng không uổng công, còn có một ít da thú không thấm nước có thể dùng, áo lông vũ mà thôi, chút lòng thành!
Có bột bắp, rau đắng trộn liền có thể đúng hạn chế tác. Loại thức ăn này tuy không phải ai cũng cảm thấy ngon, lại cũng có một loại phong vị khác, đặc biệt là khi ăn cá, cảm giác kia tuyệt đối không sai. Còn bột mỳ này...nhìn thấy ánh mắt trông mong mỹ vị của mọi người, thôi, để bọn họ tự tay làm vằn thắn đi. Lẩu sủi cảo cũng là lựa chọn không tồi.
Thỏ lông xoăn cũng không khác mấy với thỏ bình thường, vừa lúc có thể làm một nồi thịt thỏ cay tê. Bên trong cho bốn củ măng thiên trúc, lại cho ít dưa ngạnh. Nghĩ như vậy thôi, Đinh Tiếu đã cảm thấy nước miếng muốn chảy ra. Quả nhiên là do lâu ngày không được ăn ớt cay sao?
Làm cá viên hiện tại đã trở thành công việc sở trường của Khôn ca, đương nhiên hắn chỉ sở trường xử lý cá và băm nhuyễn. Có điều ăn lẩu cá viên, chắc chắn phải có cá viên, cho nên hắn này cũng coi như là có thể làm được một món lên bàn.
Khi nhóm giống đực kết bạn trở về, Hạ cha cũng ở trong đó. Nhìn các loại con mồi trong sân vườn nhà mình, Khôn làm ra quyết định, lấy một phần ra thái lát thịt là được, chờ nhóm bán thú nhân cùng giống cái duy nhất Liên Chi ăn no xong, nhóm giống đực không đủ ăn có thể lấy con mồi của bản thân để ăn cho no.
Đề nghị có vẻ như keo kiệt này lại là thói quen sinh hoạt cùng nguyên tắc làm người của người ở đây. Trừ bỏ Đinh Tiếu cảm thấy có chút quẫn ý ra, những người khác hoàn toàn không cảm thấy điều này có chỗ nào không đúng.
Chỉ là nhiều người cùng một chỗ ăn lẩu như vậy, lều ăn là tuyệt đối không đủ chỗ, chủ yếu là bàn ăn nhà Tiếu Tiếu không có chuẩn bị lớn như vậy. Được rồi, kỳ thực nhà ai cũng không có cái bàn có thể cho mười mấy người ngồi được, trong đó lại có hơn phân nửa là giống đực thành niên. Vì thế Mộc Ngõa đề nghị, dứt khoát liền trải chiếu ở giữa sân ngồi đi. Dù sao ăn lẩu cũng phải làm một cái bếp đá.
Ngồi dưới đất ăn lẩu, trong thời tiết se lạnh của chiều xuân, một đám bạn bè thân thích vây quanh nồi lẩu vừa ăn uống vừa nói cười, nghĩ thế nào cũng đều là một việc vui vẻ vô cùng đi!
Đặc biệt là khi bốn nồi lẩu hương vị khác nhau được đặt trên bếp lò, cái mũi mọi người đều hít hà không đủ.
Hướng này tự nhiên là nồi lẩu cay tê, kỳ thực cũng không thể hoàn toàn xem là lẩu, mà là nồi thịt thỏ cay tê. Nhưng đem đồ vật bỏ vào nhúng cũng là lựa chọn không tệ, còn có chỗ tốt chính là đồ ăn trong nồi thịt này hoàn toàn không cần phải chấm nước chấm.
Sau đó chính là nồi cà ri. Dùng đường để trung hòa thổ ốc tuy không bằng dùng quả hương mật, nhưng đối với những người này mà nói thì hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa hôm nay hỗn hợp cà ri có thêm đậu mèo, cái loại mùi hương đặc thù hoàn mỹ này hoàn toàn che khuất và triệt hết những mùi là còn sót lại, nồi nước canh cà ri càng thêm thơm nồng mê người. Bên trong lại cho thịt bò nạm cùng bạch đậu nấu cùng, Khôn ca nghĩ trong lòng, chỉ là cái nồi canh thổ ốc quấy với quả gạo nấu cơm đã rất ngon, đương nhiên có thịt càng tốt.
Còn có một nồi canh xương cá hải sản, làm thịt cá viên còn dư lại xương đầu, kết hợp với cá khô và sò khô cùng nhau nấu. Tuy rằng có vẻ thanh đạm hơn ba nồi khác, nhưng hương vị tươi ngon thì các nồi khác không thể bằng được. Sau khi ăn qua những món khẩu vị cay tê cùng hải sản, ăn hai miếng thịt heo từ nồi canh hải sản nấu ra, cảm giác tương đối không tệ. Quan trọng là lẩu sủi cảo hôm nay Đinh Tiếu cho rau hẹ, hắc tôm thảo và thịt heo làm nhân. Dùng nước canh hải sản nấu tới càng thêm thơm ngon!
Cuối cùng là một nồi nhìn rất đơn giản, canh xương heo cùng xương gà ngao nấu. Không có thêm một gia vị mới nào, chỉ cần bản thân hương vị của hai loại nguyên liệu nấu ăn đã có thể khiến cho nước canh phi thường đậm đà. Nhúng thịt vào trong nồi này, chấm với tương vừng liền ăn, bảo đảm hương vị vô cùng~!
Bọn họ trong sân ăn đến khí thế ngất trời, không gian không bị che chắn càng làm lan tỏa ra mùi thức ăn nồng đậm. Chọc đến bao nhiêu người đều cảm thấy ngứa răng ngứa lợi, đại đa số người đều thèm, đương nhiên tuyệt đối không thể thiếu người hâm mộ ghen tị hận. Chỉ tiếc người bên trong lại ăn đến hăng hái, ai cũng không có tâm tình mà đi để ý tới suy nghĩ của những người bên ngoài này làm gì. Đặc biệt là Đinh Tiếu cùng vài vị bán thú nhân bạn tốt, cùng với vạn lục tùng chung một đóa hồng- em gái Liên Chi, bọn họ thường xuyên có thể ăn đến loại ăn ngon cùng bầu không khí hạnh phúc này.
Chỉ có Khôn ngồi ở vị trí đối diện với cửa, ngẫu nhiên nhìn qua hàng rào thấy người qua lại. Trong lòng tính toán, về sau sân vườn của nhà mình và Tiếu Tiếu tuyệt đối phải làm cửa giống như cửa phòng, không có khe hở, cũng phải có then cửa! Còn nữa! Tuyệt đối phải giảm bớt số lần tụ hội của đám người này ở nhà mình, Tiếu Tiếu thực không thích hợp để cho nhiều người chú ý, nếu muốn cùng nhau ăn gì đó, ăn cơm dã ngoại lúc trước là lựa chọn không tồi.
"Khôn, anh làm cái cá viên này đúng là dẻo dai mười phần! Em khi ở quê, chưa từng ăn qua cá viên ngon như vậy! Quá ngon!" Đừng thấy không phải là cá viên làm từ cá biển không có hương vị của biển, hôm nay cậu cố ý cho mấy viên sò khô quậy với nhau làm cá nhuyễn, lại cho vào nồi hải sản nấu, hương vị như vậy đã đủ rồi.
Bạn lữ khích lệ chính là thời điểm đáng khoe khoang nhất của giống đực, Khôn ca tự nhiên không ngoại lệ, nhưng hắn vẫn biểu hiện thực nội liễm, chỉ là lộ ra ánh mắt dịu dàng mà thôi, gắp cho Tiếu Tiếu mấy viên cá viên: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, về sau muốn ăn ta liền làm cho em."
Đáp lễ lại, Đinh Tiếu cũng mau chóng gắp cho Khôn hai viên: "Anh cũng ăn đi, em cảm thấy cá viên này quả thực còn ngon hơn so với ăn thịt!" Được rồi, mỗi ngày đều ăn thịt, ngẫu nhiên mới ăn cá, thứ sau tự nhiên muốn tốt hơn nhiều.
Nhìn hai người này khoe ân ái, Lục Hi nhún nhún vai mình một chút: "Hai người các ngươi thật đáng giận, ta đều nổi da gà!" Nhưng ngay lập tức Phong nhà y cũng ngây ngô cười gắp cho y miếng thịt bò, sau đó y cũng gặp lại cho hắn một đống đồ ăn. (_ _)
Dưới việc Kinh và Mộc Ngõa cũng tương tự, em gái Liên Chi không cam lòng lạc hậu hơn anh trai mà ăn có chút nhiều với thức ăn mà Thạch Trung xum xoe gắp cho nàng, Đông Y lại cảm khái như này: "Làm cho người hâm mộ a!"
Ấu tể Độ hoàn toàn tán thành, chỉ có Màu không cảm thấy có gì cả? Bởi vì Nhất Toàn nhà người ta đang đút cho y ăn thịt heo chấm nước tương. Hai người đều đắm chìm trong cảnh giới ngươi đút ta một miếng, ta đút ngươi một ngụm.
Quỳnh ba đối với hình ảnh này rất vừa lòng, đương nhiên đối với hành vi thường xuyên gắp đồ ăn cho mình của Hạ cha cũng ấm áp trong lòng. Chính xác mà nói có quyền lợi nhất là hóa bi phẫn thành sức ăn chính là Hắc Ất, Minh và Hôi Hổ ba giống đực độc thân này. Trên thực tế Hôi Hổ còn tốt một chút, hiện tại tạm thời không có tâm tình muốn tìm bạn lữ, trừ bỏ nhìn Tiếu Tiếu và Khôn ân ái còn có chút ê ẩm trong lòng ra thì hết thảy đều mạnh khỏe. Dư lại hai giống đực kia là các loại ghen ghét hâm mộ ghen tị. Không có biện pháp, trải qua mấy ngày nay "can thiệp", hai người bọn họ rốt cuộc lĩnh ngộ ra Độ và Đông Y hoàn toàn không suy xét đem bọn họ thành đối tượng. Hiện tại cũng chỉ có thể ăn nhiều thịt để bù đắp nội tâm hư không tịch mịch lạnh lẽo của bản thân mà thôi!
Ăn đến no căng, giấc ngủ buổi tối liền đến chậm một chút. Điều này trực tiếp ảnh hưởng tới thời gian rời giường hôm sau. Chờ Đinh Tiếu tỉnh dậy đi vào sân vườn, nhìn thấy bóng trên mặt đất mới ý thức được đã 10 giờ sáng. Trời ơi! Cư nhiên ngủ dậy muộn như vậy!
"Ba, cha và Khôn đều đi săn sao?" Đinh Tiếu ngồi xổm bên cạnh giếng, một bên múc nước rửa mặt, một bên dò hỏi.
Quỳnh bỏ xuống cây cỏ trong tay: "Cha con hôm nay đi tuần tra, Khôn sáng sớm đã đi ra ngoài săn, đúng bụng chưa? Buổi sáng ta nấu cháo quả gạo, cho thịt gà và nấm hương, hương vị cũng không tệ."
"Vâng! Đói hết cả bụng rồi!" Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó cậu lấy tốc độ như bay chạy vào nhà bếp, không cần nghi ngờ, cậu rất là đói bụng. Còn có cháo nấm hương thịt gà nữa! Ba vạn tuế!!
Hôm nay, việc quan trọng nhất đối với Đinh Tiếu là chế tác quả gạo cho thôn trưởng đại nhân cùng hiến tế đại nhân nếm thử. Để cho loại nguyên liệu nấu ăn "gạo" này chân chính được các thú nhân coi trọng, cậu cẩn thận tính toán buổi tối phải làm gì mới buộc trụ được nhóm ăn thử này.
Đinh Tiếu cảm thấy để thể hiện được mùi thơm của quả gạo cách tốt nhất chính là nấu cháo, nhưng công dụng tốt nhất của quả gạo chính là cơm, mặc kệ là cơm lam hay là trực tiếp dùng bình nấu thành cơm khô, nó cũng không thể làm cho người người đều thích. Đương nhiên, quả gạo cũng có thể giống gạo mà xay thành bột, cũng có thể thành cháo bột. Với tính kết dính của quả gạo có thể chế tác bánh gạo, chỉ vì làm được quá nhiều loại mà khiến cậu phát sầu.
Quỳnh ba cười vỗ vỗ bả vai con trai: "Làm đơn giản nhất là được, con đem loại đồ ăn này nói cho mọi người, biện pháp dễ làm nhất chắc chắn dễ được tiếp nhận."
Ấu tể Tiếu Tiếu thoát khỏi bế tắc, quả nhiên vẫn là ba thông minh nhất! Phát minh sáng tạo đều có cơ sở a!
"Ba nói đúng, vậy nấu một chút cháo, lại nấu cơm luôn!"
Lúc này Khôn ca săn thú về, trong tay xách theo rọ tôm, vừa thấy liền biết thu hoạch không nhỏ. Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Anh tối qua đặt rọ tôm lúc nào vậy?"
Nhìn bạn lữ hơi hơi phồng má, Khôn hơi hơi mỉm cười: "Buổi sáng đặt, vừa rồi nhấc lên, so với ngày trước càng nhiều tôm hơn."
Không đợi Đinh Tiếu phun tào, rọ tôm này cùng với tôm trong rọ khiến Quỳnh ba mở to hai mắt nhìn: "Đây là cái gì? Bên trong cư nhiên có nhiều tôm như vậy!" Phải biết rằng tôm mỹ vị có rất nhiều người thích, một lúc bắt được nhiều tôm như vậy, thật sự khó lường!
Khôn giơ rọ tôm lên đưa tới trước mặt Quỳnh: "Cái này là rọ bắt tôm Tiếu Tiếu dạy cháu làm, bỏ xương cốt vào bên trong, sẽ có tôm đi vào ăn, sau đó chúng nó đi vào từ cái miệng nhỏ này nhưng liền không ra được, bắt rất dễ."
Quỳnh ba tấm tắc cảm thán: "Tiếu Tiếu nhà ta đúng là thông mình! Khôn, cháu lại đan thêm hai cái đi!"
Khôn gật đầu: "Được, chỗ tôm này hôm nay hấp để cho người nhà ăn." Ngụ ý chính là người Thôn Bộ một con cũng đừng nghĩ tới được ăn.
Đinh Tiếu tà liếc mắt nhìn Khôn một cái, thức thời mà không nói gì. Xem ánh mắt vui sướng của ba nhà mình có thể chắc chắn tôm được thập phần yêu thích. Thôn trưởng đại nhân và hiến tế đại nhân đáng thương, các ngài chỉ có thể chờ lão hổ keo kiệt Khôn này gật đầu, mới có thể được ăn mỹ vị tôm luộc, tôm chao dầu, tôm viên cay tê...
Cháo cho thêm thịt khô và măng thái sợi vào vừa thơm lại mềm, vừa mới nấu xong đã bị mấy người Thôn Bộ ăn không còn một mảnh.
Chúng ta cũng không thể không nói là Khôn lấy quả gạo không nhiều lắm, lại muốn cho mỗi người đủ một chén cơm, nên lượng nấu cháo liền giảm rất nhiều. Đinh Tiếu cùng Quỳnh thực lý trí không cùng bọn họ đoạt thực, được rồi, mọi người cũng có thể cho rằng hai ba con này hoàn toàn khinh thường loại hành vi này. Chỉ là Hạ và Khôn lại không cảm thấy hành vi của mình có gì đáng xấu hổ, như cũ mặt không đổi sắc mà cùng mọi người gánh vác một chút đồ ăn. Sách! Giống đực đúng là một sinh vật không thể nào hào phóng!
Kế tiếp bắt đầu nấu cơm, Quỳnh cùng Đằng vẫn luôn ở bên cạnh quan sát.
Đằng hỏi: "Tiếu Tiếu, cơm này cũng dùng nhiều nước như vậy sao? Vậy có cái gì khác nhau sao?
Đinh Tiếu trả lời: "Cũng không phải, nhưng lát nữa ngài sẽ biết."
Kết quả, đang trong quá trình chờ nấu cơm, hai người phân biệt làm món ăn sở trường của mình, loại đồ ăn kèm này Đinh Tiếu liền không nhúng tay. Kỳ thực vốn dĩ cậu còn tính bản thân làm một ít ăn với cơm kìa, nhìn ba và hiến tế đặc biệt muốn bộc lộ tài năng, mình liền nhìn là được.
Khi Quỳnh và Đằng uống nước cơm bỏ thêm đường, hai người lúc này mới minh bạch dụng ý cho nhiều nước của Đinh Tiếu. Cái nước cơm này vừa thơm vừa ngậy, lại còn ngọt ngào, uống ngon vô cùng. Hiến tế lúc ấy liền tỏ vẻ nước cơm thực thích hợp cho tiểu ấu tể, loại đằng đặc cảm giác giống như sữa này. Đinh Tiếu không phát biểu bất luận ý kiến gì, hiến tế nói cái gì chính là cái đó. Dù sao nước cơm này cũng đúng là phong phú dinh dưỡng. Tới một ngụm, ừm! Thật là ngon!Trước kia dùng nòi cơm điện nấu cơm đều không có nước cơm mà uống, hương vị thật hoài niệm!
Mà khi cậu bước nhanh đi tới gần ruộng, thực sự có chút囧. Thì ra những cái mầm xanh non đó có một nửa đều không phải cậu trồng, mà là "cỏ dại". Tuy đám "cỏ dại" đa số đều là rau dại có thể ăn, nhưng thiệt tình không phải là những loại thực vật muốn trông a! Quả nhiên đất đai trực tiếp trồng như vậy, rễ cỏ bên trong cùng hạt giống thực vật khác liền sống lại vào mùa xuân a! Tương lai mấy ngày tới mình phải làm cỏ mà vượt qua thôi.
"Tiếu Tiếu, có phải sinh trưởng khá tốt hay không?" Khôn lên tiếng hỏi như vậy.
Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Sinh trưởng khá tốt, nhưng có một nửa cũng không phải là những hạt giống mà chúng ta gieo trồng" Kỳ thực ngẫm lại cũng phải, bọn họ mới đi được bao lâu, ngoại trừ quả Trân châu cùng một vài loại hạt giống rau củ này mầm ra, còn một số loại có lẽ không thể nảy mầm nhanh đến vậy. Nhưng thật ra hạt giống ngạnh dưa cùng bí đỏ cũng đã nảy mầm xanh.
Khôn rõ ràng sửng sốt một chút: "Đều nhổ sao?"
Tiếu Tiếu gật đầu: "Anh cũng không cần phải làm, cái này phải để em tự mình làm, nhưng quả trân châu nẩy ra cây non khá nhiều, xem ra cũng không tệ lắm! A không đúng! Anh xem đậu nành cùng cây ớt cay cũng đều nảy mầm xanh, anh có nhìn thấy không?" Nói xong cậu kích động chỉ vào mặt đất, trên mặt đất là những mầm xanh lục lớn nhỏ khác nhau mà mắt thường có thể thấy được. Thiên nhãn quả nhiên lợi hại!
Lấy ánh mắt Khôn khẳng định có thể nhìn thấy, tuy hắn không nhận ra những cây non này, nhưng hắn tin tưởng đôi mắt của bạn lữ nhà mình nha. Ừm, quả nhiên gieo trồng là có thành quả ý nghĩa: "Về sau chúng ta liền không cần đổi đậu nành và ớt cay với tộc Phi Báo nữa rồi."
Vẻ mặt Đinh Tiếu tràn đầy hạnh phúc: "Không sai! Nói không chừng về sau ta còn có thể làm ra dầu đậu nành, vậy không cần chỉ ăn mỗi mỡ động vật, quá ngấy! Còn có dầu hạt cải a, dầu đậu phộng vân vân, có lẽ thế giới này có càng nhiều thực vật có thể ép ra dầu nữa ấy!"
Ngấy sao? Rõ ràng nói thịt mỡ ngấy là đề tài mà giống đực không thể lý giải nổi. Thôi, dù sao chỉ cần Tiếu Tiếu cảm thấy tốt, có thể vui vẻ là được rồi!
Khi hai người về tới nhà, nhóm người Kinh đều đã lấy xong đồ vật tụ tập ở nhà bọn họ.
Nhìn một vòng đồ vật mấy người mang tới này, Đinh Tiếu líu lưỡi. Không nghĩ tới bọn họ trong nhà còn có bột mì, Lục Hi cư nhiên còn mang tới đây một ít bột bắp, thật là khiến mình mở mang tầm mắt.
Còn những đồ vật khác thực bình thường, hơn nữa sáng này vài người săn được thỏ và sơn nhạn, chờ nhóm giống đực trở về, thật đúng là các loại nguyên liệu đều đầy đủ hết. A? Đây là sơn nhạn? Chẳng lẽ không phải là đại ngỗng màu xám sao? Khoan đã! Thoạt nhìn đám lông chim này không tệ a, đặc biệt là phần cánh, cổ và bụng, đều là lông tơ, vật phẩm tuyệt hảo để chế tác nha! không được, lát nữa phải bảo Khôn tự tay xử lý loại sơn nhạn này, đến lúc đó hắn sẽ sạch sẽ hoàn chỉnh đem đám lông này thu thập lại.
Ừm, từ năm nay bắt đầu cất giữ lông, tới mùa đông ít nhất cũng làm cho mình và ba mỗi người một thân áo lông vũ giữ ấm. Không đúng, còn Liễu Đại bá mẫu và tiểu Miêu Miêu cùng hiến tế a di cũng phải có một bộ mới được. Cũng không thành vấn đề, ở chỗ này lông cũng không khó tìm, mình làm cái này cũng không uổng công, còn có một ít da thú không thấm nước có thể dùng, áo lông vũ mà thôi, chút lòng thành!
Có bột bắp, rau đắng trộn liền có thể đúng hạn chế tác. Loại thức ăn này tuy không phải ai cũng cảm thấy ngon, lại cũng có một loại phong vị khác, đặc biệt là khi ăn cá, cảm giác kia tuyệt đối không sai. Còn bột mỳ này...nhìn thấy ánh mắt trông mong mỹ vị của mọi người, thôi, để bọn họ tự tay làm vằn thắn đi. Lẩu sủi cảo cũng là lựa chọn không tồi.
Thỏ lông xoăn cũng không khác mấy với thỏ bình thường, vừa lúc có thể làm một nồi thịt thỏ cay tê. Bên trong cho bốn củ măng thiên trúc, lại cho ít dưa ngạnh. Nghĩ như vậy thôi, Đinh Tiếu đã cảm thấy nước miếng muốn chảy ra. Quả nhiên là do lâu ngày không được ăn ớt cay sao?
Làm cá viên hiện tại đã trở thành công việc sở trường của Khôn ca, đương nhiên hắn chỉ sở trường xử lý cá và băm nhuyễn. Có điều ăn lẩu cá viên, chắc chắn phải có cá viên, cho nên hắn này cũng coi như là có thể làm được một món lên bàn.
Khi nhóm giống đực kết bạn trở về, Hạ cha cũng ở trong đó. Nhìn các loại con mồi trong sân vườn nhà mình, Khôn làm ra quyết định, lấy một phần ra thái lát thịt là được, chờ nhóm bán thú nhân cùng giống cái duy nhất Liên Chi ăn no xong, nhóm giống đực không đủ ăn có thể lấy con mồi của bản thân để ăn cho no.
Đề nghị có vẻ như keo kiệt này lại là thói quen sinh hoạt cùng nguyên tắc làm người của người ở đây. Trừ bỏ Đinh Tiếu cảm thấy có chút quẫn ý ra, những người khác hoàn toàn không cảm thấy điều này có chỗ nào không đúng.
Chỉ là nhiều người cùng một chỗ ăn lẩu như vậy, lều ăn là tuyệt đối không đủ chỗ, chủ yếu là bàn ăn nhà Tiếu Tiếu không có chuẩn bị lớn như vậy. Được rồi, kỳ thực nhà ai cũng không có cái bàn có thể cho mười mấy người ngồi được, trong đó lại có hơn phân nửa là giống đực thành niên. Vì thế Mộc Ngõa đề nghị, dứt khoát liền trải chiếu ở giữa sân ngồi đi. Dù sao ăn lẩu cũng phải làm một cái bếp đá.
Ngồi dưới đất ăn lẩu, trong thời tiết se lạnh của chiều xuân, một đám bạn bè thân thích vây quanh nồi lẩu vừa ăn uống vừa nói cười, nghĩ thế nào cũng đều là một việc vui vẻ vô cùng đi!
Đặc biệt là khi bốn nồi lẩu hương vị khác nhau được đặt trên bếp lò, cái mũi mọi người đều hít hà không đủ.
Hướng này tự nhiên là nồi lẩu cay tê, kỳ thực cũng không thể hoàn toàn xem là lẩu, mà là nồi thịt thỏ cay tê. Nhưng đem đồ vật bỏ vào nhúng cũng là lựa chọn không tệ, còn có chỗ tốt chính là đồ ăn trong nồi thịt này hoàn toàn không cần phải chấm nước chấm.
Sau đó chính là nồi cà ri. Dùng đường để trung hòa thổ ốc tuy không bằng dùng quả hương mật, nhưng đối với những người này mà nói thì hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa hôm nay hỗn hợp cà ri có thêm đậu mèo, cái loại mùi hương đặc thù hoàn mỹ này hoàn toàn che khuất và triệt hết những mùi là còn sót lại, nồi nước canh cà ri càng thêm thơm nồng mê người. Bên trong lại cho thịt bò nạm cùng bạch đậu nấu cùng, Khôn ca nghĩ trong lòng, chỉ là cái nồi canh thổ ốc quấy với quả gạo nấu cơm đã rất ngon, đương nhiên có thịt càng tốt.
Còn có một nồi canh xương cá hải sản, làm thịt cá viên còn dư lại xương đầu, kết hợp với cá khô và sò khô cùng nhau nấu. Tuy rằng có vẻ thanh đạm hơn ba nồi khác, nhưng hương vị tươi ngon thì các nồi khác không thể bằng được. Sau khi ăn qua những món khẩu vị cay tê cùng hải sản, ăn hai miếng thịt heo từ nồi canh hải sản nấu ra, cảm giác tương đối không tệ. Quan trọng là lẩu sủi cảo hôm nay Đinh Tiếu cho rau hẹ, hắc tôm thảo và thịt heo làm nhân. Dùng nước canh hải sản nấu tới càng thêm thơm ngon!
Cuối cùng là một nồi nhìn rất đơn giản, canh xương heo cùng xương gà ngao nấu. Không có thêm một gia vị mới nào, chỉ cần bản thân hương vị của hai loại nguyên liệu nấu ăn đã có thể khiến cho nước canh phi thường đậm đà. Nhúng thịt vào trong nồi này, chấm với tương vừng liền ăn, bảo đảm hương vị vô cùng~!
Bọn họ trong sân ăn đến khí thế ngất trời, không gian không bị che chắn càng làm lan tỏa ra mùi thức ăn nồng đậm. Chọc đến bao nhiêu người đều cảm thấy ngứa răng ngứa lợi, đại đa số người đều thèm, đương nhiên tuyệt đối không thể thiếu người hâm mộ ghen tị hận. Chỉ tiếc người bên trong lại ăn đến hăng hái, ai cũng không có tâm tình mà đi để ý tới suy nghĩ của những người bên ngoài này làm gì. Đặc biệt là Đinh Tiếu cùng vài vị bán thú nhân bạn tốt, cùng với vạn lục tùng chung một đóa hồng- em gái Liên Chi, bọn họ thường xuyên có thể ăn đến loại ăn ngon cùng bầu không khí hạnh phúc này.
Chỉ có Khôn ngồi ở vị trí đối diện với cửa, ngẫu nhiên nhìn qua hàng rào thấy người qua lại. Trong lòng tính toán, về sau sân vườn của nhà mình và Tiếu Tiếu tuyệt đối phải làm cửa giống như cửa phòng, không có khe hở, cũng phải có then cửa! Còn nữa! Tuyệt đối phải giảm bớt số lần tụ hội của đám người này ở nhà mình, Tiếu Tiếu thực không thích hợp để cho nhiều người chú ý, nếu muốn cùng nhau ăn gì đó, ăn cơm dã ngoại lúc trước là lựa chọn không tồi.
"Khôn, anh làm cái cá viên này đúng là dẻo dai mười phần! Em khi ở quê, chưa từng ăn qua cá viên ngon như vậy! Quá ngon!" Đừng thấy không phải là cá viên làm từ cá biển không có hương vị của biển, hôm nay cậu cố ý cho mấy viên sò khô quậy với nhau làm cá nhuyễn, lại cho vào nồi hải sản nấu, hương vị như vậy đã đủ rồi.
Bạn lữ khích lệ chính là thời điểm đáng khoe khoang nhất của giống đực, Khôn ca tự nhiên không ngoại lệ, nhưng hắn vẫn biểu hiện thực nội liễm, chỉ là lộ ra ánh mắt dịu dàng mà thôi, gắp cho Tiếu Tiếu mấy viên cá viên: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, về sau muốn ăn ta liền làm cho em."
Đáp lễ lại, Đinh Tiếu cũng mau chóng gắp cho Khôn hai viên: "Anh cũng ăn đi, em cảm thấy cá viên này quả thực còn ngon hơn so với ăn thịt!" Được rồi, mỗi ngày đều ăn thịt, ngẫu nhiên mới ăn cá, thứ sau tự nhiên muốn tốt hơn nhiều.
Nhìn hai người này khoe ân ái, Lục Hi nhún nhún vai mình một chút: "Hai người các ngươi thật đáng giận, ta đều nổi da gà!" Nhưng ngay lập tức Phong nhà y cũng ngây ngô cười gắp cho y miếng thịt bò, sau đó y cũng gặp lại cho hắn một đống đồ ăn. (_ _)
Dưới việc Kinh và Mộc Ngõa cũng tương tự, em gái Liên Chi không cam lòng lạc hậu hơn anh trai mà ăn có chút nhiều với thức ăn mà Thạch Trung xum xoe gắp cho nàng, Đông Y lại cảm khái như này: "Làm cho người hâm mộ a!"
Ấu tể Độ hoàn toàn tán thành, chỉ có Màu không cảm thấy có gì cả? Bởi vì Nhất Toàn nhà người ta đang đút cho y ăn thịt heo chấm nước tương. Hai người đều đắm chìm trong cảnh giới ngươi đút ta một miếng, ta đút ngươi một ngụm.
Quỳnh ba đối với hình ảnh này rất vừa lòng, đương nhiên đối với hành vi thường xuyên gắp đồ ăn cho mình của Hạ cha cũng ấm áp trong lòng. Chính xác mà nói có quyền lợi nhất là hóa bi phẫn thành sức ăn chính là Hắc Ất, Minh và Hôi Hổ ba giống đực độc thân này. Trên thực tế Hôi Hổ còn tốt một chút, hiện tại tạm thời không có tâm tình muốn tìm bạn lữ, trừ bỏ nhìn Tiếu Tiếu và Khôn ân ái còn có chút ê ẩm trong lòng ra thì hết thảy đều mạnh khỏe. Dư lại hai giống đực kia là các loại ghen ghét hâm mộ ghen tị. Không có biện pháp, trải qua mấy ngày nay "can thiệp", hai người bọn họ rốt cuộc lĩnh ngộ ra Độ và Đông Y hoàn toàn không suy xét đem bọn họ thành đối tượng. Hiện tại cũng chỉ có thể ăn nhiều thịt để bù đắp nội tâm hư không tịch mịch lạnh lẽo của bản thân mà thôi!
Ăn đến no căng, giấc ngủ buổi tối liền đến chậm một chút. Điều này trực tiếp ảnh hưởng tới thời gian rời giường hôm sau. Chờ Đinh Tiếu tỉnh dậy đi vào sân vườn, nhìn thấy bóng trên mặt đất mới ý thức được đã 10 giờ sáng. Trời ơi! Cư nhiên ngủ dậy muộn như vậy!
"Ba, cha và Khôn đều đi săn sao?" Đinh Tiếu ngồi xổm bên cạnh giếng, một bên múc nước rửa mặt, một bên dò hỏi.
Quỳnh bỏ xuống cây cỏ trong tay: "Cha con hôm nay đi tuần tra, Khôn sáng sớm đã đi ra ngoài săn, đúng bụng chưa? Buổi sáng ta nấu cháo quả gạo, cho thịt gà và nấm hương, hương vị cũng không tệ."
"Vâng! Đói hết cả bụng rồi!" Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó cậu lấy tốc độ như bay chạy vào nhà bếp, không cần nghi ngờ, cậu rất là đói bụng. Còn có cháo nấm hương thịt gà nữa! Ba vạn tuế!!
Hôm nay, việc quan trọng nhất đối với Đinh Tiếu là chế tác quả gạo cho thôn trưởng đại nhân cùng hiến tế đại nhân nếm thử. Để cho loại nguyên liệu nấu ăn "gạo" này chân chính được các thú nhân coi trọng, cậu cẩn thận tính toán buổi tối phải làm gì mới buộc trụ được nhóm ăn thử này.
Đinh Tiếu cảm thấy để thể hiện được mùi thơm của quả gạo cách tốt nhất chính là nấu cháo, nhưng công dụng tốt nhất của quả gạo chính là cơm, mặc kệ là cơm lam hay là trực tiếp dùng bình nấu thành cơm khô, nó cũng không thể làm cho người người đều thích. Đương nhiên, quả gạo cũng có thể giống gạo mà xay thành bột, cũng có thể thành cháo bột. Với tính kết dính của quả gạo có thể chế tác bánh gạo, chỉ vì làm được quá nhiều loại mà khiến cậu phát sầu.
Quỳnh ba cười vỗ vỗ bả vai con trai: "Làm đơn giản nhất là được, con đem loại đồ ăn này nói cho mọi người, biện pháp dễ làm nhất chắc chắn dễ được tiếp nhận."
Ấu tể Tiếu Tiếu thoát khỏi bế tắc, quả nhiên vẫn là ba thông minh nhất! Phát minh sáng tạo đều có cơ sở a!
"Ba nói đúng, vậy nấu một chút cháo, lại nấu cơm luôn!"
Lúc này Khôn ca săn thú về, trong tay xách theo rọ tôm, vừa thấy liền biết thu hoạch không nhỏ. Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Anh tối qua đặt rọ tôm lúc nào vậy?"
Nhìn bạn lữ hơi hơi phồng má, Khôn hơi hơi mỉm cười: "Buổi sáng đặt, vừa rồi nhấc lên, so với ngày trước càng nhiều tôm hơn."
Không đợi Đinh Tiếu phun tào, rọ tôm này cùng với tôm trong rọ khiến Quỳnh ba mở to hai mắt nhìn: "Đây là cái gì? Bên trong cư nhiên có nhiều tôm như vậy!" Phải biết rằng tôm mỹ vị có rất nhiều người thích, một lúc bắt được nhiều tôm như vậy, thật sự khó lường!
Khôn giơ rọ tôm lên đưa tới trước mặt Quỳnh: "Cái này là rọ bắt tôm Tiếu Tiếu dạy cháu làm, bỏ xương cốt vào bên trong, sẽ có tôm đi vào ăn, sau đó chúng nó đi vào từ cái miệng nhỏ này nhưng liền không ra được, bắt rất dễ."
Quỳnh ba tấm tắc cảm thán: "Tiếu Tiếu nhà ta đúng là thông mình! Khôn, cháu lại đan thêm hai cái đi!"
Khôn gật đầu: "Được, chỗ tôm này hôm nay hấp để cho người nhà ăn." Ngụ ý chính là người Thôn Bộ một con cũng đừng nghĩ tới được ăn.
Đinh Tiếu tà liếc mắt nhìn Khôn một cái, thức thời mà không nói gì. Xem ánh mắt vui sướng của ba nhà mình có thể chắc chắn tôm được thập phần yêu thích. Thôn trưởng đại nhân và hiến tế đại nhân đáng thương, các ngài chỉ có thể chờ lão hổ keo kiệt Khôn này gật đầu, mới có thể được ăn mỹ vị tôm luộc, tôm chao dầu, tôm viên cay tê...
Cháo cho thêm thịt khô và măng thái sợi vào vừa thơm lại mềm, vừa mới nấu xong đã bị mấy người Thôn Bộ ăn không còn một mảnh.
Chúng ta cũng không thể không nói là Khôn lấy quả gạo không nhiều lắm, lại muốn cho mỗi người đủ một chén cơm, nên lượng nấu cháo liền giảm rất nhiều. Đinh Tiếu cùng Quỳnh thực lý trí không cùng bọn họ đoạt thực, được rồi, mọi người cũng có thể cho rằng hai ba con này hoàn toàn khinh thường loại hành vi này. Chỉ là Hạ và Khôn lại không cảm thấy hành vi của mình có gì đáng xấu hổ, như cũ mặt không đổi sắc mà cùng mọi người gánh vác một chút đồ ăn. Sách! Giống đực đúng là một sinh vật không thể nào hào phóng!
Kế tiếp bắt đầu nấu cơm, Quỳnh cùng Đằng vẫn luôn ở bên cạnh quan sát.
Đằng hỏi: "Tiếu Tiếu, cơm này cũng dùng nhiều nước như vậy sao? Vậy có cái gì khác nhau sao?
Đinh Tiếu trả lời: "Cũng không phải, nhưng lát nữa ngài sẽ biết."
Kết quả, đang trong quá trình chờ nấu cơm, hai người phân biệt làm món ăn sở trường của mình, loại đồ ăn kèm này Đinh Tiếu liền không nhúng tay. Kỳ thực vốn dĩ cậu còn tính bản thân làm một ít ăn với cơm kìa, nhìn ba và hiến tế đặc biệt muốn bộc lộ tài năng, mình liền nhìn là được.
Khi Quỳnh và Đằng uống nước cơm bỏ thêm đường, hai người lúc này mới minh bạch dụng ý cho nhiều nước của Đinh Tiếu. Cái nước cơm này vừa thơm vừa ngậy, lại còn ngọt ngào, uống ngon vô cùng. Hiến tế lúc ấy liền tỏ vẻ nước cơm thực thích hợp cho tiểu ấu tể, loại đằng đặc cảm giác giống như sữa này. Đinh Tiếu không phát biểu bất luận ý kiến gì, hiến tế nói cái gì chính là cái đó. Dù sao nước cơm này cũng đúng là phong phú dinh dưỡng. Tới một ngụm, ừm! Thật là ngon!Trước kia dùng nòi cơm điện nấu cơm đều không có nước cơm mà uống, hương vị thật hoài niệm!
Danh sách chương