Vụ Nguyệt nhắm chặt mắt, nàng áp mặt vào lồng ngực Tạ Vụ Hành, có lẽ là bị gió đêm thổi nên áo bào của hắn rất lạnh, chạm vào da thịt nàng khiến tiểu công chúa khẽ run lene.

Tạ Vụ Hành cảm nhận được nàng co quắp, trong chớp mắt hắn đã do dự muốn buông nàng ra, nhưng cuối cùng lại càng ghì chặt hơn, thấp giọng nói, "Sẽ ấm áp ngay thôi."

Hắn tưởng tiểu công chúa muốn trốn tránh nhưng nàng lại vùi cả thân thể nhỏ xinh mềm mại vào sâu trong lòng hắn, hai tay vòng qua cổ hắn cũng buộc thật chặt.

Tạ Vụ Hành chấn kinh, trái tim trong lồng ngực kích động nhảy lên mạnh mẽ, hắn cúi đầu cũng chỉ thấy được đỉnh đầu nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cọ qua lồng ngực hắn giống như muốn sưởi ấm trái tim hắn.

Hàng lông mi Vụ Nguyệt run rẩy, nàng nhớ lúc trước, mỗi lần Tạ Vụ Hành ôm mình đều rất ấm áp, giống như có thể che chở nàng khỏi hết thảy mưa tuyết ngoài kia, nhưng giờ phút này hắn lạnh như vậy khiến tiểu công chúa thực lòng hoảng sợ, nàng chỉ muốn nhanh chóng xua tan đi khí lạnh này.

Vụ Nguyệt cảm giác cổ bị hắn nắm, sau đó ngón tay Tạ Vụ Hành di chuyển lên đến cằm nàng nâng cả mặt tiểu công chúa lên, kinh ngạc mở to mắt, lập tức bị môi hắn ập xuống bao phủ lấy môi nàng.

"Tạ..."

Lời chưa nói xong đều bị Tạ Vụ Hành nuốt vào trong miệng, dư âm cũng hoá thành tiếng ngân nga yêu kiều.

Hàm răng nàng bị lưỡi hắn cạy mổ, đầu lưỡi hắn cũng không hề dịu dàng mà tiến quân xâm lược, thô bạo quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại bên trong, khẩn thiết mút nuốt.

Không khí trong miệng bị hút hết, hơi thở hỗn loạn, tất cả giác quan đều tràn ngập cảm giác thoả mãn, nhiệt độ sâu thẳm trong hắn xuyên qua lớp quần áo lây nhiễm sang nàng, dùng tốc độ cực nhanh vỗ về trái tim hoảng sợ của tiểu công chúa, khiến nàng an tâm.

Cảm giác cùng nhiệt độ quen thuộc bao phủ làm Vụ Nguyệt không nhịn được nghẹn ngào một tiếng.

Con ngươi mê man của Tạ Vụ Hành thanh tỉnh, hắn hơi lùi lại, cụng trán với nàng, ánh mắt níu chặt con ngươi ẩm ướt, nhưng trong lòng lại là ý định không buông tha.

"Công chúa đừng khóc, là ta không tốt."

Vụ Nguyệt có một bụng lời muốn nói cùng hắn, cuối cùng đến bên miệng chỉ có một câu, "Tạ Vụ Hành, có phải... chàng sẽ gặp... nguy hiểm?"

Ánh mắt hắn hơi sững lại, sau đó rất nhanh liền cười, "Đoán mò linh tinh~"

Sao lại là đoán mò chứ, hắn còn suýt nữa bị đâm.

Vụ Nguyệt còn muốn nói, Tạ Vụ Hành đã mở miệng trước, đổi sang một đề tài khác: "Còn Công chúa, nửa đêm không ngủ lại giả trang làm thái giám lẻn vào đây."

Tạ Vụ Hành cúi đầu, ung dung nhìn trang phục trên người nàng, một lúc lâu sau khẽ cong môi, "Nhớ ta vậy sao? Trách ta bận bịu không để ý đến tiểu tâm can?"

Vụ Nguyệt không thuận theo lời hắn nói, nghiêm túc nhìn Tạ Vụ Hành hỏi: "Tạ Vụ Hành, tình hình lúc này có phải rất không tốt không, chàng vẫn luôn không đến gặp ta, trước mặt người khác cũng làm như không quen biết, có phải sợ liên luỵ đến ta không?"

Tạ Vụ Hành vẫn duy trì ý cười trong mắt, giọng điệu thoải mái, "Tiêu Phái dù có Tịnh vương duy trì, binh lực cũng chống không lại quân đội triều đình, còn về chuyện không đến gặp Công chúa..."

Nếu như hắn thề thốt phủ nhận, tiểu công chúa chỉ sợ sẽ càng tin tưởng suy đoán trong lòng.

Tạ Vụ Hành vỗ về khuôn mặt nàng, dịu dàng an ủi: "Là vì ta muốn bảo vệ Công chúa thật tốt, không dám sơ suất."

Vụ Nguyệt nắm chặt vạt áo hắn, ngoài miệng nàng nói không sợ, nhưng chính nàng rõ ràng, hắn làm như vậy không chỉ vì bảo hộ nàng, mà mấu chốt là, nàng không thể để người khác nghĩ rằng mình là điểm yếu của hắn.

