Nơi sảnh tiệc sang trọng trong khách sạn, trang trí vô cùng tinh xảo xa hoa, bên cạnh thảm đỏ trải dài, là từng đoá hoa hồng đỏ toả hương thơm ngát. Các vị khách mời đều đã ổn định chỗ ngồi, chờ đợi chứng kiến hôn lễ long trọng rình rang này.
Bách Đông Thanh ôm bó hoa tươi chờ đợi ở cuối thảm đỏ, thì laị hồi hộp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Âm nhạc vang lên, sảnh tiệc vốn đang ồn ào huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người hướng nhìn về phía lối ra vào, chỉ thấy cô dâu trẻ tuổi mặc váy cưới trắng, đi bên cạnh người cha cao to vạm vỡ, bước trên tấm thảm đỏ chậm rãi đi tới. Váy cưới sát đất, trải dài theo từng bước chân, được hai tiểu hoa đồng xinh xắn nâng theo.
Gương mặt của cô dâu được che phủ bởi lớp khăn voan, nhìn qua như là một nụ hoa e ấp, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Có câu nói thời khắc xinh đẹp nhất trong đời người phụ nữ chính là lúc mặc chiếc váy cưới bước trên thảm đò, vào lúc này đây cô dâu của hôn lễ chính là minh chứng xác thực nhứt cho câu nói đấy.
Hứa Húc nhìn qua tấm lụa mỏng, nhìn thấy Bách Đông Thanh đang đứng đợi ở phía cuối của thảm đỏ. Người đàn ông mặc âu phục mang giày da cao ráo điển trai, hoá ra lại có thể làm mù mắt người khác đến như vậy, nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc đến phát hoảng.
Bách Đông Thanh đứng bên này cũng không khá hơn cô là bao, đưa mắt nhìn xem hai cha con càng lúc càng gần, trong nỗi hưng phấn kích động có xen lẫn chút thấp thỏm. Không giống với lúc nhận giấy đăng ký kết hôn, nghi thức hôn lễ, mới làm anh thực sự ý thức được, người anh yêu, từ hôm nay trở đi, cuộc sống tương lai sau này của cô đã hoàn toàn giao phó hết cho anh.
Cha con Hứa gia bước đi trong tiếng nhạc, rốt cuộc cũng đến trước mặt chú rể.
Hứa ba nhận lấy microphone người chủ trì đưa tới, giữ vững phong cách lời ít ý nhiều, cười nói: “Đông Thanh, ba giao con gái bảo bối của ba cho con, con phải đối xử với con bé thật tốt.” Vốn dĩ chỉ định nói đơn giản một chút, sẽ cố gắng kiềm chế, nhưng lúc Hứa ba đặt bàn tay của con gái vào tay Bách Đông Thanh, vành mắt không nhịn được mà đỏ lên, nghẹn ngào bổ sung một câu, “Nếu như con đối xử với con bé có chút nào không tốt, ba nhất định sẽ không tha cho con đâu.”
Bách Đông Thanh trịnh trọng gật đầu, nắm chặt bàn tay của Hứa Húc, gằn từng chữ: “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Hứa Húc thật tốt, sẽ tốt hơn những gì mà ba có thể cho cô ấy.”
Hứa ba lau nước mắt gật gật đầu, nhìn xem người con rể này, lại có chút buồn cười.
Người chủ trì mời hai người bước lên sân khấu. Tiếp theo sau đó là nghi thức đọc lời thề rồi trao đổi nhẫn, hai người đều rất kích động, nhất là Bách Đông Thanh, lúc đeo nhẫn vào tay Hứa Húc, tay run đến mức mém chút nữa đã là rơi nhẫn xuống đất, cũng may anh nhớ rõ hôm nay khách khứa đến tham dự tiệc cưới phần lớn là họ hàng thân thích của Hứa gia, tuyệt đối không thể vì hồi hộp kích động mà làm trò cười cho thiên hạ, làm mất mặt vợ mình cùng với cha mẹ vợ được.
Cho nên dù là vành mắt anh đỏ ửng hốc mắt nóng lên từng đợt, lại cố gắng nhịn xuống không khóc.
Hai người sau khi ôm hôn nhau, nghi thức quan trọng nhất rốt cuộc cũng có thể hoàn thành thuận lợi.
Sau đó là phần mời đại diện cha mẹ hai bên lên phát biểu. Đầu tiên là Hứa ba đại diện bên phía cô dâu lên nói một tràng cảm tạ cùng chúc phúc, sau khi kết thúc, người chủ trì lại mời đại diện cha mẹ bên đàng trai lên phát biểu, hẳn là trước đó cũng không nói rõ, cho nên lúc Hứa ba lên sân khấu lần nữa, người chủ trì hơi sửng sốt một chút vẫn chưa kịp phản ứng.
Hứa ba chủ động cầm microphone lấy qua, đứng trước sân khấu không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tôi biết mọi người hẳn là sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì sao tôi lại lên đây đứng nói lần nữa. Cha mẹ của con rể tôi đã tạ thế nhiều năm rồi, bởi vì cứu người mới hi sinh, con rể tôi kế thừa tính cách của cha nó, là một đứa trẻ vô cùng tốt, cách đây rất lâu, tôi cũng đã xem nó như con ruột của mình, cho nên vừa nãy tôi là đại diện cho cha mẹ bên con gái tôi, bây giờ thì là đại diện cho cha mẹ bên con rể tôi. Từ nay về sau, chúng tôi chính là người nhà của thằng bé. Tôi không hề nghi ngờ, tương lai sau này, thằng bé sẽ đối xử với con gái của tôi rất tốt. Tôi muốn nói với nó là, chúng tôi cũng sẽ yêu thương và bảo vệ nó như cha mẹ ruột vậy, trên đời này thằng bé không còn một thân một mình nữa, còn có chúng tôi làm hậu thuẫn. Từ nay về sau, hai đứa có thể tự do làm việc mình muốn, nếu như có giây phút nào mệt mỏi, thì bến cảng này vẫn tuỳ thời hoan nghênh hai đứa trở về.”
Hứa ba nói xong lời này, Bách Đông Thanh cũng không nhịn được nữa, không còn đề ý đến hình tượng trầm giọng khóc nức nở.
Vốn dĩ Hứa Húc nghe Hứa ba nói những lời này, cũng là cảm động không thôi, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng thất thố của Bách Đông Thanh thì lại dở khóc dở cười, nhanh chóng kéo lấy tay anh vội vàng trấn an.
Sau đó bởi vì cảm xúc của chú rể quá không ổn định, phần mở champange cắt bánh ngọt, cũng chỉ có một mình Hứa Húc hoàn thành, về phần Bách Đông Thanh, đương nhiên là luôn đứng bên cạnh tiếp tục khóc không thành tiếng.
Hứa Húc một mực đắm chìm trong cảm giác hưng phấn, đến lúc tung hoa, vốn định gian lận trực tiếp ném cho Phùng Giai, thế nhưng một đám các cô gái nhỏ em họ em nuôi lại vô cùng tích cực, Phùng Giai cũng không tiện tranh giành với người ta, với lại cô nàng cũng không sốt ruột muốn gả, đương nhiên là giữ phép tránh sang một bên.
Mắt thấy bó hoa đang bay về phía cô nàng, đột nhiên bị ai đó chặn lại, một cánh tay đàn ông thon dài giống như từ trên trời giáng xuống, cướp mất bó hoa.
Mấy cô gái nhỏ đang định kháng nghị với người đàn ông không biết xấu hổ này, Bành Nam vừa cướp được đoá hoa lại vô cùng lịch sự mà nâng hoa đưa cho Phùng Giai, đường đường chính chính nói: “Bó hoa này là cô dâu muốn ném cho phù dâu, mấy cô gái nhỏ các người muốn giành giật với người ta làm gì chứ?”
Đối với trai đẹp, mấy cô gái nhỏ luôn luôn rộng lượng, vài tiếng lầm bầm bất mãn cũng dần chìm xuống, tản đi tứ tán.
Phùng Giai cầm bó hoa buồn cười nhìn về phía Bành Nam nói: “Cám ơn phù rể!”
Bành Nam giả bộ không mấy để ý nhún nhún vài, vẻ mặt bình tĩnh đi sau lưng cô nàng, đi cùng với cô nàng hộ tống cô dâu chú rể mời rượu tân khách.
Hơn trăm bàn tiệc, đương nhiên cũng chỉ kính rượu tượng trưng mấy bàn họ hàng rồi khách quý. Cảm xúc của Bách Đông Thanh cũng đã hồi phục, trở lại là một chú rể đẹp trai phong độ ngời ngời, chỉ là đôi mắt có hơi sưng đỏ nhìn qua có chút buồn cười. Tiệc rượu vẫn còn tiếp tục dông dài, sau khi ăn uống no say mời rượu xong xuôi đâu đấy, thì chính thức tuyên bố kết thúc.
Lúc trở lại phòng tổng thống của khách sạn, cả người đã mệt mỏi gần chết, Hứa Húc cũng không thèm thay quần áo, dửng dưng nằm phủ lên trên chiếc giường lớn rải đầy cánh hoa hồng.
Bách Đông Thanh mang đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ cởi áo khoác, nặng nề ngả người xuống bên cạnh cô, đưa tay vén sợi tóc của cô ra sau tai, khoé miệng cong cong, bình tĩnh nhìn cô, nhưng vẫn không nói lời nào.
Hứa Húc mở to mắt, cười nói: “Em cũng đã đoán được là anh sẽ kích động phát khóc, nhưng mà không ngờ lại khóc dữ dội đến như vậy. Lúc đầu em cũng bị ba em làm cho cảm động, nhưng mà nhìn anh khóc bù lu bù loa như vậy, mém chút nữa là đã bật cười rồi.”
Bách Đông Thanh xoay người nằm song song với cô, hỏi: “Có phải là mất mặt lắm không?”
Hứa Húc cười: “… Cũng không hẳn, còn rất đáng yêu.”
Bách Đông Thanh liếc mắt nhìn cô: “Em cảm thấy từ này dùng để chỉ một người đàn ông đầu ba thì thích hợp sao?”
“Nhưng mà đáng yêu thật mà! Em rất thích.”
Bách Đông Thanh đầu hàng: “Vậy thì được!” Trầm mặc trong chốc lát, lại nói, “Lúc ba nói những lời kia, anh thật sự rất cảm động, chính là … Nói thế nào nhỉ? Đột nhiên cảm giác được mình không còn là cô nhi nữa.”
Hứa Húc quay đầu nằm sấp lên người anh: “Đương nhiên, sao em có thể để anh thành cô nhi được chứ?”
Bách Đông Thanh nhìn thẳng vào mắt cô, ôm chặt cô trong lòng mình, khoé miệng cong cong, không nói thêm gì nữa.
Hai người cứ như vậy dán sát vào nhau một lúc lâu, Hứa Húc chọc chọc anh: “Đừng ngủ vội, thay đồ tắm rửa mới ngủ ngon được.”
Bách Đông Thanh giật mình bừng tỉnh gật gật đầu, ôm lấy cô: “Không sai, nghỉ ngơi thật tốt chuẩn bị thể lực, buổi tối còn làm việc.”
“Hả?”
“Động phòng hoa chúc chứ làm gì!”
*
Tiệc rượu kết thúc, Phùng Giai cũng đã hoàn thành vai trò phù dâu đang đợi thang máy chuẩn bị về phòng khách sạn.
“Đợi đã!”
Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một cánh tay dài vươn ra chặn lại, cửa thang máy lại mở ra một lần nữa.
“Á? Là anh phù rể à!” Phùng Giai nở nụ cười tươi nhìn về phía đối phương đang đi tới có ý chào hỏi.
Bành Nam có chút không được tự nhiên gãi gãi lỗ tai, giả bộ bình tĩnh bước đến.
“Là vầy học tỷ, em tên là Bành Nam, là trợ lý của luật sư Bách.”
Phùng Giai gật đầu: “Tôi có nghe nói qua.”
Bành Nam tiếp tục nói: “Em tốt nghiệp Học viện Luật Giang Đại, sau chị hai khoá.”
“Á? Thật sao? Chuyện này tôi thật sự không biết, xin chào học đệ nhé!”
Bành Nam gãi gãi đầu: “Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, chị còn nhớ không?”
“Thật sao?” Phùng Giai đánh giá người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này từ trên xuống dưới. Cô ấy có nghe Hứa Húc nói qua, trợ lý của Bách Đông Thanh là nghiên cứu sinh tốt nghiệp năm nay, hẳn là do quanh năm bút sách, mặc dù tuổi tác không còn quá trẻ, thế nhưng cả người vẫn luôn dạt dào hơi thở thanh xuân, chỉ là sau khi cô ấy vào đại học chừng hai năm, cuộc sống trôi qua cũng không phải là quá tốt, cũng không có tâm tư nào mà để ý trai đẹp, cho nên đối với người đàn ông trước mắt không hề có bất kỳ ấn tượng nào.
Bành Nam nói: “Lúc ấy tạp chí của học viện tuyển cộng tác viên, chị đã tuyển em đấy.”
Phùng Giai vẫn không thể nhớ ra, đúng là lúc đại học cô ấy có làm uỷ viên cho tạp chí của học viện, lúc tuyển cộng tác viên vào năm ba đúng là do cô phụ trách, chỉ là sau khi tuyển được người rồi, thì cô cũng từ chức rời khỏi, cho nên cũng không nhớ quá rõ là đã tuyển những ai, nghe được cậu ấy nói, cũng chỉ có thể lắc đầu xin lỗi.
Bành Nam cũng không hẳn là thất vọng, tiếp tục cười nói: “Lúc ấy em hơi mập, cũng phải hai trăm cân*, đừng nói đến việc có thể ăn hết ba tô mì thịt bò, lúc tốt nghiệp đại học mới bắt đầu giảm cân. Chị không nhớ được cũng rất bình thường.”
*1 cân Trung Quốc = 0.5kg
Phùng Giai lúc này lại có chút ấn tượng, hơi ngờ vực hỏi: “Tôi nhớ rồi, cậu là … Bành Tiểu Mập?”
Bành Nam cười tủm tỉm gật đầu: “Vâng, chính là em.”
Phùng Giai bật cười lắc đầu: “Trời đất ơi, nếu cậu không nói, tôi vốn không thể nào liên hệ được tiểu mập mạp năm đó tự tay tuyển vào tạp chí của khoa với anh chàng đẹp trai trước mắt cho được.”
Bành Nam có chút không được tự nhiên gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Cũng không phải là quá đẹp trai mà!”
Thang máy đing một tiếng cửa mở ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Đi đến trước cửa phòng Phùng Giai, Bành Nam giả vờ thuận miệng cảm thán: “Không ngờ lại có duyên phận đến như vậy! Học tỷ là khuê mật của chị Hứa Húc.” Nói xong lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô, “Đây là danh thiếp của em.”
Phùng Giai nhận lấy, cúi đầu đưa mắt nhìn, cười gật đầu.
Thấy cô ấy không có biểu hiện gì, Bành Nam lại vội vàng hỏi: “Học tỷ, danh thiếp của chị đâu?”
Phùng Giai lúc này mới phản ứng lại, sờ sờ trong túi một chút, ồ lên một tiếng: “Hình như quên mang theo rồi.”
“Không sao, chị cho em số điện thoại là được rồi.”
Phùng Giai ngẩng đầu, một cây bút và một tập giấy ghi chú không biết đã được chuẩn bị từ lúc nào, đưa đến trước mặt cô ấy.
Cô ấy cười nhận lấy, viết xuống số điện thoại của mình, lúc trả lại cho cậu, còn cố ý nói đùa: “Gặp sau Tiểu Mập.”
Bành Nam nở nụ cười, cất tập giấy ghi chú vào trong túi áo vest, gật đầu: “Gặp lại học tỷ.”
Bách Đông Thanh ôm bó hoa tươi chờ đợi ở cuối thảm đỏ, thì laị hồi hộp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Âm nhạc vang lên, sảnh tiệc vốn đang ồn ào huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người hướng nhìn về phía lối ra vào, chỉ thấy cô dâu trẻ tuổi mặc váy cưới trắng, đi bên cạnh người cha cao to vạm vỡ, bước trên tấm thảm đỏ chậm rãi đi tới. Váy cưới sát đất, trải dài theo từng bước chân, được hai tiểu hoa đồng xinh xắn nâng theo.
Gương mặt của cô dâu được che phủ bởi lớp khăn voan, nhìn qua như là một nụ hoa e ấp, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Có câu nói thời khắc xinh đẹp nhất trong đời người phụ nữ chính là lúc mặc chiếc váy cưới bước trên thảm đò, vào lúc này đây cô dâu của hôn lễ chính là minh chứng xác thực nhứt cho câu nói đấy.
Hứa Húc nhìn qua tấm lụa mỏng, nhìn thấy Bách Đông Thanh đang đứng đợi ở phía cuối của thảm đỏ. Người đàn ông mặc âu phục mang giày da cao ráo điển trai, hoá ra lại có thể làm mù mắt người khác đến như vậy, nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc đến phát hoảng.
Bách Đông Thanh đứng bên này cũng không khá hơn cô là bao, đưa mắt nhìn xem hai cha con càng lúc càng gần, trong nỗi hưng phấn kích động có xen lẫn chút thấp thỏm. Không giống với lúc nhận giấy đăng ký kết hôn, nghi thức hôn lễ, mới làm anh thực sự ý thức được, người anh yêu, từ hôm nay trở đi, cuộc sống tương lai sau này của cô đã hoàn toàn giao phó hết cho anh.
Cha con Hứa gia bước đi trong tiếng nhạc, rốt cuộc cũng đến trước mặt chú rể.
Hứa ba nhận lấy microphone người chủ trì đưa tới, giữ vững phong cách lời ít ý nhiều, cười nói: “Đông Thanh, ba giao con gái bảo bối của ba cho con, con phải đối xử với con bé thật tốt.” Vốn dĩ chỉ định nói đơn giản một chút, sẽ cố gắng kiềm chế, nhưng lúc Hứa ba đặt bàn tay của con gái vào tay Bách Đông Thanh, vành mắt không nhịn được mà đỏ lên, nghẹn ngào bổ sung một câu, “Nếu như con đối xử với con bé có chút nào không tốt, ba nhất định sẽ không tha cho con đâu.”
Bách Đông Thanh trịnh trọng gật đầu, nắm chặt bàn tay của Hứa Húc, gằn từng chữ: “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Hứa Húc thật tốt, sẽ tốt hơn những gì mà ba có thể cho cô ấy.”
Hứa ba lau nước mắt gật gật đầu, nhìn xem người con rể này, lại có chút buồn cười.
Người chủ trì mời hai người bước lên sân khấu. Tiếp theo sau đó là nghi thức đọc lời thề rồi trao đổi nhẫn, hai người đều rất kích động, nhất là Bách Đông Thanh, lúc đeo nhẫn vào tay Hứa Húc, tay run đến mức mém chút nữa đã là rơi nhẫn xuống đất, cũng may anh nhớ rõ hôm nay khách khứa đến tham dự tiệc cưới phần lớn là họ hàng thân thích của Hứa gia, tuyệt đối không thể vì hồi hộp kích động mà làm trò cười cho thiên hạ, làm mất mặt vợ mình cùng với cha mẹ vợ được.
Cho nên dù là vành mắt anh đỏ ửng hốc mắt nóng lên từng đợt, lại cố gắng nhịn xuống không khóc.
Hai người sau khi ôm hôn nhau, nghi thức quan trọng nhất rốt cuộc cũng có thể hoàn thành thuận lợi.
Sau đó là phần mời đại diện cha mẹ hai bên lên phát biểu. Đầu tiên là Hứa ba đại diện bên phía cô dâu lên nói một tràng cảm tạ cùng chúc phúc, sau khi kết thúc, người chủ trì lại mời đại diện cha mẹ bên đàng trai lên phát biểu, hẳn là trước đó cũng không nói rõ, cho nên lúc Hứa ba lên sân khấu lần nữa, người chủ trì hơi sửng sốt một chút vẫn chưa kịp phản ứng.
Hứa ba chủ động cầm microphone lấy qua, đứng trước sân khấu không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tôi biết mọi người hẳn là sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì sao tôi lại lên đây đứng nói lần nữa. Cha mẹ của con rể tôi đã tạ thế nhiều năm rồi, bởi vì cứu người mới hi sinh, con rể tôi kế thừa tính cách của cha nó, là một đứa trẻ vô cùng tốt, cách đây rất lâu, tôi cũng đã xem nó như con ruột của mình, cho nên vừa nãy tôi là đại diện cho cha mẹ bên con gái tôi, bây giờ thì là đại diện cho cha mẹ bên con rể tôi. Từ nay về sau, chúng tôi chính là người nhà của thằng bé. Tôi không hề nghi ngờ, tương lai sau này, thằng bé sẽ đối xử với con gái của tôi rất tốt. Tôi muốn nói với nó là, chúng tôi cũng sẽ yêu thương và bảo vệ nó như cha mẹ ruột vậy, trên đời này thằng bé không còn một thân một mình nữa, còn có chúng tôi làm hậu thuẫn. Từ nay về sau, hai đứa có thể tự do làm việc mình muốn, nếu như có giây phút nào mệt mỏi, thì bến cảng này vẫn tuỳ thời hoan nghênh hai đứa trở về.”
Hứa ba nói xong lời này, Bách Đông Thanh cũng không nhịn được nữa, không còn đề ý đến hình tượng trầm giọng khóc nức nở.
Vốn dĩ Hứa Húc nghe Hứa ba nói những lời này, cũng là cảm động không thôi, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng thất thố của Bách Đông Thanh thì lại dở khóc dở cười, nhanh chóng kéo lấy tay anh vội vàng trấn an.
Sau đó bởi vì cảm xúc của chú rể quá không ổn định, phần mở champange cắt bánh ngọt, cũng chỉ có một mình Hứa Húc hoàn thành, về phần Bách Đông Thanh, đương nhiên là luôn đứng bên cạnh tiếp tục khóc không thành tiếng.
Hứa Húc một mực đắm chìm trong cảm giác hưng phấn, đến lúc tung hoa, vốn định gian lận trực tiếp ném cho Phùng Giai, thế nhưng một đám các cô gái nhỏ em họ em nuôi lại vô cùng tích cực, Phùng Giai cũng không tiện tranh giành với người ta, với lại cô nàng cũng không sốt ruột muốn gả, đương nhiên là giữ phép tránh sang một bên.
Mắt thấy bó hoa đang bay về phía cô nàng, đột nhiên bị ai đó chặn lại, một cánh tay đàn ông thon dài giống như từ trên trời giáng xuống, cướp mất bó hoa.
Mấy cô gái nhỏ đang định kháng nghị với người đàn ông không biết xấu hổ này, Bành Nam vừa cướp được đoá hoa lại vô cùng lịch sự mà nâng hoa đưa cho Phùng Giai, đường đường chính chính nói: “Bó hoa này là cô dâu muốn ném cho phù dâu, mấy cô gái nhỏ các người muốn giành giật với người ta làm gì chứ?”
Đối với trai đẹp, mấy cô gái nhỏ luôn luôn rộng lượng, vài tiếng lầm bầm bất mãn cũng dần chìm xuống, tản đi tứ tán.
Phùng Giai cầm bó hoa buồn cười nhìn về phía Bành Nam nói: “Cám ơn phù rể!”
Bành Nam giả bộ không mấy để ý nhún nhún vài, vẻ mặt bình tĩnh đi sau lưng cô nàng, đi cùng với cô nàng hộ tống cô dâu chú rể mời rượu tân khách.
Hơn trăm bàn tiệc, đương nhiên cũng chỉ kính rượu tượng trưng mấy bàn họ hàng rồi khách quý. Cảm xúc của Bách Đông Thanh cũng đã hồi phục, trở lại là một chú rể đẹp trai phong độ ngời ngời, chỉ là đôi mắt có hơi sưng đỏ nhìn qua có chút buồn cười. Tiệc rượu vẫn còn tiếp tục dông dài, sau khi ăn uống no say mời rượu xong xuôi đâu đấy, thì chính thức tuyên bố kết thúc.
Lúc trở lại phòng tổng thống của khách sạn, cả người đã mệt mỏi gần chết, Hứa Húc cũng không thèm thay quần áo, dửng dưng nằm phủ lên trên chiếc giường lớn rải đầy cánh hoa hồng.
Bách Đông Thanh mang đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ cởi áo khoác, nặng nề ngả người xuống bên cạnh cô, đưa tay vén sợi tóc của cô ra sau tai, khoé miệng cong cong, bình tĩnh nhìn cô, nhưng vẫn không nói lời nào.
Hứa Húc mở to mắt, cười nói: “Em cũng đã đoán được là anh sẽ kích động phát khóc, nhưng mà không ngờ lại khóc dữ dội đến như vậy. Lúc đầu em cũng bị ba em làm cho cảm động, nhưng mà nhìn anh khóc bù lu bù loa như vậy, mém chút nữa là đã bật cười rồi.”
Bách Đông Thanh xoay người nằm song song với cô, hỏi: “Có phải là mất mặt lắm không?”
Hứa Húc cười: “… Cũng không hẳn, còn rất đáng yêu.”
Bách Đông Thanh liếc mắt nhìn cô: “Em cảm thấy từ này dùng để chỉ một người đàn ông đầu ba thì thích hợp sao?”
“Nhưng mà đáng yêu thật mà! Em rất thích.”
Bách Đông Thanh đầu hàng: “Vậy thì được!” Trầm mặc trong chốc lát, lại nói, “Lúc ba nói những lời kia, anh thật sự rất cảm động, chính là … Nói thế nào nhỉ? Đột nhiên cảm giác được mình không còn là cô nhi nữa.”
Hứa Húc quay đầu nằm sấp lên người anh: “Đương nhiên, sao em có thể để anh thành cô nhi được chứ?”
Bách Đông Thanh nhìn thẳng vào mắt cô, ôm chặt cô trong lòng mình, khoé miệng cong cong, không nói thêm gì nữa.
Hai người cứ như vậy dán sát vào nhau một lúc lâu, Hứa Húc chọc chọc anh: “Đừng ngủ vội, thay đồ tắm rửa mới ngủ ngon được.”
Bách Đông Thanh giật mình bừng tỉnh gật gật đầu, ôm lấy cô: “Không sai, nghỉ ngơi thật tốt chuẩn bị thể lực, buổi tối còn làm việc.”
“Hả?”
“Động phòng hoa chúc chứ làm gì!”
*
Tiệc rượu kết thúc, Phùng Giai cũng đã hoàn thành vai trò phù dâu đang đợi thang máy chuẩn bị về phòng khách sạn.
“Đợi đã!”
Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một cánh tay dài vươn ra chặn lại, cửa thang máy lại mở ra một lần nữa.
“Á? Là anh phù rể à!” Phùng Giai nở nụ cười tươi nhìn về phía đối phương đang đi tới có ý chào hỏi.
Bành Nam có chút không được tự nhiên gãi gãi lỗ tai, giả bộ bình tĩnh bước đến.
“Là vầy học tỷ, em tên là Bành Nam, là trợ lý của luật sư Bách.”
Phùng Giai gật đầu: “Tôi có nghe nói qua.”
Bành Nam tiếp tục nói: “Em tốt nghiệp Học viện Luật Giang Đại, sau chị hai khoá.”
“Á? Thật sao? Chuyện này tôi thật sự không biết, xin chào học đệ nhé!”
Bành Nam gãi gãi đầu: “Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, chị còn nhớ không?”
“Thật sao?” Phùng Giai đánh giá người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này từ trên xuống dưới. Cô ấy có nghe Hứa Húc nói qua, trợ lý của Bách Đông Thanh là nghiên cứu sinh tốt nghiệp năm nay, hẳn là do quanh năm bút sách, mặc dù tuổi tác không còn quá trẻ, thế nhưng cả người vẫn luôn dạt dào hơi thở thanh xuân, chỉ là sau khi cô ấy vào đại học chừng hai năm, cuộc sống trôi qua cũng không phải là quá tốt, cũng không có tâm tư nào mà để ý trai đẹp, cho nên đối với người đàn ông trước mắt không hề có bất kỳ ấn tượng nào.
Bành Nam nói: “Lúc ấy tạp chí của học viện tuyển cộng tác viên, chị đã tuyển em đấy.”
Phùng Giai vẫn không thể nhớ ra, đúng là lúc đại học cô ấy có làm uỷ viên cho tạp chí của học viện, lúc tuyển cộng tác viên vào năm ba đúng là do cô phụ trách, chỉ là sau khi tuyển được người rồi, thì cô cũng từ chức rời khỏi, cho nên cũng không nhớ quá rõ là đã tuyển những ai, nghe được cậu ấy nói, cũng chỉ có thể lắc đầu xin lỗi.
Bành Nam cũng không hẳn là thất vọng, tiếp tục cười nói: “Lúc ấy em hơi mập, cũng phải hai trăm cân*, đừng nói đến việc có thể ăn hết ba tô mì thịt bò, lúc tốt nghiệp đại học mới bắt đầu giảm cân. Chị không nhớ được cũng rất bình thường.”
*1 cân Trung Quốc = 0.5kg
Phùng Giai lúc này lại có chút ấn tượng, hơi ngờ vực hỏi: “Tôi nhớ rồi, cậu là … Bành Tiểu Mập?”
Bành Nam cười tủm tỉm gật đầu: “Vâng, chính là em.”
Phùng Giai bật cười lắc đầu: “Trời đất ơi, nếu cậu không nói, tôi vốn không thể nào liên hệ được tiểu mập mạp năm đó tự tay tuyển vào tạp chí của khoa với anh chàng đẹp trai trước mắt cho được.”
Bành Nam có chút không được tự nhiên gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Cũng không phải là quá đẹp trai mà!”
Thang máy đing một tiếng cửa mở ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Đi đến trước cửa phòng Phùng Giai, Bành Nam giả vờ thuận miệng cảm thán: “Không ngờ lại có duyên phận đến như vậy! Học tỷ là khuê mật của chị Hứa Húc.” Nói xong lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô, “Đây là danh thiếp của em.”
Phùng Giai nhận lấy, cúi đầu đưa mắt nhìn, cười gật đầu.
Thấy cô ấy không có biểu hiện gì, Bành Nam lại vội vàng hỏi: “Học tỷ, danh thiếp của chị đâu?”
Phùng Giai lúc này mới phản ứng lại, sờ sờ trong túi một chút, ồ lên một tiếng: “Hình như quên mang theo rồi.”
“Không sao, chị cho em số điện thoại là được rồi.”
Phùng Giai ngẩng đầu, một cây bút và một tập giấy ghi chú không biết đã được chuẩn bị từ lúc nào, đưa đến trước mặt cô ấy.
Cô ấy cười nhận lấy, viết xuống số điện thoại của mình, lúc trả lại cho cậu, còn cố ý nói đùa: “Gặp sau Tiểu Mập.”
Bành Nam nở nụ cười, cất tập giấy ghi chú vào trong túi áo vest, gật đầu: “Gặp lại học tỷ.”
Danh sách chương