Tin phu phụ Thẩm gia và đứa bé mới sinh đã chết làm người ta phải ớn lạnh.

Sở Huyền Dịch quay đầu lại, chỉ thấy một nhóm hai mươi người, không thiếu một người, đều vừa mới từ trong phòng đi ra.

Mỗi gian phòng bọn họ ở có ít nhất ba hộ vệ trông coi. Hiện tại nhìn tất cả hộ vệ trông coi đều không có gì khác thường, hơn nữa ánh mắt nhìn bọn họ cũng đầy kinh ngạc và dò xét.

Hộ vệ trả lời Đại Tư Mệnh, đêm qua không có gì khác thường, cũng không có chỗ nào sơ suất. Đại Tư Mệnh bi phẫn, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Không phải có người phá mệnh hay sao? Sao còn để cho ác ma đắc thủ chứ!?"

Hoa Linh Cơ trốn ở sau lưng Sở Huyền Dịch, nhìn những người xung quanh, bao gồm cả các đồng môn, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chỉ có nàng và Phương Mộ Tiên, Phong Ma Bình biết, tu sĩ “ác ma” trời định không ẩn thân, mà là ở trong nhóm hai mươi người bọn họ!

Ánh mắt nàng bất an lướt qua động thái của mọi người.

Là ai đây?

Thường ngày mang dáng vẻ hiền lành dễ ở chung, sau lưng lại làm ra chuyện độc ác như thế!

Sở Huyền Dịch hành lễ, thỉnh cầu nói: “Tại hạ có thể đến Thẩm gia xem xét một phen được không?”

Đại Tư Mệnh suy nghĩ hồi lâu, dường như không có chút manh mối ​​gì, chỉ có thể chấp nhận sự giúp đỡ của Sở Huyền Dịch: “Trong đám người này, lão phu chỉ tin tưởng mỗi ngươi, nhưng cũng chỉ tin ba phần. Cho nên ngươi chỉ được đi một mình, những người khác chờ ở đây. Để bọn họ đứng giữa trời đất, không được rời khỏi nửa bước!”

Dù sao thì ác ma cũng theo mọi người vào Hoa Cái Tiên trang, cho nên mọi người đều cảm thấy thẹn trong lòng, không ai phản bác.

Nhiệm vụ cấp bách nhất không phải là xóa bỏ hiềm nghi của mình, mà là mau chóng bắt được hung thủ, để tất cả chân tướng được phơi bày!

Sở Huyền Dịch gật đầu, sau khi dặn dò mọi người mấy câu thì đi theo Đại Tư Mệnh mau chóng rời đi.

Những người còn lại đều ở trong sân, không đến mức bàng hoàng, nhưng nỗi lòng cũng đã rối loạn.

Y Duyệt thắc mắc: “Chẳng lẽ câu “theo mệnh, chết” bia đá kia viết là vì ác ma mà chết sao?”

“Chưa chắc.” Thụy Huy sư huynh lắc đầu: “Việc này quá kỳ lạ, phu phụ Thẩm gia không thể không biết ngày chết của mình được, mà bọn họ lại không may gặp phải thủ đoạn độc ác, điều này rõ ràng đã vi phạm điều hiện trên tấm bia đá Mệnh Lý. Xem ra câu mà hôm qua Thẩm phu nhân nói kia đã ứng nghiệm rồi.”

"Câu nào?"

“Tấm bia đá Mệnh Lý không tính nữa. Có điều việc chúng ta không ngờ tới chính là ác ma lại ra tay trước.”

Hà Minh Tước giật mình: “Mọi người còn nhớ không, trên đá Nhiêu Sơn của ác ma đã biểu hiện ác ma sẽ thắng lợi trở về! Lúc này, ác ma đã có phần thu hoạch đầu tiên, xem ra hắn sắp giết nhiều người hơn nữa. Nếu như người phá mệnh không thể đối kháng với ác ma, thì chẳng phải lời tiên đoán trên đá Nhiêu Sơn sẽ linh nghiệm sao?”

Nghe vậy, Hoa Linh Cơ sợ hãi run rẩy, dựa sát vào lòng Y Duyệt sư tỷ.

Thật đáng sợ.

Thế đạo gì vậy nè!!

Lúc mọi người đang lo lắng, Hà Minh Tước chợt nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên vỗ tay, kích động hỏi Hoa Linh Cơ: “Linh Cơ, muội có thể nguyền rủa ác ma kia được không?”

Hoa Linh Cơ sầu não: “Ta cũng muốn, nhưng với tu vi hiện tại của ta, hình như ta không thể xác định được mục tiêu nguyền rủa.”

“Là sao?”

“Ừm… Ta thể hiện một chút, huynh xem là hiểu ngay.”

Dứt lời, Hoa Linh Cơ đưa lưng về phía mọi người, bảo các đồng môn chọn ra một người uống miếng nước, nhưng không được để nàng biết người đó là ai.

Sau đó, nàng nói rất nghiêm túc: “Ta nguyền rủa người vừa uống nước sẽ chảy nước miếng ngay lập tức.”

Nàng vừa dứt câu, mọi người chờ đợi một lát, nhưng không có động tĩnh gì.

Hoa Linh Cơ buông tay: “Nhìn đi, vô dụng.”

Màn thể hiện nhỏ này rất dễ hiểu, mọi người không khỏi thất vọng.

Hà Minh Tước gãi đầu: "Loại lời nguyền này… có khi nào là dù muội biết là ai thì cũng không linh nghiệm không?"

Đối với nghi vấn này, Hoa Linh Cơ không giải thích nhiều, dứt khoát dùng việc nói thật.

"Ta nguyền rủa Hà Minh Tước sư huynh chảy nước miếng ngay lập tức."

Trong nháy mắt, Hà Minh Tước biến sắc, cuống quýt xua tay ra hiệu với nàng: "Ta không dám làm như vậy, quá xấu... Xít."



Trước mắt bao người, Hà Minh Tước đang nói chuyện thì khóe miệng chảy nước miếng. Hắn vô thức đưa tay lên lau đi, đến khi nhìn thấy nước trên ngón tay, thoáng cứng đờ một lúc.

Lập tức xung quanh vang lên tiếng cười trộm.

Nếu không phải lúc này đang trong tình cảnh áp lực thì bọn họ chắc chắn sẽ bật cười thành tiếng.

Ngoại trừ Phương Mộ Tiên và Vân Lam, đây là lần đầu tiên những người khác của Tử Tiêu cung nhìn thấy bản lĩnh của Hoa Linh Cơ. Họ muốn cười nhưng không dám cười, sắc mặt ai cũng vô cùng kỳ quái.

Hà Minh Tước chậm rãi ngượng ngùng xấu hổ ngẩng đầu lên, không nhìn người khác mà nhìn chằm chằm vào Hoa Linh Cơ: “Sư muội, chúng ta không thể hãm hại người trong nhà được đúng không?”

Hoa Linh Cơ cũng không nhịn được sờ lên khóe miệng, cười an ủi: “Ai dà, chảy nước miếng thôi mà, không sao đâu. Bình thường lúc ngủ ta cũng chảy nước miếng. Đây là ta làm để chứng minh phán đoán của huynh cơ mà! Huynh thấy đúng không?”

“Đúng, rất đúng…” Hà Minh Tước cúi đầu, ngồi sang một bên, tạm thời chìm vào trạng thái tự kỷ.

Hoa Linh Cơ cũng có chút thất vọng, tự nói thêm: “Nói không chừng nếu thực lực đối phương yếu ớt quá thì ta mới có thể nguyền rủa mục tiêu ta không xác định. Nhưng hiển nhiên là thực lực của ác ma cao hơn ta rất nhiều, nên ta không làm được.”

Lúc này Vân Lam nói: “Chư vị, bây giờ chúng ta nên phối hợp với Hoa cô nương thử một lần, xem thử làm sao mới có thể khiến Hoa cô nương thành công nguyền rủa mục tiêu không xác định. Chỉ cần ác ma bị nguyền rủa thành công thì dù cho chỉ là kiểu lời nguyền chảy nước miếng nhỏ nhoi cũng có thể khiến ác ma bại lộ thân phận ngay!”

Không hổ là đệ tử thủ tịch của Tử Tiêu Cung, suy nghĩ rất rõ ràng.

Mọi người phụ họa.

Hoa Linh Cơ thấy mọi người đều chịu hợp tác với mình, tự nhiên cũng không sĩ diện. Nàng nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên nói gì, mới có thể chỉ ra chính xác ác ma đang ẩn nấp trong bóng tối.

Nhưng đây rõ ràng là một vấn đề lớn, mười chín người cùng nhau suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được manh mối gì.

Một lúc lâu sau, Dịch Việt Thăng thở dài: “Tại hạ sinh sống ở Lâm Độ giới quanh năm, coi như cũng có nhiều kiến thức. Nói thật, nếu như trong lòng tu sĩ không có mục tiêu thì đừng nói là việc nguyền rủa thần kỳ không xác định, ngay cả thi pháp niệm quyết cũng sẽ không linh nghiệm. Chư vị, chúng ta vẫn nên chờ Sở quân về rồi hỏi xem có đầu mối gì hay không đi.”

Lần này, mọi người liên tục thở dài.

Một lúc lâu sau, Sở Huyền Dịch trở lại với vẻ mặt nặng nề. Sau khi nhìn thấy mọi người, câu đầu tiên hắn nói là: “Chư vị, nếu ác ma này thật sự là người trong nhóm chúng ta, vậy thì ta thề một khi ta phát hiện kẻ đó là ai, tuyệt đối không nương tay, chắc chắn sẽ hủy hết đường tu hành của hắn!”

Mọi người lập tức giật mình, ý thức được chắc chắn tình huống tử vong của ba thi thể Sở Huyền Dịch nhìn thấy rất bi thảm.

Một chốc sau, Hành Tham không nhịn được khẽ nói “A di đà phật”, đưa ra đề nghị với Sở Huyền Dịch: “Mặc dù ta chưa từng tu Phật một cách nghiêm túc, nhưng vẫn có mấy phần đạo hạnh. Ta muốn làm pháp siêu độ cho ba người Thẩm gia, xin Sở quân chuyển lời giúp.”

Sở Huyền Dịch gật đầu: “Vậy thì không thể tốt hơn.”

Biết trong số những người ngoài đến này có một người tu Phật, Đại Tư Mệnh cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao thì đầu Hành Tham cũng bóng loáng như vậy.

Cái đầu trọc của Hành Tham là bí thuật độc môn của Minh Phật tông, chỉ cần bí thuật chưa được giải trừ thì đầu hắn sẽ không mọc tóc.

Nhưng Hoa Linh Cơ lại khác. Gần đây nàng ra ngoài tông môn, cũng lười chăm sóc tóc tơ trên đầu, hơn nữa sau khi bước vào Ngưng Khí kỳ, tóc nàng dài ra rất nhanh, bây giờ đầu nàng đã không còn trọc lóc nữa mà trông như một con nhím.

Về phần Sở Huyền Dịch trước đây đã cạo tóc thì đã sớm mọc dài rồi, hiện tại đã dài đến thắt lưng.

Đại Tư Mệnh đồng ý cho Hành Tham làm pháp siêu độ cho ba người Thẩm gia đã chết, nhưng có một yêu cầu: Tất cả những người ngoài đều phải tham gia nghi lễ cúng bái!

Mọi người đều biết ý đồ của Đại Tư Mệnh.

Siêu độ vong hồn rất có thể sẽ dẫn đến việc vong hồn hiện hình. Chỉ cần vong hồn hiện hình, chỉ ra và xác nhận hung thủ thì mọi chuyện dễ dàng rồi?

Hoa Linh Cơ âm thầm nhìn chung quanh, phát hiện mọi người đều rất bình thường, không ai chán ghét hay có gì khác thường cả.

Mọi người bị một đám hộ vệ giám sát áp giải, đi tới Thẩm gia. Rất nhiều thiện dân Tiên trang đến Thẩm gia phúng điếu, thấy mấy người từ ngoài đến bọn họ thì vừa tức vừa sợ, nghiến răng nghiến lợi.

Hận bọn họ mang theo ác ma đến, muốn chửi bới đánh đập bọn họ, đuổi bọn họ ra khỏi Tiên Trang!

Nhưng cũng sợ bị ác ma để mắt tới, rồi chết oan chết uổng như ba người Thẩm gia.

Trong hoàn cảnh như vậy, đám người Hoa Linh Cơ đều im lặng, lặng lẽ quan sát Hành Tham bận rộn làm pháp.

“A di đà phật, tiểu tăng tụng niệm Siêu Độ Chuyển Thế Kinh, các vị minh tưởng suy ngẫm, thành tâm chúc phúc giúp vong hồn được siêu thoát.”

Dưới trường hợp này, Hành Tham tự xưng mình là “tiểu tăng”, vẻ mặt trang trọng mà bình thản.

Một chuỗi chuông Dẫn Hồn treo trước ba linh cữu.

Rõ ràng có gió thổi vào trong nhà nhưng chuông Dẫn Hồn lại không hề nhúc nhích, chỉ khi nó cảm ứng được hồn phách thì mới có động tĩnh.

Dưới bầu khí trang nghiêm nặng nề, mọi người đều theo tiếng tụng kinh của Hành Tham, tĩnh tâm suy nghĩ, thương tiếc cho ba người Thẩm gia.



Nhưng mà, Hành Tham đã tụng niệm Siêu Độ Chuyển Thế Kinh ba lần, mà chuông Dẫn Hồn vẫn không có chút phản ứng nào.

“Không đúng.” Y Duyệt sư tỷ thấp giọng nói: “Từ lúc ba người Thẩm gia gặp nạn đến giờ còn chưa quá nửa canh giờ, hồn phách không thể nào tiêu tán được. Nhưng đã tụng kinh văn ba lần mà hồn phách không hề phản ứng, vậy chỉ có thể là…”

Hoa Linh Cơ căng thẳng hỏi: “Là gì?”

Y Duyệt nhìn Sở Huyền Dịch, sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của người kia mới bày kết giới rồi nói: "Nếu không phải vong hồn nơi đây đã vào luân hồi thì nghĩa là ba người này đã hồn phi phách tán!"

"Hả..." Hoa Linh Cơ giật mình suy nghĩ một hồi: "Nếu như hồn phi phách tán thì… tức là ác ma đã hủy hồn phách bọn họ!?"

"Đúng vậy!" Y Duyệt gật đầu: "Đáng nhẽ ta phải nghĩ tới từ trước rồi, thủ đoạn tàn khốc như vậy, sao có thể buông tha hồn phách."

"Khó trách khi ta quan sát vẻ mặt của mọi người lúc nghe nói tất cả đều phải tham gia nghi lễ cúng bái, không thấy ai có vẻ gì khác thường. Hóa ra ác ma căn bản không sợ."

Khi bọn họ đang nói chuyện, Hành Tham lại tụng niệm thêm hai lần. Năm lần liên tiếp không có phản hồi, Hành Tham cũng nhận ra vấn đề.

Dừng lại, cúi người hành lễ với Đại Tư Mệnh: "Tiểu tăng đã cố gắng hết sức. Nếu quý trang có cao tăng trưởng lão thì xin cao tăng đi siêu độ lần nữa đi. A di đà phật."

Biết không tìm được hồn phách, sắc mặt Đại Tư Mệnh đột nhiên tối sầm lại. Hoa Cái Tiên trang có tăng nhân, nhưng bản lĩnh phật pháp đã suy yếu, không khác gì hòa thượng bình thường ở thế gian, nếu không thì Đại Tư Mệnh cũng sẽ không sẵn lòng để Hành Tham làm pháp.

“Các ngươi có còn…”

Đại Tư Mệnh đang định hỏi xem còn cách nào không thì từ trong linh đường bất ngờ truyền ra tiếng chuông thanh thúy ẩn chứa linh lực cuồn cuộn.

Hành Tham ngạc nhiên nhìn lại.

Là chuông Dẫn Hồn đang rung!

Mọi người đều ngẩn ra, lập tức vui mừng.

“Dẫn vong hồn tới rồi!”

“Hành Tham, mau! Mau thi pháp mời vong hồn hiện hình!”

Hành Tham lo lắng nuốt nước miếng: “Pháp quyết liên thông hư thực rất khó, ta không biết làm, đành phải xem chính nó có năng lực hiện hình hay không.”

Hoa Linh Cơ nắm chặt cánh tay của hai vị sư tỷ bên cạnh, trái tim nhỏ bé đập loạn xạ.

Không khỏi lẩm bẩm: “Vong hồn ơi là vong hồn, ta nói rõ trước nhé, đây không phải là ta nguyền rủa, mà là ta mong ước thật lòng đấy. Nếu như ngươi có thể nhận ra người đã sát hại ngươi thì hãy mau chỉ ra, xác nhận hắn! Nhéo lỗ tai ác ma, đá mông hắn, đạp hắn một cú..."

Mộng Lâm sư tỷ kịp thời giải thích: “Vong hồn nhỏ bé yếu ớt có thể hiện hình đã không dễ rồi, hoàn toàn không thể ra tay với sinh linh của thế giới thực.”

“Hả? Không thể hiện hình, cũng không thấy được, vậy sao xác định hung thủ đây?

"Không thể xác định được..."

Hai người đang nói chuyện thì chợt có tiếng hét vang lên từ phía sau!

“Á!”

Đó là tiếng kêu của một nam tử.

Mọi người kinh ngạc quay lại, nhìn thấy Vân Lam ôm má, kinh ngạc nhìn các tu sĩ xung quanh: "Ai? Ai đánh ta? Ai có thù oán gì với tại hạ... Á!"

Gã vốn đang trong tư thế ngồi thiền, lại đột nhiên dập đầu một cái, cứ như bị ai đó đá một cú vào mông, ngã chổng vó lên trời, “cộp”, cái trán đập vào ván gỗ.

Vân Lam trước ôm mặt sau che mông, run rẩy mấy giây rồi đứng bật dậy tức giận nhìn về phía sau: "Ai!? Đừng có lén la lén lút nữa!"

Lần này mọi người đều nhìn rõ.

Nhưng không ai ra tay với Vân Lam!

Một đám tu sĩ bối rối, suy nghĩ một lúc thì tưởng ác ma ra tay với Vân Lam, lập tức cảnh giác nhìn chung quanh.

Chỉ có Hoa Linh Cơ và mấy đồng môn xung quanh là trợn mắt há mồm.

“Ừm..." Hoa Linh Cơ nghiêng đầu, gãi gãi ót, suy tư một lát: "Đẩy hắn vào... cái lư hương lớn đó?"

“Vèo”, ánh mắt khiếp sợ và phức tạp của Bạch Mộng Lâm hướng về phía nàng, vô thức lắc lắc đầu.

Hoa Linh Cơ buông tay, vẻ mặt vô tội lại sốt ruột, hít ngược một hơi: “Ta không chỉ mặt gọi tên mà!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện