Lúc Kiều còn ở dưới biển, đói thì tiện tay bắt tạm cá tôm để ăn, chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ nghiêm túc đi bắt cá, càng không nghĩ tới có một ngày mình cùng nhân loại đi đánh cá.
Kĩ năng bắt cá đối với người cá như y mà nói thật sự rất đơn giản, có điều nhìn ý cười dào dạt trên mặt Chu lại nhịn xuống không nói cho đối phương biết.
Người cá nhỏ rất thích ngắm Chu cười, người cá trong tộc chưa có ai cười với y như vậy.
Tiểu nhân ngư ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt tươi cười này của Chu thật giống ánh mặt trời, ấm áp lại chói chang.
Đây là người bạn đầu tiên của tiểu nhân ngư, Kiều có thể cảm nhận được đối phương thật lòng đối xử tốt với mình, y nhất định sẽ quý trọng.
Chu giăng lưới đánh cá xong quay đầu nhìn thấy tiểu nhân ngư đang ngẩn người, dù ngẩn người thôi cũng đẹp như vậy, làm trái tim hắn rung rinh không thôi.
Đè xuống kích động trong lòng, ánh mắt Chu xẹt qua hai điểm hồng hồng trước ngực tiểu nhân ngư, ho nhẹ một tiếng rồi chật vật dời tầm mắt đi.
Thợ săn cúi đầu nhìn thấy hạ thân bắt đầu trướng lên, hai tai đỏ rần, cả người khô nóng.
Sợ tiểu nhân ngư sẽ nhìn ra hắn có ý đồ không đứng đắn, Chu đưa lưng về phía tiểu nhân ngư nói: "Kiều, ta xuống dưới nước xem, em phải đợi ở ——" đợi ở trên thuyền đó.
Nhưng lời còn chưa nói xong thì Kiều đã nhảy xuống biển, để lại một đường cong tuyệt đẹp.
"Chu, ta là người cá mà!"
Kiều ở trong nước tùy ý nói, đôi mắt sáng ngời cong lên, cực kì giống trăng rằm trên bầu trời đêm.
Trái tim Chu rung động, thừa dịp hạ thân bất thường chưa bị tiểu nhân ngư phát hiện cũng cởi y phục nhảy xuống nước.
Kiều bơi đến bên người Chu, đuôi cá màu đen quấn lấy chân của thợ săn, tò mò hỏi: "Chu, vì sao lại không cởi quần?"
Chu bị hỏi trái tim cũng nóng lên, suýt chút nữa sặc nước biển.
Hắn cười khan: "Nhân loại xuống nước không cởi quần cũng được."
Thợ săn không dám cúi đầu, bởi vì vật phía dưới bởi vì một câu này của tiểu nhân ngư mà ngẩng lên cao hơn.
Nếu không phải đang ở dưới nước e rằng hắn đã bị nổ chết vì nóng rồi.
Kiều nghi hoặc nhíu mày, bàn tay hơi lạnh chạm vào vai thợ săn: "Nhưng mà ngày đầu tiên gặp nhau huynh cũng không mặc gì mà?"
Tiểu nhân ngư buồn tẻ sờ sờ người thợ săn: "Giống như nửa người trên của ta á." Người cá nhỏ cẩn thận bám vào thợ săn, nói nhỏ: "Hình như có chút không giống, của huynh..." Kiều vỗ vỗ cơ thể Chu: "Lớn hơn của ta."
Tiểu nhân ngư ngây thơ thuần khiết không biết lời nói và hành động này của mình tác động mạnh đến thợ săn như thế nào.
Chỉ thấy thợ săn bơi về phía trước, đầu cũng không quay lại, giọng khàn khàn: "Ừm, ta đi xem lưới thế nào rồi, em chơi ở gần đây một chút được không?
"Chúng ta cùng nhau đi đi!" Kiều vui vẻ nói, người cá nhỏ bơi nhanh hơn thợ săn, chẳng mấy chốc đã đến vị trí giăng lưới, bơi vòng vòng nhìn thử.
"Chu, không phải huynh dựa vào mấy con cá nhỏ xíu này sống qua ngày chứ?"
Thợ săn nghi hoặc: "Sao lại hỏi như vậy?" Đối mặt với ánh mắt lo lắng của tiểu nhân ngư, hắn có chút buồn cười nói: "Thật ra bình thường công việc chính của ta là lên núi săn bắn, trên núi có rất nhiều động vật nhỏ đáng yêu....!Cơ mà không đáng yêu bằng em."
Ma xui quỷ khiến nói ra câu này, Chu đỏ mặt tiếp tục nói: "Thỏ con hay mèo con đều rất đáng yêu, chỉ là em không rời khỏi nước được, nếu không ta cũng muốn đưa em lên núi nhìn thử."
Kiều rất tò mò với thỏ con mèo con trong lời nói của Chu, nghĩ tới bản thân đúng là không thể rời khỏi nước, ánh mắt lại trầm xuống.
Chu hơi luống cuống tay chân không biết phải làm sao, hắn sợ nhất dáng vẻ này của tiểu nhân ngư.
Nhớ tới trước đây nhìn thấy người cá nhỏ trốn sau đá ngầm khóc một mình, lòng Chu vừa sốt ruột lại vừa mềm mại.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tiểu nhân ngư, Chu tiến tới ôm đối phương vào trong lòng.
"Đừng, đừng khổ sở, lần sau ta mang mèo con thỏ con về nhà cho em xem."
Tiểu nhân ngư khịt mũi, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Người cá nhỏ phát hiện ở trong lòng của thợ săn rất thoải mái, ngực đối phương dày rộng.
Kiều gác đầu lên bả vai Chu, đuôi cá màu đen quấn lấy chân hắn.
Đó là một tư thế cực kỳ thân mật.
Một lúc sau Kiều hoang mang ngẩng đầu nhìn Chu, hỏi: "Chu, phía dưới của huynh có cái gì đó đâm ta vậy?"
Không đợi thợ săn phản ứng, người cá nhỏ đã duỗi tay sờ thử thứ đang đâm y.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hi hi hi hi.
Kĩ năng bắt cá đối với người cá như y mà nói thật sự rất đơn giản, có điều nhìn ý cười dào dạt trên mặt Chu lại nhịn xuống không nói cho đối phương biết.
Người cá nhỏ rất thích ngắm Chu cười, người cá trong tộc chưa có ai cười với y như vậy.
Tiểu nhân ngư ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt tươi cười này của Chu thật giống ánh mặt trời, ấm áp lại chói chang.
Đây là người bạn đầu tiên của tiểu nhân ngư, Kiều có thể cảm nhận được đối phương thật lòng đối xử tốt với mình, y nhất định sẽ quý trọng.
Chu giăng lưới đánh cá xong quay đầu nhìn thấy tiểu nhân ngư đang ngẩn người, dù ngẩn người thôi cũng đẹp như vậy, làm trái tim hắn rung rinh không thôi.
Đè xuống kích động trong lòng, ánh mắt Chu xẹt qua hai điểm hồng hồng trước ngực tiểu nhân ngư, ho nhẹ một tiếng rồi chật vật dời tầm mắt đi.
Thợ săn cúi đầu nhìn thấy hạ thân bắt đầu trướng lên, hai tai đỏ rần, cả người khô nóng.
Sợ tiểu nhân ngư sẽ nhìn ra hắn có ý đồ không đứng đắn, Chu đưa lưng về phía tiểu nhân ngư nói: "Kiều, ta xuống dưới nước xem, em phải đợi ở ——" đợi ở trên thuyền đó.
Nhưng lời còn chưa nói xong thì Kiều đã nhảy xuống biển, để lại một đường cong tuyệt đẹp.
"Chu, ta là người cá mà!"
Kiều ở trong nước tùy ý nói, đôi mắt sáng ngời cong lên, cực kì giống trăng rằm trên bầu trời đêm.
Trái tim Chu rung động, thừa dịp hạ thân bất thường chưa bị tiểu nhân ngư phát hiện cũng cởi y phục nhảy xuống nước.
Kiều bơi đến bên người Chu, đuôi cá màu đen quấn lấy chân của thợ săn, tò mò hỏi: "Chu, vì sao lại không cởi quần?"
Chu bị hỏi trái tim cũng nóng lên, suýt chút nữa sặc nước biển.
Hắn cười khan: "Nhân loại xuống nước không cởi quần cũng được."
Thợ săn không dám cúi đầu, bởi vì vật phía dưới bởi vì một câu này của tiểu nhân ngư mà ngẩng lên cao hơn.
Nếu không phải đang ở dưới nước e rằng hắn đã bị nổ chết vì nóng rồi.
Kiều nghi hoặc nhíu mày, bàn tay hơi lạnh chạm vào vai thợ săn: "Nhưng mà ngày đầu tiên gặp nhau huynh cũng không mặc gì mà?"
Tiểu nhân ngư buồn tẻ sờ sờ người thợ săn: "Giống như nửa người trên của ta á." Người cá nhỏ cẩn thận bám vào thợ săn, nói nhỏ: "Hình như có chút không giống, của huynh..." Kiều vỗ vỗ cơ thể Chu: "Lớn hơn của ta."
Tiểu nhân ngư ngây thơ thuần khiết không biết lời nói và hành động này của mình tác động mạnh đến thợ săn như thế nào.
Chỉ thấy thợ săn bơi về phía trước, đầu cũng không quay lại, giọng khàn khàn: "Ừm, ta đi xem lưới thế nào rồi, em chơi ở gần đây một chút được không?
"Chúng ta cùng nhau đi đi!" Kiều vui vẻ nói, người cá nhỏ bơi nhanh hơn thợ săn, chẳng mấy chốc đã đến vị trí giăng lưới, bơi vòng vòng nhìn thử.
"Chu, không phải huynh dựa vào mấy con cá nhỏ xíu này sống qua ngày chứ?"
Thợ săn nghi hoặc: "Sao lại hỏi như vậy?" Đối mặt với ánh mắt lo lắng của tiểu nhân ngư, hắn có chút buồn cười nói: "Thật ra bình thường công việc chính của ta là lên núi săn bắn, trên núi có rất nhiều động vật nhỏ đáng yêu....!Cơ mà không đáng yêu bằng em."
Ma xui quỷ khiến nói ra câu này, Chu đỏ mặt tiếp tục nói: "Thỏ con hay mèo con đều rất đáng yêu, chỉ là em không rời khỏi nước được, nếu không ta cũng muốn đưa em lên núi nhìn thử."
Kiều rất tò mò với thỏ con mèo con trong lời nói của Chu, nghĩ tới bản thân đúng là không thể rời khỏi nước, ánh mắt lại trầm xuống.
Chu hơi luống cuống tay chân không biết phải làm sao, hắn sợ nhất dáng vẻ này của tiểu nhân ngư.
Nhớ tới trước đây nhìn thấy người cá nhỏ trốn sau đá ngầm khóc một mình, lòng Chu vừa sốt ruột lại vừa mềm mại.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tiểu nhân ngư, Chu tiến tới ôm đối phương vào trong lòng.
"Đừng, đừng khổ sở, lần sau ta mang mèo con thỏ con về nhà cho em xem."
Tiểu nhân ngư khịt mũi, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Người cá nhỏ phát hiện ở trong lòng của thợ săn rất thoải mái, ngực đối phương dày rộng.
Kiều gác đầu lên bả vai Chu, đuôi cá màu đen quấn lấy chân hắn.
Đó là một tư thế cực kỳ thân mật.
Một lúc sau Kiều hoang mang ngẩng đầu nhìn Chu, hỏi: "Chu, phía dưới của huynh có cái gì đó đâm ta vậy?"
Không đợi thợ săn phản ứng, người cá nhỏ đã duỗi tay sờ thử thứ đang đâm y.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hi hi hi hi.
Danh sách chương