Chuyện của người khác em đừng lo vớ vẩn nữa, chỉnh đốn lại cảm xúc của bản thân em là hơn.
Trái tim em mà loạn thì tuy chưa đến mức khiến thiên hạ đại loạn nhưng
đủ để khiến Thương Lăng đại loạn đấy…
Sau khi gần như nôn hết cả mật xanh mật vàng ra ngoài, Tưởng Ly mới vốc nước lên rửa mặt. Cô điều chỉnh vòi nước sang chế độ lạnh nhất, từng giọt nước buốt giá ấp vào mặt, kích thích nơi huyệt thái dương đang đau đớn, mùi máu tanh vẫn còn đang kích thích niêm mạc mũi, không thể xua tan đi được.
Cô vừa với lấy chiếc khăn mặt vuông vắt bên cạnh thì nghe thấy bên cạnh có tiếng người đang cười. Nụ cười quyến rũ này rõ ràng đã thấm sâu vào bản chất, nhưng cũng vẫn nghe ra một chút trêu chọc. Tưởng Ly kéo chiếc khăn xuống, trong gương xuất hiện khuôn mặt của Phù Dung. Cô ấy uể oải dựa vào chiếc cột ngay bên cạnh, bộ váy màu đỏ tươi càng khiến cô ấy trông giống như một đóa hoa kiều diễm.
“Ăn mặc phong phanh quá vậy, chị không sợ lạnh quá sinh bệnh à.” Tưởng Ly vò sạch chiếc khăn trong tay, rồi cúi đầu lau đi những vết máu bị bắn lên quần áo: “Lát nữa mà bị nhiễm phong hàn thì chỉ thiệt cho đám khách của chị thôi”.
“Có em ở đây chị việc gì phải sợ chứ. Đừng nói là cảm mạo xoàng, cho dù bị thần kinh chị cũng không sợ.” Từ ngày chơi với cô, Phù Dung càng lúc càng thiếu nghiêm túc, bớt đi nét phong trần của trốn lấy sắc đẹp qua đường làm trò vui, lại có thêm chút cay nghiệt và trong sáng ở đúng độ tuổi của mình.
Các cô gái ở Hoàng Thiên đều quý Tưởng Ly, không phải vì khuôn mặt hấp dẫn và tính cách phóng cách của Tưởng Ly, mà vì cô coi tất cả bọn họ là con người, từ tận đáy lòng hoàn toàn không coi thường họ. Những cô gái ra vào những chốn trăng hoa này ắt sẽ có những căn bệnh khó nói, để lâu dần cho dù chỉ tới những phòng khám gia đình họ cũng có thể đoán ra được phần nào, vậy nên qua ánh mắt dĩ nhiên sẽ toát ra một cái nhìn thiếu thiện cảm.
Tưởng Ly chữa bệnh cho họ, từ sinh lý cho đến tâm lý, tuy rằng mọi người đều biết cô không kiên nhẫn cho lắm, có lúc ăn nói còn chẳng dễ nghe, nhưng câu nào cũng đều vì muốn tốt cho các cô gái. Cứ lấy Phù Dung ra làm ví dụ, năm xưa ở Thiên Thành Phú bị Long Quỷ ép phải phục vụ một cậu chủ giàu có nào đó, suýt nữa bị hành hạ đến chết. Nếu không nhờ có Tưởng Ly chữa trị cho cô ấy, có lẽ Phù Dung đã phải nộp mạng cho Diêm vương. Đây cũng là nguyên nhân cô ấy bất chấp tất cả để rời khỏi Thiên Thành Phú, gia nhập vào Hoàng Thiên. Không phải là bỏ đi cùng Đàm Diệu Minh, mà vì có Tưởng Ly ở đây.
“Nghe nói mấy hôm trước em bẻ gãy tay người ta hả?” Phù Dung khoanh hai tay trước ngực, nhìn khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy của Tưởng Ly trong gương.
“Chị tới MEET chỉ để hóng chuyện hả?” Tưởng Ly chà thật mạnh, chút máu vừa thấm vào sao khó tẩy vậy chứ?
Phù Dung tiến lên trước vài nước, đặt chiếc túi xách tay lên bệ rửa mặt. Cô ấy mở túi, lấy thỏi son bên trong ra, soi gương rồi chấm nhẹ nhàng lên môi: “Sự tích anh dũng của Tưởng gia còn phải đặc biệt nghe ngóng hay sao? Đã sắp đồn thổi đi khắp Hoàng Thiên rồi”. Sau khi cất lại thỏi son vào túi, Phù Dung tiếp tục lấy ra một chiếc khăn tay, thấm ướt, giúp Tưởng Ly cùng gột sạch vết máu: “Chẳng bao lâu nữa, cả việc Đàm gia vì em chặt tay người của Long Quỷ cũng sẽ đồn thổi khắp nơi thôi. Haizz, em bảo, em đi theo Đàm gia đã nhiều năm như vậy rồi, cũng đâu phải chưa từng động dao động kiếm với ai, sao vẫn chưa quen chứ?”.
“Giống nhau được sao?” Tưởng Ly gạt bàn tay đang định sờ mó lên ngực cô của Phù Dung ra.
Phù Dung không lợi dụng được gì bèn nở nụ cười gian manh, chiếc khăn được ném vào trong giỏ rác. Cô ấy dựa vào bên cạnh bệ rửa mặt, giơ tay vuốt vuốt lại mái tóc: “Chỉ cần là chuyện có liên quan đến em, dù có phải ra tay tàn nhẫn hơn nữa Đàm gia cũng làm, e là em lại nợ Đàm gia thêm một ân tình nữa rồi”. Nói tới đây, cô ấy khẽ thở dài: “Một người đàn ông trông bề ngoài ‘thanh tâm quả dục’ hôm nay lại có thể vì em mà chặt tay người khác, ngày mai rất có thể sẽ vì em mà lấy mạng kẻ khác”.
Ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào Tưởng Ly, rồi bổ sung thêm một câu: “Cho dù đối thủ là Lục Đông Thâm”.
Bàn tay Tưởng Ly chợt run lên, lát sau cô nói: “Chị suy nghĩ vớ vẩn gì vậy”. Cô thẳng thừng không gột tiếp nữa, rồi ném chiếc khăn đi.
“Tốt nhất chuyện này chỉ nên tồn tại trong suy nghĩ vớ vẩn của chị. Một người bà con của Thanh Chi làm y tá ở ngay tầng bệnh nơi Thai Quốc Cường đang nằm. Cô ta đã nhìn thấy cảnh em và Lục Đông Thâm mắt qua mày lại tình tứ vô cùng. Nghe xong câu chuyện này là chị hết hồn rồi, chị chỉ sợ hôm nay Đàm gia gọi em tới là để trừng trị em.”
“Chị bảo Thanh Chi chuyển lời đến người bà con xa đó rằng, mắt có sang vành thì khẩn trương qua khoa mắt kiểm tra đi, đừng có dựng chuyện không có rồi ra ngoài đơm đặt linh tinh. Chị không biết người nằm ở tầng đó là ai hả? Nói bậy về em thì không có vấn đề gì, nhưng đồn đại lung tung về chuyện của Thai Quốc Cường mới là nguy hiểm. Nhà họ Thai tuy không đến mức dính vào xã hội đen, nhưng khiến cô ta chịu chút thiệt thòi có khó lắm không?” Tưởng Ly quay người lại, mở vòi nước ra rửa sạch tay.
“Chuyện của người khác em đừng lo vớ vẩn nữa, chỉnh đốn lại cảm xúc của bản thân em là hơn. Trái tim em mà loạn thì tuy chưa đến mức khiến thiên hạ đại loạn nhưng đủ để khiến Thương Lăng đại loạn đấy.” Phù Dung chỉ dừng ở đây, không nói thêm nữa. Cánh tay cô ấy như một con rắn bò trườn khoác lên vai Tưởng Ly: “Tối mai Hoàng Thiên mở cửa hoạt động trở lại, em qua đó cổ động cho chị đi”.
Tưởng Ly quay đầu liếc cô ấy, giơ một ngón tay đẩy cô ấy sang bên cạnh: “Không đi”.
“Đừng thế, các cô gái ai cũng ngóng em cả. Có em tới, Hoàng Thiên sẽ như có rồng đến nhà tôm.”
“Ai báo với chị ngày mai Hoàng Thiên hoạt động trở lại chứ?” Sao cô không biết gì về chuyện này?
Phù Dung cười: “Dĩ nhiên là vì nhận được thông báo của Đàm gia rồi. Ông chủ lớn còn chưa lên tiếng, ai dám tự động quyết định? Không chỉ có Hoàng Thiên, ngày mai tất cả các nơi đang tạm thời ngừng kinh doanh đều đồng loạt hoạt động trở lại”.
Tưởng Ly sững người. Cô biết Đàm Diệu Minh có gặp chút rắc rối, nhưng lẽ nào hiện tại sóng gió đã qua? Sao có thể hoạt động trở lại nhanh như vậy chứ?
Khi quay trở lại phòng VIP, Thiên Dư đã bị đưa đi, vết máu trên sàn đã được lau dọn sạch sẽ, cánh tay bị phế cũng không còn nữa. Nhưng trong phòng lại có thêm không ít vệ sỹ, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Long Quỷ cũng đang phát điên lên, chỉ tay vào mũi Đàm Diệu Minh, giậm chân quát nạt: “Đàm Diệu Minh, mày đang dồn tao vào đường chết phải không? Long Quỷ tao xông pha giang hồ quá nửa đời người chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như vậy. Bây giờ mày dám đứng sau lưng chơi tao, mày được lắm!”.
Tưởng Ly không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám đường đột tiến lên quấy rầy, cô chỉ yên lặng quan sát tình hình.
Đàm Diệu Minh vẫn đang nhàn nhã ngồi trên sofa, trong tay là điếu xì gà đã cháy được một đoạn nhỏ. Anh ném một tập tài liệu lên mặt bàn, cười nói: “Người dồn anh vào đường chết không phải tôi, mà chính là anh. Long Quỷ, tôi đã nói rồi, chỉ cho anh thời gian ba ngày thôi. Trong vòng ba ngày, nếu anh không có câu trả lời cho tôi, thì tôi chỉ còn cách xử lý hộ anh. Mấy vị tiền bối trong Thương hội anh sẽ không được gặp nữa đâu. Mà họ cũng chẳng hơi sức đâu gặp mặt anh. Quyết định của tôi hiện giờ chính là quyết định của Thương hội, anh ký đi”.
“Mẹ kiếp, mày đừng mang Thương hiệu ra chèn ép tao! Hôm nay nếu như tao quyết không ký thì sao?” Long Quỷ bắt đầu giở trò cãi ngang.
Đàm Diệu Minh vẫn không cần vồn vã: “Không ký hả? Vậy anh thử xem có đi ra được khỏi cánh cửa này không?”.
Anh vừa dứt lời, Tề Cương và vài thuộc hạ khác lập tức đứng dàn ra, chặn ngay trước mặt Long Quỷ. Cũng có vài người của Long Quỷ tiến vào, thấy vậy cũng lao lên nghênh chiến. Tề Cương lạnh giọng quát: “Chúng mày mắt mù hết rồi phải không? Hôm nay Đàm gia của chúng tao quyết phải xử lý Long Quỷ, chúng mày vẫn muốn đi theo một kẻ đã tàn phế à? Muốn chết hả?”.
Đám người của Long Quỷ lần lượt đứng hình, chẳng mấy chốc đã đánh mất sự kiên quyết và dứt khoát của mình, lục tục lùi sang một bên. Long Quỷ thấy vậy phát điên, tiến lên giơ chân đá một đứa: “Lũ chúng mày đúng là chó má!”.
Đàm Diệu Minh để mặc cho hắn phát tiết.
Cuối cùng, Long Quỷ ngồi bệt xuống sàn, miệng thở hồng hộc, nhìn chằm chằm Đàm Diệu Minh. So với sự thê thảm của hắn, anh rõ ràng là cao quý hơn rất nhiều. Anh giơ tay chỉ về phía mặt bàn: “Mời anh”.
Long Quỷ có không cam tâm thì cũng chỉ còn là nỏ mạnh hết đà. Chỉ đúng mấy mười phút, nhưng trong mười mấy phút này, Đàm Diệu Minh chỉ ngồi ung dung hút thuốc lại có thể lặng lẽ dồn một người vào đường chết.
Cuối cùng, Long Quỷ phải cầm tập tài liệu đó lên, ký tên.
Tưởng Ly nhìn thấy rất rõ ràng, lúc ký tên bàn tay hắn cũng run lên bần bật. Cô không rõ nội dung trong tập tài liệu đó là gì. Nhưng cũng hiểu rõ một sự thật rằng: Thế lực của Long Quỷ đã bị Đàm Diệu Minh triệt để tiêu diệt rồi.
~Hết chương 74~
Danh sách chương