Thương Sóc thoáng nhìn qua lương đình kia, hừ lạnh một tiếng: "Sao lại là một tên hòa thượng?"
Ta cười trả lời: "Tịnh An đại sư, tiếng đàn vô cùng kỳ diệu. Chắn chắn y có thể tấu ra khúc ngài muốn."
Tịnh An nhìn thấy chúng ta, vẻ mặt giật mình.
Cũng khó trách.
Y do ta tìm người lừa gạt đến.
Chắc chắn sẽ không đoán được lại nhìn thấy ta và Thương Sóc ở đây.
Thương Sóc móc một cuộn da cừu ném vào đình bát giác, ra lệnh cho Tịnh An: "Đây là khúc phổ, dựa vào đó đàn đi."
Xem ra Thương Sóc có chuẩn bị mới đến.
Gã không tin chúng ta không biết đàn, cũng không cho phép chúng ta không đàn.
Tịnh An không nhặt cuộn da cừu lên, y ung dung gảy dây đàn dường như mọi người trước mặt đều không tồn tại.
Ta cảm nhận được cơn giận của Thương Sóc dần bùng lên.
Gã nhìn ta, dưới ánh trăng ánh mắt dữ tợn: "Là ngươi nói hôm nay mời ta đến ngh khúc. Nếu như dám đùa nghịch ta, ta sẽ khiến cho tất cả mọi người trong Xuân Sơn Lâu biến mất hoàn toàn."
Ta không thích bị người ta uy hiếp, lạnh lùng nói: "Dù sao cũng đang ở Ninh quốc, dưới chân thiên tử, ngài lạm sát kẻ vô tội thì không thoát được đâu."
Thương Sóc chợt cười to: "Hoàng đế tương lai của Ninh quốc các ngươi đều nghe theo ta. Ta g.i.ế.c mấy người sợ gì chứ?"
"Tuyên vương à?" Ta liếc nhìn qua Tịnh An trong lương đình.
Y vẫn như không nghe thấy gì cả, vẫn chỉ đánh đàn.
Ta thấy trong mắt Thương Sóc dâng lên sát khí, vội đưa tay đè đao của gã xuống: "Thương Sóc tướng quân là sứ thần Bắc Lương, bởi vì một khúc nhạc mà gây ra án mạng có lẽ không thỏa đáng."
Thương Sóc bị chọc giận hoàn toàn, bóp cổ họng ta.
Ta bị nâng lên giữa không trung, không thở được.
Gã tức giận quát với ta: "Nếu ngươi biết ta là ai còn dẫn một hòa thượng xấu xí đến sỉ nhục ta sao?"
Ta giãy dụa, thoáng nhìn mấy bóng đen lóe lên dưới mái hiên vô cùng sống động.
Ta vội hít một hơi thật dài, dùng ánh mắt ngăn bọn họ lại.
Cuối cùng Tịnh An cũng ngừng đàn: "Ta đàn, xin hãy thả nữ thí chủ."
*
Ta từ giữa không trung rơi xuống, vuốt ngực, thở dốc không thôi.
Ta giương mắt nhìn thấy Tịnh An khom người nhặt khúc đàn lên.
Hai tay của y chậm rãi đặt lên dây đàn, gảy dây, âm thanh buồn bã vang lên.
Thương Sóc lắng nghe, biết y không đàn bậy bạ mới hài lòng ngồi xuống, cười khinh miệt.
"Người Ninh quốc các ngươi đều là người hèn nhát, sớm muộn gì cũng là nô lệ của chúng ta!"
Tịnh An nhấc ngón tay lên, khúc nhạc Bắc Lương vờn quanh tiểu viện tối tăm này.
Thê thê lương lương khiến người ta bỗng cảm thấy buồn bã.
Nhưng không lâu sau, tiếng đàn thay đổi.
Tịnh An đưa tay lướt ngang mặt đàn.
Mười ngón như múa giống như sấm vọng trời vao, thiên quân vạn mã bỗng nhiên đánh tới.
Hốc mắt của ta hơi ướt.
Đây là khúc Đại Phong Nhập Trận.
Ta từng nghe Tống Sơn đàn, cũng đã được nghe ở Vân Trung Quan.
Tướng sĩ Ninh quốc nghe nhiều nên thuộc.
Gió lớn thổi qua Vân Trung Quan khiến người Bắc Lương nghe mà sợ mất mật.
Trong mắt Thương Sóc lóe lên ngọn lửa.
Gã rút đao tiến lên định c.h.é.m đàn thành hai mảnh.
Tịnh An giơ đàn bị gãy giữa không trung, giằng co với Thương Sóc trên trời.
Hai người đấu với nhau, tia lửa văng khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt Tịnh An chứa nước mắt, sấm sét vang dội cũng ngừng.
"Để cho gã sống!" Ta hét lên.
Một đám hộ pháp anh dũng xông lên.
Trong chớp mắt Thương Sóc bị đè xuống đất.
Cổ của gã cách mũi đao của Trần Minh chỉ một đốt tay.
Ta đi đến cạnh Thương Sóc, ra lệnh cho gã: "Nói! Rốt cuộc chân tướng Tống Sơn bị hại là thế nào?"
Có lẽ Thương Sóc nhận ra Trần Minh, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Vân Trung Thất Vệ, từng đánh nhau nhiều năm sao lại không biết.
Nhưng gã không hề hoảng hốt.
Gã đưa tay lau vết m.á.u bên môi, cười ngang ngược: "Sát hại sứ thần, các ngươi không sợ Bắc Lương xuất binh trả thù à? Ta cần gì phải nói cho đám các ngươi? Muốn g.i.ế.c cứ giết!"
Ta rút trâm cái trên đầu đặt lên cổ họng gã: "Hửm? Không nói? Làm sứ thần muốn đùa giỡn dân nữ, lại bị đ.â.m c.h.ế.t bằng trâm cài. Trò cười lớn như vậy, Bắc Lương còn có mặt mũi báo thù cho ngươi? Gia tộc của ngươi có lẽ cũng vì chuyện này mà hổ thẹn."
Thương Sóc trừng mắt muốn nhỏ máu, mắng ta: "Độc phụ! Đừng nói gia tộc hổ thẹn, cho dù tộc nhân của ta c.h.ế.t sạch cũng không nghe theo bài bố của ngươi!"
Gã vừa nói vừa ngước cổ lên, đụng vào đao của Trần Minh.
Trần Minh rụt đao lại, trở tay tát lên mặt gã: "Nói chuyện sạch sẽ chút! Dám vô lễ với phu nhân của ta như thế!"
"Phu nhân? Ngươi là phu nhân của Tống Sơn?"
Thương Sóc nhìn ta một phen, ánh mắt nhìn vào ngón tay ta: "Chiếc nhẫn của Tống Sơn nằm trên tay ngươi. Nói vậy thì người thật sự là phu nhân của Tống Sơn rồi?"
Gã nhắm mắt lại, thở dài: "Đã như vậy, ta có thể nói cho ngươi biết. Vì Tống Sơn là người ta kính nể."
Ta cười trả lời: "Tịnh An đại sư, tiếng đàn vô cùng kỳ diệu. Chắn chắn y có thể tấu ra khúc ngài muốn."
Tịnh An nhìn thấy chúng ta, vẻ mặt giật mình.
Cũng khó trách.
Y do ta tìm người lừa gạt đến.
Chắc chắn sẽ không đoán được lại nhìn thấy ta và Thương Sóc ở đây.
Thương Sóc móc một cuộn da cừu ném vào đình bát giác, ra lệnh cho Tịnh An: "Đây là khúc phổ, dựa vào đó đàn đi."
Xem ra Thương Sóc có chuẩn bị mới đến.
Gã không tin chúng ta không biết đàn, cũng không cho phép chúng ta không đàn.
Tịnh An không nhặt cuộn da cừu lên, y ung dung gảy dây đàn dường như mọi người trước mặt đều không tồn tại.
Ta cảm nhận được cơn giận của Thương Sóc dần bùng lên.
Gã nhìn ta, dưới ánh trăng ánh mắt dữ tợn: "Là ngươi nói hôm nay mời ta đến ngh khúc. Nếu như dám đùa nghịch ta, ta sẽ khiến cho tất cả mọi người trong Xuân Sơn Lâu biến mất hoàn toàn."
Ta không thích bị người ta uy hiếp, lạnh lùng nói: "Dù sao cũng đang ở Ninh quốc, dưới chân thiên tử, ngài lạm sát kẻ vô tội thì không thoát được đâu."
Thương Sóc chợt cười to: "Hoàng đế tương lai của Ninh quốc các ngươi đều nghe theo ta. Ta g.i.ế.c mấy người sợ gì chứ?"
"Tuyên vương à?" Ta liếc nhìn qua Tịnh An trong lương đình.
Y vẫn như không nghe thấy gì cả, vẫn chỉ đánh đàn.
Ta thấy trong mắt Thương Sóc dâng lên sát khí, vội đưa tay đè đao của gã xuống: "Thương Sóc tướng quân là sứ thần Bắc Lương, bởi vì một khúc nhạc mà gây ra án mạng có lẽ không thỏa đáng."
Thương Sóc bị chọc giận hoàn toàn, bóp cổ họng ta.
Ta bị nâng lên giữa không trung, không thở được.
Gã tức giận quát với ta: "Nếu ngươi biết ta là ai còn dẫn một hòa thượng xấu xí đến sỉ nhục ta sao?"
Ta giãy dụa, thoáng nhìn mấy bóng đen lóe lên dưới mái hiên vô cùng sống động.
Ta vội hít một hơi thật dài, dùng ánh mắt ngăn bọn họ lại.
Cuối cùng Tịnh An cũng ngừng đàn: "Ta đàn, xin hãy thả nữ thí chủ."
*
Ta từ giữa không trung rơi xuống, vuốt ngực, thở dốc không thôi.
Ta giương mắt nhìn thấy Tịnh An khom người nhặt khúc đàn lên.
Hai tay của y chậm rãi đặt lên dây đàn, gảy dây, âm thanh buồn bã vang lên.
Thương Sóc lắng nghe, biết y không đàn bậy bạ mới hài lòng ngồi xuống, cười khinh miệt.
"Người Ninh quốc các ngươi đều là người hèn nhát, sớm muộn gì cũng là nô lệ của chúng ta!"
Tịnh An nhấc ngón tay lên, khúc nhạc Bắc Lương vờn quanh tiểu viện tối tăm này.
Thê thê lương lương khiến người ta bỗng cảm thấy buồn bã.
Nhưng không lâu sau, tiếng đàn thay đổi.
Tịnh An đưa tay lướt ngang mặt đàn.
Mười ngón như múa giống như sấm vọng trời vao, thiên quân vạn mã bỗng nhiên đánh tới.
Hốc mắt của ta hơi ướt.
Đây là khúc Đại Phong Nhập Trận.
Ta từng nghe Tống Sơn đàn, cũng đã được nghe ở Vân Trung Quan.
Tướng sĩ Ninh quốc nghe nhiều nên thuộc.
Gió lớn thổi qua Vân Trung Quan khiến người Bắc Lương nghe mà sợ mất mật.
Trong mắt Thương Sóc lóe lên ngọn lửa.
Gã rút đao tiến lên định c.h.é.m đàn thành hai mảnh.
Tịnh An giơ đàn bị gãy giữa không trung, giằng co với Thương Sóc trên trời.
Hai người đấu với nhau, tia lửa văng khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt Tịnh An chứa nước mắt, sấm sét vang dội cũng ngừng.
"Để cho gã sống!" Ta hét lên.
Một đám hộ pháp anh dũng xông lên.
Trong chớp mắt Thương Sóc bị đè xuống đất.
Cổ của gã cách mũi đao của Trần Minh chỉ một đốt tay.
Ta đi đến cạnh Thương Sóc, ra lệnh cho gã: "Nói! Rốt cuộc chân tướng Tống Sơn bị hại là thế nào?"
Có lẽ Thương Sóc nhận ra Trần Minh, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Vân Trung Thất Vệ, từng đánh nhau nhiều năm sao lại không biết.
Nhưng gã không hề hoảng hốt.
Gã đưa tay lau vết m.á.u bên môi, cười ngang ngược: "Sát hại sứ thần, các ngươi không sợ Bắc Lương xuất binh trả thù à? Ta cần gì phải nói cho đám các ngươi? Muốn g.i.ế.c cứ giết!"
Ta rút trâm cái trên đầu đặt lên cổ họng gã: "Hửm? Không nói? Làm sứ thần muốn đùa giỡn dân nữ, lại bị đ.â.m c.h.ế.t bằng trâm cài. Trò cười lớn như vậy, Bắc Lương còn có mặt mũi báo thù cho ngươi? Gia tộc của ngươi có lẽ cũng vì chuyện này mà hổ thẹn."
Thương Sóc trừng mắt muốn nhỏ máu, mắng ta: "Độc phụ! Đừng nói gia tộc hổ thẹn, cho dù tộc nhân của ta c.h.ế.t sạch cũng không nghe theo bài bố của ngươi!"
Gã vừa nói vừa ngước cổ lên, đụng vào đao của Trần Minh.
Trần Minh rụt đao lại, trở tay tát lên mặt gã: "Nói chuyện sạch sẽ chút! Dám vô lễ với phu nhân của ta như thế!"
"Phu nhân? Ngươi là phu nhân của Tống Sơn?"
Thương Sóc nhìn ta một phen, ánh mắt nhìn vào ngón tay ta: "Chiếc nhẫn của Tống Sơn nằm trên tay ngươi. Nói vậy thì người thật sự là phu nhân của Tống Sơn rồi?"
Gã nhắm mắt lại, thở dài: "Đã như vậy, ta có thể nói cho ngươi biết. Vì Tống Sơn là người ta kính nể."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương