Đây không biết là lần thứ mấy Kiều trốn ở sau tảng đá ngầm khóc.
Gió biển thổi làm mái tóc dài của người cá bay bay, lộ ra tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi.
Kiều nằm dựa vào tảng đá, nhìn từ vòng eo mảnh khảnh xuống dưới có thể thấy được một cái đuôi cá màu đen dưới biển hơi đong đưa.
Âm thanh nức nở theo gió tản đi, mờ ảo trong không khí, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta thương tiếc.
Nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống hóa thành từng viên trân châu trong suốt, rơi xuống tảng đá, từng giọt từng giọt làm nam nhân nhìn lén ở phía xa càng thêm đau lòng.
Ánh mắt nam nhân tràn ngập lo lắng, hắn đau lòng tất nhiên không phải vì những viên trân châu đó mà là đau lòng tiểu nhân ngư đang khóc mãi không ngừng kia.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà người cá bé nhỏ lại khóc thương tâm như thế?
Đây là Chu, đã bảy ngày rồi, hắn giống như kẻ trộm, đúng giờ trốn ở đây nhìn trộm tiểu nhân ngư.
Ngày nào cũng đợi tiểu nhân ngư xuất hiện, lần nào thấy y tim hắn cũng đau đớn từng trận.
Chu chăm chú nhìn tiểu nhân ngư, đáy mắt xẹt qua vài phần giãy dụa.
Rốt cuộc thì có nên qua an ủi y một chút không? Nhưng lỡ đâu dọa đến tiểu nhân ngư yếu ớt này thì phải làm sao?
Thời gian quay lại bảy ngày trước.
Chu như thường lệ ra biển đánh cá.
Vùng biển này tháng nào hắn cũng đúng giờ ra đánh cá, lần nào cũng thu hoạch được không ít, chỉ là không biết tại sao cả ngày hôm nay không có một con cá nào.
Nam nhân đứng ở đầu thuyền, lông mày rậm rạp hơi nhíu lại, nhìn mặt biển lặng sóng quyết định nhảy xuống xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh Chu đã cởi quần áo xong, cả người xích lõa.
Cơ thể Chu cao to, làn da màu đồng bởi vì năm nào cũng phơi nắng nên trông rất khỏe khoắn.
Hắn đứng ở đầu thuyền khởi động làm nóng người, rất nhanh cơ thể cường tráng rắn chắc vẽ ra một đường cong trong không trung, nhảy ùm xuống biển.
Nước biển thấm ướt mái tóc dày.
Chu ngoi lên, mái tóc dài dán vào gáy, khắc sâu ngũ quan thô kệch.
Chu lặn xuống đáy biển thăm dò một hồi, đợi hắn ngoi lên lần nữa thì loáng thoáng nghe thấy tiếng người khóc bên tai.
Con ngươi màu nâu nhạt quét một vòng, xung quanh ngoại trừ nước biển thì là đá ngầm, sao lại có người ở đây nhỉ?
Chu áp chế nghi hoặc trong lòng, cho là mình bị ảo giác.
Hắn lắc lắc đầu định quay về thì tiếng khóc bên tai ngày càng rõ ràng.
Chu quay đầu, tầm mắt dừng ở một tảng đá ngầm cách đó không xa.
Hắn chậm rãi bơi đến, hoàn toàn không cảm thấy bản thân xích lõa có vấn đề gì.
Hắn đi lại gần, núp ở sau một khối đá lớn.
Xuyên qua khe hở, Chu nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh nằm trên lớp đá ngầm, mái tóc đen dài che khuất lưng người nọ.
Hầu kết Chu trượt khẽ vài cái, tầm mắt nhìn xuống chút nữa, thấy một cái đuôi cá xinh đẹp màu đen nhẹ nhàng lay động trong nước biển..
Gió biển thổi làm mái tóc dài của người cá bay bay, lộ ra tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi.
Kiều nằm dựa vào tảng đá, nhìn từ vòng eo mảnh khảnh xuống dưới có thể thấy được một cái đuôi cá màu đen dưới biển hơi đong đưa.
Âm thanh nức nở theo gió tản đi, mờ ảo trong không khí, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta thương tiếc.
Nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống hóa thành từng viên trân châu trong suốt, rơi xuống tảng đá, từng giọt từng giọt làm nam nhân nhìn lén ở phía xa càng thêm đau lòng.
Ánh mắt nam nhân tràn ngập lo lắng, hắn đau lòng tất nhiên không phải vì những viên trân châu đó mà là đau lòng tiểu nhân ngư đang khóc mãi không ngừng kia.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà người cá bé nhỏ lại khóc thương tâm như thế?
Đây là Chu, đã bảy ngày rồi, hắn giống như kẻ trộm, đúng giờ trốn ở đây nhìn trộm tiểu nhân ngư.
Ngày nào cũng đợi tiểu nhân ngư xuất hiện, lần nào thấy y tim hắn cũng đau đớn từng trận.
Chu chăm chú nhìn tiểu nhân ngư, đáy mắt xẹt qua vài phần giãy dụa.
Rốt cuộc thì có nên qua an ủi y một chút không? Nhưng lỡ đâu dọa đến tiểu nhân ngư yếu ớt này thì phải làm sao?
Thời gian quay lại bảy ngày trước.
Chu như thường lệ ra biển đánh cá.
Vùng biển này tháng nào hắn cũng đúng giờ ra đánh cá, lần nào cũng thu hoạch được không ít, chỉ là không biết tại sao cả ngày hôm nay không có một con cá nào.
Nam nhân đứng ở đầu thuyền, lông mày rậm rạp hơi nhíu lại, nhìn mặt biển lặng sóng quyết định nhảy xuống xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh Chu đã cởi quần áo xong, cả người xích lõa.
Cơ thể Chu cao to, làn da màu đồng bởi vì năm nào cũng phơi nắng nên trông rất khỏe khoắn.
Hắn đứng ở đầu thuyền khởi động làm nóng người, rất nhanh cơ thể cường tráng rắn chắc vẽ ra một đường cong trong không trung, nhảy ùm xuống biển.
Nước biển thấm ướt mái tóc dày.
Chu ngoi lên, mái tóc dài dán vào gáy, khắc sâu ngũ quan thô kệch.
Chu lặn xuống đáy biển thăm dò một hồi, đợi hắn ngoi lên lần nữa thì loáng thoáng nghe thấy tiếng người khóc bên tai.
Con ngươi màu nâu nhạt quét một vòng, xung quanh ngoại trừ nước biển thì là đá ngầm, sao lại có người ở đây nhỉ?
Chu áp chế nghi hoặc trong lòng, cho là mình bị ảo giác.
Hắn lắc lắc đầu định quay về thì tiếng khóc bên tai ngày càng rõ ràng.
Chu quay đầu, tầm mắt dừng ở một tảng đá ngầm cách đó không xa.
Hắn chậm rãi bơi đến, hoàn toàn không cảm thấy bản thân xích lõa có vấn đề gì.
Hắn đi lại gần, núp ở sau một khối đá lớn.
Xuyên qua khe hở, Chu nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh nằm trên lớp đá ngầm, mái tóc đen dài che khuất lưng người nọ.
Hầu kết Chu trượt khẽ vài cái, tầm mắt nhìn xuống chút nữa, thấy một cái đuôi cá xinh đẹp màu đen nhẹ nhàng lay động trong nước biển..
Danh sách chương