Vụ Nguyệt nuốt lời định nói xuống, chỉ cố chấp hỏi lại: "Vậy... chàng không sao hết... đúng không?"

Tạ Vụ Hành trầm mặc, chiến sự nguy cấp, biến số hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc, cho dù hắn đã tính toán chu toàn mọi đường, cũng không thể đảm bảo kết quả như ý.

Chỉ cần sơ sảy một chút thôi, chỉ cần có một sai lầm thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội thứ hai.

"Vì Công chúa, ta sẽ không để mình có chuyện." Tạ Vụ Hành nói khẽ, xong lại nâng cằm nàng lên trằn trọc hôn.

Không thể, lại càng không dám.

"Công chúa không cần lo phủi sạch quan hệ với ta." Tạ Vụ Hành hôn càng sâu hơn, "Không phủi được."

Vụ Nguyệt bị hắn hôn đến mức thiếu dưỡng khí, nàng dùng sức hít thở, mãi cho đến khi Tạ Vụ Hành trượt xuống cổ mới có cơ hội thở ra một hơi, sau đó lại không ngừng run rẩy.

Tạ Vụ Hành hôn si mê, ánh mắt dừng lại y phục trên người nàng, hắn hơi dừng lại, ánh mắt khó lường ngẩng đầu lên hỏi, "Xiêm y của Thuận Ý?"

Thấy Vụ Nguyệt gật đầu, hắn không chút do dự lập tức cởi bỏ ném lên mặt đất, trong mắt vẫn không thay đổi.

Ngay lúc Vụ Nguyệt đang kinh ngạc, Tạ Vụ Hành đã cúi đầu xuống tiếp tục hôn lên khắp cổ nàng, so với vừa rồi càng hung hãn hơn.

Hắn nhắm mắt, tất cả cảm xúc trong mắt phóng đại.

Vấn đề không phải là Thuận Ý, mà hiện tại hắn có thể cởi xiêm y trên người nàng xuống, nhưng nếu có một ngày hắn bất hạnh chết đi, ngay cả chuyện này cũng không có tư cách làm, lại càng không thể để hơi thở của hắn bao phủ tiểu công chúa như lúc này.

Dấu vết của hắn trên người nàng rồi sẽ dần phai nhạt đi, chỉ cần nghĩ tới điều này, cảm giác khủng hoảng bốc lên bao phủ lấy tâm trí hắn.

Một tay hắn ôm Vụ Nguyệt lên, thậm chí không đợi đến lúc đi vào giường, hắn xốc áo bào cầm một bên chân nàng vòng qua thắt lưng.

Chỉ khi gần gũi với nàng hắn mới miễn cưỡng áp chế được lệ khí trong lồng ngực, thắng làm vua thua làm giặc, nếu thật sự có một ngày như vậy, hắn nhất định...

Nếu hắn chết, nhất định cũng phải dẫn Công chúa cùng đi, nếu không có chết cũng không nhắm mắt.

***

Mưa gió trong phòng rốt cuộc ngừng lại, Vụ Nguyệt nhắm chặt đôi mắt ẩm ướt sưng đỏ, cả người vô lực nằm trong lòng Tạ Vụ Hành, hô hấp nhẹ thở không ra hơi, nàng ngay cả sức nâng tay lên cũng không có, toàn thân mềm nhũn mặc Tạ Vụ Hành mặc quần áo cho mình.

Tạ Vụ Hành lấy xiêm y của chính mình khoác lên người Vụ Nguyệt, che phủ từ đầu đến chân vẫn còn thừa ra một đoạn.

Hắn buộc lại vạt áo, ngẩng mắt nhìn nàng, trong con ngươi còn vẻ thoả mãn phong lưu chưa tiêu tan, "Sao ta lại không sớm nghĩ ra nhỉ, Công chúa sau này cứ buộc chặt lên người ta đi, ngày ngày ở bên cạnh nhau."

Hai má Vụ Nguyệt ửng đỏ chưa tan, nhẹ giọng hừ một câu: "Nếu không phải là vì lo lắng cho chàng, còn lâu ta mới đến."

Tạ Vụ Hành cười không đáp. Hắn cũng chỉ nói vu vơ vậy thôi.

*

Những ngày sau đó, Vụ Nguyệt cũng chỉ thỉnh thoảng gặp được Tạ Vụ Hành đi ngang qua, mà trời càng ngày càng lạnh, tới gần cuối năm, đội quân của Tiêu Phái vẫn công được thành Bắc Cổ.

Ngày hai mươi tám, Tiêu Phái dẫn quân vào thành.

Trận đánh này tướng sĩ đôi bên đều tử thương nghiêm trọng, chiến hoả liên miên làm dân chúng trôi dạt khắp nơi, cuối năm tuyết rơi lạnh lẽo, đáng lẽ phải là ngày đoàn viên vui vẻ, thế nhưng ngoài đường phố chỉ toàn là binh sĩ thương vong nằm ngổn ngang, còn có nhà cửa của dân chúng bị phá tan.

Tiêu Phái khoanh tay đứng trên tường thành, thần sắc hắn hững hồ nhìn cảnh tượng dưới phố, một tướng sĩ cầm quân báo chạy nhanh về phía trước.

"Báo------" Tướng sĩ quỳ xuống ngay trước cổng thành.

Tiêu Phái liếc mắt ra hiệu cho Tiến An đứng đằng sau. Tiến An khoát tay cho thủ thành, thủ thành mở cổng thành để tướng sĩ vào.

Tướng sĩ bước về phía Tiêu Phái, cúi người dâng mật thư trong tay, "Bẩm Điện hạ, cấp báo từ Kinh thành."

Tiêu Phái cất mảnh ngọc bội khắc hoa lan đang cầm trong tay vào ngực áo, xong xuôi mới cầm lấy thư tín.

Tiến An đứng bên cạnh Tiêu Phái, nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, cõi lòng rét lạnh, bọn họ vừa đánh lùi quân triều đình chiếm được Bắc Cổ, không lẽ lại xảy ra biến cố gì.

"Điện hạ..." Tiến An trầm giọng nói, "Triều đình phái thêm quân tới sao ạ?"

Tiêu Phái cười lạnh, "Triệu Minh dẫn theo dư nghiệt, phất cờ hiệu không phục giang sơn này họ Tiêu, muốn khôi phục Tuyên triều, chiêu binh mãi mã tạo phản!"

Tiến An kinh hãi, ghé mắt nhìn mấy chữ trên thư tín.

Tiêu tặc mưu quyền soán vị, đi ngược lại thiên đạo ắt bị trời phạt, trước giết hại huynh đệ, sau giết cha đại nghịch bất đạo, để mặc gian hoạn loạn chính, lại phát động chiến hoả làm dân chúng lầm than, chúng ta thuận theo Thiên ý, diệt trừ Tiêu tặc, bình định phản loạn, khôi phục Tuyên triều.

Tiêu Phái tức giận xé tan thư tín, Tuyên triều, đâu còn cái gì gọi là Tuyên triều, giang sơn phải mang họ Tiêu, là của Tiêu Phái hắn.

Tạ Vụ Hành ngu xuẩn cùng hắn nội đấu lại cho rằng có thể thượng vị ư, giang sơn này hắn cầm không nổi, hiện tại dân tâm đại loạn, Triệu Minh kia lợi dụng tình thế cũng dám tạo phản, muốn tranh thủ loạn lạc hưởng lợi, si mê vọng tưởng! "Truyền lệnh xuống, toàn quân tướng sĩ nghỉ ngơi ba ngày, sau đó chỉnh đốn đội hành theo ta đánh xuống phía Bắc!"

*

Đêm trừ tịch (giao thừa), trong cung yên ắng, không có cung yến, cũng không có bách quan cùng đón giao thừa, chỉ có tuyết trắng bay đầy trời, chồng chất trên từng lớp ngói sơn son, ánh nến le lói không đủ sức xua tan đi dáng vẻ tiêu điều lạnh lẽo của cảnh vật.

Trong Chiếu Nguyệt lâu, Vụ Nguyệt cùng Lan ma ma, Vân Hề Nhu, Thuận Ý, Tâm Liên, Tâm Đàn ăn bữa cơm đoàn viên.

Mấy người cũng không phân biệt chủ tớ, ngồi quanh một chiếc bàn, Vụ Nguyệt đột nhiên có cảm giác như trở về Trường Hàn cung.

Chẳng qua lúc đó trong cung náo nhiệt ồn ào, Trường Hàn cung kham khổ vắng lặng, nàng cùng ma ma, Vân nương nương an ủi lẫn nhau, mà hiện tại, cả toà thành rộng lớn này, có lẽ cũng chỉ có bọn họ còn chút không khí hoà thuận vui vẻ.

Chỉ không biết, giây phút này có thể duy trì đến bao giờ.

Vụ Nguyệt liên tục ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, đã giờ Tý rồi, có lẽ Tạ Vụ Hành sẽ không đến.

Nàng cúi đầu như có điều suy nghĩ.

Hiện tại không chỉ có Tiêu Phái xua quân về phía Bắc mà còn có nghĩa quân tiền triều, Vụ Nguyệt suy đoán, có lẽ đây là cơ hội, thế nhưng ba bên giao chiến, không ai có thể nói trước kết quả như nào.

*

Chiến sự rung chuyển, trong kinh nhìn qua vẫn sóng yên biển lặng, nhưng trong lòng dân chúng đã hoảng sợ. Vì để xua tan khủng hoảng, Tết nguyên tiêu hôm nay cả thành đều náo nhiệt lên, đèn lồng màu sắc được treo khắp nơi, ở bờ sông cũng là từng nhóm người thả hoa đăng cầu phúc, nguyện Thiên hạ sớm ngày thái bình.

Vụ Nguyệt dưới sự bảo vệ của ám vệ xuất cung, nàng theo dòng người đi dạo dưới con phố treo đầy hoa đăng, không khí náo nhiệt quả thực làm người ta tạm thời quên đi chiến sự.

Tâm Đàn cùng Thuận Ý cẩn thận ngăn cách đám người, Thuận Ý nhìn sắc trời đã không còn sớm, nói với Vụ Nguyệt, "Công chúa... chúng ta cần phải về thôi."

Vụ Nguyệt gật gật đầu, nàng lung lay đèn hoa đăng trong tay, "Ta thả đèn xong sẽ về."

Nhóm các nàng liền đi ra bờ sông Tây hày, Vụ Nguyệt nhìn cô nương phía trước đang thả hoa đằng, nàng cũng học theo, bước đến gần mép nước cẩn thận ôm váy ngồi xổm xuống, cẩn thận thả hoa đăng vào dòng nước.

Hoa đăng ở trong nước xoay hai vòng, tim nàng cũng khẩn trương theo, cuối cùng nó tự ổn định theo dòng nước trôi đi, nàng mới yên lòng mỉm cười.

Ánh mắt khẽ nhướng lên, bất chợt gặp một nam tử yên lặng nhìn mình từ phía bờ bên kia, Vụ Nguyệt hơi giật mình.

Là Lục Bức Nghiễn đã lâu chưa thấy.

***

Hai người vào một trà lâu cạnh bờ sông, sau khi ngồi xuống, Vụ Nguyệt mở lời: "Lục công tử gần đây sắc mặt rất tốt."

Lục Bức Nghiễn nhìn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ, mỉm cười nói: "Không còn quan tước người liền nhẹ nhàng, cũng không còn mệt mỏi."

Vụ Nguyệt biết hắn vẫn ôm mộng tạo phúc cho Thiên hạ, sao có thể thật sự bỏ qua chuyện Thiên hạ, nàng cầm chén trà trong tay, nghĩ ngợi hỏi: "Hiện giờ binh biến nguy cấp, tiền triều khởi nghĩa đòi khôi phục, Lục công tử thấy thế nào?"

Lục Bức Nghiễn nhăn mày.

Vụ Nguyệt hỏi thêm: "Hiện giờ cục diện trong triều hỗn loạn, thiên hạ trong tay Tiêu thị có phải... thật sự phạm vào thiên ý không... cho nên dân chúng mới lầm than, có lẽ tiền triều thật sự có thể khôi phục, dân chúng mới có thể yên ổn."

Lục Bức Nghiễn nghe thấy chữ Tiêu thị trong miệng nàng thì hơi hoang mang nhưng hắn cũng không nghĩ sâu.

Về điều Vụ Nguyệt nói, hắn không phải chưa từng nghĩ qua, hiện giờ chiến hoả nổ lên tứ phía, đã nằm ngoài dự tính của hắn.

Tuy nói hắn là thần tử tận trung, nhưng từ đầu đến cuối Lục Bức Nghiễn vẫn luôn cho rằng Thiên hạ là thuộc về dân chúng trong Thiên hạ, người quân chủ có thể làm quốc gia phú cường mới thực sự xứng đáng làm chủ Thiên hạ. Mà lúc này, dân chúng trong tay Tiêu thị chính là trong tình thế nước sôi lửa bỏng, như vậy hắn còn xứng đáng cầm quyền triều đình này không.

Nhưng hoàng quyền tranh đấu trước nay đều dùng thực lực nói chuyện, có nói mỏi miệng cũng không bằng binh hùng tướng mạnh.

Nếu không phải Tam hoàng tử khởi binh rung chuyển thế cục thì nghĩa quân cũng sẽ không tranh thủ được lòng dân mà đã sớm bị tiêu diệt.

Lục Bức Nghiễn đáp: "Quân khởi nghĩa binh lực quá mỏng, không thể nào đánh được quân triều đình, nhưng nếu là Tạ..."

Lục Bức Nghiễn nhìn Vụ Nguyệt, "Nhưng nếu là Tạ Vụ Hành cùng Tiêu Phái tiêu diệt lẫn nhau, bọn họ ở giữa làm ngư ông đắc lợi, cũng không phải là không có thể."

Vụ Nguyệt nghe xong khẽ gật đầu, "Ta hiểu."

Vụ Nguyệt không ở lại lâu, nói thêm mấy câu cùng Lục Bức Nghiễn xong liền hồi cung.

Trên đường về Chiếu Nguyệt lâu, nàng hồi tưởng lại đối thoại cùng Lục Bức Nghiễn, trong lòng có một suy đoán.

Quân tiền triều khởi nghĩa, có lẽ là Tạ Vụ Hành đứng phía sau.

Hắn là muốn triệt để thiêu huỷ giang sơn Tiêu thị.

Vụ Nguyệt nhéo nhéo mi tâm, bỗng nhiên quay ra nhìn Thuận Ý.

Thuận Ý tiến lên hai bước, "Công chúa có gì dặn dò ạ?"

Vụ Nguyệt do dự một lát cuối cùng nhẹ giọng nói, "Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, ngươi đi nói Tạ Vụ Hành nhất định phải ăn bánh trôi."

"A..." Thuận Ý cong eo đáp, "Nô tài lĩnh mệnh."

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Dưỡng Tâm điện, Tạ Vụ Hành nhắm mắt ngồi sau án thư xoa mi tâm.

Quả nhiên tin Triệu Minh khởi binh vừa truyền ra, đến tai những phiên vương kia, họ đã bắt đầu đứng ngồi không yên muốn cho Tiêu Phái mượn binh, Thiên hạ này vẫn họ Tiêu thì bọn họ mới có thể vô tư.

Triệu Minh kia chỉ có mấy vạn quân vốn không làm nên được sóng gió gì, dù hắn có binh mã, chống lại triều điều cũng chỉ như châu chấu đá xe, nhưng nếu khống chế, để một ngày hắn thật sự lớn mạnh thì cũng sẽ thành chuyện phiền toái.

Trừ phi, hắn không thực sự muốn làm thống soái.

Cho nên cần cân nhắc, chuyện này còn có thể hoá giải.

Trọng Cửu bưng bát bánh trôi nóng hầm hập vào, "Chưởng ấn ăn chút gì không ạ?"

Tạ Vụ Hành mí mắt cũng không nâng lên, khoát tay bảo hắn lui ra ngoài, ý là không ăn.

Trọng Cửu do dự chớp mắt, "Là Công chúa dặn dò, Tết Nguyên tiêu phải ăn bánh trôi."

Tạ Vụ Hành mở mắt ra, không nói gì, im lặng nhận lấy bát yên tĩnh ăn sạch sẽ.

*

Qua Tết Nguyên tiêu, tin tức các thành trì lần lượt bị vây hãm, công phá lần lượt truyền vào kinh, Tiêu Phái thống lĩnh phản quân lại thêm vô số binh mã của các phiên vương trợ giúp, một đường chạy thẳng về phía Bắc công chiếm nhiều toà thành trì.

Mà đội quân khởi nghĩa tiền triều tưởng rằng không đủ gây sóng gió vậy mà lại một đường vừa chiêu binh vừa tiến quân, đến tháng tư đã có thể đánh qua Lưỡng Giang.

May mà triều đình phái viện binh tới kịp thời, tử thủ Hiển Châu, quân khởi nghĩa mới tạm thời bị chặn lại.

Nhưng lúc này, triều đình hai mặt thụ địch, quân lực cũng bị chia làm hai ngả, mơ hồ sắp không trụ được nữa.

Phe phái quan viên ủng hộ Tạ Vụ Hành cũng ý thức được thế cục ác liệt, nếu tiếp diễn, thì không chỉ còn là tranh giành ngôi vị Hoàng đế nữa, mà Đại Dận triều cũng không còn nguyên vẹn.

Lão thái phó ở Kim Loan điện lên án mạnh mẽ gian thần hoạ loạn triều cương, muốn Tạ Vụ Hành tự sát tạ tội, ngay lập tức ông ta bị chém chết tại chỗ, máu tươi lan tràn, bách quan hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên.

Trận chiến này cũng không thể tiếp tục kéo dài, trong lòng mọi người đều rõ, chỉ khi quân triều đình hợp với quân của Tiêu Phái, trong ngoài bình ổn mới đảm bảo Thiên hạ này không đổi họ.

Tháng 7 nóng bức, ba vạn quân Tiêu Phái tiên phong đóng ở Hạp Dụ giang, chỉ chờ nước lên lập tức đánh thẳng về kinh.

Trong doanh trướng, Tiêu Phái mặc áo giáp nhìn dư đồ bày trận trước mặt.

Hiện giờ binh lực triều đình vẫn là nhiều nhất nhưng một nửa lại ở Hiển Châu, đóng giữ hoàng thành cũng không còn mạnh mẽ, lại thêm liên tục mất thành, quân tâm sớm đã bất ổn, chiến thắng nằm chắc trong tay hắn.

Chỉ bực mình một việc, Triệu Minh kia dẫn theo phản quân liên tục đánh lên, cuối cùng phải giải quyết như nào còn khó nói.

Tiêu Phái bình tĩnh nhếch mép, hắn không ngờ, Tạ Vụ Hành kia chỉ có vài vạn phản quân mà cũng chống đỡ không nổi lại để quân đánh tới tận Hiển Châu, chiêu binh mãi mã đã lên đến bảy tám vạn người.

Hắn nhắm mặt đè ép nộ khí trong lồng ngực, hít một hơi thật sâu.

Mành trước bị đẩy ra, là Tiến An.

"Điện hạ!" Tiến An đứng sau dư đồ chắp tay.

Tiêu Phái, "Nói!"

"Thám tử đến báo, Tạ Vụ Hành vì tăng cường sĩ khí muốn đích thân xuất binh ra trận." Tiến An dứt lời liền dâng lên phong thử trong tay, "Đây là mật thư gửi tới từ Kinh thành."

Tiêu Phái nhận thư mở ra, trong thư nói, Triệu Kinh Ngọc khuyên triều thần hợp sức gây sức ép cho Tạ Vụ Hành, hắn không chịu được áp lực nên sẽ tự mình ra trận.

"Tự chủ trương!" Thần sắc Tiêu Phái lạnh lùng.

Với hắn mà nói, kết quả tốt nhất là một đường đánh thẳng vào Hoàng thành, Tạ Vụ Hành tất nhiên sẽ muốn kéo dài cuộc chiến, khi hai quân thương vong đủ nhiều, trong triều nhất định phải có người họ Tiêu ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, chỉ sợ... tên Triệu Kinh Ngọc kia lại theo bước Tạ Vụ Hành, dùng Ấu đế hiệu lệnh chư hầu áp chế hắn.

Tuy Triệu Kinh Ngọc chưa chắc có gan này, nhưng cũng không thể không phòng.

Tiêu Phái nghĩ ngợi, ngón tay vô thức vuốt ve ngọc ban chỉ, một lát sau hắn ngẩn người hỏi Tiến An, "Đã tìm thấy chưa?"

Tiến An biết hắn hỏi đến Cố Ý Uyển, trên đường hành quân về Kinh thành, bọn họ phát hiện trên người một lưu dân có một chiếc khăn tay thêu hình hoa lan, hình thêu kia giống y hệt tay nghề của Cố Ý Uyển, mà theo lời lưu dân miêu tả, người cho khăn tay quả thật giống Cố Ý Uyển.

Cố Ý Uyển có lẽ chưa chết, nghe nói ở bên cạnh nàng còn có một nam nhân.

Tiến An lắc đầu, "Vẫn chưa tìm được ạ."

"Tiếp tục tìm." Tiêu Phái quả quyết nhắm mắt lại.

Trận này bất luận thế nào, hắn cũng phải thắng, hắn còn phải tìm về Uyển Uyển của hắn.

*

Trước đêm xuất chinh, Tạ Vụ Hành trắng đêm lăn lộn với Vụ Nguyệt, hắn thô bạo, Vụ Nguyệt sức cùng lực kiệt không chịu nổi, cánh tay nàng ôm chặt hắn, không ngừng hỏi: "Chàng... chàng... sẽ không có việc gì đâu... đúng không?"

Con người đen láy nhiễm màu dục vọng của Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm nàng, bên trong là sự giãy giụa không ngừng kêu gào.

Nàng bấu chặt cánh tay hắn thành từng vết đỏ hồng, hỏi lại: "Tạ Vụ Hành... chàng sẽ không có việc gì đâu... đúng không?"

"Công chúa có nguyện ý cùng đi với ta không?" Tạ Vụ Hành hỏi.

Chiến trường hung hiểm, đao kiếm không có mắt, sinh tử chỉ như sợi chỉ mảnh treo chuông, hắn không có bản lĩnh nhìn thấu thiên cơ, chỉ có dẫn theo tiểu công chúa bên người, hắn mới có thể đảm bảo... bọn họ có chết cũng chết bên nhau.

Vụ Nguyệt không do dự gật đầu, xuyên qua làn hơi nước trước mắt nhìn hắn: "Chàng không phải từng hỏi ta... có nguyện ý cùng chết hay không đó sao?"

Tạ Vụ Hành không đáp chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên hắn bật cười.

Tiếng cười này hoàn toàn là vì vui sướng, lúc trước hắn đúng là nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không nỡ, Công chúa xinh xắn tốt đẹp như vậy nếu thành một khối thi thể thì không tốt.

Hắn luyến tiếc.

Tạ Vụ Hành cúi đầu hôn nàng, hắn dùng sức hận không thể nuốt Vụ Nguyệt vào bụng, "Công chúa không cần lo, ta dù có chết cũng sẽ về chết bên cạnh nàng."

Giọt mồ hôi từ cằm hắn nhỏ xuống người Vụ Nguyệt, cùng với mồ hôi thơm ngát trên người nàng hoà làm một, hơi thở tình ái nồng nàn giao triền, hai người lúc này thật sự mong rằng trời sẽ không sáng.

Nhưng thời gian nào có thiên vị họ bao giờ, lúc Vụ Nguyệt tỉnh lại, Tạ Vụ Hành đã đi rồi.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Tạ Vụ Hành dẫn theo quân triều đình giằng co với Tiêu Phái ở Hạp Dụ ginag, hai quân mấy lần giao chiến, Hạp Dụ ginag dễ thủ khó công, Tiêu Phái muốn suất quân qua sông chỉ có hai con đường, một là bằng đường nhỏ giữa khe núi, hai là dùng cầu phao băng sông. Đường nhỏ hành quân khó, tướng sĩ chỉ cần vào nhất định sẽ trúng mai phục, tử thương vô số. Nhưng muốn băng qua sông thì từ bờ bên kia cũng có vô số cung thủ đang đợi bọn họ. Huống hồ quân của Tiêu Phái đã tử thương không ít, trước sau chưa chắc vượt sông đã có thể tiếp tục tranh đấu.

Mãi cho đến một đêm sương mù, Tạ Vụ Hành phán đoán sai lầm, Tiêu Phái lợi dụng bóng đêm lệnh 3000 tướng sĩ tiến sát trận doanh đối phương, ngay lúc hỗn loạn đại quân vượt sống trực tiếp đánh cho đối phương lui mười dặm cố thủ.

May mắn quân viện trợ cũng đến rất nhanh, cuộc chiến lại tiếp tục kéo dài.

Trong doanh trướng, Tiêu Phái cùng tướng lĩnh trao đổi chiến sự đến khuya.

Ánh nến le lói hắt bóng lên sườn mặt lạnh lẽo của hắn, đến thời điểm này, Tạ Vụ Hành cùng hắn rõ ràng, chỉ có thống nhất tướng sĩ hai bên mới có thể đối kháng quân khởi nghĩa, cho nên hai người đánh đều có chút chần chừ.

"Cứ tiếp tục kéo dài như này, quân khởi nghĩa của Triệu Minh e sẽ thực sự làm ngư ông đắc lợi."

Hai người bọn họ, bắt buộc phải chết một!

*

Trên một khu đất trống trải trong hoàng cung, một tay Vụ Nguyệt cầm gậy gỗ đặc chế, một tay cầm gáo nước lớn. Nàng mím môi dùng sức, nhấc gậy gỗ lên gõ thật mạnh vào gáo nước, bọt nước lập tức bắn ra tứ phía trong không trung, xong lại giống như mưa bụi rơi xuống.

"Công chúa lợi hại quá!!" Thuận Ý cùng Tâm Đàn đứng một bên lập tức khen ngợi.

Vụ Nguyệt cũng thấy vừa lòng với bản thân, nàng quay đầu vui vẻ nhìn sư phụ, trong mắt tràn đầy mong đợi: "Ta như vậy có thể làm đả thiết hoa chưa?"

"Chưa được... chưa được!" Sư phụ liên tục xua tay, "Nước đánh chưa đủ tán, nếu đổi thành nước thép, Công chúa nhất định sẽ bị bỏng."

Từ trước đến nay làm gì có cô nương nào muốn học cái nghề này, chỉ có nam tử da dày thịt béo mới dám làm chuyện nguy hiểm này, Công chúa tới tìm hắn đòi học, lúc đầu hắn còn không thèm để ý, như thế nào cũng không dám tin, tiểu công chúa nũng nịu lại có thể làm được.

Trăm triệu lần không ngờ, nàng vậy mà lại kiên trì như vậy, luyện tập ngày qua ngày.

Sư phụ như hắn cũng phải lau mắt nhìn lại.

Vụ Nguyệt nghe vậy thì ủ rũ cúi đầu, hôm nay là sinh thần của Tạ Vụ Hành, nói không chừng hắn sẽ trở về, nàng ngày ngày luyện tập, nhưng vẫn không được, còn hắn có lẽ cũng không về.

Tạ Vụ Hành xuất kinh đã được ba tháng, ngoại trừ một vài tin tức truyền về linh tinh, nàng cái gì cũng không biết.

Sư phụ thấy nàng mất hứng thì liền trấn an: "Công chúa đã đánh được khá lắm rồi, cố gắng chút nữa có thể đánh ra pháo hoa đẹp nhất."

"Ừm." Vụ Nguyệt nỗ lực nở nụ cười, không sao, chờ nàng học xong hắn nhất định sẽ về.

Sau này... mọi việc đều sẽ bình an.

*

"Ong---ong---"

Tiếng kèn hiệu vang vọng khắp quân doanh, tướng sĩ từ trạm canh gác phi nước đại xuống dưới, trong miệng hô lớn: "PHẢN QUÂN TẤN CÔNG!!!!"

Tạ Vụ Hành ngồi dựa trên ghế bành, hờ hững nghe tiếng tướng sĩ hô hào bên ngoài doanh trướng, Trọng Cửu đứng một bên, hắn cúi thấp đầu, sắc mặt nghiêm trọng.

"Nhớ kĩ những lời ta nói." Tạ Vụ Hành mở miệng nhàn nhạt nói.

Trọng Cửu thấp giọng đáp: "Chưởng ấn yên tâm."

Không nghe thấy Tạ Vụ Hành nói nữa, Trọng Cửu hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh nến chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, ánh mắt tối tăm, dù có thế nào ánh sáng cũng không lọt được vào mắt hắn.

Thẳng đến một lúc lâu sau, Trọng Cửu giật mình nhận ra trong mắt hắn... có một tia cảm xúc là sợ hãi...

Trọng Cửu khiếp sợ, hắn... vậy mà lại có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Chưởng ấn. Nhưng khi cẩn thận nhìn lại, thì không còn phát hiện được gì nữa, chỉ còn lại lệ khí sắc bén.

Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào, "Mạt tướng cầu kiến Tể tướng!"

"Vào đi!" Tạ Vụ Hành đứng lên, giang hai tay.

Trọng Cửu mang giáp tới giúp hắn mặc, Tạ Vụ Hành cúi đầu đeo bảo vệ tay, Phó tướng Trình Sĩ Nghị chắp tay nói: "Tiêu tặc xuất quân tập kích từ phía Nam, mạt tướng đã lệnh quân tiên phong nghênh chiến, cung thủ cùng pháo thủ đã sẵn sàng phản công."

Ngoài chiến trường, khói thuốc súng ngập tràn, ánh lửa bốc lên tận trời cao, tạt vào mặt là mùi máu tươi cùng tiếng hò hét, tướng sĩ hai quân liên tục tấn công, từng người lần lượt ngã xuống, ngay sau đó, như tre già măng mọc lại có một lớp người khác tiến lên.

Vó ngựa của kỵ mã lướt qua từng thi thể, cuốn lên là bụi cùng những đoạn tay chân đứt lìa, tiếng chém giết ngập trời.

Tạ Vụ Hành ngồi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn cờ xí của quân đối phương, "Phạt gian trừ nghịch, đỡ điên cầm nguy*"

Tạ Vụ Hành lạnh lùng cong môi, phạt gian trừ nghịch, đến tột cùng ai mới là gian ai mới là nghịch.

Hắn chậm rãi giơ cao trường kiếm trong tay, lưỡi kiếm loé lên ánh sánh bạc lạnh lẽo, "GIẾT!!!"

Tạ Vụ Hành giục ngựa phi như bay trên chiến trường, trường kiếm sắc bén đi đến đâu giết đến đó, hung ác mở ra một con đường máu, thân kiếm dần bị nhuộm đỏ không nhìn rõ dánh hình ban đầu.

Tướng sĩ nâng cao khí thế, gào rống xung trận theo hắn, cảnh tượng tựa như Tu La tràng, đao kiếm va chạm phát ra âm thanh chói tai, tia lửa bắn ra tứ phía tựa như luyện ngục.

