"Không cần." Cô kháng nghị, không muốn cũng không nguyện bị hắn khiêu khích như thế, người đàn ông này đã sờ lần toàn thân cô, hiện tại lại vẫn được một tấc lại muốn tiến một thước thăm dò chỗ mẫn cảm của cô.
Lôi Đình Lạc đâu có thể nào buông tha cô như vậy, hai tay bắt đầu dò xét mỗi một tấc da thịt toàn thân cô, trừ bỏ đùi, còn phát hiện eo của cô cũng thực mẫn cảm, không để ý sự cự tuyệt của cô, lại bướng bỉnh gãi vào chỗ mẫn cảm của cô.
Không muốn bị hắn phát hiện nhược điểm này, Tương Bình ẩn nhẫn xúc động muốn cười, đồng thời ngăn cản hành vi bá đạo của hắn. Nhưng mà càng ngăn cản, liền càng kích khởi dục vọng khiêu chiến của hắn.
Đánh không lại sức mạnh của hắn, Sở Tương Bình đơn giản lạnh nhạt đáp lại, ít nhất cô còn có đủ sự chịu đựng để kiêu ngạo, chờ hắn cảm thấy tự tìm mất mặt sẽ dừng tay.
Nhưng không thể tưởng được hắn đáng giận đến cực điểm, đột nhiên ngưng động tác làm cho người ta nghĩ đến hắn buông tha cho, đợi cô mới buông lỏng, liền dùng tốc độ trở tay không kịp tấn công vào phần eo của cô.
"Dừng tay —" Cô bị hắn bức cười, phát ra kháng nghị.
"Em rốt cục nở nụ cười, tôi thích nhìn em cười."
"Muốn tôi cười nói một tiếng là được, không cần như vậy, tha tôi đi!"
"Cái đó không giống, em không có lòng phòng bị, cười rộ lên thập phần mê người."
Tương Bình vội vàng bắt lấy tay hắn, mười ngón giao nhau quấn quít lấy, làm như vậy ít nhất có thể ngăn cản hắn tiếp tục mãnh liệt, cô thở hổn hển, bị hắn lăn quan lăn lại như vậy, kế hoạch nghĩ kỹ ban đầu đều rối loạn. Vốn hy vọng hắn nhanh chóng rời đi để cho mình có cơ hội điều tra, kết quả lại thành tiết mục tán tỉnh.
Ngực cô kịch liệt phập phồng, vừa mới náo loạn, đem chăn đá xuống giường, lộ ra thân thể trần trụi, hai người mười ngón giao lấy nhau, cô ở dưới mà hắn ở trên, cảnh sắc này thực mê người. Con ngươi hắn dần dần biến thâm, cuối xuống hôn lên.
Ý đồ thực hiểu được, hắn vẫn còn chưa hết ý.
"Đợi chút — ô —" còn không kịp chống lại đòi hỏi của hắn, nụ hôn của hắn liền bá đạo hạ xuống môi của cô. Cô nhíu mày, không thể nào, tiếp tục như vậy chỉ sợ lại là mây mưa thất thường vô tận.
Ngoài cửa hợp thời vang lên tiếng đập cửa, khiến cho hắn đình chỉ đoạt lấy.
"Ai?" Lôi Đình Lạc thập phần không vui, là người nào không biết sống chết tới quấy rầy? Ngoài cửa truyền đến tiếng báo cáo khiếp sợ của thủ hạ. "Anh Lạc, anh có điện thoại."
"Kêu đối phương một giờ sau lại gọi tới."
"Là điện thoại của Chu tiên sinh."
Thủ lĩnh tổ chức tự mình gọi đến, không ngừng cũng không được, tuy rằng không tình nguyện nhưng không có biện pháp. "Chờ tôi."
"Uh." Cô gật đầu, đợi Lôi Đình Lạc đi ra ngoài, cuối cùng có thể thở ra thật lớn. Chu tiên sinh thực rõ ràng là chỉ lão đại trùm thuốc phiện Chu Siêu, điều này chứng tỏ cô có chuyện có thể tra xét.
Khi Lôi Đình Lạc trở lại trong phòng cô đã mặc quần áo, ngồi ở trước kính làm bộ chải đầu, Lôi Đình Lạc thì thay tây trang, xem ra là muốn ra ngoài.
"Anh muốn đi ra ngoài?" Cô hỏi.
"Lão đại tìm anh đi họp, rất nhanh sẽ trở lại."
"Mang em đi được không, em muốn đi theo anh." Cô mềm mại cầu xin, giống một cô bé.
"Em thật sự muốn đi?"
"Uh, em muốn đi theo bên cạnh anh."
Chăm chú nhìn cô thật lâu sau, Lôi Đình Lạc rốt cục đồng ý. "Được rồi, chỉ là nhớ kỹ, đi theo bên cạnh anh, trăm ngàn đừng rời khỏi anh."
"Được." Tương Bình cảm thấy mừng thầm, thừa dịp này có thể nhìn trộm tổng bộ của tổ chức trùm thuốc phiện, cơ hội này rất khó.
Nơi bọn họ đến là một công trình kiến trúc ở trên núi vùng ngoại thành, nơi hẻo lánh mà hoang vắng.
Chu Siêu triệu tập người đứng đầu các khu, mục đích của lần tụ hội này là muốn trưng cầu ý kiến của mọi người đối với việc tổ chức hợp tác cùng Nam Hàn.
"Bên Nam Hàn muốn tăng tiền, nhưng đối phương công phu sư tử ngoạm, nếu lần này đáp ứng yêu cầu của bọn họ, chỉ sợ về sau bọn họ sẽ càng ăn đến xương cốt, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng nếu không đáp ứng, chúng ta sẽ mất đi cả khối bánh lớn, tôi muốn nghe ý kiến của các cậu một chút." Chu Siêu ngồi ở vị trí chủ tọa chậm rãi nói.
"Phân chia 6-4, đối phương cư nhiên muốn 6 phần, đương nhiên không thể đáp ứng." Một người đứng đầu trong đó đưa ra cái nhìn.
"Đúng vậy, lão đại, nếu chúng ta đáp ứng thì thật sự bị đối phương ăn chắc." Một người đứng đầu khác cũng phụ họa.
"Vấn đề là nếu mất đi khối bánh lớn này, trừ bỏ chúng ta, bên Philippines đối tuyến Nam Hàn này cũng rất có hứng thú, nếu để cho bọn họ đoạt tuyến này, muốn đưa quân vào Nhật Bản và đại lục sẽ dễ dàng, đối với chúng ta là một uy hiếp lớn!"
"Xác thực, kỳ thật chia 6-4 chúng ta cũng không phải không có lợi nhuận, chỉ sợ vì nhỏ mất lớn, mất nhiều hơn được."
Thảo luận lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, mọi người ý kiến khác nhau, không cam lòng bị đối phương đi lên trên nhưng cũng không dám liều kết luận.
"Xem ra chúng ta phải cùng đối phương nói chuyện, nghĩ biện pháp thuyết phục bọn họ đồng ý điều kiện của chúng ta." Chu lão đại nói, vấn đề lại vòng trở lại điểm bắt đầu.
Lúc này Hùng Bưu đứng lên hăng hái thét to. "Lão đại, làm gì chịu thiệt đối phương? Thế lực của chúng ta ở Đông Nam Á bọn họ cũng không phải không biết, nếu không hợp tác với chúng ta, cũng là tổn thất của bọn họ, đối phương là đang cố ý làm chúng ta sợ!"
"Ý của cậu là —"
"Vẫn là chia 6- 4, đồ là chúng ta ra, đương nhiên kiên trì chia 6 phần, đồng thời lén chèn ép Philippines, để cho bọn họ biết ai mới là lão đại ở Đông Nam Á, bảo bọn hắn an phận chút!"
Chu lão đại trầm ngâm một lát, ánh mắt dời về phía Lôi Đình Lạc thủy chung trầm mặc. "Đình Lạc, ý tứ của cậu thì sao?" Ánh mắt của mọi người toàn bộ chuyển hướng hắn.
Lôi Đình Lạc rướn thân thể lười biếng, lạnh nhạt nói : "Giao dịch mua bán, ích lợi phải chú ý, nhưng cái tình cũng không thể đắc tội, mua bán phải làm tất cả vui mừng sau này mới có thể đàm phán tiếp, đối phương công phu sư tử ngoạm, chưa hẳn hoàn toàn vì tiền, theo tôi thấy bọn họ chủ yếu là muốn thí nghiệm hạn độ của chúng ta ở đâu, dù sao đây là lần đầu tiên mua bán, cả hai cũng không hiểu biết đối phương."
"Cậu có kế hoạch gì?"
"Còn chưa có kế hoạch."
"Không kế hoạch nói cái rắm!" Hùng Bưu cười nhạo. "Nói nửa ngày mày đang nói vô nghĩa!"
Lôi Đình Lạc không giận ngược lại cười. "So với có người dùng não heo tự hỏi, không để ý hậu quả thì tốt hơn."
"Mày nói cái gì!" Hùng Bưu không cam lòng bị sỉ nhục nhảy dựng lên, tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, ngay cả những người khác cũng cười ra theo.
Chu lão đại nghiêm khắc quát Hùng Bưu, không cho phép hắn lỗ mãng, quay đầu nói với Lôi Đình Lạc : "Cậu tiếp tục nói, tôi muốn nghe một chút xem."
"Là người luôn luôn có nhược điểm, tôi nghe nói thủ lĩnh đối phương háo sắc thành tánh."
"Dùng phụ nữ?" Chu lão đại nhíu mày.
"Ở bên gối nói nhỏ có khi so với đàm phán còn hữu hiệu hơn, chỉ cần sự kiên trì của đối phương buông lỏng, chúng ta lại dành nhiều ngon ngọt cho đối phương hơn một chút, muốn thỏa thuận điều kiện hẳn là không thành vấn đề."
Chu lão đại gật đầu, phương thức này thực có thể làm. "Vấn đề là làm sao tìm được một người phụ nữ ngoài việc xinh đẹp còn phải có mưu lược, nhưng người phụ nữ xinh đẹp lại thông minh cũng không nhiều."
Hùng Bưu thừa cơ xen mồm nói: "Bên cạnh mày không phải vừa vặn có người thượng đẳng để chọn, đem người phụ nữ của mày cống hiến ra không phải được sao.
Ánh mắt Lôi Đình Lạc nháy mắt thả ra khí xơ xác tiêu điều. Hùng Bưu cười đến cuồng vọng, cuối cùng hòa nhau một phần, dù sao trước mặt mọi người Lôi Đình Lạc cũng không dám làm gì hắn.
Hùng Bưu chỉ lo há mồm cười to, không chú ý tới ánh mắt Lôi Đình Lạc nháy mắt thả ra khí xơ xác tiêu điều, đột nhiên, cổ họng Hùng Bưu cảm thấy một vật lạ bắn vào, vội ôm lấy cổ ho khan. "Cái gì. . . Cái gì vậy?"
"Miệng của mày rất thối, tặng mày một hạt cứt chuột, lấy độc trị độc có thể tiêu trừ miệng thối." Lôi Đình Lạc cười lạnh nói, cứt chuột kia đương nhiên là hắn đưa tặng.
"Họ Lôi kia! Mày không muốn sống nữa hả!" Hùng Bưu nổi trận lôi đình, làm bộ hướng hắn tiến lên, lão đại khác vội vàng ngăn cản hắn miễn cho làm càn.
"Không thích cứt chuột? Cứt gián như thế nào?"
Hùng Bưu giống như một con chó điên, hận không thể cắn chết hắn, lập tức hướng Chu Siêu kháng nghị: "Lão đại! Họ Lôi hơi quá đáng, tôi muốn quyết đấu với hắn, món nợ của tôi và hắn hôm nay không thể không tính!"
"Là cậu chọc hắn trước, tự mình chuốc lấy cực khổ, lui ra ngoài!"
"Không có nghe đến mệnh lệnh của tôi?" Vẻ mặt Chu Siêu âm trầm, đó là điềm báo hắn bực mình.
Hùng Bưu cắn răng, tức giận đến sắc mặt xanh mét, bỏ tay những người khác ra, căm giận xoay người rời đi.
Hùng Bưu đi rồi, một bàn hội nghị lại quay về bình thản.
Lôi Đình Lạc tiếp tục đề tài vừa rồi. "Chọn người không là vấn đề, tôi có thể tìm được người thích hợp, chỉ là ở phương diện bàn điều kiện với Nam Hàn, tôi hy vọng cho đối phương nhiều lợi ích hơn chút, phương diện này cần Chu tiên sinh đồng ý."
Chu Siêu hiểu được ý tứ của hắn, đứng lên tuyên bố. "Hội nghị hôm nay dừng ở đây, mọi người có thể rời khỏi. Cậu —" chỉ vào Lôi Đình Lạc. "Đi theo tôi."
Loại bỏ người khác, Chu Siêu trực tiếp đưa Lôi Đình Lạc vào phòng bí mật nói chuyện, thể hiện ra việc coi trọng cùng tín nhiệm với hắn lại thăng một bậc. Hai người vào văn phòng cá nhân của Chu Siêu, nơi này có chuyên gia hầu hạ, rượu nổi tiếng cùng xì gà dâng lên trước mắt, Lôi Đình Lạc bắt đầu nói ra kế hoạch bước đầu của hắn, nghe được Chu Siêu liên tiếp gật đầu.
"Chuyện này liền giao cho cậu làm."
"Vâng!"
"Cậu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tôi thực coi trọng cậu, nếu chuyện này làm xong, tôi sẽ khen thưởng cậu."
"Cám ơn Chu tiên sinh."
Chu Siêu hút xì gà hít vào thổi khói ra, đột nhiên chú ý tới Lôi Đình Lạc chỉ nếm rượu chứ không hút thuốc.
"Như thế nào, đến bây giờ còn cấm ư?"
Hắn cười mà không đáp, Chu Siêu cũng không ép hắn, nói xong chính sự rồi kế tiếp nói chuyện việc nhà.
"Nghe nói cậu có phụ nữ?"
"Đúng vậy." Lôi Đình Lạc cười nói. Chu lão đại biết chuyện này cũng không ngạc nhiên, hắn luôn luôn hiểu nhiều.
"Luôn luôn rất ít nghe qua cậu truyền chuyện xấu, cũng không gần nữ sắc."
"Tôi thích có phụ nữ ổn định, cái này đúng khẩu vị của tôi."
"Phải không?" Chu Siêu thở dài. "Con gái của tôi gần đây tranh cãi ầm ĩ không ngớt, chuyện cậu bao dưỡng phụ nữ đả kích rất lớn đối với nó, kỳ thật đàn ông có ba vợ bốn cô hầu là chuyện bình thường, nguyên bản tôi có ý đem nó tác hợp cho cậu."
"Được Chu tiên sinh để mắt, nhưng trước mắt tôi chỉ có hứng thú với người phụ nữ kia, chỉ sợ là phải phụ ý tốt của ngài rồi."
Lúc này đột nhiên chuông rung mãnh liệt, biểu thị có người xâm nhập nơi không nên xông vào, tất cả mọi người lập tức cảnh giới lên. Không bao lâu, thủ hạ của Chu Siêu bắt được phần tử lẻn vào, không phải người khác mà là Sở Tương Bình.
Cô bị đưa vào trong một phòng thẩm vấn, bên trong có năm người, một người đàn ông trong đó lấy roi da, vừa thấy liền biết người này là thủ lĩnh.
"Cô là ai? Là người bang phái nào? Nói!" Người đàn ông cầm đầu quát hỏi.
"Anh hiểu lầm, tôi không phải phần tử lẻn vào." Tương Bình nhu nhược nói. Vốn định thừa dịp Lôi Đình Lạc họp để đi chung quanh điều tra hư thật của tổng bộ trùm thuốc phiện này, nhưng mà cô quá mức sơ suất, tránh thoát máy quay phim giám thị, lại đụng phải tuyến chuông hồng ngoại cảnh giới, phòng vệ nơi này so với trong tưởng tượng của cô còn nghiêm mật hơn.
"Cô không biết nơi này là cấm địa sao? Lén lút nhất định có vấn đề."
"Tôi không cẩn thận lạc đường, không biết nơi này không thể vào."
"Xem ra không cho cô nếm mùi đau khổ cô sẽ không nói lời thật, trói cô ta lại." Người đàn ông mệnh lệnh những người khác, nắm roi, thực rõ ràng bọn họ tính động hình phạt riêng.
"Cô tốt nhất mau khai, bằng không trên da thịt trắng nõn mềm mịn của cô sẽ thêm một vết sẹo khó coi."
Người đàn ông huy roi da hung tợn uy hiếp, nhưng tay mới giơ lên, lại lập tức bị một cánh tay cường tráng khác bắt lấy.
Lôi Đình Lạc lạnh lùng trừng mắt hắn, trầm thấp nói: "Nếu trên người cô ấy có một vết thương, tôi sẽ hoàn trả cho cậu gấp mười."
Dễ dàng đoạt đi roi trên tay hắn để tại một bên, hắn đem Tương Bình kéo vào trong lòng.
"Anh không thể mang cô ta đi, cô gái này rất khả nghi." Người đàn ông ngăn cản đường đi của bọn họ, hắn phụ trách bảo vệ an toàn nơi này, tuyệt đối không buông tha nhân vật khả nghi.
"Cậu cho là cậu đang nói chuyện với ai?" Lôi Đình Lạc cười lạnh, ánh mắt có tính uy hiếp mười phần.
Khiếp sợ khí thế lạnh như băng tà liễm của hắn, tên đó không khỏi do dự.
"Sao lại thế này?" Chu Siêu theo sau vào hỏi thủ hạ.
"Chu tiên sinh, cô gái này xâm nhập cơ sở dữ liệu, chúng tôi đang thẩm vấn cô ta, nhưng Lôi tiên sinh.. ."
Chu Siêu chuyển hướng Lôi Đình Lạc hỏi: "Là như thế này sao?"
Lôi Đình Lạc không chút hoang mang cười nói: "Người phụ nữ của tôi đang chơi trốn tìm với tôi, cô ấy thích nhất như vậy." Ôm chặt giai nhân trong lòng, sủng nịch hỏi: "Em nhất định là lạc đường, phải không?"
"Phải . . ., em không biết nơi này không thể tùy ý đi lại. . ."
"Em thật sự là bướng bỉnh, cố ý ẩn núp để cho anh lo lắng, nhưng nơi này không phải nơi có thể chơi đùa, muốn đùa chúng ta trở về đùa tiếp, ha?"
"Thực xin lỗi. . ."
"Vẫn rất khả nghi, Chu tiên sinh, không thể để cho cô ta đi." Người đàn ông nhắc nhở thủ lĩnh.
"Cô ấy là người phụ nữ của Lôi Đình Lạc tôi, ai vô lễ với cô ấy chính là đối địch với tôi, hiểu không?" Ngữ khí bình thản, tiềm tàng một cỗ khí thế khiếp người, ánh mắt sắc bén của Lôi Đình Lạc bắn về phía tên đàn ông không biết sống chết kia, hắn nói như vậy cũng tương đương làm tuyên thệ với mọi người, mạng Sở Tương Bình là của Lôi Đình Lạc hắn, ai dám động đến cô — giết không tha!
Chu Siêu ra hiệu cho thủ hạ an tâm một chút chớ vội nóng nảy, một đôi con ngươi tinh nhuệ đánh giá cô, thật là cô gái rất đẹp.
"Cô ấy chính là cô gái cậu hơn một năm mới tìm được?"
"Đúng vậy."
Chu Siêu cân nhắc tình thế, vì một người phụ nữ mà mất đi một ái tướng cũng không đáng giá, huống chi cô ta chỉ là một cô gái, thoạt nhìn mảnh mai không hề có tính uy hiếp.
"Mang cô ấy trở về đi, bảo cô ấy lần sau đừng phạm vào nữa."
"Cám ơn." Lôi Đình Lạc mỉm cười, đem giai nhân hộ vệ ở dưới cánh tay lướt qua mọi người.
Trước khi đi, Chu Siêu ngụ ý sâu xa ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Hồng nhan họa thủy, đừng quá mê luyến phụ nữ."
"Hiểu được." Hắn cười cười, ôm người đẹp rời đi.
Ở trên đường đi về Tương Bình thủy chung trầm mặc, Lôi Đình Lạc cũng không có chất vấn cô bất cứ chuyện gì, nhưng cô sẽ không ngây thơ cho rằng Lôi Đình Lạc thật sự tin tưởng chính mình đang chơi trốn tìm, có lẽ hắn bắt đầu hoài nghi cô.
Nhưng mà, Lôi Đình Lạc lại cái gì cũng không hỏi, chỉ ôm cô hôn sợi tóc của cô, yêu thương nói: "Thật đáng thương, em nhất định sợ hãi, anh nên sớm nhắc nhở em một chút, chỗ đó trang bị rất nhiều tuyến hồng ngoại phòng trộm, không thể tùy tiện xông loạn."
"Xin lỗi... Làm anh thêm phiền toái."
"Không có gì đáng ngại, là bọn hắn quá kinh hãi việc nhỏ thôi, không có gì quan trọng, với lại trang bị nhiều máy phòng trộm cố ý dẫn dắt đi lực chú ý của người khác."
Hả? Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt buồn bực.
"Chu Siêu là một người cẩn thận tuyệt đỉnh, không có người biết tổng bộ của hắn ở nơi nào, thỏ khôn có hang động, hắn chí ít có ba mươi mấy chỗ ẩn thân, chỗ trang bị đầy cơ quan cùng máy phòng trộm còn nhiều, chuyện lầm đụng chuông cảnh giới thường có, cho nên em không cần tự trách."
Thì ra kia chính là che dấu tai mắt người khác, khiến cho người ta nghĩ đến chỗ đó là tổ chức trọng địa, kỳ thật tổng bộ chân chính không ở nơi đó.. . .
Lôi Đình Lạc rút xì gà trong túi tiền ra, đó là Chu lão đại đưa, hắn đem xì gà chuyển giao cho tài xế đằng trước, tài xế thụ sủng nhược kinh nói cám ơn.
Từ kính sau, hắn ngắm đến người đẹp hơi nhíu mày, cúi đầu nhẹ hỏi: "Vì sao nhíu mày?"
"Không có gì." Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lôi Đình Lạc ở bên tai cô nhẹ phẩy. "Yên tâm đi, anh không hút thuốc."
"Vì sao?" Không thể tưởng được hắn nhìn ra tâm tư của cô.
"Bởi vì người phụ nữ anh yêu ghét mùi đó."
Cô kinh ngạc, sao hắn lại biết thói quen của cô, hắn cũng không phải người thân mật gì của cô làm sao có thể.. .? Quên đi, cái này cũng không phải bí mật gì lớn, trước khi mất đi trí nhớ cô vẫn làm vũ nữ làm nằm vùng, Lôi Đình Lạc là khách quen, hắn đương nhiên sẽ biết.
"Suy nghĩ cái gì?" Nâng mặt của cô lên, Lôi Đình Lạc nhíu mày hỏi.
"Các người thật đáng sợ, khiến cho người ta không tự giác thần kinh khẩn trương."
"Ngay cả anh cũng sợ sao? Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, tuyệt không cho em chịu một chút thương tổn nào." Hắn cúi đầu hôn cô, hấp thu mật nước trong cặp môi thơm.
Tương Bình nhẹ nhàng từ chối, vươn tay ngăn trở đôi môi đến gần của hắn.
"Làm sao vậy?"
"Đừng ở trước mặt những người khác." Trên xe trừ bỏ bọn họ, còn có tài xế.
"Thẹn thùng?" Hắn cười đến tà khí.
"Em cũng không có hứng trí biểu diễn trước mặt người khác."
"Được, anh xoá sạch ánh mắt của hắn." Cầm lấy súng chỉ hướng cái gáy tài xế.
Tương Bình sợ hãi, tài xế cũng bị dọa trắng mặt.
"Không cần! Em.. . Em không sao cả!" Kinh hoàng bắt lấy cánh tay của hắn, người này điên rồi!
Kinh hoàng của cô đổi lấy hắn càng làm càn điên cuồng cười.
"Anh đùa giỡn với em, em có thể cho là thật sao, thật đáng yêu."
"Không buồn cười chút nào." Cô tức giận kháng nghị.
Lôi Đình Lạc đè cái nút xuống, tấm ngăn tự động dâng lên, tách rời ra tầm mắt sau của tài xế, nụ hôn khí phách của hắn rơi xuống, nuốt tất cả kháng nghị của cô.
Lôi Đình Lạc đâu có thể nào buông tha cô như vậy, hai tay bắt đầu dò xét mỗi một tấc da thịt toàn thân cô, trừ bỏ đùi, còn phát hiện eo của cô cũng thực mẫn cảm, không để ý sự cự tuyệt của cô, lại bướng bỉnh gãi vào chỗ mẫn cảm của cô.
Không muốn bị hắn phát hiện nhược điểm này, Tương Bình ẩn nhẫn xúc động muốn cười, đồng thời ngăn cản hành vi bá đạo của hắn. Nhưng mà càng ngăn cản, liền càng kích khởi dục vọng khiêu chiến của hắn.
Đánh không lại sức mạnh của hắn, Sở Tương Bình đơn giản lạnh nhạt đáp lại, ít nhất cô còn có đủ sự chịu đựng để kiêu ngạo, chờ hắn cảm thấy tự tìm mất mặt sẽ dừng tay.
Nhưng không thể tưởng được hắn đáng giận đến cực điểm, đột nhiên ngưng động tác làm cho người ta nghĩ đến hắn buông tha cho, đợi cô mới buông lỏng, liền dùng tốc độ trở tay không kịp tấn công vào phần eo của cô.
"Dừng tay —" Cô bị hắn bức cười, phát ra kháng nghị.
"Em rốt cục nở nụ cười, tôi thích nhìn em cười."
"Muốn tôi cười nói một tiếng là được, không cần như vậy, tha tôi đi!"
"Cái đó không giống, em không có lòng phòng bị, cười rộ lên thập phần mê người."
Tương Bình vội vàng bắt lấy tay hắn, mười ngón giao nhau quấn quít lấy, làm như vậy ít nhất có thể ngăn cản hắn tiếp tục mãnh liệt, cô thở hổn hển, bị hắn lăn quan lăn lại như vậy, kế hoạch nghĩ kỹ ban đầu đều rối loạn. Vốn hy vọng hắn nhanh chóng rời đi để cho mình có cơ hội điều tra, kết quả lại thành tiết mục tán tỉnh.
Ngực cô kịch liệt phập phồng, vừa mới náo loạn, đem chăn đá xuống giường, lộ ra thân thể trần trụi, hai người mười ngón giao lấy nhau, cô ở dưới mà hắn ở trên, cảnh sắc này thực mê người. Con ngươi hắn dần dần biến thâm, cuối xuống hôn lên.
Ý đồ thực hiểu được, hắn vẫn còn chưa hết ý.
"Đợi chút — ô —" còn không kịp chống lại đòi hỏi của hắn, nụ hôn của hắn liền bá đạo hạ xuống môi của cô. Cô nhíu mày, không thể nào, tiếp tục như vậy chỉ sợ lại là mây mưa thất thường vô tận.
Ngoài cửa hợp thời vang lên tiếng đập cửa, khiến cho hắn đình chỉ đoạt lấy.
"Ai?" Lôi Đình Lạc thập phần không vui, là người nào không biết sống chết tới quấy rầy? Ngoài cửa truyền đến tiếng báo cáo khiếp sợ của thủ hạ. "Anh Lạc, anh có điện thoại."
"Kêu đối phương một giờ sau lại gọi tới."
"Là điện thoại của Chu tiên sinh."
Thủ lĩnh tổ chức tự mình gọi đến, không ngừng cũng không được, tuy rằng không tình nguyện nhưng không có biện pháp. "Chờ tôi."
"Uh." Cô gật đầu, đợi Lôi Đình Lạc đi ra ngoài, cuối cùng có thể thở ra thật lớn. Chu tiên sinh thực rõ ràng là chỉ lão đại trùm thuốc phiện Chu Siêu, điều này chứng tỏ cô có chuyện có thể tra xét.
Khi Lôi Đình Lạc trở lại trong phòng cô đã mặc quần áo, ngồi ở trước kính làm bộ chải đầu, Lôi Đình Lạc thì thay tây trang, xem ra là muốn ra ngoài.
"Anh muốn đi ra ngoài?" Cô hỏi.
"Lão đại tìm anh đi họp, rất nhanh sẽ trở lại."
"Mang em đi được không, em muốn đi theo anh." Cô mềm mại cầu xin, giống một cô bé.
"Em thật sự muốn đi?"
"Uh, em muốn đi theo bên cạnh anh."
Chăm chú nhìn cô thật lâu sau, Lôi Đình Lạc rốt cục đồng ý. "Được rồi, chỉ là nhớ kỹ, đi theo bên cạnh anh, trăm ngàn đừng rời khỏi anh."
"Được." Tương Bình cảm thấy mừng thầm, thừa dịp này có thể nhìn trộm tổng bộ của tổ chức trùm thuốc phiện, cơ hội này rất khó.
Nơi bọn họ đến là một công trình kiến trúc ở trên núi vùng ngoại thành, nơi hẻo lánh mà hoang vắng.
Chu Siêu triệu tập người đứng đầu các khu, mục đích của lần tụ hội này là muốn trưng cầu ý kiến của mọi người đối với việc tổ chức hợp tác cùng Nam Hàn.
"Bên Nam Hàn muốn tăng tiền, nhưng đối phương công phu sư tử ngoạm, nếu lần này đáp ứng yêu cầu của bọn họ, chỉ sợ về sau bọn họ sẽ càng ăn đến xương cốt, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng nếu không đáp ứng, chúng ta sẽ mất đi cả khối bánh lớn, tôi muốn nghe ý kiến của các cậu một chút." Chu Siêu ngồi ở vị trí chủ tọa chậm rãi nói.
"Phân chia 6-4, đối phương cư nhiên muốn 6 phần, đương nhiên không thể đáp ứng." Một người đứng đầu trong đó đưa ra cái nhìn.
"Đúng vậy, lão đại, nếu chúng ta đáp ứng thì thật sự bị đối phương ăn chắc." Một người đứng đầu khác cũng phụ họa.
"Vấn đề là nếu mất đi khối bánh lớn này, trừ bỏ chúng ta, bên Philippines đối tuyến Nam Hàn này cũng rất có hứng thú, nếu để cho bọn họ đoạt tuyến này, muốn đưa quân vào Nhật Bản và đại lục sẽ dễ dàng, đối với chúng ta là một uy hiếp lớn!"
"Xác thực, kỳ thật chia 6-4 chúng ta cũng không phải không có lợi nhuận, chỉ sợ vì nhỏ mất lớn, mất nhiều hơn được."
Thảo luận lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, mọi người ý kiến khác nhau, không cam lòng bị đối phương đi lên trên nhưng cũng không dám liều kết luận.
"Xem ra chúng ta phải cùng đối phương nói chuyện, nghĩ biện pháp thuyết phục bọn họ đồng ý điều kiện của chúng ta." Chu lão đại nói, vấn đề lại vòng trở lại điểm bắt đầu.
Lúc này Hùng Bưu đứng lên hăng hái thét to. "Lão đại, làm gì chịu thiệt đối phương? Thế lực của chúng ta ở Đông Nam Á bọn họ cũng không phải không biết, nếu không hợp tác với chúng ta, cũng là tổn thất của bọn họ, đối phương là đang cố ý làm chúng ta sợ!"
"Ý của cậu là —"
"Vẫn là chia 6- 4, đồ là chúng ta ra, đương nhiên kiên trì chia 6 phần, đồng thời lén chèn ép Philippines, để cho bọn họ biết ai mới là lão đại ở Đông Nam Á, bảo bọn hắn an phận chút!"
Chu lão đại trầm ngâm một lát, ánh mắt dời về phía Lôi Đình Lạc thủy chung trầm mặc. "Đình Lạc, ý tứ của cậu thì sao?" Ánh mắt của mọi người toàn bộ chuyển hướng hắn.
Lôi Đình Lạc rướn thân thể lười biếng, lạnh nhạt nói : "Giao dịch mua bán, ích lợi phải chú ý, nhưng cái tình cũng không thể đắc tội, mua bán phải làm tất cả vui mừng sau này mới có thể đàm phán tiếp, đối phương công phu sư tử ngoạm, chưa hẳn hoàn toàn vì tiền, theo tôi thấy bọn họ chủ yếu là muốn thí nghiệm hạn độ của chúng ta ở đâu, dù sao đây là lần đầu tiên mua bán, cả hai cũng không hiểu biết đối phương."
"Cậu có kế hoạch gì?"
"Còn chưa có kế hoạch."
"Không kế hoạch nói cái rắm!" Hùng Bưu cười nhạo. "Nói nửa ngày mày đang nói vô nghĩa!"
Lôi Đình Lạc không giận ngược lại cười. "So với có người dùng não heo tự hỏi, không để ý hậu quả thì tốt hơn."
"Mày nói cái gì!" Hùng Bưu không cam lòng bị sỉ nhục nhảy dựng lên, tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, ngay cả những người khác cũng cười ra theo.
Chu lão đại nghiêm khắc quát Hùng Bưu, không cho phép hắn lỗ mãng, quay đầu nói với Lôi Đình Lạc : "Cậu tiếp tục nói, tôi muốn nghe một chút xem."
"Là người luôn luôn có nhược điểm, tôi nghe nói thủ lĩnh đối phương háo sắc thành tánh."
"Dùng phụ nữ?" Chu lão đại nhíu mày.
"Ở bên gối nói nhỏ có khi so với đàm phán còn hữu hiệu hơn, chỉ cần sự kiên trì của đối phương buông lỏng, chúng ta lại dành nhiều ngon ngọt cho đối phương hơn một chút, muốn thỏa thuận điều kiện hẳn là không thành vấn đề."
Chu lão đại gật đầu, phương thức này thực có thể làm. "Vấn đề là làm sao tìm được một người phụ nữ ngoài việc xinh đẹp còn phải có mưu lược, nhưng người phụ nữ xinh đẹp lại thông minh cũng không nhiều."
Hùng Bưu thừa cơ xen mồm nói: "Bên cạnh mày không phải vừa vặn có người thượng đẳng để chọn, đem người phụ nữ của mày cống hiến ra không phải được sao.
Ánh mắt Lôi Đình Lạc nháy mắt thả ra khí xơ xác tiêu điều. Hùng Bưu cười đến cuồng vọng, cuối cùng hòa nhau một phần, dù sao trước mặt mọi người Lôi Đình Lạc cũng không dám làm gì hắn.
Hùng Bưu chỉ lo há mồm cười to, không chú ý tới ánh mắt Lôi Đình Lạc nháy mắt thả ra khí xơ xác tiêu điều, đột nhiên, cổ họng Hùng Bưu cảm thấy một vật lạ bắn vào, vội ôm lấy cổ ho khan. "Cái gì. . . Cái gì vậy?"
"Miệng của mày rất thối, tặng mày một hạt cứt chuột, lấy độc trị độc có thể tiêu trừ miệng thối." Lôi Đình Lạc cười lạnh nói, cứt chuột kia đương nhiên là hắn đưa tặng.
"Họ Lôi kia! Mày không muốn sống nữa hả!" Hùng Bưu nổi trận lôi đình, làm bộ hướng hắn tiến lên, lão đại khác vội vàng ngăn cản hắn miễn cho làm càn.
"Không thích cứt chuột? Cứt gián như thế nào?"
Hùng Bưu giống như một con chó điên, hận không thể cắn chết hắn, lập tức hướng Chu Siêu kháng nghị: "Lão đại! Họ Lôi hơi quá đáng, tôi muốn quyết đấu với hắn, món nợ của tôi và hắn hôm nay không thể không tính!"
"Là cậu chọc hắn trước, tự mình chuốc lấy cực khổ, lui ra ngoài!"
"Không có nghe đến mệnh lệnh của tôi?" Vẻ mặt Chu Siêu âm trầm, đó là điềm báo hắn bực mình.
Hùng Bưu cắn răng, tức giận đến sắc mặt xanh mét, bỏ tay những người khác ra, căm giận xoay người rời đi.
Hùng Bưu đi rồi, một bàn hội nghị lại quay về bình thản.
Lôi Đình Lạc tiếp tục đề tài vừa rồi. "Chọn người không là vấn đề, tôi có thể tìm được người thích hợp, chỉ là ở phương diện bàn điều kiện với Nam Hàn, tôi hy vọng cho đối phương nhiều lợi ích hơn chút, phương diện này cần Chu tiên sinh đồng ý."
Chu Siêu hiểu được ý tứ của hắn, đứng lên tuyên bố. "Hội nghị hôm nay dừng ở đây, mọi người có thể rời khỏi. Cậu —" chỉ vào Lôi Đình Lạc. "Đi theo tôi."
Loại bỏ người khác, Chu Siêu trực tiếp đưa Lôi Đình Lạc vào phòng bí mật nói chuyện, thể hiện ra việc coi trọng cùng tín nhiệm với hắn lại thăng một bậc. Hai người vào văn phòng cá nhân của Chu Siêu, nơi này có chuyên gia hầu hạ, rượu nổi tiếng cùng xì gà dâng lên trước mắt, Lôi Đình Lạc bắt đầu nói ra kế hoạch bước đầu của hắn, nghe được Chu Siêu liên tiếp gật đầu.
"Chuyện này liền giao cho cậu làm."
"Vâng!"
"Cậu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tôi thực coi trọng cậu, nếu chuyện này làm xong, tôi sẽ khen thưởng cậu."
"Cám ơn Chu tiên sinh."
Chu Siêu hút xì gà hít vào thổi khói ra, đột nhiên chú ý tới Lôi Đình Lạc chỉ nếm rượu chứ không hút thuốc.
"Như thế nào, đến bây giờ còn cấm ư?"
Hắn cười mà không đáp, Chu Siêu cũng không ép hắn, nói xong chính sự rồi kế tiếp nói chuyện việc nhà.
"Nghe nói cậu có phụ nữ?"
"Đúng vậy." Lôi Đình Lạc cười nói. Chu lão đại biết chuyện này cũng không ngạc nhiên, hắn luôn luôn hiểu nhiều.
"Luôn luôn rất ít nghe qua cậu truyền chuyện xấu, cũng không gần nữ sắc."
"Tôi thích có phụ nữ ổn định, cái này đúng khẩu vị của tôi."
"Phải không?" Chu Siêu thở dài. "Con gái của tôi gần đây tranh cãi ầm ĩ không ngớt, chuyện cậu bao dưỡng phụ nữ đả kích rất lớn đối với nó, kỳ thật đàn ông có ba vợ bốn cô hầu là chuyện bình thường, nguyên bản tôi có ý đem nó tác hợp cho cậu."
"Được Chu tiên sinh để mắt, nhưng trước mắt tôi chỉ có hứng thú với người phụ nữ kia, chỉ sợ là phải phụ ý tốt của ngài rồi."
Lúc này đột nhiên chuông rung mãnh liệt, biểu thị có người xâm nhập nơi không nên xông vào, tất cả mọi người lập tức cảnh giới lên. Không bao lâu, thủ hạ của Chu Siêu bắt được phần tử lẻn vào, không phải người khác mà là Sở Tương Bình.
Cô bị đưa vào trong một phòng thẩm vấn, bên trong có năm người, một người đàn ông trong đó lấy roi da, vừa thấy liền biết người này là thủ lĩnh.
"Cô là ai? Là người bang phái nào? Nói!" Người đàn ông cầm đầu quát hỏi.
"Anh hiểu lầm, tôi không phải phần tử lẻn vào." Tương Bình nhu nhược nói. Vốn định thừa dịp Lôi Đình Lạc họp để đi chung quanh điều tra hư thật của tổng bộ trùm thuốc phiện này, nhưng mà cô quá mức sơ suất, tránh thoát máy quay phim giám thị, lại đụng phải tuyến chuông hồng ngoại cảnh giới, phòng vệ nơi này so với trong tưởng tượng của cô còn nghiêm mật hơn.
"Cô không biết nơi này là cấm địa sao? Lén lút nhất định có vấn đề."
"Tôi không cẩn thận lạc đường, không biết nơi này không thể vào."
"Xem ra không cho cô nếm mùi đau khổ cô sẽ không nói lời thật, trói cô ta lại." Người đàn ông mệnh lệnh những người khác, nắm roi, thực rõ ràng bọn họ tính động hình phạt riêng.
"Cô tốt nhất mau khai, bằng không trên da thịt trắng nõn mềm mịn của cô sẽ thêm một vết sẹo khó coi."
Người đàn ông huy roi da hung tợn uy hiếp, nhưng tay mới giơ lên, lại lập tức bị một cánh tay cường tráng khác bắt lấy.
Lôi Đình Lạc lạnh lùng trừng mắt hắn, trầm thấp nói: "Nếu trên người cô ấy có một vết thương, tôi sẽ hoàn trả cho cậu gấp mười."
Dễ dàng đoạt đi roi trên tay hắn để tại một bên, hắn đem Tương Bình kéo vào trong lòng.
"Anh không thể mang cô ta đi, cô gái này rất khả nghi." Người đàn ông ngăn cản đường đi của bọn họ, hắn phụ trách bảo vệ an toàn nơi này, tuyệt đối không buông tha nhân vật khả nghi.
"Cậu cho là cậu đang nói chuyện với ai?" Lôi Đình Lạc cười lạnh, ánh mắt có tính uy hiếp mười phần.
Khiếp sợ khí thế lạnh như băng tà liễm của hắn, tên đó không khỏi do dự.
"Sao lại thế này?" Chu Siêu theo sau vào hỏi thủ hạ.
"Chu tiên sinh, cô gái này xâm nhập cơ sở dữ liệu, chúng tôi đang thẩm vấn cô ta, nhưng Lôi tiên sinh.. ."
Chu Siêu chuyển hướng Lôi Đình Lạc hỏi: "Là như thế này sao?"
Lôi Đình Lạc không chút hoang mang cười nói: "Người phụ nữ của tôi đang chơi trốn tìm với tôi, cô ấy thích nhất như vậy." Ôm chặt giai nhân trong lòng, sủng nịch hỏi: "Em nhất định là lạc đường, phải không?"
"Phải . . ., em không biết nơi này không thể tùy ý đi lại. . ."
"Em thật sự là bướng bỉnh, cố ý ẩn núp để cho anh lo lắng, nhưng nơi này không phải nơi có thể chơi đùa, muốn đùa chúng ta trở về đùa tiếp, ha?"
"Thực xin lỗi. . ."
"Vẫn rất khả nghi, Chu tiên sinh, không thể để cho cô ta đi." Người đàn ông nhắc nhở thủ lĩnh.
"Cô ấy là người phụ nữ của Lôi Đình Lạc tôi, ai vô lễ với cô ấy chính là đối địch với tôi, hiểu không?" Ngữ khí bình thản, tiềm tàng một cỗ khí thế khiếp người, ánh mắt sắc bén của Lôi Đình Lạc bắn về phía tên đàn ông không biết sống chết kia, hắn nói như vậy cũng tương đương làm tuyên thệ với mọi người, mạng Sở Tương Bình là của Lôi Đình Lạc hắn, ai dám động đến cô — giết không tha!
Chu Siêu ra hiệu cho thủ hạ an tâm một chút chớ vội nóng nảy, một đôi con ngươi tinh nhuệ đánh giá cô, thật là cô gái rất đẹp.
"Cô ấy chính là cô gái cậu hơn một năm mới tìm được?"
"Đúng vậy."
Chu Siêu cân nhắc tình thế, vì một người phụ nữ mà mất đi một ái tướng cũng không đáng giá, huống chi cô ta chỉ là một cô gái, thoạt nhìn mảnh mai không hề có tính uy hiếp.
"Mang cô ấy trở về đi, bảo cô ấy lần sau đừng phạm vào nữa."
"Cám ơn." Lôi Đình Lạc mỉm cười, đem giai nhân hộ vệ ở dưới cánh tay lướt qua mọi người.
Trước khi đi, Chu Siêu ngụ ý sâu xa ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Hồng nhan họa thủy, đừng quá mê luyến phụ nữ."
"Hiểu được." Hắn cười cười, ôm người đẹp rời đi.
Ở trên đường đi về Tương Bình thủy chung trầm mặc, Lôi Đình Lạc cũng không có chất vấn cô bất cứ chuyện gì, nhưng cô sẽ không ngây thơ cho rằng Lôi Đình Lạc thật sự tin tưởng chính mình đang chơi trốn tìm, có lẽ hắn bắt đầu hoài nghi cô.
Nhưng mà, Lôi Đình Lạc lại cái gì cũng không hỏi, chỉ ôm cô hôn sợi tóc của cô, yêu thương nói: "Thật đáng thương, em nhất định sợ hãi, anh nên sớm nhắc nhở em một chút, chỗ đó trang bị rất nhiều tuyến hồng ngoại phòng trộm, không thể tùy tiện xông loạn."
"Xin lỗi... Làm anh thêm phiền toái."
"Không có gì đáng ngại, là bọn hắn quá kinh hãi việc nhỏ thôi, không có gì quan trọng, với lại trang bị nhiều máy phòng trộm cố ý dẫn dắt đi lực chú ý của người khác."
Hả? Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt buồn bực.
"Chu Siêu là một người cẩn thận tuyệt đỉnh, không có người biết tổng bộ của hắn ở nơi nào, thỏ khôn có hang động, hắn chí ít có ba mươi mấy chỗ ẩn thân, chỗ trang bị đầy cơ quan cùng máy phòng trộm còn nhiều, chuyện lầm đụng chuông cảnh giới thường có, cho nên em không cần tự trách."
Thì ra kia chính là che dấu tai mắt người khác, khiến cho người ta nghĩ đến chỗ đó là tổ chức trọng địa, kỳ thật tổng bộ chân chính không ở nơi đó.. . .
Lôi Đình Lạc rút xì gà trong túi tiền ra, đó là Chu lão đại đưa, hắn đem xì gà chuyển giao cho tài xế đằng trước, tài xế thụ sủng nhược kinh nói cám ơn.
Từ kính sau, hắn ngắm đến người đẹp hơi nhíu mày, cúi đầu nhẹ hỏi: "Vì sao nhíu mày?"
"Không có gì." Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lôi Đình Lạc ở bên tai cô nhẹ phẩy. "Yên tâm đi, anh không hút thuốc."
"Vì sao?" Không thể tưởng được hắn nhìn ra tâm tư của cô.
"Bởi vì người phụ nữ anh yêu ghét mùi đó."
Cô kinh ngạc, sao hắn lại biết thói quen của cô, hắn cũng không phải người thân mật gì của cô làm sao có thể.. .? Quên đi, cái này cũng không phải bí mật gì lớn, trước khi mất đi trí nhớ cô vẫn làm vũ nữ làm nằm vùng, Lôi Đình Lạc là khách quen, hắn đương nhiên sẽ biết.
"Suy nghĩ cái gì?" Nâng mặt của cô lên, Lôi Đình Lạc nhíu mày hỏi.
"Các người thật đáng sợ, khiến cho người ta không tự giác thần kinh khẩn trương."
"Ngay cả anh cũng sợ sao? Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, tuyệt không cho em chịu một chút thương tổn nào." Hắn cúi đầu hôn cô, hấp thu mật nước trong cặp môi thơm.
Tương Bình nhẹ nhàng từ chối, vươn tay ngăn trở đôi môi đến gần của hắn.
"Làm sao vậy?"
"Đừng ở trước mặt những người khác." Trên xe trừ bỏ bọn họ, còn có tài xế.
"Thẹn thùng?" Hắn cười đến tà khí.
"Em cũng không có hứng trí biểu diễn trước mặt người khác."
"Được, anh xoá sạch ánh mắt của hắn." Cầm lấy súng chỉ hướng cái gáy tài xế.
Tương Bình sợ hãi, tài xế cũng bị dọa trắng mặt.
"Không cần! Em.. . Em không sao cả!" Kinh hoàng bắt lấy cánh tay của hắn, người này điên rồi!
Kinh hoàng của cô đổi lấy hắn càng làm càn điên cuồng cười.
"Anh đùa giỡn với em, em có thể cho là thật sao, thật đáng yêu."
"Không buồn cười chút nào." Cô tức giận kháng nghị.
Lôi Đình Lạc đè cái nút xuống, tấm ngăn tự động dâng lên, tách rời ra tầm mắt sau của tài xế, nụ hôn khí phách của hắn rơi xuống, nuốt tất cả kháng nghị của cô.
Danh sách chương