Đã là hai người trong cùng một phòng, không khí quanh người bụi bặm dường như đều trở nên khẩn trương. Nghệ Nhàn không sợ trời không sợ đất, không bao giờ nghĩ đến lại có một ngày thua trên tay tiểu bất điểm. Tiểu bất điểm trốn sau cửa, thò cái đầu tóc quăn đang ngó dáo dác nhìn quả cầu đang lăn trước nàng, thật tò mò.
Nghệ Nhàn thấy nàng không khóc âm thầm thở phào, nàng sợ tiểu bất điểm không nói hai lời liền gân cổ họng, nên biết là đám thú nhân kia lỗ tai vô cùng linh, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến bọn họ cảnh giác, chứ đừng nói là nàng đang bị công nhận trong vụ án ngược đãi còn là đồng phạm.
Nếu bắt một người lớn tuổi như nàng, nhất định sẽ đưa đến phòng tối hầu hạ một phen.
Nghê Nhàn cầm lấy cầu ở phía khác, vừa thò vừa thụt, quả cầu vốn nằm yên trên mặt đất liền lăn qua lăn lại.
Ánh mắt tiểu bất điểm cũng chuyển động lui tới cảm giác tràn đầy hiếu kỳ, mà Nghệ Nhàn cũng không dám tiến lên phía trước. Nghệ Nhàn nỗ lực làm chậm lại cảm giác về sự tồn tại của mình, trên mặt cứng ngắc treo thêm nụ cười ôn nhu nhất đời này của nàng.
Nhưng ánh mắt tiểu bất điểm vẫn tràn đầy cảnh giác.
Tạo nghiệt.
Nghệ Nhàn muốn đem nguyên chủ ra đánh một trận, cự nhiên dám hạ thủ với hài tử đang lớn. Nàng im lặng ngồi xổm hai chân tê dại, trước biến thành màu đen, tiểu gia hỏa chỉ bước lên đúng một bước.
Có thể tưởng tượng được tiểu gia hỏa kia cẩn thận từng li từng tí, cứ đi một bước lại nhìn đến mình. Mà bản thân tiểu gia hỏa vẫn chưa thể khống chế được bước đi.
Thực sự là dễ gạt.
Ngược lại Nghệ Nhàn sắp bị hành động của tiểu gia hỏa này làm manh hóa, còn thiếu hành động ôm hôn. Đáng tiếc, đi xa chỉ mới là bước đầu tiên bỏ ra không thể gấp được, nàng như đang câu cá, từng chút thả mồi câu xuống để kéo con mồi lên trước mắt.
Khi tiểu bất điểm nhận thấy được mình đứng trước mặt Nghệ Nhàn, toàn thân lại không tự chủ run lên, sắc mặt trắng bệch vẻ mặt hoảng sợ.
Nghệ Nhàn cầm quả cầu tưng lên rồi lại vững vàng tiếp được, làm mẫu nhiều lần, sau đó nhanh cầm quả cầu nhét vào tay tiểu bất điểm, khích lệ nói "thử xem" bàn tay nhỏ non mềm thịt trắng trẻo cầm quả cầu khuôn mặt ngơ ngác nhìn nàng.
Nghệ Nhàn không sợ người khác làm phiền liền làm động tác tưng cầu vài lần, lúc này hai tay tiểu bất điểm lại ném đi một cái, quả cầu không tiếng động rơi xuống đất. Nghệ Nhàn nhặt lên cho nàng, lại ném, lại nhặt, một lớn một nhỏ chơi ném cầu nhặt cầu, Nghệ Nhàn phát hiện tiểu gia hỏa kia không còn chống lại nàng, nàng liền dựa gần một chút, tiểu gia hỏa theo bản năng lùi về sau, vẫn còn sợ tứ chi tiếp xúc.
Cũng khó trách tiểu bất điểm có phản ứng này, trong trí nhớ nguyên chủ thường xuyên đánh hài tử, sợ nữ nhân kia phát hiện nên thường đánh vào chỗ nhiều thịt, hoặc không thể nhìn thấy, vừa đánh vừa nhéo, còn chửi móc.
Mỗi khi nghĩ đến những ký ức đó, Nghệ Nhàn nhịn không được nhíu mày.
Nghệ Nhàn đem quả cầu ném cho tiểu bất điểm, bắt đầu lục lọi trong phòng, cuối cùng tìm được một thứ bóp bóp giống như là thịt, có thể là của con thú không may nào đó, nàng để lên bàn gõ hai cái, miếng thịt này không có gì, không lịch sự gõ cái bàn ngược lại thiếu cái cửa, đến cả dao cắt thịt trong phòng cũng không thấy.
Không lẽ còn sợ nàng đem dao chém người sao? Không có công cụ vừa tay, cộng thêm người đang bị thương, bồi tiểu gia hỏa kia chơi một hồi, Nghệ Nhàn liền choáng váng, vội ngồi lên giường vờ như đang suy nghĩ nhân sinh, cũng may nữ nhân kia không nhớ đến nô ɭệ đang trọng thương như nàng... sẽ không bỏ lại tiểu tử kia, nàng mà đụng đến tiểu bất điểm chỉ một chút thôi, có mà chết đói luôn.
Cơm trưa rất đơn giản, nước và thịt.
So với miếng thịt vừa rồi nàng nhìn thấy bị gió thổi khô không khác gì, trong đó một miếng lớn phân cho tiểu tử kia, trước mặt Nghệ Nhàn chỉ có một khối nhỏ bằng bàn tay, lớp vân trên thịt còn rõ ràng, tơ máu lẫn lộn, đập vào mặt là mùi máu tanh, nàng không chút hoài nghi nhìn là biết miếng thịt tươi mới đi săn về, Nghệ Nhàn mặt không đổi sắc nhìn nhìn tiểu gia hỏa chỉ mới ba tuổi kia vùi đầu cực khổ ăn, miệng đầy máu, cộng thêm hai cái răng nanh, càng có tiềm chất ma cà rồng.
Nữ nhân kia thấy Nghệ Nhàn chậm chạp không động thủ, lông mi khinh bạc, lạnh lùng nói, "hôm nay chỉ có cái này."
Nói nôm na là, ngươi ăn thì cũng phải ăn, không ăn cũng phải ăn.
Nghệ Nhàn liếc nàng một cái, tiếp nhận khối thịt kia cái miệng nhỏ nhấm nuốt, cũng may nàng từng ở trong rừng rậm Amazon tìm cách sống sót đã ăn qua mấy thứ máu tanh này, ăn cái gì cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là khi đầu lưỡi nếm qua mỹ vị nhân gian, bây giờ lại trở về ăn lại những thứ này.... tư vị đúng là một lời khó nói hết.
Lam Đồng có chút bất ngờ, bình thường nữ nhân này nếu không được ăn thức ăn hài lòng liền nháo với nàng, hôm nay cư nhiên lại yên tĩnh như vậy, khiến nàng không khỏi chăm chú nhìn thêm. Cho đến khi một lớn một nhỏ ăn no xong, nàng sờ sờ đầu tiểu gia hỏa liền đi.
Tiểu bất điểm ôm quả cầu, lưu luyến không rời bắt Lam Đồng đưa ra ngoài cửa, suýt chút nữa đứng ở cửa thành một mình "ngắm hòn vọng phu", từ một loại suy nghĩ nào đó, chủ nhân thân thể này mới là mẫu thân tiểu bất điểm, còn một vị khác tự nhiên chính là "phụ thân".
Nghệ Nhàn từ trí nhớ tìm tòi, liền có cảm giác như bị sét đánh, nàng bị cong là thật, thích nữ nhân cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà nửa kia lại là nữ thú nhân là sao vậy a? xoảng!
Hai người nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nghệ Nhàn nằm trên giường, tiểu bất điểm thấy "uy hiếp" lớn nhất vẫn không nhúc nhích, lúc này mới to gan từng bước nhỏ thu hẹp khoảng cách ném cầu trong phòng chơi, lại không ngờ quả cầu rơi vào ngực Nghệ Nhàn, bầu không khí lần nữa đọng lại.
Tiểu gia hỏa không dám thở mạnh, cái tay nhỏ bé xiết chặt, toàn thân căng thẳng, đôi mắt xinh xinh đẹp đang sợ hãi nhìn nàng.
Nghệ Nhàn nhìn hài tử khuôn mặt đỏ lên, đến cả hô hấp cũng nhanh quên, gan cũng không nhỏ, nghĩ muốn rèn can đảm cho tiểu gia hỏa này, nếu không sau này gặp chuyện gì cũng nhát gan như vậy sao.
***
Buổi chiều, có người đẩy cửa đi vào, Nghệ Nhàn còn tưởng nữ nhân kia đã về, kết quả ngẩng đầu nhìn lên, là một nhân tộc. Ở Khố Tư thành, nữ nhân bình thường của nhân tộc đảm nhiệm việc sinh con cho thú nhân tộc để đảm bảo đời sau, nói dễ nghe là mẹ đứa nhỏ, nói khó nghe chính là công cụ sinh con, là nô ɭệ bị nhân thú tộc cướp về.
Nguyên chủ bị nhân tộc thỏa hiệp bán đi, đến cả hài tử cũng đã sinh, lúc này đây tính toán rõ ràng được mất còn không thì là nói nhiều về cái khác, Nghệ Nhàn từ trước đến giờ đã đến nơi này thì yên tâm ở đây, huống chi tư sắc nguyên chủ cũng là bậc trung, cộng thêm đã nhanh sinh tiểu bất điểm như vậy, đãi ngộ phúc lợi so với những người khác cũng tốt hơn nhiều.
Chí ít nữ nhân này chỉ dùng xích sắt cột hai chân nàng lại, chưa có đem nàng trói trong phòng không cho ăn gì.
Bất quá ở Tư Khố thành, còn có một loại nhân tộc sẽ bị thú tộc thu nạp, đó chính là y sư, y sư tại chín cái đại lục này vốn không thể thiếu, trong tộc thú nhân luôn có vu sư chuyên môn chữa bệnh, nhưng những thành nhỏ xa xôi sẽ không may mắn như vậy, y sư nhân tộc ở đây lại được hoan nghênh một ít, nhân tộc trị liệu đơn giản, chỉ cần nhận biết dược liệu còn không thì tìm được thức ăn đến miệng làm mọi thứ thì đều được coi là cống hiến cho thú tộc.
Mà vị trước mắt này đảm nhiệm một cái chức quan trọng nhất.
Tần Dung xách một hòm thuốc, nàng đẩy cửa ra, trước bỏ đồ trong tay xuống, vẻ mặt tươi cười đến trước mặt tiểu gia hỏa, lấy một hạt ngân hạnh đến dụ dỗ, "Lam, cầm ăn."
Theo lý thì tiểu gia hỏa kia sẽ như các hài tử khác nhất định sẽ không chống lại được mê hoặc, đối với Nghệ Nhàn mà nói, mấy ngày qua nàng ăn thịt xong, đừng nói là hoa quả rau dưa, đến cả nước thừa cũng không được uống, nhìn thấy hạt ngân hạnh này phản ứng đầu tiên chính là -- nuốt nước miếng.
Phản ứng tự nhiên này khiến Nghệ Nhàn âm thầm khinh bỉ cổ thân thể này, khiến nàng triệt để ngã mắt nhìn tiểu bất điểm đối mặt với mê hoặc của thức ăn tự nhiên lắc đầu, chỉ biết ôm chặt quả cầu kia chơi.
Tần Dung cũng không ngờ sẽ bị cự tuyệt, hơi lúng túng thu tay về, đem vài thứ bỏ lên bàn, ánh mắt hơi đổi "hạt ngân hạnh này có thể bổ sung đường, là để cho Lam ăn, bây giờ ngươi đút cho nàng ăn đi."
Thái độ cao cao tại thượng này khiến Nghệ Nhàn thấy đối phương đang cảnh cáo và bố thí, khi đối phương vừa vào cửa ánh mắt khinh miệt đã khiến Nghệ Nhàn thấy khó chịu. Thú nhân kia biết nàng đến gần tiểu gia hỏa một chút, tiểu gia hỏa liền gào khóc, ngày hôm qua nàng đã phải nhận ánh mắt trừng liếc cùng phỉ nhổ của mọi người, hiện tại còn muốn nàng uy, không phải là muốn để mọi người nhìn thấy nàng đang "khi dễ" tiểu tử kia sao? "ngươi đến đây làm gì?"
Dĩ nhiên là xem bệnh.
Tần Dung lấy chút cỏ khô xem ra là dược thảo, "Lam Đồng sợ ngươi lười biếng không muốn sống, cố ý cho ta đến kiểm tra cho ngươi, đây là dược thảo thoa cho ngươi."
Nghệ Nhàn không nhận, nàng bị nội thương, ngoại thương hầu như đã lành, cỏ cầm máu nàng căn bản không dùng, nàng không tin đạo lý dễ hiểu như vậy mà nữ nhân kia lại không biết.
Làm việc?
Cổ thân thể này tay không thể xách, vai không thể gánh, chỉ còn lại một tay yếu ớt, có thể làm gì mà sống được? nguyên thân trước đây cũng chỉ là một cái hết ăn lại nằm ổ, không chủ động tìm phiền toái là tốt rồi.
"Để đó đi, chờ Lam Đồng về ta kêu nàng tự đắp cho ta."
Nghệ Nhàn bị thương ở ngực, cách tâm cũng một khoảng, cũng khá là gần ngực, tự mình đắp.... cũng chỉ vậy....
Tần Dung suýt chút cắn nát răng, "ta là y sư, cứ để ta đi."
Nghệ Nhàn đương nhiên sẽ không cho nàng như ý, tìm đủ cớ cuối cùng cũng đuổi được y sư này đi.
Khi Lam Đồng về, nhìn thoáng qua hạt ngân hạnh trên bàn cùng dược thảo, cũng biết y sư nhân tộc đã đến, nàng nhìn người đang im lặng nằm trên giường, "hôm nay cảm thấy thế nào?"
Nghệ Nhàn đang suy tư, liếc mắt nói, "ngươi nói xem?"
Lam Đồng kinh ngạc nhìn nàng, sau đó nhìn đến tiểu bất điểm ôm chặt quả cầu, quả cầu dùng chút vải vụn làm thành, chỉ nhìn chất vải cùng với y phục đông đắp tây vá, nhìn quen mắt.
Tiểu gia hỏa coi quả cầu như bảo bối, dù bị Lam Đồng nhìn xuống, cũng rất nhanh ôm về.
Lam Đồng lấy thảo được để trên bàn nghiền thành chất lỏng, bưng chén đến cạnh giường, đỡ Nghệ Nhàn ngồi dậy, Nghệ Nhàn được phục vụ rất thoải mái, nhưng khi ngón tay Lam Đồng chui vào quần áo, nàng liền mơ màng, "làm gì vậy?"
"Thoa thuốc."
"..."
Nghệ Nhàn còn tưởng nàng nói đùa, ban ngày ứng phó Tần Dung chỉ là nàng thuận miệng, thoa chút thuốc mà thôi, nàng không đến mức cần người khác động tay, hơn nữa đồ chơi này dùng được sao?
Bất quá nàng cảm giác được bàn tay lạnh như băng kia đang sờ vào trong, Nghệ Nhàn lập tức nắm chặt, đem tay người kia cứng rắn lôi ra, ánh mắt nheo lại như đang cảnh cáo, Lam Đồng nghiêm mặt biểu hiện mờ mịt, không như nàng nghĩ, Nghệ Nhàn thậm chí cảm giác được tiểu bất điểm đang nhìn dáo dác về hướng này, lầm bầm nói, "không được, tiểu gia hỏa kia đang nhìn."
Từ chối khá uyển chuyển.
Lam Đồng quay đầu nhìn tiểu gia hỏa, tiểu bất điểm ôm chặt quả cầu của nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm các nàng, Lam Đồng suy nghĩ một chút, xách tiểu gia hỏa lên cái giường nhỏ, cúi đầu nói gì đó với tiểu bất điểm.
Tiểu bất điểm thỉnh thoảng nhìn qua Lam Đồng rồi liếc Nghệ Nhàn gật đầu, gật đầu, không dám nghĩ.
Nghệ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng khẩu khí không dám thả lòng, chỉ thấy Lam Đồng xách tiểu gia hỏa sắp xếp cẩn thận xong, cư nhiên kéo mành giữa hai cái giường, hành động này khiến nàng trợn mắt á khẩu, đơ tại chỗ. Còn chưa kịp cảm khái một phen, người nọ đã đi đến tiếp tục cởi y phục của nàng.
"Khoan đã -- chờ một chút."
"Sẽ không nhìn lén."
"..."
Ai là lo mà lo bị nhìn lén chứ.
...
Cuối cùng dưới sự đối kháng, Nghệ Nhàn bị đè xuống giường xoa một trận thoải mái.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nghệ Nhàn: Cmn ngươi đang làm gì đó?
Bạch Đồng: xxx ngươi!
Nghệ Nhàn thấy nàng không khóc âm thầm thở phào, nàng sợ tiểu bất điểm không nói hai lời liền gân cổ họng, nên biết là đám thú nhân kia lỗ tai vô cùng linh, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến bọn họ cảnh giác, chứ đừng nói là nàng đang bị công nhận trong vụ án ngược đãi còn là đồng phạm.
Nếu bắt một người lớn tuổi như nàng, nhất định sẽ đưa đến phòng tối hầu hạ một phen.
Nghê Nhàn cầm lấy cầu ở phía khác, vừa thò vừa thụt, quả cầu vốn nằm yên trên mặt đất liền lăn qua lăn lại.
Ánh mắt tiểu bất điểm cũng chuyển động lui tới cảm giác tràn đầy hiếu kỳ, mà Nghệ Nhàn cũng không dám tiến lên phía trước. Nghệ Nhàn nỗ lực làm chậm lại cảm giác về sự tồn tại của mình, trên mặt cứng ngắc treo thêm nụ cười ôn nhu nhất đời này của nàng.
Nhưng ánh mắt tiểu bất điểm vẫn tràn đầy cảnh giác.
Tạo nghiệt.
Nghệ Nhàn muốn đem nguyên chủ ra đánh một trận, cự nhiên dám hạ thủ với hài tử đang lớn. Nàng im lặng ngồi xổm hai chân tê dại, trước biến thành màu đen, tiểu gia hỏa chỉ bước lên đúng một bước.
Có thể tưởng tượng được tiểu gia hỏa kia cẩn thận từng li từng tí, cứ đi một bước lại nhìn đến mình. Mà bản thân tiểu gia hỏa vẫn chưa thể khống chế được bước đi.
Thực sự là dễ gạt.
Ngược lại Nghệ Nhàn sắp bị hành động của tiểu gia hỏa này làm manh hóa, còn thiếu hành động ôm hôn. Đáng tiếc, đi xa chỉ mới là bước đầu tiên bỏ ra không thể gấp được, nàng như đang câu cá, từng chút thả mồi câu xuống để kéo con mồi lên trước mắt.
Khi tiểu bất điểm nhận thấy được mình đứng trước mặt Nghệ Nhàn, toàn thân lại không tự chủ run lên, sắc mặt trắng bệch vẻ mặt hoảng sợ.
Nghệ Nhàn cầm quả cầu tưng lên rồi lại vững vàng tiếp được, làm mẫu nhiều lần, sau đó nhanh cầm quả cầu nhét vào tay tiểu bất điểm, khích lệ nói "thử xem" bàn tay nhỏ non mềm thịt trắng trẻo cầm quả cầu khuôn mặt ngơ ngác nhìn nàng.
Nghệ Nhàn không sợ người khác làm phiền liền làm động tác tưng cầu vài lần, lúc này hai tay tiểu bất điểm lại ném đi một cái, quả cầu không tiếng động rơi xuống đất. Nghệ Nhàn nhặt lên cho nàng, lại ném, lại nhặt, một lớn một nhỏ chơi ném cầu nhặt cầu, Nghệ Nhàn phát hiện tiểu gia hỏa kia không còn chống lại nàng, nàng liền dựa gần một chút, tiểu gia hỏa theo bản năng lùi về sau, vẫn còn sợ tứ chi tiếp xúc.
Cũng khó trách tiểu bất điểm có phản ứng này, trong trí nhớ nguyên chủ thường xuyên đánh hài tử, sợ nữ nhân kia phát hiện nên thường đánh vào chỗ nhiều thịt, hoặc không thể nhìn thấy, vừa đánh vừa nhéo, còn chửi móc.
Mỗi khi nghĩ đến những ký ức đó, Nghệ Nhàn nhịn không được nhíu mày.
Nghệ Nhàn đem quả cầu ném cho tiểu bất điểm, bắt đầu lục lọi trong phòng, cuối cùng tìm được một thứ bóp bóp giống như là thịt, có thể là của con thú không may nào đó, nàng để lên bàn gõ hai cái, miếng thịt này không có gì, không lịch sự gõ cái bàn ngược lại thiếu cái cửa, đến cả dao cắt thịt trong phòng cũng không thấy.
Không lẽ còn sợ nàng đem dao chém người sao? Không có công cụ vừa tay, cộng thêm người đang bị thương, bồi tiểu gia hỏa kia chơi một hồi, Nghệ Nhàn liền choáng váng, vội ngồi lên giường vờ như đang suy nghĩ nhân sinh, cũng may nữ nhân kia không nhớ đến nô ɭệ đang trọng thương như nàng... sẽ không bỏ lại tiểu tử kia, nàng mà đụng đến tiểu bất điểm chỉ một chút thôi, có mà chết đói luôn.
Cơm trưa rất đơn giản, nước và thịt.
So với miếng thịt vừa rồi nàng nhìn thấy bị gió thổi khô không khác gì, trong đó một miếng lớn phân cho tiểu tử kia, trước mặt Nghệ Nhàn chỉ có một khối nhỏ bằng bàn tay, lớp vân trên thịt còn rõ ràng, tơ máu lẫn lộn, đập vào mặt là mùi máu tanh, nàng không chút hoài nghi nhìn là biết miếng thịt tươi mới đi săn về, Nghệ Nhàn mặt không đổi sắc nhìn nhìn tiểu gia hỏa chỉ mới ba tuổi kia vùi đầu cực khổ ăn, miệng đầy máu, cộng thêm hai cái răng nanh, càng có tiềm chất ma cà rồng.
Nữ nhân kia thấy Nghệ Nhàn chậm chạp không động thủ, lông mi khinh bạc, lạnh lùng nói, "hôm nay chỉ có cái này."
Nói nôm na là, ngươi ăn thì cũng phải ăn, không ăn cũng phải ăn.
Nghệ Nhàn liếc nàng một cái, tiếp nhận khối thịt kia cái miệng nhỏ nhấm nuốt, cũng may nàng từng ở trong rừng rậm Amazon tìm cách sống sót đã ăn qua mấy thứ máu tanh này, ăn cái gì cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là khi đầu lưỡi nếm qua mỹ vị nhân gian, bây giờ lại trở về ăn lại những thứ này.... tư vị đúng là một lời khó nói hết.
Lam Đồng có chút bất ngờ, bình thường nữ nhân này nếu không được ăn thức ăn hài lòng liền nháo với nàng, hôm nay cư nhiên lại yên tĩnh như vậy, khiến nàng không khỏi chăm chú nhìn thêm. Cho đến khi một lớn một nhỏ ăn no xong, nàng sờ sờ đầu tiểu gia hỏa liền đi.
Tiểu bất điểm ôm quả cầu, lưu luyến không rời bắt Lam Đồng đưa ra ngoài cửa, suýt chút nữa đứng ở cửa thành một mình "ngắm hòn vọng phu", từ một loại suy nghĩ nào đó, chủ nhân thân thể này mới là mẫu thân tiểu bất điểm, còn một vị khác tự nhiên chính là "phụ thân".
Nghệ Nhàn từ trí nhớ tìm tòi, liền có cảm giác như bị sét đánh, nàng bị cong là thật, thích nữ nhân cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà nửa kia lại là nữ thú nhân là sao vậy a? xoảng!
Hai người nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nghệ Nhàn nằm trên giường, tiểu bất điểm thấy "uy hiếp" lớn nhất vẫn không nhúc nhích, lúc này mới to gan từng bước nhỏ thu hẹp khoảng cách ném cầu trong phòng chơi, lại không ngờ quả cầu rơi vào ngực Nghệ Nhàn, bầu không khí lần nữa đọng lại.
Tiểu gia hỏa không dám thở mạnh, cái tay nhỏ bé xiết chặt, toàn thân căng thẳng, đôi mắt xinh xinh đẹp đang sợ hãi nhìn nàng.
Nghệ Nhàn nhìn hài tử khuôn mặt đỏ lên, đến cả hô hấp cũng nhanh quên, gan cũng không nhỏ, nghĩ muốn rèn can đảm cho tiểu gia hỏa này, nếu không sau này gặp chuyện gì cũng nhát gan như vậy sao.
***
Buổi chiều, có người đẩy cửa đi vào, Nghệ Nhàn còn tưởng nữ nhân kia đã về, kết quả ngẩng đầu nhìn lên, là một nhân tộc. Ở Khố Tư thành, nữ nhân bình thường của nhân tộc đảm nhiệm việc sinh con cho thú nhân tộc để đảm bảo đời sau, nói dễ nghe là mẹ đứa nhỏ, nói khó nghe chính là công cụ sinh con, là nô ɭệ bị nhân thú tộc cướp về.
Nguyên chủ bị nhân tộc thỏa hiệp bán đi, đến cả hài tử cũng đã sinh, lúc này đây tính toán rõ ràng được mất còn không thì là nói nhiều về cái khác, Nghệ Nhàn từ trước đến giờ đã đến nơi này thì yên tâm ở đây, huống chi tư sắc nguyên chủ cũng là bậc trung, cộng thêm đã nhanh sinh tiểu bất điểm như vậy, đãi ngộ phúc lợi so với những người khác cũng tốt hơn nhiều.
Chí ít nữ nhân này chỉ dùng xích sắt cột hai chân nàng lại, chưa có đem nàng trói trong phòng không cho ăn gì.
Bất quá ở Tư Khố thành, còn có một loại nhân tộc sẽ bị thú tộc thu nạp, đó chính là y sư, y sư tại chín cái đại lục này vốn không thể thiếu, trong tộc thú nhân luôn có vu sư chuyên môn chữa bệnh, nhưng những thành nhỏ xa xôi sẽ không may mắn như vậy, y sư nhân tộc ở đây lại được hoan nghênh một ít, nhân tộc trị liệu đơn giản, chỉ cần nhận biết dược liệu còn không thì tìm được thức ăn đến miệng làm mọi thứ thì đều được coi là cống hiến cho thú tộc.
Mà vị trước mắt này đảm nhiệm một cái chức quan trọng nhất.
Tần Dung xách một hòm thuốc, nàng đẩy cửa ra, trước bỏ đồ trong tay xuống, vẻ mặt tươi cười đến trước mặt tiểu gia hỏa, lấy một hạt ngân hạnh đến dụ dỗ, "Lam, cầm ăn."
Theo lý thì tiểu gia hỏa kia sẽ như các hài tử khác nhất định sẽ không chống lại được mê hoặc, đối với Nghệ Nhàn mà nói, mấy ngày qua nàng ăn thịt xong, đừng nói là hoa quả rau dưa, đến cả nước thừa cũng không được uống, nhìn thấy hạt ngân hạnh này phản ứng đầu tiên chính là -- nuốt nước miếng.
Phản ứng tự nhiên này khiến Nghệ Nhàn âm thầm khinh bỉ cổ thân thể này, khiến nàng triệt để ngã mắt nhìn tiểu bất điểm đối mặt với mê hoặc của thức ăn tự nhiên lắc đầu, chỉ biết ôm chặt quả cầu kia chơi.
Tần Dung cũng không ngờ sẽ bị cự tuyệt, hơi lúng túng thu tay về, đem vài thứ bỏ lên bàn, ánh mắt hơi đổi "hạt ngân hạnh này có thể bổ sung đường, là để cho Lam ăn, bây giờ ngươi đút cho nàng ăn đi."
Thái độ cao cao tại thượng này khiến Nghệ Nhàn thấy đối phương đang cảnh cáo và bố thí, khi đối phương vừa vào cửa ánh mắt khinh miệt đã khiến Nghệ Nhàn thấy khó chịu. Thú nhân kia biết nàng đến gần tiểu gia hỏa một chút, tiểu gia hỏa liền gào khóc, ngày hôm qua nàng đã phải nhận ánh mắt trừng liếc cùng phỉ nhổ của mọi người, hiện tại còn muốn nàng uy, không phải là muốn để mọi người nhìn thấy nàng đang "khi dễ" tiểu tử kia sao? "ngươi đến đây làm gì?"
Dĩ nhiên là xem bệnh.
Tần Dung lấy chút cỏ khô xem ra là dược thảo, "Lam Đồng sợ ngươi lười biếng không muốn sống, cố ý cho ta đến kiểm tra cho ngươi, đây là dược thảo thoa cho ngươi."
Nghệ Nhàn không nhận, nàng bị nội thương, ngoại thương hầu như đã lành, cỏ cầm máu nàng căn bản không dùng, nàng không tin đạo lý dễ hiểu như vậy mà nữ nhân kia lại không biết.
Làm việc?
Cổ thân thể này tay không thể xách, vai không thể gánh, chỉ còn lại một tay yếu ớt, có thể làm gì mà sống được? nguyên thân trước đây cũng chỉ là một cái hết ăn lại nằm ổ, không chủ động tìm phiền toái là tốt rồi.
"Để đó đi, chờ Lam Đồng về ta kêu nàng tự đắp cho ta."
Nghệ Nhàn bị thương ở ngực, cách tâm cũng một khoảng, cũng khá là gần ngực, tự mình đắp.... cũng chỉ vậy....
Tần Dung suýt chút cắn nát răng, "ta là y sư, cứ để ta đi."
Nghệ Nhàn đương nhiên sẽ không cho nàng như ý, tìm đủ cớ cuối cùng cũng đuổi được y sư này đi.
Khi Lam Đồng về, nhìn thoáng qua hạt ngân hạnh trên bàn cùng dược thảo, cũng biết y sư nhân tộc đã đến, nàng nhìn người đang im lặng nằm trên giường, "hôm nay cảm thấy thế nào?"
Nghệ Nhàn đang suy tư, liếc mắt nói, "ngươi nói xem?"
Lam Đồng kinh ngạc nhìn nàng, sau đó nhìn đến tiểu bất điểm ôm chặt quả cầu, quả cầu dùng chút vải vụn làm thành, chỉ nhìn chất vải cùng với y phục đông đắp tây vá, nhìn quen mắt.
Tiểu gia hỏa coi quả cầu như bảo bối, dù bị Lam Đồng nhìn xuống, cũng rất nhanh ôm về.
Lam Đồng lấy thảo được để trên bàn nghiền thành chất lỏng, bưng chén đến cạnh giường, đỡ Nghệ Nhàn ngồi dậy, Nghệ Nhàn được phục vụ rất thoải mái, nhưng khi ngón tay Lam Đồng chui vào quần áo, nàng liền mơ màng, "làm gì vậy?"
"Thoa thuốc."
"..."
Nghệ Nhàn còn tưởng nàng nói đùa, ban ngày ứng phó Tần Dung chỉ là nàng thuận miệng, thoa chút thuốc mà thôi, nàng không đến mức cần người khác động tay, hơn nữa đồ chơi này dùng được sao?
Bất quá nàng cảm giác được bàn tay lạnh như băng kia đang sờ vào trong, Nghệ Nhàn lập tức nắm chặt, đem tay người kia cứng rắn lôi ra, ánh mắt nheo lại như đang cảnh cáo, Lam Đồng nghiêm mặt biểu hiện mờ mịt, không như nàng nghĩ, Nghệ Nhàn thậm chí cảm giác được tiểu bất điểm đang nhìn dáo dác về hướng này, lầm bầm nói, "không được, tiểu gia hỏa kia đang nhìn."
Từ chối khá uyển chuyển.
Lam Đồng quay đầu nhìn tiểu gia hỏa, tiểu bất điểm ôm chặt quả cầu của nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm các nàng, Lam Đồng suy nghĩ một chút, xách tiểu gia hỏa lên cái giường nhỏ, cúi đầu nói gì đó với tiểu bất điểm.
Tiểu bất điểm thỉnh thoảng nhìn qua Lam Đồng rồi liếc Nghệ Nhàn gật đầu, gật đầu, không dám nghĩ.
Nghệ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng khẩu khí không dám thả lòng, chỉ thấy Lam Đồng xách tiểu gia hỏa sắp xếp cẩn thận xong, cư nhiên kéo mành giữa hai cái giường, hành động này khiến nàng trợn mắt á khẩu, đơ tại chỗ. Còn chưa kịp cảm khái một phen, người nọ đã đi đến tiếp tục cởi y phục của nàng.
"Khoan đã -- chờ một chút."
"Sẽ không nhìn lén."
"..."
Ai là lo mà lo bị nhìn lén chứ.
...
Cuối cùng dưới sự đối kháng, Nghệ Nhàn bị đè xuống giường xoa một trận thoải mái.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nghệ Nhàn: Cmn ngươi đang làm gì đó?
Bạch Đồng: xxx ngươi!
Danh sách chương