Có người nói tình yêu bền lâu nhất là sự ngưỡng mộ. Nhưng Dương Viễn lại cảm thấy, tình yêu đẹp nhất là ngang tài ngang sức, cũng đạt thành tựu. Lục Đông Thâm và Tưởng Ly chính là như vậy, đôi bên đều rất tốt, đôi bên cũng xứng với nhau.

Nói thật lòng, anh ấy rất ngưỡng mộ.

Nhưng có đánh chết anh ấy cũng không nói câu này trước mặt hai người họ. Hai người này, mức độ đáng ghét chỉ có hơn không có kém, người sau thiếu khách sáo với anh ấy hơn người trước, uổng công anh ấy luôn một lòng vì họ.

Con người ấy à, có lúc thật sự rất hèn hạ. Từ này Dương Viễn cảm thấy dùng cho mình là quá thích hợp. Giống như lúc này, rõ ràng cảm thấy họ dính vào nhau tới mức khiến anh ấy chịu không nổi, anh ấy vẫn muốn ở lỳ đây, mặc cho Tưởng Ly đã bóng gió khích bác anh ấy.

Cũng giống như câu hỏi tiếp theo đó của anh ấy: "Em phải chặt ngón tay mới lấy được Huyền thạch, chứng tỏ Huyền thạch khó mà sử dụng nổi. Vậy nguyên liệu của công thức sẽ có vấn đề, cuối cùng em định giải quyết thế nào?"

Hỏi xong câu này, thật ra Dương Viễn đã mơ hồ cảm giác mình sẽ bị chê cười, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, không thể vớt lại được nữa.

Thế là, anh ấy đành giương mắt nhìn Tưởng Ly đổ người về phía trước, chống khuỷu tay lên mặt bàn, bàn tay đỡ lấy gương mặt, nụ cười trong ánh mắt mang theo một cảm giác rất lưu manh: "Em có thể quay về thì chứng tỏ việc khôi phục công thức đã thành công rồi. Huyền thạch đương nhiên có thể thay thế. Chuyện nguyên liệu em có thể nói cho anh nghe, nhưng anh có chắc anh nghe hiểu và không cảm thấy buồn nôn không?"

Dương Viễn lập tức giơ tay làm động tác "im lặng": "Coi như anh chưa hỏi."

Đằng nào anh ấy cũng chẳng phải người nghiên cứu và phát triển nó, hỏi mấy chuyện chuyên ngành như vậy quả thực anh ấy nghe không hiểu, biết nó kiếm ra tiền là được rồi.

Lục Đông Thâm không nhịn được cười.

Dương Viễn là người không sợ trời không sợ đất, từ sau khi quen biết Tưởng Ly, bộ "giáp sắt" trên người đã bị mài mòn tới thảm không kể xiết. Có thể nhận ra bây giờ Dương Viễn vẫn đang giữ chút ngang bướng cuối cùng, không chịu bị Tưởng Ly thu phục. Nhưng, e rằng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi...

Lặng lẽ thu phục lòng người, đây là bản lĩnh của Tưởng Ly.

Dương Viễn thấy Lục Đông Thâm cũng không nói giúp, nội tâm hoàn toàn chết khô, không còn mong chờ một chút xót thương nào của anh nữa. Anh ấy hắng giọng, cố tình kiếm chuyện với Tưởng Ly: "Nói tới mạng lớn, ban nãy em sót một chuyện."

Tưởng Ly khẽ nhướng mày.

"Từ lúc rơi xuống dòng cát chảy tới lúc bị bão cát cuốn bay lên trời, trong khoảng thời gian này ai cứu hai người ra khỏi cát chảy, em vẫn chưa nói." Dương Viễn cười hờ hờ: "Anh chưa từng nhìn thấy cát chảy nhưng biết nó rất dữ dội, một người đã sắp bị cát chảy nhấn chìm mà vẫn có thể bị bão cát cuốn lên ư? Tỷ lệ hơi thấp thì phải?"

Tưởng Ly cười uể oải: "Anh cũng không ngốc đâu nhỉ? Ừm, với IQ này có thể ở bên cạnh Đông Thâm nhà em."

Dương Viễn tự vẽ ra cảnh móc mắt cô trong lòng, nhưng vẫn vô sỉ hỏi: "Nói đi, coi như phổ cập kiến thức. Dù sao thì đời người còn dài, chưa biết chừng một ngày nào đó anh lại nghĩ quẩn muốn vào sa mạc du lịch."

Tưởng Ly càng cười với điệu bộ muốn ăn đấm, ánh mắt lấp lánh toàn những ý đồ xấu xa. Cô buông một câu suýt chút nữa khiến Dương Viễn tức hộc máu: "Anh đoán xem."

***

Chuyện đầu tiên Nguyễn Kỳ làm sau khi về Trung Quốc chính là liên lạc với vị viện trưởng kia.

Tâm trạng cô rất thấp thỏm.

Trong điện thoại, giọng của người viện trưởng rất hòa nhã, nghe ra có thể đã tới năm mươi, sáu mươi tuổi. Cô nói tên tuổi, viện trưởng liền bảo ông biết. Xem ra trước đó Tưởng Ly đã có sắp xếp. Cô hỏi về tình hình của Nhiêu Tôn, viện trưởng im lặng một lúc rồi nói với cô: "Cô tới đây sẽ biết."

Một câu nói càng khiến Nguyễn Kỳ hoang mang.

Trên danh thiếp không ghi địa chỉ cụ thể, cô kết bạn wechat với viện trưởng. Chẳng bao lâu sau, ông đã gửi tới một địa chỉ chi tiết.

Ở ngoại thành...

Trong wechat, viện trưởng nói: Hôm nay muộn quá rồi không tiếp khách khứa, ngày mai nhé.

Còn chưa tới hoàng hôn, trong thành phố có thể vẫn tính là sớm, nhưng đi ra ngoại thành thì quả thực muộn rồi. Nhưng Nguyễn Kỳ không sao yên tâm được, sau khi trở về nơi ở, cô làm gì còn tâm trạng nghỉ ngơi?

Ở nhà có một cô giúp việc tới dọn dẹp định kỳ, đúng lúc bắt gặp cô ấy ở nhà, Nguyễn Kỳ bèn hỏi khoảng thời gian này Nhiêu Tôn có về qua nhà không. Cô giúp việc lắc đầu nói không có.

Trái tim Nguyễn Kỳ cứ nặng dần, cô lại gọi điện cho Kiều Trân. Kiều Trân nghe nói cô đã về Trung Quốc thì kích động lắm, hỏi han liên tục, lại bảo cô tối nay về nhà họ Nhiêu ăn cơm, nói cô thân gái một mình đơn độc ở ngoài không ai chăm sóc.

Từ nhỏ tới lớn, Nguyễn Kỳ chỉ từng tìm được sự ấm áp từ Nguyễn Anh, mẹ của cô, dù vất vả khổ sở cách mấy, mẹ vẫn ôm chặt lấy cô, nói với cô: Đừng sợ, có mẹ ở đây rồi.

Sau khi Nguyễn Anh qua đời, Nguyễn Kỳ không dám ảo vọng nghĩ tới sự ấm áp của gia đình nữa, giống như lúc ở sa mạc, cô từng hỏi Tưởng Ly: Cô có nhớ bố mẹ mình không?

Tưởng Ly không giấu giếm cảm xúc của mình, nói với cô: Nhớ, có lúc nhớ tới thắt ruột thắt gan. Dù là bố mẹ đẻ hay bố mẹ nuôi, tôi đều nhớ.

Nhớ gì ở họ? Nguyễn Kỳ hỏi Tưởng Ly.

Tưởng Ly nói: Nhớ và nghĩ giá mà họ còn sống, chắc tôi vẫn là đứa trẻ được bố mẹ thương yêu chăng.

Phải, chẳng ai muốn trưởng thành cả.

Cô và Tưởng Ly đều bị ép phải trưởng thành như thế, bị ép phải đón nhận sự cô độc trên thế gian này, sau đó lớn lên, trở thành một con người mà trong mắt người ngoài là không gì khiến họ sụp đổ được.

Nguyễn Kỳ yêu quý Kiều Trân, cả Nhiêu Cẩn Hoài nữa. Tuy rằng họ nghiêm khắc với Nhiêu Tôn nhưng lại rất hiền từ với cô. Thế nên, sau khi nghe được giọng của Kiều Trân, mọi lo lắng và ấm ức dọc đường đều hóa thành nước mắt, cô nhất thời khóc không nói thành tiếng.

Đến mức Kiều Trân sợ quá đòi qua xem, sợ cô gặp chuyện.

Nguyễn Kỳ cố gắng ổn định lại cảm xúc, nói với Kiều Trân là không cần. Ngày mai cô muốn đi thăm Nhiêu Tôn, cô chỉ đang rất lo cho anh mà thôi.

Kiều Trân thở phào nhẹ nhõm, an ủi cô: Nhiêu Tôn quay về được là họ cảm tạ trời đất lắm rồi. Khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở viện điều dưỡng, bảo Nguyễn Kỳ đừng quá lo lắng.

Nghe được câu này của Kiều Trân, Nguyễn Kỳ cũng an tâm hơn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Nếu anh thật sự không có vấn đề gì, sao cứ ở mãi viện điều dưỡng chứ?

Cô đang định gạn hỏi thì ở đầu kia Kiều Trân thở dài: "Trước khi đi sa mạc, Tôn Tôn đã có lời với cô chú, nói lúc nào về hai đứa sẽ làm đám cưới. Còn nói với cô chú, con không thích ầm ĩ, thế nên hôn lễ càng kín đáo, riêng tư càng tốt..."

Nguyễn Kỳ lại nghẹn ngào, khi Kiều Trân nói thêm mấy câu khác, cô đã không nghe rõ nữa. Đợi bà nói xong, cô nức nở hỏi: "Cô à, cô nói thật cho con biết đi, Nhiêu Tôn rốt cuộc bị làm sao?"

Đầu kia im ắng một lát, giống hệt như vị viện trưởng.

"Ngày mai con đi gặp Nhiêu Tôn sẽ biết thôi." Kiều Trân thở dài.

Nguyễn Kỳ ngồi xuống sofa, cứ cảm thấy khó thở vô cùng. Rồi cô chợt nhớ tới câu nói của Tưởng Ly: Cô phải nghĩ cho kỹ, một khi thật sự đi tìm anh ấy, cô sẽ phải ở bên cạnh anh ấy cả đời đấy...

"Kỳ Kỳ?" Kiều Trân ngập ngừng: "Con... nghĩ sao?"

Nguyễn Kỳ bước ra khỏi cơn ngẩn ngơ, cô hiểu ý tứ đằng sau lời nói của Kiều Trân, khẽ đáp: "Thưa cô, con đã chấp nhận quay về đây tức là đã suy nghĩ kỹ càng. Dù Nhiêu Tôn có ra sao, con cũng sẽ không rời xa anh ấy."

***

Hôm sau, nắng vàng rực rỡ, thời tiết khá lạnh. Cuối thu ở Bắc Kinh mang một nét đẹp đượm buồn. Nhưng cũng sắp lập đông rồi, lại một năm nữa trôi qua.

Tài xế của nhà họ Nhiêu từ sáng sớm đã đợi dưới nhà. Nguyễn Kỳ ngồi lên xe, nhiệt độ ấm áp trong xe nhanh chóng xua đi cái lạnh giá bên ngoài.

Xe đi thẳng ra ngoại ô thành phố. Trong thời gian này, cơ thể Nguyễn Kỳ cứ đứng đờ. Khi xe đến địa điểm chỉ định, cô mới ý thức được cả cơ thể mình đều đau nhức dữ dội...

~Hết chương 663~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện