Thực ra Công Lương Phi Tuân cũng không nỡ để Tiết Thừa Viễn vội vã rời mình đi như vậy. Nói xong, bỗng cảm thấy chua xót, nhẹ thở dài một hơi.
Tiết Thừa Viễn biết chuyện này không thể làm theo ý mình, cũng không cãi lệnh. Thấy Công Lương Phi Tuân vào thời điểm quan trọng thế này sẵn sàng hi sinh thân mình, trong lòng cảm thấy rất áy náy với hắn.
“Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn nắm chặt tay hắn, nói: “Ta trở về trước phục mệnh, sau đó sẽ trở lại đón ngươi.”
“Ngươi nói như thể ta yếu đuối lắm vậy.” Công Lương Phi Tuân cười cười, nắm lại tay y, thản nhiên nói.
Trong lòng Tiết Thừa Viễn rất khó chịu, đè nén một hồi mới nói: “Là ta không tốt, không thể ở lại với ngươi…”
“Đừng nhiều lời như thế, ta nói rồi, ta có thể tự lo cho mình. Ngươi an tâm lên đường đi, nhớ phải tự chăm sóc mình.”
Lời nói của Công Lương Phi Tuân mang theo sự dịu dàng làm Tiết Thừa Viễn lưu luyến, đây là cảm giác mà y mới bắt đầu cảm nhận được từ đối phương.
Công Lương Phi Tuân buông bàn tay đang nắm tay hắn, đặt lên vai Tiết Thừa Viễn, siết chặt. Hành động này mang theo sự ăn ý và hiểu nhau giữa hai cộng sự nhiều năm. Thật ra, Công Lương Phi Tuân là người rất hiểu chuyện, chỉ là đôi khi có chút nóng nảy mà nói những lời vô lý mà thôi.
Tiết Thừa Viễn chợt hiểu ra, khóe môi giật giật, hít sâu một hơi, ôm lấy người trước mặt. Dùng sức ôm hắn, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn và hai đứa nhỏ. Tiết Thừa Viễn muốn mang theo sự ấm áp này theo cùng con đường cô độc sắp phải đi.
Công Lương Phi Tuân dựa vào lòng y, im lặng không nói. Hai người dựa vào nhau như vậy không biết bao lâu.
“Ngươi an tâm ngủ đi.” Tiết Thừa Viễn nói xong hôn lên trán Công Lương Phi Tuân một cái. Đêm trước chia xa, y chỉ muốn ôm Phi Tuân của y thế này, một khắc cũng không buông tay.
“Vậy ta ngủ nhé?” Công Lương Phi Tuân được Tiết Thừa Viễn ôm như vậy, ấm áp và thoải mái vô cùng, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn dựa trên lồng ngực Tiết Thừa Viễn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.
“Ừ, ngủ đi.” Tiết Thừa Viễn kéo chăn trên đệm, bao lấy Công Lương Phi Tuân trong ngực, rồi mới vòng hai tay quanh người hắn, im lặng dán mặt lên đầu hắn.
Nến trong xe dần tắt, xung quanh tối đen như mực, nhưng trước mắt Tiết Thừa Viễn lại sáng rực những mảng màu ký ức.
Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bóng người trắng tuyết anh tuấn xuất chúng ngạo nghễ này trong miếu cổ; nhớ bờ sông Huyền Nhân, con ngươi trong trẻo đối diện với đôi mắt u ám của mình; nhớ dáng vẻ tức giận, lúng túng của hắn ngày đó khi bị y dùng thảo dược hạ độc; nhớ dáng vẻ ngạo mạn, chất vấn của hắn khi hai người gặp lại nơi chiến trận Giang thành; nhớ dáng vẻ yếu ớt cùng quyết tuyệt của hắn lúc trọng thương ở Phương Ninh; lại càng nhớ hắn dẫn y đạp trên sóng dữ liều mạng tìm đường sống trong thung lũng, hẳn là ngày đó, lúc quyết định vào núi, hắn đã mang theo niềm tin cùng y sống chết có nhau.
Mà lúc này, bọn y lại có thêm con của hai người…
Bên ngoài xe ngựa, tuyết lãng đãng rơi, đất trời lạnh lẽo, vắng lặng, ngàn dặm tuyết trắng. Đêm bọn y lần đầu gặp nhau nơi miếu cổ cũng giống thế này.
Nhân tình trong nhân duyên xảo hợp trên thế gian này, phải chăng người phàm cả đời cũng không thể hiểu thấu? Có lẽ, một người có thể nắm giữ vận mệnh có chẳng chỉ là có thể thích ứng được trong mọi hoàn cảnh mà thôi, đến cuối cùng lại chẳng thể nắm giữ được gì.
Tiết Thừa Viễn dựa vào Công Lương Phi Tuân, suy nghĩ tuôn trào.
Rốt cuộc là vận mệnh tạo ra ta, hay là một tay ta tạo nên vận mệnh? Những năm này Tiết Thừa Viễn không ngừng nghĩ về vấn đề này, nhưng tới bây giờ, y vẫn chưa tìm ra được đáp án.
Hành y nhiều năm, y vốn cho rằng mình đã sớm nhìn thấu nhân gian ấm lạnh, sinh tử vô thường. Nhưng từ khi yêu một người, lo lắng cho đứa nhỏ sắp chào đời của mình, Tiết Thừa Viễn đột nhiên cảm thấy thế gian dường như có một sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt tâm linh của y. Sức mạnh đó rất ấm áp, giống như thân nhiệt của người đang dựa trong ngực y vậy.
Công Lương Phi Tuân ngủ vô cùng an lành, hơi thở rất nhẹ. Tiết Thừa Viễn nương theo ánh sáng mờ nhạt đắm đuối nhìn hàng lông mi của hắn. Hắn đẹp đến khó diễn tả bằng lời.
Lông mày đen, mũi thẳng cương nghị, lúc nhắm mắt mang vẻ an tĩnh kỳ lạ, cánh môi căng tròn, đường nét sắc sảo không che được nét thăng trầm.
Phi Tuân, ta yêu ngươi…
Lời nói đến bên miệng, Tiết Thừa Viễn lại vẫn không nói ra. Y chỉ đắm đuối nhìn, rồi lại nhẹ nhàng hôn người trong ngực một cái.
Một đêm này, Tiết Thừa Viễn không để ý sự bàn tán của bất cứ kẻ nào, y chỉ muốn ngắm nhìn Công Lương Phi Tuân an ổn trong lòng mình. Qua đêm nay, y sẽ mang theo ký ức cùng ấm áp này một mình trên con đường giá rét.
Bất tri bất giác, trời dần sáng, màu trời ảm đảm hiện rõ bên ngoài cửa sổ, gió lạnh đêm qua dường như đã ngừng.
“Tỉnh rồi?” Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng động chuẩn bị của binh sĩ, Công Lương Phi Tuân trở người mấy lần, dần dần tỉnh giấc.
“Ừ.” Công Lương Phi Tuân đưa tay nhẹ vuốt mi tâm, giọng nói khàn khàn, tuy đêm qua ngủ an ổn, nhưng lưng eo vẫn rất đau nhức.
“Ta đi lấy cho ngươi bát thuốc nóng.”
Công Lương Phi Tuân dựa trong lòng y trong hỏi: “Ngươi cả đêm không ngủ sao?”
“Có ngủ, nhưng tỉnh sớm.” Tiết Thừa Viễn cười nhẹ một tiếng.
Công Lương Phi Tuân nghe y đáp vậy cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Cũng gần đến giờ rồi.”
Tiết Thừa Viễn biết lúc hắn tỉnh liền không được thoải mái, thân hình cao lớn lại phải co quắp trong xe ngựa, đến cả người bình thường cũng khó chịu, huống chi một chiến tướng quanh năm trên lưng ngựa như Công Lương Phi Tuân.
Tiết Thừa Viễn chu đáo nấu một bát thuốc nóng cho Công Lương Phi Tuân, cũng vừa đến giờ lên đường.
Công Lương Phi Tuân nhìn có vẻ trĩu nặng tâm sự, uống xong chén thuốc, dùng khăn lau khóe môi, rồi nói: “Thừa Viễn, đường xa như thế, ta không yên lòng để một mình ngươi cùng đặc sứ trở về. Để Tùng Minh Liêm mang theo một đội binh mã hộ tống các người. Ngươi từng có ân với hắn, hắn hẳn sẽ thề chết báo ân.”
“Không được!” Tiết Thừa Viễn quả quyết cự tuyệt, “Người hộ tống ngươi về Kinh Thành vốn đã ít, chiến tướng càng không có, Tùng Minh Liêm tuyệt đối không thể rời đi trước.”
Công Lương Phi Tuân không cho Cảnh Duy Ngọc ở lại, chuyện này Tiết Thừa Viễn đã nhượng bộ. Sao y còn có thể đồng ý để Tùng Minh Liêm hộ tống mình nữa?
Tiết Thừa Viễn biết chuyện này không thể làm theo ý mình, cũng không cãi lệnh. Thấy Công Lương Phi Tuân vào thời điểm quan trọng thế này sẵn sàng hi sinh thân mình, trong lòng cảm thấy rất áy náy với hắn.
“Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn nắm chặt tay hắn, nói: “Ta trở về trước phục mệnh, sau đó sẽ trở lại đón ngươi.”
“Ngươi nói như thể ta yếu đuối lắm vậy.” Công Lương Phi Tuân cười cười, nắm lại tay y, thản nhiên nói.
Trong lòng Tiết Thừa Viễn rất khó chịu, đè nén một hồi mới nói: “Là ta không tốt, không thể ở lại với ngươi…”
“Đừng nhiều lời như thế, ta nói rồi, ta có thể tự lo cho mình. Ngươi an tâm lên đường đi, nhớ phải tự chăm sóc mình.”
Lời nói của Công Lương Phi Tuân mang theo sự dịu dàng làm Tiết Thừa Viễn lưu luyến, đây là cảm giác mà y mới bắt đầu cảm nhận được từ đối phương.
Công Lương Phi Tuân buông bàn tay đang nắm tay hắn, đặt lên vai Tiết Thừa Viễn, siết chặt. Hành động này mang theo sự ăn ý và hiểu nhau giữa hai cộng sự nhiều năm. Thật ra, Công Lương Phi Tuân là người rất hiểu chuyện, chỉ là đôi khi có chút nóng nảy mà nói những lời vô lý mà thôi.
Tiết Thừa Viễn chợt hiểu ra, khóe môi giật giật, hít sâu một hơi, ôm lấy người trước mặt. Dùng sức ôm hắn, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn và hai đứa nhỏ. Tiết Thừa Viễn muốn mang theo sự ấm áp này theo cùng con đường cô độc sắp phải đi.
Công Lương Phi Tuân dựa vào lòng y, im lặng không nói. Hai người dựa vào nhau như vậy không biết bao lâu.
“Ngươi an tâm ngủ đi.” Tiết Thừa Viễn nói xong hôn lên trán Công Lương Phi Tuân một cái. Đêm trước chia xa, y chỉ muốn ôm Phi Tuân của y thế này, một khắc cũng không buông tay.
“Vậy ta ngủ nhé?” Công Lương Phi Tuân được Tiết Thừa Viễn ôm như vậy, ấm áp và thoải mái vô cùng, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn dựa trên lồng ngực Tiết Thừa Viễn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.
“Ừ, ngủ đi.” Tiết Thừa Viễn kéo chăn trên đệm, bao lấy Công Lương Phi Tuân trong ngực, rồi mới vòng hai tay quanh người hắn, im lặng dán mặt lên đầu hắn.
Nến trong xe dần tắt, xung quanh tối đen như mực, nhưng trước mắt Tiết Thừa Viễn lại sáng rực những mảng màu ký ức.
Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bóng người trắng tuyết anh tuấn xuất chúng ngạo nghễ này trong miếu cổ; nhớ bờ sông Huyền Nhân, con ngươi trong trẻo đối diện với đôi mắt u ám của mình; nhớ dáng vẻ tức giận, lúng túng của hắn ngày đó khi bị y dùng thảo dược hạ độc; nhớ dáng vẻ ngạo mạn, chất vấn của hắn khi hai người gặp lại nơi chiến trận Giang thành; nhớ dáng vẻ yếu ớt cùng quyết tuyệt của hắn lúc trọng thương ở Phương Ninh; lại càng nhớ hắn dẫn y đạp trên sóng dữ liều mạng tìm đường sống trong thung lũng, hẳn là ngày đó, lúc quyết định vào núi, hắn đã mang theo niềm tin cùng y sống chết có nhau.
Mà lúc này, bọn y lại có thêm con của hai người…
Bên ngoài xe ngựa, tuyết lãng đãng rơi, đất trời lạnh lẽo, vắng lặng, ngàn dặm tuyết trắng. Đêm bọn y lần đầu gặp nhau nơi miếu cổ cũng giống thế này.
Nhân tình trong nhân duyên xảo hợp trên thế gian này, phải chăng người phàm cả đời cũng không thể hiểu thấu? Có lẽ, một người có thể nắm giữ vận mệnh có chẳng chỉ là có thể thích ứng được trong mọi hoàn cảnh mà thôi, đến cuối cùng lại chẳng thể nắm giữ được gì.
Tiết Thừa Viễn dựa vào Công Lương Phi Tuân, suy nghĩ tuôn trào.
Rốt cuộc là vận mệnh tạo ra ta, hay là một tay ta tạo nên vận mệnh? Những năm này Tiết Thừa Viễn không ngừng nghĩ về vấn đề này, nhưng tới bây giờ, y vẫn chưa tìm ra được đáp án.
Hành y nhiều năm, y vốn cho rằng mình đã sớm nhìn thấu nhân gian ấm lạnh, sinh tử vô thường. Nhưng từ khi yêu một người, lo lắng cho đứa nhỏ sắp chào đời của mình, Tiết Thừa Viễn đột nhiên cảm thấy thế gian dường như có một sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt tâm linh của y. Sức mạnh đó rất ấm áp, giống như thân nhiệt của người đang dựa trong ngực y vậy.
Công Lương Phi Tuân ngủ vô cùng an lành, hơi thở rất nhẹ. Tiết Thừa Viễn nương theo ánh sáng mờ nhạt đắm đuối nhìn hàng lông mi của hắn. Hắn đẹp đến khó diễn tả bằng lời.
Lông mày đen, mũi thẳng cương nghị, lúc nhắm mắt mang vẻ an tĩnh kỳ lạ, cánh môi căng tròn, đường nét sắc sảo không che được nét thăng trầm.
Phi Tuân, ta yêu ngươi…
Lời nói đến bên miệng, Tiết Thừa Viễn lại vẫn không nói ra. Y chỉ đắm đuối nhìn, rồi lại nhẹ nhàng hôn người trong ngực một cái.
Một đêm này, Tiết Thừa Viễn không để ý sự bàn tán của bất cứ kẻ nào, y chỉ muốn ngắm nhìn Công Lương Phi Tuân an ổn trong lòng mình. Qua đêm nay, y sẽ mang theo ký ức cùng ấm áp này một mình trên con đường giá rét.
Bất tri bất giác, trời dần sáng, màu trời ảm đảm hiện rõ bên ngoài cửa sổ, gió lạnh đêm qua dường như đã ngừng.
“Tỉnh rồi?” Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng động chuẩn bị của binh sĩ, Công Lương Phi Tuân trở người mấy lần, dần dần tỉnh giấc.
“Ừ.” Công Lương Phi Tuân đưa tay nhẹ vuốt mi tâm, giọng nói khàn khàn, tuy đêm qua ngủ an ổn, nhưng lưng eo vẫn rất đau nhức.
“Ta đi lấy cho ngươi bát thuốc nóng.”
Công Lương Phi Tuân dựa trong lòng y trong hỏi: “Ngươi cả đêm không ngủ sao?”
“Có ngủ, nhưng tỉnh sớm.” Tiết Thừa Viễn cười nhẹ một tiếng.
Công Lương Phi Tuân nghe y đáp vậy cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Cũng gần đến giờ rồi.”
Tiết Thừa Viễn biết lúc hắn tỉnh liền không được thoải mái, thân hình cao lớn lại phải co quắp trong xe ngựa, đến cả người bình thường cũng khó chịu, huống chi một chiến tướng quanh năm trên lưng ngựa như Công Lương Phi Tuân.
Tiết Thừa Viễn chu đáo nấu một bát thuốc nóng cho Công Lương Phi Tuân, cũng vừa đến giờ lên đường.
Công Lương Phi Tuân nhìn có vẻ trĩu nặng tâm sự, uống xong chén thuốc, dùng khăn lau khóe môi, rồi nói: “Thừa Viễn, đường xa như thế, ta không yên lòng để một mình ngươi cùng đặc sứ trở về. Để Tùng Minh Liêm mang theo một đội binh mã hộ tống các người. Ngươi từng có ân với hắn, hắn hẳn sẽ thề chết báo ân.”
“Không được!” Tiết Thừa Viễn quả quyết cự tuyệt, “Người hộ tống ngươi về Kinh Thành vốn đã ít, chiến tướng càng không có, Tùng Minh Liêm tuyệt đối không thể rời đi trước.”
Công Lương Phi Tuân không cho Cảnh Duy Ngọc ở lại, chuyện này Tiết Thừa Viễn đã nhượng bộ. Sao y còn có thể đồng ý để Tùng Minh Liêm hộ tống mình nữa?
Danh sách chương