Trình Sĩ Nghị phi đến cạnh Tạ Vụ Hành, cao giọng nói: "Chủ tướng, Tiêu tặc thấy không địch đã dẫn nhân mã chạy về phía Tây."

Đúng lúc này, một tên quân địch gào lên đâm thương về phía Tạ Vụ Hành.

Ánh mắt Tạ Vụ Hành khẽ động, hắn linh hoạt xoay kiếm, đâm thẳng vào lồng ngực đối phương, sau đó nhanh chóng rút ra, máu từ ngực hắn phun lên bắn lên mặt Tạ Vụ Hành, làm cho làn da vốn trắng lạnh nhuốm vài phần quỷ dị.

"Dẫn theo người, theo ta đuổi theo!" Tạ Vụ Hành kẹp chặt bụng ngựa, dẫn đầu đuổi theo Tiêu Phái.

*Phạt gian trừ nghịch, đỡ điên cầm nguy: Tiêu diệt nghịch tặc, cứu nước khỏi tình cảnh nguy khốn

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Một đường truy đuổi đến vách núi, ngoại trừ vô số thi thể trên đất, nhưng không phát hiện tung tích Tiêu Phái, hắn kéo dây cương, thong thả đi xung quanh vách núi xem xét.

Bất chợt bên tai có tiếng ào ào, như tiếng lưỡi đao xé gió, tóc vấn gọn trên đầu bị gió thổi tung bay, hắn nhạy bén nhận ra trong rừng có động tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, tay chậm rãi nắm chặt trường kiếm.

Mấy chục người mặc áo đen từ trong rừng nhảy ra, Tiêu Phái ung dung cưỡi ngựa xuất hiện, mỉm cười nhìn Tạ Vụ Hành.

Trong mắt Tạ Vụ Hành lộ vẻ chê cười nhìn mai phục trước mặt, "Điện hạ sẽ không cho rằng, chỉ bằng từng này người có thể bắt được ta chứ?"

Không nói đến việc Trình Sĩ Nghị sẽ lập tức đuổi tới, dù không tới thì những người này hắn cũng không đặt vào trong mắt.

Tiêu Phái nhướng mày lắc đầu, "Ta là muốn thương lượng cùng ngươi."

Tạ Vụ Hành làm bộ lắng nghe.

Tiêu Phái nói: "Ta nghĩ ngươi cũng rõ ràng, thiên hạ này chỉ có thể là họ Tiêu thì ta mới an gối mà ngươi cũng không thể thay đổi được điều này, hiện tại chúng ta giằng co cũng chỉ làm suy yếu binh lực hai bên, lại khiến nghịch tặc Triệu Minh kia đạt được mục đích."

"Vậy Điện hạ đầu hàng là được." Tạ Vụ Hành cười.

Trong lòng Tiêu Phái tức giận, nhưng trên mặt lại không thay đổi thần sắc, "Trong triều sớm đã không còn ai phục ngươi, hiện tại khắp thiên hạ đều muốn ngươi chết, ngươi lại càng không đánh được Triệu Minh, ngoan cố chống lại ta cũng đâu còn đường đi nào khác."

Ý cười bên môi Tạ Vụ Hành chậm rãi nhạt dần.

Tiêu Phái nói tiếp: "Vinh hoa phú quý ngươi đã không còn bản lĩnh đạt được, hiện tại nếu không muốn rơi vào cái chết không toàn thây thì ta có thể thả ngươi đi."

Tạ Vụ Hành trầm mặc, giống như đang cân nhắc, lát sau hắn cong môi cười: "Lên đi!"

Tạ Vụ Hành dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhấn nhá từng chữ, "Ta nuốt không trôi Triệu Minh cũng không phiền Điện hạ nhọc lòng."

Tiêu Phái ngước mắt nhìn ra phía sau, là Trình Sĩ Nghị đã dẫn quân tới.

"Chủ tướng thứ tội, mạt tướng tới muộn!" Trình Sĩ Nghị giục ngựa hô lớn, xong hắn quay ra sau hiệu triệu "Lên cho ta, bắt lấy nghịch tặc."

Tiêu Phái nhìn binh sĩ tới càng ngày càng đông thì cười rộ lên, "Đúng vậy, lên cả đi!"

Hắn chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, sao có thể thực sự thả Tạ Vụ Hành đi, phải băm thây vạn đoạn! Chỉ là nếu cứ thế động thủ, thì thực sự có phần không nắm chắc.

Nhưng hắn có thể xúi giục.

Tạ Vụ Hành ý thức được có điều không đúng, sắc mặt hứn đột nhiên thay đổi quay đầu lại, cung tên trong tay Trình Sĩ Nghị bay đến, mũi tên loé lên ánh sáng bạc bay vụt về phía hắn.

Đồng tử Tạ Vụ Hành co lại.

*

Gió đêm đánh từng đợt lên song cửa sổ, cánh cửa lung lay như sắp rụng khỏi khung, "Loảng xoảng... loảng xoảng..."

Vụ Nguyệt giật mình bừng tỉnh từ trong giấc mơ: "Tạ Vụ Hành..."

Trong bóng đêm, mắt nàng mở lớn ngơ ngẩn nhìn màn giường, trái tim nàng đập mạnh, hô hấp hỗn loạn, một nỗi bất an ùa vào lồng ngực...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện