Dư Dục Sâm dầm mưa chạy về, đến nhà không thèm tắm nước ấm, ngay cả tóc cũng không lau khô mà đã đi ngủ ngay. Kết quả là sáng hôm sau hoa mắt chóng mặt, dậy không nổi.
Ông Dư đi công tác về không thấy Dư Dục Sâm trả lời điện thoại, vào nhà gọi cũng chẳng ai lên tiếng. Khi đi vào phòng mới thấy Dư Dục Sâm sốt đỏ cả mặt, đang nằm trên giường ngủ mê man.
Ông Dư lay tỉnh Dư Dục Sâm rồi kiếm nhiệt kế đo cho cậu. Dư Dục Sâm mơ màng đứng dậy đi vệ sinh, vừa đứng lên trước mắt đã tối sầm lại, cả người chao đảo thiếu chút nữa ngã bẹp xuống đất. Cậu dựa theo trí nhớ lùi về sau hai bước ngã lên giường, nhắm đôi mắt lại nom như sắp ngất đến nơi.
Dư Tín Hoành cầm nhiệt kế bước vào và hỏi: “Sao tự nhiên con lại ốm thế? Hôm qua mắc mưa à?”
Một lát sau bóng đen trước mắt Dư Dục Sâm mới tản đi, thái dương cậu giật giật đau đớn, giọng nói yếu ớt: “Con không sao.”
“Như này rồi còn bảo không sao?” Dư Tín Hoành đưa nhiệt kế cho Dư Dục Sâm “Nếu sốt nặng quá thì bố xin nghỉ cho, mai ở nhà đi.”
Dư Dục Sâm kẹp nhiệt kế vào nách: “Không được, con phải đi học.”
“Sao trước giờ không thấy con ham học như thế?” Dư Tín Hoành trêu một câu rồi vào bếp chuẩn bị nấu canh gừng cho cậu.
“Bố ơi.” Bỗng nhiên Dư Dục Sâm gọi một tiếng.
“Hở?” Dư Tín Hoành ngờ vực quay đầu lại.
Ông thường xuyên phải đi công tác, Trương Tân Nguyệt cũng chẳng ở trong nước. Lúc Dư Dục Sâm còn nhỏ thì sống cùng ông bà nội, đến lúc cậu lớn hơn chút và có thể tự chăm sóc bản thân thì ông mới đón về nhà với mình, nhưng là kiểu nuôi thả.
Năm Dư Dục Sâm học tiểu học ông chưa quá bận rộn nên có thể dành thời gian đưa đón cậu cả ngày. Dư Dục Sâm nói rất nhiều, cậu sẽ ngồi trên xe kể cho ông nghe hôm nay đã làm gì, chơi với ai, ngay cả chuyện kéo bím tóc làm con gái người ta khóc hay gây chuyện phá phách gì đó cũng nói hết cho ông nghe.
Đến khi Dư Dục Sâm lên cấp, ông bắt đầu đi công tác thường xuyên, Trương Tân Nguyệt cũng vì lý do công việc thường bay khắp nơi. Vì vậy mà Dư Dục Sâm đành sống một mình. Ông với Trương Tân Nguyệt cũng rất thương con nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể bù đắp bằng vật chất.
Đối với việc giáo dục con nhỏ, ông và Trương Tân Nguyệt đều có cùng quan niệm, không để ý đến việc lấy giàu hay lấy nghèo* nuôi con trai, miễn đứa trẻ này đi đúng đường đúng hướng thì mấy việc khác ông bà sẽ không để ý. Tính cách Dư Dục Sâm rất tốt, biết chừng mực, từ bé đến lớn không hề khiến ông bà bận tâm. Những lúc không có nhà, tuy hai người rất lo lắng cho Dư Dục Sâm nhưng họ tin cậu biết tự chăm sóc bản thân mình. Từ khi ấy đến lớp 11 hiện tại, Dư Dục Sâm đúng thật đã tự chăm lo rất tốt.
(*) Châm ngôn: “Lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái”. Ý nghĩa quan trọng của “nghèo” nuôi con trai chính là thông qua cảm nhận sự nghèo khó và gian khổ của bản thân mà từ đó rèn luyện và bồi dưỡng phẩm chất, ý chí, tính cách, tạo nên những giá trị cho bản thân con trẻ.
Dư Tín Hoàng cảm thấy chắc Dư Dục Sâm có chuyện muốn tâm sự nên đợi cậu nói ra.
Nhưng Dư Dục Sâm lại bảo: “Thôi, không có gì đâu ạ.”
Trẻ con ở tuổi dậy thì thường có nhiều tâm sự, nhìn bộ dạng của Dư Dục Sâm hiện tại là biết chắc chắn gặp vấn đề tình cảm. Yêu sớm cũng đâu phải chuyện lớn, nên cho qua chứ không nên cấm cản*. Nếu bây giờ chưa xảy ra sự việc gì thì ông cũng không thể can thiệp quá sâu, đi bước nào tính bước đó.
(*)宜疏不宜堵: đại loại là nên giáo dục/ dạy lại con cái sẽ tốt hơn là ngăn cản, càng cấm người ta sẽ càng làm.
Trong lòng Dư Tín Hoành vẫn còn chút nhộn nhạo khi nhận ra thằng con trai ngốc nhà mình trưởng thành rồi.
Đầu Dư Dục Sâm đau kinh khủng, cứ nhắm mắt sẽ lại nhớ đến ánh mắt Thẩm Hành Giản nhìn cậu hôm qua. Anh vô cảm lạnh lùng nói: “Thầy là gay.”
Giọng điệu anh thản nhiên giống như chỉ đang tường thuật rằng “Ồ, hôm nay trời mưa”.
Dư Dục Sâm tức tối, sao Thẩm Hành Giản lại bình tĩnh như vậy?! Anh không nên bình tĩnh, anh nên hoảng sợ và xin cậu đừng nói cho ai biết. Nếu Thẩm Hành Giản làm vậy cậu sẽ không tức giận, lập tức đảm bảo với Thẩm Hành Giản rằng mình chắc chắn không nói với ai.
Nhưng tại sao Thẩm Hành Giản lại là gay chứ? Yêu người cùng giới cực khổ biết bao nhiêu.
Khi trước cậu còn ngồi chung bàn với Phùng Hân Hân, lúc đó Phùng Hân Hân rất hay đọc tiểu thuyết BL và có khi còn quay xuống thảo luận với nhỏ bạn bàn dưới về nội dung câu chuyện. Họ nói gì Dư Dục Sâm đều nghe cả. Trong những cuốn tiểu thuyết ấy, nhân vật chính phải trải qua đủ loại khó khăn hiểm trở, nguy hiểm trập trùng, rồi đủ thứ hiểu lầm, cuối cùng mới được về bên nhau, chung sống hạnh phúc đến cuối đời.
Nói cho cùng thì đó cũng chỉ là tiểu thuyết, mà tình yêu lại được khắc họa vô cùng đẹp đẽ trong những con chữ ấy, tất nhiên kết truyện sẽ là HE. Nhưng hiện thực thì khác. Ngoài đời, đồng tính luyến ái bị xã hội ruồng bỏ, phải chịu ánh mắt mọi người soi mói và chỉ trích, đồng thời còn bị cha mẹ người thân ngăn cấm. Cho dù họ có thể chấp nhận được thì tình yêu nam nam vẫn không giống tình yêu nam nữ. Không có hôn nhân làm sự ràng buộc, chỉ dựa vào thứ gọi là cảm xúc mà lại nghĩ rằng có thể trọn vẹn mãi mãi sao? Dư Dục Sâm ngày càng nghĩ sâu xa, lý trí nói rằng bản thân không cần để ý nhiều như vậy, cậu với chuyện đó không liên quan gì đến nhau, nhưng vẫn vô thức mà suy tư.
Cậu thắc mắc không biết gu của Thẩm Hành Giản có phải là kiểu người đẹp trai, chững chạc như Tống Minh Trạch ngày hôm qua không? Anh ấy có muốn hôn hắn khi hai người họ ở cùng nhau không? Thẩm Hành Giản trông như thế nào khi hôn ai đó, có phải mặt sẽ đỏ lên rồi ngượng ngùng không? Sau khi hôn xong đôi môi Thẩm Hành Giản có hồng hào và khóe mắt hơi ươn ướt như lúc ăn phải đồ cay không, sẽ trở nên điềm đạm đáng yêu như thế chứ? Họ đã làm tình chưa? Thật sự giống như đoạn phim heo mà cậu đã xem à?
Dư Dục Sâm càng nghĩ càng thấy bực, nhưng vẫn không khống chế được bản thân.
Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng trong đầu Dư Dục Sâm chỉ còn lại một ý niệm.
Nếu như, nếu như Thẩm Hành Giản nhất định phải thích đàn ông, vậy tại sao không thể thích cậu?
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Dư Dục Sâm sợ hết hồn. Sau đó cậu lại ngẫm, nói không chừng Thẩm Hành Giản thích cậu thật đó.
Tất cả những chuyện trước đây đều trở thành bằng chứng cho giả thuyết này, nó cũng giải thích được tại sao Thẩm Hành Giản thiên vị cậu như vậy.
Dư Dục Sâm nghĩ, nếu Thẩm Hành Giản không thích cậu thì tại sao đối xử tốt với cậu như vậy?
Bao nhiêu uất ức bực bội tích tụ từ tối qua đến giờ đều biến mất sạch sành sanh, trong nháy mắt Dư Dục Sâm cảm thấy không còn đau đầu nữa thậm chí còn thấy hơi đắc ý trong lòng.
Dư Tín Hoành nấu canh gừng xong định gọi Dư Dục Sâm ra uống, vừa mới vào cửa đã thấy Dư Dục Sâm ngồi ngây ra giường cười khúc khích, không còn dáng vẻ yếu ớt như ban nãy.
“Có chuyện gì vui hả?” Dư Tín Hoành đi tới chỗ Dư Dục Sâm, đưa tay ra: “Đưa nhiệt kế cho bố nào.”
Khóe miệng Dư Dục Sâm lập tức hạ xuống tựa như chưa từng cười chút nào, lấy nhiệt kế từ trong áo đưa ra: “Không sốt mà.”
Dư Tín Hoành cầm lên nhìn: “38.5 độ, hơi sốt. Con muốn đi bệnh viện không?”
Dư Dục Sâm lắc đầu: “Con không đi bệnh viện đâu.”
Dư Tín Hoành nói: “Được, vậy con uống canh gừng trước đi rồi uống hai viên thuốc hạ sốt. Xem xem nhiệt độ có giảm hơn không.”
“Dạ, à, đúng rồi bố,” Dư Dục Sâm bỗng nói: “Đừng bảo với mẹ con bị bệnh, con sợ mẹ lo lắng.”
Uống canh gừng và thuốc xong xuôi, Dư Dục Sâm nằm ngủ một giấc. Lúc thức dậy mồ hôi đầy mình, nhiệt độ giảm rồi nên cũng đỡ mệt mỏi hơn.
Hôm qua cậu ngủ rất ngon, trước khi ngủ còn cố ý gặm nhấm lại toàn bộ kỉ niệm của cậu với Thẩm Hành Giản một lần rồi càng chắc chắn suy đoán anh ấy thích cậu là đúng. Cả người Dư Dục Sâm bây giờ thoải mái như sắp bay lên, tâm trạng cực kì tốt rời giường chuẩn bị đi học.
Do Dư Dục Sâm bị bệnh nên Dư Tín Hoành đã xin nghỉ phép một ngày, sáng sớm còn đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Dư Dục Sâm uống một ngụm sữa đậu nành rồi cắn một miếng trứng chiên hình trái tim. Lòng đỏ trứng chín kỹ, ăn vào trong miệng thấy hơi khô khan.
Dư Dục Sâm nhồm nhoàm nói: “Bố ơi, lần sau bố làm trứng lòng đào cho con với.”
“Sao tự nhiên thích ăn trứng lòng đào vậy?” Dư Tín Hoành khó hiểu liếc nhìn Dư Dục Sâm “Bố nhớ con ghét trứng lòng đào do tanh mà. Hồi bé làm cho con ăn, con kiên quyết không chịu.”
“Khẩu vị ai rồi cũng thay đổi mà bố.” Mặt Dư Dục Sâm ửng ửng đỏ, cậu né ánh nhìn tò mò của bố mình, “Nói chung bây giờ con thích ăn trứng lòng đào.”
“Ừm.” Dư Tín Hoành đổi chủ đề “Hôm nay con có gì vui à?”
“Con vui á?” Dư Dục Sâm sờ sờ mặt mình, cậu cũng đâu có cười sao bố lại biết hôm nay cậu vui?
Dư Tín Hoàng nhìn Dư Dục Sâm, cân nhắc lời nói của mình: “Sắc mặt con hôm qua khó coi lắm… giống như bị bồ đá.”
Ông do dự một chút cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Con nói thật đi, có phải yêu ai rồi không?”
Còn chưa nuốt xuống ngụm sữa đang ngậm trong miệng, Dư Dục Sâm đã bị câu hỏi của bố làm giật mình. Cậu tiện tay giật một tờ giấy lên che miệng rồi bắt đầu sặc sụa, lúc đỡ hơn mới điên cuồng phủ nhận.
“Không có! Không yêu ai hết! Con thề là con không có yêu đương nhăng nhít gì hết, bố nói gì vậy! Có ai nói với bố hả, dù sao thì bốcũng đừng tin mấy lời ba láp ba xàm đó, con thật sự chưa có quen ai đâu!” Dư Dục Sâm nhanh chóng bỏ nốt miếng trứng còn lại vào miệng, ngửa đầu uống một hơi hết ly sữa đậu nành sau đó nhấc cặp chạy thẳng ra cửa.
“Thôi nha, không nói nữa. Bố ơi, con đi học đây ạ.”
Dư Tín Hoành còn chưa kịp đáp lại đã nghe tiếng đóng cửa một cái rầm.
Tới tuổi dậy thì thì đứa trẻ nào cũng sẽ có suy nghĩ về người khác giới, gặp khó khăn trong tình cảm là chuyện bình thường. Nhưng đâu thể mặc kệ tụi nhỏ, phụ huynh vẫn cần dẫn dắt một chút. Tuy nhiên Dư Tín Hoành không giỏi trong việc tâm sự với con mấy vấn đề này, xem ra phải nhường phần cho Trương Tân Nguyệt.
Dư Dục Sâm đến trường hơi muộn, may mà chủ nhiệm không đến lớp kiểm tra, nếu không mới sáng sớm cậu đã bị bắt đứng phạt luôn rồi.
Dư Dục Sâm chuồn từ cửa sau vào, vừa mới đặt cặp xuống đã nghe loa phát thanh thông báo tập trung chào cờ. Thế là vội vàng đi theo mọi người xuống tầng xếp hàng ở sân trường trong cơn mơ màng ngơ ngẩn. Làm xong hết thảy trở về lớp thì cũng vừa vào tiết học đầu tiên.
Tiết đầu là môn Văn, Dư Dục Sâm nhớ lại chuyện hôm thứ bảy đã thấy ngại không có mặt mũi đối diện với Thẩm Hành Giản, nhưng cậu vừa nghĩ đến việc Thẩm Hành Giản thích mình là phấn khích cực độ.
Chuông vào lớp vang lên, tất cả mọi người về vị trí ổn định chỗ ngồi. Một lát sau Thẩm Hành Giản đã đẩy cửa, bước lên bục giảng hô: “Vào học”.
Từ lúc Thẩm Hành Giản đi vào Dư Dục Sâm đã dán mắt lên người anh, nhưng Thẩm Hành Giản chưa hề nhìn lại.
Suốt tiết học Thẩm Hành Giản không nhìn cậu, cũng không gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi. Ban đầu Dư Dục Sâm còn vui vẻ trong lòng giờ, giờ đây đã cảm thấy không ổn.
Trong mắt các bạn học, hôm nay hình như Dư Dục Sâm bị “thất sủng” rồi.
- -----oOo------
Ông Dư đi công tác về không thấy Dư Dục Sâm trả lời điện thoại, vào nhà gọi cũng chẳng ai lên tiếng. Khi đi vào phòng mới thấy Dư Dục Sâm sốt đỏ cả mặt, đang nằm trên giường ngủ mê man.
Ông Dư lay tỉnh Dư Dục Sâm rồi kiếm nhiệt kế đo cho cậu. Dư Dục Sâm mơ màng đứng dậy đi vệ sinh, vừa đứng lên trước mắt đã tối sầm lại, cả người chao đảo thiếu chút nữa ngã bẹp xuống đất. Cậu dựa theo trí nhớ lùi về sau hai bước ngã lên giường, nhắm đôi mắt lại nom như sắp ngất đến nơi.
Dư Tín Hoành cầm nhiệt kế bước vào và hỏi: “Sao tự nhiên con lại ốm thế? Hôm qua mắc mưa à?”
Một lát sau bóng đen trước mắt Dư Dục Sâm mới tản đi, thái dương cậu giật giật đau đớn, giọng nói yếu ớt: “Con không sao.”
“Như này rồi còn bảo không sao?” Dư Tín Hoành đưa nhiệt kế cho Dư Dục Sâm “Nếu sốt nặng quá thì bố xin nghỉ cho, mai ở nhà đi.”
Dư Dục Sâm kẹp nhiệt kế vào nách: “Không được, con phải đi học.”
“Sao trước giờ không thấy con ham học như thế?” Dư Tín Hoành trêu một câu rồi vào bếp chuẩn bị nấu canh gừng cho cậu.
“Bố ơi.” Bỗng nhiên Dư Dục Sâm gọi một tiếng.
“Hở?” Dư Tín Hoành ngờ vực quay đầu lại.
Ông thường xuyên phải đi công tác, Trương Tân Nguyệt cũng chẳng ở trong nước. Lúc Dư Dục Sâm còn nhỏ thì sống cùng ông bà nội, đến lúc cậu lớn hơn chút và có thể tự chăm sóc bản thân thì ông mới đón về nhà với mình, nhưng là kiểu nuôi thả.
Năm Dư Dục Sâm học tiểu học ông chưa quá bận rộn nên có thể dành thời gian đưa đón cậu cả ngày. Dư Dục Sâm nói rất nhiều, cậu sẽ ngồi trên xe kể cho ông nghe hôm nay đã làm gì, chơi với ai, ngay cả chuyện kéo bím tóc làm con gái người ta khóc hay gây chuyện phá phách gì đó cũng nói hết cho ông nghe.
Đến khi Dư Dục Sâm lên cấp, ông bắt đầu đi công tác thường xuyên, Trương Tân Nguyệt cũng vì lý do công việc thường bay khắp nơi. Vì vậy mà Dư Dục Sâm đành sống một mình. Ông với Trương Tân Nguyệt cũng rất thương con nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể bù đắp bằng vật chất.
Đối với việc giáo dục con nhỏ, ông và Trương Tân Nguyệt đều có cùng quan niệm, không để ý đến việc lấy giàu hay lấy nghèo* nuôi con trai, miễn đứa trẻ này đi đúng đường đúng hướng thì mấy việc khác ông bà sẽ không để ý. Tính cách Dư Dục Sâm rất tốt, biết chừng mực, từ bé đến lớn không hề khiến ông bà bận tâm. Những lúc không có nhà, tuy hai người rất lo lắng cho Dư Dục Sâm nhưng họ tin cậu biết tự chăm sóc bản thân mình. Từ khi ấy đến lớp 11 hiện tại, Dư Dục Sâm đúng thật đã tự chăm lo rất tốt.
(*) Châm ngôn: “Lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái”. Ý nghĩa quan trọng của “nghèo” nuôi con trai chính là thông qua cảm nhận sự nghèo khó và gian khổ của bản thân mà từ đó rèn luyện và bồi dưỡng phẩm chất, ý chí, tính cách, tạo nên những giá trị cho bản thân con trẻ.
Dư Tín Hoàng cảm thấy chắc Dư Dục Sâm có chuyện muốn tâm sự nên đợi cậu nói ra.
Nhưng Dư Dục Sâm lại bảo: “Thôi, không có gì đâu ạ.”
Trẻ con ở tuổi dậy thì thường có nhiều tâm sự, nhìn bộ dạng của Dư Dục Sâm hiện tại là biết chắc chắn gặp vấn đề tình cảm. Yêu sớm cũng đâu phải chuyện lớn, nên cho qua chứ không nên cấm cản*. Nếu bây giờ chưa xảy ra sự việc gì thì ông cũng không thể can thiệp quá sâu, đi bước nào tính bước đó.
(*)宜疏不宜堵: đại loại là nên giáo dục/ dạy lại con cái sẽ tốt hơn là ngăn cản, càng cấm người ta sẽ càng làm.
Trong lòng Dư Tín Hoành vẫn còn chút nhộn nhạo khi nhận ra thằng con trai ngốc nhà mình trưởng thành rồi.
Đầu Dư Dục Sâm đau kinh khủng, cứ nhắm mắt sẽ lại nhớ đến ánh mắt Thẩm Hành Giản nhìn cậu hôm qua. Anh vô cảm lạnh lùng nói: “Thầy là gay.”
Giọng điệu anh thản nhiên giống như chỉ đang tường thuật rằng “Ồ, hôm nay trời mưa”.
Dư Dục Sâm tức tối, sao Thẩm Hành Giản lại bình tĩnh như vậy?! Anh không nên bình tĩnh, anh nên hoảng sợ và xin cậu đừng nói cho ai biết. Nếu Thẩm Hành Giản làm vậy cậu sẽ không tức giận, lập tức đảm bảo với Thẩm Hành Giản rằng mình chắc chắn không nói với ai.
Nhưng tại sao Thẩm Hành Giản lại là gay chứ? Yêu người cùng giới cực khổ biết bao nhiêu.
Khi trước cậu còn ngồi chung bàn với Phùng Hân Hân, lúc đó Phùng Hân Hân rất hay đọc tiểu thuyết BL và có khi còn quay xuống thảo luận với nhỏ bạn bàn dưới về nội dung câu chuyện. Họ nói gì Dư Dục Sâm đều nghe cả. Trong những cuốn tiểu thuyết ấy, nhân vật chính phải trải qua đủ loại khó khăn hiểm trở, nguy hiểm trập trùng, rồi đủ thứ hiểu lầm, cuối cùng mới được về bên nhau, chung sống hạnh phúc đến cuối đời.
Nói cho cùng thì đó cũng chỉ là tiểu thuyết, mà tình yêu lại được khắc họa vô cùng đẹp đẽ trong những con chữ ấy, tất nhiên kết truyện sẽ là HE. Nhưng hiện thực thì khác. Ngoài đời, đồng tính luyến ái bị xã hội ruồng bỏ, phải chịu ánh mắt mọi người soi mói và chỉ trích, đồng thời còn bị cha mẹ người thân ngăn cấm. Cho dù họ có thể chấp nhận được thì tình yêu nam nam vẫn không giống tình yêu nam nữ. Không có hôn nhân làm sự ràng buộc, chỉ dựa vào thứ gọi là cảm xúc mà lại nghĩ rằng có thể trọn vẹn mãi mãi sao? Dư Dục Sâm ngày càng nghĩ sâu xa, lý trí nói rằng bản thân không cần để ý nhiều như vậy, cậu với chuyện đó không liên quan gì đến nhau, nhưng vẫn vô thức mà suy tư.
Cậu thắc mắc không biết gu của Thẩm Hành Giản có phải là kiểu người đẹp trai, chững chạc như Tống Minh Trạch ngày hôm qua không? Anh ấy có muốn hôn hắn khi hai người họ ở cùng nhau không? Thẩm Hành Giản trông như thế nào khi hôn ai đó, có phải mặt sẽ đỏ lên rồi ngượng ngùng không? Sau khi hôn xong đôi môi Thẩm Hành Giản có hồng hào và khóe mắt hơi ươn ướt như lúc ăn phải đồ cay không, sẽ trở nên điềm đạm đáng yêu như thế chứ? Họ đã làm tình chưa? Thật sự giống như đoạn phim heo mà cậu đã xem à?
Dư Dục Sâm càng nghĩ càng thấy bực, nhưng vẫn không khống chế được bản thân.
Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng trong đầu Dư Dục Sâm chỉ còn lại một ý niệm.
Nếu như, nếu như Thẩm Hành Giản nhất định phải thích đàn ông, vậy tại sao không thể thích cậu?
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Dư Dục Sâm sợ hết hồn. Sau đó cậu lại ngẫm, nói không chừng Thẩm Hành Giản thích cậu thật đó.
Tất cả những chuyện trước đây đều trở thành bằng chứng cho giả thuyết này, nó cũng giải thích được tại sao Thẩm Hành Giản thiên vị cậu như vậy.
Dư Dục Sâm nghĩ, nếu Thẩm Hành Giản không thích cậu thì tại sao đối xử tốt với cậu như vậy?
Bao nhiêu uất ức bực bội tích tụ từ tối qua đến giờ đều biến mất sạch sành sanh, trong nháy mắt Dư Dục Sâm cảm thấy không còn đau đầu nữa thậm chí còn thấy hơi đắc ý trong lòng.
Dư Tín Hoành nấu canh gừng xong định gọi Dư Dục Sâm ra uống, vừa mới vào cửa đã thấy Dư Dục Sâm ngồi ngây ra giường cười khúc khích, không còn dáng vẻ yếu ớt như ban nãy.
“Có chuyện gì vui hả?” Dư Tín Hoành đi tới chỗ Dư Dục Sâm, đưa tay ra: “Đưa nhiệt kế cho bố nào.”
Khóe miệng Dư Dục Sâm lập tức hạ xuống tựa như chưa từng cười chút nào, lấy nhiệt kế từ trong áo đưa ra: “Không sốt mà.”
Dư Tín Hoành cầm lên nhìn: “38.5 độ, hơi sốt. Con muốn đi bệnh viện không?”
Dư Dục Sâm lắc đầu: “Con không đi bệnh viện đâu.”
Dư Tín Hoành nói: “Được, vậy con uống canh gừng trước đi rồi uống hai viên thuốc hạ sốt. Xem xem nhiệt độ có giảm hơn không.”
“Dạ, à, đúng rồi bố,” Dư Dục Sâm bỗng nói: “Đừng bảo với mẹ con bị bệnh, con sợ mẹ lo lắng.”
Uống canh gừng và thuốc xong xuôi, Dư Dục Sâm nằm ngủ một giấc. Lúc thức dậy mồ hôi đầy mình, nhiệt độ giảm rồi nên cũng đỡ mệt mỏi hơn.
Hôm qua cậu ngủ rất ngon, trước khi ngủ còn cố ý gặm nhấm lại toàn bộ kỉ niệm của cậu với Thẩm Hành Giản một lần rồi càng chắc chắn suy đoán anh ấy thích cậu là đúng. Cả người Dư Dục Sâm bây giờ thoải mái như sắp bay lên, tâm trạng cực kì tốt rời giường chuẩn bị đi học.
Do Dư Dục Sâm bị bệnh nên Dư Tín Hoành đã xin nghỉ phép một ngày, sáng sớm còn đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Dư Dục Sâm uống một ngụm sữa đậu nành rồi cắn một miếng trứng chiên hình trái tim. Lòng đỏ trứng chín kỹ, ăn vào trong miệng thấy hơi khô khan.
Dư Dục Sâm nhồm nhoàm nói: “Bố ơi, lần sau bố làm trứng lòng đào cho con với.”
“Sao tự nhiên thích ăn trứng lòng đào vậy?” Dư Tín Hoành khó hiểu liếc nhìn Dư Dục Sâm “Bố nhớ con ghét trứng lòng đào do tanh mà. Hồi bé làm cho con ăn, con kiên quyết không chịu.”
“Khẩu vị ai rồi cũng thay đổi mà bố.” Mặt Dư Dục Sâm ửng ửng đỏ, cậu né ánh nhìn tò mò của bố mình, “Nói chung bây giờ con thích ăn trứng lòng đào.”
“Ừm.” Dư Tín Hoành đổi chủ đề “Hôm nay con có gì vui à?”
“Con vui á?” Dư Dục Sâm sờ sờ mặt mình, cậu cũng đâu có cười sao bố lại biết hôm nay cậu vui?
Dư Tín Hoàng nhìn Dư Dục Sâm, cân nhắc lời nói của mình: “Sắc mặt con hôm qua khó coi lắm… giống như bị bồ đá.”
Ông do dự một chút cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Con nói thật đi, có phải yêu ai rồi không?”
Còn chưa nuốt xuống ngụm sữa đang ngậm trong miệng, Dư Dục Sâm đã bị câu hỏi của bố làm giật mình. Cậu tiện tay giật một tờ giấy lên che miệng rồi bắt đầu sặc sụa, lúc đỡ hơn mới điên cuồng phủ nhận.
“Không có! Không yêu ai hết! Con thề là con không có yêu đương nhăng nhít gì hết, bố nói gì vậy! Có ai nói với bố hả, dù sao thì bốcũng đừng tin mấy lời ba láp ba xàm đó, con thật sự chưa có quen ai đâu!” Dư Dục Sâm nhanh chóng bỏ nốt miếng trứng còn lại vào miệng, ngửa đầu uống một hơi hết ly sữa đậu nành sau đó nhấc cặp chạy thẳng ra cửa.
“Thôi nha, không nói nữa. Bố ơi, con đi học đây ạ.”
Dư Tín Hoành còn chưa kịp đáp lại đã nghe tiếng đóng cửa một cái rầm.
Tới tuổi dậy thì thì đứa trẻ nào cũng sẽ có suy nghĩ về người khác giới, gặp khó khăn trong tình cảm là chuyện bình thường. Nhưng đâu thể mặc kệ tụi nhỏ, phụ huynh vẫn cần dẫn dắt một chút. Tuy nhiên Dư Tín Hoành không giỏi trong việc tâm sự với con mấy vấn đề này, xem ra phải nhường phần cho Trương Tân Nguyệt.
Dư Dục Sâm đến trường hơi muộn, may mà chủ nhiệm không đến lớp kiểm tra, nếu không mới sáng sớm cậu đã bị bắt đứng phạt luôn rồi.
Dư Dục Sâm chuồn từ cửa sau vào, vừa mới đặt cặp xuống đã nghe loa phát thanh thông báo tập trung chào cờ. Thế là vội vàng đi theo mọi người xuống tầng xếp hàng ở sân trường trong cơn mơ màng ngơ ngẩn. Làm xong hết thảy trở về lớp thì cũng vừa vào tiết học đầu tiên.
Tiết đầu là môn Văn, Dư Dục Sâm nhớ lại chuyện hôm thứ bảy đã thấy ngại không có mặt mũi đối diện với Thẩm Hành Giản, nhưng cậu vừa nghĩ đến việc Thẩm Hành Giản thích mình là phấn khích cực độ.
Chuông vào lớp vang lên, tất cả mọi người về vị trí ổn định chỗ ngồi. Một lát sau Thẩm Hành Giản đã đẩy cửa, bước lên bục giảng hô: “Vào học”.
Từ lúc Thẩm Hành Giản đi vào Dư Dục Sâm đã dán mắt lên người anh, nhưng Thẩm Hành Giản chưa hề nhìn lại.
Suốt tiết học Thẩm Hành Giản không nhìn cậu, cũng không gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi. Ban đầu Dư Dục Sâm còn vui vẻ trong lòng giờ, giờ đây đã cảm thấy không ổn.
Trong mắt các bạn học, hôm nay hình như Dư Dục Sâm bị “thất sủng” rồi.
- -----oOo------
Danh sách chương