Dịch bởi Athox

”Nếu như ta chết, âm mưu liên quan tới vị kia của Tang lão cũng sẽ bị truyền ra.”

Tô Trầm nói ngay vào trọng điểm.

Người áo đen hừ một tiếng, không tỏ rõ phản ứng.

Có thể phản ứng ra sao? Sau khi đọc bức thư, lại nghe Tô Trầm, thật ra cũng đã dự liệu được kết quả này.

Giờ hắn ngược lại phải thấy may vì Tô Trầm đủ cẩn thận, phát hiện ra hắn trước khi hắn xuất thủ. Nếu không một khi bị hắn giết chết, toàn bộ kế hoạch của tổ chức sợ rằng đều phải chịu ảnh hưởng nặng nề.

Nghĩ tới đây, người áo đen kia nói: “Ngươi cam đoan không loan truyền chuyện hôm qua, ta có thể không giết ngươi.”

Tô Trầm lộ vẻ mỉa mai: “Quả nhiên là thằng ngu.”

“Ngươi nói cái gì?” Người áo đen nổi giận.

Tô Trầm đã nói: “Ngươi tưởng ta chuẩn bị nhiều như vậy chỉ để cho các ngươi không giết ta thôi à? Nếu thế đáng ra ta nên loan truyền tin tức ra ngoài luôn. Một khi tn tức loan truyền, các ngươi cũng không cần giết người diệt khẩu.”

Người áo đen lập tức nghẹn lời, có điều vẫn cứng miệng đáp:” Vậy ngươi sẽ triệt để đắc tội với chúng ta.”

Tô Trầm mỉm cười: “Nói như thể có gì khác ấy.”

Người áo đen im lặng.

Đúng vậy, đắc tội có khác gì không đắc tội? Dù sao cũng định tới giết Tô Trầm, sao Tô Trầm lại không thể ra đòn phủ đầu?

Thời khắc này giọng điệu người áo đen kinh ngạc liên tục, rốt cuộc cũng ý thức được người đối mặt với mình không phải thiếu niên bình thường mà là một kẻ đầu óc thông minh đã sớm lập kế hoạch, thu hồi lòng khinh thường, nghiêm mặt nói: “Ngươi muốn gì?”

Tô Trầm rốt cuộc cũng buông chậu đồng xuống.

Móc từ trong ngực ra một trang giấy đưa tới: “Ta muốn những thứ này.”

Người áo đen đọc lướt qua: “Một bình độc Yểm Xà, một gốc Thiết Mộc, bốn món Nguyên khí cửu phẩm, một món tấn công từ xa, một món cận chiến, một bộ áo giáp, một đôi giày chiến… Ngươi đang đe dọa chúng ta đấy à?”

Người áo đen tức giận tới phát run.

Nguyên khí là gì?

Đó là vũ khí có thể sử dụng lực lượng nguyên năng!

Lịch sử ngàn vạn năm tiến hóa của Nguyên Hoang đại lục cũng là lịch sử lợi dụng nguyên năng. Từ ban đầu Nguyên tổ Nguyên thú, tới đế quốc Áo Thế sau này, lại tới các tộc lộn xộn bây giờ, người sau không bằng kẻ trước. Mà Nguyên khí chính là phương thức biểu hiện rõ nét nhất trong việc vận dụng nguyên năng của trí tộc, ngoại trừ tu hành.

Một món Nguyên khí ưu tú có thể tăng cường thực lực người sử dụng thêm nhiều, cũng rất quý giá. Cho dù là Tô gia, hiện cũng chỉ có ba món Nguyên khí, hai món cực phẩm, một món bát phẩm.

Nguyên khí phân thành chín phẩm bậc, cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm cao nhất, lại lên trên nữa là thần binh trong truyền thuyết, không đề cập tới cũng được.

Tô Trầm vừa mở miệng đã đòi tới bốn món Nguyên khí, không phải giở công phu sư tử ngoạm thì là tướng thao thiết, huống hồ cậu còn đòi cả độc Yểm Xà, Thiết Mộc.

Yểm Xà là Yêu thú, trên người quý nhất là nọc độc, có công hiệu mê hồn, gây ảo giác. Tô Trầm vừa mở miệng đã đòi một bình, phải biết muốn lấy nọc đầy một bình thủy tinh tiêu chuẩn, một con Yểm Xà sợ rằng phải nôn hơn nửa năm mới đủ, hay có thể trực tiếp tìm mười con Yểm Xà giết chết có lẽ cũng có thể đổ đầy. Về phần Thiết Mộc, chất gỗ cứng cỏi như sắt, sinh trưởng chậm chạp, không tốn ngàn năm không đủ dùng, cho nên muốn kiếm một gốc hoàn chỉnh tất phải là loại sinh trưởng hơn ngàn năm. Thứ này khan hiếm tới mức nào, có thể tưởng tượng được.

Hai thứ này đều là bảo vật trân quý hi hữu, một số phương diện thậm chí còn quý giá hơn Nguyên khí. Chí ít Nguyên khí còn tìm được, độc Yểm xà cùng Thiết Mộc ngàn năm lại rất khó kiếm.

Chẳng trách người áo đen kia tức giận tới mức run lên bần bật, hắn cười lạnh nói: “Khẩu vị lớn thật, ngươi không sợ ăn lắm vỡ bụng à?”

“Ngươi dám đưa ta cũng dám nhận.” Tô Trầm chẳng hề khách khí trả lời: “Trở về nói với người phái ngươi tới, đây là điều kiện của ta, chỉ cần các ngươi đưa đồ, sau này ta sẽ quên hết những gì mình nghe được.”

Người áo đen lập tức lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi, khẩu vị của ngươi quá lớn rồi. Không cần về bẩm báo điều kiện này đâu, Tang lão chắc chắn không đồng ý.”

Tô Trầm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy bớt một món Nguyên khí đi.”

Người áo đen không nhịn được nói: “Không phải chuyện Nguyên khí, là độc Yểm Xà cùng Thiết Mộc thật sự quá khó kiếm. Cả bình độc rắn, cả gốc Thiết Mộc, thế mà nước ũng nghĩ ra được. Cho dù thủ lĩnh cũng không chịu bỏ giá lớn như vậy.”

Hắn người nói vô ý, Tô Trầm lại người nghe hữu tâm, thời khắc này vừa nghe đối phương nói lập tức hiểu, bốn món Nguyên khí cửu phẩm căn bản không phải chuyện đại sự gì với đối phương, cho dù là độc Yểm Xà cùng Thiết Mộc thậm chí cũng không phải không lấy ra nổi. Vấn đề của bọn họ chỉ là có đáng giá hay không mà thôi.

Trong tình huống bình thường, kinh tế của một tổ chức liên quan trực tiếp tới thực lực quy mô của họ.

Cho nên nghe xong lời này, Tô Trầm lập tức ý thức được thế lực tổ chức này tuyệt đối không nhỏ.

Đã biết đối phương là tổ chức lớn, Tô Trầm cũng biết mình nên dùng thái độ nào khai thác.

Cậu lập tức ra vẻ ôn hòa nói: “Thật ra mấy ngày nữa ta sẽ tới Thâm Hồng sơn mạch.”

“Ngươi nói cái gì?” Người áo đen kia kinh ngạc.

Tô Trầm đã nói: “Ta yêu cầu những thứ này cũng là vì hành trình ở Thâm Hồng sơn mạch thôi. Ngươi cũng biết đó, nếu ta chết… tin tức kia sẽ lan truyền. Vả lại mấy vị mà ta ủy thác trách nhiệm sẽ không quan tâm ta chết vì nguyên nhân gì. Nói rõ hơn thì, nếu ta bị hung thú giết chết dẫn tới kế hoạch của quý tổ chức bị tiết lộ, vậy chẳng phải quá oan uổng à?”

“Không thể không đi ư?”

“Ta cũng chẳng có lựa chọn nào khác.” Tô Trầm nhún vai nói: “Ai bảo ta phạm sai lầm, bị gia tộc trừng trị thôi.”

Lúc này lại đem chuyện ban ngày kể lại một lượt.

Đương nhiên cậu không nói trừng phạt Thâm Hồng là do mình yêu cầu, càng không nói mình dám đi Thâm Hồng sơn mạch cũng là vì đoán chắc sẽ gõ được đám người áo đen một khoản, chỉ nói mình bị gia tộc ấp bách, bị ép bất đắc dĩ chỉ có thể đi vào.

Nghe chuyện này, người áo đen cũng ngây ra như phỗng, không ngờ trong nhà Tô Trầm còn nhiều chuyện phiền phức như vậy.

Lúc đầu chuyện này chẳng liên quan gì tới bọn họ, nhưng cuối cùng lại thành ra một khi tiểu tử này xảy ra chuyện, kế hoạch của tổ chức cũng bị ảnh hưởng.

Mẹ nó, rõ là lừa đảo!

Người áo đen thầm mắng trong lòng.

Chuyện lừa đảo hãm hại luôn là sở trường của tổ chức, không ngờ lần này lại bị một thiếu niên mười lăm tuổi bức ép.

Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng chẳng có cách nào, nghĩ một hồi rồi chỉ có thể nói: “Chuyện này ta phải về bẩm báo lại, bàn bạc thêm rồi mới có thể quyết định.”

”Không vấn đề, nhưng tốt nhất mau mau lên.”

“Ngày mai khoảng giờ này ta sẽ tới gặp ngươi.” Người áo đen nói, thân thể đã dung nhập vào hắc ám, cứ thế biến mất không còn tăm tích.

Tô Trầm ngây người nhìn khoảng đất trống, như không có cảm giác gì, một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cuộc cũng xong.”

Đây là lần đầu tiên cậu tính toán một kẻ địch thực lực vượt quá xa bản thân, chỉ cần đi sai nửa bước rất có thể kết cục sẽ là đầu thân hai nơi. Nguyên nhân chính vì vậy, trong lòng Tô Trầm cũng cực kỳ lo lắng. Khi đối mặt còn không cảm thấy, tới lúc nguy cơ qua đi, ngược lại chân cẳng run rẩy.

Có điều tâm trạng sợ hãi này chỉ tồn tại trong nháy mắt rồi bị Tô Trầm gạt ra sau đầu.

Ánh mắt cậu cực kỳ kiên nghị: “Muốn thành đại sự ắt phải mạo hiểm. Bất kể kết quả ra sao, ta cũng sẽ không hối hận!”

Muốn có thu hoạch ở Thâm Hồng sơn mạch lại không thể dựa vào gia tộc, vậy cũng chỉ có thể dựa vào những người thần bí này.

Người áo đen không ngờ, từ lúc đầu, Tô Trầm đã đang chờ bọn họ, tính toán bọn họ.

Giờ chỉ xem tình hình đối phương trở về bẩm báo ra sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện