- Nhân dịp phòng ta đón thêm hai thành viên mới, cả nhà mình tối nay đi ăn liên hoan nhé!
- Nhất trí!
- Ok sếp!
Minh Tuấn quyết định tối nay cả phòng Khoa học và kỹ thuật Địa chất sẽ đi ăn liên hoan chào đón hai thành viên mới, nên là cuối giờ chiều anh đã hô hào cả phòng. Tất nhiên chỉ mấy thanh niên là hào hứng với đề nghị này của sếp, nên bộ sậu bàn bạc đi ăn bao gồm sếp Tuấn, Tuấn Hùng, Thành Đạt, Lan Ngọc và hai đồng chí mới vào, Mạnh và Nhi. Nhi muốn từ chối không đi ăn, cơ mà mọi người chào đón mình chẳng lẽ lại không đi.
- Ăn ở đâu hả anh Tuấn để em còn gọi đặt bàn. Đủ một mâm rồi nhá! – Ngọc hỏi sếp Tuấn.
- Ờ… để anh xem đã!
- Hay đi ăn món cuốn đê! – Tuấn Hùng gợi ý.
Nhi nghĩ ăn món cuốn chán chết, vừa đắt vừa ít, lại còn toàn rau. Nhi chỉ khoái món nướng, toàn thịt là thịt, lại còn được tẩm ướp với nướng thơm thật là thơm, đặc biệt là ăn bao nhiêu cũng không hết, cứ như nồi Thạch Sanh ấy, cơ mà Nhi mới vào, lại còn là người được cả nhóm chào mừng, sao Nhi dám nêu ý kiến chứ. Nhi hơi xịu mặt.
- Chắc các anh chị chưa biết, Bảo Nhi có một biệt tài, đó là ăn vừa nhanh vừa khỏe, khi ăn là sẽ không còn biết nhìn đến ai nữa, tôi e nếu ta đi ăn mấy món theo đĩa thì chưa kịp gắp đã hết bay rồi đấy.
- Anh…
Nhi ức nghẹn, mặt đỏ như cà chua chín. Sao hắn dám nói thế về Nhi chứ, dù có… đúng đi chăng nữa thì cũng thật là quá đáng mà!
- Tôi đề nghị chúng ta đi ăn buffet nướng. Tôi sẽ mời cả nhóm nhân dịp mới đến phòng.
Mạnh vừa gợi ý vừa áp đặt. Mọi người đương nhiên đồng ý, được ăn vừa ngon vừa miễn phí, ai dại gì từ chối nào.
- Sao Mạnh biết rõ về Nhi thế? – Sếp Tuấn trêu.
- Chúng tôi là bạn cũ. Có phải không Nhi? - …
Nhi tức lắm, không thèm nói gì. Cơ mà buffet nướng miễn phí thì tuyệt quá nhỉ, đã thế ăn cho hắn hết tiền luôn.
- Nhi định đi gì ra đó? – Thành Đạt đứng gần đó hỏi Nhi.
- Chắc em bắt taxi thôi, có ai đi cùng em không ạ?
- Hay… Nhi lên xe anh chở ra đó nhé! – Đạt ấp úng mời Nhi.
- Vâng, nếu anh không ngại ai đó ghen thì em ok ạ.
- Không… không có ai ghen đâu.
Thế là Nhi lên ngồi sau xe máy của Đạt. Có ai đó không vui chút nào.
*****
Cả nhóm đến một quán nướng. Tuy nhiên, bàn ở đây lại xếp ghế bốn người. Vậy tức là sẽ có hai người lẻ ra thành một bàn riêng. Ai sẽ tách ra đây?
- Sếp Tuấn… em với Nhi ngồi riêng nhé!
Đạt bẽn lẽn hỏi ý sếp. Đạt biết là sếp cũng muốn vun vén cho Đạt mà.
- Tôi với Nhi ngồi đó. Bạn cũ lâu ngày không gặp có nhiều chuyện hàn huyên, sếp Tuấn nể mặt tôi có được không?
- Ok Mạnh!
Sếp Tuấn cười cười. Hẳn là Đạt thất vọng lắm. Những người còn lại có chút ngạc nhiên, nhưng đồ ăn đã bưng ra rồi thì cứ chén cái đã.
Nhi thấy mọi người đã yên vị rồi thì cũng đành ngồi xuống đối diện với Mạnh.
Giờ Nhi mới có cơ hội nhìn kỹ Mạnh sau năm năm xa cách. Mạnh đang ngồi đó, vẫn là ánh mắt nửa giễu cợt nửa lạnh lùng nhìn Nhi đăm đăm.
Trước mắt Nhi là gương mặt thật đẹp từng làm Nhi rung động, thêm vào đó chút chín chắn của tuổi hai tư, Mạnh không còn là một nam sinh Kinh tế mà đã là một người đàn ông quyến rũ, hơn thế nữa còn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo hơn trước rất nhiều.
- Có lẽ thời gian cũng mài mòn góc cạnh của cô đấy!
- Ý anh là sao?
- Không phải là giờ cô đã biết tô son rồi sao? Tôi đã suýt nhầm cô là chị Linh của cô đó.
- Anh không thể quên chuyện cũ sao, giờ chúng ta là đồng nghiệp, anh cũng đã có vợ chưa cưới rồi mà.
Mạnh im lặng, vậy là đúng rồi, chuyện Mạnh sắp kết hôn là thật. Nhi bỗng thấy nhói lòng.
Phục vụ bưng mấy đĩa thịt ra. Nhi chẳng còn tâm trạng nào mà ăn nên mặc kệ, Mạnh nhẹ nhàng gắp đồ ăn vào vỉ nướng. Một lúc, mùi thơm cũng bốc lên, thịt nướng đã chín rồi.
Nhi vẫn chẳng thiết làm gì, cô cúi mặt xuống, gắp mấy miếng kim chi chua cay nhá nhẩm.
- Đừng ăn kim chi khi đói!
Mạnh hơi nhăn mặt, rồi Mạnh cầm kéo cắt nhỏ thịt nướng ra, sau đó gắp vào bát Nhi.
Nhi hơi bất ngờ, hình như từ trước đến giờ, mỗi khi có dịp đi ăn món nướng cùng gia đình hay bạn bè, toàn Nhi là người cầm kéo.
- Cảm… cảm ơn anh.
- Không cần khách sáo. Tôi vẫn nhớ là cô có khả năng làm phá sản các nhà hàng thịt nướng mà.
Nhi đỏ mặt. Có khi nào Mạnh vẫn nhớ ngày xưa? Nhưng không phải anh ta cũng thừa nhận anh ta đã có vợ chưa cưới sao, anh ta nhớ ngày xưa để làm gì, không lẽ để trả thù Nhi?
Nhi yên lặng ăn đồ Mạnh gắp, mà cứ hết là lại có người gắp, đồ ăn thì ngon miễn chê nên là Nhi cũng ăn chả kém ngày xưa.
- Nhất trí!
- Ok sếp!
Minh Tuấn quyết định tối nay cả phòng Khoa học và kỹ thuật Địa chất sẽ đi ăn liên hoan chào đón hai thành viên mới, nên là cuối giờ chiều anh đã hô hào cả phòng. Tất nhiên chỉ mấy thanh niên là hào hứng với đề nghị này của sếp, nên bộ sậu bàn bạc đi ăn bao gồm sếp Tuấn, Tuấn Hùng, Thành Đạt, Lan Ngọc và hai đồng chí mới vào, Mạnh và Nhi. Nhi muốn từ chối không đi ăn, cơ mà mọi người chào đón mình chẳng lẽ lại không đi.
- Ăn ở đâu hả anh Tuấn để em còn gọi đặt bàn. Đủ một mâm rồi nhá! – Ngọc hỏi sếp Tuấn.
- Ờ… để anh xem đã!
- Hay đi ăn món cuốn đê! – Tuấn Hùng gợi ý.
Nhi nghĩ ăn món cuốn chán chết, vừa đắt vừa ít, lại còn toàn rau. Nhi chỉ khoái món nướng, toàn thịt là thịt, lại còn được tẩm ướp với nướng thơm thật là thơm, đặc biệt là ăn bao nhiêu cũng không hết, cứ như nồi Thạch Sanh ấy, cơ mà Nhi mới vào, lại còn là người được cả nhóm chào mừng, sao Nhi dám nêu ý kiến chứ. Nhi hơi xịu mặt.
- Chắc các anh chị chưa biết, Bảo Nhi có một biệt tài, đó là ăn vừa nhanh vừa khỏe, khi ăn là sẽ không còn biết nhìn đến ai nữa, tôi e nếu ta đi ăn mấy món theo đĩa thì chưa kịp gắp đã hết bay rồi đấy.
- Anh…
Nhi ức nghẹn, mặt đỏ như cà chua chín. Sao hắn dám nói thế về Nhi chứ, dù có… đúng đi chăng nữa thì cũng thật là quá đáng mà!
- Tôi đề nghị chúng ta đi ăn buffet nướng. Tôi sẽ mời cả nhóm nhân dịp mới đến phòng.
Mạnh vừa gợi ý vừa áp đặt. Mọi người đương nhiên đồng ý, được ăn vừa ngon vừa miễn phí, ai dại gì từ chối nào.
- Sao Mạnh biết rõ về Nhi thế? – Sếp Tuấn trêu.
- Chúng tôi là bạn cũ. Có phải không Nhi? - …
Nhi tức lắm, không thèm nói gì. Cơ mà buffet nướng miễn phí thì tuyệt quá nhỉ, đã thế ăn cho hắn hết tiền luôn.
- Nhi định đi gì ra đó? – Thành Đạt đứng gần đó hỏi Nhi.
- Chắc em bắt taxi thôi, có ai đi cùng em không ạ?
- Hay… Nhi lên xe anh chở ra đó nhé! – Đạt ấp úng mời Nhi.
- Vâng, nếu anh không ngại ai đó ghen thì em ok ạ.
- Không… không có ai ghen đâu.
Thế là Nhi lên ngồi sau xe máy của Đạt. Có ai đó không vui chút nào.
*****
Cả nhóm đến một quán nướng. Tuy nhiên, bàn ở đây lại xếp ghế bốn người. Vậy tức là sẽ có hai người lẻ ra thành một bàn riêng. Ai sẽ tách ra đây?
- Sếp Tuấn… em với Nhi ngồi riêng nhé!
Đạt bẽn lẽn hỏi ý sếp. Đạt biết là sếp cũng muốn vun vén cho Đạt mà.
- Tôi với Nhi ngồi đó. Bạn cũ lâu ngày không gặp có nhiều chuyện hàn huyên, sếp Tuấn nể mặt tôi có được không?
- Ok Mạnh!
Sếp Tuấn cười cười. Hẳn là Đạt thất vọng lắm. Những người còn lại có chút ngạc nhiên, nhưng đồ ăn đã bưng ra rồi thì cứ chén cái đã.
Nhi thấy mọi người đã yên vị rồi thì cũng đành ngồi xuống đối diện với Mạnh.
Giờ Nhi mới có cơ hội nhìn kỹ Mạnh sau năm năm xa cách. Mạnh đang ngồi đó, vẫn là ánh mắt nửa giễu cợt nửa lạnh lùng nhìn Nhi đăm đăm.
Trước mắt Nhi là gương mặt thật đẹp từng làm Nhi rung động, thêm vào đó chút chín chắn của tuổi hai tư, Mạnh không còn là một nam sinh Kinh tế mà đã là một người đàn ông quyến rũ, hơn thế nữa còn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo hơn trước rất nhiều.
- Có lẽ thời gian cũng mài mòn góc cạnh của cô đấy!
- Ý anh là sao?
- Không phải là giờ cô đã biết tô son rồi sao? Tôi đã suýt nhầm cô là chị Linh của cô đó.
- Anh không thể quên chuyện cũ sao, giờ chúng ta là đồng nghiệp, anh cũng đã có vợ chưa cưới rồi mà.
Mạnh im lặng, vậy là đúng rồi, chuyện Mạnh sắp kết hôn là thật. Nhi bỗng thấy nhói lòng.
Phục vụ bưng mấy đĩa thịt ra. Nhi chẳng còn tâm trạng nào mà ăn nên mặc kệ, Mạnh nhẹ nhàng gắp đồ ăn vào vỉ nướng. Một lúc, mùi thơm cũng bốc lên, thịt nướng đã chín rồi.
Nhi vẫn chẳng thiết làm gì, cô cúi mặt xuống, gắp mấy miếng kim chi chua cay nhá nhẩm.
- Đừng ăn kim chi khi đói!
Mạnh hơi nhăn mặt, rồi Mạnh cầm kéo cắt nhỏ thịt nướng ra, sau đó gắp vào bát Nhi.
Nhi hơi bất ngờ, hình như từ trước đến giờ, mỗi khi có dịp đi ăn món nướng cùng gia đình hay bạn bè, toàn Nhi là người cầm kéo.
- Cảm… cảm ơn anh.
- Không cần khách sáo. Tôi vẫn nhớ là cô có khả năng làm phá sản các nhà hàng thịt nướng mà.
Nhi đỏ mặt. Có khi nào Mạnh vẫn nhớ ngày xưa? Nhưng không phải anh ta cũng thừa nhận anh ta đã có vợ chưa cưới sao, anh ta nhớ ngày xưa để làm gì, không lẽ để trả thù Nhi?
Nhi yên lặng ăn đồ Mạnh gắp, mà cứ hết là lại có người gắp, đồ ăn thì ngon miễn chê nên là Nhi cũng ăn chả kém ngày xưa.
Danh sách chương