Sáng ngày 4 tháng 7 năm 2001. Trời nhiều mây.
Khám xét lại hiện trường vụ án.
Thông qua đối chiếu dấu vân tay, xác minh nạn nhân chính là Tô Nam. Qua lời kể của Vu Ngân Bảo, đặc vụ của đội trọng án hỗ trợ công tác cho chúng tôi, Tô Nam là sinh viên trường Đại học Công nông binh, tức là những con em xuất thân từ gia đình tốt trong thời kỳ Cách mạng văn hóa được đặc cách vào thẳng Đại học. Sau khi ông ta tốt nghiệp khoa Ngữ văn của trường Đại học Giang Hoa, được bổ nhiệm làm biên kịch cho đoàn kịch nói của thành phố Sở Nguyên, sau này lên làm đạo diễn, có rất nhiều những tác phẩm kịch nói đặc sắc. Tác phẩm “Vết thương” gần đây của ông ta, kể về thời kỳ Cách mạng văn hóa, bốn hồng vệ binh đã xông vào nhà một vị giáo sư, thiêu hủy những sách cổ sách quý mà người này lưu giữ, trong quá trình chống cự đã xảy ra xô xát, khiến cho vợ chồng giáo sư mất mạng, cậu con trai chưa được 10 tuổi của họ cũng bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, hôn mê bất tỉnh. Theo lời kể của nhân viên công tác trong Viện kịch nói, Tô Nam đã đầu tư rất nhiều tâm huyết và tình cảm vào trong tác phẩm này, nhưng do đề tài nhạy cảm, chỉ được giới hạn diễn ở một vài nơi.
Vu Ngân Bảo hai mươi mấy tuổi, người gầy nhỏ con, nhưng rất nhanh nhẹn, mũi hếch, mắt híp, vành tai nguyên bảo, khuôn mặt khôi hài bẩm sinh. Tôi đang hỏi về quá trình gặp nạn của Tô Nam, thì Thẩm Thư đẩy cửa bước vào, gọi: “Đi thôi, hai người cùng tôi đến hiện trường.”
Hiện trường mà Thẩm Thư nói không phải địa điểm mà Tô Nam bị tùng xẻo đến chế.t, mà là tuyến đường chạy bộ trước khi ông ta mất tích. Đoạn đường này từ nhà Tô Nam đến công viên Trung Sơn khoảng 1500m, Tô Nam sáng nào cũng chạy dọc theo cung đường này, mười năm qua chưa hề thay đổi. Thẩm Thư cho rằng, ông ta đã bị hung thủ bắt đi tại đây, nên gọi đoạn đường này là hiện trường thứ nhất.
Ba người chúng tôi lái xe đi dọc hai vòng quanh đường, Thẩm Thư cho xe dừng ở đoạn đường cây bóng mát gần với góc rẽ của công viên, nói: “Nếu tôi là hung thủ, nhất định sẽ chọn chỗ này để ra tay, mọi người nghĩ sao?”
Nơi đây cây xanh rợp bóng, bên phải là một bức tường gạch đỏ cao gần 2m, bên trái là vườn hoa công viên, xung quanh không có nhà cao tầng, ít người xe qua lại, quả thực là một địa điểm lý tưởng để tránh khỏi tai mắt của người khác. Đoạn đường này dài chưa đến 30m, lại là đường một chiều, mặt đường chật hẹp. Tôi liếc nhìn Vu Ngân Bảo, cậu ta vẫn đang nheo cặp mắt híp để cố suy nghĩ, rồi đáp lại: “Đây quả là một địa điểm gây án tốt. Hung thủ nhất định phải quen thuộc với quy luật sinh hoạt của Tô Nam, hoặc hắn đã lên kế hoạch gây án từ rất lâu, một kẻ tính toán tỉ mỉ như hắn thật đáng sợ.”
Thẩm Thư đá lông mày, tỏ ra đồng tình với ý kiến của tôi, đáp: “Tô Nam tuy không còn trẻ nữa, nhưng kiên trì luyện tập trong thời gian dài, tố chất cơ thể tốt, hung thủ dù có tấn công lén từ đằng sau cũng không thể ra tay một cách dễ dàng, ra tay xong dịch chuyển nạn nhân đi chỗ khác cũng tốt khá nhiều sức. Cho nên tôi thiên về nhận định, hung thủ đã được huấn luyện để chịu đòn, sức vóc hơn người, có một chiếc xe, số người gây án từ một đến hai người.”
Vu Ngân Bảo đáp: “Nhưng chúng ta đã cho điều tra người thân bạn bè và đồng nghiệp của nạn nhân, đều cho thấy Tô Nam khi còn sống chỉ giao lưu với giới văn nghệ sĩ, không quen biết với loại người thích động chân động tay, càng không thể đắc tội với những kẻ như vậy, hoặc có thể là...... thuê người giế.t?”
Tôi tỏ ra phản đối: “Hiện trường phạm tội vô cùng thảm khốc, dựa vào góc độ tâm lý tội phạm mà nói, sát thủ được thuê không thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn kịch liệt như thế này.” Thẩm Thư không lộ sắc mặt, cũng không tỏ rõ biểu cảm.
Hiện trường điều tra thứ hai của chúng tôi là ở tòa luyện kim của Đại học Giang Hoa, người báo án đã đứng từ đây trông ra, phát hiện một thi thể nằm giữa bãi đất trống trải. Trưởng ban bảo vệ Đại học Giang Hoa – Từ Kiếm Minh, đã dẫn chúng tôi đến hiện trường để điều tra. Từ Kiếm Minh ngoài 30 tuổi, cơ thể vạm vỡ, nước da ngăm đen, nét mặt sáng sủa, mắt sáng mày ngài, phía trên lông mày bên trái có một vết sẹo, đầy vẻ nam tính. Anh ta hơi trầm tính, xuất thân từ bộ đội, cử chỉ hành động đều toát lên phong thái quân nhân.
Từ Kiếm Minh dẫn chúng tôi lên phòng chế tạo máy ở tầng trên cùng của tòa luyện kim, đứng từ cửa sổ nhìn ra, hiện trường án mạng được quây bởi tường tôn thu gọn trong tầm mắt. Từ Kiếm Minh nói: “Em học sinh đầu tiên phát hiện ra thi thể đã thét lên kinh hãi, giáo viên bộ môn đã lập tức báo với ban bảo vệ.” Anh ta dù nói gì cũng hết sức chắt lọc câu từ.
Thẩm Thư vừa quan sát cửa sổ vừa hỏi: “Tòa nhà này buổi tối có người không?” Từ Kiếm Minh đáp lại: “Không có, tan làm là toàn bộ tòa nhà sẽ được khóa lại, thiết bị thí nghiệm trong đây khá nhiều nên không cho phép học sinh ở lại tự học vào buổi tối.” Tôi nghĩ tòa nhà này là nơi duy nhất trong trường có thể nhìn thấy hiện trường án mạng, thời gian và địa điểm hung thủ lựa chọn để gây án, đều chứng tỏ hắn nắm rất rõ về hoàn cảnh địa lý xung quanh. Cũng có thể hắn cố tình để người khác phát hiện ra thi thể bị tùng xẻo này vào sáng sớm, nhằm tăng thêm khoái cảm báo thù của bản thân.
Thẩm Thư lại hỏi: “Vùng đất hoang này được ngăn cách với Đại học Giang Hoa bởi một bức tường, lại nằm trong ngõ cụt, tại sao nhà trường lại không mua nó luôn?” Từ Kiếm Minh lắc đầu: “Miếng đất này trước đây vốn là tài sản của nhà trường, từng được xây hai tòa ký túc cho công nhân viên nhà trường, sau này một bộ phận của nhà trường di dời ra ngoại ô phía Nam, miếng đất ấy được bán cho một công ty bất động sản, không biết công ty đó định gom đất hay gì mà để hoang nó 4 – 5 năm nay rồi.”
Thẩm Thư không hỏi nữa, bắt tay Từ Kiếm Minh, nói: “Vụ án này xảy ra bên ngoài tường bao của Đại học Giang Hoa, tính chất lại dã man đến thế, hy vọng ban bảo vệ có thể hợp tác chặt chẽ với phía cảnh sát, mau chóng bắt được hung thủ, tránh gây hoang mang cho thầy trò nhà trường.” Từ Kiếm Minh gật đầu đồng ý.
Ba người một xe trở về đội trọng án. Vu Ngân Bảo vừa lái xe, vừa bực tức nói: “Vụ án đến giờ cũng không có một chút manh mối nào, cũng tại trận mưa lớn đêm hôm đó đã rửa sạch mọi dấu vết của tên hung thủ, hại cho chúng ta ra nông nỗi này, không biết phải bắt đầu từ đâu.” Thẩm Thư cười đáp: “Đừng tiêu cực thế, chí ít đến hiện tại chúng ta cũng tìm ra được danh tính của nạn nhân, phác họa thô sơ được diện mạo của hung thủ, cũng xác định được động cơ trả thù, tất cả đều là thành tích. Huống chi, chúng ta vẫn còn một chiếc huy hiệu trường Trung học số 4 thành phố Sở Nguyên nằm trong tay nạn nhân, có thể đó chính là điểm đột phá.”
Cậu ta chủ động nhắc đến chiếc huy hiệu bí ẩn kia, tôi không ngừng suy đoán, cuối cùng tiếp lời cậu ta: “Trong tay nạn nhân có nắm một chiếc huy hiệu, phải chăng muốn nói với chúng ta điều gì? Có thể hung thủ có liên quan đến trường Trung học số 4? Hoặc có thể chính là giáo viên hay học sinh trong trường?” Thẩm Thư lắc đầu: “Dựa trên tình hình hiện trường để phân tích, toàn thân nạn nhân đều trần truồng, tứ chi bị đánh gãy, không thể còn sức mà giấu cái gì đó trong tay để qua mắt hung thủ được. Huy hiệu nhất định là do hung thủ nhét vào tay nạn nhân, cố ý để lại manh mối cho chúng ta, đây là điều rất hiếm gặp.”
Vu Ngân Bảo luôn rất tin tưởng Thẩm Thư, nhưng lần này lại có chút ngờ vực: “Hung thủ không để lại bất kì dấu vết nào ở hiện trường, chứng tỏ hắn rất can đảm và thận trọng, rất khó đối phó, tại sao lại cố ý để lại một manh mối rõ rệt đến vậy? Trừ phi hắn cố tình làm chệch hướng điều tra của chúng ta.”
Ánh mắt của Thẩm Thư nhìn thẳng vào con đường phía trước, nói một cách nghiêm túc: “Đó cũng là một khả năng, trước khi ra tay hung thủ đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, với trình độ gian xảo như hắn, dùng một vài thủ đoạn để quấy nhiễu cảnh sát phá án không có gì bất ngờ. Đương nhiên, vẫn còn ba khả năng khác, một là động cơ gây án của hung thủ có liên quan đến trường Trung học số 4; Hai là mục tiêu trả thù của hung thủ không chỉ có một, địa điểm gây án tiếp theo của hắn sẽ ở gần trường Trung học số 4; Ba là, đối tượng sát hại tiếp theo của hắn là một trong số thầy trò của trường Trung học số 4. Bốn khả năng này, chúng ta đều cần xem xét tới, đều cần đề phòng.”
Vu Ngân Bảo nói một cách kinh ngạc: “Cậu nói hung thủ vẫn còn tiếp tục gây án?” Thẩm Thư đáp: “Hy vọng là không, nhưng cũng không hoàn toàn loại trừ khả năng đó, trước khi vụ án sáng tỏ, chúng ta cần hoài nghi và cảnh giác.”
- ----------------------------------------
Sáng ngày 4 tháng 7 năm 2001. Trời nhiều mây.
Trường Trung học số 4 thành phố Sở Nguyên.
Trong quá trình khám xét lại hiện trường, đội trưởng đội 3 của đội trọng án Quản Nguy dẫn cảnh sát Mã Văn Siêu đến trường Trung học số 4 để điều tra. Quản Nguy là nguyên lão của đội trọng án, gần 40 tuổi, nhiều năm trận mạc, kinh nghiệm phong phú. Mã Văn Siêu mới ngoài 20 tuổi, là một tân binh mới vào ngành cảnh sát chưa được một năm. Sau khi bọn họ trình bày lí do tới, hiệu trưởng Lưu Văn Cường của trường Trung học số 4 có chút lo lắng, nhưng cũng rất chú trọng, lập tức gọi các hiệu phó và giáo viên hướng dẫn đến, ngồi quây lại, khóa chặt cửa phòng làm việc.
Quản Nguy đem chiếc huy hiệu được bỏ trong túi vật chứng ra cho họ xem, nói: “Cái này được phát hiện trong tay của nạn nhân vào sáng nay, nếu không phải hung thủ cố ý bày nghi trận, thì vụ án lần này có lẽ sẽ liên quan đến trường Trung học số 4, cho nên mới gọi mọi người tới đây để tham mưu giúp chúng tôi.”
Các lãnh đạo trường truyền tay nhau túi vật chứng, đều nói: “Đây là huy hiệu được đặt làm vào lễ kỷ niệm của trường cách đây 2 năm, thầy trò trong trường ai cũng có một cái.” Lưu Văn Cường bổ sung thêm: “Hồi đó đặt làm tổng cộng 12 nghìn chiếc huy hiệu, ngoại trừ thầy trò trong trường ra, nó cũng được phát cho các cựu học sinh và đem tặng cho các đối tác giáo dục của nhà trường.” Các lãnh đạo của trường từ khi đi học đến khi đi làm, quá nửa đời người chưa bước chân ra khỏi cổng trường, tự nhiên lại dính tới án mạng, tất cả đều tỏ ra bất an.
Một thầy hiệu phó cẩn thận hỏi: “Nạn nhân là người như thế nào?” Quản Nguy nghĩ ngợi đáp: “Thân phận của nạn nhân chỉ có những người ngồi ở đây biết, không được lan truyền ra bên ngoài. Ông ta khi còn sống là biên kịch kiêm đạo diễn của Viện kịch nói thành phố Sở Nguyên, tên là Tô Nam.”
Giáo viên hướng dẫn Lâm Mỹ Khuyên không khỏi thốt lên một câu: “Sao lại là ông ấy chứ?” Mọi người đều dồn ánh mắt về cô ta, mặt Lâm Mỹ Khuyên đỏ bừng, biểu cảm rất thiếu tự nhiên, miễn cưỡng nhếch miệng cười. Quản Nguy hỏi: “Cô quen ông ta à?” Lâm Mỹ Khuyên lắc đầu: “Không quen, nhưng đã xem qua vở kịch mà ông ấy làm đạo diễn, một con người tài hoa, thật đáng tiếc.” Quản Nguy nhìn chằm chằm vào cô ấy độ vài dây, thấy người phụ nữ ấy dù đã ngoài 40 nhưng vẫn còn rất quyến rũ, cơ thể gợi cảm, bầu ngực căng tròn, hai chân thẳng tắp, đường cong cơ thể tinh tế. Quản Nguy thu ánh mắt lại, không hỏi thêm nữa, khẩn cầu các lãnh đạo trường: “Mong mọi người có thể bớt chút thời gian, lưu tâm tới vụ án lần này, không nhất thiết phải khua chiêng múa trống, nghĩ cách để nghe ngóng thông tin, nếu có ai trong trường quen biết Tô Nam, lập tức báo lại cho chúng tôi.”
Theo chỉ thị của Thẩm Thư, Quản Nguy và Mã Văn Siêu đã đi quanh trường Trung học số 4 để xem xét tình hình. Trường Trung học số 4 vốn nằm ở trung tâm thành phố, mới chuyển đến vùng ngoại ô cách đây không lâu, diện tích trường được mở rộng gấp đôi, kí túc xá cũng hùng vĩ hơn trước, nhưng nơi này lại rất hoang vu, cổng trường cách đường quốc lộ những mười mấy mét, tọa lạc giữa khe núi. Trường thực hành giảng dạy khép kín, sau 7 giờ tối sẽ đóng cửa chính, tường bao xung quanh cao vút. Nếu buổi tối hung thủ chọn nơi gần đây để gây án, căn bản không cần phải lo sẽ có người nhìn thấy. Còn cảnh lực của đội trọng án dù có tăng thêm gấp đôi, cũng không thể bố trí phòng vệ ở chỗ này, chứ đừng nói là chỉ dựa vào suy đoán để mà xuất binh vô cớ.
Một chiếc huy hiệu không rõ trắng đen, đem đến cho cảnh sát một mớ bòng bong, cùng một áp lực rất lớn.
Việc điều tra Viện kịch nói cũng không tìm ra một manh mối nào có giá trị. Nhân viên trong Viện đều tỏ ra kinh ngạc, đau xót, sợ hãi và tiếc thương trước sự ra đi của Tô Nam. Theo những gì họ nói, tính cách của Tô Nam có phần nóng nảy, nhưng sống khá tốt, lại có tài, sinh hoạt và làm việc đều ở trong Viện kịch nói, bình thường ngoài viết và quay kịch thì cũng chỉ cơm ăn ba bữa, kể cả có va chạm với người ngoài thì cũng không đến mức phải nói chuyện bằng dao. Ai ai cũng công nhận, nên không thể không tin.
Quản Nguy là một cảnh sát hình sự lâu năm, rất biết cách đọc vị người khác, hành động ngập ngừng muốn nói của giáo viên hướng dẫn Lâm Mỹ Khuyên để lại trong ông ấn tượng sâu sắc. Ông ta linh cảm Lâm Mỹ Khuyên không chỉ đơn giản là xem qua các kịch nói mà Tô Nam làm đạo diễn, rất có thể hai người đã từng qua lại với nhau, hoặc có điều gì đó lo ngại hay kiêng kị mà không dám nói ra trước đám đông. Ông ta thậm chí còn nghi ngờ, Lâm Mỹ Khuyên trông có vẻ trẻ hơn Tô Nam 2 tuổi, lại có nhan sắc, nếu hai người vượt qua quan hệ bạn bè bình thường thì cũng là điều dễ hiểu. Trong suốt sự nghiệp làm hình sự của mình, ông ta đã gặp biết bao vụ án vì yêu mà sinh hận, hậu quả là lao vào chém giế.t nhau. Quản Nguy đem kết quả mà ông ta điều tra được ở trường Trung học số 4 báo cáo cho Thẩm Thư.
Thẩm Thư đồng ý với phân tích của Quản Nguy, nói: “Phản ứng bất chợt của Lâm Mỹ Khuyên là rất đáng tin, những lời sau đó giống như đang che dấu điều gì. Cô ta và Tô Nam chạc tuổi, đều ở thành phố Sở Nguyên, cơ hội gặp gỡ là có. Chi bằng chúng ta tiếp xúc riêng với cô ta, biết đâu lại thu được manh mối có giá trị.”
Không ngờ Lâm Mỹ Khuyên lại không chịu hợp tác, lúc nào cũng viện cớ là không có thời gian, từ chối gặp mặt cảnh sát. Đội trọng án từng phái người đến trường để gặp cô ta, thái đội cô ta không những lạnh nhạt mà còn liên tục nói không quen biết Tô Nam, càng chưa từng gặp ông ta. Lâm Mỹ Khuyên không phải nghi phạm, phía cảnh sát không thể giở thủ đoạn với cô ta, chỉ biết hậm hực trở về.
Phản ứng kịch liệt của Lâm Mỹ Khuyên càng làm tăng thêm sự nghi ngờ từ phía cảnh sát. Đội trọng án đã tiến hành điều tra triệt để quỹ đạo sống của cô ta và Tô Nam, cố tìm ra điểm giao nhau giữa hai người, nhưng kết quả lại khiến người ta phải thất vọng. Điểm chung duy nhất của hai người họ là cùng sinh ra và lớn lên ở vùng đất Sở Nguyên, nhưng từ Tiểu học, Trung học, Đại học đến khi công tác, chưa từng ở cùng nhau. Với cả địa điểm sống và làm việc của họ, một Nam một Bắc, bắc ngang qua thành phố Sở Nguyên, khả năng chạm mặt là rất nhỏ.
Thẩm Thư chưa chịu từ bỏ manh mối liên quan đến Lâm Mỹ Khuyên. Dù sao, cuộc sống này có rất nhiều điều không ngờ tới, hai người bất kì nào cũng có thể liên kết với nhau bởi nhiều mối quan hệ xã hội phức tạp.
Nửa tháng trôi qua, Lâm Mỹ Khuyên vẫn chưa chịu hé miệng. Áp lực cực lớn đè lên vai đội trọng án, làm việc không ngày đêm, nhưng vụ án vẫn dậm chân tại chỗ. Thầy trò trường Đại học Giang Hoa cũng dần dần quên đi cái thi thể đáng sợ bên ngoài trường đó, còn những người ở trường Trung học số 4 bị kéo vào vụ án cũng đã vứt chuyện đó ra một bên. Cuộc sống bận rộn mà ngăn nắp, bánh xe thời gian sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại.
Thẩm Thư phải đương đầu với vấn đề nan giải nhất mà anh ta từng gặp từ khi bước chân vào ngành, một đối thủ rắn mặt. Anh ta dường như nhìn thấy khuôn mặt xảo quyệt, nham hiểm đang nhìn anh ta và nở nụ cười kì quái ở trong màn đêm.
Khám xét lại hiện trường vụ án.
Thông qua đối chiếu dấu vân tay, xác minh nạn nhân chính là Tô Nam. Qua lời kể của Vu Ngân Bảo, đặc vụ của đội trọng án hỗ trợ công tác cho chúng tôi, Tô Nam là sinh viên trường Đại học Công nông binh, tức là những con em xuất thân từ gia đình tốt trong thời kỳ Cách mạng văn hóa được đặc cách vào thẳng Đại học. Sau khi ông ta tốt nghiệp khoa Ngữ văn của trường Đại học Giang Hoa, được bổ nhiệm làm biên kịch cho đoàn kịch nói của thành phố Sở Nguyên, sau này lên làm đạo diễn, có rất nhiều những tác phẩm kịch nói đặc sắc. Tác phẩm “Vết thương” gần đây của ông ta, kể về thời kỳ Cách mạng văn hóa, bốn hồng vệ binh đã xông vào nhà một vị giáo sư, thiêu hủy những sách cổ sách quý mà người này lưu giữ, trong quá trình chống cự đã xảy ra xô xát, khiến cho vợ chồng giáo sư mất mạng, cậu con trai chưa được 10 tuổi của họ cũng bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, hôn mê bất tỉnh. Theo lời kể của nhân viên công tác trong Viện kịch nói, Tô Nam đã đầu tư rất nhiều tâm huyết và tình cảm vào trong tác phẩm này, nhưng do đề tài nhạy cảm, chỉ được giới hạn diễn ở một vài nơi.
Vu Ngân Bảo hai mươi mấy tuổi, người gầy nhỏ con, nhưng rất nhanh nhẹn, mũi hếch, mắt híp, vành tai nguyên bảo, khuôn mặt khôi hài bẩm sinh. Tôi đang hỏi về quá trình gặp nạn của Tô Nam, thì Thẩm Thư đẩy cửa bước vào, gọi: “Đi thôi, hai người cùng tôi đến hiện trường.”
Hiện trường mà Thẩm Thư nói không phải địa điểm mà Tô Nam bị tùng xẻo đến chế.t, mà là tuyến đường chạy bộ trước khi ông ta mất tích. Đoạn đường này từ nhà Tô Nam đến công viên Trung Sơn khoảng 1500m, Tô Nam sáng nào cũng chạy dọc theo cung đường này, mười năm qua chưa hề thay đổi. Thẩm Thư cho rằng, ông ta đã bị hung thủ bắt đi tại đây, nên gọi đoạn đường này là hiện trường thứ nhất.
Ba người chúng tôi lái xe đi dọc hai vòng quanh đường, Thẩm Thư cho xe dừng ở đoạn đường cây bóng mát gần với góc rẽ của công viên, nói: “Nếu tôi là hung thủ, nhất định sẽ chọn chỗ này để ra tay, mọi người nghĩ sao?”
Nơi đây cây xanh rợp bóng, bên phải là một bức tường gạch đỏ cao gần 2m, bên trái là vườn hoa công viên, xung quanh không có nhà cao tầng, ít người xe qua lại, quả thực là một địa điểm lý tưởng để tránh khỏi tai mắt của người khác. Đoạn đường này dài chưa đến 30m, lại là đường một chiều, mặt đường chật hẹp. Tôi liếc nhìn Vu Ngân Bảo, cậu ta vẫn đang nheo cặp mắt híp để cố suy nghĩ, rồi đáp lại: “Đây quả là một địa điểm gây án tốt. Hung thủ nhất định phải quen thuộc với quy luật sinh hoạt của Tô Nam, hoặc hắn đã lên kế hoạch gây án từ rất lâu, một kẻ tính toán tỉ mỉ như hắn thật đáng sợ.”
Thẩm Thư đá lông mày, tỏ ra đồng tình với ý kiến của tôi, đáp: “Tô Nam tuy không còn trẻ nữa, nhưng kiên trì luyện tập trong thời gian dài, tố chất cơ thể tốt, hung thủ dù có tấn công lén từ đằng sau cũng không thể ra tay một cách dễ dàng, ra tay xong dịch chuyển nạn nhân đi chỗ khác cũng tốt khá nhiều sức. Cho nên tôi thiên về nhận định, hung thủ đã được huấn luyện để chịu đòn, sức vóc hơn người, có một chiếc xe, số người gây án từ một đến hai người.”
Vu Ngân Bảo đáp: “Nhưng chúng ta đã cho điều tra người thân bạn bè và đồng nghiệp của nạn nhân, đều cho thấy Tô Nam khi còn sống chỉ giao lưu với giới văn nghệ sĩ, không quen biết với loại người thích động chân động tay, càng không thể đắc tội với những kẻ như vậy, hoặc có thể là...... thuê người giế.t?”
Tôi tỏ ra phản đối: “Hiện trường phạm tội vô cùng thảm khốc, dựa vào góc độ tâm lý tội phạm mà nói, sát thủ được thuê không thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn kịch liệt như thế này.” Thẩm Thư không lộ sắc mặt, cũng không tỏ rõ biểu cảm.
Hiện trường điều tra thứ hai của chúng tôi là ở tòa luyện kim của Đại học Giang Hoa, người báo án đã đứng từ đây trông ra, phát hiện một thi thể nằm giữa bãi đất trống trải. Trưởng ban bảo vệ Đại học Giang Hoa – Từ Kiếm Minh, đã dẫn chúng tôi đến hiện trường để điều tra. Từ Kiếm Minh ngoài 30 tuổi, cơ thể vạm vỡ, nước da ngăm đen, nét mặt sáng sủa, mắt sáng mày ngài, phía trên lông mày bên trái có một vết sẹo, đầy vẻ nam tính. Anh ta hơi trầm tính, xuất thân từ bộ đội, cử chỉ hành động đều toát lên phong thái quân nhân.
Từ Kiếm Minh dẫn chúng tôi lên phòng chế tạo máy ở tầng trên cùng của tòa luyện kim, đứng từ cửa sổ nhìn ra, hiện trường án mạng được quây bởi tường tôn thu gọn trong tầm mắt. Từ Kiếm Minh nói: “Em học sinh đầu tiên phát hiện ra thi thể đã thét lên kinh hãi, giáo viên bộ môn đã lập tức báo với ban bảo vệ.” Anh ta dù nói gì cũng hết sức chắt lọc câu từ.
Thẩm Thư vừa quan sát cửa sổ vừa hỏi: “Tòa nhà này buổi tối có người không?” Từ Kiếm Minh đáp lại: “Không có, tan làm là toàn bộ tòa nhà sẽ được khóa lại, thiết bị thí nghiệm trong đây khá nhiều nên không cho phép học sinh ở lại tự học vào buổi tối.” Tôi nghĩ tòa nhà này là nơi duy nhất trong trường có thể nhìn thấy hiện trường án mạng, thời gian và địa điểm hung thủ lựa chọn để gây án, đều chứng tỏ hắn nắm rất rõ về hoàn cảnh địa lý xung quanh. Cũng có thể hắn cố tình để người khác phát hiện ra thi thể bị tùng xẻo này vào sáng sớm, nhằm tăng thêm khoái cảm báo thù của bản thân.
Thẩm Thư lại hỏi: “Vùng đất hoang này được ngăn cách với Đại học Giang Hoa bởi một bức tường, lại nằm trong ngõ cụt, tại sao nhà trường lại không mua nó luôn?” Từ Kiếm Minh lắc đầu: “Miếng đất này trước đây vốn là tài sản của nhà trường, từng được xây hai tòa ký túc cho công nhân viên nhà trường, sau này một bộ phận của nhà trường di dời ra ngoại ô phía Nam, miếng đất ấy được bán cho một công ty bất động sản, không biết công ty đó định gom đất hay gì mà để hoang nó 4 – 5 năm nay rồi.”
Thẩm Thư không hỏi nữa, bắt tay Từ Kiếm Minh, nói: “Vụ án này xảy ra bên ngoài tường bao của Đại học Giang Hoa, tính chất lại dã man đến thế, hy vọng ban bảo vệ có thể hợp tác chặt chẽ với phía cảnh sát, mau chóng bắt được hung thủ, tránh gây hoang mang cho thầy trò nhà trường.” Từ Kiếm Minh gật đầu đồng ý.
Ba người một xe trở về đội trọng án. Vu Ngân Bảo vừa lái xe, vừa bực tức nói: “Vụ án đến giờ cũng không có một chút manh mối nào, cũng tại trận mưa lớn đêm hôm đó đã rửa sạch mọi dấu vết của tên hung thủ, hại cho chúng ta ra nông nỗi này, không biết phải bắt đầu từ đâu.” Thẩm Thư cười đáp: “Đừng tiêu cực thế, chí ít đến hiện tại chúng ta cũng tìm ra được danh tính của nạn nhân, phác họa thô sơ được diện mạo của hung thủ, cũng xác định được động cơ trả thù, tất cả đều là thành tích. Huống chi, chúng ta vẫn còn một chiếc huy hiệu trường Trung học số 4 thành phố Sở Nguyên nằm trong tay nạn nhân, có thể đó chính là điểm đột phá.”
Cậu ta chủ động nhắc đến chiếc huy hiệu bí ẩn kia, tôi không ngừng suy đoán, cuối cùng tiếp lời cậu ta: “Trong tay nạn nhân có nắm một chiếc huy hiệu, phải chăng muốn nói với chúng ta điều gì? Có thể hung thủ có liên quan đến trường Trung học số 4? Hoặc có thể chính là giáo viên hay học sinh trong trường?” Thẩm Thư lắc đầu: “Dựa trên tình hình hiện trường để phân tích, toàn thân nạn nhân đều trần truồng, tứ chi bị đánh gãy, không thể còn sức mà giấu cái gì đó trong tay để qua mắt hung thủ được. Huy hiệu nhất định là do hung thủ nhét vào tay nạn nhân, cố ý để lại manh mối cho chúng ta, đây là điều rất hiếm gặp.”
Vu Ngân Bảo luôn rất tin tưởng Thẩm Thư, nhưng lần này lại có chút ngờ vực: “Hung thủ không để lại bất kì dấu vết nào ở hiện trường, chứng tỏ hắn rất can đảm và thận trọng, rất khó đối phó, tại sao lại cố ý để lại một manh mối rõ rệt đến vậy? Trừ phi hắn cố tình làm chệch hướng điều tra của chúng ta.”
Ánh mắt của Thẩm Thư nhìn thẳng vào con đường phía trước, nói một cách nghiêm túc: “Đó cũng là một khả năng, trước khi ra tay hung thủ đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, với trình độ gian xảo như hắn, dùng một vài thủ đoạn để quấy nhiễu cảnh sát phá án không có gì bất ngờ. Đương nhiên, vẫn còn ba khả năng khác, một là động cơ gây án của hung thủ có liên quan đến trường Trung học số 4; Hai là mục tiêu trả thù của hung thủ không chỉ có một, địa điểm gây án tiếp theo của hắn sẽ ở gần trường Trung học số 4; Ba là, đối tượng sát hại tiếp theo của hắn là một trong số thầy trò của trường Trung học số 4. Bốn khả năng này, chúng ta đều cần xem xét tới, đều cần đề phòng.”
Vu Ngân Bảo nói một cách kinh ngạc: “Cậu nói hung thủ vẫn còn tiếp tục gây án?” Thẩm Thư đáp: “Hy vọng là không, nhưng cũng không hoàn toàn loại trừ khả năng đó, trước khi vụ án sáng tỏ, chúng ta cần hoài nghi và cảnh giác.”
- ----------------------------------------
Sáng ngày 4 tháng 7 năm 2001. Trời nhiều mây.
Trường Trung học số 4 thành phố Sở Nguyên.
Trong quá trình khám xét lại hiện trường, đội trưởng đội 3 của đội trọng án Quản Nguy dẫn cảnh sát Mã Văn Siêu đến trường Trung học số 4 để điều tra. Quản Nguy là nguyên lão của đội trọng án, gần 40 tuổi, nhiều năm trận mạc, kinh nghiệm phong phú. Mã Văn Siêu mới ngoài 20 tuổi, là một tân binh mới vào ngành cảnh sát chưa được một năm. Sau khi bọn họ trình bày lí do tới, hiệu trưởng Lưu Văn Cường của trường Trung học số 4 có chút lo lắng, nhưng cũng rất chú trọng, lập tức gọi các hiệu phó và giáo viên hướng dẫn đến, ngồi quây lại, khóa chặt cửa phòng làm việc.
Quản Nguy đem chiếc huy hiệu được bỏ trong túi vật chứng ra cho họ xem, nói: “Cái này được phát hiện trong tay của nạn nhân vào sáng nay, nếu không phải hung thủ cố ý bày nghi trận, thì vụ án lần này có lẽ sẽ liên quan đến trường Trung học số 4, cho nên mới gọi mọi người tới đây để tham mưu giúp chúng tôi.”
Các lãnh đạo trường truyền tay nhau túi vật chứng, đều nói: “Đây là huy hiệu được đặt làm vào lễ kỷ niệm của trường cách đây 2 năm, thầy trò trong trường ai cũng có một cái.” Lưu Văn Cường bổ sung thêm: “Hồi đó đặt làm tổng cộng 12 nghìn chiếc huy hiệu, ngoại trừ thầy trò trong trường ra, nó cũng được phát cho các cựu học sinh và đem tặng cho các đối tác giáo dục của nhà trường.” Các lãnh đạo của trường từ khi đi học đến khi đi làm, quá nửa đời người chưa bước chân ra khỏi cổng trường, tự nhiên lại dính tới án mạng, tất cả đều tỏ ra bất an.
Một thầy hiệu phó cẩn thận hỏi: “Nạn nhân là người như thế nào?” Quản Nguy nghĩ ngợi đáp: “Thân phận của nạn nhân chỉ có những người ngồi ở đây biết, không được lan truyền ra bên ngoài. Ông ta khi còn sống là biên kịch kiêm đạo diễn của Viện kịch nói thành phố Sở Nguyên, tên là Tô Nam.”
Giáo viên hướng dẫn Lâm Mỹ Khuyên không khỏi thốt lên một câu: “Sao lại là ông ấy chứ?” Mọi người đều dồn ánh mắt về cô ta, mặt Lâm Mỹ Khuyên đỏ bừng, biểu cảm rất thiếu tự nhiên, miễn cưỡng nhếch miệng cười. Quản Nguy hỏi: “Cô quen ông ta à?” Lâm Mỹ Khuyên lắc đầu: “Không quen, nhưng đã xem qua vở kịch mà ông ấy làm đạo diễn, một con người tài hoa, thật đáng tiếc.” Quản Nguy nhìn chằm chằm vào cô ấy độ vài dây, thấy người phụ nữ ấy dù đã ngoài 40 nhưng vẫn còn rất quyến rũ, cơ thể gợi cảm, bầu ngực căng tròn, hai chân thẳng tắp, đường cong cơ thể tinh tế. Quản Nguy thu ánh mắt lại, không hỏi thêm nữa, khẩn cầu các lãnh đạo trường: “Mong mọi người có thể bớt chút thời gian, lưu tâm tới vụ án lần này, không nhất thiết phải khua chiêng múa trống, nghĩ cách để nghe ngóng thông tin, nếu có ai trong trường quen biết Tô Nam, lập tức báo lại cho chúng tôi.”
Theo chỉ thị của Thẩm Thư, Quản Nguy và Mã Văn Siêu đã đi quanh trường Trung học số 4 để xem xét tình hình. Trường Trung học số 4 vốn nằm ở trung tâm thành phố, mới chuyển đến vùng ngoại ô cách đây không lâu, diện tích trường được mở rộng gấp đôi, kí túc xá cũng hùng vĩ hơn trước, nhưng nơi này lại rất hoang vu, cổng trường cách đường quốc lộ những mười mấy mét, tọa lạc giữa khe núi. Trường thực hành giảng dạy khép kín, sau 7 giờ tối sẽ đóng cửa chính, tường bao xung quanh cao vút. Nếu buổi tối hung thủ chọn nơi gần đây để gây án, căn bản không cần phải lo sẽ có người nhìn thấy. Còn cảnh lực của đội trọng án dù có tăng thêm gấp đôi, cũng không thể bố trí phòng vệ ở chỗ này, chứ đừng nói là chỉ dựa vào suy đoán để mà xuất binh vô cớ.
Một chiếc huy hiệu không rõ trắng đen, đem đến cho cảnh sát một mớ bòng bong, cùng một áp lực rất lớn.
Việc điều tra Viện kịch nói cũng không tìm ra một manh mối nào có giá trị. Nhân viên trong Viện đều tỏ ra kinh ngạc, đau xót, sợ hãi và tiếc thương trước sự ra đi của Tô Nam. Theo những gì họ nói, tính cách của Tô Nam có phần nóng nảy, nhưng sống khá tốt, lại có tài, sinh hoạt và làm việc đều ở trong Viện kịch nói, bình thường ngoài viết và quay kịch thì cũng chỉ cơm ăn ba bữa, kể cả có va chạm với người ngoài thì cũng không đến mức phải nói chuyện bằng dao. Ai ai cũng công nhận, nên không thể không tin.
Quản Nguy là một cảnh sát hình sự lâu năm, rất biết cách đọc vị người khác, hành động ngập ngừng muốn nói của giáo viên hướng dẫn Lâm Mỹ Khuyên để lại trong ông ấn tượng sâu sắc. Ông ta linh cảm Lâm Mỹ Khuyên không chỉ đơn giản là xem qua các kịch nói mà Tô Nam làm đạo diễn, rất có thể hai người đã từng qua lại với nhau, hoặc có điều gì đó lo ngại hay kiêng kị mà không dám nói ra trước đám đông. Ông ta thậm chí còn nghi ngờ, Lâm Mỹ Khuyên trông có vẻ trẻ hơn Tô Nam 2 tuổi, lại có nhan sắc, nếu hai người vượt qua quan hệ bạn bè bình thường thì cũng là điều dễ hiểu. Trong suốt sự nghiệp làm hình sự của mình, ông ta đã gặp biết bao vụ án vì yêu mà sinh hận, hậu quả là lao vào chém giế.t nhau. Quản Nguy đem kết quả mà ông ta điều tra được ở trường Trung học số 4 báo cáo cho Thẩm Thư.
Thẩm Thư đồng ý với phân tích của Quản Nguy, nói: “Phản ứng bất chợt của Lâm Mỹ Khuyên là rất đáng tin, những lời sau đó giống như đang che dấu điều gì. Cô ta và Tô Nam chạc tuổi, đều ở thành phố Sở Nguyên, cơ hội gặp gỡ là có. Chi bằng chúng ta tiếp xúc riêng với cô ta, biết đâu lại thu được manh mối có giá trị.”
Không ngờ Lâm Mỹ Khuyên lại không chịu hợp tác, lúc nào cũng viện cớ là không có thời gian, từ chối gặp mặt cảnh sát. Đội trọng án từng phái người đến trường để gặp cô ta, thái đội cô ta không những lạnh nhạt mà còn liên tục nói không quen biết Tô Nam, càng chưa từng gặp ông ta. Lâm Mỹ Khuyên không phải nghi phạm, phía cảnh sát không thể giở thủ đoạn với cô ta, chỉ biết hậm hực trở về.
Phản ứng kịch liệt của Lâm Mỹ Khuyên càng làm tăng thêm sự nghi ngờ từ phía cảnh sát. Đội trọng án đã tiến hành điều tra triệt để quỹ đạo sống của cô ta và Tô Nam, cố tìm ra điểm giao nhau giữa hai người, nhưng kết quả lại khiến người ta phải thất vọng. Điểm chung duy nhất của hai người họ là cùng sinh ra và lớn lên ở vùng đất Sở Nguyên, nhưng từ Tiểu học, Trung học, Đại học đến khi công tác, chưa từng ở cùng nhau. Với cả địa điểm sống và làm việc của họ, một Nam một Bắc, bắc ngang qua thành phố Sở Nguyên, khả năng chạm mặt là rất nhỏ.
Thẩm Thư chưa chịu từ bỏ manh mối liên quan đến Lâm Mỹ Khuyên. Dù sao, cuộc sống này có rất nhiều điều không ngờ tới, hai người bất kì nào cũng có thể liên kết với nhau bởi nhiều mối quan hệ xã hội phức tạp.
Nửa tháng trôi qua, Lâm Mỹ Khuyên vẫn chưa chịu hé miệng. Áp lực cực lớn đè lên vai đội trọng án, làm việc không ngày đêm, nhưng vụ án vẫn dậm chân tại chỗ. Thầy trò trường Đại học Giang Hoa cũng dần dần quên đi cái thi thể đáng sợ bên ngoài trường đó, còn những người ở trường Trung học số 4 bị kéo vào vụ án cũng đã vứt chuyện đó ra một bên. Cuộc sống bận rộn mà ngăn nắp, bánh xe thời gian sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại.
Thẩm Thư phải đương đầu với vấn đề nan giải nhất mà anh ta từng gặp từ khi bước chân vào ngành, một đối thủ rắn mặt. Anh ta dường như nhìn thấy khuôn mặt xảo quyệt, nham hiểm đang nhìn anh ta và nở nụ cười kì quái ở trong màn đêm.
Danh sách chương