Tôn Kỳ bước vào Thông Thiên Linh Các, nhận một thẻ bài sau đó tiến về một căn phòng.
Ngồi đối mặt với Tôn Kỳ là một vị trưởng lão luyện linh sư hội, Tôn Kỳ đã gặp qua vị này.
Trong mấy lần luyện đan chứng nhận, Tôn Kỳ có thấy vị này thường đứng gần hội trưởng My Trúc.
Tôn Kỳ chắp tay hành lễ.
Vị trưởng lão này thấy Tôn Kỳ cũng có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười ra hiệu cho Tôn Kỳ ngồi xuống.
“Chúng ta lại gặp nhau. Không biết tiểu điệt có gì cần hỏi?”
Tôn Kỳ ngồi xuống rồi nói:
“Vãn bối không ngờ lại gặp tiền bối ở chỗ này.”
Vị trưởng lão xua tay:
“Tinh Niệm tiểu điệt cứ gọi ta là Hàn trưởng lão là được. Ta rảnh rỗi thường đến chỗ này ngồi theo lời mời của các chủ. Làm chút việc vặt mà thôi. Tiểu điệt cứ tự nhiên hỏi?”
Tôn Kỳ có chút ngập ngừng, sau đó nêu ra nan đề: vì sao tinh dược theo thời gian lại xuất hiện nhiều tạp chấp.
Vị Hàn trưởng lão này nghe câu hỏi thì trong bụng cười thầm, câu hỏi này quá dễ trả lời thuộc về luyện đan thường thức, ai có chút kinh nghiệm luyện đan đều có thể trả lời được huống chi là một luyện linh sư như lão.
Nhưng lão cũng hiểu vì sao Tinh Niệm lại có thắc mắc bình thường như vậy, cũng do Hắc Tông mất sớm, không có ai tận tình chỉ bảo sẽ bị dẫn đi đường vòng đến nỗi những câu hỏi đơn giản cũng thành phức tạp.
Vị Hàn trưởng lão nhẹ nói:
“Ta và tiểu điệt cũng là chỗ quen biết. Câu hỏi này tuy khó nhưng ta chỉ lấy của tiểu điệt một trăm ma thạch.”
Hiển nhiên là vị Hàn trưởng lão này lợi dụng sự thiếu hiểu biết của Tôn Kỳ định cắn hắn một miếng.
Tôn Kỳ nghĩ nghĩ thấy cái giá này cũng hợp lý liền lấy ra một túi ma thạch đặt lên bàn.
Vị Hàn trưởng lão cười thầm trong bụng mắng ngu ngốc, kéo lấy túi ma thạch về phía mình, lão chậm nói:
“Sở dĩ tinh dược theo thời gian xuất hiện nhiều tạp chất do tạp chất có sẵn kết hợp với tinh dược tạo tạp chất mới.”
Tôn Kỳ ngồi lắng nghe chờ lão nói tiếp.
Vị Hàn trưởng lão có chút bối rối nói:
“Hết rồi! chỉ đơn giản thế thôi.”
Nói xong lời này lão cũng có chút đỏ mặt, cảm giác như vừa gạt kẹo con nít.
Tôn Kỳ đáp lời:
“Hàn trưởng lão hình như có chút hiểu lầm. Vãn bối hỏi là tinh dược vì sao theo thời gian biến chất. Mà tinh dược thì phân chia hoàn mỹ và không hoàn mỹ.”
“Trưởng lão mới trả lời một vế còn vì sao tinh dược hoàn mỹ biến chất thì trưởng lão chưa trả lời.”
Vị Hàn trưởng lão ngẩn ra, đang định trả lời bổ sung thì chợt lão thấy bí vì lão cả đời cũng chẳng mấy lần luyện được tinh dược hoàn mỹ chứ nói chi suy nghĩ vấn đề biến chất.
Trong dược thư hình như cũng nói vấn đề này nhưng cũng không có câu trả lời.
Dược thư là kết tinh kinh nghiệm của các đời luyện linh sư còn không có câu trả lời huống chi là lão.
Tôn Kỳ nhìn biểu hiện của vị Hàn trưởng lão này cũng đoán được câu trả lời, hắn nhẹ nhàng cầm lại túi ma thạch đi ra ngoài.
Vị Hàn trưởng lão ngẩn ra, miệng ú ớ muốn gọi lại nhưng lại không thể mở miệng.
Tôn Kỳ vừa đi vừa ngẫm nghĩ: đan đạo nan đề quả nhiên không dễ giải quyết, trước nay chưa từng có câu trả lời chính xác, Thông Thiên Linh Các không biết cũng không lạ.
Tôn Kỳ có cảm giác nếu như có thể phá giải nan đề này, hắn có thể đẩy trình độ đan đạo của mình lên một con đường mới.
Nhưng mà nội tình của hắn quá ít muốn làm gì cũng khó khăn.
Vậy thì phải tìm cách gia tăng kiến thức.
Mà cách gia tăng kiến thức tốt nhất là… hắc... hắc...
Tôn Kỳ bỗng nở một nụ cười nham hiểm. Một kế hoạch đang hình thành trong đầu hắn.
Trong một tháng này Tôn Kỳ dốc sức luyện đan kiếm ma thạch.
Sau bao công sức bỏ ra Tôn Kỳ tiết kiệm được mười ngàn ma thạch.
Tôn Kỳ dốc hết số ma thạch này mua một cửa hàng nhỏ tại chợ đen.
Mỗi một cửa hàng tại chợ đen đều có giá cao kinh khủng, mà lại sẽ không dễ có kẻ bán đi cửa hàng.
Tôn Kỳ kiếm mãi mới tìm được một cửa hàng nhỏ rộng hai thước, dài ba thước, có một lầu trên làm chỗ ở, lầu dưới thì vừa đủ đặt một quầy hàng và một tầng hầm làm kho chứa.
Cửa hàng này nằm trong con hẻm nhỏ mà từ đường chính ngươi phải quẹo ba lối mới tới.
Chủ cửa hàng trước đây chuyên thu mua đồ của bọn thợ săn sau đó bán lại cho các cửa hàng lớn nhưng từ khi Hung Ma xuất hiện, thợ săn không dám vào núi, cửa hàng mất đi nguồn cung cấp.
Cuối cùng không chịu đựng được mà phải bán đi.
Tôn Kỳ dọn dẹp lại cửa hàng, trang trí theo ý mình.
Tôn Kỳ treo lên tấm bảng: Sơn Dược cửa hàng. Chuyên bán đan dược chất lượng mà giá rẻ. Ở đâu đan dược cùng loại rẻ hơn thì cửa hàng bồi gấp mười lần.
Tôn Kỳ đứng trước cửa hàng ngó nghiêng hài lòng. Hắn đặt lên quầy là mấy loại đan dược hắn luyện được từ đan dược nhất hoàn bình giai đến tứ hoàn trung giai.
Đan dược tứ hoàn trung giai chính là cực hạn luyện đan của Tôn Kỳ lúc này.
Lần đầu mở cửa hàng mua bán, Tôn Kỳ cực kỳ hăng hái đang chuẩn bị đón vị khách đầu tiên.
Và hắn chuẩn bị hết một tháng mà vị khách đầu tiên vẫn chưa xuất hiện.
Trong cửa hàng ngoài hắn ra thì còn một hồn nô cùng đám ruồi nhặng bay vo ve.
Cả ngày hắn ngồi tại quầy ngóng chờ dài cổ đợi khách, hồn nô chạy tới chạy lui đuổi ruồi.
Thời gian dài không có khách làm hắn buồn chán, nhiệt huyết cũng tắt ngấm. Hắn đi lên lầu trên bế quan luyện đan để lại cửa hàng cho hồn nô trong coi.
Nhưng rồi một ngày này, vị khách đầu tiên cũng xuất hiện.
Một tên trung niên cao lớn bước vào đập bàn hỏi chủ cửa hàng.
Tôn Kỳ quét thần thức một cái liền thấy rõ tên này.
“Ta là chủ cửa hàng này. Không biết quý khách cần gì?”
Tên này nhìn Tôn Kỳ ánh mắt nhíu lại hỏi:
“Chủ cửa hàng trước đây đâu? Hắn trước đây còn nợ tiền của ta.”
Tôn Kỳ nhếch miệng cười nghĩ: ngươi thấy ta mới mở cửa hàng định kiếm trác sao? Lời của ngươi ai tin được chứ? Cho dù lời của ngươi là thật thì sao? Liên quan gì ta.
Tôn Kỳ lạnh lùng nói:
“Rồi sao?”
Cách trả lời này khiến tên trung niên bối rối, hắn không biết tiếp lời làm sao? Hắn vốn định hùng hổ một phen, sau đó nói ngươi đã mua lại cửa hàng này thì phần nợ cửa hàng ngươi cũng phải chịu.
Nhưng mà gặp thái độ chủ cửa hàng bình tĩnh và lạnh lùng, hắn biết chủ cửa hàng không phải kẻ yếu tim dễ doạ nạt.
Hắn liền đổi giọng nhẹ nhàng hơn:
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi có biết tên chủ cũ đi đâu không?”
“Không biết!” Tôn Kỳ vẫn lạnh lùng.
Tên trung niên bối rối:
“Không biết thì thôi! Ta muốn hỏi là chủ cửa hàng trước đây thường mua hàng của ta, không biết bây giờ cửa hàng mới có tiếp tục thu mua.”
“Chỉ mua thảo dược. Mấy thứ khác không thu.” Tôn Kỳ có thể thấy rõ tên này là một tên thợ săn.
Sau khi sự kiện Hung Ma kết thúc, đám thợ săn bắt đầu vào rừng trở lại. Đây hẳn là lần thu hoạch đầu tiên của bọn thợ săn.
Tên thợ săn lấy ra một cái túi đặt lên bàn, nói:
“Số thảo dược này ngươi tính giá làm sao? Ông chủ trước đây tính giá phi thường cao cho ta.”
Tôn Kỳ tính toán một chút rồi ra một cái giá cao hơn thị trường một chút.
Tên thợ săn ngoài miệng chê ỏng chê eo, nhưng khuôn mặt thì rạng ngời vui vẻ.
Tôn Kỳ có thể thấy rõ từng biểu hiện của hắn.
Tên thợ săn trước khi đi thì ngập ngừng hỏi:
“Cửa hàng thật sự bán đan dược chất lượng mà rẻ nhất sao?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Chỗ nào rẻ hơn thì bồi gấp mười sao?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Được vậy ta mua thử vài viên nếu như không đúng quảng cáo thì đừng trách ta.”
Vậy là tên thợ săn mua năm viên Trị Thương Đan tam hoàn cao giai.
Với thợ săn mà nói Trị Thương Đan chính là đan dược dùng nhiều nhất.
Đan dược Tôn Kỳ bán ra thật sự là rẻ nhất mà chất lượng cũng là tốt nhất.
Mặc dù là bán rẻ hơn bình thường nhưng Tôn Kỳ không hề lỗ vốn, đơn giản là vì tỷ lệ thành đan của hắn gần như một trăm phần trăm.
Nhưng cho dù như vậy đó cũng không phải lý do Tôn Kỳ bán rẻ đan dược, hắn buôn bán chứ không làm từ thiện. Hắn có kế hoạch của mình mà con mồi đầu tiên đã vào bẫy.
Ba ngày sau, một nhóm bốn tên vào cửa hàng.
Tôn Kỳ quét thần thức thấy được tên thợ săn hôm bữa mua đan dược, chắc hẳn thấy đan tốt mà giá rẻ nên đến mua tiếp.
Không ngoài dự đoán của Tôn Kỳ.
Bốn tên này cùng là thợ săn vào bán thảo dược, sau đó mua đi hai mươi viên đan dược các loại, nhiều nhất vẫn là Trị Thương Đan.
Tôn Kỳ nhìn theo bóng bọn họ đi xa, nhếch miệng cười thì thầm: nhặt được hạt, chim gọi bầy, cả bầy sa lưới.
Vậy là cái tên cửa hàng Sơn Dược dần dần lan rộng trong giới thợ săn.
Mỗi ngày cửa hàng đều có khách, không quá đông nhưng lợi nhuận bắt đầu sinh ra.
Hôm nay, có một tên thợ săn vào mua.
Tôn Kỳ cũng biết tên này: Hắn dạo này thường xuyên vào đây mua đan dược, mỗi lần mua đều khá nhiều.
Tôn Kỳ có thể đoán được tên này mua đi bán lại kiếm lời.
Tên này lại mua số lượng lớn đan dược. Khi hắn vừa ra khỏi cửa thì Tôn Kỳ gọi lại.
Tôn Kỳ ngập ngừng nói:
“Quý khách! Cửa hàng hôm nay có chương trình tặng đan đặc biệt cho ai mua nhiều không biết quý khách có muốn tham gia.”
Tên thợ săn ánh mắt tham lam sáng rực:
“Tham gia thế nào?”
“Quý khách chỉ cần đoán đúng tên của ba loại đan dược sẽ được tặng mười viên đan dược tứ hoàn.”
“Mời quý khách lên đây.”
Tôn Kỳ dẫn tên thợ săn này lên lầu trên.
Sau đó mang ra ba lọ đan dược, nói:
“Quý khách đoán đúng ba loại đan dược này thì chiến thắng. Nếu thua thì mất mười ma thạch.”
Tên thợ săn nghĩ nghĩ thấy mười ma thạch không đắt, nếu chiến thắng thì được mười viên đan dược tứ hoàn thì là một khoảng lớn. Rất đáng đánh cuộc.
“Được phục dụng sao?”
Tôn Kỳ nghe lời này thì chần chừ, bối rối:
“Lần đầu tổ chức, ta cũng không nghĩ rõ điều này. Hay là không được.”
Tên thợ săn mắt sáng rực cầm luôn một viên đan dược ném vào miệng nói:
“Đã phân biệt đan thì phải phục dụng mới biết được chứ!”
Nhưng mà khi đan dược vừa tán ra dược lực tên thợ săn lập tức cứng ngắc thân thể, miệng ú ớ:
“Tê… Liệt… Đan…”
Tôn Kỳ mỉm cười:
“Đáp chính xác. Phần thưởng cho ngươi chính là cái chết.”
Ngồi đối mặt với Tôn Kỳ là một vị trưởng lão luyện linh sư hội, Tôn Kỳ đã gặp qua vị này.
Trong mấy lần luyện đan chứng nhận, Tôn Kỳ có thấy vị này thường đứng gần hội trưởng My Trúc.
Tôn Kỳ chắp tay hành lễ.
Vị trưởng lão này thấy Tôn Kỳ cũng có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười ra hiệu cho Tôn Kỳ ngồi xuống.
“Chúng ta lại gặp nhau. Không biết tiểu điệt có gì cần hỏi?”
Tôn Kỳ ngồi xuống rồi nói:
“Vãn bối không ngờ lại gặp tiền bối ở chỗ này.”
Vị trưởng lão xua tay:
“Tinh Niệm tiểu điệt cứ gọi ta là Hàn trưởng lão là được. Ta rảnh rỗi thường đến chỗ này ngồi theo lời mời của các chủ. Làm chút việc vặt mà thôi. Tiểu điệt cứ tự nhiên hỏi?”
Tôn Kỳ có chút ngập ngừng, sau đó nêu ra nan đề: vì sao tinh dược theo thời gian lại xuất hiện nhiều tạp chấp.
Vị Hàn trưởng lão này nghe câu hỏi thì trong bụng cười thầm, câu hỏi này quá dễ trả lời thuộc về luyện đan thường thức, ai có chút kinh nghiệm luyện đan đều có thể trả lời được huống chi là một luyện linh sư như lão.
Nhưng lão cũng hiểu vì sao Tinh Niệm lại có thắc mắc bình thường như vậy, cũng do Hắc Tông mất sớm, không có ai tận tình chỉ bảo sẽ bị dẫn đi đường vòng đến nỗi những câu hỏi đơn giản cũng thành phức tạp.
Vị Hàn trưởng lão nhẹ nói:
“Ta và tiểu điệt cũng là chỗ quen biết. Câu hỏi này tuy khó nhưng ta chỉ lấy của tiểu điệt một trăm ma thạch.”
Hiển nhiên là vị Hàn trưởng lão này lợi dụng sự thiếu hiểu biết của Tôn Kỳ định cắn hắn một miếng.
Tôn Kỳ nghĩ nghĩ thấy cái giá này cũng hợp lý liền lấy ra một túi ma thạch đặt lên bàn.
Vị Hàn trưởng lão cười thầm trong bụng mắng ngu ngốc, kéo lấy túi ma thạch về phía mình, lão chậm nói:
“Sở dĩ tinh dược theo thời gian xuất hiện nhiều tạp chất do tạp chất có sẵn kết hợp với tinh dược tạo tạp chất mới.”
Tôn Kỳ ngồi lắng nghe chờ lão nói tiếp.
Vị Hàn trưởng lão có chút bối rối nói:
“Hết rồi! chỉ đơn giản thế thôi.”
Nói xong lời này lão cũng có chút đỏ mặt, cảm giác như vừa gạt kẹo con nít.
Tôn Kỳ đáp lời:
“Hàn trưởng lão hình như có chút hiểu lầm. Vãn bối hỏi là tinh dược vì sao theo thời gian biến chất. Mà tinh dược thì phân chia hoàn mỹ và không hoàn mỹ.”
“Trưởng lão mới trả lời một vế còn vì sao tinh dược hoàn mỹ biến chất thì trưởng lão chưa trả lời.”
Vị Hàn trưởng lão ngẩn ra, đang định trả lời bổ sung thì chợt lão thấy bí vì lão cả đời cũng chẳng mấy lần luyện được tinh dược hoàn mỹ chứ nói chi suy nghĩ vấn đề biến chất.
Trong dược thư hình như cũng nói vấn đề này nhưng cũng không có câu trả lời.
Dược thư là kết tinh kinh nghiệm của các đời luyện linh sư còn không có câu trả lời huống chi là lão.
Tôn Kỳ nhìn biểu hiện của vị Hàn trưởng lão này cũng đoán được câu trả lời, hắn nhẹ nhàng cầm lại túi ma thạch đi ra ngoài.
Vị Hàn trưởng lão ngẩn ra, miệng ú ớ muốn gọi lại nhưng lại không thể mở miệng.
Tôn Kỳ vừa đi vừa ngẫm nghĩ: đan đạo nan đề quả nhiên không dễ giải quyết, trước nay chưa từng có câu trả lời chính xác, Thông Thiên Linh Các không biết cũng không lạ.
Tôn Kỳ có cảm giác nếu như có thể phá giải nan đề này, hắn có thể đẩy trình độ đan đạo của mình lên một con đường mới.
Nhưng mà nội tình của hắn quá ít muốn làm gì cũng khó khăn.
Vậy thì phải tìm cách gia tăng kiến thức.
Mà cách gia tăng kiến thức tốt nhất là… hắc... hắc...
Tôn Kỳ bỗng nở một nụ cười nham hiểm. Một kế hoạch đang hình thành trong đầu hắn.
Trong một tháng này Tôn Kỳ dốc sức luyện đan kiếm ma thạch.
Sau bao công sức bỏ ra Tôn Kỳ tiết kiệm được mười ngàn ma thạch.
Tôn Kỳ dốc hết số ma thạch này mua một cửa hàng nhỏ tại chợ đen.
Mỗi một cửa hàng tại chợ đen đều có giá cao kinh khủng, mà lại sẽ không dễ có kẻ bán đi cửa hàng.
Tôn Kỳ kiếm mãi mới tìm được một cửa hàng nhỏ rộng hai thước, dài ba thước, có một lầu trên làm chỗ ở, lầu dưới thì vừa đủ đặt một quầy hàng và một tầng hầm làm kho chứa.
Cửa hàng này nằm trong con hẻm nhỏ mà từ đường chính ngươi phải quẹo ba lối mới tới.
Chủ cửa hàng trước đây chuyên thu mua đồ của bọn thợ săn sau đó bán lại cho các cửa hàng lớn nhưng từ khi Hung Ma xuất hiện, thợ săn không dám vào núi, cửa hàng mất đi nguồn cung cấp.
Cuối cùng không chịu đựng được mà phải bán đi.
Tôn Kỳ dọn dẹp lại cửa hàng, trang trí theo ý mình.
Tôn Kỳ treo lên tấm bảng: Sơn Dược cửa hàng. Chuyên bán đan dược chất lượng mà giá rẻ. Ở đâu đan dược cùng loại rẻ hơn thì cửa hàng bồi gấp mười lần.
Tôn Kỳ đứng trước cửa hàng ngó nghiêng hài lòng. Hắn đặt lên quầy là mấy loại đan dược hắn luyện được từ đan dược nhất hoàn bình giai đến tứ hoàn trung giai.
Đan dược tứ hoàn trung giai chính là cực hạn luyện đan của Tôn Kỳ lúc này.
Lần đầu mở cửa hàng mua bán, Tôn Kỳ cực kỳ hăng hái đang chuẩn bị đón vị khách đầu tiên.
Và hắn chuẩn bị hết một tháng mà vị khách đầu tiên vẫn chưa xuất hiện.
Trong cửa hàng ngoài hắn ra thì còn một hồn nô cùng đám ruồi nhặng bay vo ve.
Cả ngày hắn ngồi tại quầy ngóng chờ dài cổ đợi khách, hồn nô chạy tới chạy lui đuổi ruồi.
Thời gian dài không có khách làm hắn buồn chán, nhiệt huyết cũng tắt ngấm. Hắn đi lên lầu trên bế quan luyện đan để lại cửa hàng cho hồn nô trong coi.
Nhưng rồi một ngày này, vị khách đầu tiên cũng xuất hiện.
Một tên trung niên cao lớn bước vào đập bàn hỏi chủ cửa hàng.
Tôn Kỳ quét thần thức một cái liền thấy rõ tên này.
“Ta là chủ cửa hàng này. Không biết quý khách cần gì?”
Tên này nhìn Tôn Kỳ ánh mắt nhíu lại hỏi:
“Chủ cửa hàng trước đây đâu? Hắn trước đây còn nợ tiền của ta.”
Tôn Kỳ nhếch miệng cười nghĩ: ngươi thấy ta mới mở cửa hàng định kiếm trác sao? Lời của ngươi ai tin được chứ? Cho dù lời của ngươi là thật thì sao? Liên quan gì ta.
Tôn Kỳ lạnh lùng nói:
“Rồi sao?”
Cách trả lời này khiến tên trung niên bối rối, hắn không biết tiếp lời làm sao? Hắn vốn định hùng hổ một phen, sau đó nói ngươi đã mua lại cửa hàng này thì phần nợ cửa hàng ngươi cũng phải chịu.
Nhưng mà gặp thái độ chủ cửa hàng bình tĩnh và lạnh lùng, hắn biết chủ cửa hàng không phải kẻ yếu tim dễ doạ nạt.
Hắn liền đổi giọng nhẹ nhàng hơn:
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi có biết tên chủ cũ đi đâu không?”
“Không biết!” Tôn Kỳ vẫn lạnh lùng.
Tên trung niên bối rối:
“Không biết thì thôi! Ta muốn hỏi là chủ cửa hàng trước đây thường mua hàng của ta, không biết bây giờ cửa hàng mới có tiếp tục thu mua.”
“Chỉ mua thảo dược. Mấy thứ khác không thu.” Tôn Kỳ có thể thấy rõ tên này là một tên thợ săn.
Sau khi sự kiện Hung Ma kết thúc, đám thợ săn bắt đầu vào rừng trở lại. Đây hẳn là lần thu hoạch đầu tiên của bọn thợ săn.
Tên thợ săn lấy ra một cái túi đặt lên bàn, nói:
“Số thảo dược này ngươi tính giá làm sao? Ông chủ trước đây tính giá phi thường cao cho ta.”
Tôn Kỳ tính toán một chút rồi ra một cái giá cao hơn thị trường một chút.
Tên thợ săn ngoài miệng chê ỏng chê eo, nhưng khuôn mặt thì rạng ngời vui vẻ.
Tôn Kỳ có thể thấy rõ từng biểu hiện của hắn.
Tên thợ săn trước khi đi thì ngập ngừng hỏi:
“Cửa hàng thật sự bán đan dược chất lượng mà rẻ nhất sao?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Chỗ nào rẻ hơn thì bồi gấp mười sao?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Được vậy ta mua thử vài viên nếu như không đúng quảng cáo thì đừng trách ta.”
Vậy là tên thợ săn mua năm viên Trị Thương Đan tam hoàn cao giai.
Với thợ săn mà nói Trị Thương Đan chính là đan dược dùng nhiều nhất.
Đan dược Tôn Kỳ bán ra thật sự là rẻ nhất mà chất lượng cũng là tốt nhất.
Mặc dù là bán rẻ hơn bình thường nhưng Tôn Kỳ không hề lỗ vốn, đơn giản là vì tỷ lệ thành đan của hắn gần như một trăm phần trăm.
Nhưng cho dù như vậy đó cũng không phải lý do Tôn Kỳ bán rẻ đan dược, hắn buôn bán chứ không làm từ thiện. Hắn có kế hoạch của mình mà con mồi đầu tiên đã vào bẫy.
Ba ngày sau, một nhóm bốn tên vào cửa hàng.
Tôn Kỳ quét thần thức thấy được tên thợ săn hôm bữa mua đan dược, chắc hẳn thấy đan tốt mà giá rẻ nên đến mua tiếp.
Không ngoài dự đoán của Tôn Kỳ.
Bốn tên này cùng là thợ săn vào bán thảo dược, sau đó mua đi hai mươi viên đan dược các loại, nhiều nhất vẫn là Trị Thương Đan.
Tôn Kỳ nhìn theo bóng bọn họ đi xa, nhếch miệng cười thì thầm: nhặt được hạt, chim gọi bầy, cả bầy sa lưới.
Vậy là cái tên cửa hàng Sơn Dược dần dần lan rộng trong giới thợ săn.
Mỗi ngày cửa hàng đều có khách, không quá đông nhưng lợi nhuận bắt đầu sinh ra.
Hôm nay, có một tên thợ săn vào mua.
Tôn Kỳ cũng biết tên này: Hắn dạo này thường xuyên vào đây mua đan dược, mỗi lần mua đều khá nhiều.
Tôn Kỳ có thể đoán được tên này mua đi bán lại kiếm lời.
Tên này lại mua số lượng lớn đan dược. Khi hắn vừa ra khỏi cửa thì Tôn Kỳ gọi lại.
Tôn Kỳ ngập ngừng nói:
“Quý khách! Cửa hàng hôm nay có chương trình tặng đan đặc biệt cho ai mua nhiều không biết quý khách có muốn tham gia.”
Tên thợ săn ánh mắt tham lam sáng rực:
“Tham gia thế nào?”
“Quý khách chỉ cần đoán đúng tên của ba loại đan dược sẽ được tặng mười viên đan dược tứ hoàn.”
“Mời quý khách lên đây.”
Tôn Kỳ dẫn tên thợ săn này lên lầu trên.
Sau đó mang ra ba lọ đan dược, nói:
“Quý khách đoán đúng ba loại đan dược này thì chiến thắng. Nếu thua thì mất mười ma thạch.”
Tên thợ săn nghĩ nghĩ thấy mười ma thạch không đắt, nếu chiến thắng thì được mười viên đan dược tứ hoàn thì là một khoảng lớn. Rất đáng đánh cuộc.
“Được phục dụng sao?”
Tôn Kỳ nghe lời này thì chần chừ, bối rối:
“Lần đầu tổ chức, ta cũng không nghĩ rõ điều này. Hay là không được.”
Tên thợ săn mắt sáng rực cầm luôn một viên đan dược ném vào miệng nói:
“Đã phân biệt đan thì phải phục dụng mới biết được chứ!”
Nhưng mà khi đan dược vừa tán ra dược lực tên thợ săn lập tức cứng ngắc thân thể, miệng ú ớ:
“Tê… Liệt… Đan…”
Tôn Kỳ mỉm cười:
“Đáp chính xác. Phần thưởng cho ngươi chính là cái chết.”
Danh sách chương