Bởi vì không cần quan tâm quá nhiều đến vấn đề lợi nhuận, cho nên việc làm ăn của văn phòng luật cũng có thể nói là thuận lợi. Mặc dù không còn chống lưng hoành tráng và cũng không có nhiều khách hàng giàu có tìm tới cửa, nhưng mà có rất nhiều người bình thường vì nghe được danh tiếng mà đến, có không ít người dính dáng vào các vụ án hình sự ở thế bị động, như là những vụ án liên quan đến phụ nữ và trẻ vị thành niên, dần dần trở thành số đông chủ đạo.
Trừ những vụ án đó ra, còn có những bản án tố tụng dân sự hình sự, người bị hại cũng cần phải thuê luật sư. Mặc dù tiền phí của mỗi vụ án rất thấp, thế nhưng cũng không hề thiếu thốn nguồn vụ án, cộng thêm chi phí của văn phòng luật tư nhân cũng không cao, tuy không thu vào được một số tiền lớn, nhưng mà thời gian vừa qua cuộc sống của luật sư cũng không đến nỗi tệ. Quan trọng nhất là hoạt động của Quỹ viện trợ pháp lý đã làm rất tốt, danh tiếng nhanh chóng vang xa.
Cái cảm giác thành tựu sau khi có thể giúp đỡ nhiều người như vậy, đối với Bách Đông Thanh hay Hứa Húc mà nói, đều ý nghĩa hơn kiếm tiền rất nhiều.
Đương nhiên, bởi vì nhiều bản án, người tìm đến cửa yêu cầu giúp đỡ cũng nhiều, Bách Đông Thanh dường như không hề từ chối bất kỳ ai, mấy người bọn họ làm việc ở văn phòng luật nho nhỏ này ngày nào cũng bận rộn như con quay. Hôn lễ của hai người đành phải dời đến mùa xuân năm sau.
Qua tết, vì để chuẩn bị cho hôn lễ, càng là bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Nhận được lời mời đi ăn cơm từ Phùng Giai, Hứa Húc cố gắng lắm mới có thể dành ra nửa ngày rảnh rỗi công việc.
“Trời đất ơi! Khoảng thời gian này bận bịu chết mất thôi!” Sau khi vội vàng chạy tới quán cà phê ngồi xuống, cô rót ly nước gấp gáp uống một ngụm, lúc này mới có thể bình ổn được hơi thở.
Phùng Giai cười: “Cậu đấy mới mở văn phòng luật được mấy tháng, danh tiếng đã vang xa như vậy, bận bịu cũng đáng mà!”
Hứa Húc cười hì hì: “Quen biết không ít bạn bè làm trong giới truyền thông vẫn rất có lợi, sắp xếp vài lần phỏng vấn, xem như được quảng cáo miễn phí, không thôi thì cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Nhưng mà ba tớ tài trợi Quỹ trợ giúp pháp lý, cũng giới thiệu không ít khách hàng tới cửa.”
Phùng Giai gật đầu, từ sâu tận đáy lòng vui vẻ vì cô: “Thật tốt quá!”
Hứa Húc hỏi: “Còn cậu thì sao? Làm việc ở Thanh Hoà thế nào rồi?”
Thanh Hoà vốn là một văn phòng luật quy mô không tệ lắm, sau khi Lâm thị xảy ra chuyện, Phùng Giai liền từ chức chuyển sang bên Thanh Hoà làm luật sư.
Phùng Giai cười: “Rất tốt, suôn sẻ hơn rất nhiều so với tớ tưởng tượng. Chỉ là … Cậu cũng biết tớ làm về mảng dân sự thương nghiệp, vì nguồn cung vụ án, không thể không tham gia các buổi xã giao lớn nhỏ.”
Hứa Húc thở dài: “Chuyện này cũng không thể tránh khỏi mà. Đúng rồi, cậu và Quách Minh giờ sao rồi?”
Trước đó Phùng Giai đã cân nhắc đến chuyện chia tay, nhưng đúng lúc Lâm thị xảy ra chuyện, chuyện làm ăn của công ty Quách Minh bị ảnh hưởng, sự nghiệp bị đả kích lớn, cô ấy lại mềm lòng bỏ qua.
Hứa Húc cảm thấy người bạn này của mình cái gì cũng tốt, chỉ là trong mối quan hệ này, sợ rằng đây là một vết nhơ ngay cả chính cô ấy cũng không lường trước được. Cô không biết cô ấy còn bao nhiêu tình cảm đối với Quách Minh, nhưng đã quá rõ ràng là cô ấy đã bị che mắt bởi lòng tốt mà cô ấy nhận được khi gia đình gặp khó khăn lúc ấy.
Phùng Giai trầm mặc một lát, có chút khó xử cười cười: “Mặc dù biết người này đã hoàn toàn thay đổi từ lâu, nhưng mà cảm giác quen thuộc thật sự rất đáng sợ, ở bên nhau nhiều năm như vậy, nếu thật sự muốn chia tay, cũng không khác gì cắt mất một miếng thịt vậy. Tớ biết cậu chướng mắt Quách Minh, thật ra tớ cũng không ưa gì anh ta, chỉ là tính ỷ lại của phụ nữ rất phiền phức, vậy mà tớ lại là một người có tính ỷ lại sợ thay đổi mới khổ.”
Hứa Húc thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm nghị nói: “Cậu nói những lời này tớ không có cách nào đồng cảm cho được, với tớ mà nói, nếu như một mốt quan hệ mà không cảm thấy vui vẻ, tớ chắc chắn sẽ vứt bỏ không chút do dự.”
Phùng Giai cười hỏi: “Nếu như người đó là Bách Đông Thanh thì sao?”
“Vậy thì chắc chắn sẽ không.” Nhắc đến Bách Đông Thanh, tâm trạng của Hứa Húc không hiểu sao liền cảm thấy tốt hơn, có chút đắc ý nói, “Bởi vì anh ấy sẽ không làm tớ không vui.”
Phùng Giai khịt khịt mũi về phía cô: “Biết luật sư Bách nhà cậu tốt rồi, cậu đừng có phát cơm chó trước mặt tớ nữa.”
Hứa Húc cười: “Đó là bởi vì tớ cũng hi vọng cậu có thể mở lòng mình ra, đừng tự o bế bản thân không vượt qua được chính mình, con người trước tiên phải yêu chính bản thân mình, mới có thể thật lòng yêu người khác.”
Phùng Giai gật đầu: “Hiểu rõ hiểu rõ!”
Hai người nói chuyện trong chốc lát, điện thoại của Phùng Giai đột nhiên đổ chuông. Cô nàng đứa mắt nhìn số điện thoại, nhận máy: “Có việc?”
Đầu kia truyền đến giọng nói của Quách Minh: “Buổi tối em để trống chút thời gian, chúng ta cùng đi ăn với Trần tổng một bữa cơm.”
“Là cái người Trần tổng mới gặp hồi đầu tuần đấy à?”
“Ừ, nếu như ông ấy chịu ký hợp đồng, công ty liền có thể vượt qua giai đoạn khó khăn, bữa cơm tối nay rất quan trọng, ông ấy bảo muốn em cùng đi.”
Phùng Giai hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng: “Lần trước ăn cơm thái độ của Trần tổng đối với em không phải anh không biết, có mấy lần còn muốn đụng tay đụng chân. Anh vì chuyện làm ăn mà nén giận, em không trách anh, nhưng mà bây giờ anh còn muốn em cùng đi ăn cơm với các người? Anh coi em là bạn gái anh, hay là gái hầu rượu miễn phí?”
“Không phải … Anh đây không phải là bởi vì công ty hiện giờ đang rất khó khăn sao? Nếu mà còn không ký được hợp đồng nữa thì cũng chỉ có thể đóng cửa mà thôi. Không có tiền chúng ta lấy gì kết hôn? Chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà, em là bạn gái của anh, sao anh có thể để em bị người ta khi dễ được chứ.”
Phùng Giai nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu: “Lúc trước với Lâm Khải Kiệt anh cũng đã nói như vậy, nếu như không phải em tốt số, thì trên danh sách những người bị hại kia cũng đã có tên của em rồi.”
Quách Minh tiếp tục giải thích: “Anh thật sự không biết Lâm Khải Kiệt là loại người đê tiện như vậy, một tên công tử con nhà giàu muốn loại phụ nữ nào mà không có, cần gì phải sử dụng đến những thủ đoạn xấu xa như vậy, ai có thể ngờ được chứ?”
Tâm Phùng Giai đã trở nên nguội lạnh, cô vẫn luôn thuyết phục chính mình, Quách Minh chỉ là bởi vì gia cảnh không tốt, cho nên chỉ thấy cái lợi trước mắt mà thôi, thế nhưng tam quan của anh ta đã thối nát đến mức này, ngoại trừ tiền ra, anh ta đã không nhìn thấy gì khác nữa.
Cô ấy thở dài, nhàn nhạt nói: “Bữa xã giao hôm nay tôi sẽ không đi với anh nữa, sau này tôi cũng sẽ không đi cùng anh. Quách Minh, đã đến nước này rồi, chúng ta chia tay đi, chúc anh có thể đạt được như nguyện trở nên giàu có như anh mong muốn.”
“Em nói cái gì?” Quách Minh ở đầu dây bên kia dường như có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi nói chúng ta chia tay đi.”
“Giai Giai, em đừng nói đùa!” Nói xong đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi, “Có phải gần đây em đi xã giao nhiềi, gặp được nhiều người có tiền có quyền, nên xem thường kẻ khố rách áo ôm như anh có phải không?”
Phùng Giai nghe được những lời này của anh ta, chỉ cảm thấy buồn cười: “Anh nhìn lại bản thân anh xem, chuyện gì cũng dùng tiền để so sánh, không cảm thấy rất rẻ tiền sao? Tôi muốn tìm kẻ có tiền thì đã tìm từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ. Tôi chỉ cảm thấy quá thất vọng với anh rồi.”
“Em tưởng rằng anh muốn liều mạng kiếm tiền sao? Còn không phải là vì tương lai của chúng ta sao! Cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, cũng không mất miếng thịt nào, em làm giá như vậy để làm gì? Chính em cũng đi không ít buổi xã giao, anh không tin em không để cho người ta sở qua chạm qua, không chừng chuyện không nên làm đều làm cả rồi, nếu không thì làm sao chỉ vừa gia nhập Thanh Hoà có vài tháng, em lại nhận được nhiều bản án như vậy!”
Một nửa trái tim còn lại của Phùng Giai cũng nhanh chóng đóng băng, ngay cả giải thích cũng lười nói với anh ta, lãnh đạm nói: “Cứ như vậy đi!”
Nói xong không chút do dự đã cúp điện thoại.
Hứa Húc nháy mắt vài cái nhìn cô nàng, trong điện thoại đã nói những gì, cô đều nghe được loáng thoáng, nhưng mà lời Phùng Giai nói, cô nghe không sót một chữ, có chút không thể tin được hỏi: “Cậu cứ như vậy mà nói chia tay rồi?”
Phùng Giai gật đầu, cười khổ nói: “Anh ta muốn tớ cùng anh ta đi ăn cơm với một khách hàng tiềm năng, nhưg mà lần trước tên đàn ông kia đã có ý đồ xấu đối với tớ rồi, anh ta cũng nhìn thấy.”
Hứa Húc giận dữ: “Anh ta biết tên đàn ông kia có ý đồ với cậu, mà còn bảo cậu cùng đi ăn cơm sao? Anh ta xem cậu là loại người nào chứ? Đây còn là đàn ông sao?”
Phùng Giai trầm mặc một lát, có chút tự giễu nói: “Chuyện này chỉ có thể nói rõ anh ta không hề yêu tớ, chỉ cần một người đàn ông vẫn còn chút tình cảm với người phụ nữ, chắc chắn sẽ không đề nghị loại chuyện như thế này.”
Hứa Húc vẫn có chút không chắc chắn: “Cậu cứ như vậy mà quyết định chia tay à?”
Phùng Giai như trút được gánh nặng thở phào một cái, cười nói: “Cậu xem thường tớ sao? Tuy rằng trong lòng tớ đã nghĩ đến chuyện chia tay này rất nhiều lần rồi, nhưng lần này là lần đầu tiên chính miệng nói ra.” Cô ấy đừng dậy, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Để chứng tỏ lòng quyết tâm, tớ hiện giờ nhân lúc Quách Minh không có ở nhà, dọn đồ đạc của mình đi khỏi, tuyệt đối không chừa đường lui cho chính mình.”
Hứa Húc cười gật đầu: “Tớ ủng hộ cậu! Cần tớ giúp gì không?”
Phùng Giai lắc đầu: “Tớ không nhẫn tâm bắt cậu làm chân sai vặt, nếu để đại luật sư Bách biết được thì không phải đau lòng chết mất sao. Tớ gọi em tớ là được rồi, nó cũng đã trông mong tớ chia tay từ lâu rồi.”
Hứa Húc cười ha ha, ra dấu cố lên về phía cô nàng: “Chúc Phùng đại mỹ nhân của chúng ta bắt đầu lại một hành trình mới, tiến lên trở thành bạch phú mỹ, cưới được cao phú soái.”
Phùng Giai cũng cười: “Có phải cao phú soái hay không không quan trọng, chủ yếu vẫn là nên có nhân phẩm tốt.”
Hứa Húc gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy vậy, Đông Thanh nhà tớ cũng rất tốt, mặc dù không nhiều tiền như vậy, nhưng về mặt nhân phẩm đốt đuốc tìm vạn dặm thật không có người thứ hai.”
Phùng Giai làm vẻ mặt cạn lời đối với cô: “Dáng vẻ cuồng chồng này của cậu, tớ thực không chịu nổi, tớ đi đây.” Quay người đi vài bước, lại quay đầu cười nói, “Đúng rồi, trang phục phù dâu của tớ nhớ làm nhỏ đi một size. Tớ phải dùng trạng thái tốt nhất đi tham dự hôn lễ của cậu, phải luôn chuẩn bị sẵn sàng, biết đâu có thể gặp được chân mệnh thiên tử của tớ thì sao!”
Trừ những vụ án đó ra, còn có những bản án tố tụng dân sự hình sự, người bị hại cũng cần phải thuê luật sư. Mặc dù tiền phí của mỗi vụ án rất thấp, thế nhưng cũng không hề thiếu thốn nguồn vụ án, cộng thêm chi phí của văn phòng luật tư nhân cũng không cao, tuy không thu vào được một số tiền lớn, nhưng mà thời gian vừa qua cuộc sống của luật sư cũng không đến nỗi tệ. Quan trọng nhất là hoạt động của Quỹ viện trợ pháp lý đã làm rất tốt, danh tiếng nhanh chóng vang xa.
Cái cảm giác thành tựu sau khi có thể giúp đỡ nhiều người như vậy, đối với Bách Đông Thanh hay Hứa Húc mà nói, đều ý nghĩa hơn kiếm tiền rất nhiều.
Đương nhiên, bởi vì nhiều bản án, người tìm đến cửa yêu cầu giúp đỡ cũng nhiều, Bách Đông Thanh dường như không hề từ chối bất kỳ ai, mấy người bọn họ làm việc ở văn phòng luật nho nhỏ này ngày nào cũng bận rộn như con quay. Hôn lễ của hai người đành phải dời đến mùa xuân năm sau.
Qua tết, vì để chuẩn bị cho hôn lễ, càng là bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Nhận được lời mời đi ăn cơm từ Phùng Giai, Hứa Húc cố gắng lắm mới có thể dành ra nửa ngày rảnh rỗi công việc.
“Trời đất ơi! Khoảng thời gian này bận bịu chết mất thôi!” Sau khi vội vàng chạy tới quán cà phê ngồi xuống, cô rót ly nước gấp gáp uống một ngụm, lúc này mới có thể bình ổn được hơi thở.
Phùng Giai cười: “Cậu đấy mới mở văn phòng luật được mấy tháng, danh tiếng đã vang xa như vậy, bận bịu cũng đáng mà!”
Hứa Húc cười hì hì: “Quen biết không ít bạn bè làm trong giới truyền thông vẫn rất có lợi, sắp xếp vài lần phỏng vấn, xem như được quảng cáo miễn phí, không thôi thì cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Nhưng mà ba tớ tài trợi Quỹ trợ giúp pháp lý, cũng giới thiệu không ít khách hàng tới cửa.”
Phùng Giai gật đầu, từ sâu tận đáy lòng vui vẻ vì cô: “Thật tốt quá!”
Hứa Húc hỏi: “Còn cậu thì sao? Làm việc ở Thanh Hoà thế nào rồi?”
Thanh Hoà vốn là một văn phòng luật quy mô không tệ lắm, sau khi Lâm thị xảy ra chuyện, Phùng Giai liền từ chức chuyển sang bên Thanh Hoà làm luật sư.
Phùng Giai cười: “Rất tốt, suôn sẻ hơn rất nhiều so với tớ tưởng tượng. Chỉ là … Cậu cũng biết tớ làm về mảng dân sự thương nghiệp, vì nguồn cung vụ án, không thể không tham gia các buổi xã giao lớn nhỏ.”
Hứa Húc thở dài: “Chuyện này cũng không thể tránh khỏi mà. Đúng rồi, cậu và Quách Minh giờ sao rồi?”
Trước đó Phùng Giai đã cân nhắc đến chuyện chia tay, nhưng đúng lúc Lâm thị xảy ra chuyện, chuyện làm ăn của công ty Quách Minh bị ảnh hưởng, sự nghiệp bị đả kích lớn, cô ấy lại mềm lòng bỏ qua.
Hứa Húc cảm thấy người bạn này của mình cái gì cũng tốt, chỉ là trong mối quan hệ này, sợ rằng đây là một vết nhơ ngay cả chính cô ấy cũng không lường trước được. Cô không biết cô ấy còn bao nhiêu tình cảm đối với Quách Minh, nhưng đã quá rõ ràng là cô ấy đã bị che mắt bởi lòng tốt mà cô ấy nhận được khi gia đình gặp khó khăn lúc ấy.
Phùng Giai trầm mặc một lát, có chút khó xử cười cười: “Mặc dù biết người này đã hoàn toàn thay đổi từ lâu, nhưng mà cảm giác quen thuộc thật sự rất đáng sợ, ở bên nhau nhiều năm như vậy, nếu thật sự muốn chia tay, cũng không khác gì cắt mất một miếng thịt vậy. Tớ biết cậu chướng mắt Quách Minh, thật ra tớ cũng không ưa gì anh ta, chỉ là tính ỷ lại của phụ nữ rất phiền phức, vậy mà tớ lại là một người có tính ỷ lại sợ thay đổi mới khổ.”
Hứa Húc thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm nghị nói: “Cậu nói những lời này tớ không có cách nào đồng cảm cho được, với tớ mà nói, nếu như một mốt quan hệ mà không cảm thấy vui vẻ, tớ chắc chắn sẽ vứt bỏ không chút do dự.”
Phùng Giai cười hỏi: “Nếu như người đó là Bách Đông Thanh thì sao?”
“Vậy thì chắc chắn sẽ không.” Nhắc đến Bách Đông Thanh, tâm trạng của Hứa Húc không hiểu sao liền cảm thấy tốt hơn, có chút đắc ý nói, “Bởi vì anh ấy sẽ không làm tớ không vui.”
Phùng Giai khịt khịt mũi về phía cô: “Biết luật sư Bách nhà cậu tốt rồi, cậu đừng có phát cơm chó trước mặt tớ nữa.”
Hứa Húc cười: “Đó là bởi vì tớ cũng hi vọng cậu có thể mở lòng mình ra, đừng tự o bế bản thân không vượt qua được chính mình, con người trước tiên phải yêu chính bản thân mình, mới có thể thật lòng yêu người khác.”
Phùng Giai gật đầu: “Hiểu rõ hiểu rõ!”
Hai người nói chuyện trong chốc lát, điện thoại của Phùng Giai đột nhiên đổ chuông. Cô nàng đứa mắt nhìn số điện thoại, nhận máy: “Có việc?”
Đầu kia truyền đến giọng nói của Quách Minh: “Buổi tối em để trống chút thời gian, chúng ta cùng đi ăn với Trần tổng một bữa cơm.”
“Là cái người Trần tổng mới gặp hồi đầu tuần đấy à?”
“Ừ, nếu như ông ấy chịu ký hợp đồng, công ty liền có thể vượt qua giai đoạn khó khăn, bữa cơm tối nay rất quan trọng, ông ấy bảo muốn em cùng đi.”
Phùng Giai hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng: “Lần trước ăn cơm thái độ của Trần tổng đối với em không phải anh không biết, có mấy lần còn muốn đụng tay đụng chân. Anh vì chuyện làm ăn mà nén giận, em không trách anh, nhưng mà bây giờ anh còn muốn em cùng đi ăn cơm với các người? Anh coi em là bạn gái anh, hay là gái hầu rượu miễn phí?”
“Không phải … Anh đây không phải là bởi vì công ty hiện giờ đang rất khó khăn sao? Nếu mà còn không ký được hợp đồng nữa thì cũng chỉ có thể đóng cửa mà thôi. Không có tiền chúng ta lấy gì kết hôn? Chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà, em là bạn gái của anh, sao anh có thể để em bị người ta khi dễ được chứ.”
Phùng Giai nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu: “Lúc trước với Lâm Khải Kiệt anh cũng đã nói như vậy, nếu như không phải em tốt số, thì trên danh sách những người bị hại kia cũng đã có tên của em rồi.”
Quách Minh tiếp tục giải thích: “Anh thật sự không biết Lâm Khải Kiệt là loại người đê tiện như vậy, một tên công tử con nhà giàu muốn loại phụ nữ nào mà không có, cần gì phải sử dụng đến những thủ đoạn xấu xa như vậy, ai có thể ngờ được chứ?”
Tâm Phùng Giai đã trở nên nguội lạnh, cô vẫn luôn thuyết phục chính mình, Quách Minh chỉ là bởi vì gia cảnh không tốt, cho nên chỉ thấy cái lợi trước mắt mà thôi, thế nhưng tam quan của anh ta đã thối nát đến mức này, ngoại trừ tiền ra, anh ta đã không nhìn thấy gì khác nữa.
Cô ấy thở dài, nhàn nhạt nói: “Bữa xã giao hôm nay tôi sẽ không đi với anh nữa, sau này tôi cũng sẽ không đi cùng anh. Quách Minh, đã đến nước này rồi, chúng ta chia tay đi, chúc anh có thể đạt được như nguyện trở nên giàu có như anh mong muốn.”
“Em nói cái gì?” Quách Minh ở đầu dây bên kia dường như có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi nói chúng ta chia tay đi.”
“Giai Giai, em đừng nói đùa!” Nói xong đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi, “Có phải gần đây em đi xã giao nhiềi, gặp được nhiều người có tiền có quyền, nên xem thường kẻ khố rách áo ôm như anh có phải không?”
Phùng Giai nghe được những lời này của anh ta, chỉ cảm thấy buồn cười: “Anh nhìn lại bản thân anh xem, chuyện gì cũng dùng tiền để so sánh, không cảm thấy rất rẻ tiền sao? Tôi muốn tìm kẻ có tiền thì đã tìm từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ. Tôi chỉ cảm thấy quá thất vọng với anh rồi.”
“Em tưởng rằng anh muốn liều mạng kiếm tiền sao? Còn không phải là vì tương lai của chúng ta sao! Cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, cũng không mất miếng thịt nào, em làm giá như vậy để làm gì? Chính em cũng đi không ít buổi xã giao, anh không tin em không để cho người ta sở qua chạm qua, không chừng chuyện không nên làm đều làm cả rồi, nếu không thì làm sao chỉ vừa gia nhập Thanh Hoà có vài tháng, em lại nhận được nhiều bản án như vậy!”
Một nửa trái tim còn lại của Phùng Giai cũng nhanh chóng đóng băng, ngay cả giải thích cũng lười nói với anh ta, lãnh đạm nói: “Cứ như vậy đi!”
Nói xong không chút do dự đã cúp điện thoại.
Hứa Húc nháy mắt vài cái nhìn cô nàng, trong điện thoại đã nói những gì, cô đều nghe được loáng thoáng, nhưng mà lời Phùng Giai nói, cô nghe không sót một chữ, có chút không thể tin được hỏi: “Cậu cứ như vậy mà nói chia tay rồi?”
Phùng Giai gật đầu, cười khổ nói: “Anh ta muốn tớ cùng anh ta đi ăn cơm với một khách hàng tiềm năng, nhưg mà lần trước tên đàn ông kia đã có ý đồ xấu đối với tớ rồi, anh ta cũng nhìn thấy.”
Hứa Húc giận dữ: “Anh ta biết tên đàn ông kia có ý đồ với cậu, mà còn bảo cậu cùng đi ăn cơm sao? Anh ta xem cậu là loại người nào chứ? Đây còn là đàn ông sao?”
Phùng Giai trầm mặc một lát, có chút tự giễu nói: “Chuyện này chỉ có thể nói rõ anh ta không hề yêu tớ, chỉ cần một người đàn ông vẫn còn chút tình cảm với người phụ nữ, chắc chắn sẽ không đề nghị loại chuyện như thế này.”
Hứa Húc vẫn có chút không chắc chắn: “Cậu cứ như vậy mà quyết định chia tay à?”
Phùng Giai như trút được gánh nặng thở phào một cái, cười nói: “Cậu xem thường tớ sao? Tuy rằng trong lòng tớ đã nghĩ đến chuyện chia tay này rất nhiều lần rồi, nhưng lần này là lần đầu tiên chính miệng nói ra.” Cô ấy đừng dậy, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Để chứng tỏ lòng quyết tâm, tớ hiện giờ nhân lúc Quách Minh không có ở nhà, dọn đồ đạc của mình đi khỏi, tuyệt đối không chừa đường lui cho chính mình.”
Hứa Húc cười gật đầu: “Tớ ủng hộ cậu! Cần tớ giúp gì không?”
Phùng Giai lắc đầu: “Tớ không nhẫn tâm bắt cậu làm chân sai vặt, nếu để đại luật sư Bách biết được thì không phải đau lòng chết mất sao. Tớ gọi em tớ là được rồi, nó cũng đã trông mong tớ chia tay từ lâu rồi.”
Hứa Húc cười ha ha, ra dấu cố lên về phía cô nàng: “Chúc Phùng đại mỹ nhân của chúng ta bắt đầu lại một hành trình mới, tiến lên trở thành bạch phú mỹ, cưới được cao phú soái.”
Phùng Giai cũng cười: “Có phải cao phú soái hay không không quan trọng, chủ yếu vẫn là nên có nhân phẩm tốt.”
Hứa Húc gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy vậy, Đông Thanh nhà tớ cũng rất tốt, mặc dù không nhiều tiền như vậy, nhưng về mặt nhân phẩm đốt đuốc tìm vạn dặm thật không có người thứ hai.”
Phùng Giai làm vẻ mặt cạn lời đối với cô: “Dáng vẻ cuồng chồng này của cậu, tớ thực không chịu nổi, tớ đi đây.” Quay người đi vài bước, lại quay đầu cười nói, “Đúng rồi, trang phục phù dâu của tớ nhớ làm nhỏ đi một size. Tớ phải dùng trạng thái tốt nhất đi tham dự hôn lễ của cậu, phải luôn chuẩn bị sẵn sàng, biết đâu có thể gặp được chân mệnh thiên tử của tớ thì sao!”
Danh sách chương