Ngày hai mươi lăm tháng Chạp năm Vĩnh An đầu tiên.
Bên bờ Bột Hải.
Huyện Giao nghỉ ngơi một ngày không ra khơi, hơn một ngàn kỵ binh hộ tống xe ngựa Lang Tà vương trên sơn đạo vòng qua núi, đi về phía bờ biển.
Trong xe đốt lò than, trên tháp phủ dày một lớp da cừu từ Tây Lương đưa tới.
“Gần đến chưa!” Tôn Sách hỏi ra bên ngoài: “Lựa đường bằng phẳng một chút.”
Đánh xe đáp: “Hồi bẩm chủ công, còn khoảng hai canh giờ mới tới.”
Chu Du cũng ngồi trong xe, tập trung xem bản đồ.
Tôn Sách gọi: “Này, Công Cần.”
Lông mi Chu Du động đậy, không thèm nhìn Tôn Sách.
Bên ngoài xe tuyết đang rơi dày, trong xe lại ấm áp như Xuân, Tôn Sách ngồi không chịu không nổi, chốc chốc kéo áo Chu Du, chốc chốc lại đụng chạm hắn một chút.
Chu Du e hèm, Tôn Sách mới dừng tay, lấy bình tự rót tự uống.
“Không được uống rượu lạnh.” Chu Du lạnh lùng nói.
Tôn Sách ngâm nga hát gì đó, lấy ấm đồng hâm nóng rượu, chia cho mỗi người một ly. Chu Du ôm rượu trong tay cho ấm, đăm chiêu không vội uống.
“Lại đây nào.” Tôn Sách cười nói, đến gần bên cạnh Chu Du, tự uống một hớp, ôm vai hắn, muốn đút rượu.
Chu Du nghiêng đầu sang, môi ấm áp chạm nhau, chia vài ngụm rượu, trên mặt bắ đầu ửng đỏ.
“Đông năm nay lạnh quá.” Chu Du nói.
Tôn Sách cười: “Chứ còn gì nữa. Môi ngươi, tay ngươi đều lạnh hết rồi nè. Đừng xem nữa. Ta ủ ấm cho.”
Tôn Sách mở áo khoác ngoài, ôm Chu Du vào lòng, cách một lớp áo lót, cơ thể Tôn Sách như bếp lửa tự nhiên, Chu Du ấm dần lên.
Một lát sau, Tôn Sách bắt đầu biến thành con khỉ lớn, chỗ này xoa xoa, chỗ kia sờ sờ. Chu Du vội nói: “Được rồi được rồi, ta ấm rồi.”
“Này, Bá Phù… Ngươi sờ đi đâu đó?”
“Khoan… Từ từ!”
Chu Du muốn đứng dậy, lại bị Tôn Sách ôm cứng cái eo, kiềm chặt trước người, khóe miệng hắn cười cười lưu manh, hào hứng nói: “Còn hai canh giờ nữa lận. Lại đây đi.”
Hai má Chu Du đỏ bừng, chỉ chốc lát sau bắt đầu thở gấp.
Xe ngựa lúc lắc lung lay tiến đến mục tiêu, một bàn tay Chu Du ló ra bên ngoài, gió lạnh thừa cơ thổi vào.
“Nhẹ… nhẹ một chút…” Giọng nói Chu Du càng lúc càng nhỏ.
Lại đột nhiên lớn lên: “Ta bảo nhẹ thôi! Đau!”
Chu Du phát điên kêu to, quay lại quật Tôn Sách một bàn tay. Tôn Sách cười hắc hắc, cái đánh kia không nặng lắm, đánh là thương mắng là yêu, có giơ chân lên đạp cũng là yêu là hôn thôi.
“Ôi… ôi…” Xe ngựa nảy lên, tiếng của Chu Du lại đổi.
Hai khắc sau.
“Ưm…” Tôn Sách ôm Chu Du, hôn một lần triền miên thỏa mãn.
Chu Du thở ra một hơi, áo bị lột mất, lồng ngực cường tráng để trần, khoác áo choàng lên người.
Tôn Sách giúp Chu Du kéo ngay áo khoác trên vai, nhỏ giọng trò chuyện: “Ngươi còn chưa… Để ta giúp ngươi.”
Chu Du nhìn Tôn Sách đề phòng, nhưng lát sau lại gật gật đầu.
Đổi chỗ với Tôn Sách.
Tôn Sách bị đặt ở dưới vùng vẫy như khỉ, hét toáng lên: “Ai da… Ai ui…”
Chu Du kéo đai lưng, thật nhịn không được muốn bóp cổ Tôn Sách, trong lòng lại thầm buồn cười nên bỏ qua mong muốn trong đầu.
“Tôn lang…” Chu Du gọi khẽ.
Hắn nằm úp sấp trên lưng Tôn Sách, một tay lướt dọc từ cổ qua ngực, xuống bụng, vào giữa hai chân.
“A…” Tôn Sách vừa thở vừa nói: “Đường này hơi xóc, chậm một chút.”
Chu Du nghiêng người, ôm eo Tôn Sách. Hai người nằm nghiêng trong xe. Mắt Tôn Sách hơi thất thần, không ngừng thở gấp. Qua hồi lâu, hắn giơ tay lên tìm bàn tay Chu Du, không quay đầu chỉ mỉm cười hỏi: “Xong rồi?”
Chu Du ừ, hôn hắn.
“Chủ công! Đến huyện Giao rồi!” Đội trưởng đội kỵ binh nói.
Tôn Sách đáp: “Được, cuối cùng cũng tới!”
Hai người ngồi dậy, mặc áo lót, chỉnh sửa lại áo ngoài. Tôn Sách cầm lò sưởi cho Chu Du ôm. Tuyết đã ngừng rơi, gió rét từ ngoài biển thổi vào, dân chúng trong trấn ven biển cùng với ngư dân đều phơi lưới, đi ra nghênh đón hai người Tôn Chu đến tuần tra.
“Mọi người đều về nhà nghỉ ngơi đi, chúng ta chỉ xem chốc lát thôi.” Chu Du hiền hòa cười nói.
Tôn Sách nắm tay Chu Du, hai người đều khôi ngô sáng sủa, bước dọc theo bờ biển, vòng qua sào phơi lưới. Mặt trời mùa Đông, chiếu từng tia sáng ấm áp, càng khiến Tôn Sách tràn trề sức sống.
“Thu hoạch năm nay có vẻ khá tốt.” Tôn Sách cười nói.
Chu Du đáp lời: “Có thể đóng băng là được. Năm sau lại được mùa.” Nói xong cảm thấy hơi hơi buồn ngủ, theo Tôn Sách đi ra bãi biển.
Tôn Sách ôm Chu Du, im lặng đứng ở bãi biển, trông thấy nước xanh vạn dặm lạnh căm căm hết vào lại ra, sóng dâng cuồn cuộn.
Tôn Sách cười nói: “Vẫn chưa đóng băng nhỉ?” Dứt lời, khom người nhặt một khối băng ném ra xa.
Mặt biển xanh mênh mông như ngọc bích ầm ì gợn sóng, chợt ‘tỏm’ một tiếng, bắt đầu từ mỏm đá ven bờ hướng về phía khơi xa, khắp mặt biển dần dần đóng băng tỏa ra sương lạnh. Chu Du thấy vậy thì mỉm cười.
——————————-
Năm Vĩnh An thứ ba, vùng đất cực Tây, Kim Võ Uy.
Cam Ninh nói: “Lão tử đến Tây Lương rồi sẽ không đi đâu nữa hết. Này, Công Tích, ngươi nói xem…”
Lăng Thống bất mãn hỏi: “Còn bao lâu?”
Cam Ninh cười cầu hòa: “Hắc hắc hắc, tới ngay bây giờ đấy. Công Tích, đại ca nói với ngươi cái này, lát nữa ngươi đừng có đánh người ta nha.”
Lăng Thống: “?”
Cam Ninh giải thích: “Trong nhà đại ca… Trong nhà đại ca có… Hắc hắc hắc hắc…”
Lăng Thống lạnh lùng nói: “Nam nhân độc thân, trong nhà có bừa bộn chút cũng không sao.”
Cam Ninh gãi gãi đầu: “Không giận là tốt rồi. Hắc hắc.”
Xe ngựa dừng trước phủ mới xây của Cam Ninh trong thành Võ Uy, Lăng Thống nhảy xuống xe, Cam Ninh dặn dò binh sĩ khuân vác này nọ, lại tràn đầy lo âu nhìn ngó xung quanh.
Dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp, Lăng Thống đi vào sân thầm nghĩ; Cam Ninh đi theo đằng sau có vẻ thong dong, thực ra tim gan đều muốn nhào lên cổ họng.
“Đại gia—”
“Đại gia chàng đã về rồi—”
“Ôi, có khách đến—”
Bốn tên nam sủng trang điểm lòe loẹt chạy ra đón.
Cam Ninh: “…”
Lăng Thống: “…”
Cam Ninh cười to: “Các ngươi vẫn tốt chứ? Ông đây không ở nhà, dạo này mọi người thế nào!”
Lăng Thống nghe như sét đánh ngang tai, nhếch khóe miệng, nhìn bốn tên tiểu quan vây quanh Cam Ninh như một đám các ngôi sao ôm lấy mặt trăng, phải mất một hồi lâu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lăng Thống: “Cam Hưng Bá.”
Cam Ninh ngượng ngùng gãi gãi đầu, giới thiệu: “Đây là Tiểu hồng, đây là Tiểu Thanh, ờm ờm… Mọi người đến chào hỏi chủ mẫu!”
Nháy mắt, Lăng Thống nổi điên.
“Chuyện này là thế nào? Cam Hưng Bá–!” Lăng Thống rống lên như sư tử Hà Đông: “Ngươi giải thích rõ ràng cho ta!”
Đám nam sủng ‘xoạc’ một cái chạy tứ tán. Cam Ninh nói: “Đây là… ngươi đừng giận, Công Tích à, bọn họ là… người thân… mật của đại ca…”
Trời đất quay cuồng, Lăng Thống đứng không vững nữa.
“Bấy lâu nay ngươi lừa ta!”
Cam Ninh cãi chày cãi cối: “Nào có lừa ngươi?! Ông đây chỉ là không có nói mà thôi!”
Lăng Thống tức muốn nổ phổi, quay lưng bỏ đi. Cam Ninh vội cười làm lành cản lại, nhưng Lăng Thống đã muốn đi, rút dao dọa đâm, hắn đành trơ mắt hậm hực đứng nhìn.
Cam Ninh tội nghiệp năn nỉ: “Đại ca biết sai rồi.”
Lăng Thống: “…”
Nhóm tiểu quan sợ hoảng hồn đang trốn sau chuồng ngựa, phòng củi, bên cạnh giếng im lặng theo dõi trong chốc lát. Sau một hồi, tiểu quan Giáp là người thông minh nhất, nắm chặt khăn tay khóc bù lu bù loa nhào ra, ôm cứng một bên đùi Lăng Thống.
“Quân gia xin đòi lại công bằng cho chúng tôi–!”
Cam Ninh: “…”
Lăng Thống: “…”
Có người mở đầu, những người khác đều rầm rập chạy ra ngoài sân, kẻ níu tay, người quỳ gối, mạnh ai nấy tố cáo với Lăng Thống.
“Ta vốn là người Ba Thục, ở quê nhà đã thành thân, không ngờ hôm đó ra bờ sông gặp phải cướp…” Tiểu quan Ất khóc ròng.
“Ta là con một trong nhà, mẹ ta không biết giờ đã thế nào. Ta muốn về nhà phụng dưỡng song thân… Xin quân gia thương xót, dẫn chúng ta theo với!” Tiểu quan Bính bi thương thống thiết.
“Năm nay ta ba mươi ba, qua mấy năm nữa…” Tiểu quan Đinh gào khóc thê lương.
Một tiếng ‘ầm’ vang dội chín tầng trời, Cam Ninh đứng giữa viện ngã ngửa ra té xỉu.
Lăng Thống cạn lời. Lát sau mới nói: “Các ngươi đều bị tên cướp kia ép đến đây sao?”
Nhóm tiểu quan nước mắt nước mũi ròng ròng: “Đúng vậy đúng vậy… Hắn đáng chịu ngàn đao…”
Mặt Lăng Thống thê thảm thì thôi nhé, lại hỏi: “Các ngươi muốn về nhà phải không?”
Mấy người tiểu quan không khỏi khóc lóc ỉ ôi thêm một trận. Dù là con nhà đàng hoàng đã thành thân, hay nông phu sơn dã chỉ vì một ý nghĩ của Cam Ninh phải chịu tô son điểm phấn, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cúi mình hiến cúc, khổ không nói nổi!
Lăng Thống: “Các ngươi không… Ừm, ý của ta là, các ngươi thật lòng không muốn sống với hắn nữa phải không?”
Cả đám gật đầu như gà mổ thóc, đáp vâng.
Lăng Thống: “…”
Cuộc đời hai mươi năm của Lăng Thống lần đầu chứng kiến một việc có thể thay đổi nhanh đến dường này.
Lăng Thống muốn nói lại ngừng, suy nghĩ một lát mới lên tiếng: “Mọi người đều muốn về nhà à?”
Nhóm tiểu quan lại bắt đầu khóc oang oang.
Lăng Thống: “Vậy thì… Cam Hưng Bá!”
Cam Ninh: “Các ngươi… các ngươi lừa ta… Các ngươi…”
Mấy người vội trốn ra phía sau Lăng Thống, ôm nhau khóc sướt mướt, giống như đám thú con bị hoảng sợ, nhịn nhục lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được Chúa Cứu Thế.
Lắng Thống nói: “Nếu là… bị bắt đến, các ngươi… vào trong thu dọn đồ đạc đi, chỗ ta còn ít vàng, thay mặt Hưng Bá huynh chia cho các ngươi. Về nhà chăm lo phụng dưỡng cha mẹ.”
Ai nấy đồng loạt gật đầu, về phòng thu dọn này nọ, một người trong số đó lại nói với Cam Ninh: “Cam đại gia, ngươi là người tốt…”
Cam Ninh lập tức muốn rút đao, nhưng đám tiểu quan chạy nhanh còn hơn thỏ, nhoáng một cái đã không còn ai.
Trăng lên giữa trời, trong phủ chỉ còn lại mỗi Lăng Thống và tên cầm đầu thủy tặc Cam Ninh.
Lăng Thống im lặng đứng trước phòng, trong bụng vẫn chưa hạ hỏa.
Cam Ninh buồn bực ngồi trong góc sân vẽ vòng tròn.
“Khó trách, hỏi chuyện trong nhà, ngươi không bao giờ kể.” Lăng Thống lên tiếng.
Cam Ninh bĩu môi.
Lăng Thống lại nói: “Ngươi có đánh đập bọn họ không?”
Cam Ninh tủi thân: “Không hề!”
Lăng Thống: “Bọn họ chưa từng nói với ngươi muốn về nhà sao? Ngươi trả lời thế nào?”
Cam Ninh tủi thân gào to: “Ai mà biết!”
Lăng Thống nói: “Tuyết rơi rồi, vào nhà thôi.”
Cam Ninh vẫn cằn nhằn liên miên, không rõ đang oán giận cái gì, rõ ràng là lần đầu mới gặp chuyện này, làm cho tên cướp đẹp trai ngời ngời như hắn đau thấu tâm can.
Trong phòng trống huơ trống hoác, thứ gì tốt cũng đều bị bọn họ mang đi cả. Lăng Thống lấy bừa một cái chậu đốt than lên, lại dặn quản gia nấu cơm chiều.
Lăng Thống chưa nói đi, cũng chưa nói ở.
Cam Ninh ăn vào hai chén cơm, lòng mới thoải mái được một chút, nghiêng đầu gọi: “Công Tích.”
Lăng Thống mặc kệ hắn, tự mình cởi giáp ngồi xuống một bên lau kiếm.
Cam Ninh thấy vậy mới nhích qua, thanh kiếm của Lăng Thống lập tức gác lên cổ Cam Ninh.
Cam Ninh cười hắc hắc, ngón tay nắm lưỡi kiếm, đẩy ra, sáp mặt lại hôn hôn.
Lăng Thống ỡm ờ để mặc Cam Ninh âu yếm trong chốc lát. Cam Ninh nói: “Thôi, không muốn nghĩ về chuyện đó nữa.”
Lăng Thống bất chợt nổi giận: “Ông đây còn chưa lên tiếng, ngươi còn ở đó tiếc thương hả!”
Cam Ninh ôm Lăng Thống, đặt hắn lên tháp, Lăng Thống lạnh lùng nói: “Ngươi nói, món nợ này ngươi tính thế nào?”
Cam Ninh cười làm lành: “Ngươi muốn sao cũng được.”
Lăng Thống: “Ta quyết định?”
Cam Ninh: “Đại ca nghe lời ngươi hết. Ngươi nói gì cũng được.”
Lăng Thống không lên tiếng nữa, Cam Ninh lập tức cởi áo, để lộ cánh tay mạnh mẽ, trên ngực còn một vết sẹ do tên bắn lưu lại. Lăng Thống đưa tay sờ sờ, nhớ lại chút chuyện trước đây, nhu tình thành triền miên.
Cam Ninh cười lưu manh, nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn, lại hôn hôn hắn, cởi áo lót hắn, đè hắn lên giường, bắt đầu cuộc vui.
Lăng Thống: “…”
Cam Ninh: “Ôi – bé ngoan ơi—“
Lăng Thống: “Nhẹ… nhẹ thôi!”
Cam Ninh: “Ờ ờ…”
Lăng Thống: “Đau! Nhẹ thôi!” Lăng Thống năn nỉ không được, quay lại đập cho Cam Ninh một cái. Cú đánh rất vang nhưng không mạnh, đánh yêu kiểu này càng khiến Cam ninh hứng khởi hơn, hắn cười hắc hắc, quấy rối Lăng Thống không ngừng.
Một lát sau, căn phòng vốn im lặng truyền ra tiếng Lăng Thống thở dốc, hai má đỏ hây hây không ngừng rên rỉ.
Công phu trên giường của Cam Ninh thì không cần phải bàn, đôi phen làm Lăng Thống muốn cao trào, lại dừng đúng lúc, nhẹ nhàng ra vào vài lần, rồi đâm vào thật mạnh, khiến Lăng Thống rên rỉ không thôi.
Vài lần lại rút cắm như điên, đến khi Lăng Thống chịu hết xiết lớn tiếng xin tha, hắn lại thong thả ra vào, lúc có lúc không đến đến đi đi cho Lăng Thống lấy hơi.
Cam Ninh rên hừ hừ, nói: “Ông đây là người thế nào? Sao lại không yêu?”
Lăng Thống: “…”
Cam Ninh: “Công Tích có thích đại ca không?”
Lăng Thống nghiến răng: “Đừng nói nữa…”
Cam Ninh lại ra sức, kéo chăn ra, ôm Lăng Thống ép lên tường, nói: “Nói mau.”
“Thi… thích.” Lăng Thống nói khẽ.
Buồn bực trong lòng Cam Ninh cuối cùng cũng tìm được đường ra, cắm trong cở thể Lăng Thống, thỏa mãn hôn hắn hết lần này đến lần khác.
Lăng Thống ngồi dậy, trần truồng đi tắm. Cam Ninh thật sự mệt mỏi, nhắm mắt tựa bên giường.
Lúc Lăng Thống quay lại, Cam ninh dường như vẫn thòm thèm, dư vị lưu lại rất lâu, Lăng Thống xốc chăn lên chui vào.
“Này, Công Tích…” Cam Ninh chợt thấy không đúng: “Ngươi đang sờ đi đâu đó?”
Mặt Lăng Thống tỉnh rụi: “Ngươi nói việc gì cũng nghe ta.”
Cam Ninh mở choàng mắt, chợt hiểu ra: “Ngươi muốn tới một lần à? Này! Không phải vậy đâu! Từ từ!”
Ngón tay Lăng Thống dừng lại, Cam Ninh nói: “Từ từ đã, cho ngươi một lần thôi nhé.”
“Bây giờ vào chậm thôi…” Cam Ninh cười nói.
Lăng Thống hơi hơi bất ngờ, quỳ gối trên giường tiến vào theo chỉ bảo của Cam Ninh. Bên dưới đó, Cam Ninh chưa từng dùng cho việc này, nhưng kinh nghiệm làm người khác phong phú nên cũng coi như quen việc dễ làm, biết cách lấy lòng Lăng Thống.
“Ưm…” Lăng Thống vô cùng thích ý. Cam Ninh cắn răng chịu đựng: “Từ từ sẽ được thôi.”
“Từ từ cái búa.” Vừa thông thuận một chút, Lăng Thống lập tức mạnh mẽ ra vào, Cam Ninh hét ầm lên, không ngừng xin tha, trong tiếng kêu lại nghe ra một chút bất thường.
Lăng Thống cũng nhận ra, trêu chọc: “Thích không?”
Cam Ninh dở khóc dở cười: “Thi… thích.”
“Chỗ đó… A a đâm trúng… chậm lại…”
Lăng Thống lại nhẹ nhàng đăm rút, đâm vào điểm nhạy cảm của Cam Ninh, khiến Cam Ninh từ từ cương lên.
Lăng Thống nhẹ thở ra, bắn. Lúc rút ra, Cam Ninh hắc hắc cười mấy tiếng.
“Nào nào, tiếp tục nào.” Cam Ninh tuốt tuốt chỗ cứng rắn bên dưới, trở mình đè Lăng Thống xuống.
“Không không mà… đừng tiếp nữa!”
“Nữa đi mà, vợ chồng già rồi còn ngại gì…”
“…”
——————————-
Liên Đông năm Vĩnh An thứ mười sáu.
Tử Long hiền đệ:
Nhìn thư như thấy mặt, vẫn không tìm thấy tung tích của Kỳ Lân. Sang năm, huynh dẫn quân thân chinh tái Bắc, ra Trường Thành, chinh phạt Tiên Ti. Nay non sông tạm ổn, nhưng bảo đao có giấu kỹ cỡ nào cũng có lúc phải ra ánh sáng, ngóng trông đệ ra tay tương trợ.
Thu đi Đông đến, một năm lại trôi qua, thọ mạng con người có hạn, nhớ ra Tử Long đã ba mươi vẫn chưa bàn chuyện cưới hỏi, nghe ngu huynh một lời: Quý trọng người trước mặt thì hơn.
Ngu huynh: Phụng Tiên
“Báo—”
“Bẩm báo Triệu tướng quân, đã tìm ra chỗ của tiểu Vương gia rồi!”
Triệu Vân khoác áo ngồi đọc thư trong thư phòng.
Hắn thản nhiên hỏi: “Ở đâu?”
Giáo úy đáp: “Ở… trong thành… chỗ gọi là Vãn Hương Cư.”
Triệu Vân lệnh: “Điều động tất cả binh mã!”
Giáo úy chia nhau truyền lệnh xuống, tên phá hoại cấp Thần Lưu thiện đã ra phủ một buổi, đi đến đâu gà bay chó sủa đến đó. Triệu Vân ra lệnh, dùng quân tình báo đi điều tra, theo dõi, bám sát, truy tìm, phân tích sàn lọc tin tức, toàn thành phòng bị, chiếu cáo thiên hạ, tháng Chạp vây thành, lính đặc chủng đồng loạt ra trận, sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, ba quân quên mình phục vụ, tử sĩ sẵn sàng, đông nghìn nghịt vây quanh Vãn Hương Cư.
Vãn Hương Cư là một nhà tiểu quan.
Áo choàng của Triệu Vân bay cuồn cuộn trong gió tuyết, đích thân hắn đến xem, giày sắt vừa đạp lên ngạch cửa, tiểu quan trong nhà hét ầm lên chạy tứ tán.
“Tiểu chủ công đâu?” Triệu Vân lạnh lùng hỏi.
Tú bà chạy ra nghênh đón, cười giả lả: “Ai dô, ngọn gió nào thổi Trấn Bắc tướng quân đến đây thế này—”
Triệu Vân nói: “Đừng hòng che giấu, giao tiểu chủ công ra đây!”
Tú bà đá lông nheo: “Tuyệt đối không dám giấu tiểu chủ công. Đại tướng quân không tin sao? Nếu vậy thì mời ngài tự kiểm tra.”
Triệu Vân lệnh: “Xét!”
Tiếng hét the thé vang lên khắp nơi, Triệu Vân ngồi trong sảnh, tú bà tự tay dâng trà, đi một bước lắc hông ba lần, mãi mới đến nơi.
“Tiểu chủ công ấy mà… Làm sao mà đến chỗ chúng ta được chứ?” Tú bà cười nhún nhường nói: “Thứ ta nói thẳng, Trấn Bắc tướng quân tìm làm chi cho mất công.”
Đôi mắt Triệu Vân hàm tiếu, lạnh lùng nói: “Này mới là kỳ, chỉ cần thấy thằng nhóc kia ở đâu thì chủ công chắc chắn ở đó.”
Binh lính kéo một nhóc đạo sĩ toàn thân mặc đạo bào màu vàng đi ra. Nhóc đạo sĩ kia còn la lối: “Này này, ta làm gì sai nào? Ta có chân mà…”
Triệu Vân nói: “Không lo học hành, quậy phá thì giỏi!”
Nhóc đạo sĩ chống chế: “Không liên quan đến ta, ta đi trước nhé. Hôm nay còn hai lần cúng lễ chưa làm đây…”
Tú bà cười cười: “Ờ ờm… Sao đạo trưởng Nãi Cát lại ở trong đây?”
Triệu Vân chớp mắt, có ý chế nhạo: “Phải ha, tại sao ngay cả đạo trưởng Nãi Cát cũng ở trong kỹ viện vậy ta? Diễn trò đủ chưa, nên về rồi.”
Tú bà ngây ngô hỏi: “Tướng quân đang nói gì thế ạ? Ta là…”
Triệu Vân giơ tay tóm lấy eo của tú bà, tú bà ư một tiếng mềm cả người, Triệu Vân nhanh tay kéo mặt nạ hóa trang trên mặt nàng, chế giễu: “Còn giả bộ nữa thôi? Nghĩ gạt được ta à? Tú bà kia quả thật là A Đẩu cải trang, lúc này mới la bai bải: “Nãi Cát! Ngươi chơi hèn…”
Nãi Cát đã chạy mất dạng, Triệu Vân xách cổ áo A Đẩu, nhấc hắn lên vai vác về. A Đẩu còn bày trò đạp đạp hai chân, làm như cô dâu Tiểu Thúy Hoa bị Triệu Lão Hổ bắt cóc đem về phủ.
“Ngươi yên một lát có được không?” Triệu Vân về tới phủ, ném A Đẩu lên ghế.
A Đẩu cười hì hì, lật qua lật lại mặt nạ da người trong tay, che nửa bên mặt cười quyến rũ.
“Không có gì làm, buồn muốn chết luôn.” A Đẩu ngẩng mặt, nhàm chán nói: “Hay là sư phụ dẫn ta ra ngoài đi. Chúng ta đến Thành Đô thăm Gia Cát tiên sinh.”
Triệu Vân lạnh lùng: “Chỉ biết chơi. Tiên sinh của ngươi còn viết riêng cho ta một lá thư, hỏi khi nào bàn chuyện hôn nhân của ngươi.’
A Đẩu: “Ài…”
Triệu Vân: “Ngươi muốn thành thân cũng phải tìm con gái nhà đàng hoàng. Khi không chạy đến chỗ đám tiểu quan làm gì? Có thấy mất mặt không?”
A Đẩu: “Ta không thích nữ nhân.”
Triệu Vân dạy dỗ: “Bậy bà, nào có đạo lý không thành thân?”
Hạ nhân bưng nước ấm khăn vải lên, Triệu Vân rửa tay vừa nói: “Hoặc là để nhiếp chính vương chỉ hôn cho ngươi? Hiện giờ cả thiên hạ đều nhìn ngươi chằm chằm, ngoan ngoãn một chút, đừng gây phiền cho sư phụ mãi thế.”
“Nhiếp chính vương?” A Đẩu chán nản lấy cây bút quẹt qua quẹt lại trên tờ giấy.
“Lã Bố.” Triệu Vân nói: “Lúc ngươi còn nhỏ, khi được đưa ra khỏi Trường Phản, hắn từng bế ngươi.”
A Đẩu lười nhác nói: “Thiên hạ đệ nhất Lã Phụng Tiên, phỏng chừng cũng đã già rồi.”
Mắt Triệu Vân mang theo ý cười: “Dù có già cũng là thiên hạ đệ nhất. Năm sau, sư phụ sẽ theo hắn xuất binh đến biên cương, đến phương Bắc xa xôi thân chinh Tiên Ti.”
A Đẩu nhướng mi: “Vậy sư phụ cho ta theo với, nhé?”
Triệu Vân: “Hành quân đánh giặc, sao mang ngươi theo được?”
A Đẩu: “Cho ta theo đi, cho ta đi với, đi mà, ta muốn đi…”
A Đẩu nhảy lên, ôm cổ Triệu Vân. Triệu Vân đỏ mặt, trách mắng: “Ẩu tả, ngồi cho đàng hoàng.”
A Đẩu vừa hôn vừa cắn trên má Triệu Vân mấy cái, trổ hết mồi dê xồm. Triệu Vân còn mặc áo giáp, A Đẩu chen một tay vào ngực hắn vừa xoa vừa sờ, còn chưa đã ghiền, kéo giáp ngực của Triệu Vân ném bang bang xuống đất.
Tay lạnh nhét vào cổ Triệu Vân, Triệu Vân rùng mình, ngồi không nổi nữa, cả giận nói: “Ngồi đàng hoàng coi.” Dứt lời ôm ngang A Đẩu bỏ vào giường, bản thân hắn thì ngồi bên mép giường, nhấn mạnh: “Đến lúc đó, sư phụ đưa ngươi đến Trương An, có thiên tử ở đó, ngươi có thể kết bạn với công khanh đại thần, xem nhà ai có tiểu thư đồng ý tới Liêu Đông của chúng ta…”
Nói đến đây, Triệu Vân thở dài.
A Đẩu cũng thở dài.
Triệu Vân mỉm cười: “A Đẩu, gần đây ngươi lo lắng chuyện gì vậy?”
A Đẩu nhíu nhíu mày: “Ta không thành thân đâu, ta muốn sống với sư phụ.”
Triệu Vân khuyên giải: “Không có việc đó đâu, nam nhân nào mà không thành thân?”
A Đẩu hỏi ngược lại: “Vậy sao sư phụ không thành thân?”
Triệu Vân cứng họng.
Triệu Vân nghĩ nghĩ, nói: “Nếu lỡ cưới phải một sư nương không hợp ý ngươi thì sao? Có một mình còn bị ghen tuông lung tung, nếu cưới thật…”
A Đẩu nhìn Triệu Vân một hồi, Triệu Vân lại nói: “Tóm lại không thể đoạn tụ được.”
A Đẩu: “Hôm nay sư phụ ngủ với ta đi.”
Triệu Vân: “…”
Triệu Vân: “Lớn như vậy rồi, còn muốn sư phụ ngủ cùng?”
A Đẩu mím miệng không nói. Triệu Vân thấy A Đẩu quá sức ỷ lại vào mình cũng không nỡ lòng bỏ mặc, đành nói: “Ăn cơm tối trước đi.”
Sau bữa cơm, đến giờ thắp đèn, Triệu Vân ở ngoài sân đắp người tuyết cho A Đẩu, rồi về phòng lấy sách đọc cho hắn nghe.
A Đẩu vừa nghe vừa không chịu ngồi yên, viết viết vẽ vẽ trên giấy, ánh mắt nhìn ngó lung tung. Lúc thì liếc ra ngoài phòng, nhìn hai người tuyết một lớn một nhỏ nắm tay nhau. Lát sau đường nhìn lại dán lên mặt Triệu Vân.
Dù Triệu Vân đã qua ba mươi, nhưng không có chuyện gì quá mức ưu phiền, dung nhan vẫn như cũ, so với năm đó mới đến Liêu Đông xa xôi chẳng khác là bao, mỗi ngày không biết bao nhiêu người đến cầu hôn. A Đẩu ngày nào cũng lo lắng đề phòng, chỉ sợ sơ sẩy là Triệu Vân bị cướp đi mất, ngồi không yên, nhìn được ăn không ăn được, quả thật tâm tư quá ư phiền não.
“Nhìn cái gì?” Triệu Vân sớm phát hiện A Đẩu bồn chồn, rốt cuộc mở miệng hỏi.
A Đẩu: “Sư phụ… ài.”
Triệu Vân nhại theo: “A Đẩu… ài.”
A Đẩu: “…”
Triệu Vân mỉm cười.
“Sư phụ.” Đột nhiên A Đẩu hỏi: “Ngươi thích ta không?”
Triệu Vân không trả lời, lát sau mới lên tiếng: “Ngươi không quậy phá sư phụ sẽ thích ngươi, sư phụ bị ngươi quậy muốn chết rồi đây này, ngươi ngoan một chút được không? Chạy đến Vãn Hương Lâu tìm đoạn tụ làm gì? Đời này của sư phụ giao vào tay ngươi, ngươi tội nghiệp cho sư phụ đi. Đừng gây chuyện nữa…”
A Đẩu đáp: “Được. Ta đảm bảo từ nay về sau không quậy phá nữa, sư phụ chỉ được thích mình ta. Hứa rồi nha?”
Triệu Vân gật gật đầu, lật qua một trang sách định tiếp tục đọc, môi A Đẩu lại đến gần.
Triệu Vân bất ngờ nhận một nụ hôn của A Đẩu, vừa xấu hổ vừa rối rắm, muốn tránh lại bị A Đẩu ôm cổ, tránh không thoát.
“A Đẩu, ngươi…”
A Đẩu nói: “Ta thích sự phụ. Ta biết sư phụ sẽ đến Vãn Hương Cư tìm ta… Trốn là để sư phụ đi tìm.”
Triệu Vân nhìn A Đẩu, A Đẩu không nói lời nào. Lát sau buồn bã đi ra sau bức bình phong, leo lên giường, kéo chăn quấn hành con sâu nhỏ, quay lưng ra ngoài úp mặt vào tường, cô đơn một mình đi ngủ.
Triệu Vân đặt sách lên bàn, bần thần nhìn ngọn đèn.
Không biết qua bao lâu, tim đèn chìm dần vào trong dầu, im hơi lặng tiếng lụi tàn.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi xào xạc, ánh tuyết lấp loáng rải khắp phòng, hai người tuyết lớn nhỏ nắm tay nhau đứng trong sân, đôi mắt hạch đào của người tuyết thấy Triệu Vân đứng lên.
Triệu Vân cởi áo ngoài, chỉ còn áo lót mỏng, chui vào chăn ôm A Đẩu.
A Đẩu lầu bầu: “Sư phụ… chân ngươi lạnh…”
Triệu Vân cười: “Lát nữa sẽ ấm.”
Yên tĩnh trong chốc lát, A Đẩu gọi: “Sư sư sư… sư phụ…”
Triệu Vân đáp khẽ: “Không phải ngươi thích sư phụ sao?”
A Đẩu xúc động không thôi, nói: “Ta không… Đừng sờ… A, sư phụ, ngươi… ngươi cương rồi.” Tiếng nói nhỏ dần đi.
Sau một hồi, A Đẩu thở hổn hển: “Sư phụ, ta muốn cái kia…”
Triệu Vân nói: “Không được… ngươi còn nhỏ…”
A Đẩu: “Ta muốn… ta muốn…”
Triệu Vân: “Đừng quậy, như vậy được rồi, ngươi không chịu nổi…”
A Đẩu: “Ta không sợ đau.”
Triệu Vân bất đắc dĩ.
A Đẩu: “A… ai ui ai ui.”
Triệu Vân dừng tay, A Đẩu nói: “Không đau… sư phụ tiếp tục.”
Triệu Vân: “…”
A Đẩu: “Ai da, sư phụ… chậm một chút… đau…”
Tiếng thở của Triệu Vân càng lúc càng nặng, giống như báo săn bị giam cầm nhiều năm. A Đẩu la to: “Đau… Chậm một chút, đau quá! Sư phụ…ngươi cứng quá!”
Lần đầu của A Đẩu, dù Triệu Vân cẩn thận từng chút tiến vào nhưng do xưa nay chưa từng trải chuyện phòng the, dương v*t cứng như gậy sắt, kích cỡ lại lớn, đâm vào A Đẩu chỉ cảm thấy như bị giã nhừ, rất khó chịu.
“Nhẹ thôi—đau! Sư phụ!” A Đẩu phát điên réo lên, bất ngờ quay qua đánh cho Triệu Vân một cái.
Triệu Vân không dám tiếp tục tiến vào thêm, đành nhịn, nói: “Xin lỗi… A Đẩu, sư phụ chưa từng…”
A Đẩu ngượng ngùng: “Xin lỗi, sư phụ.”
Triệu Vân cười lên, cái đánh đó thật sự nhẹ như là đánh yêu, trong lòng hai người ngầm ăn ý, cảm thấy ấm áp tràn lan.
“Được rồi… tốt rồi…” A Đẩu rên rỉ: “Bọn họ nói sau khi vào rồi… lát sẽ quen… không còn đau.”
Triệu Vân: “Còn khó chịu không?”
Khóe mắt A Đẩu lấp loáng ánh nước: “Sư phụ, đồ chơi kia của ngươi… vừa thô vừa dài…”
Mặt Triệu Vân đỏ bừng, A Đẩu lại nói: “A… thích quá … Sư phụ làm ta đi…”
Triệu Vân: “…”
Triệu Vân đâm vài cái, nhịn không được ôm chặt lấy A Đẩu, thở dốc.
A Đẩu: “Không thể nào, sư phụ bắn rồi hả?”
Triệu Vân xấu hổ muốn chết luôn cho rồi, vậy mà lát sau A Đẩu lại nói: “Sư phụ, ta là người… đầu tiên của ngươi sao?”
Triệu Vân đỏ mặt, nói nhỏ: “Ừ, nghỉ ngơi một lát, sư phụ đền cho.”
Bên bờ Bột Hải.
Huyện Giao nghỉ ngơi một ngày không ra khơi, hơn một ngàn kỵ binh hộ tống xe ngựa Lang Tà vương trên sơn đạo vòng qua núi, đi về phía bờ biển.
Trong xe đốt lò than, trên tháp phủ dày một lớp da cừu từ Tây Lương đưa tới.
“Gần đến chưa!” Tôn Sách hỏi ra bên ngoài: “Lựa đường bằng phẳng một chút.”
Đánh xe đáp: “Hồi bẩm chủ công, còn khoảng hai canh giờ mới tới.”
Chu Du cũng ngồi trong xe, tập trung xem bản đồ.
Tôn Sách gọi: “Này, Công Cần.”
Lông mi Chu Du động đậy, không thèm nhìn Tôn Sách.
Bên ngoài xe tuyết đang rơi dày, trong xe lại ấm áp như Xuân, Tôn Sách ngồi không chịu không nổi, chốc chốc kéo áo Chu Du, chốc chốc lại đụng chạm hắn một chút.
Chu Du e hèm, Tôn Sách mới dừng tay, lấy bình tự rót tự uống.
“Không được uống rượu lạnh.” Chu Du lạnh lùng nói.
Tôn Sách ngâm nga hát gì đó, lấy ấm đồng hâm nóng rượu, chia cho mỗi người một ly. Chu Du ôm rượu trong tay cho ấm, đăm chiêu không vội uống.
“Lại đây nào.” Tôn Sách cười nói, đến gần bên cạnh Chu Du, tự uống một hớp, ôm vai hắn, muốn đút rượu.
Chu Du nghiêng đầu sang, môi ấm áp chạm nhau, chia vài ngụm rượu, trên mặt bắ đầu ửng đỏ.
“Đông năm nay lạnh quá.” Chu Du nói.
Tôn Sách cười: “Chứ còn gì nữa. Môi ngươi, tay ngươi đều lạnh hết rồi nè. Đừng xem nữa. Ta ủ ấm cho.”
Tôn Sách mở áo khoác ngoài, ôm Chu Du vào lòng, cách một lớp áo lót, cơ thể Tôn Sách như bếp lửa tự nhiên, Chu Du ấm dần lên.
Một lát sau, Tôn Sách bắt đầu biến thành con khỉ lớn, chỗ này xoa xoa, chỗ kia sờ sờ. Chu Du vội nói: “Được rồi được rồi, ta ấm rồi.”
“Này, Bá Phù… Ngươi sờ đi đâu đó?”
“Khoan… Từ từ!”
Chu Du muốn đứng dậy, lại bị Tôn Sách ôm cứng cái eo, kiềm chặt trước người, khóe miệng hắn cười cười lưu manh, hào hứng nói: “Còn hai canh giờ nữa lận. Lại đây đi.”
Hai má Chu Du đỏ bừng, chỉ chốc lát sau bắt đầu thở gấp.
Xe ngựa lúc lắc lung lay tiến đến mục tiêu, một bàn tay Chu Du ló ra bên ngoài, gió lạnh thừa cơ thổi vào.
“Nhẹ… nhẹ một chút…” Giọng nói Chu Du càng lúc càng nhỏ.
Lại đột nhiên lớn lên: “Ta bảo nhẹ thôi! Đau!”
Chu Du phát điên kêu to, quay lại quật Tôn Sách một bàn tay. Tôn Sách cười hắc hắc, cái đánh kia không nặng lắm, đánh là thương mắng là yêu, có giơ chân lên đạp cũng là yêu là hôn thôi.
“Ôi… ôi…” Xe ngựa nảy lên, tiếng của Chu Du lại đổi.
Hai khắc sau.
“Ưm…” Tôn Sách ôm Chu Du, hôn một lần triền miên thỏa mãn.
Chu Du thở ra một hơi, áo bị lột mất, lồng ngực cường tráng để trần, khoác áo choàng lên người.
Tôn Sách giúp Chu Du kéo ngay áo khoác trên vai, nhỏ giọng trò chuyện: “Ngươi còn chưa… Để ta giúp ngươi.”
Chu Du nhìn Tôn Sách đề phòng, nhưng lát sau lại gật gật đầu.
Đổi chỗ với Tôn Sách.
Tôn Sách bị đặt ở dưới vùng vẫy như khỉ, hét toáng lên: “Ai da… Ai ui…”
Chu Du kéo đai lưng, thật nhịn không được muốn bóp cổ Tôn Sách, trong lòng lại thầm buồn cười nên bỏ qua mong muốn trong đầu.
“Tôn lang…” Chu Du gọi khẽ.
Hắn nằm úp sấp trên lưng Tôn Sách, một tay lướt dọc từ cổ qua ngực, xuống bụng, vào giữa hai chân.
“A…” Tôn Sách vừa thở vừa nói: “Đường này hơi xóc, chậm một chút.”
Chu Du nghiêng người, ôm eo Tôn Sách. Hai người nằm nghiêng trong xe. Mắt Tôn Sách hơi thất thần, không ngừng thở gấp. Qua hồi lâu, hắn giơ tay lên tìm bàn tay Chu Du, không quay đầu chỉ mỉm cười hỏi: “Xong rồi?”
Chu Du ừ, hôn hắn.
“Chủ công! Đến huyện Giao rồi!” Đội trưởng đội kỵ binh nói.
Tôn Sách đáp: “Được, cuối cùng cũng tới!”
Hai người ngồi dậy, mặc áo lót, chỉnh sửa lại áo ngoài. Tôn Sách cầm lò sưởi cho Chu Du ôm. Tuyết đã ngừng rơi, gió rét từ ngoài biển thổi vào, dân chúng trong trấn ven biển cùng với ngư dân đều phơi lưới, đi ra nghênh đón hai người Tôn Chu đến tuần tra.
“Mọi người đều về nhà nghỉ ngơi đi, chúng ta chỉ xem chốc lát thôi.” Chu Du hiền hòa cười nói.
Tôn Sách nắm tay Chu Du, hai người đều khôi ngô sáng sủa, bước dọc theo bờ biển, vòng qua sào phơi lưới. Mặt trời mùa Đông, chiếu từng tia sáng ấm áp, càng khiến Tôn Sách tràn trề sức sống.
“Thu hoạch năm nay có vẻ khá tốt.” Tôn Sách cười nói.
Chu Du đáp lời: “Có thể đóng băng là được. Năm sau lại được mùa.” Nói xong cảm thấy hơi hơi buồn ngủ, theo Tôn Sách đi ra bãi biển.
Tôn Sách ôm Chu Du, im lặng đứng ở bãi biển, trông thấy nước xanh vạn dặm lạnh căm căm hết vào lại ra, sóng dâng cuồn cuộn.
Tôn Sách cười nói: “Vẫn chưa đóng băng nhỉ?” Dứt lời, khom người nhặt một khối băng ném ra xa.
Mặt biển xanh mênh mông như ngọc bích ầm ì gợn sóng, chợt ‘tỏm’ một tiếng, bắt đầu từ mỏm đá ven bờ hướng về phía khơi xa, khắp mặt biển dần dần đóng băng tỏa ra sương lạnh. Chu Du thấy vậy thì mỉm cười.
——————————-
Năm Vĩnh An thứ ba, vùng đất cực Tây, Kim Võ Uy.
Cam Ninh nói: “Lão tử đến Tây Lương rồi sẽ không đi đâu nữa hết. Này, Công Tích, ngươi nói xem…”
Lăng Thống bất mãn hỏi: “Còn bao lâu?”
Cam Ninh cười cầu hòa: “Hắc hắc hắc, tới ngay bây giờ đấy. Công Tích, đại ca nói với ngươi cái này, lát nữa ngươi đừng có đánh người ta nha.”
Lăng Thống: “?”
Cam Ninh giải thích: “Trong nhà đại ca… Trong nhà đại ca có… Hắc hắc hắc hắc…”
Lăng Thống lạnh lùng nói: “Nam nhân độc thân, trong nhà có bừa bộn chút cũng không sao.”
Cam Ninh gãi gãi đầu: “Không giận là tốt rồi. Hắc hắc.”
Xe ngựa dừng trước phủ mới xây của Cam Ninh trong thành Võ Uy, Lăng Thống nhảy xuống xe, Cam Ninh dặn dò binh sĩ khuân vác này nọ, lại tràn đầy lo âu nhìn ngó xung quanh.
Dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp, Lăng Thống đi vào sân thầm nghĩ; Cam Ninh đi theo đằng sau có vẻ thong dong, thực ra tim gan đều muốn nhào lên cổ họng.
“Đại gia—”
“Đại gia chàng đã về rồi—”
“Ôi, có khách đến—”
Bốn tên nam sủng trang điểm lòe loẹt chạy ra đón.
Cam Ninh: “…”
Lăng Thống: “…”
Cam Ninh cười to: “Các ngươi vẫn tốt chứ? Ông đây không ở nhà, dạo này mọi người thế nào!”
Lăng Thống nghe như sét đánh ngang tai, nhếch khóe miệng, nhìn bốn tên tiểu quan vây quanh Cam Ninh như một đám các ngôi sao ôm lấy mặt trăng, phải mất một hồi lâu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lăng Thống: “Cam Hưng Bá.”
Cam Ninh ngượng ngùng gãi gãi đầu, giới thiệu: “Đây là Tiểu hồng, đây là Tiểu Thanh, ờm ờm… Mọi người đến chào hỏi chủ mẫu!”
Nháy mắt, Lăng Thống nổi điên.
“Chuyện này là thế nào? Cam Hưng Bá–!” Lăng Thống rống lên như sư tử Hà Đông: “Ngươi giải thích rõ ràng cho ta!”
Đám nam sủng ‘xoạc’ một cái chạy tứ tán. Cam Ninh nói: “Đây là… ngươi đừng giận, Công Tích à, bọn họ là… người thân… mật của đại ca…”
Trời đất quay cuồng, Lăng Thống đứng không vững nữa.
“Bấy lâu nay ngươi lừa ta!”
Cam Ninh cãi chày cãi cối: “Nào có lừa ngươi?! Ông đây chỉ là không có nói mà thôi!”
Lăng Thống tức muốn nổ phổi, quay lưng bỏ đi. Cam Ninh vội cười làm lành cản lại, nhưng Lăng Thống đã muốn đi, rút dao dọa đâm, hắn đành trơ mắt hậm hực đứng nhìn.
Cam Ninh tội nghiệp năn nỉ: “Đại ca biết sai rồi.”
Lăng Thống: “…”
Nhóm tiểu quan sợ hoảng hồn đang trốn sau chuồng ngựa, phòng củi, bên cạnh giếng im lặng theo dõi trong chốc lát. Sau một hồi, tiểu quan Giáp là người thông minh nhất, nắm chặt khăn tay khóc bù lu bù loa nhào ra, ôm cứng một bên đùi Lăng Thống.
“Quân gia xin đòi lại công bằng cho chúng tôi–!”
Cam Ninh: “…”
Lăng Thống: “…”
Có người mở đầu, những người khác đều rầm rập chạy ra ngoài sân, kẻ níu tay, người quỳ gối, mạnh ai nấy tố cáo với Lăng Thống.
“Ta vốn là người Ba Thục, ở quê nhà đã thành thân, không ngờ hôm đó ra bờ sông gặp phải cướp…” Tiểu quan Ất khóc ròng.
“Ta là con một trong nhà, mẹ ta không biết giờ đã thế nào. Ta muốn về nhà phụng dưỡng song thân… Xin quân gia thương xót, dẫn chúng ta theo với!” Tiểu quan Bính bi thương thống thiết.
“Năm nay ta ba mươi ba, qua mấy năm nữa…” Tiểu quan Đinh gào khóc thê lương.
Một tiếng ‘ầm’ vang dội chín tầng trời, Cam Ninh đứng giữa viện ngã ngửa ra té xỉu.
Lăng Thống cạn lời. Lát sau mới nói: “Các ngươi đều bị tên cướp kia ép đến đây sao?”
Nhóm tiểu quan nước mắt nước mũi ròng ròng: “Đúng vậy đúng vậy… Hắn đáng chịu ngàn đao…”
Mặt Lăng Thống thê thảm thì thôi nhé, lại hỏi: “Các ngươi muốn về nhà phải không?”
Mấy người tiểu quan không khỏi khóc lóc ỉ ôi thêm một trận. Dù là con nhà đàng hoàng đã thành thân, hay nông phu sơn dã chỉ vì một ý nghĩ của Cam Ninh phải chịu tô son điểm phấn, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cúi mình hiến cúc, khổ không nói nổi!
Lăng Thống: “Các ngươi không… Ừm, ý của ta là, các ngươi thật lòng không muốn sống với hắn nữa phải không?”
Cả đám gật đầu như gà mổ thóc, đáp vâng.
Lăng Thống: “…”
Cuộc đời hai mươi năm của Lăng Thống lần đầu chứng kiến một việc có thể thay đổi nhanh đến dường này.
Lăng Thống muốn nói lại ngừng, suy nghĩ một lát mới lên tiếng: “Mọi người đều muốn về nhà à?”
Nhóm tiểu quan lại bắt đầu khóc oang oang.
Lăng Thống: “Vậy thì… Cam Hưng Bá!”
Cam Ninh: “Các ngươi… các ngươi lừa ta… Các ngươi…”
Mấy người vội trốn ra phía sau Lăng Thống, ôm nhau khóc sướt mướt, giống như đám thú con bị hoảng sợ, nhịn nhục lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được Chúa Cứu Thế.
Lắng Thống nói: “Nếu là… bị bắt đến, các ngươi… vào trong thu dọn đồ đạc đi, chỗ ta còn ít vàng, thay mặt Hưng Bá huynh chia cho các ngươi. Về nhà chăm lo phụng dưỡng cha mẹ.”
Ai nấy đồng loạt gật đầu, về phòng thu dọn này nọ, một người trong số đó lại nói với Cam Ninh: “Cam đại gia, ngươi là người tốt…”
Cam Ninh lập tức muốn rút đao, nhưng đám tiểu quan chạy nhanh còn hơn thỏ, nhoáng một cái đã không còn ai.
Trăng lên giữa trời, trong phủ chỉ còn lại mỗi Lăng Thống và tên cầm đầu thủy tặc Cam Ninh.
Lăng Thống im lặng đứng trước phòng, trong bụng vẫn chưa hạ hỏa.
Cam Ninh buồn bực ngồi trong góc sân vẽ vòng tròn.
“Khó trách, hỏi chuyện trong nhà, ngươi không bao giờ kể.” Lăng Thống lên tiếng.
Cam Ninh bĩu môi.
Lăng Thống lại nói: “Ngươi có đánh đập bọn họ không?”
Cam Ninh tủi thân: “Không hề!”
Lăng Thống: “Bọn họ chưa từng nói với ngươi muốn về nhà sao? Ngươi trả lời thế nào?”
Cam Ninh tủi thân gào to: “Ai mà biết!”
Lăng Thống nói: “Tuyết rơi rồi, vào nhà thôi.”
Cam Ninh vẫn cằn nhằn liên miên, không rõ đang oán giận cái gì, rõ ràng là lần đầu mới gặp chuyện này, làm cho tên cướp đẹp trai ngời ngời như hắn đau thấu tâm can.
Trong phòng trống huơ trống hoác, thứ gì tốt cũng đều bị bọn họ mang đi cả. Lăng Thống lấy bừa một cái chậu đốt than lên, lại dặn quản gia nấu cơm chiều.
Lăng Thống chưa nói đi, cũng chưa nói ở.
Cam Ninh ăn vào hai chén cơm, lòng mới thoải mái được một chút, nghiêng đầu gọi: “Công Tích.”
Lăng Thống mặc kệ hắn, tự mình cởi giáp ngồi xuống một bên lau kiếm.
Cam Ninh thấy vậy mới nhích qua, thanh kiếm của Lăng Thống lập tức gác lên cổ Cam Ninh.
Cam Ninh cười hắc hắc, ngón tay nắm lưỡi kiếm, đẩy ra, sáp mặt lại hôn hôn.
Lăng Thống ỡm ờ để mặc Cam Ninh âu yếm trong chốc lát. Cam Ninh nói: “Thôi, không muốn nghĩ về chuyện đó nữa.”
Lăng Thống bất chợt nổi giận: “Ông đây còn chưa lên tiếng, ngươi còn ở đó tiếc thương hả!”
Cam Ninh ôm Lăng Thống, đặt hắn lên tháp, Lăng Thống lạnh lùng nói: “Ngươi nói, món nợ này ngươi tính thế nào?”
Cam Ninh cười làm lành: “Ngươi muốn sao cũng được.”
Lăng Thống: “Ta quyết định?”
Cam Ninh: “Đại ca nghe lời ngươi hết. Ngươi nói gì cũng được.”
Lăng Thống không lên tiếng nữa, Cam Ninh lập tức cởi áo, để lộ cánh tay mạnh mẽ, trên ngực còn một vết sẹ do tên bắn lưu lại. Lăng Thống đưa tay sờ sờ, nhớ lại chút chuyện trước đây, nhu tình thành triền miên.
Cam Ninh cười lưu manh, nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn, lại hôn hôn hắn, cởi áo lót hắn, đè hắn lên giường, bắt đầu cuộc vui.
Lăng Thống: “…”
Cam Ninh: “Ôi – bé ngoan ơi—“
Lăng Thống: “Nhẹ… nhẹ thôi!”
Cam Ninh: “Ờ ờ…”
Lăng Thống: “Đau! Nhẹ thôi!” Lăng Thống năn nỉ không được, quay lại đập cho Cam Ninh một cái. Cú đánh rất vang nhưng không mạnh, đánh yêu kiểu này càng khiến Cam ninh hứng khởi hơn, hắn cười hắc hắc, quấy rối Lăng Thống không ngừng.
Một lát sau, căn phòng vốn im lặng truyền ra tiếng Lăng Thống thở dốc, hai má đỏ hây hây không ngừng rên rỉ.
Công phu trên giường của Cam Ninh thì không cần phải bàn, đôi phen làm Lăng Thống muốn cao trào, lại dừng đúng lúc, nhẹ nhàng ra vào vài lần, rồi đâm vào thật mạnh, khiến Lăng Thống rên rỉ không thôi.
Vài lần lại rút cắm như điên, đến khi Lăng Thống chịu hết xiết lớn tiếng xin tha, hắn lại thong thả ra vào, lúc có lúc không đến đến đi đi cho Lăng Thống lấy hơi.
Cam Ninh rên hừ hừ, nói: “Ông đây là người thế nào? Sao lại không yêu?”
Lăng Thống: “…”
Cam Ninh: “Công Tích có thích đại ca không?”
Lăng Thống nghiến răng: “Đừng nói nữa…”
Cam Ninh lại ra sức, kéo chăn ra, ôm Lăng Thống ép lên tường, nói: “Nói mau.”
“Thi… thích.” Lăng Thống nói khẽ.
Buồn bực trong lòng Cam Ninh cuối cùng cũng tìm được đường ra, cắm trong cở thể Lăng Thống, thỏa mãn hôn hắn hết lần này đến lần khác.
Lăng Thống ngồi dậy, trần truồng đi tắm. Cam Ninh thật sự mệt mỏi, nhắm mắt tựa bên giường.
Lúc Lăng Thống quay lại, Cam ninh dường như vẫn thòm thèm, dư vị lưu lại rất lâu, Lăng Thống xốc chăn lên chui vào.
“Này, Công Tích…” Cam Ninh chợt thấy không đúng: “Ngươi đang sờ đi đâu đó?”
Mặt Lăng Thống tỉnh rụi: “Ngươi nói việc gì cũng nghe ta.”
Cam Ninh mở choàng mắt, chợt hiểu ra: “Ngươi muốn tới một lần à? Này! Không phải vậy đâu! Từ từ!”
Ngón tay Lăng Thống dừng lại, Cam Ninh nói: “Từ từ đã, cho ngươi một lần thôi nhé.”
“Bây giờ vào chậm thôi…” Cam Ninh cười nói.
Lăng Thống hơi hơi bất ngờ, quỳ gối trên giường tiến vào theo chỉ bảo của Cam Ninh. Bên dưới đó, Cam Ninh chưa từng dùng cho việc này, nhưng kinh nghiệm làm người khác phong phú nên cũng coi như quen việc dễ làm, biết cách lấy lòng Lăng Thống.
“Ưm…” Lăng Thống vô cùng thích ý. Cam Ninh cắn răng chịu đựng: “Từ từ sẽ được thôi.”
“Từ từ cái búa.” Vừa thông thuận một chút, Lăng Thống lập tức mạnh mẽ ra vào, Cam Ninh hét ầm lên, không ngừng xin tha, trong tiếng kêu lại nghe ra một chút bất thường.
Lăng Thống cũng nhận ra, trêu chọc: “Thích không?”
Cam Ninh dở khóc dở cười: “Thi… thích.”
“Chỗ đó… A a đâm trúng… chậm lại…”
Lăng Thống lại nhẹ nhàng đăm rút, đâm vào điểm nhạy cảm của Cam Ninh, khiến Cam Ninh từ từ cương lên.
Lăng Thống nhẹ thở ra, bắn. Lúc rút ra, Cam Ninh hắc hắc cười mấy tiếng.
“Nào nào, tiếp tục nào.” Cam Ninh tuốt tuốt chỗ cứng rắn bên dưới, trở mình đè Lăng Thống xuống.
“Không không mà… đừng tiếp nữa!”
“Nữa đi mà, vợ chồng già rồi còn ngại gì…”
“…”
——————————-
Liên Đông năm Vĩnh An thứ mười sáu.
Tử Long hiền đệ:
Nhìn thư như thấy mặt, vẫn không tìm thấy tung tích của Kỳ Lân. Sang năm, huynh dẫn quân thân chinh tái Bắc, ra Trường Thành, chinh phạt Tiên Ti. Nay non sông tạm ổn, nhưng bảo đao có giấu kỹ cỡ nào cũng có lúc phải ra ánh sáng, ngóng trông đệ ra tay tương trợ.
Thu đi Đông đến, một năm lại trôi qua, thọ mạng con người có hạn, nhớ ra Tử Long đã ba mươi vẫn chưa bàn chuyện cưới hỏi, nghe ngu huynh một lời: Quý trọng người trước mặt thì hơn.
Ngu huynh: Phụng Tiên
“Báo—”
“Bẩm báo Triệu tướng quân, đã tìm ra chỗ của tiểu Vương gia rồi!”
Triệu Vân khoác áo ngồi đọc thư trong thư phòng.
Hắn thản nhiên hỏi: “Ở đâu?”
Giáo úy đáp: “Ở… trong thành… chỗ gọi là Vãn Hương Cư.”
Triệu Vân lệnh: “Điều động tất cả binh mã!”
Giáo úy chia nhau truyền lệnh xuống, tên phá hoại cấp Thần Lưu thiện đã ra phủ một buổi, đi đến đâu gà bay chó sủa đến đó. Triệu Vân ra lệnh, dùng quân tình báo đi điều tra, theo dõi, bám sát, truy tìm, phân tích sàn lọc tin tức, toàn thành phòng bị, chiếu cáo thiên hạ, tháng Chạp vây thành, lính đặc chủng đồng loạt ra trận, sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, ba quân quên mình phục vụ, tử sĩ sẵn sàng, đông nghìn nghịt vây quanh Vãn Hương Cư.
Vãn Hương Cư là một nhà tiểu quan.
Áo choàng của Triệu Vân bay cuồn cuộn trong gió tuyết, đích thân hắn đến xem, giày sắt vừa đạp lên ngạch cửa, tiểu quan trong nhà hét ầm lên chạy tứ tán.
“Tiểu chủ công đâu?” Triệu Vân lạnh lùng hỏi.
Tú bà chạy ra nghênh đón, cười giả lả: “Ai dô, ngọn gió nào thổi Trấn Bắc tướng quân đến đây thế này—”
Triệu Vân nói: “Đừng hòng che giấu, giao tiểu chủ công ra đây!”
Tú bà đá lông nheo: “Tuyệt đối không dám giấu tiểu chủ công. Đại tướng quân không tin sao? Nếu vậy thì mời ngài tự kiểm tra.”
Triệu Vân lệnh: “Xét!”
Tiếng hét the thé vang lên khắp nơi, Triệu Vân ngồi trong sảnh, tú bà tự tay dâng trà, đi một bước lắc hông ba lần, mãi mới đến nơi.
“Tiểu chủ công ấy mà… Làm sao mà đến chỗ chúng ta được chứ?” Tú bà cười nhún nhường nói: “Thứ ta nói thẳng, Trấn Bắc tướng quân tìm làm chi cho mất công.”
Đôi mắt Triệu Vân hàm tiếu, lạnh lùng nói: “Này mới là kỳ, chỉ cần thấy thằng nhóc kia ở đâu thì chủ công chắc chắn ở đó.”
Binh lính kéo một nhóc đạo sĩ toàn thân mặc đạo bào màu vàng đi ra. Nhóc đạo sĩ kia còn la lối: “Này này, ta làm gì sai nào? Ta có chân mà…”
Triệu Vân nói: “Không lo học hành, quậy phá thì giỏi!”
Nhóc đạo sĩ chống chế: “Không liên quan đến ta, ta đi trước nhé. Hôm nay còn hai lần cúng lễ chưa làm đây…”
Tú bà cười cười: “Ờ ờm… Sao đạo trưởng Nãi Cát lại ở trong đây?”
Triệu Vân chớp mắt, có ý chế nhạo: “Phải ha, tại sao ngay cả đạo trưởng Nãi Cát cũng ở trong kỹ viện vậy ta? Diễn trò đủ chưa, nên về rồi.”
Tú bà ngây ngô hỏi: “Tướng quân đang nói gì thế ạ? Ta là…”
Triệu Vân giơ tay tóm lấy eo của tú bà, tú bà ư một tiếng mềm cả người, Triệu Vân nhanh tay kéo mặt nạ hóa trang trên mặt nàng, chế giễu: “Còn giả bộ nữa thôi? Nghĩ gạt được ta à? Tú bà kia quả thật là A Đẩu cải trang, lúc này mới la bai bải: “Nãi Cát! Ngươi chơi hèn…”
Nãi Cát đã chạy mất dạng, Triệu Vân xách cổ áo A Đẩu, nhấc hắn lên vai vác về. A Đẩu còn bày trò đạp đạp hai chân, làm như cô dâu Tiểu Thúy Hoa bị Triệu Lão Hổ bắt cóc đem về phủ.
“Ngươi yên một lát có được không?” Triệu Vân về tới phủ, ném A Đẩu lên ghế.
A Đẩu cười hì hì, lật qua lật lại mặt nạ da người trong tay, che nửa bên mặt cười quyến rũ.
“Không có gì làm, buồn muốn chết luôn.” A Đẩu ngẩng mặt, nhàm chán nói: “Hay là sư phụ dẫn ta ra ngoài đi. Chúng ta đến Thành Đô thăm Gia Cát tiên sinh.”
Triệu Vân lạnh lùng: “Chỉ biết chơi. Tiên sinh của ngươi còn viết riêng cho ta một lá thư, hỏi khi nào bàn chuyện hôn nhân của ngươi.’
A Đẩu: “Ài…”
Triệu Vân: “Ngươi muốn thành thân cũng phải tìm con gái nhà đàng hoàng. Khi không chạy đến chỗ đám tiểu quan làm gì? Có thấy mất mặt không?”
A Đẩu: “Ta không thích nữ nhân.”
Triệu Vân dạy dỗ: “Bậy bà, nào có đạo lý không thành thân?”
Hạ nhân bưng nước ấm khăn vải lên, Triệu Vân rửa tay vừa nói: “Hoặc là để nhiếp chính vương chỉ hôn cho ngươi? Hiện giờ cả thiên hạ đều nhìn ngươi chằm chằm, ngoan ngoãn một chút, đừng gây phiền cho sư phụ mãi thế.”
“Nhiếp chính vương?” A Đẩu chán nản lấy cây bút quẹt qua quẹt lại trên tờ giấy.
“Lã Bố.” Triệu Vân nói: “Lúc ngươi còn nhỏ, khi được đưa ra khỏi Trường Phản, hắn từng bế ngươi.”
A Đẩu lười nhác nói: “Thiên hạ đệ nhất Lã Phụng Tiên, phỏng chừng cũng đã già rồi.”
Mắt Triệu Vân mang theo ý cười: “Dù có già cũng là thiên hạ đệ nhất. Năm sau, sư phụ sẽ theo hắn xuất binh đến biên cương, đến phương Bắc xa xôi thân chinh Tiên Ti.”
A Đẩu nhướng mi: “Vậy sư phụ cho ta theo với, nhé?”
Triệu Vân: “Hành quân đánh giặc, sao mang ngươi theo được?”
A Đẩu: “Cho ta theo đi, cho ta đi với, đi mà, ta muốn đi…”
A Đẩu nhảy lên, ôm cổ Triệu Vân. Triệu Vân đỏ mặt, trách mắng: “Ẩu tả, ngồi cho đàng hoàng.”
A Đẩu vừa hôn vừa cắn trên má Triệu Vân mấy cái, trổ hết mồi dê xồm. Triệu Vân còn mặc áo giáp, A Đẩu chen một tay vào ngực hắn vừa xoa vừa sờ, còn chưa đã ghiền, kéo giáp ngực của Triệu Vân ném bang bang xuống đất.
Tay lạnh nhét vào cổ Triệu Vân, Triệu Vân rùng mình, ngồi không nổi nữa, cả giận nói: “Ngồi đàng hoàng coi.” Dứt lời ôm ngang A Đẩu bỏ vào giường, bản thân hắn thì ngồi bên mép giường, nhấn mạnh: “Đến lúc đó, sư phụ đưa ngươi đến Trương An, có thiên tử ở đó, ngươi có thể kết bạn với công khanh đại thần, xem nhà ai có tiểu thư đồng ý tới Liêu Đông của chúng ta…”
Nói đến đây, Triệu Vân thở dài.
A Đẩu cũng thở dài.
Triệu Vân mỉm cười: “A Đẩu, gần đây ngươi lo lắng chuyện gì vậy?”
A Đẩu nhíu nhíu mày: “Ta không thành thân đâu, ta muốn sống với sư phụ.”
Triệu Vân khuyên giải: “Không có việc đó đâu, nam nhân nào mà không thành thân?”
A Đẩu hỏi ngược lại: “Vậy sao sư phụ không thành thân?”
Triệu Vân cứng họng.
Triệu Vân nghĩ nghĩ, nói: “Nếu lỡ cưới phải một sư nương không hợp ý ngươi thì sao? Có một mình còn bị ghen tuông lung tung, nếu cưới thật…”
A Đẩu nhìn Triệu Vân một hồi, Triệu Vân lại nói: “Tóm lại không thể đoạn tụ được.”
A Đẩu: “Hôm nay sư phụ ngủ với ta đi.”
Triệu Vân: “…”
Triệu Vân: “Lớn như vậy rồi, còn muốn sư phụ ngủ cùng?”
A Đẩu mím miệng không nói. Triệu Vân thấy A Đẩu quá sức ỷ lại vào mình cũng không nỡ lòng bỏ mặc, đành nói: “Ăn cơm tối trước đi.”
Sau bữa cơm, đến giờ thắp đèn, Triệu Vân ở ngoài sân đắp người tuyết cho A Đẩu, rồi về phòng lấy sách đọc cho hắn nghe.
A Đẩu vừa nghe vừa không chịu ngồi yên, viết viết vẽ vẽ trên giấy, ánh mắt nhìn ngó lung tung. Lúc thì liếc ra ngoài phòng, nhìn hai người tuyết một lớn một nhỏ nắm tay nhau. Lát sau đường nhìn lại dán lên mặt Triệu Vân.
Dù Triệu Vân đã qua ba mươi, nhưng không có chuyện gì quá mức ưu phiền, dung nhan vẫn như cũ, so với năm đó mới đến Liêu Đông xa xôi chẳng khác là bao, mỗi ngày không biết bao nhiêu người đến cầu hôn. A Đẩu ngày nào cũng lo lắng đề phòng, chỉ sợ sơ sẩy là Triệu Vân bị cướp đi mất, ngồi không yên, nhìn được ăn không ăn được, quả thật tâm tư quá ư phiền não.
“Nhìn cái gì?” Triệu Vân sớm phát hiện A Đẩu bồn chồn, rốt cuộc mở miệng hỏi.
A Đẩu: “Sư phụ… ài.”
Triệu Vân nhại theo: “A Đẩu… ài.”
A Đẩu: “…”
Triệu Vân mỉm cười.
“Sư phụ.” Đột nhiên A Đẩu hỏi: “Ngươi thích ta không?”
Triệu Vân không trả lời, lát sau mới lên tiếng: “Ngươi không quậy phá sư phụ sẽ thích ngươi, sư phụ bị ngươi quậy muốn chết rồi đây này, ngươi ngoan một chút được không? Chạy đến Vãn Hương Lâu tìm đoạn tụ làm gì? Đời này của sư phụ giao vào tay ngươi, ngươi tội nghiệp cho sư phụ đi. Đừng gây chuyện nữa…”
A Đẩu đáp: “Được. Ta đảm bảo từ nay về sau không quậy phá nữa, sư phụ chỉ được thích mình ta. Hứa rồi nha?”
Triệu Vân gật gật đầu, lật qua một trang sách định tiếp tục đọc, môi A Đẩu lại đến gần.
Triệu Vân bất ngờ nhận một nụ hôn của A Đẩu, vừa xấu hổ vừa rối rắm, muốn tránh lại bị A Đẩu ôm cổ, tránh không thoát.
“A Đẩu, ngươi…”
A Đẩu nói: “Ta thích sự phụ. Ta biết sư phụ sẽ đến Vãn Hương Cư tìm ta… Trốn là để sư phụ đi tìm.”
Triệu Vân nhìn A Đẩu, A Đẩu không nói lời nào. Lát sau buồn bã đi ra sau bức bình phong, leo lên giường, kéo chăn quấn hành con sâu nhỏ, quay lưng ra ngoài úp mặt vào tường, cô đơn một mình đi ngủ.
Triệu Vân đặt sách lên bàn, bần thần nhìn ngọn đèn.
Không biết qua bao lâu, tim đèn chìm dần vào trong dầu, im hơi lặng tiếng lụi tàn.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi xào xạc, ánh tuyết lấp loáng rải khắp phòng, hai người tuyết lớn nhỏ nắm tay nhau đứng trong sân, đôi mắt hạch đào của người tuyết thấy Triệu Vân đứng lên.
Triệu Vân cởi áo ngoài, chỉ còn áo lót mỏng, chui vào chăn ôm A Đẩu.
A Đẩu lầu bầu: “Sư phụ… chân ngươi lạnh…”
Triệu Vân cười: “Lát nữa sẽ ấm.”
Yên tĩnh trong chốc lát, A Đẩu gọi: “Sư sư sư… sư phụ…”
Triệu Vân đáp khẽ: “Không phải ngươi thích sư phụ sao?”
A Đẩu xúc động không thôi, nói: “Ta không… Đừng sờ… A, sư phụ, ngươi… ngươi cương rồi.” Tiếng nói nhỏ dần đi.
Sau một hồi, A Đẩu thở hổn hển: “Sư phụ, ta muốn cái kia…”
Triệu Vân nói: “Không được… ngươi còn nhỏ…”
A Đẩu: “Ta muốn… ta muốn…”
Triệu Vân: “Đừng quậy, như vậy được rồi, ngươi không chịu nổi…”
A Đẩu: “Ta không sợ đau.”
Triệu Vân bất đắc dĩ.
A Đẩu: “A… ai ui ai ui.”
Triệu Vân dừng tay, A Đẩu nói: “Không đau… sư phụ tiếp tục.”
Triệu Vân: “…”
A Đẩu: “Ai da, sư phụ… chậm một chút… đau…”
Tiếng thở của Triệu Vân càng lúc càng nặng, giống như báo săn bị giam cầm nhiều năm. A Đẩu la to: “Đau… Chậm một chút, đau quá! Sư phụ…ngươi cứng quá!”
Lần đầu của A Đẩu, dù Triệu Vân cẩn thận từng chút tiến vào nhưng do xưa nay chưa từng trải chuyện phòng the, dương v*t cứng như gậy sắt, kích cỡ lại lớn, đâm vào A Đẩu chỉ cảm thấy như bị giã nhừ, rất khó chịu.
“Nhẹ thôi—đau! Sư phụ!” A Đẩu phát điên réo lên, bất ngờ quay qua đánh cho Triệu Vân một cái.
Triệu Vân không dám tiếp tục tiến vào thêm, đành nhịn, nói: “Xin lỗi… A Đẩu, sư phụ chưa từng…”
A Đẩu ngượng ngùng: “Xin lỗi, sư phụ.”
Triệu Vân cười lên, cái đánh đó thật sự nhẹ như là đánh yêu, trong lòng hai người ngầm ăn ý, cảm thấy ấm áp tràn lan.
“Được rồi… tốt rồi…” A Đẩu rên rỉ: “Bọn họ nói sau khi vào rồi… lát sẽ quen… không còn đau.”
Triệu Vân: “Còn khó chịu không?”
Khóe mắt A Đẩu lấp loáng ánh nước: “Sư phụ, đồ chơi kia của ngươi… vừa thô vừa dài…”
Mặt Triệu Vân đỏ bừng, A Đẩu lại nói: “A… thích quá … Sư phụ làm ta đi…”
Triệu Vân: “…”
Triệu Vân đâm vài cái, nhịn không được ôm chặt lấy A Đẩu, thở dốc.
A Đẩu: “Không thể nào, sư phụ bắn rồi hả?”
Triệu Vân xấu hổ muốn chết luôn cho rồi, vậy mà lát sau A Đẩu lại nói: “Sư phụ, ta là người… đầu tiên của ngươi sao?”
Triệu Vân đỏ mặt, nói nhỏ: “Ừ, nghỉ ngơi một lát, sư phụ đền cho.”
Danh sách chương