Đã hai hôm nay Dư Dục Sâm không ra khỏi cửa, cậu giam mình ở trong phòng suy nghĩ luẩn quẩn cả ngày.
Bà Trương thấy trạng thái của Dư Dục Sâm có vấn đề bèn lùi hết mọi buổi hẹn để chuyên tâm ở nhà với con trai. Công việc bộn bề quanh năm, bà cảm giác mình đã khiến con trai thiệt thòi, nhưng trước giờ Dư Dục Sâm vẫn ngoan ngoãn chưa làm việc gì khiến bà nhọc lòng cả. Hôm trước Dư Tín Hoành nói hình như Dư Dục Sâm yêu sớm, phương diện tình cảm xuất hiện trở ngại. Thầy chủ nhiệm cũng gọi điện thoại báo thái độ học hành kỳ này của Dư Dục Sâm không ổn định, kết quả giảm sút khá nhiều. Khi ấy bà Trương không chú ý lắm, tuổi dậy thì mà, tình cảm cùng thành tích bấp bênh cũng là điều dễ hiểu. Nhưng giờ đây tận mắt trông thấy dáng vẻ Dư Dục Sâm, bà cảm thấy bản thân cần phải chú ý đến tình trạng này.
Bà chuẩn bị nói chuyện thẳng thắn với Dư Dục Sâm một hôm.
Bà Trương cầm ly nước ép trái cây mới làm đến gõ cửa phòng Dư Dục Sâm, rồi mở cửa đi vào.
Dư Dục Sâm đang nằm sấp trên bàn viết viết gì đó, thấy bà Trương vào thì ngay lập tức vội vã giấu chúng xuống dưới. Bà Trương vờ như chưa thấy gì, đặt ly nước lên bàn rồi ngồi xuống mép giường bên cạnh, hắng giọng.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Dư Dục Sâm nửa mất kiên nhẫn nửa hoảng loạn hỏi.
“Làm gì, chỉ muốn tâm sự trò chuyện với con chút thôi,” bà Trương đã sớm nghĩ ra lý do, lựa ra câu hỏi dễ bắt chuyện nhất, “Con thấy học kỳ này ở trường thế nào?”
“Thế nào là sao ạ?” Dư Dục Sâm không hiểu.
“Thì tình trạng học tập, cuộc sống với thầy cô bạn bè thế nào? Gặp bạn mới này, giáo viên yêu thích này. Lâu rồi mẹ con mình không gặp nhau, muốn nghe con tâm sự nhiều chuyện lắm ấy.”
Dư Dục Sâm nghe đến đoạn giáo viên yêu thích thì hoảng hốt, giờ cậu đang có tật giật mình, biết rõ bà Trương không có suy nghĩ kì lạ nhưng vẫn căng thẳng lo âu, hoài nghi liệu có phải mẹ đã phát hiện điều gì đó không.
“Bạn mới gì chứ, toàn mấy đứa mẹ đã biết, còn về giáo viên yêu thích ấy…” Dư Dục Sâm đúng là không nhịn được nữa, giả bộ lơ đãng nói, “Thật ra có một giáo viên mà con rất thích.”
Khi còn bé Dư Dục Sâm rất khoái tâm sự, đặc biệt là chia sẻ với cha mẹ những gì mình trải qua ở trường học. Chuyện tốt chuyện xấu đều bô bô ra hết, chẳng kiêng dè gì. Có điều “thích” mà cậu nói với “thích” mà bà Trương nghĩ không liên quan đến nhau, nên Dư Dục Sâm cứ yên tâm mà can đảm nói ra.
“Có phải thầy Tiểu Thẩm mình gặp hôm đi siêu thị không?” Bà Trương vừa đoán đã trúng phóc.
“Á?! Sao mẹ biết?!” Dư Dục Sâm hoảng rồi, cậu bắt đầu nghi ngờ mẹ nhận ra gì đó, nhưng mà mình đâu biểu hiện rõ ràng đến vậy nhỉ.
“Con trai do mẹ sinh ra mà mẹ còn không biết được à. Thấy tính cách thầy Tiểu Thẩm rất ổn, vẻ ngoài cũng đẹp, đổi lại là mẹ thì mẹ cũng thích.” Dừng một lát, bà lại hỏi, “Có ai mà con thích nữa không?”
“Mẹ nói ai cơ?” Dư Dục Sâm không hiểu rốt cuộc mẹ mình muốn hỏi gì.
“Thì kiểu… tình bạn khác giới?”
Dư Dục Sâm đã rõ mục đích chính xác mẹ tới đây tìm mình nói chuyện, hóa ra là để thăm dò xem cậu có yêu đương hay không. Dư Dục Sâm thẳng thắn quay người sang đối mặt với bà Trương: “Mẹ, mẹ nghi ngờ con yêu sớm ạ?”
“Cũng không hẳn,” bà Trương thở dài, “Mẹ thấy con dạo này lạ lắm, cả ngày như người mất hồn. Con nói thật với mẹ đi, đã gặp chuyện gì rồi phải không?”
Dư Dục Sâm cười cười: “Thế nếu đúng là con yêu sớm thì mẹ tính làm gì đây? Ép buộc chia tay? Bắt con chuyển trường? Hay thẳng tay trói con ra nước ngoài, rồi nhốt trong tầm kiểm soát của mẹ?”
Bà Trương đập đầu Dư Dục Sâm một cái, ra vẻ hung dữ: “Nghĩ gì vậy? Mẹ trong mắt con là kẻ ác ngang ngược không biết lý lẽ sao?!”
Bà thở dài rồi nói tiếp: “Thật ra yêu sớm cũng không sao, mẹ không hoàn toàn phản đối, mẹ chỉ sợ con mơ hồ chưa xác định rõ tình cảm, cuối cùng lại sai đường mà hối hận thôi. Con đến tuổi này rồi, nếu muốn yêu thật thì mẹ chắc chắn không quản, vài sợi dây thừng cũng chẳng kéo được con.”
Dư Dục Sâm nhăn mặt “áu” một tiếng: “Kéo con làm gì, con có phải chó đâu. Với cả ấy, con không yêu sớm mà.” Chẳng qua chỉ đang thích một người, hơn nữa còn không dám để người ấy biết.
“Mẹ cứ yên tâm trăm phần trăm, nếu có chuyện gì con sẽ báo với mẹ trước, được không ạ?” Dư Dục Sâm bắt đầu đẩy bà Trương ra ngoài, “Mẹ đừng tâm sự với con nữa, con còn phải làm bài.”
“Rồi, mẹ phiền, mẹ ra ngoài, không quấy rầy con học tập nữa,” Bà Trương thuận theo lực đẩy, trước khi đóng cửa còn dặn, “Nhớ uống nước ép đó.”
Trong phòng chỉ còn lại mình cậu, Dư Dục Sâm quay về bàn học, rút ra tờ giấy giấu dưới đáy sách sợ bị người khác phát hiện ra. Trên mặt giấy đầy những nét bút, nắn nót có mà cẩu thả cũng có, tất cả đều là ba chữ Thẩm Hành Giản.
Cậu cầm tờ giấy lên nhìn nhìn một lát, tiện tay kéo ngăn bàn ra rồi nhét vào. Dư Dục Sâm rầu rĩ vô cùng. Bà Trương cho phép cậu yêu sớm, nhưng cho phép cậu yêu một bạn học khác giới, chứ không phải một giáo viên cùng giới tính với mình.
Vả lại tuy chính cậu đã rõ ràng chuyện mình đem lòng thích Thẩm Hành Giản, nhưng rồi sao? Cậu chưa từng suy xét đến chuyện sau này. Thật ra cậu hơi sợ hãi, dù chính bản thân cũng chẳng hiểu mình đang sợ điều gì.
Có thể là sợ sau khi biết mình đồng tính cha mẹ sẽ thấy thất vọng, bạn bè sẽ xa lánh, mọi người chung quanh sẽ chỉ trỏ, càng sợ rằng mình kém cỏi hơn so với Tống Minh Trạch, sợ Thẩm Hành Giản từ chối. Bây giờ cậu đúng là một tên hèn nhát cái gì cũng không dám làm.
Những nỗi sợ hãi chất thành chồng cao.
Dư Dục Sâm lặng người trước bàn hồi lâu mới đứng dậy đến phòng vệ sinh rửa mặt. Nước mùa đông rất lạnh, hơi lạnh của nước thấm vào từng lỗ chân lông, Dư Dục Sâm rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương.
Tóc trên trán đã ướt đẫm, Dư Dục Sâm thẳng tay vuốt mái lộ ra toàn bộ vầng trán, cậu quan sát mình kỹ càng. Lông mày đen rậm rạp, sống mũi thẳng anh tuấn điển trai, nhưng mà vẫn còn non nớt lắm.
Dư Dục Sâm không muốn trẻ con như vậy, cậu muốn mình trưởng thành hơn. Nếu trưởng thành hơn, cậu sẽ trông như thế nào nhỉ? Chắc chắn ánh mắt sẽ chẳng còn… trong trẻo như thế này nữa, phải âm trầm hơn chút. Kiểu tóc cũng phải thay đổi, chải ngược ra sau rồi vuốt keo lên, còn quần áo ấy à… không mặc áo phao dài được nữa, có lẽ nên mặc áo khoác dạ, như vậy mới giống người thành đạt. Dư Dục Sâm bày ra vẻ mặt trầm tư trước gương, chưa giữ được hai giây thì hắt hơi.
Cậu thở dài, nói với chính mình: “Mày đúng là thằng ngốc.”
Mấy hôm sau Dư Dục Sâm không dám đi bộ qua cổng khu trọ của Thẩm Hành Giản. Cậu giờ đây còn chẳng dám đối mặt với bản thân mình, sao dám đến trước mặt Thẩm Hành Giản cơ chứ?
28 Tết là lúc công việc của Dư Tín Hoành hoàn toàn kết thúc, bà Trương lên hứng kéo chồng con đi siêu thị chuẩn bị mua sắm một trận đã đời, thuận tiện cảm nhận bầu không khí Tết đến Xuân sang.
Siêu thị còn đông hơn so với lần trước. Người người la hét ầm ĩ, chen chúc nhau khiến việc di chuyển bước chân cũng trở nên khó khăn. Bà Trương cùng Dư Tín Hoành đi phía trước để lựa đồ, Dư Dục Sâm một mình đẩy xe hàng làm nền sau lưng.
Mỗi khi đi qua lối rẽ của quầy hàng, Dư Dục Sâm đều vô thức quay đầu nhìn lại, không chừng gặp được Thẩm Hành Giản trong đám đông hối hả vội vàng ấy.
Đến khu gia vị, bà Trương đột nhiên ngừng lại hỏi: “Con trai à, có phải lần trước mình gặp thầy Tiểu Thẩm ở chỗ này không?”
“Dạ?” Dư Dục Sâm sửng sốt, “Ở… Ở đây ạ.”
Cậu còn nhớ khi ấy, cậu đứng dậy vừa lúc anh quay đầu lại. Hai người lập tức chạm mắt nhau, giống tình tiết trong phim điện ảnh vô cùng.
Nhớ lại cảnh tượng đó, Dư Dục Sâm cảm thấy quả thật lãng mạn biết bao, chẳng còn cuộc gặp mặt nào có thể tình cảm hơn thế nữa.
Dư Dục Sâm bắt đầu ngẩn người, bà Trương đụng đụng Dư Tín Hoành, đến gần kề tai nói nhỏ với ông: “Anh xem con anh kìa, đang nói chuyện mà lại thả hồn đi tận đâu, chẳng biết cả ngày trời nghĩ đến ai nữa. Xuân còn chưa tới đã phơi phới rạo rực thế này.” Dư Tín Hoành bất đắc dĩ lắc đầu.
“Phải rồi, số điện thoại thầy Tiểu Thẩm của các con là gì vậy?” Bà Trương không nhìn nổi nữa, ho khan một tiếng kéo Dư Dục Sâm đang đắm chìm trong thế giới của bản thân ra ngoài.
“Dạ?” Dư Dục Sâm tỉnh táo lại, “Tự nhiên mẹ hỏi làm gì?”
Còn không phải tìm chuyện để nói thôi à, thuận đường nhắc con chỗ này còn hai người sống sờ sờ ra đó, bà Trương oán thầm.
“Bỗng dưng đến chỗ này thì nghĩ tới thầy Tiểu Thẩm của các con thôi. Hai ngày nữa là Tết rồi, đêm 30 nhớ gửi thầy một tin nhắn chúc mừng, để thầy quan tâm đến con nhiều hơn.”
Khi còn học chung lớp với Phùng Hân Hân, Dư Dục Sâm đã xin được số điện thoại của Thẩm Hành Giản. Là cán sự môn Ngữ văn, tất nhiên Phùng Hân Hân sẽ có số điện thoại di động của Thẩm Hành Giản.
Nhưng khi ấy cậu ghét Thẩm Hành Giản vô cùng, đòi số điện thoại vì muốn gửi anh mấy tin nhắn rác cho hả giận. Có điều chưa tin nhắn nào từng được gửi đi, dãy số điện thoại vẫn ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trong danh bạ.
Dư Dục Sâm nhét tay vào túi quần, siết chặt điện thoại di động: “Không có, con không có số điện thoại của thầy ấy.”
“Ồ… Thế à.” Bà Trương dài giọng rồi kéo Dư Tín Hoành đi sang khu vực khác.
Đêm Tất Niên, tám giờ Xuân Vãn mới bắt đầu mà ngoài cửa sổ pháo đã nổ đì đùng không dứt, ầm ầm ĩ ĩ, căn bản không nghe rõ người dẫn chương trình trên TV nói gì.
Điện thoại di động của bà Trương và Dư Tín Hoành đặt trên bàn cứ rung liên tục, trong hộp thư đầy những tin nhắn chúc Tết từ mọi người.
Dư Dục Sâm cũng nhận được khá nhiều nhưng lười mở ra, màn hình điện thoại đang dừng ở phần soạn thảo tin nhắn.
Bốn chữ “Chúc mừng năm mới” đã được nhập ra từ lâu, nhưng nãy giờ Dư Dục Sâm vẫn chưa gửi đi.
Các tiết mục ca múa nhạc, tiểu phẩm và xiếc thay phiên nhau lên hình, đoạn tiểu phẩm cũ rích khiến bà Trương cười nắc nẻ. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến phiên người dẫn chương trình đếm ngược thời gian đón năm mới.
“Giờ khắc này đây, tiếng chuông giao thừa chuẩn bị vang lên, chúng ta hãy cùng nhau đếm ngược thời gian, đón chào một năm mới sắp đến!”
“Mười, chín, tám…”.
Đến số 0, Dư Dục Sâm nhấn gửi đi. Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ vang lên tiếng động lớn, Dư Dục Sâm hướng mắt nhìn nền trời xa thẳm in đầy những bông pháo hoa đủ màu sắc hình dáng, rực rỡ vô cùng.
Mấy giây sau, điện thoại cậu rung khẽ. Dư Dục Sâm mở ra thì thấy tin nhắn hồi âm của Thẩm Hành Giản.
“Năm mới vui vẻ, bạn học Dư.”
- -----oOo------
Bà Trương thấy trạng thái của Dư Dục Sâm có vấn đề bèn lùi hết mọi buổi hẹn để chuyên tâm ở nhà với con trai. Công việc bộn bề quanh năm, bà cảm giác mình đã khiến con trai thiệt thòi, nhưng trước giờ Dư Dục Sâm vẫn ngoan ngoãn chưa làm việc gì khiến bà nhọc lòng cả. Hôm trước Dư Tín Hoành nói hình như Dư Dục Sâm yêu sớm, phương diện tình cảm xuất hiện trở ngại. Thầy chủ nhiệm cũng gọi điện thoại báo thái độ học hành kỳ này của Dư Dục Sâm không ổn định, kết quả giảm sút khá nhiều. Khi ấy bà Trương không chú ý lắm, tuổi dậy thì mà, tình cảm cùng thành tích bấp bênh cũng là điều dễ hiểu. Nhưng giờ đây tận mắt trông thấy dáng vẻ Dư Dục Sâm, bà cảm thấy bản thân cần phải chú ý đến tình trạng này.
Bà chuẩn bị nói chuyện thẳng thắn với Dư Dục Sâm một hôm.
Bà Trương cầm ly nước ép trái cây mới làm đến gõ cửa phòng Dư Dục Sâm, rồi mở cửa đi vào.
Dư Dục Sâm đang nằm sấp trên bàn viết viết gì đó, thấy bà Trương vào thì ngay lập tức vội vã giấu chúng xuống dưới. Bà Trương vờ như chưa thấy gì, đặt ly nước lên bàn rồi ngồi xuống mép giường bên cạnh, hắng giọng.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Dư Dục Sâm nửa mất kiên nhẫn nửa hoảng loạn hỏi.
“Làm gì, chỉ muốn tâm sự trò chuyện với con chút thôi,” bà Trương đã sớm nghĩ ra lý do, lựa ra câu hỏi dễ bắt chuyện nhất, “Con thấy học kỳ này ở trường thế nào?”
“Thế nào là sao ạ?” Dư Dục Sâm không hiểu.
“Thì tình trạng học tập, cuộc sống với thầy cô bạn bè thế nào? Gặp bạn mới này, giáo viên yêu thích này. Lâu rồi mẹ con mình không gặp nhau, muốn nghe con tâm sự nhiều chuyện lắm ấy.”
Dư Dục Sâm nghe đến đoạn giáo viên yêu thích thì hoảng hốt, giờ cậu đang có tật giật mình, biết rõ bà Trương không có suy nghĩ kì lạ nhưng vẫn căng thẳng lo âu, hoài nghi liệu có phải mẹ đã phát hiện điều gì đó không.
“Bạn mới gì chứ, toàn mấy đứa mẹ đã biết, còn về giáo viên yêu thích ấy…” Dư Dục Sâm đúng là không nhịn được nữa, giả bộ lơ đãng nói, “Thật ra có một giáo viên mà con rất thích.”
Khi còn bé Dư Dục Sâm rất khoái tâm sự, đặc biệt là chia sẻ với cha mẹ những gì mình trải qua ở trường học. Chuyện tốt chuyện xấu đều bô bô ra hết, chẳng kiêng dè gì. Có điều “thích” mà cậu nói với “thích” mà bà Trương nghĩ không liên quan đến nhau, nên Dư Dục Sâm cứ yên tâm mà can đảm nói ra.
“Có phải thầy Tiểu Thẩm mình gặp hôm đi siêu thị không?” Bà Trương vừa đoán đã trúng phóc.
“Á?! Sao mẹ biết?!” Dư Dục Sâm hoảng rồi, cậu bắt đầu nghi ngờ mẹ nhận ra gì đó, nhưng mà mình đâu biểu hiện rõ ràng đến vậy nhỉ.
“Con trai do mẹ sinh ra mà mẹ còn không biết được à. Thấy tính cách thầy Tiểu Thẩm rất ổn, vẻ ngoài cũng đẹp, đổi lại là mẹ thì mẹ cũng thích.” Dừng một lát, bà lại hỏi, “Có ai mà con thích nữa không?”
“Mẹ nói ai cơ?” Dư Dục Sâm không hiểu rốt cuộc mẹ mình muốn hỏi gì.
“Thì kiểu… tình bạn khác giới?”
Dư Dục Sâm đã rõ mục đích chính xác mẹ tới đây tìm mình nói chuyện, hóa ra là để thăm dò xem cậu có yêu đương hay không. Dư Dục Sâm thẳng thắn quay người sang đối mặt với bà Trương: “Mẹ, mẹ nghi ngờ con yêu sớm ạ?”
“Cũng không hẳn,” bà Trương thở dài, “Mẹ thấy con dạo này lạ lắm, cả ngày như người mất hồn. Con nói thật với mẹ đi, đã gặp chuyện gì rồi phải không?”
Dư Dục Sâm cười cười: “Thế nếu đúng là con yêu sớm thì mẹ tính làm gì đây? Ép buộc chia tay? Bắt con chuyển trường? Hay thẳng tay trói con ra nước ngoài, rồi nhốt trong tầm kiểm soát của mẹ?”
Bà Trương đập đầu Dư Dục Sâm một cái, ra vẻ hung dữ: “Nghĩ gì vậy? Mẹ trong mắt con là kẻ ác ngang ngược không biết lý lẽ sao?!”
Bà thở dài rồi nói tiếp: “Thật ra yêu sớm cũng không sao, mẹ không hoàn toàn phản đối, mẹ chỉ sợ con mơ hồ chưa xác định rõ tình cảm, cuối cùng lại sai đường mà hối hận thôi. Con đến tuổi này rồi, nếu muốn yêu thật thì mẹ chắc chắn không quản, vài sợi dây thừng cũng chẳng kéo được con.”
Dư Dục Sâm nhăn mặt “áu” một tiếng: “Kéo con làm gì, con có phải chó đâu. Với cả ấy, con không yêu sớm mà.” Chẳng qua chỉ đang thích một người, hơn nữa còn không dám để người ấy biết.
“Mẹ cứ yên tâm trăm phần trăm, nếu có chuyện gì con sẽ báo với mẹ trước, được không ạ?” Dư Dục Sâm bắt đầu đẩy bà Trương ra ngoài, “Mẹ đừng tâm sự với con nữa, con còn phải làm bài.”
“Rồi, mẹ phiền, mẹ ra ngoài, không quấy rầy con học tập nữa,” Bà Trương thuận theo lực đẩy, trước khi đóng cửa còn dặn, “Nhớ uống nước ép đó.”
Trong phòng chỉ còn lại mình cậu, Dư Dục Sâm quay về bàn học, rút ra tờ giấy giấu dưới đáy sách sợ bị người khác phát hiện ra. Trên mặt giấy đầy những nét bút, nắn nót có mà cẩu thả cũng có, tất cả đều là ba chữ Thẩm Hành Giản.
Cậu cầm tờ giấy lên nhìn nhìn một lát, tiện tay kéo ngăn bàn ra rồi nhét vào. Dư Dục Sâm rầu rĩ vô cùng. Bà Trương cho phép cậu yêu sớm, nhưng cho phép cậu yêu một bạn học khác giới, chứ không phải một giáo viên cùng giới tính với mình.
Vả lại tuy chính cậu đã rõ ràng chuyện mình đem lòng thích Thẩm Hành Giản, nhưng rồi sao? Cậu chưa từng suy xét đến chuyện sau này. Thật ra cậu hơi sợ hãi, dù chính bản thân cũng chẳng hiểu mình đang sợ điều gì.
Có thể là sợ sau khi biết mình đồng tính cha mẹ sẽ thấy thất vọng, bạn bè sẽ xa lánh, mọi người chung quanh sẽ chỉ trỏ, càng sợ rằng mình kém cỏi hơn so với Tống Minh Trạch, sợ Thẩm Hành Giản từ chối. Bây giờ cậu đúng là một tên hèn nhát cái gì cũng không dám làm.
Những nỗi sợ hãi chất thành chồng cao.
Dư Dục Sâm lặng người trước bàn hồi lâu mới đứng dậy đến phòng vệ sinh rửa mặt. Nước mùa đông rất lạnh, hơi lạnh của nước thấm vào từng lỗ chân lông, Dư Dục Sâm rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương.
Tóc trên trán đã ướt đẫm, Dư Dục Sâm thẳng tay vuốt mái lộ ra toàn bộ vầng trán, cậu quan sát mình kỹ càng. Lông mày đen rậm rạp, sống mũi thẳng anh tuấn điển trai, nhưng mà vẫn còn non nớt lắm.
Dư Dục Sâm không muốn trẻ con như vậy, cậu muốn mình trưởng thành hơn. Nếu trưởng thành hơn, cậu sẽ trông như thế nào nhỉ? Chắc chắn ánh mắt sẽ chẳng còn… trong trẻo như thế này nữa, phải âm trầm hơn chút. Kiểu tóc cũng phải thay đổi, chải ngược ra sau rồi vuốt keo lên, còn quần áo ấy à… không mặc áo phao dài được nữa, có lẽ nên mặc áo khoác dạ, như vậy mới giống người thành đạt. Dư Dục Sâm bày ra vẻ mặt trầm tư trước gương, chưa giữ được hai giây thì hắt hơi.
Cậu thở dài, nói với chính mình: “Mày đúng là thằng ngốc.”
Mấy hôm sau Dư Dục Sâm không dám đi bộ qua cổng khu trọ của Thẩm Hành Giản. Cậu giờ đây còn chẳng dám đối mặt với bản thân mình, sao dám đến trước mặt Thẩm Hành Giản cơ chứ?
28 Tết là lúc công việc của Dư Tín Hoành hoàn toàn kết thúc, bà Trương lên hứng kéo chồng con đi siêu thị chuẩn bị mua sắm một trận đã đời, thuận tiện cảm nhận bầu không khí Tết đến Xuân sang.
Siêu thị còn đông hơn so với lần trước. Người người la hét ầm ĩ, chen chúc nhau khiến việc di chuyển bước chân cũng trở nên khó khăn. Bà Trương cùng Dư Tín Hoành đi phía trước để lựa đồ, Dư Dục Sâm một mình đẩy xe hàng làm nền sau lưng.
Mỗi khi đi qua lối rẽ của quầy hàng, Dư Dục Sâm đều vô thức quay đầu nhìn lại, không chừng gặp được Thẩm Hành Giản trong đám đông hối hả vội vàng ấy.
Đến khu gia vị, bà Trương đột nhiên ngừng lại hỏi: “Con trai à, có phải lần trước mình gặp thầy Tiểu Thẩm ở chỗ này không?”
“Dạ?” Dư Dục Sâm sửng sốt, “Ở… Ở đây ạ.”
Cậu còn nhớ khi ấy, cậu đứng dậy vừa lúc anh quay đầu lại. Hai người lập tức chạm mắt nhau, giống tình tiết trong phim điện ảnh vô cùng.
Nhớ lại cảnh tượng đó, Dư Dục Sâm cảm thấy quả thật lãng mạn biết bao, chẳng còn cuộc gặp mặt nào có thể tình cảm hơn thế nữa.
Dư Dục Sâm bắt đầu ngẩn người, bà Trương đụng đụng Dư Tín Hoành, đến gần kề tai nói nhỏ với ông: “Anh xem con anh kìa, đang nói chuyện mà lại thả hồn đi tận đâu, chẳng biết cả ngày trời nghĩ đến ai nữa. Xuân còn chưa tới đã phơi phới rạo rực thế này.” Dư Tín Hoành bất đắc dĩ lắc đầu.
“Phải rồi, số điện thoại thầy Tiểu Thẩm của các con là gì vậy?” Bà Trương không nhìn nổi nữa, ho khan một tiếng kéo Dư Dục Sâm đang đắm chìm trong thế giới của bản thân ra ngoài.
“Dạ?” Dư Dục Sâm tỉnh táo lại, “Tự nhiên mẹ hỏi làm gì?”
Còn không phải tìm chuyện để nói thôi à, thuận đường nhắc con chỗ này còn hai người sống sờ sờ ra đó, bà Trương oán thầm.
“Bỗng dưng đến chỗ này thì nghĩ tới thầy Tiểu Thẩm của các con thôi. Hai ngày nữa là Tết rồi, đêm 30 nhớ gửi thầy một tin nhắn chúc mừng, để thầy quan tâm đến con nhiều hơn.”
Khi còn học chung lớp với Phùng Hân Hân, Dư Dục Sâm đã xin được số điện thoại của Thẩm Hành Giản. Là cán sự môn Ngữ văn, tất nhiên Phùng Hân Hân sẽ có số điện thoại di động của Thẩm Hành Giản.
Nhưng khi ấy cậu ghét Thẩm Hành Giản vô cùng, đòi số điện thoại vì muốn gửi anh mấy tin nhắn rác cho hả giận. Có điều chưa tin nhắn nào từng được gửi đi, dãy số điện thoại vẫn ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trong danh bạ.
Dư Dục Sâm nhét tay vào túi quần, siết chặt điện thoại di động: “Không có, con không có số điện thoại của thầy ấy.”
“Ồ… Thế à.” Bà Trương dài giọng rồi kéo Dư Tín Hoành đi sang khu vực khác.
Đêm Tất Niên, tám giờ Xuân Vãn mới bắt đầu mà ngoài cửa sổ pháo đã nổ đì đùng không dứt, ầm ầm ĩ ĩ, căn bản không nghe rõ người dẫn chương trình trên TV nói gì.
Điện thoại di động của bà Trương và Dư Tín Hoành đặt trên bàn cứ rung liên tục, trong hộp thư đầy những tin nhắn chúc Tết từ mọi người.
Dư Dục Sâm cũng nhận được khá nhiều nhưng lười mở ra, màn hình điện thoại đang dừng ở phần soạn thảo tin nhắn.
Bốn chữ “Chúc mừng năm mới” đã được nhập ra từ lâu, nhưng nãy giờ Dư Dục Sâm vẫn chưa gửi đi.
Các tiết mục ca múa nhạc, tiểu phẩm và xiếc thay phiên nhau lên hình, đoạn tiểu phẩm cũ rích khiến bà Trương cười nắc nẻ. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến phiên người dẫn chương trình đếm ngược thời gian đón năm mới.
“Giờ khắc này đây, tiếng chuông giao thừa chuẩn bị vang lên, chúng ta hãy cùng nhau đếm ngược thời gian, đón chào một năm mới sắp đến!”
“Mười, chín, tám…”.
Đến số 0, Dư Dục Sâm nhấn gửi đi. Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ vang lên tiếng động lớn, Dư Dục Sâm hướng mắt nhìn nền trời xa thẳm in đầy những bông pháo hoa đủ màu sắc hình dáng, rực rỡ vô cùng.
Mấy giây sau, điện thoại cậu rung khẽ. Dư Dục Sâm mở ra thì thấy tin nhắn hồi âm của Thẩm Hành Giản.
“Năm mới vui vẻ, bạn học Dư.”
- -----oOo------
Danh sách chương