Yên lặng một lát, Khương Nhạn Bắc nằm sấp trên người Thẩm Nam lật người lại nằm bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào ngực, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, đêm nay tinh thần anh không tốt."
Thẩm Nam nhìn anh, dưới ánh đèn vàng nhạt, sắc mặt của anh hơi tái nhợt rũ rợi, cô đưa tay sờ vào, hỏi: "Rốt cuộc anh sao vậy?"
Khương Nhạn Bắc lắc đầu: "Không có gì, buổi tiệc tối nay phát sinh bất đồng với người khác." Nói rồi cúi đầu nhìn cô, cong môi cười nhẹ nhõm, "Nhưng bây giờ đã không sao rồi."
Thẩm Nam bình thản nhìn đôi mắt đen kịt của anh, muốn nhìn một điểm gì đó khác thường nhưng không thể thấy được. Cô hơi lặng người, cười nói: "Anh còn có thể cãi nhau với người khác sao? Người nào vậy? Em giúp anh đi đánh họ."
Khương Nhạn Bắc cũng cười: "Không cần, đánh loại người này làm bẩn tay của em."
Thẩm Nam rúc đầu vào cổ anh, xoa cổ anh: "Sau này có chuyện không vui nên nói ra, em là bạn gái của anh, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết."
Khương Nhạn Bắc gật đầu, ôn nhu nói: "Được."
Thẩm Nam biết trong lòng anh thực sự có chuyện, nhưng thấy anh không muốn nói chi tiết nên cũng không muốn hỏi nhiều. Cô biết đôi khi người ta che giấu điều xấu, tựa như những năm quá khứ kia, mình ở xã hội gặp nhiều chuyện uất ức, chỉ tìm Thẩm Quang Diệu để cãi nhau chứ không kể khổ. Giữa hai người là thế, huống hồ là tình nhân.
Khương Nhạn Bắc tắt đèn, thấp giọng: "Vừa rồi em có đau không?"
Thẩm Nam nghĩ tới một màn vừa rồi, cười lắc đầu: "Vẫn tốt."
Khương Nhạn Bắc: "Vậy ngủ đi, sáng mai anh đưa em đi làm."
***
Sáng sớm Thẩm Nam đến công ty, vẫn hơi lo lắng vì bạn trai không muốn mở lòng với mình. Thế nhưng nghĩ lại, dù đại học năm đó hay gặp lại nửa năm nay, cuộc sống và cách đối nhân xử thế của anh vẫn nằm trong lý trí ung dung tự tại, thật sự cô không nhìn ra anh có điểm gì bất thường.
Nghĩ ngợi, cuối cùng gửi tin nhắn cho Lâm Nghiên: "Lúc trước cậu làm nghiên cứu với Khương Nhạn Bắc có phải thường ở cùng nhau không?"
Lâm Nghiên đoán chừng không bận nên trả lời rất nhanh: "Đúng vậy! Cậu hỏi làm gì?"
Thẩm Nam: "Cậu thấy anh ấy có vấn đề gì không?"
Lâm Nghiên: "Vấn đề gì? Cậu muốn hỏi đào hoa của cậu ấy sao? Mình nói cho cậu biết, dù lớp trưởng đại nhân rất được nữ sinh trong khoa chào đón, nhưng tuyệt đối là Liễu Hạ Huệ. Dù là giảng viên nữ hay nữ sinh viên đều giữ khoảng cách thích hợp mọi lúc. Ngay cả nữ tiến sĩ như mình làm thí nghiệm với cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ gọi nam nghiên cứu sinh."
Thẩm Nam: "..." Cô đương nhiên biết thái độ của Khương Nhạn Bắc trong mối quan hệ nam nữ, nhưng nghe Lâm Nghiên nói như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Cô gửi lại: "Mình không nói cái này, mình muốn hỏi cậu có phát hiện cảm xúc của anh ấy khác thường hoặc có lúc hơi tệ không?"
Lâm Nghiên: "Không có! Cậu ấy luôn trong bộ dạng kia mà, vừa nhã nhặn lại nghiêm túc, hiền hòa nhưng có khoảng cách. Lối sống cực kỳ khỏe mạnh, tuyệt đối là một thanh niên tích cực. Sao vậy? Gần đây tâm tình cậu ấy không tốt à?"
Thẩm Nam: "Không có gì, mình chỉ thuận miệng hỏi thử, nếu cậu có phát hiện gì nhớ mau báo với mình."
Lâm Nghiên: "Nhất định rồi!"
Đến tan tầm buổi tối, Thẩm Nam xác định Khương Nhạn Bắc rảnh rỗi nên đến một nhà hàng ở khu phố ẩm thực đại học Giang ăn cơm cùng anh. Bạn trai gặp chuyện không tốt, làm bạn gái phải nghĩ trăm phương ngàn kế để anh ấy vui vẻ.
Hai người gặp nhau ở nhà hàng, nắm tay chuẩn bị vào, bên tai bỗng có tiếng gọi: "Nhạn Bắc."
Khương Nhạn Bắc cùng Thẩm Nam quay đầu, thấy một người phụ nữ đang bước xuống chiếc xe màu đen.
"Mẹ!" Mặt Khương Nhạn Bắc khẽ biến, sau đó khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt chào.
Tống nữ sĩ nổi danh là học giả và thành phần tri thức xã hội, ảnh chụp và video cũng không ít nên trước khi anh gọi mẹ, Thẩm Nam đã nhận ra người mẹ nổi tiếng này của anh.
Tống Sầm bảo dưỡng rất tốt, dù tuổi đã trên năm mươi nhưng nhìn qua cũng chỉ khoảng bốn mươi, quan trọng nhất là khí chất ưu nhã, khác biệt với những người phụ nữ bình thường.
Dù sao cũng lần đầu gặp mẹ của bạn trai, Thẩm Nam nhất thời không biết biểu hiện thế nào, chỉ có thể cười khẽ với Tống Sầm.
Tống Sầm cũng cười hiền hòa với cô, nhanh đến lối đi bộ nhìn hai người đầy nhân từ, nói: "Nhạn Bắc, vị tiểu thư này là bạn gái của con à? Có phải nên giới thiệu với mẹ một chút không?"
Khương Nhạn Bắc chặn sự mất kiên nhẫn, nhạt nhẽo mở miệng: "Đây là Thẩm Nam. Thẩm Nam, đây là mẹ của anh."
Thẩm Nam lễ phép: "Chào bác gái."
Tống Sầm gật đầu cười: "Hôm qua vừa nghe nói Nhạn Bắc quen bạn gái, không nghĩ tới hôm nay ngẫu nhiên được gặp. Thẩm tiểu thứ thật sự xinh đẹp, con trai của tôi đúng là tinh mắt."
Tống nữ sĩ có thể nói từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ tài trí ưu nhã cùng tự tin, lời nói cử chỉ cũng cực kỳ hiền dịu, thoáng qua là người có tri thức lễ nghĩa, một người mẹ dịu dàng. Nhưng Thẩm Nam không phải là cô gái nhỏ không hiểu sự đời, trong cuộc sống lúc trẻ của cô đã từng gặp rất nhiều chuyện động trời, cũng đã gặp qua rất nhiều người. Người như Tống Sầm thực sự khó mà bắt bẻ, cô cảm thấy người mẹ này của Khương Nhạn Bắc có hơi khác lạ.
Nghe được khích lệ này, cô cười nói: "Bác gái quá khen rồi."
Tống Sầm chỉ vào nhà hàng phía sau: "Các con chưa ăn cơm à? Vậy thì tốt, tôi mời hai người cùng nhau ăn."
Lông mày Khương Nhạn Bắc khẽ nhăn, gật đầu nói nhạt: "Được."
Ba người vào phòng ăn, ngồi xuống theo dự tính, Tống Sầm ưu nhã đặt túi bên cạnh, lấy ấm trà trong tay phục vụ châm cho cô cùng con trai một chén.
Khương Nhạn Bắc cảm ơn, Thẩm Nam nâng hai tay lên, chân thành nói: "Cảm ơn ạ."
Tống Sầm cười hỏi: "Không biết Thẩm tiểu thư làm ở đâu nhỉ?"
Thẩm Nam nói: "Cháu làm ở công ty quảng cáo." Để tỏ lòng thành ý, cô lấy danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho đối phương.
Tống Sầm nhận lấy nhìn một chút, cười nói: "Thẩm tiểu thư còn trẻ vậy mà đã thành giám đốc, thật đúng là tuổi trẻ tài cao."
Khương Nhạn Bắc bỗng chen ngang: "Sao bỗng nhiên mẹ đến đây?"
Tống Sầm cười nói: "Tối nay mẹ có tọa đàm ở đại học Giang. Đúng rồi..." Bà hỏi, "Con làm sao quen được với Thẩm tiểu thư thế?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Bọn con là bạn đại học."
"Thì ra là bạn đại học." Tống Sầm cười, "Thẩm tiểu thư học sinh vật học, sao lại đổi sang quảng cáo?"
Không đợi Thẩm Nam trả lời, Khương Nhạn Bắc đã nói thay cô: "Chuyên ngành của bọn con ít công việc, ít nhất cũng phân nửa đã đổi nghề, không có gì lạ."
Tống Sầm cười nói: "Cũng đúng. Năm đó mẹ và ba đều hi vọng, con học y nhưng con lại thích sinh vật. Dù ít ngành chuyên môn nhưng hai ta đều ủng hộ con."
Khương Nhạn Bắc nói: "Vậy cũng thật cảm ơn hai người."
Thẩm Nam nghe giọng điệu có chút mỉa mai của anh, kinh ngạc quay đầu sang anh.
Tống Sầm chưa biến sắc, vẫn tiếp tục cười nói: "Bởi vì ba mẹ biết, con là đứa luôn biết mình đang làm gì, dù là cuộc sống hay học hành cũng sẽ không khiến bọn ta lo lắng." Nói rồi nhìn về phía Thẩm Nam, "Thẩm tiểu thư là bạn học đại học của Nhạn Bắc, nên rất hiểu rõ tính của nó đúng không?"
Thẩm Nam gật đầu cười: "Đương nhiên, anh ấy là lớp trưởng của bọn cháu, thành tích lại tốt, rất có trách nhiệm. Thanh danh rất tốt, lúc đó cháu rất thích anh ấy."
Tống Sầm gật đầu cười.
Đúng lúc này nhân viên bắt đầu mang thức ăn lên, Khương Nhạn Bắc liếc sang Thẩm Nam, nhàn nhạt nói: "Được rồi, ăn cơm thôi."
Trong một khoảng thời gian dài, do trái ý kiến với km và Tống Sầm nên anh quyết định không màng tất cả, cả đời độc thân. Bởi vì anh không muốn kéo thêm một người con gái mình không biết vào gia đình thối rữa mục nát này. Sau khi gặp được Thẩm Nam, mặc dù có thay đổi nhưng vẫn không muốn để cô liên quan đến km cùng Tống Sầm.
Anh không xác định được Tống Sầm xuất hiện ở đây có phải cố ý hay không, nhưng biết rõ nụ cười giả tạo trên mặt bà ta, trong ký ức suốt hai mươi tám năm, thật sự quá quen thuộc.
Anh chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng bởi vì Thẩm Nam hoàn toàn không biết gì mà khó chịu. Anh đương nhiên cũng hi vọng cô mãi mãi cũng không biết, cuộc sống của cô gặp quá nhiều trắc trở, anh không thể khiến cô dây vào nữa.
Bữa cơm này, bầu không khí nhìn rất hòa hợp. Ngôn ngữ Tống Sầm bình dị, còn luôn khen Thẩm Nam, phảng phất tựa buổi gặp mặt giữa mẹ chồng và con dâu tiêu chuẩn.
Chính Thẩm Nam cũng nghi ngờ, có phải giác quan thứ sáu của mình có vấn đề hay không, Tống Sầm hẳn là một người mẹ rất tốt, nếu không sao có thể giáo dục được một đứa con trai tốt như Khương Nhạn Bắc chứ? Ăn cơm xong, tạm biệt ở bên ngoài, Tống Sầm cười với con trai và Thẩm Nam: "Nhạn Bắc, nếu rảnh hãy mang Thẩm tiểu thư về ăn cơm."
Khương Nhạn Bắc ừ một tiếng lấy lệ.
Thẩm Nam cười nói: "Bác gái, rất vui được gặp bác."
"Tôi cũng vậy." Tống Sầm gật đầu, khoát khoát tay, "Mẹ đi đây, hai con tùy ý."
Vì biểu đạt sự tôn trọng, Thẩm Nam tiến lên hai bước vẫy tay đưa mắt nhìn bà rời đi.
Khương Nhạn Bắc đứng sau cô, trầm mặt nhìn cô cố gắng thể hiện lễ phép và ân cần với Tống Sầm, trong đầu tựa như có gì chặn lại, cực kỳ khó chịu.
Xe đen đã đi được một khoảng, Thẩm Nam quay đầu cười, lúc nhìn thấy mặt Khương Nhạn Bắc nhiễm một tầng băng dày, hơi ngạc nhiên đến trước mặt anh hỏi: "Sao vậy? Vừa rồi em biểu hiện không tốt với mẹ của anh sao?"
Khương Nhạn Bắc thả lỏng tâm tình, cười cười, nắm chặt tay cô, nói: "Rất tốt, nhưng không cần thiết. Chúng ta bên nhau cũng chỉ có hai người chúng ta, không liên quan đến người khác, em không cần cố gắng lấy lòng ba mẹ của anh."
Thẩm Nam nhíu mày, không đồng ý: "Cũng không tính là lấy lòng, dù yêu đương là chuyện của hai người nhưng với người lớn, vẫn nên tôn trọng. Huống hồ..." Cô dừng một chút, "Nếu như chúng ta xác định ở bên nhau lâu dài, vậy không chỉ là hai người nói chuyện."
Dù sao cũng chỉ mới bên nhau hơn một tháng, hai chữ "hôn nhân" quả thật hơi hoang đường, cho nên cô chỉ dùng hình thức nói khác đi.
Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Đương nhiên anh có dự định sẽ bên em lâu dài."
Cho nên mới không muốn khiến cô tổn thương dù chỉ một chút.
Thẩm Nam nhìn anh, dưới ánh đèn vàng nhạt, sắc mặt của anh hơi tái nhợt rũ rợi, cô đưa tay sờ vào, hỏi: "Rốt cuộc anh sao vậy?"
Khương Nhạn Bắc lắc đầu: "Không có gì, buổi tiệc tối nay phát sinh bất đồng với người khác." Nói rồi cúi đầu nhìn cô, cong môi cười nhẹ nhõm, "Nhưng bây giờ đã không sao rồi."
Thẩm Nam bình thản nhìn đôi mắt đen kịt của anh, muốn nhìn một điểm gì đó khác thường nhưng không thể thấy được. Cô hơi lặng người, cười nói: "Anh còn có thể cãi nhau với người khác sao? Người nào vậy? Em giúp anh đi đánh họ."
Khương Nhạn Bắc cũng cười: "Không cần, đánh loại người này làm bẩn tay của em."
Thẩm Nam rúc đầu vào cổ anh, xoa cổ anh: "Sau này có chuyện không vui nên nói ra, em là bạn gái của anh, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết."
Khương Nhạn Bắc gật đầu, ôn nhu nói: "Được."
Thẩm Nam biết trong lòng anh thực sự có chuyện, nhưng thấy anh không muốn nói chi tiết nên cũng không muốn hỏi nhiều. Cô biết đôi khi người ta che giấu điều xấu, tựa như những năm quá khứ kia, mình ở xã hội gặp nhiều chuyện uất ức, chỉ tìm Thẩm Quang Diệu để cãi nhau chứ không kể khổ. Giữa hai người là thế, huống hồ là tình nhân.
Khương Nhạn Bắc tắt đèn, thấp giọng: "Vừa rồi em có đau không?"
Thẩm Nam nghĩ tới một màn vừa rồi, cười lắc đầu: "Vẫn tốt."
Khương Nhạn Bắc: "Vậy ngủ đi, sáng mai anh đưa em đi làm."
***
Sáng sớm Thẩm Nam đến công ty, vẫn hơi lo lắng vì bạn trai không muốn mở lòng với mình. Thế nhưng nghĩ lại, dù đại học năm đó hay gặp lại nửa năm nay, cuộc sống và cách đối nhân xử thế của anh vẫn nằm trong lý trí ung dung tự tại, thật sự cô không nhìn ra anh có điểm gì bất thường.
Nghĩ ngợi, cuối cùng gửi tin nhắn cho Lâm Nghiên: "Lúc trước cậu làm nghiên cứu với Khương Nhạn Bắc có phải thường ở cùng nhau không?"
Lâm Nghiên đoán chừng không bận nên trả lời rất nhanh: "Đúng vậy! Cậu hỏi làm gì?"
Thẩm Nam: "Cậu thấy anh ấy có vấn đề gì không?"
Lâm Nghiên: "Vấn đề gì? Cậu muốn hỏi đào hoa của cậu ấy sao? Mình nói cho cậu biết, dù lớp trưởng đại nhân rất được nữ sinh trong khoa chào đón, nhưng tuyệt đối là Liễu Hạ Huệ. Dù là giảng viên nữ hay nữ sinh viên đều giữ khoảng cách thích hợp mọi lúc. Ngay cả nữ tiến sĩ như mình làm thí nghiệm với cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ gọi nam nghiên cứu sinh."
Thẩm Nam: "..." Cô đương nhiên biết thái độ của Khương Nhạn Bắc trong mối quan hệ nam nữ, nhưng nghe Lâm Nghiên nói như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Cô gửi lại: "Mình không nói cái này, mình muốn hỏi cậu có phát hiện cảm xúc của anh ấy khác thường hoặc có lúc hơi tệ không?"
Lâm Nghiên: "Không có! Cậu ấy luôn trong bộ dạng kia mà, vừa nhã nhặn lại nghiêm túc, hiền hòa nhưng có khoảng cách. Lối sống cực kỳ khỏe mạnh, tuyệt đối là một thanh niên tích cực. Sao vậy? Gần đây tâm tình cậu ấy không tốt à?"
Thẩm Nam: "Không có gì, mình chỉ thuận miệng hỏi thử, nếu cậu có phát hiện gì nhớ mau báo với mình."
Lâm Nghiên: "Nhất định rồi!"
Đến tan tầm buổi tối, Thẩm Nam xác định Khương Nhạn Bắc rảnh rỗi nên đến một nhà hàng ở khu phố ẩm thực đại học Giang ăn cơm cùng anh. Bạn trai gặp chuyện không tốt, làm bạn gái phải nghĩ trăm phương ngàn kế để anh ấy vui vẻ.
Hai người gặp nhau ở nhà hàng, nắm tay chuẩn bị vào, bên tai bỗng có tiếng gọi: "Nhạn Bắc."
Khương Nhạn Bắc cùng Thẩm Nam quay đầu, thấy một người phụ nữ đang bước xuống chiếc xe màu đen.
"Mẹ!" Mặt Khương Nhạn Bắc khẽ biến, sau đó khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt chào.
Tống nữ sĩ nổi danh là học giả và thành phần tri thức xã hội, ảnh chụp và video cũng không ít nên trước khi anh gọi mẹ, Thẩm Nam đã nhận ra người mẹ nổi tiếng này của anh.
Tống Sầm bảo dưỡng rất tốt, dù tuổi đã trên năm mươi nhưng nhìn qua cũng chỉ khoảng bốn mươi, quan trọng nhất là khí chất ưu nhã, khác biệt với những người phụ nữ bình thường.
Dù sao cũng lần đầu gặp mẹ của bạn trai, Thẩm Nam nhất thời không biết biểu hiện thế nào, chỉ có thể cười khẽ với Tống Sầm.
Tống Sầm cũng cười hiền hòa với cô, nhanh đến lối đi bộ nhìn hai người đầy nhân từ, nói: "Nhạn Bắc, vị tiểu thư này là bạn gái của con à? Có phải nên giới thiệu với mẹ một chút không?"
Khương Nhạn Bắc chặn sự mất kiên nhẫn, nhạt nhẽo mở miệng: "Đây là Thẩm Nam. Thẩm Nam, đây là mẹ của anh."
Thẩm Nam lễ phép: "Chào bác gái."
Tống Sầm gật đầu cười: "Hôm qua vừa nghe nói Nhạn Bắc quen bạn gái, không nghĩ tới hôm nay ngẫu nhiên được gặp. Thẩm tiểu thứ thật sự xinh đẹp, con trai của tôi đúng là tinh mắt."
Tống nữ sĩ có thể nói từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ tài trí ưu nhã cùng tự tin, lời nói cử chỉ cũng cực kỳ hiền dịu, thoáng qua là người có tri thức lễ nghĩa, một người mẹ dịu dàng. Nhưng Thẩm Nam không phải là cô gái nhỏ không hiểu sự đời, trong cuộc sống lúc trẻ của cô đã từng gặp rất nhiều chuyện động trời, cũng đã gặp qua rất nhiều người. Người như Tống Sầm thực sự khó mà bắt bẻ, cô cảm thấy người mẹ này của Khương Nhạn Bắc có hơi khác lạ.
Nghe được khích lệ này, cô cười nói: "Bác gái quá khen rồi."
Tống Sầm chỉ vào nhà hàng phía sau: "Các con chưa ăn cơm à? Vậy thì tốt, tôi mời hai người cùng nhau ăn."
Lông mày Khương Nhạn Bắc khẽ nhăn, gật đầu nói nhạt: "Được."
Ba người vào phòng ăn, ngồi xuống theo dự tính, Tống Sầm ưu nhã đặt túi bên cạnh, lấy ấm trà trong tay phục vụ châm cho cô cùng con trai một chén.
Khương Nhạn Bắc cảm ơn, Thẩm Nam nâng hai tay lên, chân thành nói: "Cảm ơn ạ."
Tống Sầm cười hỏi: "Không biết Thẩm tiểu thư làm ở đâu nhỉ?"
Thẩm Nam nói: "Cháu làm ở công ty quảng cáo." Để tỏ lòng thành ý, cô lấy danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho đối phương.
Tống Sầm nhận lấy nhìn một chút, cười nói: "Thẩm tiểu thư còn trẻ vậy mà đã thành giám đốc, thật đúng là tuổi trẻ tài cao."
Khương Nhạn Bắc bỗng chen ngang: "Sao bỗng nhiên mẹ đến đây?"
Tống Sầm cười nói: "Tối nay mẹ có tọa đàm ở đại học Giang. Đúng rồi..." Bà hỏi, "Con làm sao quen được với Thẩm tiểu thư thế?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Bọn con là bạn đại học."
"Thì ra là bạn đại học." Tống Sầm cười, "Thẩm tiểu thư học sinh vật học, sao lại đổi sang quảng cáo?"
Không đợi Thẩm Nam trả lời, Khương Nhạn Bắc đã nói thay cô: "Chuyên ngành của bọn con ít công việc, ít nhất cũng phân nửa đã đổi nghề, không có gì lạ."
Tống Sầm cười nói: "Cũng đúng. Năm đó mẹ và ba đều hi vọng, con học y nhưng con lại thích sinh vật. Dù ít ngành chuyên môn nhưng hai ta đều ủng hộ con."
Khương Nhạn Bắc nói: "Vậy cũng thật cảm ơn hai người."
Thẩm Nam nghe giọng điệu có chút mỉa mai của anh, kinh ngạc quay đầu sang anh.
Tống Sầm chưa biến sắc, vẫn tiếp tục cười nói: "Bởi vì ba mẹ biết, con là đứa luôn biết mình đang làm gì, dù là cuộc sống hay học hành cũng sẽ không khiến bọn ta lo lắng." Nói rồi nhìn về phía Thẩm Nam, "Thẩm tiểu thư là bạn học đại học của Nhạn Bắc, nên rất hiểu rõ tính của nó đúng không?"
Thẩm Nam gật đầu cười: "Đương nhiên, anh ấy là lớp trưởng của bọn cháu, thành tích lại tốt, rất có trách nhiệm. Thanh danh rất tốt, lúc đó cháu rất thích anh ấy."
Tống Sầm gật đầu cười.
Đúng lúc này nhân viên bắt đầu mang thức ăn lên, Khương Nhạn Bắc liếc sang Thẩm Nam, nhàn nhạt nói: "Được rồi, ăn cơm thôi."
Trong một khoảng thời gian dài, do trái ý kiến với km và Tống Sầm nên anh quyết định không màng tất cả, cả đời độc thân. Bởi vì anh không muốn kéo thêm một người con gái mình không biết vào gia đình thối rữa mục nát này. Sau khi gặp được Thẩm Nam, mặc dù có thay đổi nhưng vẫn không muốn để cô liên quan đến km cùng Tống Sầm.
Anh không xác định được Tống Sầm xuất hiện ở đây có phải cố ý hay không, nhưng biết rõ nụ cười giả tạo trên mặt bà ta, trong ký ức suốt hai mươi tám năm, thật sự quá quen thuộc.
Anh chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng bởi vì Thẩm Nam hoàn toàn không biết gì mà khó chịu. Anh đương nhiên cũng hi vọng cô mãi mãi cũng không biết, cuộc sống của cô gặp quá nhiều trắc trở, anh không thể khiến cô dây vào nữa.
Bữa cơm này, bầu không khí nhìn rất hòa hợp. Ngôn ngữ Tống Sầm bình dị, còn luôn khen Thẩm Nam, phảng phất tựa buổi gặp mặt giữa mẹ chồng và con dâu tiêu chuẩn.
Chính Thẩm Nam cũng nghi ngờ, có phải giác quan thứ sáu của mình có vấn đề hay không, Tống Sầm hẳn là một người mẹ rất tốt, nếu không sao có thể giáo dục được một đứa con trai tốt như Khương Nhạn Bắc chứ? Ăn cơm xong, tạm biệt ở bên ngoài, Tống Sầm cười với con trai và Thẩm Nam: "Nhạn Bắc, nếu rảnh hãy mang Thẩm tiểu thư về ăn cơm."
Khương Nhạn Bắc ừ một tiếng lấy lệ.
Thẩm Nam cười nói: "Bác gái, rất vui được gặp bác."
"Tôi cũng vậy." Tống Sầm gật đầu, khoát khoát tay, "Mẹ đi đây, hai con tùy ý."
Vì biểu đạt sự tôn trọng, Thẩm Nam tiến lên hai bước vẫy tay đưa mắt nhìn bà rời đi.
Khương Nhạn Bắc đứng sau cô, trầm mặt nhìn cô cố gắng thể hiện lễ phép và ân cần với Tống Sầm, trong đầu tựa như có gì chặn lại, cực kỳ khó chịu.
Xe đen đã đi được một khoảng, Thẩm Nam quay đầu cười, lúc nhìn thấy mặt Khương Nhạn Bắc nhiễm một tầng băng dày, hơi ngạc nhiên đến trước mặt anh hỏi: "Sao vậy? Vừa rồi em biểu hiện không tốt với mẹ của anh sao?"
Khương Nhạn Bắc thả lỏng tâm tình, cười cười, nắm chặt tay cô, nói: "Rất tốt, nhưng không cần thiết. Chúng ta bên nhau cũng chỉ có hai người chúng ta, không liên quan đến người khác, em không cần cố gắng lấy lòng ba mẹ của anh."
Thẩm Nam nhíu mày, không đồng ý: "Cũng không tính là lấy lòng, dù yêu đương là chuyện của hai người nhưng với người lớn, vẫn nên tôn trọng. Huống hồ..." Cô dừng một chút, "Nếu như chúng ta xác định ở bên nhau lâu dài, vậy không chỉ là hai người nói chuyện."
Dù sao cũng chỉ mới bên nhau hơn một tháng, hai chữ "hôn nhân" quả thật hơi hoang đường, cho nên cô chỉ dùng hình thức nói khác đi.
Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Đương nhiên anh có dự định sẽ bên em lâu dài."
Cho nên mới không muốn khiến cô tổn thương dù chỉ một chút.
Danh sách chương