Chương 16: Đồ cổ

Dịch bởi Athox

Một người mù lại muốn học giám định bảo vật

Chuyện này có nghe thế nào cũng thấy khôi hài.

Nhưng sắc mặt Tô Trầm lại cực kỳ nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc.

Nhìn bộ dạng Tô Trầm, Đường Chân hít một hơi dài, dùng tốc độ chậm rãi tính toán câu chữ:

“Thiếu gia muốn học giám định bảo vật, có chí tiến thủ, đây đương nhiên là chuyện tốt. Có điều nghề giám định bảo vật này đủ các chủng loại, bao la vạn tượng, vô cùng phức tạp. Cho dù những kẻ già đời làm trong nghề nhiều năm cũng thường có lúc nhìn nhầm…”

Hai chữ nhìn nhầm này hắn nói với giọng trầm thấp nghiêm trọng.

Tô Trầm nghe xong bèn nói: “Đại chưởng quỹ muốn nói những người tinh tường còn nhìn nhầm, huống hồ người mù ta đây ngay cả tư cách nhìn nhầm cũng không có, nói gì tới giám định? Chẳng qua là lo cho cảm thụ của ta, không thể nói quá rõ phải không?”

Đường Chân ngượng ngùng cười cười, có điều vẫn trả lời: “Thiếu gia xin thứ lỗi cho phép lão hủ vô lễ nói thẳng… đúng vậy.”

Tô Trầm cười nói: “Đại chưởng quỹ chịu nói thẳng với ta cũng là chuyện tốt. ta biết ánh mắt ta không tốt, muốn học giám định bảo vật sẽ muôn vàn khó khăn. Có điều ta vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó đôi mắt ta sẽ khôi phục. Học tập bây giờ chính là xây dựng căn cơ cho tương lai. Lại nói, cho dù ta không thể khôi phục, học không tốt cũng có sao đâu, cùng lắm ta không chủ trì bất cứ vụ mua bán đồ cổ nào là được. Ta tới đây chỉ để học tập, chắc chắn sẽ không trở ngại tới công việc của đại chưởng quỹ đâu.”

Nghe vậy Đường Chân rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: “Đã nói vậy đương nhiên không vấn đề.”

“Đã thế, tất cả đều nhờ đại chưởng quỹ rồi. Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”

Đường Chân thật không ngờ Tô Trầm lại muốn học thật, giờ phải giảng theo, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng bằng bắt đầu từ Ngọc Chân các trước. Đã tới cửa hàng nhà mình, cũng phải hiểu tình huống trong cửa hàng trước đã.”

“Được!”

“Ngọc Chân các trước mắt chủ yếu kinh doanh một số đồ cổ lưu truyền từ thời Quang Huy Thần Triều, thi thoảng cũng tiếp nhận một số đồ cổ thời kỳ thượng cổ. Có điều loại đồ cổ này cần nhãn lực càng cao, trừ phi có chứng cớ xác thực bằng không sẽ không tiếp nhận. Thiếu gia mời theo ta, ta dẫn thiếu gia xem qua bảo bối trấn các của chúng ta. Tuy thiếu gia không nhìn được nhưng có thể nghe, có thể ngửi, có thể sờ. Ta giảng cho thiếu gia một chút kiến thức về phương diện này…”

Đường Chân vừa nói vừa đặt một viên cổ ngọc vào tay Tô Trầm.

Viên cổ ngọc tỏa ra hơi ấm, nắm trong tay khiến Tô Trầm cảm thấy một khí tức quang minh đường hoàng quanh quẩn nơi tay.

“Đây là Giải Ngưu Văn Tam Sắc Ngọc, có ba màu xanh đỏ vàng, bắt nguồn từ thời Bình Đế của Quang Huy Thần Triều, là vật tùy thân của Cửu Châu Phán Quan Vương Thế, mặt sau khối ngọc này còn khắc tên hắn. Thiếu gia có thể sờ thử, Vương Thế năm xưa được Bình Đế coi trọng, chưởng quản hình danh cửu châu, không biết minh oan cho bao nhiêu người, coi như một người sáng suốt hiếm có trong thời đại hắc ám đó. Khối Tam Sắc Ngọc này theo hắn đã nhiều năm, nhiễm chính khí ngay thẳng của hắn, bởi vậy đeo trên người có công dụng trừ tà tránh ác.”

Đồ cổ của Nguyên Hoang có nhiều hiệu dụng kỳ lạ.

Giải Ngưu Văn Tam Sắc Ngọc có thể xưng là bảo vật trấn các, đương nhiên cũng có vài hiệu quả đặc biệt.

Tuy tuy hiệu quả trừ tà của khối ngọc này chỉ có thể áp chế khí tức âm sát bình thường, nhưng cũng là đồ tốt với người bình thường.

Sau khi giới thiệu xong khối cổ ngọc này, Đường Chân lại dẫn Tô Trầm tới trước một quầy.

“Nơi này có đặt một quyển sách Áo tộc. Áo tộc là chủng tộc cường dại tồn tại trên thế gian năm vạn năm trước, có rất nhiều phát minh năng lực không ngờ nổi. Rất nhiều phát minh sáng tạo đều đến từ thời kỳ đó, nhưng cũng bị chôn vùi vào thời kỳ đó. Ngọc Chân Các bỏ rất nhiều công sức mới có quyển sách vận dụng áo thuật Luận Hình Thái Cấu Tạo Nguyên Tử này, tuy không có hiệu quả gì đặc biệt nhưng là vật cổ xưa nhất trong Ngọc Chân các. Thứ này niên đại xa xưa, bảo tồn không dễ, ta sẽ không đưa thiếu gia sờ thử.”

Tô Trầm hiếu kỳ nói: “Chưởng quỹ, sao ngươi biết tên sách? Đáng lẽ văn tự của Áo tộc phải khác với Nhân tộc chúng ta chứ?”

Được vuốt râu mép cười đắc ý: “Đương nhiên là vì lão phu ta biết văn tự Áo tộc rồi. Phải biết thưởng thức văn hóa của di vật không phải chuyện dễ dàng gì, một đại gia giám định ưu tú nhất định phải là người bác học tinh thông cổ kim, hiểu thấu lịch sử, biết văn tự cổ, đây chính là cơ sở phân biệt đồ cổ.”

“Hóa ra là vậy.” Đôi mắt Tô Trầm như sáng lên, khom người về phía Đường Chân: “Xin đại chưởng quỹ dạy ta.”

“Ôi chao, không được, không được, thiếu gia đừng làm lễ nặng như vậy.” Đường Chân nhanh chóng nâng cậu dậy: “Thiếu gia muốn học thì ta dạy là được. Vừa hay thiếu gia không nhìn được, không phải học tri thức từ cấp độ này. Ta biết lịch sử địa lý, văn hóa văn tự, thay đổi phát triển của vài chục trí tộc trên Nguyên Hoang đại lục, chỉ cần thiếu gia muốn học, lão hủ ta nguyện dốc túi truyền thụ.”

Đây là một thời đại trọng võ khinh văn, uy hiếp của thú tộc Nguyên Hoang khiến tất cả các trí tộc đều sống trong hoàn cảnh gian nan, không thể không dốc hết sức phát triển võ lực hòng chống cực thú triều vô cùng vô tận từ vùng đất hoang kia. Cũng do đó tác dụng của văn hóa bị hạ thấp tới đáy, thay vào đó là tinh thần thượng võ cùng truyền thừa tu hành nguyên vẹn mà lại nghiêm ngặt.

So sánh ra, địa vị của hệ thống truyền thừa tri thức lại bị hạ thấp. Người nắm giữ tri thức không phải thượng tầng trong xã hội loài người mà chỉ đứng trung tầng trong hệ thống kim tự tháp này. Bọn họ cùng những người có nghề nghiệp đặc biệt như thợ thủ công, y sư tạo thành bộ phận trung kiên trong xã hội, cũng truyền thừa đời đời.

Người không có cả hai, sẽ luân lạc thành tàng chót xã hội.

Trong môi trường này, Tô Trầm muốn học tri thức, Đường Chân thật ra là cầu còn không được. Hắn không cảm thấy hiểu biết của mình có gì quý báu, ngược lại chỉ vui mừng vì truyền thụ được sở học của mình. Vạn nhất sau này Tô Trầm có thành tựu, thân là người dạy bảo, Đường Chân nhất định cũng theo nước lên mà thuyền lên. Đương nhiên, xét theo tình cảnh trước mắt của Tô Trầm, Đường Chân thật sự không trông cậy vào chuyện này. Hắn hiện giờ chẳng qua chỉ đơn giản là ưa thích Tô Trầm, ưa thích người trẻ tuổi thông minh hiếu học có chí tiến thủ này. Đồng thời cũng ôm tâm trạng là người làm trung thành, phải làm việc cho chủ nhà mà thôi.

Thế là những ngày tiếp đó, Tô Trầm bắt đầu theo Đường Chân học tập lịch sử cùng văn tự các tộc trên Nguyên Hoang đại lục.

Đường Chân rất mửng rỡ phát hiện, tuy không nhìn được nhưng ngộ tính Tô Trầm cao tới kinh người, rất nhiều thứ chỉ cần giảng một lần là cậu đã hiểu, thậm chí có thể suy một ra ba.

Mặc dù bị mù khiến cậu rất bất tiện, nhưng suy nghĩ linh hoạt nhanh nhẹn cùng khả năng ghi nhớ cực tốt khiên cậu càng thêm chuyên chú.

Những thứ phải học bằng cách ghi nhớ, Tô Trầm gần như chỉ đọc một lần đã nhớ.

Chỉ mất ba tháng, Tô Trầm đã học thuộc lòng hoàn toàn tiến trình lịch sử chủ yếu tại Nguyên Hoang đại lục, có hiểu biết về vài chục trí tộc, bao gồm cả nhân tộc, còn nắm giữ một phần văn tự của Áo tộc và Bạo tộc cùng cách dùng cơ bản của nó. Tiến độ nhanh chóng khiến cho Đường Chân khen không dứt lời, nói Tô Trầm học trăm ngày bằng người khác học ba năm.

Mà từ chỗ Đường Chân, Tô Trầm rốt cuộc cũng thật sự lý giải được đoạn lịch sử Nguyên Hoang chưa từng ghi trên sách sử của Nhân tộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện