Chương 434

Nhưng những lời anh nói, đều không có tác dụng gì mấy, sắc mặt Tô Mạt vô cùng buồn bã: “Em không có không vui, chỉ là em không cam tâm.”

“Không cam tâm?” Tần Tuyết Tùng nhất thời không hiểu Tô Mạt đang nghĩ điều gì.

Tô Mạt gật đầu: “Chính là không cam tâm, tại sao Nhạc Cận Ninh biết người anh ấy yêu là em, nhưng vân không thể mặc kệ không quan tâm người phụ nữ kia? Cho dù là đang mang thai thì có làm sao chứ, cho cô ta một khoản tiên, bảo cô ta biến mất, chuyện này không phải có thể giải quyết rồi sao?”

Tần Tuyết Tùng cũng không biết nên trả lời cô thế nào, những gì anh có thể làm đó là cố gắng không để Tô Mạt nghĩ linh tỉnh.

Anh an ủi: “Em yên tâm đi, người phụ nữ kia bây giờ đang mang thai, em cũng biết, Nhạc Cận Ninh không phải là người máu lạnh, dù sao đứa trẻ cũng là con của cậu ấy, vì vậy cậu ấy không thế không quan tâm được, đợi qua một khoảng thời gian nữa là được rồi.”

Tô Mạt không nói gì, như đang nghĩ điều gì đó.

Tầm Tuyết Tùng cũng yên lặng ngồi cạnh, yên lặng nhìn cô.

Cho dù cô đang nghĩ điều gì, chỉ cần Tô Mạt có thể vui vẻ, cho dù là ngôi sao trên trời, anh cũng nghĩ mọi cách để hái xuống cho Tô Mạt.

Tô Mạt nhìn Tần Tuyết Tùng hỏi: “Tuyết Tùng, anh có phải người bạn tốt nhất của em không?”

Tô mạt đột nhiên lại nói vậy, khiến Tần Tuyết Tùng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể gật gật đầu, hỏi: “Em muốn làm gì?”

Tô Mạt vừa mới nghĩ rất lâu, cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải cách hay.

Nếu như người phụ nữ kia là người hám tài, vậy thì tốt, dù sao vấn đề mà tiền giải quyết được thì đều không phải là vấn đề.

Nhưng, nếu như Nhạc Cận Ninh có tình cảm với người phụ nữ đó, e rằng dù chỉ là một chút ít, cô cũng tuyệt đối không cho phép.

Nhạc Cận Ninh chỉ có thể là của một mình côI Ngoài cô ra, bất cứ người phụ nữ nào, cũng đừng hòng cướp đi Nhạc Cận Ninh của cô!

Sắc mặt Tô Mạt trở nên lạnh lùng: “Nhất định em phải nghĩ cách để hai bọn họ ly dị, để người phụ nữ kia từ nay về sau biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của Nhạc Cận Ninh.”

“Em yên tâm, Cận Ninh chỉ là muốn có trách nhiệm với đứa bé kia thôi, cũng không phải là có tình cảm với người phụ nữ đó.” Tần Tuyết Tùng biết Tô Mạt đang lo lắng chuyện gì.

“Có thật không?” Tô Mạt nghe được Tần Tuyết Tùng nói vậy, ánh mắt cô ta sáng lên.

Tần Tuyết Tùng gật đầu một cái, sau đó ngồi bên người Tô Mạt, nói: “Cận Ninh là anh em tốt nhất của anh, cậu ấy suy nghĩ gì anh đương nhiên biết, cho nên em không cần lo lắng.”

Tuy rằng có sự đảm bảo của Tần Tuyết Tùng, nhưng Tô Mạt vẫn cảm thấy muốn chắc chắn thì cần phải không có chút sơ hở mới được, cô ta nói: “Cận Ninh có trách nhiệm với người phụ nữ kia, có trách nhiệm với đứa trẻ còn chưa ra đời kia, nhưng em có ân cứu mạng với anh ấy, mạng của anh ấy là của em, cho nên anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với em, đền bù cho em.”

Lời Tô Mạt nói khiến Tân Tuyết Tùng không biết phải phản bác thế nào.

“Tuyết Tùng, anh có thể giúp em một chút không?” Tô Mạt vừa mới khóc nên giờ chóp mũi đỏ ửng, đôi mắt ướt ướt nhìn Tần Tuyết Tùng.

“Em muốn anh giúp em chuyện gì?”

Tần Tuyết Tùng không biết Tô Mạt đang nghĩ thế nào, cũng không bàn về chuyện thế nào, nếu chỉ cân Tô Mạt mở miệng, anh sẽ không từ chối.

Tô Mạt suy tư chốc lát, cuối cùng vân lặng lẽ nói ra kế hoạch của mình với Tần Tuyết Tùng: “Anh đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện