THỨ TƯ, 3 THÁNG TƯ

10 giờ 31 phút 4 giây - sáng

Mọi sự trở lại bình thường ở trường. Cô y tá Marggleby của trường lại phát cho tất cả học sinh một tập sách nhỏ nói về bệnh AIDS, và mình nghĩ việc đó làm cho tất cả tụi mình thấy đỡ hơn. Thực tế vài đứa trước đây vẫn bàng quang như những bức tranh vẽ trên bìa cứng, nay đã chuyển hướng để trở nên tử tế. Mình rất vui vì đã nói ra. Mình đã thoát quaaa' nhiều áp lực. Sự việc ngày nay không giống như hồi Ryan White còn đi học vào thập niên 1980. Thậm chí gia đình anh ta phải rời nhà tới một thị trấn khác, vì phụ huynh chẳng muốn con họ đến trường nếu anh ta cũng đến đó. Chẳng phải là chuyện đáng buồn nhất hay sao? THỨ NĂM, 4 THÁNG TƯ

10 giờ 10 phút sáng - giờ Sử Thế Giới

Tụi mình có một cuộc tập họp thật ly kỳ. Ông Chen, anh em họ của thầy dạy môn Khoa học đi lưu diễn châu Mỹ với một nhóm biểu diễn đi dây nhào lộn. Hai anh chàng trong nhóm tới trường biểu diễn những trò khiến tất cả tụi mình đều cho là không thể nào làm nổi. Sau đó Ông Chen giảng giải sự tập trung và điều khiển tinh thần quan trọng đối với điều khiển thân thể như thế nào. Điều đó làm cho tất cả tụi mình muốn học hành chăm chỉ hơn một chút ở trường.

CHÚA NHẬT, 7 THÁNG TƯ

11 giờ 4 phút đêm

Mình muốn kể cho bồ nghe tất cả những chuyện tuyệt hay xảy ra hôm nay ở nhà bác Morton của Lew, nhưng chỉ vì mình mệt quá... và ngoài ra mình muốn ghi lại từng giây từng phút cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, khắc đi khắc lại và khắc lại mãi trong những giấc mơ của mình.

THỨ HAI, 8 THÁNG TƯ

4 giờ 46 phút chiều

Nhật ký ơi,

Giờ đây, mỗi lần ''bị'', mình thấy rất đau đớn. Mình có thể giật trôi những miếng băng vệ sinh xuống toalet, nhưng mình thấy tội lỗi vì bảng chỉ dẫn trong các phòng tắm ở trường đều bảo đừng làm như vậy. Một hôm mình bỏ một cái đã dùng vô túi nylon trong ví, nhưng mà... MÌNH CHẲNG LÀM VẬY NỮA ĐÂU... KHÔNG BAO GIỜ. Thật quá hèn hạ và nhục nhã... Còn nếu mình làm rớt ví và nó rớt ra ngoài thì sao? Chắc mình sẽ chết ngay tại chỗ và ngay tức khắc. Mình sẽ chết thật đó, ít ra mình hy vọng là sẽ chết.

THỨ BA, 9 THÁNG TƯ

Giờ Toán

Bản BÁO CÁO QUAN TRỌNG VỀ MÔN TOÁN CỦA TRƯỜNG mình gửi lên tiểu bang hôm nay đã trở về, và mình hài lòng quá mức chừng chừng. Mình đã đạt điểm A-. Nếu như mình không nghỉ học quá nhiều, hẳn là mình đã được điểm A rồi, chắc chắn như vậy. Lew và mình đã quyết định vào đầu học kỳ sẽ cố hết sức để hiểu bài. Chắc chắn anh ấy đạt điểm A, nhưng phải đến mai mới biết vì anh đã ra đi từ sớm để luyenj tập gì đó. Chắc mình sẽ gọi lại nhà anh. Mình cho đó là một cái cớ thật hay ho, bồ có nghĩ vậy không?

THỨ TƯ, 10 THÁNG TƯ

7 giờ rưỡi tối

Đáng lẽ mình nên biết nán lại trường sẽ hay ho đến chừng nào. Trẻ con lúc nào cũng tầm thường, luôn khoái chí vì những hành động tàn bạo, độc ác xấu xa và méo mó. Thật là một cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong các cơn ác mộng. Mình đang bước xuống đại sảnh, vừa nghĩ ngợi chuyện riêng tư thì hai anh em sinh đôi, Mick và Mack, cùng với Gregg từ trong góc hiện ra. Hai đứa sinh đôi đang đánh lộn với Gregg. Thấy mình, tụi nó bắt đàu xô Gregg về phía mình, cười khúc khích:

- Cho nó hôn một cái kiểu Pháp thật sâu đi! Nancy, cho nó hôn kiểu Pháp nghí ngoáy vô sâu đi! ...

Tụi nó bật cười hô hố...

- Và cả cái gì gì đó đặc biệt của mày nữa chứ!

Tụi nó ép thằng đó vào người mình, sát rạt vô cái tủ để đồ đạc, làm cho trán nó đạp vô trán mình. Mình cố thét lên: ''Ối'' , ''CỨU VỚI'' , nhưng chẳng ăn thua gì. Mấy đứa khác đang bước xuống đại sảnh, nhưng dường như mấy tiếng đồng hồ sau tụi nó mới lôi được ba con quỷ sứ ấy ra ngoài.

Cô hiệu trưởng gọi điện cho Mẹ và mấy phút sau Mẹ đã tới giải cứu cho mình. Mình không nghĩ còn có bao giờ trở lại trường nữa. Học ở nhà còn đỡ tồi tệ hơn.

THỨ NĂM, 11 THÁNG TƯ

2 giờ 45 phút sáng

Cô hiệu trưởng Paula O'Raynie vừa từ nhà mình ra về. Cô ấy khá giỏi về khoa ăn nói ngọt ngào. Giữa cô ấy và cô tư vấn Shephard của nhà trường, chắc mình sẽ chấp nhận là mấy đứa con trai đó chỉ hành động thiếu suy nghĩ, đùa cợt và ngu xuẩn; mình phải vượt lên trên tính trẻ con của chúng, nhưng thật sự mình đã qua một đêm không ngủ tệ hại đầy khổ đau.

Mick và Mack đã bị đình chỉ học tập vô thời hạn. Cha mẹ chúng đã đặt chúng trong tình trạng giới nghiêm, phải học tại nhà. Ươc' gì việc quất cho tụi nó bốn chục roi rồi cột hai ngón cái lại như tụi mình đã đọc trong một cuốn sách là hợp pháp, nhưng tất nhiên làm vậy sẽ bị coi là không văn minh, và man rợ quá. Mình tự hỏi tụi nó có nhận thức hành động của tụi nó với mình là man rợ và không văn minh thế nào không.

Sau cùng mình đồng ý Thứ Hai sẽ trở lại trường vì đó là Ngày Nguêch Ngoạc để cho các giáo viên cố làm những gì lũ trẻ muốn thay đổi. Mới đầu mình tưởng mình không thể, rồi tới giữa trưa Lew và ''hậu cung'' của anh ấy- như vài ông trong đội quần vợt của anh vẫn còn gọi tụi mình - gọi điện thoại, và chắc mình cũng sẽ hàn gắn tổn thương do sự cố kinh tởm đó gây nên, nhưng mình không chắc chắn.

THỨ SÁU, 12 THÁNG TƯ

5 giờ 45 phút chiều

Chắc tất cả lũ ''chíp'' trẻ ở trường đều đã nghe kể lại sự cố đó, vì hầu hết tụi nó tỏ ra tử tế quá mức với mình. Mình nghi cô Maggleby hoặc cô hiệu trưởng đã nói với tụi nó qua loa phóng thanh, nhưng có lẽ chỉ loan báo qua đường đây bí mật. Dù sao mình cũng mong tụi nó đối xử với mình y như với mọi đứa khâc. Mình muốn ĐÚNG LÀ MÌNH, chứ không phải là con nhỏ mắc bệnh AIDS.

10 giờ 10 phút đêm

Đôi khi mình tự hỏi có phải bọn nhóc tử tế với mình chỉ tại tụi nó mừng vì mình không phải tụi nó không. Mình thắc mắc không biết tụi nó có tự hỏi có lẽ tụi nó cũng bị nhiễm HIV hay không. Ờ há, mình tự hỏi có đứa nào bị không nhỉ. Còn nhớ vài anh chàng trước đây thường khoác lác thế nào về chuyện họ đã ''làm việc'' , cứ nghĩ chuyện ấy có tính đực mạnh mẽ hay gì gì đó. Và mọi người đã luôn gọi Nelly Sivers là ''Ngổ Ngáo'', khi thấy ả đi chơi vòng vòng với các anh trai già chính hiệu. Đây là một thị trấn nhỏ sạch sẽ xinh xắn... nhưng phải chăng có khả năng vài đứa trong lũ trẻ tụi mình đã bị nhiễm mà không biết trong nhiều năm, nhiều năm và nhiều năm nữa? Có lẽ mình may mắn vì hệ miễn dịch của mình quá kém nên chưa đầy một năm đã biết... hay là mình may mắn thật?

Cuộc đời quá, quá, quá, quá phức tạp, phải vậy không?

THỨ TƯ, 24 THÁNG TƯ

7 giờ 17 phút tối

Gần 2 tuần qua mình bận rộn và chóng mặt quá, tới nỗi chẳng có thời gian hay sức lực để viết. 44 ngày nữa sẽ bãi trường, và Red, El, Dorie với mình cố thu hết nghị lực để mà sống... Ít ra là Dorie và mình đã... vì những lý do khác nhau, chắc chắn là vậy. Thật khó tin chừng bốn tháng nữa Dorie sẽ làm mẹ. Thử hình dung Dorie, mẹ của một em bé bằng xương bằng thịt cần được chăm sóc 24/24 giờ trong ngày. Rất mừng vì hồi đó nhà mình đã có em bé Bonny con của Dì tới ở. Điều đó ho mình một viễn cảnh khác hẳn về các em bé, nhất là khi ấy vụ mua bán một nhà chung cư lớn đến với Mẹ, và mình phải làm hầu hết việc chăm sóc. Hẳn đã khác đi nếu Mẹ ở nhà, và mình chỉ vi chơi với em bé khi mình muốn. Không có nghĩa là một ngày nào đó mình không muốn có Lew và những đứa con của mình, chỉ không muốn khi chính mình vẫn còn là một đứa trẻ con. Người lớn thì khác; họ chẳng phiền lòng vì phải quấn ta, thay tã ướt, tắm rửa, mặc đồ cho em bé, và cứ thế mà lập đi lập lại mãi. Tội nghiệp Dorie! Dù sao bây giờ nó cũng đang vui thích, chỉ cần khoác áo bầu bên ngoài, mặc quần short và quần dài rộng hơn.

THỨ BA, 7 THÁNG NĂM

11 giờ 20 phút trưa

Bạn có tin hay không, El đang chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật cho MÌNH. Phấn khởi quá chừng. Nó mời HAI CHỤC ĐỨA, và tụi mình sẽ xơi món thịt nướng ở nhà nó, rồi đi xem phim, sau đó trở về khiêu vũ tren sân bóng chuyền nhà nó. Mình không chờ đợi được. ĐƠN GIẢN LÀ CHẲNG THỂ NÀO CHỜ ĐỢI!

Thời gian dường như ngưng đọng lại. Mình nghĩ mình yêu thích khiêu vũ với Lew hơn mọi thứ trên cả cõi đời này, còn hơn cả kẹo nhân quả Baskin Robbins và kem lạnh. Một lần sau khi tụi mình đã xem một đoạn ''nóng'' trong phim Hồn Ma, mình hỏi Dorie lúc nó đang thiu thiu ngủ; tình dục thật sự ra làm sao? Và nó đáp:

Mình rất vui vì nó nói vậy, bởi vì vào lúc này, với mình kẹo nhân quả và kem cũng ngon gần bằng chuyện đó. Mình biết là ngớ ngẩn, trẻ con nhưng không hiểu sao cứ nghĩ tới chuyện ấy mỗi khi ăn món kem.

6 giờ rưỡi chiều

Sau giờ làm việc, Mẹ mua cho mình bộ đồ dài màu hồng đáng yêu này. Mặt trước có hình con két to tướng màu sực sỡ với những chiếc lông xanh xanh đỏ đỏ rũ xuống tận thắt lưng. Mình yêu thích lắm. MÌNH YÊU THÍCH, YÊU THÍCH NÓ! Mẹ còn mua cho mình đôi xăng đan thật xinh xắn, đúng y một màu xanh tươi như màu lông két, và một chiếc nơ to hình bướm bằng voan để cài lên mái tóc. Mình biết Lew yêu thích nó. Hy vọng anh áy vẫn còn yêu mình. Mình tự hỏi anh ấy có thật sự yêu... có thể yêu hay không. Ý tưởng đó khiến mình kinh hãi khi thành khản tự nhìn vào tận đáy lòng mình. Lúc nào mình cũng quá, quá đuối sức một cách đau đớn, và luôn gắng gượng hết sức mới làm nổi tất cả những việc mà những đứa khác làm thật dễ dàng. Thường khi đi tới buồng tắm, mình chỉ nằm trên sàn nhà, hai bàn chân giơ lên tựa vào vách trong hai phút, cố gắng tự làm cho mình liền lạc trở lại, ngay cả khi nơi đó nhầy nhụa nhớp nháp và không được kín đáo. Ôi, lúc nào mình cũng xanh xao ốm yếu... Nhưng sao mà những người khác phải rất nhiều năm virus HIV mới chuyển sang thời kỳ AIDS phát triển hoàn toàn? Ô kê, Scarlett, '' Ngày mai nó daiiiiiii` quá à. Chắc mình cũng sẽ làm vậy vào một ''ngày mai'' nào đó hay là ngày kế tiếp.

NGÀY NÀO CŨNG ĐƯỢC

8 giờ 27 phút tối

Tất cả những đứa tới dự tiệc sinh nhật CỦA MÌNH đều hào hứng y như mình. Tụi mình gặp nhau trong đại sảnh, cười rần rần và nhảy cẫng lên. Các chàng còn hành động lớ ngớ nữa chứ! Đã lâu, lâu lắm rồi mới có một bữa tiệc ra trò như vầy. Ba mẹ của El thực sự biết cách sắp xếp mọi thứ rất đúng đắn tươi tắn. Thậm chí còn thuê cả xe buýt trông giống như xe điện để chở tụi mình đi xem phim rồi lại rước về. Đó chẳng phải là điều tuyệt diệu nhất trên đời hay sao? Lew và mình sẽ ngồi hàng ghế sau. Anh ấy muốn vậy! Mình tự hỏi không biết anh ấy định làm gì. Ứơc gì đó là điều mình nghĩ trong đầu, nhưng có lẽ không phải vậy. Ngoài ra thật sự mình chăng rheef muốn nói tới chuyện đó đâu! Mình không nghĩ là anh sẽ hôn mình ở chỗ đông người, nhưng ai mà biết được... dám lắm chứ. Tất cả bà con họ hàng của anh ấy đều suồng sã cả, vẫn hôn hít ôm áp và cấu véo chúng mình. Mình thích vậy đó. Chúng mình sẽ theo kiểu đó.

THỨ NĂM, 9 THÁNG NĂM

10 giờ 5 phút đêm

Sao cứ mãi thứ Năm MÃI THẾ NÀY! Thứ Năm chẳng chịu xéo đi cho hay sao chứ? Mình muốn là Thứ Sáu... NGAY BÂY GIỜ. Ý nghĩ quái gở đó cứ lởn vởn trong đầu mình từng giây từng phút. Nào, phải đi lo bữa ăn tối đây. Mẹ sẽ về nhà sớm. Mẹ một cuộc hẹn buổi tối để gút một vụ mua bán. Hy vọng sẽ xong xuôi; chẳng phải lúc nào cũng được vậy. Tạm biệt!

Ngoéo tay với mình, bồ tèo ơi, để cho Thứ Sáu tới nhanh hơn. OK?

THỨ SÁU, 10 THÁNG NĂM

5 giờ rưỡi sáng

Mình phải đi ngủ lại. Đã soạn quần áo ra hết và cứ lăng xăng cả tiếng đồng hồ. Có lẽ mình sẽ ngủ gục suốt bữa ăn tối, úp mặt vào món thịt nướng mất thôi. Rất có thể không có Lew quanh đó đâu! Nhưng tốt hơn hết mình nên thư giãn, tập trung hít thở từ từ và không làm gì cả. Làm cách ấy sẽ dễ ngủ.

Chúc ngủ ngon... ơ... à... sao cũng được!

Đêm nay thực sự sẽ là một đêm ngon giấc! ! Thử hình dung xem, mình mười sáu tuổi! Đủ tuổi để hẹn hò! Đủ tuổi để lái xe!

5 giờ rưỡi chiều

Mình gội đi gội lại cái đầu, rồi chải tóc 37 kiểu khác nhau nhưng vẫn không ra làm sao cả. Mình muốn mình đẹp nhất trên đời, và đây là mình với một cục u trước trán y như núi lửa Vesuvius ắp sửa phun trào. Chắc Lew thấy mình là bỏ chạy luôn. Hy vọng Mẹ có thể giúp mình che đậy nó bằng mỹ phẩm. Mình nghĩ là Mẹ Làm được. Mấy chuyện đó thì Mẹ giỏi lắm. Ngoài ra nhất định mình sẽ để tóc xõa trước trán, ít ra là che được phía bên đó. Mình sẽ nhờ Mẹ cắt tỉa bớt tóc cho gọn gàng. Mình tự hỏi lúc cưới có đem Mẹ theo được không. Đôi khi mình không chờ đợi được như giây phút này thì... Mình không biết... Mình cứ như là một điệu nhạc cuồng nhiêt, náo nức, chỉ chực giật nảy lên.

6 giờ rưỡi chiều

Mình nóng lòng như lửa đốt. Mẹ đang ở đâu nhỉ? Hy vọng Mẹ không gặp tai nạn hay cái gì đó. Mẹ nói sẽ về sớm mà. 49 phút nữa phải rời nhà, trước đó Mẹ còn phải sửa sang đầu tóc cho mình, và bôi thứ mỹ phảm kỳ diệu nữa chứ. Mình đã diện dủ bộ, và đang phát điên lên. Giờ này Mẹ đang ở đâu? Mẹ bị lên cơn đau tim chăng hay đang giới thiệu một căn nhà cho một ông dở hơi nào đó... có nghĩa là tới tận miền đát khỉ ho cò gáy nào rồi... Thôi đi, mình tự hỏi mẹ có lo lắng vì mình nhiều như vậy hay không khi mình chỉ chậm trễ chú xíu thôi. Mình chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.

Úi, mình đã nghe tiếng chìa khóa của Mẹ ngoài cửa cái rồi kìa. Có chúc mình may mắn, nhận được nhiều nụ hôn và mọi thứ, nhất là nụ hôn không?

CÓ KHÔNG? CÓ KHÔNG? Có lẽ mình sẽ thức suốt đêm để kể cho bồ nghe từng chi tiết nhỏ thích thú. Mình sẽ kể. Mình hứa mà.

10 giờ 22 phút đêm

Ôi, Nhật ký thân yêu nhất đời của ta ơi,

Thật vui, thật biết ơn, ca ngợi thật nhiều vì đã có bồ. Còn ai khác để mình gửi gắm tâm sự này kia chú? Chẳng thể nào kể cho Mẹ. Sẽ làm tổn thương Mẹ quá mức. Tự nó đã đủ tệ hại rồi. Chuyện của mình đã gây tổn thương cho Mẹ hơn bất cứ bà mẹ nào đã từng, đã từng bị tổn thương. Tội nghiệp Mẹ... tội nghiệp mình... tội nghiệp, tội nghiệp Mẹ... tội nghiệp, tội nghiệp, tôi nghiệp mình quá!

Nhưng hãy trở lại ngay từ đầu! Bữa tiệc mở đầu quá tuyệt vời. Lew đã ở đó khi mình tới nơi, và đang đợi mình. Mới nhìn thấy anh ấy mặc quần dài xanh và áo sơ mi ca rô xanh trắng mình đã xúc động lên phát run. Hình ảnh ấy vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí mình. Lew mỉm cười, nụ cười rạng rỡ tinh khôi, mái tóc anh bồng bềnh, một lọn tóc vàng óng lòa xòa che một bên trán. Ôi, tất cả những đứa khác cũng đã có mặt. El dặn chúng nó tới lúc 6 giờ 15. Tất cả reo hò : ''CHÚC MỪNG SINH NHẬT! '' rồi ném vào người mình những bông giấy và những dải băng dài như suối, thường chỉ dùng trong lễ mừng Năm Mới. Nhưng mình cho đây là khởi đầu của một năm mới. Mình mười sáu tuổi rồi! Không thể nào tin được. Sau đó mọi người gỡ bông giấy ra khỏi tóc và y phục của mình. Mình cảm thấy mình giống như công nương Diana hay một ai đó đặc biệt, thật là đặc biệt.

Ba của El là người lịch thiệp nhất trên đời. Ông mở một băng nhạc, rồi dẫn đầu dòng conga. Tụi mình cứ nối đuôi nhau len lỏi và len lỏi qua đồ đạc trong nhà, qua sân bóng chuyền, lùm bụi cây cối gì đó, đi mỗi lúc một nhanh hơn và tới khi ngã dúi dụi đè lên nhau. Lẽ ra mình đã ngã hàng chục lần nếu như Lew không kịp đỡ mình, Sau đó ba của El bảo mình nên chọn một ''trò chơi của bé gái'' trước khi chính thức thành một thiếu nữ mười sáu tuổi.

Mọi người bắt đầu kêu to lên: tất cả những trò chơi về đêm, nhưng cuối cùng mình quyết định chọn trò chơi Xấu hay Đẹp mà mình đã biết, trong trò chơi này ta xoay mòng mòng một đứa nào đó cho tới lúc chóng mặt, rồi tới phút chót bảo nó bắt chước y như một bức tượng nào ta gọi tên.

Thật vui nhộn và buồn cười quá... đi thôi. Red té lăn kềnh trong tư thế nằm dài ngơ ngơ ngáo ngáo, và Mark gọi đó là ''Đẹp'' ngay lúc hắn để cho nó đi. Cả bọn suýt gào lên. Tụi mình cười thật hăng. Lew rất lịch sự với mình, và gọi ''Đẹp'' như mình đã biết trước. Anh ấy dễ thương và chín chắn làm sao. Anh nói trông mình chẳng thể ấu xí nếu mình cố gắng. Một chàng trai như thế há chẳng phải là đáng quý lắm sao? Nhưng chắc chẳng lạ lùng gì cho lắm. Cả gia đình anh đều tự trọng và biết cách tôn trọng người khác. Đó là một điều tuyệt vời mà mình muốn học theo Lew.

Món thịt nướng thật tuyệt cú mèo, mặc dù cánh tay của El bị phỏng do đụng nhằm vỉ nướng, phải ngừng lại để kiếm nước đá và gì gì đó chườm tay, còn thức uống của Donny thì bật tung lên, phun rào rào vô mặt và tóc hắn, bắn một ít vào người con Delta là cái đồ khó khăn kỹ tính nhất trên đời. Tưởng chừng như hắn đã trét hắc ín rồi gắn lông chim lên mình con nhỏ chứ. Nó muốn gọi mẹ nó tới thay đồ cho nó, nhưng mẹ của El sau cùng đã chùi rửa nó sạch sẽ và làm cho nó nguôi giận. Mình làm đổ một hỗn hợp mù tạc và nước xốt cà chua nấm xuống vạt áo đằng trước như thường lệ, khi nó nhểu ra từ cái đuôi bánh hăm bơ gơ của mình, nhưng Lew lại nói là nó hợp với màu lông két, và khi mình soi gương thì quả đúng như vậy.

Phải chăng Lew đã chi phối chẳng những con tim mà cả khối óc lẫn dáng điệu của mình nữa?

Phim vui quá. Lew choàng tay qua người mình, và nắm lấy tay mình, và mình như ở trên Thiên Đàng. Người ta có thể chiếu cuốn phim dở nhất trên đời, thì mình vẫn cứ thích nó từng tí từng tí một.

Cả hai chục đứa tụi mình cườ mãi và làm những điều ngốc nghếch, mình nghĩ tất cả những khán giả khác trong rạp đều ghét tụi mình, nhưng tụi mình cóc cần để ý. Ít ra là Lew và mình chẳng quan tâm. Hai đứa mình đang có những giây phút riêng tư tuyệt diệu. Mình có cảm giác như đang tạo ra những âm thanh nhỏ nhẹ dễ thương giống như tiếng chim thoải mái nằm yên trong tổ để qua đêm... hay là tiếng mèo kêu gừ gừ khi được vuốt ve chiều chuộng. Mình muốn phim đừng, đừng bao giờ chấm dứt. Đôi ba lần Lew nhoài người sang hôn nhanh lên má hay tai mình.

Uiiiii... phần này khó viết thật... hy vọng mình có thể trút hết nỗi lòng vào Nhật ký và đừng bao giờ nghĩ tới nó nữa... Có lẽ một ngày nào đó tụi nó sẽ uống những viên thuốc LÃNG QUÊN. Hy vọng như vậy. Dù sao cũng vậy, mình đang ngồi đó trong rạp chiếu bóng, tựa vào vai Lew và cũng rên ư ử thật là thỏa mãn như bất cứ kẻ nào có thể đã từng...

VÀ ĐIỀU ĐÓ ĐÃ XẢY RA...

ĐÚNG LÀ ĐÃ XẢY RA! ! !

Thường trong mấy tuần vừa rồi, mình phải phóng chạy vào buồng tắm - ở trường, ở nhà hay bất cứ đâu - nhưng lần này... HOÀN TOÀN KHÔNG NÍN NỔI... Mình nhảy nhổm dậy rồi bắt đầu lên lỏi tìm đường qua theo hàng ghế, xô đẩy mọi người cố tìm lối ra. Khi ra tới lối đi chính giữa rạp, mình nhục nhã quá tới nỗi muốn ngất đi, biến mất, chết... chết... chết phứt cho rồi.

Con gai mười sáu tuổi đâu có tè dầm trong rạp chiếu bóng khi quanh họ có tới 19 người bạn chứ. Y' nghĩ ấy khiến mình phải ráng hết sức ghìm lại mới không chửi đổng lên. Cảm ơn, mọi sự tốt đẹp nhờ bóng tối.

Mình đã tới được của hành lang, nhưng chả có cách nào thoát ra ngoài được. Có cả đống người đi tới đi lui quanh quầy bánh kẹo, trong đó có cả El và Dan. Có một lúc mình đã muốn điên lên, tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mình đâm sầm vào cửa ra. Có lẽ người ta sẽ bật hét đèn đóm lên, và MỌI NGƯỜI, TOÀN THỂ MỌI NGƯỜI Ở CHỖ ĐÓ, SẼ CHỨNG KIẾN NỖI NHỤC NHÃ CỦA MÌNH... NỖI ĐAU ĐỚN, HỔ THẸN CỦA MÌNH. Chẳng có cách nào xoay sở được.

Mặc dù sợ hãi, mình vẫn phóng về phía cửa thoát hiểm. Nó mở ra, chẳng có chuyện gì lớn ngoài mấy bóng đèn nháp nháy và tiếng ồn ào khác thường, nhưng lúc đó mình chẳng để ý tới. Mình đã ra tới lối đi và lao về phía một đống rác gồm vỏ hộp đập méo mó và hộp các tông. Chẳng suy nghĩ tới lần thứ hai, mình bò vô trong đống bẩn thỉu hôi hám ấy, cuộn mình lại càng nhỏ càng hay, và nằm sát mặt đất.

Xa xa có tiếng hai người đàn ông chửi rủa, nói là một đứa nhỏ ngu ngốc nào đó có lẽ đã cố để mấy đứa bạn vào coi cọp... rồi tất cả trở lại yên tĩnh. Mình không hề nghĩ ra sẽ làm gì, nhưng biết không có cách nào ra khỏi chỗ ẩn nấp cho tới khi đám banh mình rời khỏi rạp. Mình hé mắt nhìn ra và có thể thấy một dòng người bắt đầu nối đuôi nhau chờ mua vé xuất sau, nên mình chẳng biết chẳng còn bao lâu nữa. Cố nín thở phòng khi Lew hay đứa nào khác đến tìm, mình giữ hoàn toàn yên lặng.

Trong chốc lát, mình bắt đầu nghe những tiếng động khe khẽ, rồi mỗi lú một to dần, cào vào giấy và kêu chít chít. Mình biết ngay là có CHUỘT CỐNG ở trong đống vổ đồ hộp. Tim mình phập phồng và cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng. Mình lại tự nhủ đừng nhúc nhích cục cựa, dù ra sao mặc kệ, nhưng khi cảm giác có cái gì lăng xăng chạy ngang qua chân, mình chẳng chịu nổi, hấp táp chen giữa đống vỏ hộp mà vọt ra ngoài.

Lần theo bức tường đen tối, mình ù té chạy về cuối lối đi mà mình ngỡ như cách xa hằng dặm. Khi đã ra tới đường phố, mình để ý thấy đèn đường tối lờ mờ hơn nhiều so với đường phố chính, nơi có rạp chiếu bóng, và có rất ít xe cộ. Mình tự hỏi có bác taxi tử tế nào chịu dừng lại cho lên xe một đứa trẻ có lẽ trông giống như mới từ đống rác chui ra không bởi vì nó đã làm vậy.

Dù sao thì sau thời gian tưởng như vô tận, một chiếc taxi cũng trờ tới và dừng lại. Mình đã vẫy tay như điên, và bước ra hẳn giữa đường... cóc cần biết có bị đụng xe hay không, sự thật một cách nào đó mình cầu cho xe đụng, như vậy khỏi cần giải thích xin lỗi hay làm cái gì hết. Cách này... mình không biết nữa... còn tệ hại hơn cả AIDS hay cái gì đó nữa!

Mình vô cùng tạ ơn Chúa vì đã khiến Mẹ bắt mình lúc nào cũng phải đem theo một tờ 10 đô la trong ví. Mình đã giữ một tờ nhăn nhúm trong cái túi có dây kéo của mình hằng năm trời, CHO TỚI NAY chưa bao giờ cần đến nó!

Ôi, cảm ơn Mẹ, cảm ơn Chúa. Xin cảm ơn cả hai.

Bác tài taxi tưởng rằng sau buổi hẹn hò mình bị vứt bỏ trong đống rác vỏ hộp nên tính đưa mình tới đồn cảnh sát hay trung tâm phụ trách vấn đề cưỡng hiếp, nhưng mình nói phải về nhà trước đã, rồi Mẹ sẽ đưa đi.

Bác tài rất ân cần tử tế, bác ấy kể rằng có ba đứa con gái, và bác bắt mình phải hứa sẽ đi, không được tắm rửa hay làm bất cứ cái gì, để người ta có thể kiểm tra tinh dịch của thằng đực rựa, bác nói có thể nhận biết chính xác y như dấu vân tay, chẳng phải kỳ quặc hay sao?

Tạ ơn chúa vì Mẹ vắng nhà. Có lẽ mai mình sẽ kể cho Mẹ... mà có lẽ không kể đâu.

Ôi có chứ, mình đã đủ tỉnh trí để gọi cho mẹ của El. Mình nói với bác ấy mình bị bệnh trong rạp chiếu bóng và đã đi taxi về nhà. Bác ấy nói El vừa mới gọi về từ rạp chiếu bóng, để rồi bác ấy sẽ gọi lại và giải thích cho nó. Mình biết ơn quá chừng vì bác ấy không rầy la, lên lớp hay làm nhiệm vụ gì gì đó của các bà mẹ, vốn rất đau đầu nhức óc.

Trước hết mình về tới nhà, tắm vòi hoa sen và gội đầu, rồi bỏ quần áo vào một cái túi nylon; sau đó mình khóc hết cả nước mắt và viết ra tâm tình. Bây giờ, bây giờ mình chỉ... cái gì nhỉ? Chẳng còn nước mắt nữa và chẳng có giải pháp gì cả... chắc mình sẽ uống hai hay ba viên Aspirin, Tylenol hay bất cứ cái gì có trong tủ thuốc của Mẹ. Phải trốn thoát theo một kiểu nào đó.

Lạy Mẹ Maria yêu thương, Mẹ của Chúa trời, xin hãy nghe con nói! Trên cõi đời này chẳng có ai từng lâm vào cảnh ngộ khổ đau cùng cực như con... Xin làm ơn... làm ơn đi mà!

12 giờ 21 đêm

Thật là một phép màu. Những lời cầu nguyện của mình thật sự đã được lắng nghe. Đúng ngay thời điểm mình nghĩ là mình sắp sửa tan nát hay gì gì đó vì nỗi đau đớn thì điện thoại reng. chính là Lew thân mến, ân cần và biết điều. Anh ngạc nhiên khi nghe mình đáp lại , và nói đã có cảm giác thật tệ hại vì tiệc sinh nhật của mình bị hỏng do cái gì đó mà mình đã ăn phải, đại loai như vậy. Mình nói mình hơi bị chóng mặt, nhưng bây giờ anh ấy gọi thì mình đã thấy đơc nhiều lắm rồi. Trong lời nói dối của mình, có một phần nho nhỏ đúng với sự thật.

Mình nói với Lew rằng hy vọng bọn bạn mình vẫn tiếp tục cuộc vui, và mình đã phá hỏng mọi thứ dành cho tụi nó. Lew bảo rằng tụi nó đã tiếp tục vui chơi ngay sau khi mẹ El gọi lại và báo mình vẫn bình thường.

Thật tuyệt vời vì được nghe anh ấy nói và được biết chẳng ai biết gì về... tai nạn của mìn. Rất vui vì lũ bạn mình khiêu vũ theo ban nhac com bo nhỏ từ văn phòng của ba El, và được hưởng trọn niềm vui mà chúng nó xứng đáng được nhận.

Mình muốn Lew nói chuyện mãi, nhưng anh ấy nói mình phải trở về giường và nghỉ ngơi. Mình cũng có thể ngủ nghỉ, vì anh đã nói: ''Hãy bảo trọng, bé Nancy của anh, vì với anh em thật quý báu thiêng liêng biết chừng nào''.

Lời nói của một chàng trai mười sáu tuổi đệp quá phải không bạn? Elizabeth Barrett Browning ơi, hãy tới tận nơi này! ''. Qúy báu thiêng liêng'' - những từ đẹp đẽ được ghép lại với nhau một cách đẹp đẽ ấy đã được khắc ghi rõ nét trong tim mình bằng đèn neon màu xanh phấn tiên, thường trực và vĩnh viễn.

THỨ HAI, 13 THÁNG NĂM

10 giờ 13 phút sáng

Sáng nay mình hầu như vui sướng khi đi gặp BS. S. Hy vọng ông ấy sẽ làm được gì đó với bệnh thận của mình, nhưng ông bận quá, một y tá của ông đã chăm sóc cho mình. Mỗi lần tới phòng khám của ông ấy, mình thấy hình như càng ngày càng đông người hơn, nhưng tất nhiên đó chỉ là mình hoang tưởng. Mình mỗi lúc một hoang tưởng hơn về mọi điều trong cuộc sống! Dù sao y tá cũng chỉ đưa cho mình một hộp Depends, bảo mình dùng trước khi phải đi khám BS . S. Mình muốn chết xỉu ngay tại chỗ. Mình mà xài tã lót ư? Mình đã mười sáu tuổi hai ngày mà phải xài tã lót ư? Chỉ có những người già lão và các em bé sơ sinh mới quấn tã thôi! Mình sẽ không làm vậy. Đơn giản là không làm. Thậm chí mình còn từ chối không cầm lấy từ tay y tá và bước ra ngoài.

Mẹ đang ở trong phòng đợi, và mình nói với Mẹ rằng mọi sự đều tốt đẹp. Mình là một đứa cực kỳ láo toét!

12 giờ 57 phút trưa

Mẹ thả mình xuống căn hộ, vì mình nói đã đuối sức. Điện thoại reo khi mình bước vào, và không biết tại sao mình lại nhấc máy, bởi vì thất sự mình chẳng thích nói chuyện với bất cứ ai, nhưng dù sao mình cũng nhấc máy rồi.

Chẳng hiểu vì sao Dorie lại phải gặp mình ngay lập tức. Nó nói có chuyện thật sự, thật sự quan trọng. Mình hy vọng rốt cuộc lần này chẳng có chuyện gì xấu xảy đến với nó hay em bé của nó, hoặc với Jake. Nhà hắn ta ở sát vách nhà nó từ hồi tụi nó chưa ra đời, và hắn ta giống như một người anh. Hắn ta đã bảo bọc che chở cho nó thật nhiều, ngay cả trong buổi tiệc, khi mọi người chơi trò Đẹp hay Xấu, hắn đã giả vờ chỉ muốn ngồi xem để nó cũng làm vậy. Ở đây mình có vài bạn bè thật sự thân thiết. Chắc có lẽ mình chịu đựng được những gì phải chịu đựng.

Nhật ký ơi, sự thật là mình vẫn chưa hoàn toàn thành thật với bồ. Mình đã phần nào... đái dầm suốt hai tuần qua. Chuyện đó đã làm mình bối rối quá đến không dám thừa nhận, nhưng chắc cũng được thôi. Phải thức dậy , thay đồ trải giường rồi bỏ hết vô máy giặt với thật nhiều chát tẩy Clorox và gì gì nữa. Bồ biết rồi đó... những chất dịch của cơ thể... và tất cả những cái đó. Mình lo lắng vì những chất dịch của cơ thể, và cái thứ ... bữa xem phim nữa.

Ôi, mình ước gì được tiếp xúc cới người hiểu biết mỗi khi mình có chuyện cần hỏi.

Nhưng hãy quên thực tại! Mình phải đi vào thé giới tưởng tuongj để cứu lấy tinh thần lành mạnh. Một bãi mao lương vàng, Lew với mình, và chẳng có gì khác xuyên qua thời gian vô tận...

3 giờ 45 phút chiều

Dorie len vào nhà ngay khi mình vừa mở cửa. Hiển nhiên nó đã chạy suốt quãng đường từ trạm xe buýt tới đây, như bị quỷ sứ đuổi bắt. Khi nó đã vào trong nhà, tụi mình ôm chầm lấy nhau như chẳng bao giờ buông ra, và cứ khóc hoài khóc mãi, hòa lẫn những giọt nước mắt vui sướng với giọt nước mắt buồn phiền. Những nỗi sợ hãi và niềm vui của mình là của nó, mà của nó là của mình. Hai đứa hòa làm một trong tình bạn, một tình bạn đẹp rực rỡ, vừa đau buồn.

Một lúc sau hai đứa ngồi bệt xuống sàn nhà và nhìn nhau. Mình biết nó có điều gì muốn nói mà không nói ra được. Cuối cùng với giọng nói và tư thế của một guru, như thể điều khiển được cảm xúc của hai đứa, nó thâm fnois cho mình biết vì sao nó đén đây. Như thể nó là một đứa nào khác chẳng dính dáng gì tới toàn bộ sự việc, và mình cũng vậy.

Hình như con Delta đã nghi ngờ chuyện xảy ra khi mình len qua hàng ghế và bỏ chạy ra khỏi rạp. Khi hết phim, đèn đã bật sáng, nó giả vờ bỏ quên cái ví và quay trở lại sờ trên mặt ghế. Cái ghế ướt nhem! Suốt thời gian còn lại của buôit tối, nó và Marcie hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới những đứa khác trong buổi tiệc, cứ ngồi trong góc chụm đàu vào nhau mà cười rúc rích.

Tới chiều Chúa Nhật thì MỌI NGƯỜI trong thị trấn xầm xì bàn tán chuyện mình ''ĐÁI DẦM'' trong rạp chiếu bóng và đã bỏ về nhà, sau đó họ lại nói với mọi ngườ là mình đã bị bệnh.

Mới đầu y như Dorie nói về một đứa trẻ bơ vơ đáng thương nào khác; rồi mình bị chạm tự ái và đổ sụp xuống. Dorie hoảng hòn khieps vía, nhưng nó thấy phải nói cho mình biết và nó nghĩ đúng. Thật tốt hơn nhiều và tử tế hơn nhiều... so với... bất cứ điều gì khác cần làm. Nó đỡ mình lên giường nằm, cho mình uống một viên aspirin rồi di về.

Nhật ký của mình ơi, chẳng ai trên toàn thế giới lại bối rối và nhục nhã như vầy cả. Ôi, lạy chúa yêu thương, con muốn chết ngay bây giờ, chẳng phải chờ nhiều tuần sau, hay nhiều tháng sau, thậm chí nhiều năm sau. Lạy Chúa, xin ban ơn, xin hãy để cho con được chết đi ngay phút giây này! Con có thể chịu được đau đớn, nhưng chẳng thể nào chịu nhục. Con quaaaa' lẻ loi và bơ vơ lạc lõng. Chăng rai trên đời quaaaaa' lẻ loi bơ vơ lạc lõng như con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện