Tôi có khoảng năm hay sáu cái quần bò không những xước, có cái còn rách nữa. Đi nhậu với bọn bạn học cùng ngày trước, đứa thì mặc sơ mi, quần tây đứng ngắt (khuyến mại thêm chìa khóa ô tô lủng lẳng bên sườn) trong khi mình thì mặc quần bò xước, áo phông, giày lười... đủng đỉnh chả giống ai. 

Có thằng ghé tai, cười cười nói nhỏ “Sao không kiếm cái quần tử tế mà mặc?” 

Một đứa khác len lén nhìn vết xước trên đầu gối tôi rồi lại len lén nhìn sang đứa bên cạnh, ánh mắt chan chứa cảm xúc. 

Có vẻ sự xuất hiện của cái thằng quần bò xước phá vỡ không gian sang trọng, lịch lãm của một buổi “họp lớp” – toàn những thằng có công việc ổn định. 

Làm dăm ly. Trong mơ màng hơi men, tôi lơ mơ nhớ lại gương mặt từng thằng hồi còn đi học. 

Thằng Lịch mùa đông hay mặc quần bộ đội, túi quần lúc nào cũng có mấy quả cóc, gói ngô cay mua nợ của bà bán quán ở cổng ký túc. Thằng này say suốt ngày, thi vấn đáp thầy giáo phải cho ngay 6 điểm rồi đuổi ra vì nó chém liên thiên thở ra toàn mùi hồng xiêm làm thầy suýt say theo. 

Thằng Sự ghẻ hay diện quần ống bom, một bên túi quần cắt thủng để tiện thò tay gãi. Thằng này hết ghẻ thì chuyển sang hắc lào, tay khi nào cũng múa như quạt chả trong đũm quần. Nhiều khi đứng đợi bạn gái bên gốc xà cừ, sốt ruột quá, gãi xong anh còn tinh tế đưa lên mũi ngửi. Động tác vô cùng thánh thiện. 

Thằng Thành nghệ trời mưa xong hay mặc quần công nhân, diện dép cao su đúc lang thang uống rượu nợ ở quán bà Đường; trên đường về gặp gái kiểu gì cũng xổ ra một ít thơ nhà trồng được. Các em gái nhiều em không kịp thẩm, vứt bỏ cả dép chạy một mạch vì tưởng gặp thằng điên. 

Bây giờ thì chúng đang ngồi đây, không thằng nào còn vương lại chút hình bóng của ngày xưa nữa. Quần là thẳng nếp, áo sơ mi trắng cổ cồn, chìa khóa ô tô móc bên sườn, má phúng phính như chuẩn bị thi bé khỏe, bé ngoan. 

Và tất cả đều có vẻ khó chịu với cái quần bò xước mà mình đang mặc. Nó khiến cho đội hình hoàn hảo bỗng dưng có một vết xước rất gai mắt. 

Nghe “góp ý” xong, định nhếch mép cười, nụ cười thật ngạo mạn, bảo với nó: 

- Tại sao tao phải giống chúng mày? Quần bò xước là sở thích của tao, mỗi khi mặc nó tao thấy tao đẹp và thoải mái hơn. Mày thấy không phù hợp, đó là quyền của mày nhưng đừng bao giờ bắt tao phải giống y như mày! 

Nghĩ thế thôi, nhưng sau đó lại im lặng, vì biết quanh đây ai cũng vừa thích khác người lại vừa sợ mình không được giống mọi người lắm. 

Mài mòn cá tính, sợ sự khác biệt, thích hòa tan vào đám đông đến nỗi mặc cái quần mình thích cũng sợ. Nếu bạn thích, bạn hãy là con cừu thứ 1001 trong đám 1000 con cừu đang tung tăng trên đồng cỏ. 

Nhưng tôi là tôi, đếch phải bạn hay một con cừu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện