Mấy mươi năm trước, khi Dương Quân vẫn còn là một thiếu nữ, người bạn thân nhất của cô là Du Dao đã từng đến nhà cô ở một thời gian lúc mẹ vừa qua đời chưa lâu.

Nhà Dương Quân có điều kiện khá giả, cô lại là con gái một nên gần như lớn lên trong sự cưng chiều, chưa từng chịu vất vả, có phần ngây thơ ngốc nghếch. Du Dao thì lại hoàn toàn trái ngược với cô về cả hoàn cảnh lẫn tính cách. Hai người quen nhau từ nhỏ, lớn rồi cũng không nhớ lý do trở thành bạn của nhau, họ hút nhau như một lẽ tự nhiên, sau đó dần thân mật khăng khít theo năm tháng.

Năm ấy, mẹ Du Dao mất, một xác hai mạng, quan hệ giữa Du Dao và bố căng thẳng đến đỉnh điểm, ngay cả nhà cũng không muốn về. Cô sang nhà ngoại ở mấy hôm rồi bị mợ đuổi ra, không biết đi đâu, Du Dao bất giác đến trước nhà Dương Quân. Đêm đó trời mưa, Du Dao ướt sũng đứng dưới gọi bạn. Dương Quân tỉnh giấc, mở cửa sổ thấy bạn mình nhếch nhác đội mưa thì hốt hoảng chạy xuống mở cửa, để Du Dao tắm rửa rồi cùng ngủ với mình.

Bình thường hai cô bé vẫn tá túc trong nhà nhau, lúc ngủ chung bao giờ cũng trò chuyện tíu tít, song ngày đó, Du Dao không hé môi lấy một lời, Dương Quân cũng không biết phải an ủi bạn thế nào.

Đến nửa đêm, Dương Quân phát hiện bạn thân đang lặng lẽ rơi nước mắt, tiếng khóc đè nén quyện vào những âm thanh thút thít. Trong hai đứa, Du Dao luôn là người che chở cho Dương Quân, nay nghe bạn khóc, trong lòng Dương Quân khó chịu vô cùng, không nhịn được cũng khóc theo, càng khóc càng lớn tiếng, cuối cùng át luôn cả tiếng khóc của Du Dao.

Dương Quân khóc đến nỗi Du Dao chẳng biết nói gì, đành dừng lại, xoay người an ủi bạn, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.

“Bà khóc cái gì?” Thiếu nữ Du Dao ngồi cạnh bạn với vẻ bó tay.

Dương Quân đáp trong tiếng nức nở: “Tôi buồn nên tôi khóc.”

Sau đó hai người không khóc nữa, quấn chăn ngồi trên giường nói chuyện. Du Dao hỏi bạn: “Tại sao con gái lại phải sinh con chứ? Không sinh con thì sẽ không ai phải chết cả.

“Con người không sinh con cũng sẽ chết mà, như chết vì tới số, vì bị bệnh, bị xe đâm hay uống nước sặc chết này.”

Khuôn mặt đầy căm hờn và phiền muộn dưới ánh đèn mờ của Du Dao vẫn còn rất ngây ngô. Cô nghiến răng nghiến lợi: “Sau này có chết tôi cũng không có con! Không đẻ đái gì hết!”

“Ừ thế đừng sinh, sinh con đau lắm, bà không sinh thì tôi cũng không sinh!”

Yên lặng một lát, Dương Quân không nhịn được bổ sung một câu: “Có điều nếu idol tôi thích nhất chịu kết hôn với tôi thì tôi nhất định sẽ sinh con cho anh ấy.”

Du Dao đương căm tức nghe vậy nhăn nhó: “Bà chẳng hiểu gì cả, chẳng có thằng đàn ông nào tử tế hết.”

Dương Quân thầm nghĩ, giọng điệu của Du Dao nghe không khác gì Duyệt Tuyệt sư thái trong “Ỷ Thiên Đồ Long ký”, bà ta cũng từng nói với Chu Chỉ Nhược như vậy, song Dương Quân không dám nói, sợ bị bạn tức mình tẩn cho một trận.

“Vậy sau này bà sẽ không kết hôn luôn hả?” Dương Quân tò mò hỏi.

Hôn nhân đối với một cô bé mới mười mấy tuổi là việc rất xa xôi, vì vậy Du Dao đanh thép đáp: “Cả đời này cũng sẽ không kết hôn!”

Và rồi cô thiếu nữ phản nghịch dần trưởng thành, từ từ buông bỏ được nỗi hận thuở thiếu thời, sau khi hiểu ra trên đời này có rất nhiều chuyện khó tránh, cô trở thành người rộng rãi nghĩa khí, có đông bè đông bạn, lần nào gặp mặt Dương Quân cũng hỏi: “Bà tìm được bạn trai chưa?”

Du Dao hơn hai mươi tuổi cười biếng nhác, thờ ơ đáp: “Tôi chẳng thấy hợp với ai cả, làm bạn còn tạm được, chứ sống với nhau cả đời thì dẹp đi.”

Dương Quân rầu rĩ chống cằm: “Dạo gần đây mẹ tôi cứ sắp xếp cho tôi đi xem mắt, trời ạ, tôi còn chưa tới ba mươi, vội gì xem mắt chứ.”

Du Dao không có mối sầu này vui sướng ghẹo bạn: “Xem ra bà phải kết hôn trước tôi rồi, đến lúc đó tôi làm phù dâu cho bà nhé.”

Ấy thế mà cô nàng kêu sẽ làm phù dâu cho người ta này lại nhanh chóng tìm được bạn trai, hơn nữa quyết định kết hôn chóng vánh. Lúc hai người hẹn nhau đi chơi, Dương Quân kích động lay lay Du Dao, “Mới hẹn hò có một năm mà sao bà đã muốn cưới rồi hả hả hả hả! Bà từng bảo làm bạn còn tạm chứ mà lấy nhau cả đời thì dẹp đi cơ mà, tên Giang Trọng Lâm kia đã bỏ ngải bà đấy à!?”

Du Dao sờ mũi, hắng giọng: “Khụ, tôi cũng đâu có muốn, nhưng lúc Giang Trọng Lâm cầu hôn, tôi lỡ buột miệng đồng ý mất tiêu.”

“Lỡ miệng kiểu gì đấy!” Dương Quân lắc lư nhiều đến độ suýt làm rối tung mái tóc chải chuốt. Cô không biết mình vui hay buồn nhiều hơn, chỉ biết mình đang rất kích động.

Sau đó hôn lễ của Du Dao vẫn diễn ra đúng hạn, Dương Quân cũng được làm phù dâu như cô hằng mong, cô ngồi trong phòng nói với Du Dao đang mặc váy cưới, “Bao giờ tôi cưới, bà cũng phải làm phù dâu cho tôi đấy.”

Hôm nay Du Dao là cô dâu, trang điểm rực rỡ hơn ngày thường. Cô mỉm cười, “Tôi kết hôn rồi thì sao làm phù dâu cho bà được?”

Dương Quân nhìn cô, bất chợt cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì, nước mắt lập tức trào ra, nghẹn ngào nói: “Kệ chứ, tôi cứ muốn bà làm phù dâu cho tôi đấy.”

Du Dao giật mình, vội vàng lau nước mắt cho bạn, liên tục đồng ý: “Được được được, làm thì làm, tôi nhất sẽ làm phù dâu cho bà.”

Dương Quân khóc không dừng được, làm lem cả lớp trang điểm, dường như khi ấy cô mới muộn màng phát hiện, cô bạn thân cùng mình lớn lên rồi cũng sẽ có một người thân mật hơn, sẽ có gia đình riêng, cô không thể chạy đến nhà Du Dao, rủ bạn ăn khuya, sau đó cùng ngủ chung, cùng tán dóc cả đêm nữa, Du Dao đã bị cướp đi mất rồi.

Lúc này chú rể Giang Trọng Lâm bước vào, thấy anh, Dương Quân khóc càng thê lương, Du Dao đành phải đuổi chú rể trẻ ngơ ngác vô tội ra ngoài.

“Không sao, không sao đâu mà, chúng mình sẽ là bạn thân cả đời, tôi biết bà từ hồi thò lò mũi xanh, bao giờ hai đứa già rồi thì cùng đi du lịch, nhảy bungee nhảy dù nhé?”

Dương Quân nín khóc bật cười, “Già rồi thì chơi mấy trò mạo hiểm đó thế nào được, khéo lại sợ chết khiếp, có khi mắc cả bệnh tim luôn ấy chứ.”

Cuối cùng không mắc bệnh tim, chỉ bị tiểu đường. Cụ Dương Quân nay đã luống tuổi nhìn Du Dao ôm bụng đi lại trong phòng, chợt nhớ tới một đêm của rất nhiều năm trước khi bạn thân đội mưa chạy đến nhà cô. Lúc ấy Du Dao vừa buồn vừa sợ, việc phải tận mắt chứng kiến những cảnh tượng kia đã để lại bóng ma tâm lý nặng nề trong cô. Ai cũng tưởng Du Dao không để bụng hoặc đã quên rồi, nhưng Dương Quân biết, Du Dao vẫn luôn ôm nỗi sợ đó, đến khi đã hơn hai mươi, đi trên đường nhìn thấy thai phụ, cô vẫn sẽ vô thức tránh người ta.

Dù Dương Quân biết Du Dao rất thích Giang Trọng Lâm, song lúc đó Du Dao vẫn chưa sẵn sàng sinh con vì người mình thương.

“Giang Trọng Lâm bảo muốn có con, mà ai thèm đẻ chứ, phiền chết đi được.” Sau khi kết hôn, Du Dao từng nói với Dương Quân như thế. Dương Quân hiểu, không phải Du Dao ngại phiền, mà chỉ là sợ thôi, nhưng Du Dao sẽ không thừa nhận điều đó. Cô không nói toạc ra, bảo: “Thế thì đừng đẻ, dù sao bà nói gì Giang Trọng Lâm cũng nghe, bà không muốn thì cậu ta cũng chẳng nỡ ép đâu mà.”

Mà giờ đây, con của Du Dao đã sắp chào đời. Dương Quân không biết bạn mình đã vượt qua nỗi sợ lâu năm chưa, cô chỉ biết rằng, cô nhất định phải ở bên Du Dao khi Du Dao đẻ đứa bé này, phải tận mắt thấy bạn được bình an.

Hai ngày trước lúc Dưa Hấu chào đời, Du Dao được đưa vào bệnh viện, Dương Quân và Giang Trọng Lâm cùng đi chăm sóc. Lần này Dương Quân được con cả đưa về nước, bỏ ông chồng già ở nhà trông cháu trai. Vừa gặp Du Dao, anh con cả đã gọi cô là dì, mẹ anh ta đã có lời dặn, dù bất đắc dĩ nhưng anh ta vẫn nghe theo. Cô y tá lại đây sắp xếp cho họ bắt gặp cảnh một ông bác gọi một cô gái trẻ là dì thì đần mặt, không biết suy nghĩ đã trôi dạt về đâu.

Vì bệnh viện không cho quá nhiều người nhà cùng ở lại, Dương Quân và con trai phải tìm một khách sạn gần đó để tối vào nghỉ ngơi, đến sáng lại sang chơi với Du Dao.

Du Dao rất bình tĩnh, cô đi bộ một vòng quanh phòng bệnh rồi nằm trên giường chơi game. Dương Quân ngồi kế bên chơi cùng, đợi mãi không thấy Giang Trọng Lâm về, Dương Quân đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy ra ngoài xem.

Xuống đến dưới tầng, Dương Quân thấy Giang Trong Lâm đang xách một túi trái cây, ngồi trên băng ghế ngẩn người.

“Mua trái cây xong rồi sao không lên đi?” Dương Quân hỏi, ngồi xuống bên cạnh anh.

Giang Trọng Lâm hoàn hồn: “Vừa nãy tôi đi gặp bác sĩ của Du Dao, quay về ngồi nghỉ một tí, đang định lên đây.”

Dương Quân thầm thở dài, cười hỏi anh: “Dao Dao sắp sinh rồi, anh muốn con trai hay gái?”

“Tôi muốn cô ấy được bình an.”

Dương Quân trông vết hằn đỏ của túi trái cây trên tay anh thì lại muốn thở dài, đành khuyên nhủ: “Không vấn đề gì đâu, tháng nào anh cũng dẫn Dao Dao tới kiểm tra hai lần mà, bác sĩ cũng nói đứa bé rất khỏe mạnh, sức khỏe của Du Dao cũng tốt, với kỹ thuật sinh mổ tân tiến như bây giờ thì sẽ xong nhanh thôi, anh không phải lo đâu.”

Giang Trọng Lâm gật đầu: “Tôi biết.”

Anh biết chứ, nhưng anh vẫn không yên tâm được. Dương Quân hiểu ý anh, không nói thêm gì nữa mà đứng lên: “Được rồi, lên trước đã.”

Thôi, vẫn nên để Dao Dao tự khuyên ông Giang nhà mình thì hơn.

Đến đêm, Du Dao chuyển dạ, lúc được đẩy vào phòng phẫu thuật, Dương Quân và Giang Trọng Lâm cùng nắm chặt tay cô. Dương Quân nhìn gương mặt hơi trắng bệch của cô, luôn miệng nói: “Không phải sợ, không phải sợ, sẽ xong nhanh thôi, Dao Dao không phải sợ.”

Du Dao nắm tay bạn, dường như hiểu ý bạn, cười bảo: “Bà mới là người cần mấy câu đó đó, yên tâm đi, tôi đã khác xưa rồi.”

Cô đã không còn là cô thiếu nữ mười mấy tuổi có bóng ma tâm lý nữa.

Dương Quân thì nghĩ, không, bà rõ ràng là bà của ngày xưa, chỉ có tôi mới là người thay đổi.

Du Dao lại nhìn về phía Giang Trọng Lâm đang im lặng quá mức, trêu anh: “Hay anh đi gặp bác sĩ trước đi, em sợ anh ngất giữa chừng mất.”

Giang Trọng Lâm cười miễn cưỡng với cô: “Em phải về nhanh nhé.”

“Được, em sẽ đẻ thật nhanh.” Du Dao nói, làm cô y tá trẻ bên cạnh phải bật cười. Cô y tá đổi sang một nụ cười chuyên nghiệp, nhưng vì cố nín cười nên trông rất ngộ: “Đây là một ca phẫu thuật thông thường, cùng lắm chỉ mất nửa tiếng thôi. Người nhà thai phụ đừng lo lắng quá.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện