Ngày đầu tiên của lớp 11 Dư Dục Sâm đến muộn, cậu vừa tới cổng trường thì chuông vào học cũng đồng thời vang lên. Vừa vặn bị “Địa Trung Hải” – đại diện kỷ luật trường học tóm được, phải cam chịu đứng ở cổng cả buổi sáng nghe mấy lời răn đe dài như sớ. Chờ đến khi Địa Trung Hải nói đủ, thả cậu về lớp thì tiết tự học buổi sáng đã hết, đồ ăn nhét trong cặp cũng nguội hoàn toàn.
Theo thời khóa biểu, lớp số 5 và lớp số 17 đều có tiết Văn vào buổi sáng đầu tiên, vốn dĩ Dư Dục Sâm còn rất mong đợi tiết này, nhưng hôm qua vừa nói chuyện với Phùng Hân Hân xong… Cậu trưng bản mặt thối như giẫm phải cớt vào lớp, ném bánh bao vào thùng rác, cặp bị quăng lên bàn tạo ra tiếng động rất lớn, thu hút nhiều ánh mắt của bạn bè xung quanh.
“Mày bị sao đó, mới ngày đầu đã bực như vậy? Đi học muộn bị “Địa Trung Hải” mắng hả?” Chu Thanh thấy tâm trạng cậu không tốt lắm, đến gần hỏi thăm.
Dư Dục Sâm đúng là bực khi bị “Địa Trung Hải” nói cả buổi, nhưng nguyên nhân cũng không hoàn toàn là do “Địa Trung Hải”. Từ hôm qua tâm trạng cậu vẫn luôn không tốt, “Địa Trung Hải” chỉ là chất xúc tác cho cơn bực bội bùng lên mà thôi.
Bây giờ Dư Dục Sâm không muốn để ý đến ai cả, chỉ lặng im lấy sách từ trong cặp ra xếp thành một cái “pháo đài”, tiếp đó lại trốn sau “pháo đài” nằm nhoài ra bàn, thầm nghĩ sẽ ngủ bù trước cho tiết của giáo viên Văn mới đến.
Chu Thanh thấy bộ dạng không muốn nói chuyện kèm với vẻ mặt vô cảm của Dư Dục Sâm thì chỉ biết cậu đang tức giận. Tính tình Dư Dục Sâm rất tốt, từ nhỏ đến lớn hiếm khi nổi giận với ai, đùa giỡn quá trớn hoặc đánh lố vài cái cũng sẽ không nổi giận, cùng lắm là giả vờ giả vịt làm dáng, chưa đầy một phút sau sẽ lại cùng mọi người cười đùa cợt nhả.
Có điều những người ít khi tức giận một khi giận lên rồi thì rất đáng sợ. Nếu như Dư Dục Sâm thật sự nổi cáu thì chính là giống như bây giờ, mặt lạnh như băng, ai nói gì cũng không đáp lại, giống như máy lạnh biết đi vậy, ai nhìn cậu cũng đều cảm thấy sợ trong lòng.
Năm ngoái Dư Dục Sâm cũng từng bị “Địa Trung Hải” bắt được y như này, lúc đó cậu còn cùng “Địa Trung Hải” cãi tay đôi pha trò, sao mà bây giờ lại tức đến thế? Chu Thanh không hiểu lý do Dư Dục Sâm tức giận, dáng vẻ này giống như có người cướp vợ cậu vậy.
Chu Thanh tặc lưỡi vài tiếng, thấy Dư Dục Sâm vẫn không để đến cậu ta, cũng không dám nhiều lời rước họa vào thân, sờ sờ mũi ngượng ngùng rời đi.
Tiếng chuông vào học vang lên, ai về chỗ nấy, không khí lộn xộn vừa rồi tức thì im bặt lại, tất cả mọi người đều chờ giáo viên dạy Văn mới đến.
Chỉ có mỗi Dư Dục Sâm vùi đầu ngủ, mày cau lại, vẻ mặt khó chịu mất kiên nhẫn.
Ngoài cửa sổ dần dần truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng cười nói của các giáo viên. Âm thanh càng ngày càng gần, chân mày Dư Dục Sâm nhíu chặt hơn.
“Két-” một tiếng, giáo viên mới mở cửa rồi bước lên bục giảng, hắng giọng sau đó cất lời.
“Vào học.”
Rất từ tính, âm cuối kéo dài, là một giọng nói vô cùng thân thuộc với cậu. Ngoại trừ nghe thấy trên lớp ra thì còn có bản ghi âm trong điện thoại, cậu từng nửa đêm hạ thấp giọng cùng âm thanh này một lần rồi một lần đọc “Thục Đạo Nan”, “Tỳ Bà Hành”, và “Cẩm Sắt”.
“Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.”*
(*) Trích “Cẩm sắt” – Lý Thương Ẩn. Dịch nghĩa:
Đàn gấm gồm năm chục sợi liền,
Mỗi dây mỗi trụ nhớ hoa niên.
(Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hóa, 1997.)
Rất đỗi thân quen, bởi đây là giọng nói của Thẩm Hành Giản.
Lớp trưởng còn chưa kịp hô đứng dậy, Dư Dục Sâm đã bật dậy từ trên ghế ngồi, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Hành Giản trên bục giảng.
Thẩm Hành Giản bị động tác của cậu dọa sợ, trong mắt còn chút hốt hoảng, nom như chú thỏ trắng đang kinh hãi. Sau khi thấy Dư Dục Sâm, ý cười lập tức hiện lên trong mắt, anh cũng bình tĩnh nhìn lại cậu.
Lớp trưởng không biết bây giờ có nên hô nữa không hay làm gì khác, cậu ta đứng lên phía sau Dư Dục Sâm. Các bạn trong lớp cũng lục tục đứng dậy theo, cúi đầu với Thẩm Hành Giản trên bục giảng, kéo dài giọng: “Chào- thầy- ạ-.”
Nhìn thấy Thẩm Hành Giản, tâm trạng xấu của Dư Dục Sâm nháy mắt tan thành mây khói, tựa như có một tia nắng chiếu xuyên qua rặng mây đen, in lên mặt đất những vệt sáng lấp lánh.
“Pháo đài” sách mà Dư Dục Sâm xếp hiện tại không còn tác dụng gì nữa, cậu ngồi ngay ngắn chăm chú nghe Thẩm Hành Giản giảng bài, nắn nót chép nội dung trên bảng vào vở. Thỉnh thoảng tầm mắt hai người giao nhau, Thẩm Hành Giản khẽ gật đầu khen ngợi Dư Dục Sâm. Cậu bèn tặng lại Thẩm Hành Giản nụ cười rất tươi, lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp, trông vừa ngốc lại vừa tỏa nắng.
Từ Duyệt khều khều Chu Thanh, thấp giọng nói: “Mày nhìn nó kìa, vừa nãy còn như sắp nổi bão, giờ đã nắng chang chang, Nhị Ngư bị tâm thần phân liệt hay gì rồi. Từ hôm qua đến nay chưa có lúc nào bình thường hết á.”
Chu Thanh cũng thấy Dư Dục Sâm không bình thường, liếc mắt một cái rồi lại cúi đầu ghi bài: “Tao không nghĩ nó bị tâm thần phân liệt đâu, định luật thật thơm* quật nó đấy”. Vừa nói Chu Thanh vừa ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hành Giản trên bục giảng, Tiểu Thẩm cũng chẳng có gì đặc biệt, sao thầy ấy vừa đến Dư Dục Sâm đã vui vẻ đến mức không biết được đâu là đông tây nam bắc rồi? Kỳ thật đấy.
(*) Gốc: 真香: Thật thơm hay có thể hiểu là Định luật thật thơm: được dùng để mô tả hành vi của một người có quan điểm và ý kiến hoàn toàn khác nhau trước và sau, tự vả vào mặt mình.
Chuông hết tiết vừa vang lên thì Thẩm Hành Giản cũng đã giảng xong bài cuối cùng, anh chào lớp rồi cầm sách rời đi, định về lại văn phòng. Nhưng đi chưa được hai bước đã nghe thấy đằng sau có người gọi mình.
“Thầy ơi thầy, thầy Thẩm ơi.”
Thẩm Hành Giản quay lại, trông thấy Dư Dục Sâm đang chạy đến: “Sao vậy bạn học Dư? Có vấn đề gì hả?”
Với những người khác như Phùng Hân Hân, Từ Duyệt, Thẩm Tinh, Thẩm Hành Giản đều gọi thẳng tên, chỉ riêng Dư Dục Sâm thì gọi bằng bạn học. Nghe cũng không xa cách gì lắm, mà trái lại còn là một kiểu trêu chọc thân mật
Dư Dục Sâm biết Thẩm Hành Giản đây là thân thiết mới gọi mình như vậy, cậu gãi gãi đầu nhìn Thẩm Hành Giản cười: “Thầy không dạy lớp số 17 à?”
“Ai nói với em thầy dạy lớp số 17?” Thẩm Hành Giản hỏi ngược lại, “Sao nào, em không muốn thầy tiếp tục dạy đúng không? Chê thầy phiền rồi?”
Trước đây Thẩm Hành Giản không biết làm thế nào để hòa đồng với học sinh, hiện giờ anh đã có thể pha chút trò với họ.
“Không phải… Sao lại phiền được, em mừng còn không kịp… ” Dư Dục Sâm càng nói càng nhỏ, xấu hổ đến mức tai đỏ cả lên, ngượng ngùng lại hơi đáng yêu.
Thẩm Hành Giản cười cười, không chọc Dư Dục Sâm nữa: “Hôm nay thái độ học của em rất tốt, phải tiếp tục duy trì, thầy sẽ giám sát em đấy.”
“…Dạ.” Dư Dục Sâm ngơ ngác trả lời, lúc Thẩm Hành Giản gần đi lại gọi thêm lần nữa: “A, thầy ơi.”
“Còn chuyện gì hả?”
“…Cái, lúc cuối kỳ, em…” Dư Dục Sâm lắp ba lắp bắp, nửa buổi cũng chưa nói hết câu.
“Em việc kia…” Cậu đang muốn sắp xếp lại câu chữ rồi mới cất lời thì chuông vào lớp đột nhiên vang lên.
Giờ ra chơi trôi qua rất nhanh, nhưng sao hôm nay lại nhanh hơn mọi khi vậy! Dư Dục Sâm trông hơi chán nản, bộ dáng ủ rũ của cậu khiến Thẩm Hành Giản nhớ đến chú chó Golden to xác lúc không được chủ nhân dẫn ra ngoài đi chơi.
Anh cười nói: “Không sao, em vào học trước đi, chiều có thể đến văn phòng tìm thầy nói sau, vẫn là ở phòng cũ.”
Chú Golden vốn đang ủ rũ lại vui vẻ trong phút chốc, cậu ra sức gật đầu thật mạnh: “Vậy lát thầy đợi em nha, chiều chúng ta đi ăn cơm đi, em mời thầy!” Không đợi Thẩm Hành Giản trả lời, chú chó Golden đã chạy về lớp, cơ bản không cho anh cơ hội từ chối.
Thẩm Hành Giản lắc đầu, bất đắc dĩ bỏ đi.
Lúc quay về lớp, rõ ràng trông Dư Dục Sâm phấn chấn hơn nhiều. Chu Thanh với Từ Duyệt dán người lên cửa sổ, thấy được toàn bộ cuộc trò chuyện của cậu cùng Thẩm Hành Giản cơ mà lại không nghe được hai người họ là đang nói cái gì. Nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn của Dư Dục Sâm thì chỉ đoán được đây chắc chắn là lời khen.
Còn khen như thế nào, Từ Duyệt thừa nhận bản thân mình khá tò mò, có điều chưa kịp nghĩ cách dụ Dư Dục Sâm khai ra thì thấy một cục giấy rơi trên bàn mình.
Từ Duyệt chưa mở ra thì đã bị người khác giật trước, đang đứng bên cạnh là người có năng lực làm việc siêu cấp phi phàm và cũng là giáo viên chủ nhiệm không quá đáng tin, ông mở cục giấy ra rồi chậm rãi đọc nội dung bên trong: “Chiều nay hai đứa mày đi ăn trước đi, tao không đi chung đâu.”
Mẹ nó Dư Dục Sâm mày điên thật rồi! Từ Duyệt gào thét trong lòng.
“Bây giờ mới là tiết hai buổi sáng, hai anh đã nghĩ đến đi ăn cơm chiều?” Chủ nhiệm vân vê tờ giấy nhìn Từ Duyệt cười như không cười.
Từ Duyệt từ từ đứng dậy, cho dù cậu ta rất muốn khai ra tên đầu sỏ Dư Dục Sâm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ.
“Đây là lần đầu nên chỉ phạt xuống cuối lớp đứng, nếu như lần sau có ai chuyền giấy cho nhau trong lớp như vậy mà bị tôi bắt được thì không chỉ đơn giản là đứng phạt đâu, biết chưa?”
Từ Duyệt vâng dạ gật gật đầu, cầm sách giáo khoa xuống cuối lớp, lúc đi qua Dư Dục Sâm thì lén đá cậu một cái cho bõ tức.
Dư Dục Sâm bị Từ Duyệt đá cũng không thèm để ý, vui vẻ nghĩ xem chiều dẫn Thẩm Hành Giản đi ăn cái gì.
Bữa ăn hôm trước, bờ môi đo đỏ cùng khóe mắt ướt hồng của Thẩm Hành Giản lúc ăn phải đồ cay trông rất đẹp, hay là dẫn anh ấy đi ăn món cay Tứ Xuyên một lần nhỉ? Dư Dục Sâm nghĩ.
Cả buổi sáng cậu cứ suy nghĩ mông lung, trừ tiết Văn ra mấy tiết khác cũng không nghe lọt tai được chữ nào, lơ đễnh mất tập trung. Buổi chiều cũng y vậy, ngơ ngẩn như lạc vào cõi tiên mấy tiếng đồng hồ. Thậm chí Dư Dục Sâm còn muốn cúp tiết trốn đến văn phòng tìm Thẩm Hành Giản, dù sao có ngồi trong lớp cũng học không vào.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới luôn buổi trưa.
Buổi trưa cậu và Từ Duyệt, Chu Thanh cùng đi ăn cơm, lúc ăn Từ Duyệt còn hỏi tội cậu khi không ném giấy làm chi hại cậu ta bị phạt, nhân tiện hỏi luôn sáng nay đã nói gì với Tiểu Thẩm mà cười vui vẻ như thế, cứ ngoác mồm ra như thằng ngu ấy.
Dư Dục Sâm sờ sờ mặt mình, sau đó khóe miệng giật giật. Tuy cậu không nhếch miệng cười tà mị gì đó, nhưng lúc cười lên Phùng Hân Hân cũng khen là rất đẹp trai, chứ đâu giống như Từ Duyệt miêu tả giống thằng ngu gì đó chứ.
Khóe miệng Dư Dục Sâm cong lên rồi lại hạ xuống, không ngừng luyện cười. Tranh thủ tập một chút để lát nữa đứng trước mặt Thẩm Hành Giản phải cười cho thật xịn, tuyệt đối không được trông đần độn.
Chu Thanh và Từ Duyệt nhìn thấy Dư Dục Sâm cười rồi lại không cười với không khí, vẻ mặt thay đổi liên tục, cùng nhau lắc lắc đầu.
“Thôi xong, Dư Dục Sâm điên thật rồi.”
- -----oOo------
Theo thời khóa biểu, lớp số 5 và lớp số 17 đều có tiết Văn vào buổi sáng đầu tiên, vốn dĩ Dư Dục Sâm còn rất mong đợi tiết này, nhưng hôm qua vừa nói chuyện với Phùng Hân Hân xong… Cậu trưng bản mặt thối như giẫm phải cớt vào lớp, ném bánh bao vào thùng rác, cặp bị quăng lên bàn tạo ra tiếng động rất lớn, thu hút nhiều ánh mắt của bạn bè xung quanh.
“Mày bị sao đó, mới ngày đầu đã bực như vậy? Đi học muộn bị “Địa Trung Hải” mắng hả?” Chu Thanh thấy tâm trạng cậu không tốt lắm, đến gần hỏi thăm.
Dư Dục Sâm đúng là bực khi bị “Địa Trung Hải” nói cả buổi, nhưng nguyên nhân cũng không hoàn toàn là do “Địa Trung Hải”. Từ hôm qua tâm trạng cậu vẫn luôn không tốt, “Địa Trung Hải” chỉ là chất xúc tác cho cơn bực bội bùng lên mà thôi.
Bây giờ Dư Dục Sâm không muốn để ý đến ai cả, chỉ lặng im lấy sách từ trong cặp ra xếp thành một cái “pháo đài”, tiếp đó lại trốn sau “pháo đài” nằm nhoài ra bàn, thầm nghĩ sẽ ngủ bù trước cho tiết của giáo viên Văn mới đến.
Chu Thanh thấy bộ dạng không muốn nói chuyện kèm với vẻ mặt vô cảm của Dư Dục Sâm thì chỉ biết cậu đang tức giận. Tính tình Dư Dục Sâm rất tốt, từ nhỏ đến lớn hiếm khi nổi giận với ai, đùa giỡn quá trớn hoặc đánh lố vài cái cũng sẽ không nổi giận, cùng lắm là giả vờ giả vịt làm dáng, chưa đầy một phút sau sẽ lại cùng mọi người cười đùa cợt nhả.
Có điều những người ít khi tức giận một khi giận lên rồi thì rất đáng sợ. Nếu như Dư Dục Sâm thật sự nổi cáu thì chính là giống như bây giờ, mặt lạnh như băng, ai nói gì cũng không đáp lại, giống như máy lạnh biết đi vậy, ai nhìn cậu cũng đều cảm thấy sợ trong lòng.
Năm ngoái Dư Dục Sâm cũng từng bị “Địa Trung Hải” bắt được y như này, lúc đó cậu còn cùng “Địa Trung Hải” cãi tay đôi pha trò, sao mà bây giờ lại tức đến thế? Chu Thanh không hiểu lý do Dư Dục Sâm tức giận, dáng vẻ này giống như có người cướp vợ cậu vậy.
Chu Thanh tặc lưỡi vài tiếng, thấy Dư Dục Sâm vẫn không để đến cậu ta, cũng không dám nhiều lời rước họa vào thân, sờ sờ mũi ngượng ngùng rời đi.
Tiếng chuông vào học vang lên, ai về chỗ nấy, không khí lộn xộn vừa rồi tức thì im bặt lại, tất cả mọi người đều chờ giáo viên dạy Văn mới đến.
Chỉ có mỗi Dư Dục Sâm vùi đầu ngủ, mày cau lại, vẻ mặt khó chịu mất kiên nhẫn.
Ngoài cửa sổ dần dần truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng cười nói của các giáo viên. Âm thanh càng ngày càng gần, chân mày Dư Dục Sâm nhíu chặt hơn.
“Két-” một tiếng, giáo viên mới mở cửa rồi bước lên bục giảng, hắng giọng sau đó cất lời.
“Vào học.”
Rất từ tính, âm cuối kéo dài, là một giọng nói vô cùng thân thuộc với cậu. Ngoại trừ nghe thấy trên lớp ra thì còn có bản ghi âm trong điện thoại, cậu từng nửa đêm hạ thấp giọng cùng âm thanh này một lần rồi một lần đọc “Thục Đạo Nan”, “Tỳ Bà Hành”, và “Cẩm Sắt”.
“Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.”*
(*) Trích “Cẩm sắt” – Lý Thương Ẩn. Dịch nghĩa:
Đàn gấm gồm năm chục sợi liền,
Mỗi dây mỗi trụ nhớ hoa niên.
(Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hóa, 1997.)
Rất đỗi thân quen, bởi đây là giọng nói của Thẩm Hành Giản.
Lớp trưởng còn chưa kịp hô đứng dậy, Dư Dục Sâm đã bật dậy từ trên ghế ngồi, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Hành Giản trên bục giảng.
Thẩm Hành Giản bị động tác của cậu dọa sợ, trong mắt còn chút hốt hoảng, nom như chú thỏ trắng đang kinh hãi. Sau khi thấy Dư Dục Sâm, ý cười lập tức hiện lên trong mắt, anh cũng bình tĩnh nhìn lại cậu.
Lớp trưởng không biết bây giờ có nên hô nữa không hay làm gì khác, cậu ta đứng lên phía sau Dư Dục Sâm. Các bạn trong lớp cũng lục tục đứng dậy theo, cúi đầu với Thẩm Hành Giản trên bục giảng, kéo dài giọng: “Chào- thầy- ạ-.”
Nhìn thấy Thẩm Hành Giản, tâm trạng xấu của Dư Dục Sâm nháy mắt tan thành mây khói, tựa như có một tia nắng chiếu xuyên qua rặng mây đen, in lên mặt đất những vệt sáng lấp lánh.
“Pháo đài” sách mà Dư Dục Sâm xếp hiện tại không còn tác dụng gì nữa, cậu ngồi ngay ngắn chăm chú nghe Thẩm Hành Giản giảng bài, nắn nót chép nội dung trên bảng vào vở. Thỉnh thoảng tầm mắt hai người giao nhau, Thẩm Hành Giản khẽ gật đầu khen ngợi Dư Dục Sâm. Cậu bèn tặng lại Thẩm Hành Giản nụ cười rất tươi, lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp, trông vừa ngốc lại vừa tỏa nắng.
Từ Duyệt khều khều Chu Thanh, thấp giọng nói: “Mày nhìn nó kìa, vừa nãy còn như sắp nổi bão, giờ đã nắng chang chang, Nhị Ngư bị tâm thần phân liệt hay gì rồi. Từ hôm qua đến nay chưa có lúc nào bình thường hết á.”
Chu Thanh cũng thấy Dư Dục Sâm không bình thường, liếc mắt một cái rồi lại cúi đầu ghi bài: “Tao không nghĩ nó bị tâm thần phân liệt đâu, định luật thật thơm* quật nó đấy”. Vừa nói Chu Thanh vừa ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hành Giản trên bục giảng, Tiểu Thẩm cũng chẳng có gì đặc biệt, sao thầy ấy vừa đến Dư Dục Sâm đã vui vẻ đến mức không biết được đâu là đông tây nam bắc rồi? Kỳ thật đấy.
(*) Gốc: 真香: Thật thơm hay có thể hiểu là Định luật thật thơm: được dùng để mô tả hành vi của một người có quan điểm và ý kiến hoàn toàn khác nhau trước và sau, tự vả vào mặt mình.
Chuông hết tiết vừa vang lên thì Thẩm Hành Giản cũng đã giảng xong bài cuối cùng, anh chào lớp rồi cầm sách rời đi, định về lại văn phòng. Nhưng đi chưa được hai bước đã nghe thấy đằng sau có người gọi mình.
“Thầy ơi thầy, thầy Thẩm ơi.”
Thẩm Hành Giản quay lại, trông thấy Dư Dục Sâm đang chạy đến: “Sao vậy bạn học Dư? Có vấn đề gì hả?”
Với những người khác như Phùng Hân Hân, Từ Duyệt, Thẩm Tinh, Thẩm Hành Giản đều gọi thẳng tên, chỉ riêng Dư Dục Sâm thì gọi bằng bạn học. Nghe cũng không xa cách gì lắm, mà trái lại còn là một kiểu trêu chọc thân mật
Dư Dục Sâm biết Thẩm Hành Giản đây là thân thiết mới gọi mình như vậy, cậu gãi gãi đầu nhìn Thẩm Hành Giản cười: “Thầy không dạy lớp số 17 à?”
“Ai nói với em thầy dạy lớp số 17?” Thẩm Hành Giản hỏi ngược lại, “Sao nào, em không muốn thầy tiếp tục dạy đúng không? Chê thầy phiền rồi?”
Trước đây Thẩm Hành Giản không biết làm thế nào để hòa đồng với học sinh, hiện giờ anh đã có thể pha chút trò với họ.
“Không phải… Sao lại phiền được, em mừng còn không kịp… ” Dư Dục Sâm càng nói càng nhỏ, xấu hổ đến mức tai đỏ cả lên, ngượng ngùng lại hơi đáng yêu.
Thẩm Hành Giản cười cười, không chọc Dư Dục Sâm nữa: “Hôm nay thái độ học của em rất tốt, phải tiếp tục duy trì, thầy sẽ giám sát em đấy.”
“…Dạ.” Dư Dục Sâm ngơ ngác trả lời, lúc Thẩm Hành Giản gần đi lại gọi thêm lần nữa: “A, thầy ơi.”
“Còn chuyện gì hả?”
“…Cái, lúc cuối kỳ, em…” Dư Dục Sâm lắp ba lắp bắp, nửa buổi cũng chưa nói hết câu.
“Em việc kia…” Cậu đang muốn sắp xếp lại câu chữ rồi mới cất lời thì chuông vào lớp đột nhiên vang lên.
Giờ ra chơi trôi qua rất nhanh, nhưng sao hôm nay lại nhanh hơn mọi khi vậy! Dư Dục Sâm trông hơi chán nản, bộ dáng ủ rũ của cậu khiến Thẩm Hành Giản nhớ đến chú chó Golden to xác lúc không được chủ nhân dẫn ra ngoài đi chơi.
Anh cười nói: “Không sao, em vào học trước đi, chiều có thể đến văn phòng tìm thầy nói sau, vẫn là ở phòng cũ.”
Chú Golden vốn đang ủ rũ lại vui vẻ trong phút chốc, cậu ra sức gật đầu thật mạnh: “Vậy lát thầy đợi em nha, chiều chúng ta đi ăn cơm đi, em mời thầy!” Không đợi Thẩm Hành Giản trả lời, chú chó Golden đã chạy về lớp, cơ bản không cho anh cơ hội từ chối.
Thẩm Hành Giản lắc đầu, bất đắc dĩ bỏ đi.
Lúc quay về lớp, rõ ràng trông Dư Dục Sâm phấn chấn hơn nhiều. Chu Thanh với Từ Duyệt dán người lên cửa sổ, thấy được toàn bộ cuộc trò chuyện của cậu cùng Thẩm Hành Giản cơ mà lại không nghe được hai người họ là đang nói cái gì. Nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn của Dư Dục Sâm thì chỉ đoán được đây chắc chắn là lời khen.
Còn khen như thế nào, Từ Duyệt thừa nhận bản thân mình khá tò mò, có điều chưa kịp nghĩ cách dụ Dư Dục Sâm khai ra thì thấy một cục giấy rơi trên bàn mình.
Từ Duyệt chưa mở ra thì đã bị người khác giật trước, đang đứng bên cạnh là người có năng lực làm việc siêu cấp phi phàm và cũng là giáo viên chủ nhiệm không quá đáng tin, ông mở cục giấy ra rồi chậm rãi đọc nội dung bên trong: “Chiều nay hai đứa mày đi ăn trước đi, tao không đi chung đâu.”
Mẹ nó Dư Dục Sâm mày điên thật rồi! Từ Duyệt gào thét trong lòng.
“Bây giờ mới là tiết hai buổi sáng, hai anh đã nghĩ đến đi ăn cơm chiều?” Chủ nhiệm vân vê tờ giấy nhìn Từ Duyệt cười như không cười.
Từ Duyệt từ từ đứng dậy, cho dù cậu ta rất muốn khai ra tên đầu sỏ Dư Dục Sâm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ.
“Đây là lần đầu nên chỉ phạt xuống cuối lớp đứng, nếu như lần sau có ai chuyền giấy cho nhau trong lớp như vậy mà bị tôi bắt được thì không chỉ đơn giản là đứng phạt đâu, biết chưa?”
Từ Duyệt vâng dạ gật gật đầu, cầm sách giáo khoa xuống cuối lớp, lúc đi qua Dư Dục Sâm thì lén đá cậu một cái cho bõ tức.
Dư Dục Sâm bị Từ Duyệt đá cũng không thèm để ý, vui vẻ nghĩ xem chiều dẫn Thẩm Hành Giản đi ăn cái gì.
Bữa ăn hôm trước, bờ môi đo đỏ cùng khóe mắt ướt hồng của Thẩm Hành Giản lúc ăn phải đồ cay trông rất đẹp, hay là dẫn anh ấy đi ăn món cay Tứ Xuyên một lần nhỉ? Dư Dục Sâm nghĩ.
Cả buổi sáng cậu cứ suy nghĩ mông lung, trừ tiết Văn ra mấy tiết khác cũng không nghe lọt tai được chữ nào, lơ đễnh mất tập trung. Buổi chiều cũng y vậy, ngơ ngẩn như lạc vào cõi tiên mấy tiếng đồng hồ. Thậm chí Dư Dục Sâm còn muốn cúp tiết trốn đến văn phòng tìm Thẩm Hành Giản, dù sao có ngồi trong lớp cũng học không vào.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới luôn buổi trưa.
Buổi trưa cậu và Từ Duyệt, Chu Thanh cùng đi ăn cơm, lúc ăn Từ Duyệt còn hỏi tội cậu khi không ném giấy làm chi hại cậu ta bị phạt, nhân tiện hỏi luôn sáng nay đã nói gì với Tiểu Thẩm mà cười vui vẻ như thế, cứ ngoác mồm ra như thằng ngu ấy.
Dư Dục Sâm sờ sờ mặt mình, sau đó khóe miệng giật giật. Tuy cậu không nhếch miệng cười tà mị gì đó, nhưng lúc cười lên Phùng Hân Hân cũng khen là rất đẹp trai, chứ đâu giống như Từ Duyệt miêu tả giống thằng ngu gì đó chứ.
Khóe miệng Dư Dục Sâm cong lên rồi lại hạ xuống, không ngừng luyện cười. Tranh thủ tập một chút để lát nữa đứng trước mặt Thẩm Hành Giản phải cười cho thật xịn, tuyệt đối không được trông đần độn.
Chu Thanh và Từ Duyệt nhìn thấy Dư Dục Sâm cười rồi lại không cười với không khí, vẻ mặt thay đổi liên tục, cùng nhau lắc lắc đầu.
“Thôi xong, Dư Dục Sâm điên thật rồi.”
- -----oOo------
Danh sách chương