Tôi nằm viện dưỡng sức tổng cộng hai tháng. Sau ngày hôm đó, Trương Thần ở lại với tôi thêm ba ngày nữa, đến khi tôi không thể chịu đựng được thêm thì hắn mới đành phải rời đi trước. Trước khi tạm biệt tôi, Trương Thần còn đặc biệt hỏi tôi: “Cậu có trách tôi vì đã cố chấp không rời đi không, có thể không suy nghĩ nhiều được không?”
“Không đâu.” Bây giờ tôi đã có thể gật đầu, tôi ngước lên nhìn hắn: “Cả hai đã là người trưởng thành rồi, công việc quan trọng hơn mà. Chỗ tôi đã có bác sĩ, y tá và hộ lý rồi.”
“Vậy cậu có nhớ tôi không?” Hắn hỏi rất tự nhiên, chỉ là vành tai của hắn có hơi đỏ.
“Sẽ nhớ.”
Trương Thần rất vui vẻ, rời đi trong hạnh phúc.
Vào ngày tôi xuất viện, tôi thanh toán hóa đơn của hộ lý; vì tai nạn này được coi là tai nạn lao động nên về cơ bản tôi không cần phải trả bất kỳ chi phí y tế nào. Bên phía công ty bảo hiểm có bồi thường một số tiền, sau khi trừ đi các khoản thanh toán có trong hóa đơn của hộ lý thì vẫn còn lại một ít.
Tôi không có người quen nào ở thành phố này, các lãnh đạo liên quan tỏ vẻ muốn đến đón tôi nhưng tôi đã lịch sự từ chối. Khi một mình bước ra khỏi bệnh viện, tôi chợt nhận ra nhiệt độ bên ngoài đã rất cao rồi, ở Hán Đông thì tháng năm chính là mùa hè.
Tôi ở lại Hán Đông vài ngày, mua quần áo, tham quan các danh lam thắng cảnh bản địa, mua vài hộp quà lưu niệm là đặc sản địa phương, sẵn tiện mua vé máy bay để chuẩn bị về nhà.
Nhờ vào sự cố lần này nên tôi mới nhớ ra một chuyện rất bất chính - đó là tôi đã không làm được chuyện gì thiết thực cả, nhưng lại bất ngờ có một khoản tiền bồi thường. May mắn thay, nhờ có chỗ tiền bồi thường này nên cuối cùng thì tôi cũng mua được vé máy bay.
Khi đi ngang qua khu vực hút thuốc, tôi vô thức nghĩ đến Trịnh Cường. Chính tại nơi đây, chú ấy đã dập tắt thuốc lá và nói với tôi: “Chúng ta đi thực hiện một nhiệm vụ thôi.”
Tính mạng con người vừa ngoan cường vừa yếu ớt, có khi chỉ cần trong nháy mắt là ta đã mất đi người bên cạnh.
Tôi lại lên cơn nghiện thuốc, nhưng trong tay không có thuốc lá cũng không có bật lửa. Khi tôi định tiếp tục bước đi thì phía sau đã vang lên một giọng nói trong trẻo: “Anh nghiện thuốc lá à?”
Giọng nói quen thuộc nhưng tôi không phân biệt được là ai. Lúc tôi quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt đen sáng rõ, tôi nhận ra người này: “Trịnh Đông Dương? Sao anh lại tới đây?”
“Tôi đến Hán Đông và muốn gặp anh thêm một lần nữa. Tôi đã đến bệnh viện mà không gặp được, không ngờ lại gặp anh ở sân bay.”
Hán Đông lớn như vậy, vô tình đụng mặt anh ta cũng không phải là chuyện bình thường, rất có thể người trước mặt tôi đã điều tra thông tin cá nhân của tôi.
Hôm nay anh ta mặc một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, chân đi giày thể thao, trông dễ gần hơn nhiều so với ngày anh ta ở trong viện. Khi anh ta rút một điếu thuốc từ trong tay ra, châm lửa và đưa cho tôi, trông anh ta càng có vẻ đáng yêu hơn bao giờ hết.
Tôi nhận điếu thuốc, ngậm giữa hai môi nhưng rồi lại bị mùi thuốc làm cho sặc đến mức ho khan không ngừng.
Trịnh Đông Dương đột nhiên cười: “Nếu anh không biết hút thuốc thì đừng trông thích mà thèm.”
Tôi không phản bác, chỉ rút điếu thuốc ra rồi dập tắt đầu mẩu thuốc.
“Tư thế dập thuốc của anh khá giống bố tôi.”
Chủ đề của chúng tôi vẫn không thể tránh khỏi việc nhắc tới Trịnh Cường. Tôi cảm thấy miệng có hơi chua xót, nhỏ giọng nói: “Xin chia buồn.”
“Nhiều lúc, ông già luôn nghĩ rằng mình sắp chết. Ông ấy luôn viết trước những lời trăng trối và hẹn thời gian gửi đi đều đặn, có đôi khi ông ấy còn quên hủy bỏ nên chúng luôn được tự động gửi đi. Chúng tôi vội vã liên lạc với ông ấy rồi mới phát hiện ra ông ấy đang ngủ. Lần này ngay cả tin nhắn đã định sẵn cũng không gửi tới mà người đã mất rồi.”
Giọng của Trịnh Đông Dương khàn đi. Tôi bước tới vỗ vai anh ta và cảm thấy vô cùng tội lỗi. Trịnh Cường chết nhưng tôi lại sống sót.
“Người anh em, xin lỗi.”
“Không liên quan đến anh, lần này coi như chạy trốn thành công thì bọn họ cũng sẽ không buông tha cho ông già đâu.”(App TƳT)
Trịnh Đông Dương tháo kính, không hề kiêng dè tôi mà dụi dụi mắt, anh ta nói: “USB lần trước tôi đưa cho anh đã bẻ khóa được chưa?”
“Tôi đã tìm một người bạn đáng tin cậy để thử mở mật khẩu nhưng vẫn không được.”
“Anh rất tin tưởng người bạn kia à?”
“Hoàn toàn tin tưởng.”
“Khó phá lắm, cái USB màu đỏ hình con thỏ kia là hàng Mỹ, còn là hàng mới nhất nữa. Nửa năm trước tôi mới đưa nó cho ông già, về sau ông già lại tặng nó cho con gái của Chung Dũng.”
“Thế phải làm sao bây giờ?”
“Ông già không nói mật khẩu cho anh hẳn là cho rằng anh có thể đoán được. Đương nhiên, cũng có thể là vì sắp phát nổ nên ông già không kịp nói.”
Tôi nghiêm túc nghĩ lại tình cảnh lúc đó, sự khác thường của Trịnh Cường bắt đầu từ việc nhắc tới Trương Thần. Nếu có thể giữ một khoảng cách nhất định, chú ấy hoàn toàn có thể nói mật mã ra. Thứ tôi sợ là Trịnh Cường cố ý không nói mật mã mở USB cho tôi mà chú ấy hy vọng tôi có thể đoán được mật mã vào thời điểm nào đó trong tương lai, sau đó tôi sẽ mở những tệp tin được lưu trong đó ra.
Nhưng kiểu làm việc như vậy hoàn toàn khác với tác phong thông thường của tổ tuần tra, thậm chí nó còn vi phạm kỷ luật. Biết rõ tình hình mà không báo cáo hay xử lý công việc chậm trễ, vi phạm lỗi nào cũng đều bị phạt rất nặng.
Điều gì khiến Trịnh Cường cố ý trì hoãn khiến tôi không thể giao ngay nội dung của chiếc USB này ra?
Chú ấy đang bảo vệ tôi, hay là đang… làm hại tôi?
Những suy nghĩ này chỉ tồn tại trong giây lát, tôi sửng sốt rồi giật mình nói với Trịnh Đông Dương: “Ở thời điểm hiện tại, USB vẫn để bên chỗ tôi à?”
“Vẫn để ở chỗ anh đi, một ngày nào đó nếu như anh có thể phá giải được nội dung bên trong, tiện thì anh có thể nói cho tôi biết, không tiện thì cũng không cần phải nói đâu.”
Thái độ của Trịnh Đông Dương đối với chuyện này đã thay đổi rất nhiều so với hai tháng trước, tính tình cũng ôn hòa vô hại hơn không ít, giống như một thanh kiếm sắc bén đã được tra vào vỏ gỗ vậy.
“Được.”
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta lên máy bay thôi.”
“Anh bay khoang hạng nhất?”
“Khoang hạng nhất, tôi còn chọn chỗ ngay bên cạnh anh đấy.”
Tôi tạm thời không nói nên lời. Sau khi nghĩ lại, tôi hỏi Trịnh Đông Dương: “Bây giờ anh làm việc ở đâu?”
“Đơn bị bảo mật.”
“Làm giữ gìn trị an à?”
“Bắt trộm.”
Anh ta chắc hẳn là người ở Cục An ninh, chẳng trách anh ta là người đầu tiên tìm thấy tôi trước những người khác, chẳng trách anh ta có thể dễ dàng tra được thông tin của tôi.
Chúng tôi lên cùng một chuyến bay, suốt dọc đường đều luôn nhỏ giọng nói chuyện. Khi xuống máy bay, chúng tôi đến thẳng nghĩa trang ở ngoại ô phía Đông để tỏ lòng kính trọng với Trịnh Cường. Trịnh Đông Dương chỉ địa điểm cho tôi rồi để tôi đi lên đó một mình.
Tôi đứng trước nghĩa trang của Trịnh Cường rất lâu nhưng vẫn không thể nói được câu gì. Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc đang tươi cười như phật Di Lặc, sống mũi cay cay. Trước mắt tôi giống như xuất hiện một màn hình trình chiếu, nó đang phát đi phát lại các chi tiết nhỏ khi tôi ở chung với Trịnh Cường. Một lát sau, tôi ngồi xổm trên mặt đất và nói vài câu với chú ấy, đại ý là tôi sẽ cố gắng phá mật khẩu càng sớm càng tốt, quét sạch tận gốc thế lực đứng sau màn, không tha cho bất kỳ kẻ nào.
Nói xong, tôi nâng ly rượu kính chú ấy một ly rồi đứng dậy bước xuống bậc thang. Ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy những gì mình vừa nói rất dối trá, tôi không đủ tự tin để đối phó với lực lượng có thể dễ dàng cho nổ tung cả một cái ô tô đang đỗ ngay trên phố, thậm chí tôi còn không có đủ can đảm. Tất cả những gì tôi có thể làm trong giai đoạn này là bẻ khóa được mật khẩu đó.
Tháng sáu này tôi sẽ tiến hành bảo vệ khóa luận tốt nghiệp thạc sĩ và nhận bằng tốt nghiệp.
Tháng bảy tôi được điều khỏi nhóm tuần tra, tiến vào ủy ban kỷ luật của thành phố với tư cách là trợ thủ của Hàn Tiến. Ông ấy sắp nghỉ hưu rồi, gần như đã chắc chắn về việc tôi sẽ được bổ nhiệm làm trưởng ban kỷ luật tiếp theo.
Tôi hỏi Trương Thần xem hắn có tham gia chuyện này không thì Trương Thần lại nói đây là một khoản “bồi thường” hạng nhất. Vì tôi bị trọng thương mà người đứng sau màn vẫn chưa đền tội, bản thân Trịnh Đông Dương không chỉ không nhận bất kỳ khoản “bồi thường” nào mà còn nhường cơ hội được điều động phù hợp cho tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng biết một chuyện, mặc dù trước đó tôi đã từ chức nhưng Trịnh Cường đã sử dụng các mối quan hệ cá nhân của mình để giải quyết ổn thỏa mọi việc. Thông báo từ chức trên trang web của tôi đã bị xóa, lý lịch của tôi vẫn sạch đẹp y như trước. Vì tôi bị thương trong khi đang tham gia một nhiệm vụ tạm thời của đoàn điều tra nên sau khi tôi hồi phục thương tích, tôi đã được điều động đến ủy ban kỷ luật, chính thức bắt đầu tiếp xúc với một vòng lãnh đạo cao cấp nhất.
Lúc mới tiếp nhận công việc tôi vẫn còn hơi bỡ ngỡ nhưng tôi bắt đầu rất nhanh, Hàn Tiến còn thường xuyên tìm tôi uống trà. Thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ nhắc đến Trịnh Cường. Hàn Tiến sẽ chia sẻ với tôi một số chuyện thú vị khi Trịnh Cường còn trẻ. Đến lúc đó thì tôi mới biết Trịnh Cường và Hàn Tiến từng đi lính cùng nhau, từng là chiến hữu. Hai người còn hẹn với nhau sau khi nghỉ hưu sẽ cùng đi leo núi du ngoạn —— nhưng chẳng ai ngờ được lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Tôi và Hàn Tiến uống trà chiều hết lần này đến lần khác, mối quan hệ của chúng tôi ngày càng bền chặt. Ông ấy cũng hết lòng dẫn dắt tôi, còn giúp tôi tạo mối quan hệ với các lãnh đạo bên trong thành phố. Trong cuộc sống hàng ngày, ông ấy cũng luôn quan tâm tôi từng chút một, gần như coi tôi là học sinh của mình mà dạy dỗ.
Tôi cho rằng với năng lực và thủ đoạn của ông ấy thì ông ấy hoàn toàn có thể bước lên một tầm cao mới. Tuy nhiên ông ấy không được may mắn lắm, vào lúc ông ấy có cơ hội thăng tiến tốt nhất thì lại đúng lúc cấp trên xuống thẩm tra, thế nên ông ấy đành phải bỏ lỡ nó.
Dù vậy, đối với chuyện này Hàn Tiến lại có suy nghĩ cởi mở hơn nhiều. Con trai ông ấy không định tham gia vào giới chính trị, ông ấy cũng không có gì để làm nên đôi khi ông ấy sẽ nói đùa với tôi: “Tôi mong cậu có thể leo lên cao hơn nữa. Nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng tôi sẽ thấy vô cùng vui sướng. Tốt xấu gì thì tôi cũng đã dạy cậu được một thời gian rồi, nào làm quan lớn nhớ gọi một tiếng sư phụ đấy.”
Quan hệ của chúng tôi lúc ấy rất thân thiết, tôi cũng cười gọi sư phụ coi như đáp lại câu này.
Đáng lẽ ba năm nữa Hàn Tiến mới nghỉ hưu, nhưng ông ấy chỉ dẫn dắt tôi một năm rồi nộp đơn xin nghỉ hưu chữa bệnh. Lúc tôi nhận được tin tức, ông ấy bèn nói: “Tôi xuống sân khấu sớm hơn xíu, bây giờ đã đến lúc cậu lên sân khấu và phát huy thực lực của mình. Con đường mà cậu cần phải đi rất dài, còn con đường của tôi đã đến điểm cuối rồi.”
Tôi khuyên nhủ thêm vài lần nữa nhưng Hàn Tiến đã quyết định. Trải qua tầng tầng lớp lớp các cuộc họp phê duyệt, Hàn Tiến chính thức nghỉ hưu, tôi cũng tiếp nhận chức vụ của ông ấy.
Nơi ở ban đầu của tôi không còn phù hợp nữa, thế nên tôi đã chuyển đến khu tập thể tòa thị chính. Tôi được trang bị tài xế và vệ sĩ chuyên dụng, tôi chính thức cảm nhận được những thay đổi vô cùng rõ ràng này.
Trong năm tôi gia nhập Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, Trương Thần đã dành phần lớn thời gian để phát triển thị trường ở nước ngoài. Thỉnh thoảng khi hắn về nước, chúng tôi sẽ hẹn nhau đi ăn tối, làm tình và trò chuyện tâm sự đơn giản. Không lâu sau khi tôi chính thức tiếp quản vị trí của Hàn Tiến, Trương Thần xử lý xong mọi thứ ở nước ngoài bèn quay trở về, bảo rằng có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi.
Chúng tôi hẹn thời gian gặp nhau, tôi mở ngăn kéo bị khóa rồi lấy cái USB kia ra, con thỏ trắng trên nền hồng cười rất tươi. Khoảng nửa năm trước, các chuyên gia do Trương Thần mời đến đều tỏ vẻ bất lực với mật khẩu của mớ tài liệu này. Vì vậy, Trương Thần đã đặc biệt gọi một cuộc gọi quốc tế để thông báo tin tức cho tôi, nói rằng tôi có thể đưa văn kiện này ra nước ngoài để giải mã. Nhưng đi kèm theo đó là nguy cơ USB bị hỏng cũng tăng lên.
Tôi bảo Trương Thần trả USB cho tôi và tạm thời đình chỉ công việc giải mã. Trương Thần còn hỏi tôi có phải muốn chia tay với hắn không. Lúc đó tôi rất bận rộn, có tháng còn không gặp được Trương Thần lần nào chính vì vậy tôi chỉ đơn giản nói: “Chúng ta sẽ mãi như vậy thôi, không chia tay đâu.”
Lúc đó Trương Thần rất vui vẻ, quấn lấy tôi đòi làm tình suốt cả đêm.
Tôi thành thạo cắm USB vào máy tính, hộp mật khẩu tự động hiện ra, tôi nhập ngẫu nhiên một dãy số và lời nhắc vẫn là “lỗi hệ thống”.
Tôi không biết số chữ số của mật khẩu này, cũng không biết loại ký tự phù hợp với mật mã này. Có một kỹ sư đã từng cố gắng sử dụng trình soạn thảo tự động để nhanh chóng nhập các tổ hợp mật khẩu khác nhau. Nếu mã hóa của tất cả các mật khẩu là một tập dữ liệu lớn thì có thể loại trừ ra một cái chính xác nhất. Sau khi tự động chỉnh sửa và nhập khoảng một nghìn dữ liệu, trên giao diện xuất hiện một con thỏ kiêu ngạo, cảnh báo kỹ sư rằng nếu còn tiếp tục kiểm tra thì tệp sẽ tự động bị hủy. Các kỹ sư không dám mạo hiểm nên đành phải bỏ cuộc.
Tôi nhập thêm mười mật khẩu nữa nhưng vẫn sai, sai, sai… Tôi rút USB ra, thay sang quần áo bình thường chuẩn bị đi ra ngoài. Cấp dưới hỏi tôi có cần xe đưa đón hay không, tôi nói một câu không cần rồi xuống nhà. Đi dọc theo tầng lầu đến cánh cửa xa nhất, Trương Thần vừa dựa vào chiếc xe thể thao mới mua vừa hút thuốc, thấy tôi đi ra hắn nói đùa: “Cậu bận bịu thật đấy.”
“Không đâu.” Bây giờ tôi đã có thể gật đầu, tôi ngước lên nhìn hắn: “Cả hai đã là người trưởng thành rồi, công việc quan trọng hơn mà. Chỗ tôi đã có bác sĩ, y tá và hộ lý rồi.”
“Vậy cậu có nhớ tôi không?” Hắn hỏi rất tự nhiên, chỉ là vành tai của hắn có hơi đỏ.
“Sẽ nhớ.”
Trương Thần rất vui vẻ, rời đi trong hạnh phúc.
Vào ngày tôi xuất viện, tôi thanh toán hóa đơn của hộ lý; vì tai nạn này được coi là tai nạn lao động nên về cơ bản tôi không cần phải trả bất kỳ chi phí y tế nào. Bên phía công ty bảo hiểm có bồi thường một số tiền, sau khi trừ đi các khoản thanh toán có trong hóa đơn của hộ lý thì vẫn còn lại một ít.
Tôi không có người quen nào ở thành phố này, các lãnh đạo liên quan tỏ vẻ muốn đến đón tôi nhưng tôi đã lịch sự từ chối. Khi một mình bước ra khỏi bệnh viện, tôi chợt nhận ra nhiệt độ bên ngoài đã rất cao rồi, ở Hán Đông thì tháng năm chính là mùa hè.
Tôi ở lại Hán Đông vài ngày, mua quần áo, tham quan các danh lam thắng cảnh bản địa, mua vài hộp quà lưu niệm là đặc sản địa phương, sẵn tiện mua vé máy bay để chuẩn bị về nhà.
Nhờ vào sự cố lần này nên tôi mới nhớ ra một chuyện rất bất chính - đó là tôi đã không làm được chuyện gì thiết thực cả, nhưng lại bất ngờ có một khoản tiền bồi thường. May mắn thay, nhờ có chỗ tiền bồi thường này nên cuối cùng thì tôi cũng mua được vé máy bay.
Khi đi ngang qua khu vực hút thuốc, tôi vô thức nghĩ đến Trịnh Cường. Chính tại nơi đây, chú ấy đã dập tắt thuốc lá và nói với tôi: “Chúng ta đi thực hiện một nhiệm vụ thôi.”
Tính mạng con người vừa ngoan cường vừa yếu ớt, có khi chỉ cần trong nháy mắt là ta đã mất đi người bên cạnh.
Tôi lại lên cơn nghiện thuốc, nhưng trong tay không có thuốc lá cũng không có bật lửa. Khi tôi định tiếp tục bước đi thì phía sau đã vang lên một giọng nói trong trẻo: “Anh nghiện thuốc lá à?”
Giọng nói quen thuộc nhưng tôi không phân biệt được là ai. Lúc tôi quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt đen sáng rõ, tôi nhận ra người này: “Trịnh Đông Dương? Sao anh lại tới đây?”
“Tôi đến Hán Đông và muốn gặp anh thêm một lần nữa. Tôi đã đến bệnh viện mà không gặp được, không ngờ lại gặp anh ở sân bay.”
Hán Đông lớn như vậy, vô tình đụng mặt anh ta cũng không phải là chuyện bình thường, rất có thể người trước mặt tôi đã điều tra thông tin cá nhân của tôi.
Hôm nay anh ta mặc một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, chân đi giày thể thao, trông dễ gần hơn nhiều so với ngày anh ta ở trong viện. Khi anh ta rút một điếu thuốc từ trong tay ra, châm lửa và đưa cho tôi, trông anh ta càng có vẻ đáng yêu hơn bao giờ hết.
Tôi nhận điếu thuốc, ngậm giữa hai môi nhưng rồi lại bị mùi thuốc làm cho sặc đến mức ho khan không ngừng.
Trịnh Đông Dương đột nhiên cười: “Nếu anh không biết hút thuốc thì đừng trông thích mà thèm.”
Tôi không phản bác, chỉ rút điếu thuốc ra rồi dập tắt đầu mẩu thuốc.
“Tư thế dập thuốc của anh khá giống bố tôi.”
Chủ đề của chúng tôi vẫn không thể tránh khỏi việc nhắc tới Trịnh Cường. Tôi cảm thấy miệng có hơi chua xót, nhỏ giọng nói: “Xin chia buồn.”
“Nhiều lúc, ông già luôn nghĩ rằng mình sắp chết. Ông ấy luôn viết trước những lời trăng trối và hẹn thời gian gửi đi đều đặn, có đôi khi ông ấy còn quên hủy bỏ nên chúng luôn được tự động gửi đi. Chúng tôi vội vã liên lạc với ông ấy rồi mới phát hiện ra ông ấy đang ngủ. Lần này ngay cả tin nhắn đã định sẵn cũng không gửi tới mà người đã mất rồi.”
Giọng của Trịnh Đông Dương khàn đi. Tôi bước tới vỗ vai anh ta và cảm thấy vô cùng tội lỗi. Trịnh Cường chết nhưng tôi lại sống sót.
“Người anh em, xin lỗi.”
“Không liên quan đến anh, lần này coi như chạy trốn thành công thì bọn họ cũng sẽ không buông tha cho ông già đâu.”(App TƳT)
Trịnh Đông Dương tháo kính, không hề kiêng dè tôi mà dụi dụi mắt, anh ta nói: “USB lần trước tôi đưa cho anh đã bẻ khóa được chưa?”
“Tôi đã tìm một người bạn đáng tin cậy để thử mở mật khẩu nhưng vẫn không được.”
“Anh rất tin tưởng người bạn kia à?”
“Hoàn toàn tin tưởng.”
“Khó phá lắm, cái USB màu đỏ hình con thỏ kia là hàng Mỹ, còn là hàng mới nhất nữa. Nửa năm trước tôi mới đưa nó cho ông già, về sau ông già lại tặng nó cho con gái của Chung Dũng.”
“Thế phải làm sao bây giờ?”
“Ông già không nói mật khẩu cho anh hẳn là cho rằng anh có thể đoán được. Đương nhiên, cũng có thể là vì sắp phát nổ nên ông già không kịp nói.”
Tôi nghiêm túc nghĩ lại tình cảnh lúc đó, sự khác thường của Trịnh Cường bắt đầu từ việc nhắc tới Trương Thần. Nếu có thể giữ một khoảng cách nhất định, chú ấy hoàn toàn có thể nói mật mã ra. Thứ tôi sợ là Trịnh Cường cố ý không nói mật mã mở USB cho tôi mà chú ấy hy vọng tôi có thể đoán được mật mã vào thời điểm nào đó trong tương lai, sau đó tôi sẽ mở những tệp tin được lưu trong đó ra.
Nhưng kiểu làm việc như vậy hoàn toàn khác với tác phong thông thường của tổ tuần tra, thậm chí nó còn vi phạm kỷ luật. Biết rõ tình hình mà không báo cáo hay xử lý công việc chậm trễ, vi phạm lỗi nào cũng đều bị phạt rất nặng.
Điều gì khiến Trịnh Cường cố ý trì hoãn khiến tôi không thể giao ngay nội dung của chiếc USB này ra?
Chú ấy đang bảo vệ tôi, hay là đang… làm hại tôi?
Những suy nghĩ này chỉ tồn tại trong giây lát, tôi sửng sốt rồi giật mình nói với Trịnh Đông Dương: “Ở thời điểm hiện tại, USB vẫn để bên chỗ tôi à?”
“Vẫn để ở chỗ anh đi, một ngày nào đó nếu như anh có thể phá giải được nội dung bên trong, tiện thì anh có thể nói cho tôi biết, không tiện thì cũng không cần phải nói đâu.”
Thái độ của Trịnh Đông Dương đối với chuyện này đã thay đổi rất nhiều so với hai tháng trước, tính tình cũng ôn hòa vô hại hơn không ít, giống như một thanh kiếm sắc bén đã được tra vào vỏ gỗ vậy.
“Được.”
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta lên máy bay thôi.”
“Anh bay khoang hạng nhất?”
“Khoang hạng nhất, tôi còn chọn chỗ ngay bên cạnh anh đấy.”
Tôi tạm thời không nói nên lời. Sau khi nghĩ lại, tôi hỏi Trịnh Đông Dương: “Bây giờ anh làm việc ở đâu?”
“Đơn bị bảo mật.”
“Làm giữ gìn trị an à?”
“Bắt trộm.”
Anh ta chắc hẳn là người ở Cục An ninh, chẳng trách anh ta là người đầu tiên tìm thấy tôi trước những người khác, chẳng trách anh ta có thể dễ dàng tra được thông tin của tôi.
Chúng tôi lên cùng một chuyến bay, suốt dọc đường đều luôn nhỏ giọng nói chuyện. Khi xuống máy bay, chúng tôi đến thẳng nghĩa trang ở ngoại ô phía Đông để tỏ lòng kính trọng với Trịnh Cường. Trịnh Đông Dương chỉ địa điểm cho tôi rồi để tôi đi lên đó một mình.
Tôi đứng trước nghĩa trang của Trịnh Cường rất lâu nhưng vẫn không thể nói được câu gì. Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc đang tươi cười như phật Di Lặc, sống mũi cay cay. Trước mắt tôi giống như xuất hiện một màn hình trình chiếu, nó đang phát đi phát lại các chi tiết nhỏ khi tôi ở chung với Trịnh Cường. Một lát sau, tôi ngồi xổm trên mặt đất và nói vài câu với chú ấy, đại ý là tôi sẽ cố gắng phá mật khẩu càng sớm càng tốt, quét sạch tận gốc thế lực đứng sau màn, không tha cho bất kỳ kẻ nào.
Nói xong, tôi nâng ly rượu kính chú ấy một ly rồi đứng dậy bước xuống bậc thang. Ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy những gì mình vừa nói rất dối trá, tôi không đủ tự tin để đối phó với lực lượng có thể dễ dàng cho nổ tung cả một cái ô tô đang đỗ ngay trên phố, thậm chí tôi còn không có đủ can đảm. Tất cả những gì tôi có thể làm trong giai đoạn này là bẻ khóa được mật khẩu đó.
Tháng sáu này tôi sẽ tiến hành bảo vệ khóa luận tốt nghiệp thạc sĩ và nhận bằng tốt nghiệp.
Tháng bảy tôi được điều khỏi nhóm tuần tra, tiến vào ủy ban kỷ luật của thành phố với tư cách là trợ thủ của Hàn Tiến. Ông ấy sắp nghỉ hưu rồi, gần như đã chắc chắn về việc tôi sẽ được bổ nhiệm làm trưởng ban kỷ luật tiếp theo.
Tôi hỏi Trương Thần xem hắn có tham gia chuyện này không thì Trương Thần lại nói đây là một khoản “bồi thường” hạng nhất. Vì tôi bị trọng thương mà người đứng sau màn vẫn chưa đền tội, bản thân Trịnh Đông Dương không chỉ không nhận bất kỳ khoản “bồi thường” nào mà còn nhường cơ hội được điều động phù hợp cho tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng biết một chuyện, mặc dù trước đó tôi đã từ chức nhưng Trịnh Cường đã sử dụng các mối quan hệ cá nhân của mình để giải quyết ổn thỏa mọi việc. Thông báo từ chức trên trang web của tôi đã bị xóa, lý lịch của tôi vẫn sạch đẹp y như trước. Vì tôi bị thương trong khi đang tham gia một nhiệm vụ tạm thời của đoàn điều tra nên sau khi tôi hồi phục thương tích, tôi đã được điều động đến ủy ban kỷ luật, chính thức bắt đầu tiếp xúc với một vòng lãnh đạo cao cấp nhất.
Lúc mới tiếp nhận công việc tôi vẫn còn hơi bỡ ngỡ nhưng tôi bắt đầu rất nhanh, Hàn Tiến còn thường xuyên tìm tôi uống trà. Thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ nhắc đến Trịnh Cường. Hàn Tiến sẽ chia sẻ với tôi một số chuyện thú vị khi Trịnh Cường còn trẻ. Đến lúc đó thì tôi mới biết Trịnh Cường và Hàn Tiến từng đi lính cùng nhau, từng là chiến hữu. Hai người còn hẹn với nhau sau khi nghỉ hưu sẽ cùng đi leo núi du ngoạn —— nhưng chẳng ai ngờ được lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Tôi và Hàn Tiến uống trà chiều hết lần này đến lần khác, mối quan hệ của chúng tôi ngày càng bền chặt. Ông ấy cũng hết lòng dẫn dắt tôi, còn giúp tôi tạo mối quan hệ với các lãnh đạo bên trong thành phố. Trong cuộc sống hàng ngày, ông ấy cũng luôn quan tâm tôi từng chút một, gần như coi tôi là học sinh của mình mà dạy dỗ.
Tôi cho rằng với năng lực và thủ đoạn của ông ấy thì ông ấy hoàn toàn có thể bước lên một tầm cao mới. Tuy nhiên ông ấy không được may mắn lắm, vào lúc ông ấy có cơ hội thăng tiến tốt nhất thì lại đúng lúc cấp trên xuống thẩm tra, thế nên ông ấy đành phải bỏ lỡ nó.
Dù vậy, đối với chuyện này Hàn Tiến lại có suy nghĩ cởi mở hơn nhiều. Con trai ông ấy không định tham gia vào giới chính trị, ông ấy cũng không có gì để làm nên đôi khi ông ấy sẽ nói đùa với tôi: “Tôi mong cậu có thể leo lên cao hơn nữa. Nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng tôi sẽ thấy vô cùng vui sướng. Tốt xấu gì thì tôi cũng đã dạy cậu được một thời gian rồi, nào làm quan lớn nhớ gọi một tiếng sư phụ đấy.”
Quan hệ của chúng tôi lúc ấy rất thân thiết, tôi cũng cười gọi sư phụ coi như đáp lại câu này.
Đáng lẽ ba năm nữa Hàn Tiến mới nghỉ hưu, nhưng ông ấy chỉ dẫn dắt tôi một năm rồi nộp đơn xin nghỉ hưu chữa bệnh. Lúc tôi nhận được tin tức, ông ấy bèn nói: “Tôi xuống sân khấu sớm hơn xíu, bây giờ đã đến lúc cậu lên sân khấu và phát huy thực lực của mình. Con đường mà cậu cần phải đi rất dài, còn con đường của tôi đã đến điểm cuối rồi.”
Tôi khuyên nhủ thêm vài lần nữa nhưng Hàn Tiến đã quyết định. Trải qua tầng tầng lớp lớp các cuộc họp phê duyệt, Hàn Tiến chính thức nghỉ hưu, tôi cũng tiếp nhận chức vụ của ông ấy.
Nơi ở ban đầu của tôi không còn phù hợp nữa, thế nên tôi đã chuyển đến khu tập thể tòa thị chính. Tôi được trang bị tài xế và vệ sĩ chuyên dụng, tôi chính thức cảm nhận được những thay đổi vô cùng rõ ràng này.
Trong năm tôi gia nhập Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, Trương Thần đã dành phần lớn thời gian để phát triển thị trường ở nước ngoài. Thỉnh thoảng khi hắn về nước, chúng tôi sẽ hẹn nhau đi ăn tối, làm tình và trò chuyện tâm sự đơn giản. Không lâu sau khi tôi chính thức tiếp quản vị trí của Hàn Tiến, Trương Thần xử lý xong mọi thứ ở nước ngoài bèn quay trở về, bảo rằng có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi.
Chúng tôi hẹn thời gian gặp nhau, tôi mở ngăn kéo bị khóa rồi lấy cái USB kia ra, con thỏ trắng trên nền hồng cười rất tươi. Khoảng nửa năm trước, các chuyên gia do Trương Thần mời đến đều tỏ vẻ bất lực với mật khẩu của mớ tài liệu này. Vì vậy, Trương Thần đã đặc biệt gọi một cuộc gọi quốc tế để thông báo tin tức cho tôi, nói rằng tôi có thể đưa văn kiện này ra nước ngoài để giải mã. Nhưng đi kèm theo đó là nguy cơ USB bị hỏng cũng tăng lên.
Tôi bảo Trương Thần trả USB cho tôi và tạm thời đình chỉ công việc giải mã. Trương Thần còn hỏi tôi có phải muốn chia tay với hắn không. Lúc đó tôi rất bận rộn, có tháng còn không gặp được Trương Thần lần nào chính vì vậy tôi chỉ đơn giản nói: “Chúng ta sẽ mãi như vậy thôi, không chia tay đâu.”
Lúc đó Trương Thần rất vui vẻ, quấn lấy tôi đòi làm tình suốt cả đêm.
Tôi thành thạo cắm USB vào máy tính, hộp mật khẩu tự động hiện ra, tôi nhập ngẫu nhiên một dãy số và lời nhắc vẫn là “lỗi hệ thống”.
Tôi không biết số chữ số của mật khẩu này, cũng không biết loại ký tự phù hợp với mật mã này. Có một kỹ sư đã từng cố gắng sử dụng trình soạn thảo tự động để nhanh chóng nhập các tổ hợp mật khẩu khác nhau. Nếu mã hóa của tất cả các mật khẩu là một tập dữ liệu lớn thì có thể loại trừ ra một cái chính xác nhất. Sau khi tự động chỉnh sửa và nhập khoảng một nghìn dữ liệu, trên giao diện xuất hiện một con thỏ kiêu ngạo, cảnh báo kỹ sư rằng nếu còn tiếp tục kiểm tra thì tệp sẽ tự động bị hủy. Các kỹ sư không dám mạo hiểm nên đành phải bỏ cuộc.
Tôi nhập thêm mười mật khẩu nữa nhưng vẫn sai, sai, sai… Tôi rút USB ra, thay sang quần áo bình thường chuẩn bị đi ra ngoài. Cấp dưới hỏi tôi có cần xe đưa đón hay không, tôi nói một câu không cần rồi xuống nhà. Đi dọc theo tầng lầu đến cánh cửa xa nhất, Trương Thần vừa dựa vào chiếc xe thể thao mới mua vừa hút thuốc, thấy tôi đi ra hắn nói đùa: “Cậu bận bịu thật đấy.”
Danh sách chương