A Sử Na Sa Tất tức giận đến mức không cần thẩm vấn, ngay trong ngày đã xử tử Hoàng tử phi.

Đồng thời hắn ta ở biên cảnh còn buông lời tàn độc, tuyên bố sẽ dùng thiết kỵ san bằng phủ Thừa tướng, còn dùng trường thương đ.â.m xuyên bụng Thôi Ngọc Thư.

Nghe được lời này, ta càng muốn chọc tức ông ta hơn

Ta mắt lệ nhòa, mượn lời ông ta, viết ra tác phẩm vịt da giòn đan xen yêu hận nhất từ trước đến nay: “A Sử Na Sa Tất một mình một ngựa thẳng tiến, chữa khỏi hoàn toàn bệnh trĩ của Thôi Thừa tướng”.

Tiểu Hoàng đế ở trong điện xem xong liền vỗ án đứng dậy:

"Trước đây đều là Thôi khanh chiếm ưu thế, bây giờ Thôi khanh lại bị người khác...". Hắn nói đến đây thì ngập ngừng, vẻ mặt tức giận vì không làm gì được, nói: "Đường đường là Thừa tướng của triều ta lại bị Hoàng tử Bắc Địch... thật làm nhục quốc thể!"

"Thần không có, thần bị oan!"

Thôi rồi, Tiểu Hoàng đế này xem từng tác phẩm đều nhập tâm quá.

Nghe Thái Y Viện nói Thôi Ngọc Thư gần đây bệnh trĩ đã khỏi, tiểu Hoàng đế nghi ngờ sâu sắc là do A Sử Na Sa Tất gây ra.

Nhiếp Chính Vương thấy thời cơ chín muồi, ngay tại triều đình đưa ra bằng chứng Thôi Ngọc Thư thông đồng với địch phản quốc.

Tiểu Hoàng đế hạ quyết tâm, cách chức và tống giam toàn bộ phe cánh của Thôi Ngọc Thư, chờ xử lý.

Nhưng tội thông đồng với địch phản quốc đáng phải tru di cửu tộc, đây là điều đã định sẵn, tiểu Hoàng đế lại chần chừ.

"Nếu g.i.ế.c ông ta, chẳng phải nhân vật chính của câu chuyện sẽ không còn sao, những câu chuyện chưa có kết thúc sau này thì sao?"

Trời ạ, tiểu Hoàng đế này mê truyện quá rồi, giờ đã thành nghiện.

Lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ hồ, thật là không lo đại cục, chẳng trách vẫn cần Tần Vương nhiếp chính.

"Có thể viết truyện đồng nhân." Ta ở dưới điện tiếp lời.

Hắn suy tư gật đầu.

"Trên triều đình không được nói leo!" Nhiếp Chính Vương hung hăng lườm ta một cái.

Ta vội vàng rụt đầu lại, suýt chút nữa là bại lộ rồi.

Trí thông minh của tiểu Hoàng đế lại chiếm lĩnh vị trí cao, ngay tại triều đình tuyên chiếu tru di cửu tộc của Thôi Ngọc Thư.

Mỗi bước mỗi xa

Tần Vương đại hỷ, trở về phủ, thưởng cho ta năm nghìn lượng bạc.

Tuy nhiên, Thôi Thừa tướng dù sao cũng từng là quyền thần, mạng lưới quan hệ phức tạp, cũng là một nhân vật không thể xem thường.

Trên đường từ Đại Lý Tự chuyển đến Hình Bộ, ông ta đã bị người của mình cướp đi mất.

Nhiếp Chính Vương lùng sục khắp kinh thành cũng không tìm ra tung tích của ông ta.

---

Sau khi phe cánh của Thôi Thừa tướng bị bắt hết, ta nhàn rỗi đã mấy ngày.

Nhiếp Chính Vương mời ta vào mùng mười tháng ba đến ngoại ô săn b.ắ.n và du xuân, còn hỏi ta sau này có dự định gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lòng ta không khỏi thắt lại.

Ta hiểu đạo lý "thỏ c.h.ế.t chó săn cũng bị nấu".

Hết địch thủ chính trị rồi, chuyện bịa đặt tin đồn nhạy cảm, thứ không thể công khai, Tần Vương chưa chắc đã muốn giữ ta sống.

Tính toán kỹ càng, bạc của ta cũng đã tích lũy gần đủ rồi.

Từ rất lâu trước đây, ta đã cẩn thận suy nghĩ, tìm một cơ hội thích hợp, đưa mẫu thân và Vũ An tỷ tỷ âm thầm chạy trốn sang Tây Vực.

Thế là ta đưa ra một yêu cầu với Tần Vương.

Vào ngày săn bắn, phải đưa cả mẫu thân và Kỷ Vũ An đi cùng.

Ông ấy sảng khoái đồng ý.

Để cuộc chạy trốn này vẹn toàn, ta đã lên rất nhiều kế hoạch và sắp xếp, đảm bảo không có gì sai sót.

Quan trọng nhất là phải để Tần Vương đi trước mở đường.

Vì ta sợ ông ấy ta sẽ dùng tên b.ắ.n c.h.ế.t ta.

Nhưng Tần Vương dường như không có ý định "diệt cỏ tận gốc", ngược lại, ông ấy vừa cưỡi ngựa vừa quay đầu lại ném mị nhãn về phía ta.

Chẳng lẽ... ông ấy muốn dùng vẻ đẹp để mê hoặc ta? Ta nổi hết cả da gà.

Nhiếp Chính Vương thúc ngựa vung roi, giương cung b.ắ.n tên, đuổi những chú thỏ, chú hoẵng nhỏ phải trốn đông trốn tây, vô cùng sảng khoái.

Ngựa của hai ta chạy rất nhanh, lao thẳng vào sâu trong rừng.

Mẫu thân và Vũ An tỷ tỷ ở trong đoàn, bị bọn ta bỏ lại đằng sau rất xa.

"Vương gia, chúng ta chạy xa quá rồi, ngài không sợ Thôi Ngọc Thư lúc này nhảy ra báo thù sao?"

"Ha ha, ngươi lo xa quá rồi... á à..."

Lời của Tần Vương ngưng lại giữa không trung, đúng như ta đã nói, Thôi Thừa tướng dẫn theo một nhóm người xông ra.

Dường như đã phục kích sẵn ở đây, chờ đợi cơ hội báo thù này.

Đối phương nhân số đông đảo, ta và Tần Vương không dám manh động đối đầu.

Muốn quay đầu lại hội quân với đại đội, nhưng đã bị người của Thôi Ngọc Thư chặn mất đường lui.

Ta lớn tiếng hô: "Vương gia, chạy về phía Bắc!"

"Phía Bắc là thảo nguyên biên cảnh, tầm nhìn quá rộng, hơn nữa rất có thể sẽ gặp quân đội Bắc Địch!"

"Mặc kệ, mau chạy!"

Ta và Nhiếp Chính Vương cưỡi ngựa điên cuồng phi nước đại, Thôi Ngọc Thư ở phía sau truy đuổi không ngừng.

Chạy mãi chạy mãi, bất ngờ đụng phải một đội quân khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện