Cô đoán rằng Lục Đông Thâm cũng đã trúng chiêu rồi, chỉ không biết ban nãy anh đã nhìn thấy ai mà thôi.

Tưởng Ly bàng hoàng trong giây lát.

Người cô nhìn thấy rõ ràng là Tả Thời, sao lại trở thành Lục Đông Thâm chứ? Cô ra sức nhắm mắt lại, cố mọi khả năng có thể để xoa dịu cảm giác căng phình, choáng váng trong đầu. Khi mở mắt ra lần nữa, người đàn ông trước mặt đã rõ ràng là Lục Đông Thâm.

Nhưng ngay bản thân Lục Đông Thâm lúc này cũng không khá khẩm hơn là bao. Vầng trán rộng của anh lấm tấm mồ hôi, đầu mày hơi nhíu lại, có thể anh cũng như cô, chẳng biết đang phải trải qua sự nghi hoặc nào.

Tưởng Ly cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô mới phát giác ra điều bất thường.

Có mùi hương thoảng qua mũi.

Ban nãy hoàn toàn không cảm nhận được, bây giờ đã có một thứ mùi cực nhạt thoáng qua.

Tưởng Ly lập tức quay qua lục tìm mặt nạ chống độc trong ba lô, tiếc rằng trước đó nó đã tan nát trong trận đại chiến với bầy sói, không sử dụng được nữa. Lục Đông Thâm thấy vậy dường như cũng nghĩ ra điều gì, lục tìm chiếc mặt nạ chống độc của mình. Điều không may mắn là, nó cũng đã bị con thú dưới đầm sâu cắn nát.

“Là thế trận sương mù?” Anh bất thình lình nhớ tới lời của Đàm Diệu Minh.

Sau khi anh dứt lời, chỉ cảm thấy mùi hương xung quanh càng đậm hơn, nhưng không đến mức nồng nặc, chỉ khiến người ta bay bay, nhẹ nhàng chìm đắm vào đó.

Tưởng Ly giơ cánh tay lên cố gắng bịt chặt mũi, rồi gật đầu: “Có mùi hương lạ, có lẽ là tử nhung hương và đàm bát hương”.

“Có độc ư?” Lục Đông Thâm không hiểu những loại mùi cô nói.

“Thứ có độc là Quỷ bát tử. Quỷ bát tử này là sát thủ ở trong rừng, bình thường không có mùi, gặp ẩm ướt mới có thể phát huy một thứ mùi cực nhạt. Mùi hương thì không thể hại được người, nhưng có thể chi phối trí tưởng tượng của não bộ, giống như loại cỏ ảo giác trước kia tôi từng cho anh dùng. Nhưng ảo giác mà nó tạo ra sẽ khiến người ta tin là thật, không phân biệt được thật giả.”

Giống như việc ban nãy cô nhìn thấy Tả Thời, một hình ảnh chân thật của anh ấy xuất hiện trước mắt.

Cô đoán rằng Lục Đông Thâm cũng đã trúng chiêu rồi, chỉ không biết ban nãy anh đã nhìn thấy ai mà thôi.

Trong lúc nói chuyện, mùi hương lạ bên mũi càng nồng hơn một chút. Đầu óc Tưởng Ly bắt đầu sáng tỏ dần lên. Cô nhìn chằm chằm con đường nhỏ nằm giữa hai gốc cây linh sam đã bị từng vòng dây leo phong kín, lát sau, kiên quyết đi về phía đó.

Lục Đông Thâm lập tức giữ tay cô lại: “Không thể đi con đường này được, có thể sẽ có dã thú xuất hiện”.

Tuy rằng hiếm có ai đi lên núi Kỳ Thần, cũng không phân tích một con đường cố định nhưng những nguyên tắc cơ bản sẽ không bao giờ thay đổi. Có những con đường không phải là đường cho người đi, ví dụ như con đường trước mắt đây. Trên qua bằng mắt thường, nửa người trên sẽ chạm vào dây leo nhưng dưới đất lại bằng phẳng không có dây leo, chứng tỏ nơi đây thường xuyên có thú dữ xuất hiện, phải lập tức quay đầu đi theo hướng ngược lại.

Nhưng Tưởng Ly lại cho anh một lý do khác.

“Mùi hương tương sinh tương khắc, mùi của Quỷ bát tử rất nhạt, trong vô thức sẽ khiến chúng ta chìm đắm mãi trong ảo giác, không thể thoát ra được. Nhưng hiện tại mùi hương của Quỷ bát tử đã bị tử nhung hương và đàm bát hương che lấp. Độ nồng đậm của hai loại mùi này sẽ phá giải công hiệu của Quỷ bát tử. Hiện giờ chúng ta đã có thể tỉnh táo quay trở lại hiện thực, chứng tỏ hai loại hương này chính là thuốc giải của Quỷ bát tử. Ở trong rừng là như vậy, có độc là có thuốc giải, như vậy mới duy trì được sự cân bằng của tự nhiên.” Cô chỉ tay về phía con đường nhỏ bên trong: “Mùi hương tỏa ra từ trong đó, tôi phải tìm được tử nhung và đàm bát, như vậy mới phòng được trường hợp lại gặp Quỷ bát tử”.

Lục Đông Thâm hiểu rằng cô cũng liều mạng rồi. Anh suy nghĩ rồi nói: “Tôi đi cùng cô”.

Tưởng Ly nhìn anh: “Anh có thể đứng nguyên tại đây đợi tôi, lỡ như…”.

Lỡ như trong đó thật sự có thú dữ hoặc chuyện nào khác nguy hiểm hơn, lỡ như lần này cô phán đoán sai lầm, lỡ như…

“Không có lỡ như, tôi tin cô.” Lục Đông Thâm nhìn ra trong lòng cô chất chứa vô vàn lo lắng. Anh giơ tay về phía cô: “Đi thôi”.

Trái tim cô chợt rung động.

Khi đối mặt với tình cảnh này, hoặc là sống, hoặc là chết.

Nếu con đường kia thật sự dẫn tới một thứ nguy hiểm chưa rõ tên, vậy thì Lục Đông Thâm theo cô đi vào trong cũng chắc chắn là đường chết. Một người lý trí như anh, cẩn trọng như anh, sao có thể không biết cân nhắc đến điều đó? Biết đâu ở lại đây còn có cơ hội sống sót mong manh, chỉ cần đợi cho chướng khí tan đi, mặt trời chiếu rọi, chưa biết chừng vẫn có thể thoát khỏi hoàn cảnh khốn đốn này.

Nhìn bàn tay lớn trước mặt, cô chợt do dự trong khoảnh khắc.

Nhưng Lục Đông Thâm vô cùng kiên nhẫn, mãi vẫn không rút tay về, anh đang đợi cô nắm tay mình. Ngón tay anh mảnh dẻ, rất đẹp. Đây có lẽ là người có bàn tay đẹp nhất trong số những người đàn ông cô từng gặp, các khớp xương rõ ràng tách biệt, đường vân tay in đậm, khắc sâu, đủ để thấy đây là một người theo phong cách cứng rắn, uy quyền.

Tưởng Ly đưa tay ra, nhưng khi ngón tay sắp sửa chạm vào lòng bàn tay anh, cô vô cớ nhớ tới Đàm Diệu Minh, bèn thay đổi suy nghĩ, chuyển sang đập tay vào lòng bàn tay anh rốt rút về ngay. Cô phóng khoáng ngẩng đầu lên: “Đi thôi!”.

Tử nhung hương xuất phát từ trầm hương, là một trong số các loại hương tan nhanh, tính chất vô cùng mỏng manh. Sở dĩ được gọi là tử nhung hương là vì loài thực vật này hoàn toàn mang một màu tím thuần, lấy ngoại hình để đặt tên. Còn hình dáng của loài cây mang đàm bát hương gần giống một cây hoa quế loại nhỏ, lá lại có màu đỏ rực, thoạt nhìn trông rất giống lá phong mùa thu.

Hai loại thực vật này đều rất hiếm gặp, thế nên người biết phân biệt chúng vốn không nhiều.

Tưởng Ly phổ cập suốt dọc đường, Lục Đông Thâm cũng lắng nghe rất tỉ mỉ, đồng thời giúp cô tìm đường đi.

Con đường nhỏ càng sâu thì mùi hương càng nồng.

Không nhìn thấy có dã thú nguy hiểm nào, chắc vì trời cũng đã sáng. Nếu lúc này là đêm tối, không nhìn thấy mặt người thì chắc chắn họ sẽ trở thành mồi ngon cho chúng.

Vì dọc đường có rất nhiều xác động vật nhỏ, trên hài cốt vẫn còn nguyên vết cào cấu, cắn xé của dã thú gây ra.

Cứ như vậy, họ đi ra ngoài thêm vài dặm.

Trước mắt là một khoảng rộng rãi, sáng sủa.

Tuy rằng vẫn có linh sam nhưng đã xen kẽ những cây gỗ cao khác. Xa xa lại có thể nhìn thấy được dáng núi, điều này đủ để chứng tỏ phán đoán ban nãy của Tưởng Ly hoàn toàn chính xác. Thứ mê hoặc họ chính là Quỷ bát tử, khiến họ mơ hồ không nhìn ra được đường về.

Giữa bóng cây trùng trùng điệp điệp chợt có bóng nhà.

Một mái nhà dựng bằng cỏ gianh, không vườn, chỉ cô độc, lẻ loi đứng đó. Nó không lớn, giống như được khảm vào lớp cây cỏ xanh rì. Phía Nam của căn nhà còn có một đám thực vật màu đỏ au, nhìn từ xa trông giống như một dòng sông máu.

Sương đã mỏng hơn một chút.

Hai người lại gần căn nhà nhỏ đó. Tưởng Ly đứng trước cửa tỉ mỉ quan sát. Lục Đông Thâm thấy trước cửa nhà không có cỏ dại, suy nghĩ giây lát: “Đáng lý ra ở những nơi thế này không nên có người ở”.

Chẳng ai lại vào nơi rừng sâu núi Kỳ Thần để ở, cho dù thật sự có người muốn ở ẩn thì cũng sẽ chẳng chọn nơi này. Thật ra Tưởng Ly cũng suy nghĩ như vậy, nhưng cũng hiểu thật ra Lục Đông Thâm nói câu ấy mới chỉ nói một nửa.

Cô không nói không rằng lập tức đẩy cửa vào.

Kết cấu của căn nhà hoàn toàn đập vào mắt.

Một chiếc giường đá, bên trên có trải cỏ, một chiếc bếp lò tròn nằm ngay chính giữa nhà. Trong bếp không có lửa, nhưng có tro muội. Lục Đông Thâm tiến lên, thử vân vê muội tro, lại thấy bên trong có lác đác vài nhánh cây khô chưa cháy hết. Góc phía Bắc của căn nhà có chiếc bàn đá, dưới bàn là chiếc ghế đá hình tròn đứng trơ trọi.

Một ô cửa sổ nhỏ, không lớn, được mở ra từ vách tường.

Có chút ánh sáng mỏng manh hắt vào, rơi xuống tấm da hổ được mở rộng, đóng đinh trên bức tường đối diện. Lục Đông Thâm nhìn tấm da hổ đó, thấy nó cũng đã có một độ tuổi nhất định rồi, màu lông đã rất khô và nhạt nhòa. Ở miệng hổ còn có một vết rách dài khoảng mười mấy phân, trên vết rách đó còn dính chút máu.

“Trông giống như nơi dừng chân của thợ săn.” Tưởng Ly nói một câu.

Kiểu nhà nhỏ này trước kia rất hay gặp.

Khi kinh tế còn chưa phát triển như bây giờ, rất nhiều người dân ở các thôn bản hầu như đều dựa núi mà ăn, một trong những công việc hằng ngày quan trọng của họ chính là săn bắn. Nhưng theo sự phát triển của xã hội, chính sách của nhà nước cũng hạn chế săn bắn, việc này gần như không còn tồn tại nữa. Cho dù có thì cũng phải là những vùng rừng núi cực kỳ lạc hậu, kiểu thành phố trọng điểm như Thương Lăng là không thể nào có.

Quan trọng hơn cả là, ai lại to gan dám săn bắn ngay trên núi Kỳ Thần chứ?

~Hết chương 55~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện