Chu Trác Quân: “Được.”

Nói xong hai người liền nhặt củi ở gần cửa hang rồi trở lại hang động.

Mong đợi một tiểu thư như Chu Trác Quân nhóm lửa là không thể nào. Tạ Tiểu An liền tự mình vo một ít cỏ khô rồi xếp những cành củi nhỏ xung quanh.

Chu Trác Quân biết rõ mình không giúp được gì, bèn ngồi xổm một bên tò mò nhìn hành động của Tạ Tiểu An.

Chỉ thấy Tạ Tiểu An đốt cỏ khô rồi từ từ thêm những cành củi lớn hơn vào xung quanh.

Ánh lửa từ từ soi sáng hang động. Tạ Tiểu An thổi tắt mồi lửa: “Chúng ta xử lý những vết thương nặng trên người trước đi. Tối nay phải chú ý lắng nghe, Lục Chiêu Cẩn bọn họ chắc chắn sẽ tìm được chúng ta.”

Chu Trác Quân gật đầu tán đồng. Sau đó Tạ Tiểu An liền lấy thuốc trị thương từ chiếc túi gấm ra, hai người bôi thuốc cho nhau ở những chỗ không nhìn thấy.

Tại trường săn, buổi chiều Lục Chiêu Cẩn và Chu Thái úy dẫn người chia nhau đi tìm dấu vết của Tạ Tiểu An và Chu Trác Quân.

Vốn dĩ bọn họ đi theo dấu vết của bầy sói và dấu chân ngựa, nhưng đi được nửa đường thì phát hiện những dấu vết đó trở nên lộn xộn, hơn nữa còn có dấu vết kéo lê, cuối cùng lại không tìm được bất kỳ dấu vết nào của Tạ Tiểu An và Chu Trác Quân.

Bọn họ không biết rằng, sau khi đám sói bị giết, thị vệ bên cạnh Tiểu Quận Vương đã kéo hết xác sói đi – đây đến săn thu, tất nhiên phải mang chiến lợi phẩm về.





Sau đó thị vệ lại tìm thấy tiểu Quận vương đang hôn mê, vội vàng mang hắn về tìm thái y chữa trị. Tất nhiên cũng kéo theo con sói đầu đàn đã chết bên cạnh, đây chính là chiến lợi phẩm của tiểu Quận vương nhà họ mà! Thậm chí, cả ống phóng tên mà Tạ Tiểu An bắn trúng sói đầu đàn cũng bị họ mang đi, khiến Lục Chiêu Cẩn không phát hiện được đầu mối quan trọng này.

Còn tiểu Quận vương sau khi được thái y bắt mạch, nói rằng tiểu Quận vương bị trúng thuốc mê, nếu không uống thuốc, e là sẽ hôn mê cả ngày lẫn đêm. Sau khi uống thuốc của thái y, ít nhất cũng phải ba canh giờ sau mới có thể tỉnh lại.

Trong đủ loại tình huống trớ trêu, không một ai phát hiện Tạ Tiểu An và Chu Trác Quân đã rơi xuống chân núi.

Những người ở trường săn chỉ biết Chu Trác Quân và ái thiếp của Lục Thế tử cùng nhau mất tích. Lục Thế tử và Chu Thái úy dẫn người tìm kiếm không ngừng nghỉ suốt mấy canh giờ vẫn chưa tìm thấy.

Mãi đến đêm khuya, Lục Chiêu Cẩn vẫn còn dẫn người cầm đuốc tìm kiếm trong từng khu rừng. Hắn lo lắng Tạ Tiểu An rơi xuống những cái hố sâu trong rừng rồi ngất đi.

Cho đến khi Mặc Ngữ đột nhiên nói: “Gia, là tiểu Quận vương.”

Lục Chiêu Cẩn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tiểu Quận vương thúc ngựa đến. Vừa nhìn thấy hắn liền nói thẳng: “Lục Chiêu Cẩn, Chu Thái úy đâu? Ta biết Chu Trác Quân tiểu thư và Tạ nương tử ở đâu.”

Nghe vậy Lục Chiêu Cẩn không chút do dự, trực tiếp lên ngựa dặn dò một thị vệ: “Đi báo cho Chu Thái úy.”

Sau đó nhìn về phía tiểu Quận vương: “Xin tiểu Quận vương lập tức dẫn ta qua đó.”

Tiểu Quận vương nhìn vẻ mặt không cho phép phản bác của hắn, cũng không còn chậm trễ nữa, nói với một trong những thị vệ đi theo mình: “Ngươi ở lại, lát nữa dẫn Chu Thái úy đến chỗ ta hôn mê hôm nay.”

Thị vệ nhận lệnh ở lại. Tiểu Quận vương liền dẫn Lục Chiêu Cẩn đi về phía bên phải.

Mấy chục người phía sau vội vàng theo sau. Hôm nay cùng Lục Chiêu Cẩn bọn họ tìm người có gần một trăm thị vệ, một nửa theo Lục Chiêu Cẩn, một nửa theo Chu Thái úy chia nhau tìm người.

Vốn dĩ không có nhiều người như vậy, nhưng một trong những người mất tích là ái nữ của Chu Thái úy. Lục Chiêu Cẩn lại đặc biệt xin Hoàng thượng tăng thêm người, lúc này mới có nhiều người theo sau tìm kiếm cứu nạn như vậy.

Tiểu Quận vương dẫn Lục Chiêu Cẩn thúc ngựa đến nơi Tạ Tiểu An hai người rơi xuống, buồn bã nói: “Hôm nay ba chúng ta ở đây đối phó với con sói đó. Lúc con sói đó tấn công, ta vốn có ý tốt muốn đẩy các nàng ra nhưng lại vô tình đẩy các nàng xuống dưới.”

Tiểu Quận vương là một tên công tử bột, làm nhiều chuyện ngang ngược bá đạo, xưa nay không thèm che giấu những việc mình đã làm.

Trong lòng Lục Chiêu Cẩn chùng xuống, lúc này cũng không lãng phí thời gian truy cứu trách nhiệm với tiểu Quận vương, nhanh chóng xuống ngựa đi đến chỗ đó.

Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới, một mảng tối đen, không nhìn thấy gì cả, đuốc chỉ có thể soi sáng được chưa đầy hai mét.

Lục Chiêu Cẩn đầu cũng không ngẩng lên: “Đi lấy dây thừng dài đến đây.”

Rất nhanh đã có người phụng mệnh mang dây thừng đến. Lục Chiêu Cẩn nhận lấy rồi buộc một đầu dây thừng vào một cái cây lớn, đầu kia thì buộc vào người mình.

Hắn thử một chút, thấy rất chắc chắn rồi nói với Mặc Ngữ: “Ngươi canh ở đây, thấy ta không ngừng lắc dây thừng thì ngươi kéo lên, hiểu không?”

Trước đó lúc điều tra án tham ô, vụ án đó liên quan rất rộng, Lục Chiêu Cẩn cũng vì thế mà đắc tội không ít người.

Những thị vệ theo sau tìm người này Lục Chiêu Cẩn không tin tưởng. Mặc Ngữ cũng hiểu nhưng hắn ta vẫn nhíu mày: “Gia, để thuộc hạ đi đi, ngài ở lại đây.”

Lục Chiêu Cẩn nhìn về phía trước: “Không, ta phải tự mình đi mới yên tâm.”

Tiểu Quận vương thấy vậy, cũng cho người mang dây thừng đến. Thị vệ khuyên hắn đừng xuống lại bị mắng một trận. Thị vệ không còn cách nào khác, đành phải đi lấy dây thừng đến.

Lục Chiêu Cẩn không quan tâm đến tiểu Quận vương, hắn lúc này đã một tay cầm đuốc, một tay nắm lấy dây thừng đi xuống núi.

Lục Chiêu Cẩn vừa tìm điểm tựa vừa nhảy xuống. Dáng người hắn nhẹ nhàng khỏe khoắn, không bao lâu liền chạm đất, rồi tháo dây thừng ra.

Lúc hắn cầm đuốc nhìn ngắm xung quanh, tiểu Quận vương cũng loạng choạng chạm đất.

Hắn theo sau Lục Chiêu Cẩn: “Sao tối thế này? Có nhìn thấy các nàng ấy không?”

Lục Chiêu Cẩn làm như không nghe thấy, đi về phía trước. Tiểu Quận vương nhìn trái nhìn phải, xoa xoa cánh tay rồi theo sau.

Lục Chiêu Cẩn đi một vòng xung quanh, rồi đứng trước một cái cây thấp, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Đây là An An để lại.”

Tiểu Quận vương vội vàng nhìn qua, nhìn thấy dải vải nhỏ buộc trên cây, kinh ngạc: “Tạ nương tử cũng thông minh thật.”

Đêm tối quá, hai người cầm đuốc tìm kiếm những mảnh vải vụn khắp nơi. Quả nhiên ở phía trước bên trái lại phát hiện ra mảnh vải vụn, hai người liền theo dấu vết đi về phía trước.

Một tiếng “Lách tách”, ngọn lửa bùng lên cao hơn một chút. Trên vách hang động, bóng dáng Tạ Tiểu An và Chu Trác Quân lúc lớn lúc nhỏ.

Hai người mệt lả, nhưng cũng không dám ngủ. Các nàng cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài hang, một là sợ thú dữ, hai là nghe xem có ai đến tìm không.

Lục Chiêu Cẩn theo dấu vết những dải vải để lại, một mạch tìm đến trước hang động nơi Tạ Tiểu An bọn họ đang ở.

Nhìn thấy có ánh lửa từ trong hang động truyền ra, Lục Chiêu Cẩn giọng nói hơi khàn khàn gọi: “An An, là nàng phải không?”

Tạ Tiểu An đang ôm đầu gối dựa vào vách hang động nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng liền bật dậy đi ra ngoài. Chu Trác Quân theo sát sau lưng.

Đến khi Tạ Tiểu An bước nhanh đến cửa hang thì thấy Lục Chiêu Cẩn vận một bộ cẩm y màu trắng, cầm đuốc đi về phía mình.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lục Chiêu Cẩn, Tạ Tiểu An không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.

Còn Lục Chiêu Cẩn thì bước nhanh về phía Tạ Tiểu An. Đến khi đến trước mặt nàng, dang hai tay ôm lấy nàng.

Tạ Tiểu An thở phào nhẹ nhõm, cũng đưa tay ra ôm lại Lục Chiêu Cẩn, được cứu rồi.

Chu Trác Quân dừng bước, nhìn hai người đang ôm chặt lấy nhau, chỉ cảm thấy giữa hai người tình ý dạt dào, không ai có thể xen vào được.

Tiểu Quận vương thì đứng bên cạnh Chu Trác Quân, lòng dạ ngứa ngáy không chịu nổi, hắn cũng muốn ôm Chu Trác Quân.

Không bao lâu Lục Chiêu Cẩn lấy lại bình tĩnh sau phút giây mất rồi lại được, buông Tạ Tiểu An ra hỏi: “Nàng bị thương nặng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện